Long Nữ Đế

Chương 13: Đun tuyết pha trà




Nàng khoác cái áo choàng to sụ mà vẫn rét run, răng môi không ngừng va vào nhau lập cập. Ngọc Dao ngoài mặt đã cố kìm nén, còn trong lòng thì có thiên ngôn vạn ngữ rủa thầm vị thượng thần ngồi cạnh, nhưng vị thượng thần ngồi cạnh vẫn điềm nhiên phong độ như thường.

Chính nàng vậy mà không nhớ, bản thân ba bốn ngày trước, còn rất kiên cường quỳ trong gió tuyết .

Uy Viễn bày một cái bàn đá đặt giữa sân trước nhà, dọn ra bộ trà cụ.

Dù có, không hài lòng tình trạng bây giờ, nhưng nàng vẫn chuyên chú quan sát Uy Viễn, thuần thục đem ấm trà tử sa tráng qua bằng tuyết đã đun sôi, đem đổ đi rồi mới cho trà vào. Dùng thìa gỗ múc trà, lần đầu rót một ít nước sôi đổ đi, coi như “rửa trà”. Sau đó rót nước sôi ngập trà, để vài phút cho ngấm. Đến lần thứ ba thì mới rót đầy ấm, trước khi uống còn đợi nguội một chút, rồi mới đưa lên nhấp môi thưởng thức .

Trước kia, tuy cũng có thấy sư phụ cao hứng tự pha tự phẩm trà như vậy, nhưng Ngọc Dao chưa bao giờ thật sự chú tâm tới việc này. Hôm nay, được xem tường tận quá trình pha trà, mà còn lại từ một vị thượng thần được tôn xưng như Uy Viễn. Ngọc Dao cảm thấy việc pha trà đã đạt lên một tầm cao mới , không đơn giản chỉ để pha ra một ly trà ngon, mà cũng là một cách rất hay, để rèn luyện tính kiên trì và sự tỉ mỉ tinh tế.

Nâng ly nhấp một ngụm trà, nàng lại thầm than, thế sự sao thay đổi quá nhanh. Cái vị ngồi đây ngay bên nàng, đã từng bị nàng ỷ lớn hiếp nhỏ, từng bị nàng cốc đầu, từng bị nàng ... à ờ, khinh bạc . Tựa như chớp mắt một cái, kẻ mang thân phận tiểu bối lại chuyển thành nàng, con gà ngu ngốc lại thành trưởng bối của trưởng trưởng bối. Có ai hiểu được, tâm trạng muốn khóc mà không ra nước mắt của nàng lúc này hay không?

Uy Viễn khẽ liếc nhìn nàng, xòe tay một cái đã lấy ra một bộ thanh y đưa cho Ngọc Dao, cười như không cười, nói:“Đây là y phục ta tặng nàng, chất lụa này là lụa Thanh Ba không chỉ đông ấm hè mát, mà còn thủy hỏa bất xâm, được dệt từ đôi tay khéo léo của Chức Nữ. Hãy coi như lễ vật hèn mọn này, là lời cảm tạ thời gian qua nàng đã chiếu cố ta.”

Ngọc Dao nghiêng đầu, không tin vào mắt mình, tai mình và tất cả các giác quan còn lại.

Uy Viễn vờ hờ hững nói:“ Hay là nàng không thích?”

Ngọc Dao tươi cười hớn hở nhảy lên:“ Tất nhiên không phải , tất nhiên không phải, ta là đang không tin được sự thật, lại có ngày được thượng thần tặng món đồ quý giá thế này !”

Chàng bất đắc dĩ cười nửa miệng, nhìn theo bóng dáng nàng, đã nhanh chóng chạy vào trong phòng đổi y phục.

Ngọc Dao cảm thấy khó hiểu, khi Uy Viễn nói muốn xem thanh kiếm Bích Hải của nàng. Tuy vậy, nàng không nói lời nào, tỏ ra hào phóng lấy kiếm đưa cho chàng.

Kiếm Bích Hải là quà sinh thần mười sáu tuổi, mà sư phụ đã tặng cho nàng. Suốt mười bốn năm qua, kiếm Bích Hải luôn ở trong tay áo nàng, chỉ khi có sự cần dùng, nàng mới niệm quyết lấy ra.

Chàng quan sát kiếm một hồi, ánh mắt ẩn nhẫn sự tình, hỏi :“ Nàng dùng thanh kiếm này lâu như vậy, có cảm giác gì không?”

Nàng ngớ mặt ra, nhất thời không hiểu ý chàng.

Chàng đặt kiếm lên bàn đá, hai tay đan sau gáy, đầu hơi ngửa ra sau :“ Chính xác kiếm này của nàng chỉ là một cái vỏ, không có linh hồn !”

Ngọc Dao chỉ tay vào thanh kiếm, nghi hoặc nói:“ Đao kiếm cũng có linh hồn ?”

Chàng nói ngắn gọn :“ Đao kiếm bình thường tất nhiên không có, nhưng thần kiếm thì có .”

Nếu lời này, được phát ra từ miệng của một ai khác, Ngọc Dao chưa chắc đã tin, nhưng lời nói ra đã là của một vị tôn thần, về tính chất đáng tin cậy, cũng cao hơn rất nhiều.

Ngọc Dao nâng thanh kiếm Bích Hải ngang mày, cẩn thận đánh giá.

Thân kiếm phản chiếu ánh sáng, linh quang chợt lóe lên sắc bén.

Một thanh kiếm, chỉ có “vỏ ” mà đã hoàn hảo thế này, thật không biết , nếu có cả “ hồn” nữa, thì sẽ lợi hại cỡ nào ? Sư phụ chẳng lẽ, người lại phân tách linh hồn của thần kiếm ra, rồi mới giao cho ta sử dụng? Rốt cục, dụng ý của sư phụ là gì?

Khuôn mặt Ngọc Dao không giấu nổi vẻ đăm chiêu, chân mày không tự chủ cũng đã cau lại. Sau một hồi suy nghĩ, nàng tự cảm thấy không biết từ khi nào, cuộc đời của nàng đã trở nên rối rắm mù mịt đến vậy?

Uy Viễn đứng dậy nhấc tay áo , nhẹ nhàng xoa mi tâm đang nhíu chặt của nàng. Bị bất ngờ, bởi hành động đột ngột đối xử dịu dàng của chàng , Ngọc Dao theo quán tính lùi lại một bước, chân va ghế đá, cả người ngồi “phịch” xuống, miệng than một tiếng: “ Ôi...”

Khắp nơi bị tuyết phủ trắng phau, bên bàn đá, nước trong ấm trà tử sa bốc hơi nghi ngút, tỏa ra một tầng khói mỏng như sương, trong làn sương lại ngửi được mùi trà thanh khiết. Gió bỗng thổi, làm lây động đám cây tre trúc xung quanh, khiến những phần tuyết đọng lại trên cành cây lất phất rơi không ngừng.

Một thoáng ngắn ngủi, Uy Viễn ngước mắt nhíu mày, phát hiện trên trời xuất hiện một luồng ánh sáng màu tím. Nhìn theo phương hướng, cũng biết nó đang lao rất nhanh về phía rừng tre trúc này.

Luồng tinh quang màu tím đã nhanh chóng hạ xuống trước mặt Ngọc Dao và Uy Viễn. Từ tinh quang đó bước ra, chính là Hoa thần Yên Tử La.

Chứng kiến tận mắt Uy Viễn và nữ tử khác thân cận, nàng ta nổi máu Hoạn Thư trào ngược lên não. Yên Tử La chỉ muốn xông vào, cho con ranh không cần biết là ai trước mặt một cái bạt tai.

Yên Tử La càng nghĩ càng tức.

Nàng ta đi theo Uy Viễn hai trăm năm nay, cũng chưa thấy chàng dịu dàng với mình một nửa như vậy, mà con ranh này không biết chui từ đâu ra, dám giành Uy Viễn Thượng thần với nàng?

Cũng may cho Yên Tử La, vẫn còn sót lại một tia lý trí cuối cùng. Nàng cúi đầu hít ngược một hơi, cố gắng kéo cơ mặt đã đóng băng của mình nở một nụ cười hiền thục, theo đúng lễ nghi, nàng khuỵu gối, hướng Uy Viễn hành một cái lễ thật hoàn hảo.

Uy Viễn thần sắc nhàn nhạt, phất tay áo khẽ nói:“Được rồi, đứng lên đi.”

Ngọc Dao nhanh chóng nhận ra, người trước mặt bây giờ, là mỹ nhân có diễn xuất dị bẩm thiên phú đêm hôm trước. Không hiểu sao, nhìn Yên Tử La đang hướng nàng nở nụ cười thân thiện, Ngọc Dao không khỏi khẽ rùng mình một cái, sau ót cũng cảm thấy cực kì ớn lạnh. Giác quan thứ sáu của nữ nhân nổi lên, nàng phát hiện địch ý rõ ràng đến từ mỹ nhân thiên kiều bá mị đang nhu hòa đứng kia, liền cẩn ngôn vô tội, nói: “ Cô cô đây là chính là ..?”

Cô cô ?

Yên Tử La nghe hai tiếng kêu “ cô cô”, phát ra từ miệng Ngọc Dao hướng nàng ta mà xưng, thì cả hai lỗ tai liền lập tức ù đi, miệng cũng muốn phun ra một ngụm máu tươi. Sắc mặt Yên Tử La đã hoàn toàn xám ngoét, không thể nào cười nổi nữa , nghiến răng nghiến lợi, nói: “ Quả thật, vị muội muội đây đúng là tiểu mỹ nhân hiếm gặp ”, nàng ta cố tình gọi nàng là “muội muội”, ý đồ rõ ràng là phản kích lại lời của Ngọc Dao.

Ngọc Dao giả vờ không hiểu, lại cung khiêm cười nói :“ Ta tên Ngọc Dao, chỉ là một bán tiên vô danh tiểu tốt không đáng nhắc tới. Không như cô cô, mới là đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương khó ai sánh bằng!”

Yên Tử La sắp hết sức chịu đựng, ngực phập phồng kịch liệt, mặt đã méo hẳn sang một bên : “ Ta tên Yên Tử La cũng chính là Hoa chủ của muôn hoa trong Tam giới, muội muội đừng khách khí, cứ gọi ta là tỷ - tỷ - cho - thân - thiết!”

Con ranh kia, nếu mi còn gọi ta một tiếng cô cô nữa thì đừng trách ta bẻ cổ mi!

Ngọc Dao liếc Uy Viễn đang ngồi một bên quan sát nàng và Yên Tử La, thần thái không rõ là thế nào, chỉ thấy mấy ngón tay chàng đang để trên bàn đá gõ nhịp nhịp mấy cái.

Lúc này, Uy Viễn mới thong thả lên tiếng hỏi Yên Tử La đến đây là có sự tình gì? Yên Tử La lại đưa mắt về hướng Ngọc Dao tỏ vẻ dè dặt nàng, Uy Viễn hiểu ý liền ra hiệu bảo không sao.

Nàng ta một lần nữa lại đoan trang chuẩn mực, kính cẩn nói : “Tử La là phụng mệnh Thiên Quân, mời thượng thần Uy Viễn đến điện Lăng Tiêu cùng Thiên Quân tham vấn đại sự ạ.”

Uy Viễn thản nhiên hỏi lại:“ Yên Tử La, ngươi từ khi nào lại trở thành sứ giả tri thông cho Thiên Quân rồi ?”

Yên Tử La mặt trắng bệch, nghẹn họng hồi lâu mới đáp lời :“ Lời của Thiên Quân, Tử La không có gan dám giả mạo”, lời này của nàng ta có một nửa nói thật.

Vốn Thiên Quân đã sai một tiểu tiên quan đến để tri thông với Uy Viễn, nhưng giữa đường Yên Tử La đã chặn tiểu tiên quan kia lại, lừa tiểu tiên quan kia đi ngược về điện Lăng Tiêu, còn nàng thì đến đây mượn công làm việc tư, vừa tri thông cho Thiên Quân vừa mượn cớ gặp Uy Viễn.

Chàng không nói gì nữa với Yên Tử La, quay người căn dặn Ngọc Dao:“Ta sẽ đi không lâu, nhưng nàng cũng không cần phải chờ ta.”

Ngọc Dao bĩu môi, đáp: “ Ai cần chờ người chứ!”

Uy Viễn bấm quyết thi pháp. Một vầng sáng điểm nhẹ vào mi tâm của nàng :“Đây là ấn ký ta tạo ra để kết nối tâm linh của ta và nàng. Cho dù, nàng ở đâu ta cũng sẽ tìm được.”

Ngọc Dao chưa từng thấy cái pháp thuật nào bất nhã tới vậy, nhíu mày không hài lòng nói :“ Vậy chẳng khác nào người sẽ đọc được suy nghĩ của ta ?”

Chàng mím môi cười nhạt :“ Đùa với nàng một chút thôi. Đó chỉ là ấn chú phản vệ .”

Chàng quay người đi được ba bước, nhưng như chợt nhớ ra chuyện gì đó, quay ngược lại vỗ đầu Ngọc Dao, giọng cất lên âm trầm : “ Ngoài ra, hãy trở về núi Bạch Vân tu luyện đi, sư phụ nàng không còn ở phàm giới này đâu. Đừng tìm kiếm vô ích nữa.”

Nàng tròn mắt ngạc nhiên, vội vàng hỏi:“ Người biết sư phụ của ta ở đâu sao?”

Uy Viễn dùng đôi mắt phượng đen thăm thẳm nhìn nàng không đáp. Quay người một cái, đã nhanh chóng hóa thành một đạo tinh quang đỏ bạc bay đi.

Sau đó, Hoa thần Yên Tử La vừa phất tay áo vừa bỏ lại cho nàng một cái liếc mắt sắc lẻm, mau chóng hóa thành tinh quang đuổi theo Uy Viễn.

Ngọc Dao dùng tay hốt một nắm tuyết đọng trên một cành trúc, bỏ vào ấm nước đặt lên bếp lò than . Khi tuyết tan nước sôi, khói trắng bốc lên lan tỏa làm nhạt nhòa cả gương mặt ưu tư của nàng.