Editor: ࿐𝚈̷𝚞̷𝚔̷𝚒̷𝙽̷𝚐̷â𝚗̷𝙷̷à࿐
Hương vị của món canh cá rất tươi ngon, sau khi Thừa An uống một ngụm thì nheo đôi mắt đen long lanh lại, khiến Khang Hi nhìn cảm thấy hơi buồn cười.
Sau khi Thừa An uống tiếp hai muỗng nữa, giống như là ngại cái muỗng đút quá chậm, cái tay nhỏ trực tiếp nắm lấy cái chén và kéo đến trước mặt mình.
"Tính tình gấp gáp này của con giống ai hả?" Ngoài miệng Khang Hi nói như vậy, trong tay lại phối hợp đưa cái chén qua, nhìn đứa nhỏ lộc cộc lộc cộc mở to miệng uống.
Đừng nói, nhìn đứa nhỏ uống thơm ngon như vậy, Khang Hi cũng muốn nếm thử chút canh cá, vì vậy chờ đút xong cho Thừa An rồi ra lệnh kêu người múc một chén cho ông.
Thừa An vừa rồi mới uống xong một chén canh trứng giờ lại uống thêm một chén canh cá, cái bụng nhỏ đã phình phình chẳng sợ là có chút thèm nhưng cũng không có tiếp tục ồn ào nữa.
Sau khi Thừa An uống xong, Khang Hi bưng chén canh cá lên và uống, cảm thấy hương vị cũng rất ngon.
Chờ khi ông uống xong canh cá rồi lại cầm đũa ăn một chút thức ăn, cúi đầu phát hiện người trong lòng ngực đã ngủ rồi.
"Con thật sự biết hưởng phúc đó." Khang Hi thấy đứa nhỏ ăn xong rồi ngã đầu ngủ say thì cười nói một câu, ngay đó sau đó ôm đứa nhỏ đứng dậy quay về tẩm điện.
Sau khi dàn xếp tốt cho Thừa An, Khang Hi ngồi ở trên cái giường ở gian ngoài vừa đọc sách vừa thuận miệng hỏi: "Nhóm của Dận Tự và Thừa An ở chung như thế nào?"
Lương Cửu Công nghe xong thì kể lại một lần tình huống ở chung của nhóm Dận Tự và Thừa An.
Từ sau khi Khang Hi quay trở về thì vẫn luôn nghe Thừa An kêu "Ca ca" thì đoán được bọn họ ở chung với nhau rất tốt, nhưng khi nghe được tình hình cụ thể thì trong lòng vẫn cảm thấy hơi ghen ghét.
Rốt cuộc ở ông xem ra, ông cực cực khổ khổ nuôi dưỡng Thừa An lâu như vậy, nhóm người của Dận Tự dựa vào cái gì mà thân thiết với Thừa An như vậy?
Đương nhiên, rốt cuộc chuyện huynh đệ yêu thương lẫn nhau cũng không phải là chuyện xấu, cho nên Khang Hi cũng chỉ suy nghĩ ở trong lòng.
Mấy ngày kế tiếp, Dận Chân như cũ lâu lâu vào trong cung thăm Thừa An, mà nhóm ba người của Dận Tự tuy không thường xuyên như Dận Chân, nhưng cũng bớt thời gian lại đây thăm Thừa An.
Bởi vì Thừa An trước mắt vẫn đối xử bình đẳng kêu "Ca ca", cho nên hai bên cũng không phát hiện có điều gì không đúng, ngược lại quan hệ càng ngày càng thân thiết với Thừa An. Đặc biệt là Dận Nga, hiện giờ mỗi ngày ngoài miệng đều sẽ nhắc tới cái người đệ đệ này.
Có bọn họ đến, ở mùa đông này Càn Thanh cung hiếm khi trở nên náo nhiệt lên.
Đối với Thừa An người thường thường có thể nhìn thấy các ca ca mà nói, thì tâm trạng gần đây của y rất tốt, Thừa An vốn yêu cười thì mấy ngày nay tới giờ trên mặt của y luôn luôn nở nụ cười rất tươi.
Cảm xúc của y rất dễ lây lan cho người khác, cho dù là Dận Chân hay là nhóm của Dận Tự, đều cảm thấy rất thoải mái khi ở bên cạnh đứa nhỏ này, cũng càng thêm nguyện ý tới xem đứa nhỏ này.
Theo thời tiết càng ngày càng lạnh, một năm nữa lại sắp kết thúc.
Mỗi năm khi giao thừa Khang Hi đều sẽ phong bút lại, sau đó là kỳ nghỉ trong năm ông hiếm khi có được.
Đương nhiên, trước khi phong bút thì trước tiên vẫn phải giải quyết hết tất cả chính vụ, cho nên gần đây Khang Hi rất bận.
Có lẽ là do buổi tối hôm trước xử lý sổ con đến nửa đêm và không nghỉ ngơi tốt, cho nên ngày hôm sau Khang Hi hơi ho khan một chút.
Tuy rằng sau khi ngự y chẩn trị nói ông không có bị cảm, nhưng Khang Hi vẫn hơi lo lắng,cho nên cố gắng tránh Thừa An.
Nhưng mà gần đây mấy người Dận Chân tương đối bận, cho nên thời gian tới thăm Thừa An cũng giảm đi rất nhiều. Thừa An lại còn không gặp được Khang Hi nên sao mà y chịu đựng nổi chứ.
Người trong Càn Thanh cung chính mắt nhìn thấy Hoàng Thượng sủng ái tiểu a ca đến mức nào, nói câu không dễ nghe thì là Thái Tử trước cũng không có được loại đãi ngộ này.
Đương nhiên, cũng không thể so sánh như vậy được. Rốt cuộc thì Thái Tử là trữ quân, trách nhiệm trên người hắn đã chú định Khang Hi không có khả năng sủng hắn vô điều kiện, mà còn phải nghiêm khắc dạy dỗ hắn.
Về phương diện khác, lúc Thái Tử sinh ra đúng là lúc Khang Hi còn trẻ tuổi. Lúc đó Khang Hi sẽ dồn hết tâm sức vào việc triều chính, cơ hội để cha con hai người cùng nhau dùng bữa tối cũng không phải là mỗi ngày đều có. Sao có thể so được với bây giờ, Khang Hi còn có thời gian nhàn rỗi đút cơm cho tiểu nhi tử.
Cho dù như thế nào, người từ trên xuống dưới của Càn Thanh cung đều biết địa vị của tiểu a ca trong lòng Hoàng Thượng. Bởi vậy khi y làm ầm ĩ, người phía dưới đều sợ hắn kêu hư giọng nói, chỉ có thể dẫn y đi tìm Khang Hi.
Lúc này Thừa An có thể đi được vài bước nhỏ, khi được thái giám ôm đến trước mặt Khang Hi thì y xoắn thân thể xuống đất, sau đó xiêu xiêu vẹo vẹo chạy chậm về phía Khang Hi.
"A mã!" Thừa An vừa chạy vừa kêu, giọng nói còn mang theo một chút ủy khuất.
Thái giám không dám mạnh mẽ ôm tiểu a ca, chờ khi đặt tiểu a ca xuống đất rồi nhanh chóng khom lưng dùng hai tay bảo vệ hai bên tiểu a ca.
Chẳng sợ có thái giám ở bên cạnh che chở, khi nhìn thấy bộ dáng muốn té ngã của Thừa An, Khang Hi vẫn đứng dậy và đi về phía hắn, thẳng đến khi ôm đứa nhỏ vào trong lòng ngực mới cảm thấy yên lòng.
"Tiểu a ca không thấy được Hoàng Thượng thì vẫn luôn kêu, nô tài sợ tiểu a ca bị thương giọng nói cho nên mới...... Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội!" Thái giám vừa rồi ôm Thừa An lại đây đang quỳ xuống thỉnh tội nói.
Khang Hi nghe vậy trực tiếp phất tay khiến hắn lui ra, ngay sau đó cúi đầu dạy dỗ: "Trẫm không phải làm người chuẩn bị cho con rất nhiều đồ chơi sao, con không thể ngoan ngoãn tự mình chơi một lúc sao?"
Vừa nói Khang Hi vừa ôm nhi tử ngồi xuống ngai vàng.
Trên thực tế Thừa An đã chơi một mình cả buổi sáng, giữa trưa bị Lương Cửu Công dỗ dành đút ăn xong rồi còn ngủ một giấc. Thẳng đến khi ngủ xong rồi tỉnh dậy vẫn không có nhìn thấy được a mã, lúc này mới nhịn không được mà nháo lên.
"A mã......" Thừa An duỗi tay ôm cổ a mã, động tác thân thiết và ỷ lại.
Khang Hi còn muốn nói đứa nhỏ này vài câu, nhưng yết hầu lại ngứa lên và oog lập tức ho khan.
Nghe thấy được tiếng ho Thừa An lập tức ngẩng đầu, có lẽ là từ vẻ mặt của a mã nhìn ra được a mã đang cảm thấy khó chịu, nên Thừa A lập tức vươn tay nhỏ vuốt vuốt ở trước ngực a mã, còn vừa vuốt vừa nói: "A mã ê a......"
Động tác này của Thừa An, đương nhiên là học được khi y uống canh bị sặc được Khang Hi vuốt vuốt.
"Trẫm không sao." Sau khi Khang Hi hết ho khan, nhìn thẳng vào đôi mắt trong sáng còn lộ ra lo lắng của con trai, trong lòng ấm áp còn có loại cảm giác không uổng công yêu thương đứa nhỏ này.
Kế tiếp, chỉ cần Khang Hi ho khan và Thừa An ở gần đó, thì sẽ lập tức thò qua và vuốt vuốt ngực ông.
Con trai săn sóc và hiểu chuyện như vậy, trái tim lão phụ thân của Khang Hi đều sắp bị hòa tan, tâm trạng của ông tốt và ngoài ra mỗi ngày đều uống hai chén thuốc nên rốt cuộc hết ho khan.
Có lẽ là do mấy ngày nay nghe tiếng ho khan a mã, đột nhiên a mã không còn ho nữa Thừa An còn cảm giác có chút kỳ quái.
Hiện tại năng lực biểu đạt của Thừa An còn chưa có mạnh, vì vậy bắt đầu bắt chước Khang Hi: "A mã khụ khụ......"
Ngay từ đầu Khang Hi còn lo lắng Thừa An bị ông lây bệnh, chờ phát hiện đứa nhỏ này giống như muốn hỏi là tại sao ông không ho nữa thì tức giận duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mụp của Thừa An.
Mấy ngày trước trời bắt đầu có tuyết rơi, sau khi tuyết ngừng rơi Dận Nga chán ở trong phủ nên hẹn Dận Tự và Dận Trinh cùng nhau tiến cung xem đệ đệ.
Vốn dĩ hắn cũng muốn gọi Dận Đường, nề hà Dận Đường trước sau không cảm thấy một đứa trẻ con còn chưa tròn một tuổi có cái gì đẹp nên lại lần nữa từ chối hắn.
Trên đường đi đến Càn Thanh cung, Dận Nga nhịn không được nói với Dận Tự và Dận Trinh: "Cửu ca cũng thật là, rõ ràng cũng không có làm việc gì, lại không chịu đi cùng với ta tới thăm Thừa An."
"Thập ca không có nói với Cửu ca là Thừa An đã biết gọi người, trước đó vài ngày còn có thể đứng lên." Dận Trinh nói.
"Đương nhiên là ta đã nói......"
Dận Tự không tham dự và cuộc nói chuyện của bọn họ, chỉ là trong lòng đang nghĩ đã vài ngày không có gặp, không biết Thừa An còn nhớ được bọn họ không nữa.
Thừa An đương nhiên còn nhớ rõ bọn họ, vừa nghe đến giọng nói của bọn họ, kích động đến mức trực tiếp bò xuống từ trên giường.
Bên giường có bàn đạp, xung quanh thì trải thảm rất dày, cho nên cũng không sợ y té ngã, cho nên thái giám ở gần đó cũng không có tiếng lên ngăn cản.
Nhưng thật ra khi nhóm Dận Tự bước vào, nhìn thấy hắn thế nhưng đã có thể đi, sôi nổi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Lần trước khi bọn họ lại đây, Thừa An chỉ biết vịn vào đồ vật để đứng thẳng. Lúc này mới có mấy ngày mà đã biết đi rồi nên cũng không trách bọn họ cảm thấy kinh ngạc.
Tuy nhiên Dận Tự nhìn ra được Thừa An đi còn chưa vững nên vội vàng tiến tên đón.
Hắn mới vừa bước qua và ngồi xổm xuống, Thừa An trực tiếp nhào vào trong lòng ngực hắn và ôm hắn kêu lên: "Ca ca tới!"
"Đúng vậy, là Bát ca tới thăm Thừa An." Dận Tự nghe thấy giọng nói hưng phấn của Thừa An, trên mặt lộ ra nụ cười tươi.
"Còn có ta nữa." Dận Nga thấy động tác của Bát ca nhanh như vậy, chạy nhanh thò lại gần.
"Ca ca!" Thừa An kêu xong, còn duỗi tay sờ sờ mặt của hắn.
Dận Nga nắm lấy tay nhỏ của hắn làm bộ muốn cắn một cái đùa giỡn để khiến cho Thừa An cười, sau đó khóe môi cũng bắt đầu cong lên theo.
"Bát ca đừng ôm, để Thừa An đi thêm hai bước nữa xem." Dận Trinh nghĩ đến lúc trước đứa nhỏ này bò khắp nơi giờ thì đã biết đi rồi, có loại cảm giác tự hào quả nhiên không hổ là đệ đệ của mình.
Dận Tự gật đầu sau đó buông tay ôm Thừa An ra, đồng thời giúp Thừa An xoay người lại.
"Tới Thừa An, đến chỗ của Thập Tứ ca." Dận Trinh ở đối diện cách Dận Tự vài bước xa và ngồi xổm xuống nói.
Thừa An nghe được giọng nói của Dận Trinh, vừa kêu "Ca ca" vừa đi về phía hắn, một lúc sau nhào vào trong lòng ngực hắn.
Dận Trinh ôm cơ thể nhỏ ấm hô hô của Thừa An, mỉm cười khen nói: "Không tồi."
Dận Nga thấy vậy, cũng tìm vị trí và ngồi xổm xuống, vỗ vỗ bàn tay kêu: "Thừa An xem nơi này, đến chỗ của Thập ca!"
Thừa An nghe thấy giọng nói và quay đầu lại, trên mặt mang theo tươi cười và chạy lại chỗ Dận Nga
Thừa An vừa nhào vào trong lòng ngực Dận Nga, Dận Trinh cảm thấy không vừa lòng nên mở miệng kêu lên: "Thừa An......"
Thừa An bị gọi chạy tới chạy lui giữa hai ca ca, chẳng những y không cảm thấy mệt mà ngược lại giống như chơi rất vui còn cười vui vẻ không ngừng.
Cuối cùng vẫn là Dận Tự nhìn không được, mở miệng nhắc nhở nói: "Được rồi, Thừa An vừa mới học đi, tốt quá hoá lốp."
Dứt lời, hắn đi tới Thừa An vừa mới chạy đến chính giữa và bế lên, ôm đứa nhỏ và ngồi xuống ghế dài.
Thấy vậy, Dận Nga và Dận Trinh cũng đi theo ngồi xuống ở bên cạnh.
"Thừa An, xem đây là cái gì?" Sau khi Dận Nga ngồi xuống, ra hiệu cho thái giám bên người đem hắn chuẩn bị đồ vật đưa lên đây, sau đó cầm lấy và quơ quơ trước mặt Thừa An.
Đó là một món đồ chơi mới mẻ được truyền đến từ Tây Dương, hắn đặc biệt lấy nó từ chỗ của Dận Đường.
Thừa An nhìn đến cái hộp trong tay ca ca đột nhiên nhảy ra một con chim nhỏ bằng đồng, hai mắt vốn đã tròn giờ mở to ra lại càng tròn hơn.
Nhìn thấy bộ dáng nhỏ này của Thừa An, Dận Tự không khỏi cười rộ lên, Dận Trinh trực tiếp cầm lấy cái hộp trong tay Dân Nga nhét vào trong tay Thừa An.
Khi ba người vây quanh và chơi đùa với Thừa An, Dận Chân bởi vì công vụ nên vào cung gặp mặt Khang Hi.
Sau khi nói xong chính sự, trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên một khuôn mặt nhỏ, nghĩ đến mấy ngày rồi không gặp Thừa An, vì vậy nói với Khang Hi: "Hoàng A Mã, nhi thần muốn đi xem Thừa An."
Khang Hi tự nhiên sẽ không từ chối, sau khi phất tay ra hiệu cho hắn đi rồi nhìn bóng dáng của hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhóm của Dận Tự cũng đang gặp Thừa An.
Tuy nhiên đây cũng không phải là chuyện gì lớn, ông suy nghĩ một chút rồi tiếp tục cúi đầu bận rộn làm việc.
Mà Dận Chân từ trong điện lui ra ngoài lại cảm thấy có chút lo lắng, lo lắng với tính cách dính người của Thừa An không biết đứa nhỏ này có cáu kỉnh với hắn vì mấy ngày nay hắn không có tới gặp hay không.
Nghĩ đến đây, Dận Chân cảm thấy hơi hối hận, hối hận vì trước khi vào cung không có mang theo mấy món đồ chơi.
Tuy nhiên nghĩ đến Thừa An thích xem hắn giải cửu liên hoàn, Dận Chân cảm thấy đợi lát nữa có thể lấy cái đó ra dỗ dành Thừa An.