Lời mẹ chồng nói như con dao lạnh băng trực tiếp đâm vào tim tôi.
Tôi dựa vào cửa, toàn thân mềm nhũn, cổ như bị bóp nghẹn.
Ba mẹ tôi gặp tai nạn giao thông là vì trời đột nhiên trở lạnh, tôi không mang theo quần áo dày mẹ sợ tôi ở trường không có đồ mặc nên cố tình tan làm sớm, cùng ba tới đưa quần áo cho tôi.
Hôm đó là thứ tư, trời đổ mưa, bầu trời rất tối, rất lạnh, mẹ vừa thấy tôi liền cầm áo lông vũ khoác cho tôi.
Sau đó một nhà ba người chúng tôi đi ăn lẩu.
Mẹ còn nói với tôi chờ đến tối thứ sáu về nhà, bà sẽ nấu cho tôi nồi thịt dê, nhiều dinh dưỡng hơn ăn ở ngoài.
Hôm ấy tôi ăn rất no, đến khi về ký túc xá bụng còn căng tròn thì ngay lúc này lại nhận điện thoại nói bọn họ gặp tai nạn.
Nơi xảy ra tai nạn là cao tốc, trên đường có rất nhiều cameras giám sát, cuối cùng chỉ ghi lại trời mưa đường trơn, hơn nữa hình như ba tôi không thấy đường rõ, xe lách qua lách lại một hồi rồi thành ra như vậy.
Tôi có cảm giác như trời sụp đất nức, luôn nghĩ mọi việc đều tại tôi, nếu không phải tới đưa quần áo cho tôi, không phải tôi muốn ăn lẩu, bọn họ đã không phải về nhà muộn.
Nhưng dù thế nào tôi cũng không ngờ sự việc có liên quan tới Mẫn Duệ Kỳ!
Ngoài cửa hình như Mẫn Duệ Kỳ dùng chân quét quét gì đó, có tiếng pha lê cọ mặt đất.
Tôi cuộn tròn ở góc tường, che miệng, không cho bản thân khóc thành tiếng.
Sáng sớm hôm sau, tôi phát hiện khung ảnh một nhà ba người chúng tôi lại rớt.
Mẹ chồng bảo lần trước đóng đinh không vững, tôi nhìn bức ảnh ba người hạnh phúc tươi cười, nói rằng để tôi tự đi mua khung ảnh mới.
Vẫn ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó đến thùng rác dưới lầu tìm bã thuốc mẹ chồng vứt đi, rồi cầm đống thuốc nhổ ra tối qua, bắt taxi trực tiếp tới trường tìm Chu Kim Sí.
Quả nhiên anh tìm ra được ít trứng thiềm thừ trong thuốc.
Việc giải cổ giao cho Chu Kim Sí, tôi căn bản không làm được gì, lần nữa uống thuốc ức chế nang trứng tăng trưởng, lấy cớ đi làm.
Lén tìm đến bệnh viện tư nhân kiểm tra, bác sĩ nói chứng chửa trứng của tôi rất nghiêm trọng, trong hai ngày này bắt buộc phải phẫu thuật, nếu không sẽ mất mạng.
Nhìn tử cung đầy nang trứng trên hình ảnh siêu âm, tôi trực tiếp xé nát tất cả báo cáo, ném vào thùng rác.
Bảo hiểm tai nạn bất ngờ có hiệu quả nhanh chóng, tôi vốn định trì hoãn để bản thân bình tĩnh lại, nhưng nghĩ đến ba mẹ mình, dù là một ngày tôi cũng không muốn kéo dài nữa.
Chờ Chu Kim Sí chuẩn bị xong thuốc giải cổ, tôi đi mua hai ly trà sữa, lấy cổ có thể khiến người ta khùng điên mà anh nói bỏ vào ly của mẹ chồng, còn thuốc giải cóc cổ thì cho vào ly của tôi.
Đời này mẹ chồng đã trải qua bao đau khổ, cho nên bà ta rất thích đồ ngọt.
Trước đây tôi cũng thường xuyên mua trà sữa bánh kem về ăn cùng bà ta.
Đến giờ tan làm, tôi cầm trà sữa về nhà, trên đường còn gọi điện cho Mẫn Duệ Kỳ, nghiêm túc bảo hắn mau chóng về nhà.
Lại cầm số di động của A Bàn Chu Kim Sí tìm giúp tôi, tôi gọi cho cô ta, bảo cô ta tới một chuyến.
Nhận được điện thoại của tôi, A Bàn không hề giật mình, chắc là nghĩ tôi sắp chết, biết cô ta mang thai cũng không sao, cùng lắm thì cãi nhau một trận, chọc tôi tức chết càng tốt!
Về nhà, thời điểm đưa trà sữa cho mẹ chồng nội tâm tôi không hề có chút gợn sóng, cũng chẳng có kho ái cảm gì, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Mẹ vừa uống trà sữa vừa học đan giày qua video call, vẫn tươi cười tủm tỉm như thế.
Đến khi chuông cửa vang lên, mẹ chồng muốn đi mở cửa, tôi vội buông ly trà sữa xuống: "Để con.
"
Người tới là A Bàn, chỗ ở của cô ta nằm giữa nhà tôi và trường học, cho nên tới nhanh hơn Mẫn Duệ Kỳ.
Tôi và cô ta, một người đứng trong cửa, một người đứng ngoài cửa đều vác cái bụng to.
Vừa thấy A Bàn, mẹ chồng thầm kêu không ổn, trực tiếp lôi kéo A Bàn: "Sao mày lại tới đây?"
Bà ta sắc mặt xanh mét lôi A Bàn về phòng mình, giống như muốn dặn dò gì đó.
Rất nhanh Mẫn Duệ Kỳ cũng đã về, nhưng khi tôi nói A Bàn tới, thái độ lập tức thay đổi.
Hắn hỏi han tôi vài câu rồi vội vàng đi gõ cửa mẹ chồng.
Bên trong truyền ra tiếng quát của bà ta.
Trong mắt Chu Kim Sí, giải cóc cổ rất dễ, chẳng qua là vấn đề thuốc.
Dù là thuốc giải cổ hay hạ cổ đều chỉ cần ít thuốc bột, Chu Kim Sí bảo tôi đừng hỏi gì cả, chỉ cần uống là được.
Giải cổ sẽ gây ra phản phệ, trực tiếp ảnh hưởng tới người hạ cổ.
Hơn nữa tôi cố tình bỏ cổ điên vào trà sữa của mẹ chồng, Chu Kim Sí từng nói cổ này không hại, nhưng bà ta dùng máu của mình hạ cổ tôi nên mới bị hại ngược lại.
Chỉ một hồi, trong phòng truyền tới tiếng của mẹ chồng: "Mày tới đây làm gì? Mày cứ đi theo Duệ Kỳ làm gì hả? A! "
Bên trong, Mẫn Duệ Kỳ cũng vội khuyên, có lẽ vẫn sợ trước khi tôi chết phát hiện chuyện A Bàn mang thai con của hắn.
Tôi nghe họ cãi nhau, tìm chìa khóa phòng, khóa trái cửa.
Sau đó ngồi xuống sô pha cầm di động của mẹ chồng, chịu đựng cơn đau ở bụng, nhắn tin cho mấy dì hàng xóm dạy bà ta đan len, nói tôi thấy có mấy chỗ đan sai, nhờ họ tới xem giúp tôi.
Mấy dì hàng xóm này thường ngày rảnh rỗi, hơn nữa lại cùng lầu, cho nên liền đồng ý.
Gửi tin nhắn xong, tôi cầm chậm rãi đan giày em bé, bụng nhỏ càng ngày càng quặn thắt nhưng tôi vẫn cố móc vài mũi.
Trong phòng mẹ chồng truyền tới tiếng bình hoa rơi vỡ, sau đó là tiếng bà ta rống giận: "Mày có thai thì có gì ghê gớm, có thai là có thể muốn đàn ông thế nào thì thế đấy sao? Chẳng lẽ tao không giết nổi mày à? Để xem mày có thể đu bám bao lâu!"
Theo đó là tiếng thét chói tai của A Bàn và tiếng kêu to của Mẫn Duệ Kỳ.
Tay nắm cửa bị vặn liên tục, Mẫn Duệ Kỳ đập cửa kêu: "Bà xã, bà xã, mở cửa đi!"
Tiếng hét bên trong càng lúc càng lớn, còn có tiếng rống của mẹ chồng.
||||| Truyện đề cử: Nước Sôi Lửa Bỏng |||||
Tôi coi như không nghe thấy, cầm nửa chiếc giày mẹ chồng đan được một nửa làm tiếp.
Tiếng Mẫn Duệ Kỳ đập cửa lớn hơn, còn cả tiếng mẹ chồng hét lớn: "Sao mày giống ba mày vậy hả? Con đàn bà nào mày cũng lên giường được! Mày muốn tao tức chết đúng không, có phải mày muốn tao chôn mày sau vườn như ba mày mày mới chịu nghe lời tao đúng không!"
Trong phòng có tiếng gầm gừ và tiếng hét chói tai của A Bàn.
Tôi thản nhiên đan giày, không phải họ thích nuôi cổ sao, vậy để ba người họ cùng nuôi cổ trong một phòng đi!
Mãi đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa, tôi mới bỏ đôi giày xuống, cầm chìa khóa đi mở cửa.
Cửa vừa mở, A Bàn cả người đầy máu lập tức chạy ra, một tay đẩy ngã tôi, hoảng loạn lao ra ngoài.
Nhưng mới chạy vài bước cô ta đã ôm cổ ngã xuống đất, dưới thân chảy ra máu đen.
A Bàn vẫn nỗ lực bò về phía cửa, tôi nghiêng đầu nhìn hai lỗ thủng lớn trên cổ cô ta.
Theo hai năm kinh nghiệm thu dọn ký túc xá cho Chu Kim Sí của tôi, cô ta đã bị chảy máu ngược vào khí quản, sống không nổi.
Huống chi cái bụng to của cô ta cũng bị đâm mấy nhát.
Trong phòng đầy máu, mẹ chồng cầm mảnh thủy tinh đè Mẫn Duệ Kỳ, vừa đâm hắn vừa điên cuồng la lối.
Thấy A Bàn cố gắng bò ra, mà bên ngoài vẫn truyền tới tiếng đập cửa, lúc này tôi mới hét lên lao vào phòng mẹ chồng, kéo bà ta ra khỏi người Mẫn Duệ Kỳ.
Nhưng Mẫn Duệ Kỳ nằm dưới đất máu từ cổ tuôn trào, đôi mắt nhìn tôi với vẻ không tin được.
.