Đại sư tới, là một bà lão hơn sáu mươi tuổi, lúc thấy tôi có vẻ hơi sửng sốt.
Sau đó bà ta nhìn Cố Vân Trạch, nở một nụ cười kỳ quái.
Đại sư nói với tôi: "Nghe nói lúc đầu cô định siêu độ cho đứa bé kia, còn biết không thể xem thai nhi bị phá?"
Nhớ lại chuyện cũ, tôi vẫn còn nhức nhối.
May mà Cố Vân Trạch nắm tay tôi, tôi mới cảm thấy đỡ hơn một chút, gật đầu với đại sư.
"Linh hồn sơ sinh đu bám người có huyết thống, cô không có cảm giác à? Hơn nữa không dễ đuổi linh hồn sơ sinh đi, trên người cô hình như không có gì cả! " Đại sư nhìn tôi từ đầu đến chân, nghi ngờ hỏi, "Gần đây cô hay gặp may mắn đúng không?"
Tôi chỉ nhíu mày, Cố Vân Trạch lại hừ lạnh: "Bà tới để giúp Trần Dật Thanh hay hỏi chúng tôi hả?".
W.