Du Vân ở trong hang động vừa tu luyện tăng tiến tu vi vừa học kiếm pháp và chưởng ấn không để ý gì đến thời gian trôi qua, hắn
cứ miệt mài mà từng chút một tăng lên sức chiến đấu của
mình, mỗi kiếm chém ra thì kiếm khí càng tăng lên, chưởng ấn
thì ngưng thực rõ ràng và uy lực lớn mạnh, mà cùng lúc đó
mỗi lần hắn hấp thu long khí nâng cao cảnh giới của mình thì
trong thức hải sương mù càng nhiều và đang có dấu hiệu thành
hình, Du Vân nhiều lần dò xét xem đó là cati gì nhưng mà thấy
rất là mơ hồ, tuy vậy việc tu luyện của hắn cũng đã hao tốn
hết long ngọc và đan dược tính lũy bấy lâu, trong túi trữ vật
của hắn chỉ còn dược thảo, một số tài luyện khí, một bình
Tĩnh Tâm đan và mười cái hộp ngọc có chứa Nguyên Anh quả mà
thôi.
Một ngày này, Du Vân đứng trước cửa động mà suy nghĩ, long
ngọc hôm nay đã sử dụng hết, hắn không biết đi đâu mà tìm, mà
hắn bây giờ chỉ còn trông cậy vào việc hấp thu linh khí, nhưng
ở đây linh khí quá mỏng không thể tu luyện được, mà hắn cũng
không quen thuộc nơi đây thì biết chỗ nào có linh khí nồng đậm
chứ.
Bỗng nhiên Du Vân nhớ đến cái hồ lúc trước hắn bị thương mà
chìm xuống, lúc đó vì vội vã việc chữa thương mà nhanh chóng
đi ra nhưng hắn cảm nhận được ở dưới đó linh khí so với trên
đây tốt hơn rất nhiều, nhưng nghĩ tới nhiệt độ dưới đó thì
lạnh run lên. Suy nghĩ trong phút chốc thì Du Vân cắn răng mà bay đi tới cái hồ đó, dù sao ở đây tu luyện không bằng mạo hiểm
xuống đó tu luyện.
Mấy ngày sau, Du Vân đứng trước mặt hồ đã bị đóng băng, dùng
Lưu Tinh Kiếm mà mở ra một cái lỗ sau đó nhảy xuống, mà khi
nhảy xuống thì Du Vân cũng biến thành Giao Long lặn xuống dưới
đáy.
Du Vân càng lặn sâu xuống dưới thì nhiệt độ càng thấp, bên
ngoài thân thể thì trên những cái vảy đã bắt đầu có một tầng sương mỏng, tuy vậy, nhờ có thân thể yêu thú và đặc biệt là
Giao Long nên cũng không ảnh hưởng lắm, nhưng càng lặn sâu thì
sự lạnh giá bắt đầu tiến vào trong thân thể, bốn trảo bắt
đầu hoạt động chậm chạp, nhưng Du Vân vẫn cắn răng đi xuống, vì hắn cảm nhận linh khí ở đây bắt đầu nhiều hơn, mà hắn cũng
không biết tại sao lúc trước mình có thể phá vỡ lớp băng mà
phóng ra khỏi nơi đây.
Du Vân cách dáy hồ chỉ còn một ngàn trượng thì không thể tiến xuống nữa, thân thể của hắn đã cứng đờ, hoạt động rất là
chậm chạp, Du Vân trôi nổi tại nơi đó mà bắt đầu hấp thu linh
khí tu luyện, quả thật ở đây linh khí rất nồng đậm, còn hơn
lúc lúc Du Vân bố trí trận pháp để tu luyện nữa.
Từng tia linh khí nối đuôi nhau tiến vào vận chuyển, mà mỗi
lần như thế thì đều ép hàn khí đi ra ngoài, tầng sương ở
ngoài thân thể của Du Vân cũng bắt đầu mỏng dần....
Cứ như thế, mỗi lần băng sương tan hết thì Du Vân lại lặn xuống vài trượng, mà mỗi lần xuống thêm một trượng thì linh khí
càng nồng đậm thêm một phần.
Thời gian đảo mắt mà đi qua một năm, giờ phút này Du Vân chỉ
còn cách đáy hồ mười trượng, trong cơ thể Long Đan đã bắt đầu
phóng ra vài tia tơ mỏng rất thần bí, ở trong thức hải của
hắn sương mù cũng đan co rút lại thành hình, mơ hồ có xu hướng co rút thành một đứa trẻ mới sinh, nhưng đây chỉ là mơ hồ chứ chưa rõ ràng.
Mà những cái này thì Du Vân cũng không biết mà vẫn chuyên tâm tu luyện.