Long Ngạo Thiên Xuyên Nhầm Sách

Chương 99: Ngoại truyện 1




Sau khi Ngự Hàn xin cục xuyên sách ở lại thế giới này lấy thành tựu hoàn mỹ mới rời đi, hệ thống cảm hóa phải chính thức tạm biệt Ngự Hàn, sau đó đưa một hệ thống Long Ngạo Thiên tới giúp đỡ y dù bị Ngự Hàn từ chối.

Tuy cuộc gặp gỡ đầu tiên không vui vẻ gì cho cam nhưng Ngự Hàn là người trọng tình nghĩa, khi sắp chia tay vẫn phải nói vài lời tạm biệt.

Ngự Hàn: “Tuy cậu không giúp được gì cho anh đây nhưng vẫn phải cảm ơn cậu đã làm cuộc sống nhàm chán của tôi thêm chút thú vui, mời đi không tiễn.”

Hệ thống: […]

Ngự Hàn: “Từ nay về sau lo làm một hệ thống cho tốt, đây là lời khuyên chân thành tôi dành cho cậu.”

Hệ thống: [Vâng thưa ký chủ, tôi sẽ nhớ anh lắm!]

Ngự Hàn ậm ừ: “Tôi cũng sẽ nhớ cậu.”

Hệ thống không nói cho Ngự Hàn biết, bản thân ở phái cảm hóa bao nhiêu năm mà vẫn chẳng làm nên trò trống gì nên đã sớm có ý định chuyển sang phái khác.

Nhờ ơn Ngự Hàn, hệ thống không vì làm nhiệm vụ thất bại mà bị quét sạch số liệu ném vào trong sách làm NPC qua đường, hơn nữa sau khi chứng kiến sự cao tay của Ngự Hàn, nó đã nhận ra sức hấp dẫn của Long Ngạo Thiên!

Vì vậy hệ thống đã quyết định xin cục xuyên sách cho gia nhập phái Long Ngạo Thiên, đi làm thực tập ở mấy thế giới Long Ngạo Thiên trước, chờ xuất sắc hơn sẽ được lên làm chính thức.

Đến lúc Ngự Hàn rời khỏi thế giới này, nhất định sẽ nhìn thấy một nó ưu tú hơn!

Trưởng phòng Ngự, xin hãy chờ nó!

***

Tiễn hệ thống đi, cuộc sống của Ngự Hàn và Tạ Tư Hành càng thoải mái hơn.

Sau ba ngày đi chơi ở thành phố C, Ngự Hàn và Tạ Tư Hành về tới thành phố A, cùng đón năm mới đầu tiên bọn họ ở bên nhau.

Ngự Hàn rất phấn khích, đích thân đi mua không ít đồ trang trí, nhưng tất cả đều do Tạ Tư Hành sắp đặt, còn mình thì đứng một bên nhìn, thỉnh thoảng sẽ thốt ra vài câu như “Chếch sang” hoặc “Lên thêm chút nữa”, cực kỳ nhàn nhã.

Chú Vương muốn giúp một tay lại bị Tạ Tư Hành từ chối khéo: “Không sao, tôi làm là được.”

Chú Vương: “…”

Chắc cậu chủ quên luôn nhà mình còn có mười mấy giúp việc rồi.

Chú Vương hiểu rõ cậu chủ hơn ai hết, nhìn hắn mặt ngoài thì bình tĩnh thật ra trong lòng vui vẻ không thôi, chú Vương bỗng nhận ra, cho nên không làm phiền tình thú của đôi chồng trẻ nữa.

Ông đã chờ cảnh này biết bao nhiêu năm rồi.

Chú Vương vui vẻ lui đi, để lại không gian cho bọn họ.

Thêm mấy hôm nữa, Tạ Tư Hành cho người làm nghỉ tết, đến cả chú Vương cũng về quê, chờ sang năm lại tới, chỉ có giúp việc chịu trách nhiệm nấu nướng nhận lương Tạ Tư Hành đưa ở lại —— Dù sao nếu để bất kỳ ai trong số hai người này cầm muôi nấu cơm tết đều không ổn.

Dù trong nhà thoạt trông trống vắng, nhưng thực ra Tạ Tư Hành chưa bao giờ thỏa mãn như thế.

Chỉ cần có Ngự Hàn ở bên, dù trong nhà chỉ có mấy người, y cũng có thể ồn ào ngang trăm người.

Trong bữa cơm tất niên hôm nay, toàn bộ thành phố A đều đổ tuyết, Ngự Hàn ăn xong liền chạy ra ngoài ngắm, Tạ Tư Hành không tóm kịp y, chỉ có thể bất đắc dĩ cầm áo khoác mặc lên cho Ngự Hàn.

“Đây là áo của anh đúng không?” Ngự Hàn hít một hơi, ngửi thấy hơi thở thuộc về Tạ Tư Hành trên áo, rất thơm.

Ngự Hàn tưởng hắn cố ý, cười lạnh nói: “Đừng tưởng anh lấy quần áo của mình ra là tôi sẽ mặc.”

Y không phải loại hám sắc!

Tạ Tư Hành thản nhiên nói: “Tên là Ngự Hàn, cơ thể cũng Ngự Hàn(1) nốt?”

Ngự Hàn: “Đương nhiên!”

Y chăm chỉ rèn luyện, đẩy tố chất cơ thể và sức mạnh nội lực lên cao nhất, không thể chỉ vừa lội gió mười phút đã cảm được.

“Mặc vào.” Tạ Tư Hành quả quyết nói: “Tuy bệnh viện vẫn mở cửa xuyên tết, nhưng chắc em không muốn tốn thời gian nằm trong đó đâu.”

Ngự Hàn: “… Ò.”

Để đề phòng xui rủi, y cũng không muốn phải vào đó.

Mặc đồ của Tạ Tư Hành, Ngự Hàn nhận ra chiếc áo hơi dài.

Tạ Tư Hành cũng để ý, lo Ngự Hàn lại nổi cơn muốn phân thắng bại, đang định nói gì đó hòa hoãn bầu không khí, Ngự Hàn lại thong thả xắn lên.

Tạ Tư Hành lấy làm lạ: “Không so à?”

Ngự Hàn hừ khẽ: “Cái này quan trọng gì? Cơ thể của anh đây cường tráng hơn bây giờ nhiều, về sau anh sẽ thấy.”

Đây là lần đầu tiên Tạ Tư Hành nghe Ngự Hàn nhắc tới cơ thể của mình, đột nhiên cảm thấy tò mò.

“Trông thế nào?”

“Cực ngầu!”

“Cường tráng thật?”

“Mặt anh thế là sao… Dù sao cũng khỏe hơn bây giờ.”

Tạ Tư Hành thở phào, Ngự Hàn lại cảnh giác híp mắt: “Sao hả, anh không hài lòng với cơ thể cường tráng của tôi?”

“Không phải.” Tạ Tư Hành lập tức phủ nhận, dù Ngự Hàn ra sao, hắn đều yêu linh hồn đầy nhiệt huyết của Ngự Hàn chứ không phải chỉ là khuôn mặt hoặc cơ thể.

Ngự Hàn: “Vậy ý anh là gì?”

Tạ Tư Hành mỉm cười, cúi người thì thầm vào tai Ngự Hàn.

“Đừng mơ! Đến lúc đó chúng ta đánh một trận, lần nữa phân thắng bại!”

“Ừ.” Tạ Tư Hành cười: “Tôi rất mong chờ đến ngày đó.”

***

Ngắm tuyết xong, Tạ Tư Hành làm như vô tình hỏi điều ước năm mới của Ngự Hàn là gì.

Thật ra Ngự Hàn chưa bao giờ ước, nhưng nếu Tạ Tư Hành đã hỏi, y sẽ nghiêm túc nghĩ.

“Anh hỏi nguyện vọng của tôi về tương lai à? Đương nhiên là lấy được thành tựu hoàn mỹ ở thế giới cũ, khiến mọi người phải thần phục dưới chân tôi, vẻ vang quay về cục xuyên sách, lại lấy tư cách bộ trưởng vươn lên, đánh bại cục trưởng đương nhiệm rồi thế chỗ!”

Sau đó Ngự Hàn miêu tả kế hoạch soán vị của của mình, nói hơn nửa tiếng mới nhớ ra mình chỉ lo nói, quên mất còn Tạ Tư Hành bên cạnh.

Y hắng giọng, quay lại nói với Tạ Tư Hành im lặng nghe mình nãy giờ: “Đừng chỉ hỏi tôi, nguyện vọng của anh thì sao?”

Tạ Tư Hành cười nói: “Nguyện vọng của em cũng là nguyện vọng của tôi.”

Thật ra câu hỏi này vẫn còn một đáp án khác tốt hơn.

Đó chính là hắn ở bên Ngự Hàn đời đời kiếp kiếp, suôn sẻ như ý.

***

Đến tối, Ngự Hàn đi vào phòng tắm tắm rửa, lấy một bao lì xì ra khỏi túi áo khoác.

Dưới góc phải bao còn có ký tên —— To Ngự Hàn.

Ngự Hàn nhướng mày, phản ứng đầu tiên không phải là Tạ Tư Hành lại tặng lì xì cho mình mà nghĩ mỏng như vậy, không phải Tạ Tư Hành sẽ nhét một tấm chi phiếu kếch xù cho y chứ?

Y tò mò mở ra nhìn thoáng qua, vậy mà là một tấm thiệp cưới.

Thiệp cưới da dê nằm trong tay có cảm giác hơi nhám, phần mép được đóng bằng sáp nến, xung quanh còn có hoa văn thiếp vàng cổ xưa nhã nhặn, tinh xảo như một món quà.

Ngự Hàn không khỏi ngạc nhiên, mở tấm thiệp ra, hàng chữ viết bằng bút máy lập tức lọt vào mắt.

Chữ viết cứng cáp hữu lực, không cần nói cũng biết chủ nhân là ai.

[Kính mời ngài Ngự Hàn đến dự hôn lễ cùng ngài Tạ Tư Hành vào mười giờ sáng ba tháng sau, mong ngài Ngự Hàn chớ từ chối. Người yêu ngài, Tạ Tư Hành.]

Không có quá nhiều từ ngữ hoa lệ, Ngự Hàn lại như nhìn thấu qua những nét chữ sắc sảo ngay ngắn kia thấy Tạ Tư Hành ngồi trước bàn làm việc, tay cầm bút máy nghiêm túc viết những lời luyện tập vô số lần trong đầu.

Biến chúng thành chữ viết, vĩnh viễn ghi chép lại.

Ngự Hàn lao ra khỏi phòng tắm.

Tạ Tư Hành đang cởi áo khoác, tầm mắt bắt được bóng người đang lao đến, hắn xoay người, ôm lấy người kia vào lòng.

“Tạ Tư Hành, hôm nay anh đây đang vui.” Ngự Hàn lấy thiệp mời ra, đắc ý vẫy trước mặt Tạ Tư Hành: “Đồng ý với anh!”

Khuôn mặt sắc bén của Tạ Tư Hành nở nụ cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng m0n tron mặt Ngự Hàn, dường như cũng ưng thuận với lời thề, hôn lên môi Ngự Hàn: “Đồng ý rồi sẽ không bao giờ đổi ý được nữa.”

***

Nơi tổ chức hôn lễ được Tạ Tư Hành khảo sát và cẩn thận suy xét rất nhiều lần, cuối cùng mới quyết định.

Hắn khảo sát từ vị trí địa lý, hoàn cảnh, không khí, phục vụ, còn có sức chứa khách, còn bảo Trịnh Tư Niên mời dàn nhạc giao hưởng nổi tiếng đến từ nước ngoài, gửi video trình diễn của mình vào hòm thư của hắn để hắn đích thân chọn lựa.

Nhưng ngoài những điều này ra thì còn thiếu rất nhiều, thậm chí Tạ Tư Hành còn đi khảo sát thực địa, đích thân gặp nhà thiết kế đồ kết hôn của hắn với Ngự Hàn ngay trong ngày, bàn bạc về chi tiết trang phục.

Thậm chí lúc đó Trịnh Tư Niên còn nghĩ tổng giám đốc muốn mở rộng thị trường, mở một công ty tổ chức hôn lễ, sau mới biết tổng giám đốc đang chuẩn bị hôn lễ với giám đốc Ngự, trong lòng cảm khái tổng giám đốc nhà mình thật lãng mạn không biết bao nhiêu lần!

Khi Ngự Hàn còn đang họp trong công ty, Tạ Tư Hành đã âm thầm chuẩn bị hết mọi thứ, về sau còn nghe Ngự Hàn thuận miệng ý kiến mấy câu, thêm bớt không ít chi tiết trong đó.

Du thuyền cầu hôn trước đó chỉ là tráng miệng, đây mới là bất ngờ Tạ Tư Hành dồn hết tâm huyết chuẩn bị cho Ngự Hàn.

Ba tháng sau, trời đẹp cỏ mọc én bay, sắc xuân trải lụa khắp mặt đất, khinh khí cầu bay khắp bầu trời xanh thẳm nghênh đón hai vai chính hôm nay.

Nơi tổ chức không nằm ở nội thành ồn ào mà ở một đồng cỏ bên hồ, từ xa còn có thể nhìn thấy giáo đường trong tháp chữ thập màu trắng được trang trí bởi những màu sắc lãng mạn.

Tạ Tư Hành không muốn biến hôn lễ của mình thành một buổi tiệc xã giao, vì vậy trong ngày kết hôn không mời quá nhiều người trong giới kinh doanh, phần lớn đều là bạn bè thân thiết, thế nhưng lại long trọng hoa lệ chưa từng có.

Đây là lần đầu Kiều Lam chứng kiến một buổi hôn lễ xa xỉ tới mức này, cả kinh tới mức không khép nổi cằm.

“Thì ra giám đốc Tạ mới là cao thủ.”

Nghĩ lại ngày đó một đống người tụ lại bày mưu tính kế cho Ngự Hàn cũng không bằng mình Tạ Tư Hành ra tay.

Mời dàn nhạc nổi tiếng nước ngoài thì thôi, lúc mở màn hai vị này đáp từ trên trực thăng xuống, đến cả khâu trao nhẫn cũng phải điều khiển máy bay bảy con số trở lên đưa tới.

Kiều Lam chấn động không thôi, sao trước đây cậu ta không nghĩ ra nhỉ!

Quả thật Kiều Lam không ngờ nổi, bởi vì hạng mục liên quan tới máy bay đều do Ngự Hàn đưa ra.

Thật ra ban đầu Ngự Hàn yêu cầu hai người họ nhảy dù từ trên xuống, bị Tạ Tư Hành từ chối mới đổi thành đáp máy bay trực thăng.

Nếu không phải Ngự Hàn không có bằng lái máy bay, có lẽ y sẽ đích thân lái, lên sàn một cách hào nhoáng nhất bữa tiệc.

Chỉ là mở màn đã khiến khách mời cảm thấy buổi hôn lễ này không tầm thường, đến khâu tuyên thệ, Tạ Tư Hành còn tuyên bố sau này tập đoàn họ Tạ sẽ do cả hắn lẫn Ngự Hàn cùng quản lý.

Đế quốc thương nghiệp lớn như vậy chào đón một bá chủ không thể khinh thường, không ai biết bọn họ cùng liên thủ sẽ tạo ra kỳ tích gì.

Thông tin chấn động ấy được đưa đi khắp nơi, chưa tới nửa ngày đã truyền khắp giới kinh doanh, có lẽ sẽ gây ra đại chấn trong thời gian ngắn.

Trải qua chuyện này, tất cả mọi người đều biết Tạ Tư Hành và Ngự Hàn gắn chặt không thể tách rời, là một đôi chân chính do trời đất tạo nên.

Nhưng trong lúc tổ chức hôn lễ vẫn xảy ra chút chuyện vặt vãnh, đêm trước Tạ Tư Hành vừa dặn Ngự Hàn quá trình cụ thể, Ngự Hàn ngủ một đêm dậy liền quên mất.

Quá trình phức tạp như thế, huống hồ Tạ Tư Hành nói lúc Ngự Hàn nằm sấp trên người mình mê mệt, Ngự Hàn tỏ ý dù là thần tiên cũng không nhớ được.

Vì thế đến lúc Ngự Hàn phát biểu lời thề, y đứng ngẩn một lát mới nhớ ra đến phiên mình.

Ngự Hàn đã sớm quên lúc này nên nói gì, nghĩ thật lâu, cuối cùng chỉ nói một câu với Tạ Tư Hành: “Tôi đã nói là giữ lời, không bao giờ đổi ý.”

Khách khứa dưới đài nhìn nhau, không ai biết y đang nói gì, chỉ mình Tạ Tư Hành hiểu.

Biển sâu trong mắt Tạ Tư Hành lập tức cuộn sóng, vu0t ve sườn mặt Ngự Hàn như đêm đó đứng ngoài cửa sổ tuyết bay, khẽ chạm vào môi y, chất chứa dịu dàng quyến luyến vô tận.

“Tôi cũng vậy.”

Trong ánh nắng ấm áp, Ngự Hàn đeo chiếc trâm cài hoa diên vĩ định tình của bọn họ, từ từ đón nhận nụ hôn của hắn.

Bọn họ trao nhẫn dưới từng ánh mắt chứng kiến, đọc lời thề trang trọng, nhận lấy lời chúc phúc và ánh nắng thanh tẩy.

Từng ngày về sau đều sẽ tuyệt vời như hôm nay.

***

Hôn lễ kết thúc, nói theo nghĩa nào đó, từ nay về sau Ngự Hàn và Tạ Tư Hành là một đôi đúng nghĩa.

Lần đầu Tạ Tư Hành say khướt, ôm mặt Ngự Hàn nói rất nhiều, Ngự Hàn cũng khó có khi kiên nhẫn nghe hắn nói thật lâu.

Từ những chuyện lúc hắn còn nhỏ đến ngày đầu tiên gặp Ngự Hàn, để Ngự Hàn cảm nhận cuộc đời của hắn.

Cuối cùng Ngự Hàn bộc lộ bản tính, mất kiên nhẫn ngồi lên.

Đêm nay Tạ Tư Hành nói rất nhiều, ánh mắt nhìn Ngự Hàn cũng dịu dàng lưu luyến, nhưng ở phương diện khác, hắn cũng bộc lộ bản tính hung hãn như Ngự Hàn.

Có những lúc Ngự Hàn nghĩ cả đời này y không thể phân tài cao thấp với Tạ Tư Hành trong chuyện này được.

Lúc hai người cùg cao trào, Tạ Tư Hành khẽ nói gì đó bên tai Ngự Hàn nhưng Ngự Hàn không nghe, mơ mơ màng màng ứng tiếng rồi mê man.

***

Từ sau khi Ngự Hàn đưa ra mục tiêu vĩ đại, y càng dồn 200% sức lực vào công việc.

Ngự Hàn làm phó tổng giám đốc ở tập đoàn họ Tạ, bắt đầu hành vi âu yếm trắng trợn trong văn phòng với Tạ Tư Hành, nhưng Ngự Hàn lại thây kệ hắn, dù yêu đương cũng phải ra khỏi công ty đã.

Trong cuộc họp, Ngự Hàn là giám đốc Ngự nói một không có hai, sau cuộc họp, có người nhìn thấy tổng giám đốc đi vào phòng phó tổng giám đốc, chưa tới năm phút đã bị tống ra, bên môi có thêm một dấu răng mờ nhạt.

Thật ra chỉ có Trịnh Tư Niên nhìn thấy cảnh này, nhưng anh ta lo có ngày mình sẽ bị diệt khẩu.

Ngự Hàn thường xuyên chạy qua chạy lại công ty họ Tạ và Thịnh Cảnh, nhưng phần lớn công việc vẫn nằm ở Thịnh Cảnh.

Mấy năm nay Thịnh Cảnh càng lúc càng phát triển, Phó Nhàn và Ngôn Sở cùng thăng chức, Phó Nhàn thành trưởng phòng thị trường, Ngôn Sở thì tiếp nhận vị trí của Phó Nhàn, trở thành thư ký trưởng.

Quy mô công ty càng lớn, nhân viên vào làm cũng càng nhiều, trưởng phòng Phó nhìn nhóm Ngự Đế xuất chinh càng lúc càng lớn mạnh, cảm thấy trách nhiệm của mình rất quan trọng, đồng thời ngày nào đó lén đá Tạ Tư Hành ra khỏi nhóm —— Lúc nào Tạ Tư Hành cũng lén trộm ảnh Ngự Hàn trong nhóm, anh ta chịu không nổi.

Ngôn Sở cũng buông bỏ tính cách xấu hổ nhát gan ban đầu, dần trưởng thành đảm đương một phía, trong công ty thường xuyên có thể thấy cậu ta dạy bảo nhân viên mới, trở nên lão luyện, nhưng thật ra thỉnh thoảng cậu ta vẫn sẽ làm ít đồ ngọt đặt trên mặt bàn mấy người Ngự Hàn, Phó Nhàn, Triệu Trung Tiền.

Triệu Trung Tiền làm thêm mấy năm rồi về hưu, chẳng qua gã luôn có cảm giác mình còn có thể đi theo Ngự Hàn thêm mấy chục năm, làm tới tận lúc xuống lỗ cũng không thành vấn đề.

Mà Ngự Hàn tiếp nhận buổi phỏng vấn tạp chí tài chính kinh tế nổi tiếng, cũng chính là tạp chí Tạ Tư Hành từng lên sóng, đồng thời làm nhân vật trang bìa, trắng trợn phát ra mị lực nên rất được chào đón yêu thích, về sau nổi tiếng hơn lại được mời ra nước ngoài diễn thuyết, đi một lần hết nửa tháng.

Ngày đầu tiên Ngự Hàn rời đi, Tạ Tư Hành bình tĩnh đến công ty, mọi chuyện đều không có gì khác lạ.

Ngày thứ ba, Tạ Tư Hành ngoài mặt bình tĩnh, người trong công ty lại cảm nhận hơi lạnh thấu xương.

Ngày thứ năm, Tạ Tư Hành nhìn điện thoại vô số lần giữa cuộc họp, đồng thời gọi Trịnh Tư Niên vào văn phòng, hỏi dạo này mình có lịch đi nước ngoài không.

Đêm ngày thứ năm, Tạ Tư Hành mua vé, giấu Ngự Hàn tới khách sạn y báo cho mình.

Ngự Hàn đi một chuyến quay về khách sạn, khi bước vào phòng mình lập tức nghe thấy tiếng động, sau đó y thấy cơ thể cao thẳng quen thuộc kia.

Ánh đèn hành lang phủ lên người hắn, rõ ràng mới chỉ mấy ngày không gặp, đôi mắt kia càng trở nên sâu hơn.

Ngự Hàn không hề bất ngờ khi Tạ Tư Hành tìm đến mình, khoảng thời gian này Tạ Tư Hành đã đích thân chứng minh một người đàn ông lúc quấn quít có thể liều tới mức nào.

May mà Ngự Hàn không bận lắm, hai người đi tuần trăng mật đã lâu ở nơi đất khách quê người.

Đi tới con đường mang phong cách trung cổ châu Âu, còn có “Thành phố thuyền buồm”, lại ngồi trong giáo đường thiêng liêng nghe cầu nguyện, thỉnh thoảng đi vào buổi hôn lễ của ai đó, cả hai cùng chìm vào ký ức, nhớ tới lời thề trong lễ kết hôn của mình.

Có lẽ vì thích cảm giác thư thả ấy, sau giờ làm việc, thời gian bọn họ đi chơi càng nhiều hơn.

Cưỡi ngựa, leo núi, trượt băng, nhảy dù… Ngự Hàn và Tạ Tư Hành trải nghiệm tất cả những trò thú vị, thậm chí Ngự Hàn còn học lái máy bay trong thời gian cực ngắn, sau khi lấy được bằng lái, y đưa Tạ Tư Hành bay lượn khắp bầu trời.

Xuân hạ thu đông, bước chân của họ dần chậm đi theo thời gian, dùng tất cả thời gian của quãng đời còn lại cảm nhận những hạnh phúc có thể tìm thấy.

***

“Rốt cuộc tối hôm kết hôn anh đã nói gì thế?” Ngự Hàn bỗng nhớ tới chuyện này.

Tạ Tư Hành quay lại nhìn y: “Muốn biết à?”

Hôm đó Ngự Hàn ngủ quá nhanh, sau khi tỉnh lại cũng quên mất điều muốn hỏi.

Vì thế y gật đầu, thật thà nói: “Ừ, muốn biết.”

Tạ Tư Hành mỉm cười, ghé vào tai hắn nói ra câu kia lần thứ n —— “Tôi yêu em”.

***************

Chú thích:

(1) Ohm thì tui nhớ có lần nào đó tui đã giải thích tên Ngự Đế có nghĩa là chống lạnh rồi nhỉ =))))