Giọng nói êm ái của Tạ Tư Hành vừa dứt, khoang ngắm cảnh cũng từ từ quay đến nơi cao nhất, bờ sông phía xa bỗng có pháo hoa bắn lên, dần loang ra trên không.
Ánh sáng chợt lóe chiếu sáng khuôn mặt ngạc nhiên của Ngự Hàn trong khoang ngắm cảnh: “… Sao cơ?” Vừa rồi y đang mải nghĩ, không nghe hắn nói gì.
Pháo hoa chóng tàn biến mất, khoang thuyền lại tối đi, đôi mắt trong trẻo của Ngự Hàn mang theo vẻ mơ màng, nhìn Tạ Tư Hành không chớp mắt.
Vẫn không hề có bất cứ hơi thở t1nh dục và h4m muốn nào, lại có thể dễ dàng khiến tâm trạng của người khác rối loạn.
Hệt như một tờ giấy trắng không vương vết mực, hấp dẫn người khác muốn làm loạn.
Mắt Tạ Tư Hành tối sầm, nhanh chóng lóe lên thứ gì đó, hung ác như không thể tiếp tục khống chế.
Ngự Hàn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy trên môi bỗng chùng xuống, cảm giác mềm mại ấm áp lập tức ùa đến, mang theo áp lực đ3 xuống.
Hơi thở nồng đậm thoáng chốc tới gần làm suy nghĩ của Ngự Hàn như bay mất, quên phải phản ứng ra sao.
Bên ngoài lại có tiếng pháo hoa nở rộ, Ngự Hàn không biết tiếng pháo hoa giữa không trung lớn hơn hay tiếng tim mình đập lớn hơn.
Đầu ngón tay Tạ Tư Hành khẽ nâng cằm y, sau đó từ từ men ra phía sau bắt lấy gáy y, đè chặt y lại gần mình khiến nụ hôn càng thêm nồng cháy.
Trong không gian khép kín, Ngự Hàn gần như bị ép ngửa đầu, cảm nhận môi người kia điên cuồng ngấu nghiến môi mình, nhưng lực hôn vẫn được khống chế một cách vừa phải.
Tất cả cảm xúc trong bóng tối đều được phóng đại vô hạn, thính giác, thị giác đều trống rỗng, duy chỉ có cảm xúc trên môi cực kỳ rõ ràng, trái tim trong lúc ma sát đập thật nhanh như muốn phá vỡ ràng buộc, cắn nuốt sự khống chế của lí trí.
Tạ Tư Hành hôn rất sâu, hơi thở cũng nóng bỏng như muốn đóng dấu lên linh hồn y.
Ngự Hàn hoàn toàn bị Tạ Tư Hành đè lên, cho đến lúc sau lưng va vào vách khoang ngắm cảnh, y mới bừng tỉnh khỏi ngạc nhiên, cũng bắt đầu không chịu yếu thế đáp lại.
Cách y đáp lại Tạ Tư Hành chính là cắn vào môi dưới hắn, dẫn đến một đợt tiến công dữ dội hơn.
Mà khi y đang định tiếp tục phản kích thêm, Tạ Tư Hành đã thở hồng hộc thả y ra, trong đôi mắt chất đầu ý sâu xa và tơ máu khác hẳn với trước đó.
Sau khi tách ra, hơi thở ấm nóng vương vấn xung quanh, Ngự Hàn bị hắn bóp mặt, hơi thở chập chùng, nhìn hắn bằng đôi con ngươi luôn bừng bừng sức sống.
Bàn tay rộng lớn chuyển từ sau đầu sang sườn mặt, đầu ngón tay Tạ Tư Hành nhẹ nhàng vu0t ve khuôn mặt, trầm giọng nói: “… Sao lại nhìn tôi như vậy?”
Nhìn hắn bằng vẻ mặt như vậy sẽ khiến hắn nghĩ vừa rồi làm không tốt, muốn đền cho y thêm lần nữa.
Thật ra tình hình của Ngự Hàn không khá hơn Tạ Tư Hành là bao, bên tai là tiếng tim đập thình thịch hỗn loạn, trước mặt là khuôn mặt phóng đại của Tạ Tư Hành làm đầu óc tỉnh táo xưa nay của y cũng hoảng hốt theo.
Nhưng nét mặt y lại rất nghiêm túc, chau mày nhìn chằm chằm Tạ Tư Hành, mãi tới khi mắt Tạ Tư Hành tối đi, yết hầu cũng nhấp nhô.
Một lúc lâu sau, Ngự Hàn nói: “Xác nhận xong!”
“…” Tạ Tư Hành khàn giọng hỏi: “Xác nhận gì?”
Đôi mắt Ngự Hàn lấp lánh nhìn hắn, phấn khích nói: “Một chuyện rất quan trọng.”
Một chuyện cực kỳ quan trọng đối với y, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng.
Y không tin bất cứ ảnh hưởng nào từ bên ngoài, chỉ tuân theo bản năng và trực giác của mình, điều này liên quan tới từng quyết định trong tương lai của y, cho nên y phải nghiêm túc xác nhận.
Bây giờ xác nhận rồi, không cần kiêng kỵ gì nữa, y có thể đi theo chỉ dẫn nội tâm, làm tất cả những gì mình muốn.
Tạ Tư Hành chau mày, chỉ cảm thấy dường như y đã nhanh chóng thuận theo một quyết định quan trọng.
Hắn thức thời không hỏi, chỉ mỉm cười, lùi lại một bước: “Nhìn xem.”
Tạ Tư Hành ra hiệu cho Ngự Hàn cúi đầu.
Ngự Hàn nhìn theo hắn, phát hiện trước ngực mình cài một món đồ tinh xảo không biết từ bao giờ.
Y nhanh chóng nhận ra đây là gì.
Đây là khuy cài ngực hoa diên vĩ trước đây y đi cùng Tạ Tư Hành đến nhà họ Quý cướp về, lúc ấy Ngự Hàn còn đưa cho Tạ Tư Hành.
Ngự Hàn thoáng im lặng, nhíu mày: “Tặng tôi?”
Tạ Tư Hành khẽ đáp: “Ừ.”
Đầu ngón tay chạm nhẹ vào trâm cài hoa nơi ngực, hắn hỏi: “Thích không?”
“Không phải đây là di vật của mẹ anh à?” Ngự Hàn không ngại nhận món quà này, nhưng y nhớ Tạ Tư Hành hẳn rất quý chiếc khuy cài, bằng không sẽ không đè nén ghét bỏ để đến nhà họ Quý một chuyến.
Nếu là y, y sẽ cất nó cả đời như món bảo vật.
“Ừ, cho nên mới muốn tặng người tôi thích.” Không ngờ Tạ Tư Hành lại nghĩ như vậy.
Giọng hắn rất nhẹ: “Đây là món quà bố tôi tặng mẹ tôi lúc hai người kết hôn.”
Hoa diên vĩ tượng trưng cho nỗi nhớ và tình yêu vĩnh hằng.
Lúc Phó Nhàn nói nên tặng thứ gì đó có thể truyền tải tấm lòng cho Ngự Hàn, Tạ Tư Hành lập tức nhớ đến chiếc cài ngực hoa diên vĩ.
Không gì có thể phù hợp bằng nó, càng có thể thay lời hắn nói.
Nghe thấy từ “Người tôi thích”, Ngự Hàn không khỏi ngạc nhiên.
Một lát sau, y cứng đờ quay mặt đi, nhỏ giọng nói: “Vậy anh cũng biết tính toán đấy, lấy món đồ tôi cướp về tặng cho tôi.”
Tạ Tư Hành cười nói: “Cho nên nó thuộc về em.”
Đây là chiến lợi phẩm hắn và Ngự Hàn kề vai chiến đấu, có lẽ bắt đầu từ lúc đó đã định sẽ có ngày như vậy.
Đưa cho Ngự Hàn cũng là nơi tốt nhất nó thuộc về.
Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt Ngự Hàn thoáng dao động.
Tạ Tư Hành quan sát toàn bộ từng biểu cảm nho nhỏ của y vào mắt, cười nói: “Sao thế, muốn nói gì à?”
“Tạ Tư Hành.” Ngự Hàn chau mày: “Tôi không có gì để tặng anh cả.”
Tạ Tư Hành thoáng khựng lại, không hiểu ý y lắm.
Ngự Hàn nghiêm túc lặp lại lần nữa: “Tôi không có món đồ nào ngang giá có thể tặng cho anh.”
Tạ Tư Hành tặng món đồ tưởng nhớ mẹ cho y, nhưng y không có thứ gì quý giá thuộc về riêng mình có thể tặng cho Tạ Tư Hành.
Nhìn khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc của Ngự Hàn, cổ họng Tạ Tư Hành khô khốc, tim cũng nóng lên.
Ngự Hàn làm gì cũng phải bình đẳng, dù là tặng quà cũng nghiêm túc tới thế, đáng yêu tới mức Tạ Tư Hành muốn ghìm y trong ngực để hôn.
Tạ Tư Hành nín cười, dịu dàng nói: “Em tặng tôi rồi.”
Ngự Hàn nhíu mày: “Tặng gì?”
Tạ Tư Hành nhìn y, im lặng không nói.
Sự hồi đáp của Ngự Hàn chính là món quà quý giá nhất hắn nhận được, thậm chí còn quý hơn tất cả những thứ hắn có được tới nay.
Từ nay về sau, trong không gian dài đằng đẵng không nhìn thấy vạch đích, hắn không còn lẻ loi cô đơn một mình nữa.
Dù Ngự Hàn không hứa hẹn đồng ý gì với hắn, nhưng chỉ cần bây giờ y thuộc về hắn đã đủ rồi.
Trong lúc nói chuyện, vòng quay ngắm cảnh kết thúc, khi đứng dưới mặt đất, trước ngực Ngự Hàn có thêm một món đồ.
Hoa diên vĩ tím được đèn đường chiếu rọi lóe lên, tượng trưng cho tâm tình ngầm cuộn sóng của bọn họ ngay bây giờ.
Kết thúc buổi dạo chơi công viên cũng là lúc nên về khách sạn nghỉ ngơi.
Ngự Hàn khó có khi im lặng, cúi đầu như đang nghĩ gì đó, suốt một đường đi không nói gì.
Chờ đến lúc đi thật xa, y mới sực nhớ: “Không đúng!”
“Sao vậy?” Tạ Tư Hành quay lại nhìn y.
Ngự Hàn nhìn hắn, nhớ đến chuyện vừa rồi mình bị Tạ Tư Hành đè ép trong khoang ngắm cảnh.
Kẻ cuồng ngạo bất tuân như y sao có thể bị người khác ức hiếp tới vậy?!
Tạ Tư Hành như đọc được suy nghĩ của Ngự Hàn, đầu ngón tay khẽ động, nâng lên gãi vào cằm y, cố gắng đè nén cơn ngứa ngáy trong lòng: “Bây giờ không được.”
Ngự Hàn không hiểu: “Sao lại không được?”
Chỉ cần có lòng, ở đâu cũng có thể thành chiến trường.
Nhìn dáng vẻ ngo ngoe rục rịch của Ngự Hàn, Tạ Tư Hành bất đắc dĩ: “Quá nhiều người.”
Lúc này xung quanh bọn họ đều là du khách vừa xuống khỏi vòng quay, nếu Ngự Hàn không muốn người khác kéo tới xem, tất nhiên sẽ không thể làm ở đây được.
“Tôi không sợ.” Ngự Hàn cố chấp nói: “Anh sợ à?”
Tạ Tư Hành gật đầu: “Ừ, tôi sợ.”
Chắc Ngự Hàn không biết phản ứng sau khi hôn của y hấp dẫn tới mức nào.
Đôi mắt ngập sương mù mang theo ánh sáng d0ng tình, lúc im lặng nhìn hắn, trong đôi mắt trong suốt phản chiếu rõ bóng hình hắn, dường như chỉ chứa chấp mình Tạ Tư Hành.
Tạ Tư Hành không muốn cho bất cứ ai thấy Ngự Hàn như vậy, chỉ muốn giấu cho riêng mình.
“Được thôi.” Nếu Tạ Tư Hành đã nhận hắn sợ, thế Ngự Hàn sẽ thông cảm cho hắn một lần.
Y khẽ hất cằm: “Lần này bỏ qua cho anh.”
Đáy mắt Tạ Tư Hành lóe lên ý cười, gật đầu: “Được.”
***
Từ công viên quay về khách sạn, Ngự Hàn cầm thẻ mở cửa phòng, mắt nhìn Tạ Tư Hành bám sát theo, tò mò hỏi: “Anh không có phòng à?”
“…”
Tạ Tư Hành bình thản nhìn y, y cũng nhìn Tạ Tư Hành, đáy mắt ngập tràn nghi ngờ.
“Tôi hỏi tiếp tân rồi, không có phòng.” Tạ Tư Hành bất đắc dĩ.
Lúc ăn tối với Ngự Hàn hắn đã ra ngoài gọi điện đặt phòng, lại được thông báo không còn phòng trống.
Đại biểu các công ty lớn tham dự buổi tiệc đều được sắp xếp phòng ở khách sạn này, thêm nữa sắp tới ngày nghỉ, lượng du khách tăng lên không ít, đến cả phòng rẻ nhất cũng phải đặt trước mấy ngày.
Ngự Hàn chau mày, y không quá để ý việc Tạ Tư Hành ngủ chung một đêm với mình, dù sao cũng không phải chưa từng có.
“Vào đi.” Ngự Hàn nói vậy, đi thẳng vào trong phòng.
Tạ Tư Hành mỉm cười đi theo, thuận tay khép cửa lại.
Ngự Hàn muốn đi tắm, Tạ Tư Hành gật đầu nói mình chờ bên ngoài, vừa quay đầu đã thấy vẻ mặt khó tả của Ngự Hàn.
Tạ Tư Hành hoang mang hỏi: “Sao thế?”
Ngự Hàn cầm quần áo đi vào phòng tắm, khép cửa cái rầm, giọng nói vọng ra từ bên trong: “Không có gì.”
Ngự Hàn đứng sau cửa phòng tắm đỏ bừng mặt, khẽ thở phào một hơi.
Má nó, y vừa nghĩ đến cảnh Tạ Tư Hành nằm trên giường chờ mình.
Chẳng qua Ngự Hàn nghĩ đi nghĩ lại, thấy mình tưởng tượng như thế cũng rất bình thường, ai bảo đêm nay bọn họ chính thức xác lập quan hệ chứ?
Điều này chứng minh y là một người đàn ông sôi trào khí huyết, tuyệt không kém cạnh Tạ Tư Hành.
Ngự Hàn nghĩ thế, chỉ thấy tinh thần sảng khoái, ngâm nga vừa hát vừa tắm rửa.
Tạ Tư Hành bên ngoài đứng nhìn cánh cửa đóng chặt kia một lát, lại nghe thấy tiếng hát của Ngự Hàn vọng ra, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hắn mỉm cười, bắt đầu quan sát căn phòng mình sắp ở chung với Ngự Hàn một đêm.
Căn phòng rất lớn, có thể thấy tấm lòng của chủ tiệc, có lẽ cũng là căn phòng chất lượng nhất khách sạn.
Mắt Tạ Tư Hành đảo qua chiếc giường cỡ lớn rồi lại nhanh chóng dời đi.
Hai mươi phút sau, Ngự Hàn mặc áo choàng tắm màu trắng của khách sạn ra ngoài.
Tạ Tư Hành đứng bên cửa sổ sát đất gọi điện, có lẽ là bàn chuyện công việc, nói vài câu rồi tắt máy.
Hắn quay người, vừa hay thấy Ngự Hàn bước ra khỏi phòng tắm.
Tóc trên trán Ngự Hàn ướt đẫm, được y tiện tay vuốt ngược, cổ áo choàng tắm mở rộng để lộ làn da trắng ngần và xương quai xanh xinh đẹp, cơ thể tỏa ra từng hơi nóng bừng.
Tạ Tư Hành chỉ nhìn thoáng qua đã thu mắt, cảm giác tim lại nóng lên.
“Tôi xong rồi.” Ngự Hàn đứng trước mặt hắn, lười biếng nói: “Anh tắm đi.”
“Ừ.” Tạ Tư Hành trầm giọng đáp, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Lúc Tạ Tư Hành đi ra, Ngự Hàn đã nằm trên giường cầm di động đọc báo.
Ngự Hàn chơi cả ngày, lúc chơi thì không, bây giờ lại cảm thấy mệt mỏi.
Nghe thấy tiếng Tạ Tư Hành đi ra, y uể oải nhìn thoáng qua rồi lăn sang một bên, chừa một chỗ cho Tạ Tư Hành.
Tạ Tư Hành nằm xuống, chui vào ổ chăn.
Mắt liếc thấy màn hình điện thoại của Ngự Hàn có chữ “Tần”, tay hắn bỗng khựng lại, giả vờ điềm nhiên như không hỏi: “Đang làm gì vậy?”
Ngự Hàn không giấu hắn: “Giám đốc Tần hẹn tôi ngày mai đi bàn chuyện hợp tác.”
Nghĩ đến Tạ Tư Hành sẽ ghen, y thoáng im lặng, lại nói: “Không phải đi một mình, còn có người khác nữa.”
Đi bàn chuyện làm ăn là trường hợp công việc.
“Ừ.” Tạ Tư Hành không ngại, chắc hẳn chỉ cần một lần Tần Châu Mục đã có thể hiểu ý hắn, không cần phải lo hão.
Lo lắng duy nhất là dù Ngự Hàn đi tới đâu đều nổi bật như vậy, luôn tùy tiện thu hút sự chú ý của người khác, mà hắn không thể xuất hiện bên cạnh Ngự Hàn bất cứ lúc nào.
Nghĩ đến đây, Tạ Tư Hành khẽ thở dài: “Chiều mai tôi về công ty rồi.”
Ban đầu hắn định cho lùi lịch trình mấy ngày, ở cạnh Ngự Hàn chơi cho thỏa thích, nhưng trước đó không lâu lại nhận được tin hạng mục xảy ra chút vấn đề, những đồng nghiệp khác không dám xen vào quyết định của hắn, cần hắn quay về giải quyết.
Cuộc điện thoại vừa rồi là để bàn chuyện này.
Ngự Hàn đang nằm chợt bật dậy.
Tạ Tư Hành nhìn y, dùng ánh mắt hỏi y chuyện gì.
“Mai về rồi?”
“Ừ.”
Ngự Hàn chau mày, nghĩ một lát: “Vậy trước khi đi thì trả hết nợ cho tôi đã.”
Tạ Tư Hành: “…?”
Cơ thể Ngự Hàn rất nóng, chỉ trong chốc lát đã sưởi ấm chỗ nằm, Tạ Tư Hành nằm ở chỗ y vừa an vị cũng cảm thấy toàn thân nóng lên.
Hắn khàn giọng hỏi: “Nợ gì em?”
“Đương nhiên là hôn thêm lần nữa.” Ngự Hàn hừ cười, ngạo nghễ nhìn Tạ Tư Hành từ trên cao, nói: “Ở đây không có ai, anh còn dám từ chối tôi nữa không?”
Tạ Tư Hành sững sờ, sau đó cười khẽ: “Sao có thể.”