Vẻ mặt y rất tỉnh táo, đôi mắt màu hổ phách cũng mang theo ý nghiêm túc, thẳng thắn, không có chút dối trá nào.
Y hỏi thật lòng, muốn tìm hiểu rốt cuộc vừa rồi Tạ Tư Hành có ý gì.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, người qua đường vô tội này không thể tin được trên thế giới này còn có người ngây thơ chậm hiểu như thế, quả thực khó mà tin nổi.
Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ đã sớm chìm vào lời tỏ tình nóng bỏng của đối phương.
Chẳng qua mối quan hệ giữa hai người này… khá phức tạp.
Đầu tiên là ly hôn, sau lại nói đến quan hệ anh em, lôi lôi kéo kéo, cuối cùng đề tài bẻ cua khét lẹt, biến thành tỏ tình!
Vì màn đối thoại này, vừa rồi gã đàn ông khi đứng trong phòng kế bên đã tự bổ não vở kịch máu chó ba trăm ngàn chữ, nhất thời không chú ý mới phát ra tiếng động cực nhỏ khiến Ngự Hàn nhận ra bên trong có người.
Nhưng thanh niên khí thế đáng sợ này vẫn chưa hiểu ý của người đàn ông kia, quả là làm người khác sốt ruột thay.
Từ lòng thương hại và tiếc hận thay quý ông họ Tạ kia, hơn nữa có “áp lực” vì Ngự Hàn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, người qua đường vô tội vốn chỉ đến đi vệ sinh bèn nơm nớp lo sợ giải thích cho Ngự Hàn nghe cách hiểu của mình.
“Tôi không rõ quan hệ cụ thể của hai người như thế nào, nhưng nói về người đàn ông kia, nguyên nhân anh ta không muốn ly hôn với cậu là vì thích cậu, muốn tiếp tục sống chung với cậu.”
Ngự Hàn chau mày.
Nói xong, gã đàn ông nhớ tới “bài ca anh em” như sấm đánh bên tai của Ngự Hàn, lại vội bổ sung: “Đương nhiên không phải đứng ở góc độ bạn bè, người đàn ông kia cũng vừa nói không xem cậu như anh em, thích mà tôi nói là kiểu thích dành cho nửa còn lại, chắc hẳn anh ta cũng nghĩ như vậy…”
Gã đàn ông cẩn thận quan sát vẻ mặt Ngự Hàn, thấy y không cắt lời mình cũng không có ý đánh mình, lại lấy dũng khí tiếp tục phân tích một đống.
Cuối cùng gã hỏi: “Cậu thấy phân tích của tôi như thế nào?”
Nếu không thả gã đi, chân gã sẽ nhũn ra mất.
Không biết vì sao tuổi tác không chênh lệch lắm, vậy mà trên người thanh niên này lại có hơi thở đáng sợ như thế, khiến gã dù nói một lèo nhiều như vậy cũng không dám thở mạnh.
Ngự Hàn không ngắt lời, hàng mày luôn nhăn chặt, trên mặt không nhìn ra vui giận.
Mà sau khi nghe gã đàn ông nói xong, y chỉ khẽ mím môi, quay người định rời đi.
Không phát biểu ý cũng không có bất cứ phản ứng nào, bình tĩnh như đang nghe một câu chuyện.
Gã đàn ông: “…”
Gã nhịn không được hỏi với theo bóng lưng Ngự Hàn: “Vậy cậu nghe hiểu không?”
Bóng lưng rảo bước rời đi chợt cứng đờ, sau đó có tiếng nói lạnh lùng của y vọng đến: “Ai cần anh quan tâm.”
Gã đàn ông: “…”
***
Ngự Hàn quay lại ghế ngồi.
Đám Kiều Lam vẫn đang chơi, để ý Ngự Hàn quay về còn hỏi: “Sao anh Hàn đi lâu thế?”
Lần này y đi hết nửa tiếng, nếu Ngự Hàn còn chưa quay về, bọn họ sẽ phải đi tìm y.
“Có chút việc nên hơi chậm.” Trên mặt Ngự Hàn không thể hiện gì, thản nhiên nói: “Nào, không phải muốn chơi à?”
Kiều Lam cười nói: “Được, anh Hàn, chúng ta một phe.”
Cậu ta đã quyết định muốn chung đội với Ngự Hàn, cho nên chủ động đổi chỗ sang cạnh Ngự Hàn, tiện cho bọn họ giao lưu.
Kiều Lam biết Ngự Hàn chơi gì cũng giỏi, dù là trò chơi khó khăn đến đâu cũng không có bất cứ tính khiêu chiến nào với y, dù kỹ thuật chơi của Kiều Lam nát tới đâu, Ngự Hàn cũng có cách khởi tử hoàn sinh, đi thẳng đến chiến thắng.
Chơi xong mấy ván, Kiều Lam đi theo Ngự Hàn chưa từng thua ván nào, cứu vớt lại tiếng xấu lỗ đen trò chơi của mình.
Cảm giác đánh đâu thắng đó quá sung sướng, không biết có phải ảo giác của Kiều Lam hay không, cậu ta luôn có cảm giác Ngự Hàn từ sau khi quay về lại càng hung dữ thêm.
Trước đó lúc chơi Ngự Hàn đều sẽ nể mặt bạn bè, kiểu gì cũng nương tay, nhưng từ sau khi y đi một chuyến quay về thì chơi vừa nhanh vừa ác, không cho đối phương chút cơ hội trở tay nào.
Thường là còn chưa bắt đầu, trò chơi đã kết thúc.
Kiều Lam thầm nghĩ, chẳng lẽ anh Hàn thấy mình thua nhiều quá, cho nên nói sao cũng phải để cậu ta thắng ư?
Không chờ Kiều Lam nghĩ nhiều, ván kế tiếp đã bắt đầu.
Chờ phát bài xong, Kiều Lam nhìn thử, vậy mà toàn được bài đẹp, chỉ cần lát nữa không đánh lung tung, phối hợp với Ngự Hàn thì muốn thua cũng khó.
Đây là lần đầu Kiều Lam may như vậy, hơi xích lại gần, hạ giọng cười hì hì, nói với Ngự Hàn: “Anh Hàn này, lát nữa anh xem em đánh đây!”
Anh Hàn đối xử với cậu ta tốt như vậy, ván này kiểu gì cũng phải cho anh Hàn rảnh rỗi một ván!
Vì để nói chuyện với Ngự Hàn, lại không cho người khác biết bài của mình rất đẹp, Kiều Lam đã rút ngắn khoảng cách.
Cũng nhờ lần rút ngắn khoảng cách ấy khiến Kiều Lam thoáng thấy đôi tai đỏ bừng của Ngự Hàn.
“Ừ.” Ngự Hàn ứng tiếng, nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Ngẩn ra làm gì?”
Kiều Lam ngơ ngác quay về: “À, không có gì, hình như em hoa mắt…”
Nói xong, cậu ta lại lặng lẽ quay đầu nhìn qua.
Ánh sáng trong bar không tốt, đủ loại màu đèn sặc sỡ lóe qua lóe lại như thế, nhìn người nào cũng như một tia sáng rực rỡ, trông sao cũng không thấy rõ, nhưng da Ngự Hàn trắng khiến màu đỏ càng thêm bắt mắt.
Chắc là do không khí trong bar sôi động quá.
Kiều Lam thầm nghĩ, thì ra lúc y chơi thỉnh thoảng sẽ đỏ mặt.
Chơi thêm mấy ván với Kiều Lam, Ngự Hàn thả bài trong tay xuống, nhàm chán nói: “Mệt rồi, không chơi nữa.”
Thắng nhiều ván như vậy, tâm trạng Kiều Lam rất vui, quay qua thuận miệng hỏi: “Hình như bây giờ đã muộn rồi, anh Hàn muốn về chưa?”
Trong ấn tượng của bọn họ, chưa có đêm nào Ngự Hàn không về.
Ngự Hàn hơi khựng lại: “Không về.”
Phương Kỷ Minh ngạc nhiên hỏi: “Giám đốc Tạ biết chuyện này không?”
Kiều Lam cũng hùa theo: “Đúng đó anh Hàn, không phải các anh thích nhất là báo lịch trình cho nhau à?”
Lần trước đi tụ tập ở nhà Kiều Lam, cậu ta đã thấy chứng cứ bọn họ báo cáo lịch trình cho nhau qua di động Ngự Hàn, lúc ấy còn than tình cảm của bọn họ tốt hơn cậu ta nghĩ nhiều.
Cho nên bây giờ cậu ta cũng nghĩ Ngự Hàn đang định báo cho Tạ Tư Hành biết.
Nhưng không biết chữ nào của Kiều Lam k1ch thích Ngự Hàn khiến phản ứng y trở nên dữ dội: “Anh ta thích thì liên quan gì tới tôi!”
Kiều Lam và Phương Kỷ Minh nhìn nhau, phát hiện điều gì đó thông qua mắt đối phương.
Ái chà chà, cãi nhau rồi!
Kiều Lam phản ứng nhanh nhất, vội đổi đề tài: “Không về thì thôi, vừa hay hôm nay mọi người đều có mặt, hay là bù cho lần tụ tập thâu đêm hôm trước đi.”
Lần trước vì Ngự Hàn hát hỏng cả đầu đĩa nhà Kiều Lam nên buổi tiệc thâu đêm phải tan sớm, vừa hay mọi người vẫn chưa chơi chán, cho nên đề nghị của Kiều Lam nhanh chóng được tán thành.
Ngự Hàn vẫn còn chuyện trong lòng, đi đâu cũng không quan tâm.
Bọn họ đều thuộc phái hành động, vừa nói đến nhà họ Kiều chơi liền chuẩn bị rời khỏi quán bar.
Lúc theo cả nhóm rời khỏi quán, Ngự Hàn đút tay vào túi, đầu ngón tay vô thức vuốt nhẹ viền kim loại lành lạnh của điện thoại.
Một lát sau, nhận ra mình đang nghĩ gì, Ngự Hàn mặt không đổi sắc rút tay ra khỏi túi.
Một tên phản đồ mà thôi, không đáng được nhớ tới.
Tốt nhất đêm nay đừng để y bắt gặp.
Ra khỏi quán bar, bóng đêm bên ngoài bao phủ khắp nơi, gió lạnh từ ven đường thổi tới xua tan bớt phiền muộn trong lòng Ngự Hàn.
Ngự Hàn đang cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên có người nói: “Chờ đã, không phải đây là…”
Tiếng nói im bặt như phát hiện ra chuyện lớn khó lường.
Người đang đi cạnh Ngự Hàn thoáng dừng bước, Ngự Hàn thấy lạ nên cũng ngẩng đầu, tùy ý nhìn về phía bọn họ đang nhìn.
Chỉ thấy trong bóng đêm sâu thẳm, một người đàn ông dáng người thẳng tắp đứng tựa bên xe, ánh trăng sáng phác họa đường cong khuôn mặt sắc bén, dường như hắn đã đứng ở đó hồi lâu, quanh thân đều nhuốm hơi thở lành lạnh của gió đêm.
Tạ Tư Hành cúi đầu, có lẽ đang nghĩ tới chuyện sâu xa nào đó, không để ý Ngự Hàn ở đây.
Ngự Hàn vừa thấy Tạ Tư Hành cũng dừng bước.
Chỉ trong chốc lát, y lại nhớ tới những phân tích đủ để phá vỡ tam quan của y.
Dường như phát hiện ra ánh mắt quá lộ liễu của Ngự Hàn, Tạ Tư Hành bỗng nâng mắt nhìn.
Ánh trăng bàng bạc như vỡ thành vô số đốm trắng nho nhỏ không ngừng rơi lên người Ngự Hàn rồi lọt vào mắt y, cũng nhữ tài năng người này bộc lộ từng giây từng phút, chưa từng nhượng bộ.
Dù gặp phải chuyện ngoài ý muốn, y cũng có thể chuẩn bị tốt mọi thứ chỉ trong khoảng thời gian gấp rút, nghênh kích với dáng vẻ không thể nghi ngờ.
Nhưng thật sự là vậy ư?
Tạ Tư Hành lẳng lặng nhìn y mấy giây, một lát sau lại cất bước đi tới chỗ bọn họ.
Gần như chỉ trong giây lát, hắn đã tới trước mặt Ngự Hàn.
Hắn cụp mắt nhìn y.
Ngự Hàn cũng nhìn hắn hồi lâu, mặt không đổi sắc phun ra hai chữ: “Phản đồ.”
Tạ Tư Hành cười: “Ừ, đúng vậy.”
Từ khi nhận ra tình cảm vượt khỏi tầm kiểm soát của mình, hắn đã phản bội tất cả nguyên tắc.
Hắn vui vẻ chấp nhận hai chữ phản đồ.
Ai thông minh đều có thể nhìn ra bầu không khí bất thường bấy giờ.
“Ờm, đột nhiên nhớ ra có chút chuyện, hay là đêm nay khỏi tụ tập nữa nhỉ?”
“Đúng đúng đúng, tôi đã đồng ý với mẹ đêm nay phải về sớm.”
“Tôi cũng vậy, chắc để lần sau tụ tập tiếp.”
Không bao lâu sau, những người vốn còn vây quanh Ngự Hàn thoáng cái tan tác như chim, bên con đường vắng lặng chỉ còn lại hai người họ đưa mắt nhìn nhau.
Trong không khí ngập tràn im lặng.
“Sao anh vẫn còn ở đây.” Một tay Ngự Hàn đút trong túi, chau mày nói: “Không biết bây giờ tôi đang rất bực à, đến ăn mắng đúng không?”
Người y đã từng đối xử như anh em bỗng một ngày nào đó nói không xem y như bạn bè, tâm trạng Ngự Hàn đang rất phức tạp.
Nhưng ngoài phức tạp ra còn có rối loạn vì không thể phân biệt được một số thứ trong đầu.
Không ai có thể phân tích triệt để cho y nghe việc này, cho nên y cực kỳ tức giận.
Tạ Tư Hành thoáng im lặng, sau đó mỉm cười: “Xem ra hiểu rồi?”
Bằng không sẽ không tức giận như thế.
Hắn còn tưởng lời của mình châm chưa đủ lửa, xem ra bây giờ Ngự Hàn cũng không hoàn toàn ngây thơ không biết gì.
Ngự Hàn: “…”
Đương nhiên y không thể nói cho Tạ Tư Hành biết lúc đó y bắt người qua đường phân tích cho mình mới lờ mờ hiểu rõ tâm tư đại nghịch bất đạo Tạ Tư Hành dành cho mình.
Thấy vẻ mặt Ngự Hàn sai sai, Tạ Tư Hành nói: “Vốn định đi rồi.”
Ngự Hàn: “Ờ.”
Trông rất thờ ơ.
Tạ Tư Hành cũng không để bụng, nhẹ giọng nói: “Nhớ ra còn có câu chưa nói xong, cho nên đứng đây chờ em.”
Ngự Hàn mất kiên nhẫn tặc lưỡi: “Lần sau anh nói hết một lần luôn được không?”
Lần nào cũng nói nhát gừng, về sau y tìm ai phân tích cho mình đây?
Tạ Tư Hành hoàn toàn không thấy khó chịu với thái độ của y, ngược lại còn lẳng lặng thưởng thức vẻ nổi giận đùng đùng, tựa như tìm thấy điều gì cực kỳ thú vị.
Vừa rồi đứng ngoài bị gió thổi, lại bình tĩnh một lúc lâu, Tạ Tư Hành đã thông suốt rất nhiều chuyện.
Chuyện tối nay vượt quá tầm kiềm soát, Tạ Tư Hành biết mình hơi nóng vội, nhưng hắn không hối hận.
Dù sao cũng hơn hẳn việc trơ mắt nhìn Ngự Hàn cố chấp rời khỏi mình, huống hồ thời gian còn lại cho hắn cũng không nhiều.
“Ngự Hàn.” Tạ Tư Hành cười khẽ, nói: “Tôi ước được không?”
Ngự Hàn đanh mặt: “Anh tưởng tôi là…”
Y còn chưa nói hết câu, lập tức nhớ ra quả thật trước đây không lâu mình đã cho Tạ Tư Hành một cơ hội để ước.
Không ngờ tên phản đồ Tạ Tư Hành vẫn nhớ, còn cố ý giữ lại tới bây giờ dùng.
Chủ quan rồi.
Chẳng qua Ngự Hàn nói được làm được, không bao giờ bội ước, cho nên quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Mời, quá mười đồng tôi chém chết anh.”
Tạ Tư Hành cố nén cười: “Ừ, mười đồng, tôi phải nghĩ kỹ đã, lên xe trước đi.”
Ngự Hàn không bày tỏ ý kiến, ngồi lên xe hắn, đợi xem hắn có thể nói được gì.
Tạ Tư Hành như đang nghiêm túc suy nghĩ, sau khi lên xe hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Ngự Hàn nhịn không được nói: “Nghĩ xong chưa, một phút nữa còn chưa nói xem như hết hiệu lực.”
“Nghĩ xong rồi.” Tạ Tư Hành nghiêng người sang, nghiêm túc nhìn y, ánh mắt sâu thẳm mà ấm áp.
Ngự Hàn vốn định nói, bị hắn nhìn như vậy thì mím môi, lại im lặng.
Một tay Tạ Tư Hành đặt lên tay lái, cơ thể nghiêng về phía y.
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của Ngự Hàn, hắn vươn đôi tay mang theo lớp chai sần mỏng bóp lấy khuôn mặt lành lạnh của Ngự Hàn.
Ngự Hàn: “…?”
Con ngươi y nhoáng lên, hoàn toàn ngơ ngẩn, trong mắt ngập tràn vẻ khó tin.
Tạ Tư Hành cười: “Ước xong rồi.”
Ngự Hàn lẳng lặng nhìn hắn một lát, một giây sau mở bật cửa xe nhảy xuống.
Tạ Tư Hành nhíu mày: “Đi đâu?”
Giọng của Ngự Hàn còn lạnh hơn gió đêm bên ngoài.
“Anh ngoan ngoãn ngồi đó, ông đây tìm chiếc xe tông chết anh.”