Ngự Hàn đi ra khỏi công ty của Tạ Tư Hành, tâm trạng khá tốt.
Tuy Tạ Tư Hành không đồng ý tặng Trịnh Tư Niên cho y, nhưng đã nói sẽ phái một nhân vật đắc lực khác qua.
Ngự Hàn cũng không phải cứ nằng nặc đòi cho bằng được Trịnh Tư Niên, nghe vậy thì thuận miệng đồng ý.
Chỉ là khi Trịnh Tư Niên dẫn Ngự Hàn ra khỏi công ty, vẻ nơm nớp lo sợ trên mặt khiến y rất bực mình.
Y nói với hệ thống: “Có vẻ cái tên Trịnh Tư Niên này không muốn về phe tôi cho lắm.”
Hệ thống tức muốn chết: [Chẳng có đứa nào muốn đâu!!]
Làm gì có ai thẳng đuồn đuột như vậy, không phải cái gì cũng phải đi theo thứ tự hả!
Ít nhất mấy ký chủ trước của nó đều vậy… Tuy hiệu quả không tốt cho lắm.
Ngự Hàn khịt mũi, không muốn cãi nhau với hệ thống, chỉ nói: “Anh ta sẽ hối hận.”
Y ngồi trên xe, nhưng tạm thời không muốn về nhà họ Tạ.
Ngự Hàn nghĩ một lát, nói với tài xế ngồi ghế trước: “Tới nhà họ Lâm.”
Hệ thống tò mò hỏi: [Tới nhà họ Lâm làm gì?]
Ngự Hàn: “Đương nhiên là thực hiện cốt truyện tất yếu của Long Ngạo Thiên rồi.”
Hệ thống: [???]
Từ đó tới nay nó chưa bao giờ theo ký chủ phái Long Ngạo Thiên, cho nên không biết cốt truyện tất yếu là gì.
Hệ thống: [Cốt truyện tất yếu của Long Ngạo Thiên nào??]
Ngự Hàn cười ha ha, ra vẻ thần bí: “Lát nữa cậu sẽ biết.”
Tài xế nghe Ngự Hàn nói muốn tới nhà họ Lâm nhưng không nói gì, bọn họ đã được Tạ Tư Hành dặn dò dù phu nhân muốn làm gì cũng kệ, chỉ cần báo cho Tạ Tư Hành là được.
Cho nên khi Ngự Hàn nghênh ngang đi vào biệt thự nhà họ Lâm, Tạ Tư Hành lập tức nhận được tin cậu tới nơi ấy.
Hắn ngẩn người nhìn hộp cơm màu hồng nhạt trên bàn.
“Tổng giám đốc?” Trịnh Tư Niên dè chừng cất tiếng: “Anh thấy sao?”
Thấy sao ư?
Chỉ có thể nói cái tên xuyên sách này không hề biết sợ, nhà họ Lâm đang lo không có chỗ xả giận, Ngự Hàn chạy thẳng tới đó, chỉ sợ sẽ bị cả nhà tham lam này cắn xé không nhả nổi mẩu xương.
Vất vả lắm mới gặp được một người xuyên sách khiến hắn thấy hứng thú, trước khi chính thức đối đầu, hắn không hy vọng đối phương thua dưới tay người khác.
Tạ Tư Hành nghĩ một lát, sau đó đứng lên: “Tới nhà họ Lâm.”
Trịnh Tư Niên: “Hả?”
Có phải anh ta nghe nhầm không??
***
Khi thấy Ngự Hàn xuất hiện, tất cả mọi người trong nhà họ Lâm đều bất ngờ.
Hôm nay là sinh nhật của Lâm Vũ Thành, chỉ là không biết ai truyền ra ngoài chuyện mấy ngày trước Lâm Vũ Thành bị Ngự Hàn đánh ngất, khiến cho gã cực kỳ mất mặt, cho nên năm nay không định tổ chức tiệc sinh nhật.
Nếu không tổ chức tiệc, thế thì người nhà họ Lâm sẽ đoàn tụ bên nhau để chúc mừng Lâm Vũ Thành, đến cả đứa con gái đang học cấp ba trọ ở trường cũng về nhà đúng giờ, một nhà vui vẻ ấm áp ăn bữa cơm chiều.
Chỉ là bữa cơm này không hề mời Lâm Hàn.
Có lẽ người nhà họ Lâm chưa từng xem Lâm Hàn như một thành viên trong gia đình.
Khi Ngự Hàn đến, mấy người nhà họ Lâm đang ngồi quanh bàn ăn nâng ly chúc mừng, hiển nhiên là khoảnh khắc vui vẻ.
Lúc bọn họ nhìn thấy Ngự Hàn xuất hiện, biểu cảm trên mặt cực kỳ xuất sắc.
Ông Lâm đứng bật dậy, giận dữ trợn mắt: “Mày còn dám về?!”
Chuyện Ngự Hàn gây ra trước đó không lâu khiến ông Lâm bây giờ cứ nhớ tới là lại thấy nghẹn trong cổ, vì vậy càng chắc mẩm Lâm Hàn là một kẻ ăn cháo đá bát không nên thân.
“Sao lại không dám.” Ngự Hàn làm lơ biểu cảm của ông Lâm, kéo ghế của mình bên bàn ăn ngồi xuống.
Lâm Vũ Thành thấy Ngự Hàn thì cũng rất bất ngờ, đáy mắt lóe lên tia oán độc, lại nhanh chóng che đi, đứng lên giữ chặt ông Lâm, cất tiếng khuyên nhủ: “Bố, nhóc Hàn khó có hôm trở về, lâu rồi chúng ta chưa ăn bữa cơm gia đình quây quần, hôm nay là sinh nhật con, bố đừng nóng, hạ hỏa hạ hỏa.”
Nói xong, gã lại quay đầu nói với Ngự Hàn: “Xin lỗi nhóc Hàn, anh còn tưởng cậu đang ở trong viện, cho nên không mời cậu tới dự sinh nhật anh.”
Ông Lâm thấy Lâm Vũ Thành còn đứng ra nói giúp Ngự Hàn, lửa giận trong lòng càng lớn: “Thằng trời đánh này, bố thấy nó không xem nơi này là nhà thì có!”
“Sao lại thế được, nhóc Hàn chỉ… chỉ…” Lâm Vũ Thành cau mày, cứ như đang cố gắng muốn tìm cớ để giải vây cho Ngự Hàn, nhưng vì không nghĩ ra mà tỏ vẻ ủ rũ.
Đến cả Ngự Hàn cũng không thể không khen diễn rất hay.
Quả nhiên ông Lâm bị vẻ muốn nói lại thôi của Lâm Vũ Thành chọc giận, giọng nói rung trời: “Con đừng nói giúp nó, nếu trong lòng nó có cái nhà này, sao có thể không giúp con, còn đánh gãy một chiếc răng của con, đúng là không ra gì!”
Bây giờ Lâm Vũ Thành là mặt tiền nhà bọn họ, thiếu một cái răng, ra ngoài rồi người khác sẽ nhìn nhà họ Lâm như thế nào?!
Nghe ông Lâm nhắc tới chiếc răng kia, khuôn mặt Lâm Vũ Thành thoáng mất tự nhiên.
Người sĩ diện như gã lại bị đánh gãy một răng, để đồn ra ngoài quả thật khiến gã rất mất mặt.
Một tay Ngự Hàn chống cằm, lười biếng nhìn gã: “Đừng lòng vòng nữa, trồng răng chưa?”
Ngày đó y bàn phương án giải quyết với Tạ Tư Hành xong rồi không quan tâm nữa, bây giờ thấy răng cửa Lâm Vũ Thành đã trở lại như cũ, chắc là Tạ Tư Hành đã tặng răng mới cho gã thật.
Còn Lâm Vũ Thành có nhận hay không thì Ngự Hàn không biết.
Lâm Vũ Thành gượng cười: “Nhóc Hàn, anh không trách cậu đánh anh. Cậu nói mấy lời dễ nghe với bố đi, sức khỏe của bố không tốt, không thể tức giận.”
Ngự Hàn hoang mang không thôi: “Tôi thấy mình không sai, anh trách tôi thì được tích sự gì.”
“……”
Lâm Vũ Thành cười không nổi.
Ngự Hàn hơi dừng lại, nói tiếp: “Lại nói, người trưởng thành phải khống chế được tính của mình, bố tự muốn giận, bọn này cũng quản không nổi.”
Y nhìn ông Lâm, thở dài như hận rèn sắt không thành thép, trong giọng nói cưng chiều lại như mang theo ý khinh bỉ: “Bố, bố cũng đừng bạ đâu giận đấy, y chang con nít vậy.”
Cả nhà: “…”
Ông Lâm rất muốn nổi cáu, nhưng bị kiểu nói chuyện của Ngự Hàn làm cho uất nghẹn, chỉ có thể cố gắng đè nén lửa giận: “Mấy chuyện khác tạm bỏ qua, Hàn, mày xin lỗi anh đi.”
Ngự Hàn nhướng mày: “Lý do?”
Ông Lâm tức giận đập bàn: “Còn muốn tao nói cho mày à? Được, anh mày tới bệnh viện thăm mày, mày thì hay rồi, dám đánh cả người nhà mình, để người khác chế giễu, nhà họ Lâm bọn tao không có loại con vô ơn như mày!”
Đến cả bà Lâm hiền lành dịu dàng cũng không tán thành nhìn Ngự Hàn: “Hàn à, chuyện này là do con quá quắt thật, anh con cũng chỉ có ý tốt thôi.”
Mà đứa con gái Lâm Tình Hi nhỏ tuổi nhất nhà lại chỉ cau mày, không lên tiếng cùng chỉ trích Ngự Hàn.
Còn hai vợ chồng nhà họ Lâm đồng lòng yêu cầu Ngự Hàn xin lỗi vì đã đánh Lâm Vũ Thành, bầu không khí quanh bàn cơm thoáng cái lạnh hẳn đi.
“Thăm tôi? Anh nói thế mà không thấy ngượng mồm à?”
Ngự Hàn vẫn nở nụ cười, trong mắt lại không hề vui vẻ: “Lúc nhà đầu tư quan trọng nhất rút vốn, các người không lo tìm nguyên nhân trên người mình mà còn chạy đến bệnh viện đe dọa một bệnh nhân giải quyết giúp các người, không thấy nực cười sao?”
Vẻ mặt Lâm Vũ Thành cực kỳ khó coi: “Nhóc Hàn, cậu nói thế là sai rồi, đâu phải anh đe dọa cậu?”
Ngự Hàn: “Ái chà, vậy anh công nhận anh đến bệnh viện không chỉ để thăm tôi rồi nhỉ.”
Lâm Vũ Thành: “……”
“Huống hồ anh biết Lâm Hàn sống trong nhà họ Tạ không sung sướng gì cho cam, còn bảo Lâm Hàn đi nói với Tạ Tư Hành giúp anh, anh giỏi như thế sao không tự mà đi?”
Ngự Hàn mỉm cười, châm chọc nói: “Ồ tôi quên mất, anh đứng trước mặt Tạ Tư Hành còn không dám đánh rắm, làm gì dám yêu cầu Tạ Tư Hành làm cho?”
Chỉ việc Lâm Vũ Thành muốn lợi dụng Lâm Hàn để đạt được mục đích, mặc kệ tình hình của Lâm Hàn ở nhà họ Tạ đã đủ cho Ngự Hàn đấm rụng thêm một cái răng của gã.
Người nhà họ Lâm không hề để ý Ngự Hàn gọi cả tên lẫn họ của mình, ai cũng bị khí thế khác biệt của Ngự Hàn làm cho chết đứng.
Trong ấn tượng của họ, Lâm Hàn vẫn luôn gọi dạ bảo vâng, từ bao giờ mà dám nói chuyện lạnh lùng sắc bén với họ như vậy?
Ngự Hàn không thèm quan tâm ánh mắt như muốn ăn thịt người của Lâm Vũ Thành, đổi sang một thế ngồi khác thoải mái hơn, nói tiếp: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì hạng mục trước của anh xảy ra chuyện, vì quản lý không nghiêm ngặt nên dẫn đến chết người trên công trường, nhà người chết kéo đến công ty làm loạn nhỉ?”
Ông Lâm nghe vậy liền quay đầu, khó tin nhìn lâm Vũ Thành: “Có chuyện này à Thành?”
Lâm Vũ Thành sửng sốt, thế nhưng nhanh chóng bình tĩnh nói: “Bố, bố đừng nghe nó nói lung tung, không có chuyện ấy đâu! Huống hồ việc nghiêm trọng như chết người sao có thể bị ém đi, mọi người không biết gì được.”
Ngự Hàn cười nhạt.
“Đúng vậy, anh cũng sợ bị làm lớn, cho nên lập tức vung tiền bịt miệng, nhưng anh thấy chuyện kia không phải lỗi của mình, lại bị người ta làm loạn đe dọa công ty tới mức túng quẫn, vì vậy tìm người tới đánh con trai nhà kia, cũng không cho bọn họ đồn ra ngoài nửa chữ, bằng không sẽ chặt đứt tay người ta, tôi nói đúng không?”
Y vừa nói xong, mặt Lâm Vũ Thành đã trắng bệch, nhưng vẫn già mồm cãi: “Không, anh chưa từng làm chuyện như cậu nói, cậu đang bịa chuyện hại anh!”
Rõ ràng gã đã giấu rất kỹ, làm việc cũng kín kẽ, chuyện này còn chưa lên men đã bị gã d3 xu0ng, càng không nói với bất cứ ai, Lâm Hàn vẫn luôn nằm trong viện, rốt cuộc vì sao lại biết?
Chẳng lẽ là Tạ Tư Hành?
Không, Lâm Hàn đã chính miệng nói Tạ Tư Hành không hề đối xử tốt với mình, sao có thể tra ra những việc này giúp y.
Bà Lâm cau chặt mày, dường như không dám tin Ngự Hàn đang nói về Lâm Vũ Thành: “Hàn à, có phải con hiểu nhầm rồi không? Thành nó lương thiện như vậy, không thể làm ra mấy chuyện mà con nói được.”
Đầu óc Lâm Vũ Thành không ngừng xoay chuyển, mải nghĩ xem nên phản lại lời Ngự Hàn như thế nào.
Gã nhanh chóng nghĩ ra.
“Nhóc Hàn này, có phải cậu vẫn luôn nghĩ anh cướp đi gia đình của cậu không, nhưng chuyện nhầm lẫn ở bệnh viện năm đó không thể nào thay đổi, anh biết bố mẹ giữ anh lại nhà họ Lâm khiến cậu không vui, nhưng nếu cậu thật sự ghét anh như vậy, anh có thể nhường hết tất cả cho cậu.”
Lâm Vũ Thành cúi đầu, cứ như rất áy náy: “Là anh có lỗi với cậu, nhưng cậu đừng hắt nước bẩn lên người anh, anh sẽ lập tức tuyên bố với công chúng thật ra mình không phải con ruột nhà họ Lâm, về sau phần tài sản thuộc về cậu anh cũng sẽ không chạm tay vào… Vậy cậu đã vui hơn chưa?”
Sau khi Lâm Vũ Thành bị phát hiện thân phận cậu chủ giả vẫn chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng ông bà nhà họ Lâm, thậm chí còn bằng lòng để Lâm Vũ Thành kế thừa công ty trong nhà, hiển nhiên cũng do thực lực của gã.
Qua lời tự thuật buồn vui lẫn lộn của gã, Ngự Hàn lại biến thành một tên vì ghét cậu chủ giả mà bịa chuyện hắt nước bẩn làm hại gã, còn Lâm Vũ Thành ngang nhiên biến thành người bị hại.
Rõ ràng ông Lâm bị lời của Lâm Vũ Thành đánh động, Lâm Vũ Thành do ông ta và vợ cùng nhau nuôi lớn, ông Lâm tự nhận mình hiểu rất rõ tính cách của Lâm Vũ Thành.
Mà dù sao Lâm Hàn cũng lớn lên ở nông thôn, không có tình cảm với bọn họ, tính tình yếu đuối khó rèn, huống gì bọn họ cũng không tin bố mẹ nuôi ở nông thôn của Lâm Hàn có thể dạy dỗ y ra trò.
Ông Lâm cho rằng đứa trẻ do người nhà quê cục cằn tất nhiên cũng sẽ ti tiện theo.
Trong lòng ông Lâm có sẵn chênh lệch, trừng mắt nhìn Ngự Hàn: “Nực cười, quả nhiên sống ở quê lâu nên tầm nhìn cũng ngắn đi, mất công ghi hận bịa đặt người khác, không bằng lo nghĩ nên lấy lòng Tạ Tư Hành như thế nào.”
Ngự Hàn đan chéo tay chống cằm, ung dung nhìn từng người quanh bàn: “Chẳng phải các người đi điều tra là biết đúng hay không à, dù nước chảy không lọt như thế nào đi chăng nữa cũng không thể không để lại chút manh mối, bằng không nhà đầu tư kia sao có thể vừa nghe thấy tiếng gió đã lập tức không chịu nổi mà rút vốn đây?”
Ông Lâm khẽ cau mày, dường như hơi dao động.
Dù sao kiểu nói của Ngự Hàn rất chắc chắn, hình như là thật.
Lâm Vũ Thành không khỏi nóng nảy, tiến lên vài bước: “Nhóc Hàn, cậu cứ bám riết không buông như vậy, có phải rất hận anh không?”
Đến cả hệ thống cũng bị nết thảo mai của Lâm Vũ Thành làm cho phát tởm, khuyên Ngự Hàn: [Ký chủ, đừng khuyên bọn họ nữa, người nhà họ Lâm không cảm hóa nổi đâu, dù anh nói nhiều hơn cũng không thắng nổi tình cảm sống bên nhau hai mươi mấy năm, trong cái nhà này, Lâm Hàn vĩnh viễn chỉ là một người ngoài mà thôi]
Đây là cốt truyện gốc, sau khi được nhận về, ông bà nhà họ Lâm chưa bao giờ xem Lâm Hàn như con mình, thậm chí mãi tới lúc Lâm Hàn bệnh chết vẫn không tới tham dự lễ tang của cậu ta.
Ngự Hàn nhướng mày: “Ai nói tôi tới đây là để cảm hóa bọn họ?”
Hệ thống: [Thế ý anh là?]
Ngự Hàn không trả lời hệ thống mà mỉm cười.
Hệ thống có dự cảm không tốt lắm.
***
Từ trước tới nay Tạ Tư Hành chưa từng đặt chân tới nhà họ Lâm, cho nên mất chút thời gian đi đường, chờ hắn đến nơi, cuộc chiến không có khói thuốc súng gần như đã sắp đi đến hồi kết.
Hắn đứng từ xa đã nhìn thấy bóng Ngự Hàn trong sảnh.
Trước mặt Ngự Hàn là người nhà họ Lâm, khuôn mặt bọn họ đều không được tốt cho lắm, đặc biệt là Lâm Vũ Thành, vẻ hung ác trong mắt gã gần như sắp tràn ra.
Tạ Tư Hành không biết Ngự Hàn nói gì, ông Lâm bỗng trừng mắt, run tay chỉ vào Ngự Hàn, dường như giây tiếp theo sẽ hộc máu.
Mà bóng lưng Ngự Hàn rất gầy, chỉ cần gió thổi qua sẽ ngã xuống.
Bầu không khí lạnh lẽo, không ai để ý Tạ Tư Hành đã đến.
Tạ Tư Hành khẽ cụp mắt, bước tới liền nghe thấy Ngự Hàn thong thả nói:
“Hôm nay cả nhà chúng ta đều đoàn tụ ở đây để chúc mừng sinh nhật cậu chủ cao quý Lâm Vũ Thành nhà họ Lâm. Hôm nay tôi muốn kính thằng anh tốt của mình, cảm ơn anh ta vì đã lấy đi cuộc đời bi thảm của tôi, tôi cũng chân thành chúc anh ta từ nay về sau rữa nát thối tha giống nhà họ Lâm.”
Tạ Tư Hành: “……”
Người nhà họ Lâm: “!!!”
“Các người bằng lòng tin Lâm Vũ Thành cũng được, dù sao chẳng liên quan gì tới tôi.” Giọng Ngự Hàn rất hay, âm điệu lại lạnh băng: “Hôm nay tôi tới đây chỉ vì một chuyện.”
Ông Lâm giận dữ nâng mắt: “?”
Ngự Hàn: “Tôi muốn cắt đứt quan hệ với các người.”
Lời vừa nói ra, cả phòng im phăng phắc.
Nhưng Ngự Hàn không quan tâm bọn họ nghĩ gì, nói tiếp: “Các người nghĩ tôi yếu đuối nhát gan, không xứng làm người nhà họ Lâm, cho nên dù tôi có làm tốt hơn nữa các người cũng không thấy, vì vậy để thỏa lòng mong ước của các người, tôi tuyên bố cắt đứt quan hệ với người nhà họ Lâm, từ nay về sau không ai nợ ai.”
“Nhưng tôi còn muốn nói cho các người biết.” Y ngạo nghễ hất cằm, bàn tay thõng bên nắm lại thành quyền, giọng nói vừa kiềm chế vừa nhẫn nhịn: “Sông có khúc người có lúc, đừng bao giờ khinh thường con nhà nghèo!”
Tạ Tư Hành: “……”
Hệ thống: [……………….]
Cuối cùng nó cũng biết cốt truyện tất yếu của Long Ngạo Thiên mà ký chủ nói là gì rồi.