Tạ Tư Hành gửi tin nhắn xong liền bỏ di động qua một bên.
Tai vẫn còn nóng.
Lúc đầu ngón tay đánh ra chữ kia như răng môi va chạm, chính miệng phát ra, khiến nhịp tim hắn cũng mất khống chế tăng tốc theo.
Đại khái có thể tưởng tượng ra biểu cảm sau khi thấy của Ngự Hàn, cuối cùng vẫn thấy hơi đột ngột, cho nên hắn quyết định đổi sang cách khác uyển chuyển hơn.
Nhưng dù là vậy cũng khiến Tạ Tư Hành không hề có kinh nghiệm cảm thấy lạ lẫm mất tự nhiên.
Không biết Ngự Hàn trả lời sao, Tạ Tư Hành khẽ thở dài, thầm nghĩ quả nhiên cách này vẫn không hợp với y.
Áp dụng được với người khác, chưa chắc đã áp dụng được với Ngự Hàn.
Không thể đối xử với Ngự Hàn bằng cách bình thường được.
Tạ Tư Hành giơ tay vuốt trán, đang định cầm di động lên xem Ngự Hàn trả lời, bên ngoài cửa phòng làm việc lại có tiếng bước chân từ xa đến.
Động tác của hắn cũng khựng lại theo tiếng bước chân.
Người đến phòng làm việc của hắn trừ chú Vương quản gia ra thì không còn ai khác, nhưng tiếng bước chân rõ ràng bên ngoài nhẹ nhàng vững vàng, hiển nhiên không thuộc về một quản gia già đã năm mươi tuổi.
Vậy cũng chỉ có một người.
Ngự Hàn đứng trước cửa phòng làm việc, vào khoảnh khắc tiếng bước chân vừa dừng lại, giọng nói trầm ổn của Tạ Tư Hành đã vọng ra: “Vào đi.”
Ngự Hàn nhướng mày, đẩy cửa đi vào.
“Sao anh biết tôi không định gõ cửa?”
Tạ Tư Hành đang ngồi sau bàn làm việc, nghe tiếng nhìn qua, khẽ mỉm cười: “Đoán.”
Nói xong lại như vô ý nói: “Em rất ít khi đến phòng làm việc của tôi, có chuyện gì.”
“Tôi nên hỏi anh mới đúng.” Một tay Ngự Hàn đút túi, chầm chậm đi tới, trông cực kỳ tùy ý: “Đều ở nhà cả, có việc gì không thể nói chuyện trực tiếp à?”
So với cách một màn hình, y càng thích đối mặt giao lưu hơn, có thể quan sát biểu cảm người đối diện chứ không phải phỏng đoán qua mấy con chữ rải rác.
Ngự Hàn không thích quanh co lòng vòng, cho nên đi thẳng lên tầng, định hỏi thử Tạ Tư Hành.
“Không có gì quan trọng.” Tạ Tư Hành thoáng im lặng, nói: “Chỉ là nghe quản lý Nghiêm nói câu lạc bộ đua xe mới có thêm một đường đua, cho nên hỏi xem em muốn đi thử không.”
“Thật?” Ngự Hàn nổi hứng, nhưng lại nhìn thoáng ra bên ngoài qua lớp cửa sổ thủy tinh sát đất, nói: “Hôm nay thì thôi.”
Tạ Tư Hành ừ một tiếng: “Bận việc à?”
Ngự Hàn: “Chưa xử lý xong công việc.”
Vì vừa khởi động hạng mục nên Thịnh Cảnh còn bận hơn trước đây, Ngự Hàn tăng ca đã thành chuyện thường ngày.
Gần đây Phó Nhàn cứ thúc giục y về sớm một cách khó hiểu, còn không cho y ở lại công ty tăng ca, cho nên y mang công việc về nhà xử lý.
Ngự Hàn nói, ánh mắt quét một vòng phòng làm việc của Tạ Tư Hành.
Phòng làm việc của hắn rất lớn, tạo thành từ hai gian trong ngoài, một gian là phòng tài liệu bày lượng lớn giá sách và sách báo, bên ngoài sạch sẽ không nhuốm bụi không phải vì thường quét dọn mà là vì chủ nhân thường lấy đọc.
Gian còn lại trong phòng là nơi Tạ Tư Hành làm việc, không gian lớn như vậy cũng chỉ có một cái bàn, một cái két sắt và ban công với phong cảnh đẹp mắt bên cạnh.
“Phòng làm việc của anh rất chất lượng.” Ngự Hàn đột nhiên lên tiếng.
Nói xong, y bình thản nhìn Tạ Tư Hành.
Ngự Hàn chỉ hơi chớp mắt, còn chưa kịp nói ra miệng, Tạ Tư Hành đã ngầm hiểu: “Tôi sẽ nói chú Vương kê thêm một cái bàn.”
Ngự Hàn rất hài lòng vì Tạ Tư Hành biết điều: “Được.”
Phòng của y chỉ có một cái bàn không lớn không nhỏ, bình thường dùng còn được, nhưng nếu muốn làm việc thì hơi chật.
Cũng may Tạ Tư Hành hiểu lời chưa nói hết của y, cho chú Vương nhanh chóng sắp xếp xong xuôi.
Nghe thấy chuyện này, chú Vương ngạc nhiên ra mặt.
Nếu trong nhà họ Tạ có nơi nào có thể gọi là cấm địa tuyệt đối, vậy đó nhất định là phòng làm việc của Tạ Tư Hành.
Trừ chú Vương có thể ra vào để quét dọn cho hắn, những người còn lại từ trước đến nay đều không được phép tiến vào nửa bước, đừng nói tới chuyện có ngày Tạ Tư Hành đột nhiên yêu cầu kê thêm một cái bàn vào phòng.
Nhưng sau khi hết ngạc nhiên chính là mừng rỡ, liên kết với những gì ông lặng lẽ quan sát được trong khoảng thời gian này, ông không khỏi cảm động, nước mắt chảy ròng.
Ông trời có mắt, cuối cùng cậu chủ nhà bọn họ đã thông suốt rồi.
Chú Vương không hề chậm trễ, gần như Tạ Tư Hành vừa ra chỉ thị xong ông đã gọi người ngay, sắp xếp lại phòng làm việc lần nữa.
Thế là đến đêm, Ngự Hàn vào phòng làm việc cắt đất cai trị với Tạ Tư Hành.
Chú Vương đặt cái bàn thuộc về Ngự Hàn đối diện Tạ Tư Hành, ở giữa không có gì ngăn cản, chỉ cần hai người cùng ngẩng đầu là có thể bốn mắt nhìn nhau.
Ngự Hàn không ý kiến, dù sao y cũng không nhìn Tạ Tư Hành.
Y đặt máy tính lên bàn làm việc, sau khi ăn cơm xong thì quay về phòng, tập trung xử lý công việc trong tay.
Hạng mục mới khởi động suôn sẻ, thành quả cực kỳ khả quan, nhưng Ngự Hàn không định dừng bước tại đây.
Mở hình thức tham quan, sau đó phải bắt đầu sáng lập thương hiệu riêng, tiến thêm một bước mở rộng danh tiếng.
Muốn làm được những điều đó không hề dễ dàng, thị trường buôn rượu trong nước tạm thời có thể chia ra ba phe, một là thương hiệu khổng lồ do tập đoàn họ Phong khống chế cổ phần, một là thương hiệu kiểu cũ đã tồn tại hơn mấy chục năm, phe còn lại chính là kiểu trung hạ du giống Thịnh Cảnh, sau này mới từ từ phát triển thương hiệu mới.
Hai vế trước một có bối cảnh lớn mạnh, một đã tồn tại lâu năm, muốn chiếm đoạt địa bàn và thị trường từ tay bọn họ, sau đó tiến hành bước đi hơi khó khăn, chẳng qua Ngự Hàn tình nguyện thử, đồng thời cũng có nhiều thời gian rèn luyện.
Liên quan tới việc này, thật ra trong đầu y có mấy suy nghĩ mơ hồ, y từng có một bản ghi chú trên vi tính báo hai hôm nữa sẽ tổ chức một buổi họp ở công ty, mọi người bàn bạc đưa ra phương án thích hợp để đưa vào thực tiễn.
Trừ việc đó ra, y còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Ví dụ như phản kích.
Hành vi nhắm vào Thịnh Cảnh lần này của Phong Cảnh Dư không những không thành công mà còn bị Ngự Hàn xé mất một miếng thịt, với tính cách có thù tất báo, có lẽ hắn sẽ không định bỏ cuộc.
Chỉ là Ngự Hàn không biết bao giờ hắn mới ngóc đầu trở lại, nhưng lần này y không có ý tiếp tục ngồi chờ chết.
Y quyết định chờ đợi thời cơ, tiên hạ thủ vi cường.
Chỉ tiếc việc cảm hóa nhân vật phản diện không liên quan gì tới nhân vật chính, ở chỗ hệ thống không có nhiều tài liệu liên quan tới Phong Cảnh Dư, chẳng qua ban đầu Ngự Hàn cũng không nghĩ sẽ để một hệ thống cảm hóa đi giúp mình.
Nếu đây là hệ thống Long Ngạo Thiên của y, vậy đã khác hẳn rồi.
Trừ có thể cung cấp thông tin có ích vào những lúc mấu chốt cho y, hai người họ cũng có chủ đề khá ăn ý.
Nghĩ đến điều này, Ngự Hàn không khỏi nhớ nhung hệ thống Long Ngạo Thiên đã đi qua mười thế giới với mình.
Hệ thống: [… qwq]
Lại bị chê nữa rồi.
Thật ra nó cũng rất tò mò, rốt cuộc đồng nghiệp của nó có tố chất tâm lý mạnh tới mức nào mới điều khiển được biến số vô tận như Ngự Hàn.
Hệ thống: [Ký chủ, tiếp theo có một kịch bản quan trọng]
Ngự Hàn: “Chẳng trách cậu lại xuất hiện.”
Hệ thống cục xuyên sách chia cho bọn họ phần lớn đều sẽ nằm trong trạng thái ngủ đông, chỉ khi tuyên bố nhiệm vụ, ký chủ gặp phải tình thế khẩn cấp hoặc ký chủ chủ động gọi mới có thể xuất hiện.
Ngự Hàn nói: “Đừng nói nữa, thây kệ.”
Y còn đang bận việc của mình tối mắt tối mũi, làm gì có thời gian quan tâm nhiệm vụ cảm hóa nhân vật phản diện.
Hệ thống: [… Ờ]
Nó cũng không ép, chỉ nói một câu: [Liên quan tới Phong Cảnh Dư]
Ngự Hàn: “Mau nói đi, xin rửa tai lắng nghe.”
Hệ thống: […]
Không phải bảo là thây kệ à?
Chẳng qua Ngự Hàn đã chủ động muốn nghe, hệ thống nói sơ kịch bản cụ thể cho y một lần.
Trong nguyên tác, trước khi Tạ Tư Hành và Phong Cảnh Dư làm đối thủ cạnh tranh thì chưa từng gặp mặt trong bất cứ trường hợp chính thức nào, chỉ trong trạng thái nghe tên không thấy người.
Nhưng trong buổi tiệc quan trọng hai ngày nữa, hai người cực kỳ nổi tiếng trong giới kinh doanh sẽ nghênh đón lần đầu gặp mặt.
Tạ Tư Hành thân là nhân vật phản diện, đương nhiên không đấu lại được hào quang nhân vật chính của Phong Cảnh Dư, lần đầu giao phong, danh tiếng của Tạ Tư Hành sẽ bị đàn em đang thời đi lên đánh gục, bị Phong Cảnh Dư cướp đi một hạng mục lớn trị giá một tỷ.
Mức độ quan trọng của hạng mục này không cần nói cũng biết, nếu như thành công cũng đủ cho Phong Cảnh Dư chèn ép Tạ Tư Hành trong giới kinh doanh.
Đây cũng là bước đệm cho Phong Cảnh Dư đánh bại Tạ Tư Hành, đánh một mồi dẫn lửa cho tập đoàn họ Tạ đứng đầu giới kinh doanh.
Có lẽ vì giai đoạn trước gặp quá nhiều đả kích, cho nên về sau Tạ Tư Hành mới không bị quy luật thế giới khống chế, theo đó phản sát nhân vật chính.
Thấy Ngự Hàn không nói gì, hệ thống hỏi: [Ký chủ thấy thế nào?]
“Tầm thường.” Ngự Hàn lười biếng nói: “Được rồi, tôi biết rồi, cậu có thể lượn.”
Hệ thống: [… Được]
Hóa ra đang nghe nó kể chuyện đúng không?
Hệ thống đi rồi, Ngự Hàn một tay chống cằm, híp mắt suy nghĩ kịch bản nó vừa nói.
Xuất phát từ lợi ích, quả thật nếu để Phong Cảnh Dư thành công cướp mất hạng mục lớn này, như vậy chờ Phong Cảnh Dư mọc đủ lông cánh, y sẽ rất khó tìm ra điểm đột phá từ hắn.
Không cho kẻ địch bất cứ cơ hội nào mới là quy tắc làm việc của Ngự Hàn.
Muốn trở thành người đứng đầu thế giới này, tất không thể giữ lại mầm mống tai họa quá lớn cho mình.
Ngự Hàn mỉm cười, vừa hay y còn muốn cho Phong Cảnh Dư một bài học, cơ hội lại đến ngay.
Ngự Hàn nghĩ đến xuất thần, không nhận ra Tạ Tư Hành ngồi đối diện đã ngẩng đầu khỏi máy tính nhìn qua đây.
Từ góc độ của Tạ Tư Hành nhìn sang, chỉ thấy vẻ mặt nghiêm túc của Ngự Hàn như đang suy nghĩ chuyện quan trọng nào đó.
Hắn thả tay xuống, nhẹ giọng hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Ngự Hàn bừng tỉnh, nâng mắt lên: “Không phải nghĩ tới anh.”
“… Tôi biết.” Có lẽ Tạ Tư Hành chợt nhớ lại cuộc trò chuyện lần trước trong văn phòng của hắn, trong mắt lóe lên ý cười: “Gặp phải chuyện khó giải quyết à?”
Bằng không sao lại làm như gặp địch thế kia.
Ngự Hàn hừ một tiếng: “Không có chuyện gì khó giải quyết với tôi cả.”
Tạ Tư Hành từ chối cho ý kiến, chỉ làm như vô ý hỏi: “Không phải đang nghĩ chuyện, vậy thì là nghĩ người?”
Nhớ đến việc Phó Nhàn nói cho hắn, đôi mắt hắn lại trầm đi.
Mặc dù trong lòng không tin nổi, nhưng sau khi thấy tấm hình kia, Tạ Tư Hành vẫn không khỏi để ý thêm.
“Ừ, đúng thế.” Đúng là Ngự Hàn đang nghĩ về Phong Cảnh Dư, nghĩ xem nên đối phó hắn như thế nào.
Dù có y ở đó, Phong Cảnh Dư sẽ không lật nổi mình.
Nghe Ngự Hàn trả lời, Tạ Tư Hành mím chặt môi, hàng mày khẽ cau lại.
Quả nhiên đang nghĩ về Ngôn Sở.
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt Ngự Hàn, muốn tìm kiếm dấu vết còn sót lại.
Nhưng biểu cảm của y rất thản nhiên, khinh thường giấu giếm, khiến Tạ Tư Hành không mảy may tìm ra sơ hở.
Tạ Tư Hành ừ một tiếng quay mặt đi, cứ như thuận miệng nói: “Nghe Phó Nhàn nói em đối xử với trợ lý rất tốt.”
Ngự Hàn: “Ý anh là Ngôn Sở?”
Y ngẫm nghĩ, quả thật mình đối xử không tồi với Ngôn Sở: “Dù trước kia trợ lý Ngôn không có kinh nghiệm làm việc nhưng lại rất chịu khó, là mầm cây tốt.”
Đối với Ngự Hàn, đây được xem như một đánh giá cực cao.
Ngự Hàn rất ít khi khen ai như thế, thế giới của y không phải đen thì là trắng, thích thì dồn sức đối phó, không thích thì vứt bỏ như giày rách.
Có thể khiến y khen như thế, có lẽ là thật sự thích Ngôn Sở.
Tạ Tư Hành cụp mắt che đi cảm xúc cuồn cuộn, nhàn nhạt hỏi: “Vậy em thấy… Ngôn Sở như thế nào?”
Ngự Hàn: “Ngôn Sở à…”
Theo âm cuối kéo dài của y, hơi thở của Tạ Tư Hành cũng như ngừng lại, chậm chạp căng thẳng.
Ngự Hàn híp mắt nghĩ hồi lâu, sau đó hiên ngang nói: “Thằng con Ngôn Sở của tôi rất ra dáng đại đế!”
Tạ Tư Hành ngơ ngẩn: “… Con?”