Bầu không khí im lặng trong chốc lát.
Tạ Tư Hành nhìn Ngự Hàn, giọng nói hơi trầm mang theo chút khó hiểu: “Hát… mà cũng thành ra vậy?”
Tạ Tư Hành chưa từng tham gia loại party tụ tập hàng đống người như thế, tất nhiên không hiểu vì sao Ngự Hàn có thể hát đến khàn cả giọng.
Ngự Hàn thần bí lắc đầu: “Anh không hiểu rồi, lúc tình nồng kéo đến tự nhiên sẽ như vậy.”
Vì để thể hiện năng lực mà y đã dùng hết sức mình.
Nhớ lại lúc y hát xong một bài, những người xung quanh liên tục nhìn y bằng ánh mắt kinh hoàng, Ngự Hàn cực kỳ thỏa mãn.
Hệt như trong tưởng tượng của y.
Trước kia lúc phái Long Ngạo Thiên của y đi team building có phần ca hát, y cũng sẽ được các đồng nghiệp đẩy lên sân khấu, điên cuồng yêu cầu y hát mấy bài.
Y không thể từ chối lời mời nhiệt tình như vậy, từ đó về sau được tôn sùng là ông hoàng karaoke.
Mỗi một lần cất tiếng, mọi người đều sẽ tỏ ra bái phục, sau một hồi yên lặng lại nhận được những lời khen hay vang cả sảnh đường.
Nhưng không biết có phải vì người ở thế giới này chưa được chứng kiến thần thái uy vũ của y hay không, hoặc hiệu quả vượt quá dự liệu của y, lại thêm y hát bài kia quá khí thế, cho nên thiết bị nghe nói là cực kỳ cao cấp bị chập nổ.
Vì vậy buổi tụ hội định tổ chức cả đêm chỉ có thể bất đắc dĩ kết thúc sớm, mà Ngự Hàn chưa thỏa mãn cho lắm.
Trước khi đi, Ngự Hàn hứa sẽ đền bù thiết bị hỏng hóc cho Kiều Lam.
Lúc ấy hai mắt Kiều Lam trống rỗng, liên tục lắc đầu: “Không, là do em mua thiết bị không xứng với khí thế của anh Hàn, đều là lỗi của em…”
Kiều Lam cứ lặp đi lặp lại đây là lỗi mình, Ngự Hàn biết cậu ta còn chưa vượt qua cơn sốc, ít nhất cũng phải hai ba ngày sau mới dịu bớt nên vỗ vai cậu ta, nói hôm khác bàn tiếp, sau đó đón xe về.
Kết thúc hồi tưởng, Ngự Hàn nói với Tạ Tư Hành: “Tiếc là đêm nay anh không đến, bằng không sẽ được chứng kiến anh đây hát một bản hùng phong rồi.”
“…”
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Tạ Tư Hành vẫn cong môi, u ám giữa hàng mày cũng bị quét sạch.
“Vậy à, đúng là tiếc thật.”
Hắn nhìn Ngự Hàn, dưới đáy mắt âm trầm gợn lên chút dịu dàng.
Dường như vào khoảnh khắc Ngự Hàn xuất hiện, tâm tình nhàm chán ngột ngạt của hắn cũng sáng lên theo đèn hành lang, thoáng cái được soi tỏ tươi sáng.
Nỗi cô đơn trong lòng cũng được một cảm xúc không tên bù đắp, rỉ ra mật ngọt.
Mà chính chủ lại hồn nhiên không hề hay biết, mắt nhìn bộ vest vẫn còn mặc trên người Tạ Tư Hành, phát hiện gì đó, chau mày nói: “Thì ra anh cũng vừa mới về.”
Tạ Tư Hành không nói cho y biết tối nay mấy giờ hắn về, y còn tưởng chỉ có mình y về giữa đêm khuya.
“Ừ.” Tạ Tư Hành nhìn y, vui vẻ đáp.
Ngự Hàn: “Ồ, thế sao ban nãy anh không bật đèn?”
Vừa rồi lúc đèn sáng, y còn tưởng nhà có trộm, suýt nữa động tay.
Nếu không phải y tinh mắt, thấy rõ người đứng phía trước là Tạ Tư Hành, y đã đánh tổ hợp quyền có thể gọi là đỉnh nhất, đủ để táng bay tên trộm ra xa mười mét.
Tạ Tư Hành nghe vậy thì mím chặt môi, lẳng lặng nhìn y.
Ngự Hàn chợt nhớ ra mình cũng không bật đèn đã đi lên, gãi mũi: “Thật ra tôi thấy bật đèn rất mất công.”
Cũng không biết Tạ Tư Hành tin không, mỉm cười khẽ gật đầu: “Ra là thế.”
Ngự Hàn cũng thây kệ hắn tin hay không, khẽ hất cằm nói: “Anh chắn cửa tôi.”
Vừa rồi Tạ Tư Hành đứng trước cửa một lát, khi định đi thì Ngự Hàn lại tới, vì vậy vừa hay chắn trước cửa vào phòng Ngự Hàn.
Hắn hơi lùi lại, lúc Ngự Hàn sắp mở cửa bước vào thì đột nhiên gọi y.
Ngự Hàn đặt tay lên tay cầm, nghe vậy quay đầu hững hờ: “Còn chuyện gì nữa?”
Ánh mắt Tạ Tư Hành rơi lên biểu cảm sinh động của Ngự Hàn, lẳng lặng nhìn chằm chằm mấy giây, sau đó hơi cúi người.
Hành động của Tạ Tư Hành đến quá bất ngờ, Ngự Hàn nhìn mặt hắn đột nhiên phóng lớn, không khỏi ngơ ngẩn, nhất thời quên phản ứng.
Thời gian như dừng lại trong chốc lát, Ngự Hàn vô thức nắm chặt chốt cửa.
Mặt Tạ Tư Hành dừng bên cổ y, chóp mũi phồng lên, khẽ ngửi một lát, sau đó lùi lại.
“Mùi nước trái cây, xem ra không uống rượu.” Một tay Tạ Tư Hành đút túi, đôi mắt lóe lên ý cười mờ nhạt chuyển động xen kẽ với ánh sáng.
Ngự Hàn sực tỉnh: “?”
Y nắm chặt nắm đấm, tựa như một giây sau sẽ lập tức chào hỏi cơ thể Tạ Tư Hành, híp mắt nói: “Anh dám cả gan nghi ngờ tôi?”
Ngự Hàn y nói được làm được, đã bảo không uống sẽ không uống, tuyệt đối không bao giờ nói suông!
Đối diện với đôi mắt lửa cháy hừng hực của Ngự Hàn, Tạ Tư Hành thoáng im lặng, sau đó phủ nhận: “Không phải, tôi…”
Nhưng một giây sau, cánh cửa kia đóng sầm trước mắt hắn, tạo ra cơn gió lạnh lẽo quét qua mặt Tạ Tư Hành.
Trong không khí còn quanh quẩn câu cuối cùng trước khi đi vào của Ngự Hàn, giận dữ hữu lực: “Ha ha! Thằng nhãi anh dám!”
Nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt một lát, Tạ Tư Hành lập tức bật cười.
Bên trong không có tiếng động vọng ra, cách một cánh cửa, hắn nhẹ giọng nói: “Nghỉ ngơi đi.”
Nói xong câu đó, hắn cất bước rời đi.
Mãi tới khi tiếng bước chân đều đặn biến mất cuối hành lang, Ngự Hàn tựa lưng vào cửa, xác nhận Tạ Tư Hành đã đi mới thả lỏng.
Vừa rồi khi Tạ Tư Hành tới gần y, nhiệt độ phả ra từ hơi thở thoáng lướt qua cổ y nóng như muốn bốc cháy.
Ngự Hàn không khỏi mất tự nhiên, nhưng sau khi nhốt người ngoài cửa đã đỡ hơn nhiều.
Quả nhiên không nhìn thấy gương mặt kia cũng dễ chịu hơn.
Rời khỏi cánh cửa, y định tắm xong rồi đi ngủ.
Nhưng chờ tới lúc y ra khỏi phòng tắm, định nằm lên giường xem đoạn video Kiều Lam gửi cho mình, ngoài cửa lại có tiếng gõ nhịp nhàng vang lên.
Trừ tên đàn ông nào đó dám làm y rối rắm, Ngự Hàn không nghĩ ra được ai nữa.
Y đi tới mở cửa, lười biếng nói: “Chuyện gì?”
“Mở cửa đi, mang cho em ly nước mật ong nhuận họng.” Tiếng Tạ Tư Hành vọng đến sau cửa, ngắn gọn súc tích.
Ngự Hàn ồ một tiếng: “Đặt trước cửa là được.”
“…” Tạ Tư Hành thản nhiên nói: “Ngự Hàn, tôi không đến đưa đồ uống đóng chai.”
Trong phòng im lặng một hồi, cánh cửa kia được mở ra, chủ nhân khoanh tay đứng phía sau, kiêu ngạo nhìn vào chiếc cốc thủy tinh trong tay Tạ Tư Hành.
Y thẳng thừng: “Không uống, tôi không cần thứ này.”
Khàn giọng chính là minh chứng cho vinh dự đêm nay của y!
Tạ Tư Hành thản nhiên nhìn y: “Chẳng lẽ em muốn mai đến công ty nói không ra tiếng?”
Ngự Hàn không nói gì, im lặng giằng co với hắn.
Bầu không khí quỷ dị dần lan ra, Tạ Tư Hành bất đắc dĩ nói: “Coi như lời xin lỗi của tôi vì nghi ngờ em.”
Ánh đèn trên đầu như bị vò nát, len lỏi vào con ngươi gã đàn ông khiến đôi mắt ngày thường lạnh lẽo âm u lúc nhìn chằm chằm đối phương chợt lộ vẻ nghiêm túc dịu dàng.
Ngự Hàn: “… Ừm.”
Nếu đã là xin lỗi, vậy thì không sao.
Ngự Hàn vươn tay, khuôn mặt vẫn thư thả như cũ: “Anh nói cũng có lý, đưa đây.”
Tạ Tư Hành mỉm cười, bỏ cốc thủy tinh vào tay Ngự Hàn.
Không biết vành cốc bị nước mật ong ấm nóng thấm nhiệt hay vẫn giữ lại nhiệt độ cơ thể từ tay Tạ Tư Hành, Ngự Hàn nhận lấy còn thấy hơi nóng.
Y uống một hớp, nước mật ong ngọt ngào lướt qua đầu lưỡi lập tức làm dịu cảm giác khô rát trong họng.
Sau đó y uống một hơi cạn sạch nước mật ong không hề do dự.
Ngự Hàn trả cốc thủy tinh trống không cho Tạ Tư Hành, hỏi: “Hài lòng chưa?”
“Ừ.” Đáy mắt hắn ngập tràn ý cười, không nói gì nữa, chỉ nói: “Đi ngủ sớm đi, ngủ ngon.”
“…”
Mãi cho tới lúc Ngự Hàn nằm lên giường đêm đó, trong miệng vẫn còn vị ngọt của nước mật ong.
Y li3m môi, thầm nghĩ không phải Tạ Tư Hành lén cho thêm đường vào nước mật ong đấy chứ, bằng không sao có thể ngọt như vậy được?
Ngự Hàn nghĩ mãi không hiểu, dứt khoát không nghĩ nữa.
Y cầm di động lên mới phát hiện mình quên trả lời tin nhắn của Kiều Lam.
Kiều Lam gửi video ghi lại cảnh y đang hát cho y, lúc ấy cậu ta xung phong muốn quay hình giúp.
Ngự Hàn nghĩ một hồi, tiện tay gửi cho Tạ Tư Hành.
Ngự Hàn: [Đền bù tiếc nuối đêm nay anh không được chứng kiến tôi hát bản hùng phong]
Có lẽ Tạ Tư Hành chưa ngủ, trả lời rất nhanh: [Được]
Tạ Tư Hành vừa ra khỏi phòng tắm, tóc vẫn còn ướt, thấy trang bìa video là Ngự Hàn, nhấn mở không hề suy nghĩ.
Một giây sau, giọng ca cuồn cuộn sóng lớn, uy vũ hùng tráng lập tức vọng ra khỏi điện thoại, tràn ngập cả căn phòng.
Tạ Tư Hành: “…”
Cuối cùng hắn cũng biết tình nồng kéo đến mà Ngự Hàn nói là gì rồi.
Hát bằng chất giọng nóng bỏng tình cảm, không chút kỹ xảo.
***
Sang sáng hôm sau, Ngự Hàn mở cửa, vừa hay gặp Tạ Tư Hành đi ngang qua.
“Chào buổi sáng.” Y chủ động chào hỏi.
Tạ Tư Hành dừng bước, quay đầu nhìn y: “Nghe giọng em đỡ hơn nhiều rồi.”
Ngự Hàn thừa nhận: “Là đỡ hơn một chút.”
Cũng không biết có phải do ly nước mật ong đêm qua không.
Cả hai sóng vai đi đến phòng tập gym, Ngự Hàn như nhớ ra gì đó, hỏi: “Tối qua anh đã xem video tôi gửi chưa?”
“Rồi.”
“Thấy sao?”
Tạ Tư Hành thoáng dừng lại, sau đó nói: “Ngang ngửa ca sĩ chuyên nghiệp.”
Ngự Hàn cười: “Đương nhiên! Tôi là ông hoàng karaoke, có thể trấn áp tất cả kẻ địch trên thế gian!”
Thực lực ngay đó, muốn giấu cũng không giấu được.
Thấy Ngự Hàn vui vẻ, Tạ Tư Hành cũng kìm lòng không đặng cong môi.
Ngự Hàn phấn khích tập thể dục một tiếng, ăn sáng xong rồi đến công ty.
Trải qua sự kiện không lâu trước đây, Thịnh Cảnh xem như hoàn toàn nổi tiếng trong giới.
Đúng như Ngự Hàn đoán, mưu kế của Phong Cảnh Dư không những không thể đánh sập Thịnh Cảnh mà còn giúp Ngự Hàn tiết kiệm được khoản tiền quảng cáo lớn, thành công đẩy hạng mục mới của Thịnh Cảnh lên trước cực kỳ thuận lợi.
Vì vậy Ngự Hàn chỉ thị chính thức mở kế hoạch hạng mục mới, ngày đầu công ty đi làm trở lại khí thế ngút trời, nhưng gần như không ai oán hận câu nào.
Ngự Hàn cũng bề bộn nhiều việc, đến cả cơm trưa đều do Phó Nhàn đưa vào văn phòng cho y.
Phó Nhàn nhìn Ngự Hàn bận rộn như vậy, không đành lòng làm phiền nhưng vẫn phải nhắc nhở: “Giám đốc Ngự ăn cơm trước đã?”
“Ừ, anh đặt đó đi.” Ngự Hàn đang xem bản kế hoạch, đột nhiên ngẩng đầu: “Tập đoàn họ Phong đã gửi tiền tới chưa?”
Phó Nhàn gật đầu: “Giấy tờ vừa gửi qua, tiền đã vào tài khoản.”
Năm triệu chẵn được gửi vào tài khoản Thịnh Cảnh.
Ngự Hàn nhướng mày.
Xem như Phong Cảnh Dư biết thức thời, lấy tiền giải hạn.
Phó Nhàn nhìn tờ hóa đơn thanh toán nợ, tất nhiên cũng biết sóng gió lần này của Thịnh Cảnh có liên quan tới người thừa kế tập đoàn họ Phong.
Anh ta không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ cậu ấm tập đoàn họ Phong muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết chỉ vì bị người trong công ty quật qua vai ư?”
Thế này thì nhỏ mọn quá, không phải Phong Cảnh Dư tới công ty bọn họ làm loạn trước, đòi gặp giám đốc Ngự cho bằng được à?
Chẳng lẽ cậu chủ họ Phong theo quy tắc hẹn trước hoặc bí mật liên lạc với giám đốc Ngự không hơn việc đến thẳng công ty bọn họ gây sự hay sao?
Phó Nhàn tỏ vẻ không hiểu nổi hành vi ảo ma này.
Ngự Hàn nghĩ một lát, sau đó nói: “Chắc vì tôi cướp vợ cậu ta.”
“Hả??” Phó Nhàn cả kinh: “Giám đốc Ngự à, khi ấy tôi chỉ thuận mồm thôi mà, cậu cướp thật rồi ư?!”
Trước đó không lâu Phó Nhàn đã vạ miệng trước mặt Ngự Hàn đòi mang chim hoàng yến vật ngã Phong Cảnh Dư về Thịnh Cảnh, nhưng phần lớn vẫn là đùa cợt.
Anh ta tưởng đề nghị của mình được Ngự Hàn tán thành, cho nên Ngự Hàn mới cướp chim hoàng yến về, từ đó khiến Phong Cảnh Dư ghi hận.
“Ừ, có gì mà không được?” Ngự Hàn cũng lười giải thích, hai tay đan vào nhau chống cằm, híp mắt cười nói: “Sinh ra đã tự do, ai có quyền trói buộc? Nếu người ta không bằng lòng, tôi đây cướp nổi không?”
Vậy là cướp thật!
Phó Nhàn chấn động nói: “Giám đốc Ngự, bây giờ tôi thấy cậu thật là dũng cảm… Nhưng cũng vì vậy nên tôi nghĩ người thừa kế họ Phong chắc chắn sẽ không bỏ qua.”
Đây là thù cướp vợ, nhìn người yêu ngày xưa nay lại cười cười nói nói bên cạnh người con trai khác, dù là gã đàn ông nào cũng không thể nhịn nổi.
Nhưng Phó Nhàn vẫn muốn nói một câu làm hay lắm!
Giám đốc Ngự nhà anh ta làm vậy cũng chỉ để cứu vớt chim hoàng yến, dù sao đi theo giám đốc Ngự còn tốt hơn gấp mấy lần tên cậu ấm họ Phong dễ nổi sùng kia.
Ngự Hàn đã sớm nghĩ đến những điều Phó Nhàn nói, nhưng y lại không hề tỏ ra lo lắng, bật cười nói: “Tên Phong Cảnh Dư này có chút tài năng, nhưng mà…”
Phó Nhàn hỏi: “Nhưng mà?”
Ngự Hàn: “Lông còn chưa mọc hết.”
Phó Nhàn: “Phụt!”
Nghe Ngự Hàn nói như vậy, Phó Nhàn cũng yên tâm hẳn.
Đúng vậy, giám đốc Ngự nhà mình mạnh như thế, không cần phải sợ!
Ngay khi Phó Nhàn đang định rời khỏi phòng làm việc, anh ta đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng.
Nếu anh ta nhớ không nhầm thì dạo này Thịnh Cảnh không có nhân viên mới, nhưng giám đốc Ngự lại cướp chim hoàng yến của Phong Cảnh Dư, nên là… chim hoàng yến đâu??
Chẳng lẽ cướp mà giám đốc Ngự nói thật ra không phải là cướp về công ty mà là đưa chim hoàng yến về cạnh mình, sau đó giấu người đẹp trong nhà ư?!
Nhận ra điều này, Phó Nhàn không ngừng hoảng hốt.
Anh ta lặng lẽ nhìn Ngự Hàn bình thản như không, bay ra khỏi Ngự Hàn như u hồn, đang đi thì gặp Ngôn Sở.
“Thư ký Phó làm sao thế?” Thấy vẻ mặt đờ đẫn của Phó Nhàn, Ngôn Sở chau mày, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Trợ lý Ngôn đấy à, một ngày không gặp, cậu lại đen hơn rồi.” Phó Nhàn lấy lại tinh thần, sau đó kích động nắm chặt vai Ngôn Sở: “Cậu biết gì chưa, lớn chuyện rồi!”
Ngôn Sở trợn mắt: “Lớn chuyện gì?”
Phó Nhàn đang định giải thích, lại không biết nên nói từ đâu, miệng hơi há ra, cuối cùng chỉ đành nặng nề thở dài: “Thôi, tôi có nói cậu cũng không hiểu.”
Ai mà hiểu nổi chuyện giám đốc Ngự bọn họ cướp chim hoàng yến của người khác, sau đó giấu người đẹp trong nhà chứ?!