Chuyện Thịnh Cảnh từng sử dụng nguyên liệu kém chất lượng vẫn tiếp tục sục sôi, đồng thời càng kéo thêm nhiều người chú ý.
Ban đầu chỉ là một việc nhỏ có thể nhanh chóng chìm xuống, nhưng dưới tác động thêm dầu vào lửa của thủy quân, dần dần thu hút một số người trong giới làm ăn.
Lấy nhỏ nhìn lớn, từ một chuyện nhỏ lại bùng ra càng ngày càng to, chuyện này đã không còn là tin về sử dụng nguyên liệu kém chất lượng mà là sự kiện mang tính xã hội, gần như mọi người đều muốn có được kết quả cuối cùng.
Nhưng Thịnh Cảnh nằm giữa tâm điểm câu chuyện lại như không phải chịu bất cứ ảnh hưởng gì, dưới câu nói “Một người đã đủ để trấn quan ải, chém sạch quân địch” đầy tự tin và khí thế của Ngự Hàn, các nhân viên trong Thịnh Cảnh vẫn như trước đây, tiếp tục hoàn thành công việc Ngự Hàn bàn giao đâu ra đấy.
Phó Nhàn vẫn theo dõi động thái trên mạng từng giờ từng phút, điện thoại đến từ các bên ùn ùn kéo tới liên tục.
Các nhân viên cũng bận bịu thu thập tài liệu, thu thập vật liệu, mang đi in ấn, đưa lên đệ trình, vẫn là Thịnh Cảnh như ngày xưa, gần như không có gì khác.
Nếu đổi lại là khoảng thời gian rắn mất đầu trước kia, bọn họ gặp phải loại chuyện này nếu không nhanh chóng tìm cách giải quyết sẽ rất khó xoa dịu nhân viên, chắc chắn sẽ loạn cào cào.
Triệu Trung Tiền rất xúc động.
Gã và mấy đồng nghiệp khác xem như nhân viên cũ ở Thịnh Cảnh, cùng Quý Ôn Phong nâng đỡ Thịnh Cảnh, đồng thời cũng từng đi qua thời kỳ lũng đoạn.
Khoảng thời gian kia không ngày nào không u ám, làm gì có khí thế tai họa kéo đến vẫn bình chân như vại thế này.
Triệu Trung Tiền không cho là mình đã quen, ngược lại thỉnh thoảng khi đối diện với Ngự Hàn, gã sẽ cực kỳ căng thẳng.
Cũng ví dụ như bây giờ.
Mười phút trước Triệu Trung Tiền được Ngự Hàn gọi vào phòng làm việc, đưa ra bản tài liệu mình đã chuẩn bị thật lâu.
“Tất cả ở đây?”
“Vâng thưa giám đốc Ngự.”
Ngự Hàn lạnh nhạt gật đầu, đôi con ngươi màu hổ phách như che đi tất cả cảm xúc, chỉ còn lại tập trung và nghiêm túc.
Tròng mắt y lặng lẽ nhìn tư liệu Triệu Trung Tiền giao lên, đầu ngón tay khẽ chuyển động, bắt đầu đọc với tốc độ cực nhanh.
Triệu Trung Tiền lại căng thẳng.
Gã ngẩng đầu, âm thầm nhìn thanh niên ngồi ngay ngắn trước mặt.
Xem nhau như đồng nghiệp lâu ngày, Ngự Hàn đối xử với gã có thể xem như dễ gần, nhưng chỉ cần đối phương tỏ ra nghiêm túc như bây giờ, gã vẫn khó mà chống đỡ nổi.
Trên thân Ngự Hàn có khí thế đè nặng tự nhiên hình thành, khiến người ta không tự chủ thần phục, thậm chí còn quá tin tưởng.
Ban đầu Triệu Trung Tiền cũng bị khí thế ấy của Ngự Hàn lây lan, dần nhận ra chỗ lợi hại của y.
Nhưng có những lúc gã vẫn không hiểu vì sao Ngự Hàn còn trẻ vậy mà đã có được kiến thức và trí tuệ vượt xa người đồng lứa.
Cũng như trong tình huống như thế này, Ngự Hàn vẫn không hề hốt hoảng, đồng thời còn ảnh hưởng tới bọn họ.
Kiểu người như y vừa sinh ra hẳn đã định sẵn là vương giả.
Triệu Trung Tiền bùi ngùi không ngớt, giọng nói trong trẻo thong dong của Ngự Hàn nhanh chóng kéo ông ta khỏi suy nghĩ viển vông: “Trưởng phòng Triệu vất vả rồi.”
Triệu Trung Tiền sực tỉnh, xấu hổ nói: “Giám đốc Ngự đừng khách sáo, đây là việc tôi nên làm.”
Trước đó rất lâu Ngự Hàn đã giao công việc này cho gã, nhưng vì số vật liệu cần thu gom quá nhiều nên mới kéo dài tới bây giờ, tuy nhiên cũng vừa khớp thời gian.
Hệt như đã tính toán sẵn mọi thứ.
Triệu Trung Tiền không nhịn được hỏi: “Giám đốc Ngự, sao cậu biết chúng ta sẽ cần tới những thứ này?”
Lúc thông tin vừa bùng lên, đến cả gã cũng không thể tin năng lực ứng biến của Ngự Hàn cao đến như thế.
Chẳng qua không biết vì sao, Triệu Trung Tiền luôn thấy chuyện này quá kỳ lạ, đồng thời còn hốt hoảng.
Hệt như mọi chuyện đáng ra nên liên quan tới gã, nhưng vì một nguyên nhân bất khả kháng nào đó đã khiến gã thoát ra.
Triệu Trung Tiền xoa ngực, bỗng chốc có cảm giác như trở về từ cõi chết.
Ngự Hàn mỉm cười, không giải thích nhiều: “Chuyện này ông làm tốt lắm, bây giờ hết việc rồi, bảo mọi người nghỉ ngơi đi, chờ giải quyết xong tôi sẽ cho mọi người một bất ngờ.”
Triệu Trung Tiền hất suy nghĩ sang một bên, vui vẻ đáp được rồi rời khỏi phòng Ngự Hàn.
Chờ Triệu Trung Tiền ra ngoài, Ngự Hàn tiếp tục hoàn thành thứ mình đã chuẩn bị trước đó.
Có những thứ này, tất cả khốn cảnh đều có thể dễ dàng giải quyết.
Ngự Hàn biết không thể thoát khỏi kịch bản định sẵn, cũng không thể tái cơ cấu, cho nên đã sớm cho một trong số người biết chuyện như Triệu Trung Tiền tập hợp tất cả tài liệu mấy năm trước, bao gồm cả các chi tiết và thời gian cụ thể sử dụng tài liệu.
Vì lượng công việc quá lớn nên Ngự Hàn mới cho Triệu Trung Tiền bắt đầu chuẩn bị từ trước.
Trùng hợp là chỗ Triệu Trung Tiền có một chứng cứ quan trọng, nếu không phải Ngự Hàn nhắc nhở, đến ông ta cũng không nhớ ra nổi.
Sau khi giải quyết hết công việc, Ngự Hàn mới rảnh để xử lý chuyện còn lại hôm nay.
Ngự Hàn nhận được rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi hỏi thăm.
Nhan Hoài Bạch, Phương Kỷ Minh, Kiều Lam v…v… Còn cả Trịnh Tư Niên đều gửi tin hỏi thăm, chỉ có điều Ngự Hàn quá bận rộn, không thể giải thích từng cái một, chỉ có thể cùng trả lời một câu “Không sao”.
Ngự Hàn gửi tin vào nhóm, y không để ý gửi cho Tạ Tư Hành một tin.
Đúng lúc Tạ Tư Hành vừa dừng xe dưới cửa Thịnh Cảnh, phát hiện điện thoại rung lên nên lấy ra nhìn qua.
Ngự Hàn: [Không sao]
Tạ Tư Hành mân mê viền điện thoại, trả lời: [?]
Ngự Hàn không nhìn thấy tin, y đứng lên vươn vai, còn tiện tay đá chân mấy cái kéo duỗi gân cốt.
Một lát sau, di động trên bàn rung lên.
Ngự Hàn cầm điện thoại, thấy cái tên “Z á á á” trên đó, bất ngờ nhướng mày.
Tạ Tư Hành? Sao hắn lại gọi điện đến?
Tay phản xạ nhanh hơn não, chờ Ngự Hàn lấy lại tinh thần, y đã bấm nút nghe.
Ngự Hàn: “Chuyện gì?”
Tạ Tư Hành: “Rảnh không?”
Hai giọng nói vang lên cùng lúc, sau đó là ba giây im lặng.
Ngự Hàn ngẩn ra: “Anh…”
Y nói rồi mới nhận ra mình không biết nên nói gì.
Hình như Tạ Tư Hành đầu dây bên kia đang cười, âm thanh trầm thấp, lúc truyền qua ống nghe vào tai y còn mang theo cơn rung nhẹ.
Rung động đến mức y da đầu y tê dại.
Ngự Hàn nghiêm mặt, cuối cùng cũng biết mình nên nói gì: “Anh cười gì?”
Tạ Tư Hành ngưng cười, khẽ nói: “Tôi đang ở dưới công ty em.”
Ngự Hàn kinh ngạc.
Đứng dưới công ty y? Bây giờ đã tới lúc đón y tan làm đâu?
Ngự Hàn nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo tường, mới ba rưỡi chiều, không phải giờ này Tạ Tư Hành nên ở trong công ty mình sao?
Chẳng lẽ có chuyện gấp?
Ngự Hàn im lặng một lát mới nói: “Anh chờ chút, tôi xuống ngay đây.”
“Ừ, đừng gấp.” Tạ Tư Hành dịu giọng.
Ngự Hàn: “…”
Ngự Hàn cúp ngang điện thoại, chưa đến mấy phút sau, bóng dáng của y đã xuất hiện trước cửa công ty.
Ngự Hàn phóng mắt nhìn qua, không thấy chiếc Maybach quen thuộc, bỗng dưng nhớ ra nó đã được mang đi sửa, mấy hôm nay Tạ Tư Hành đều ngồi trên chiếc xe khác.
Y lướt mắt sang bên đường, nhanh chóng khóa chặt lên chiếc xe sang đậu ở chỗ nào đó, sải bước đi tới.
Ngón tay Tạ Tư Hành phủ lên vô lăng, trầm tĩnh nhìn Ngự Hàn tới gần.
Ba bước, hai bước, một bước, mãi tới khi Ngự Hàn tới cạnh xe, cong ngón tay gõ nhẹ lên cửa sổ.
Cửa kính từ từ hạ xuống, để lộ khuôn mặt xuất sắc của Tạ Tư Hành.
Hắn lời ít ý nhiều: “Lên xe.”
Ngự Hàn không nói gì, mở cửa ngồi vào, lười biếng nói: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
Chạy tới gấp gáp như vậy chắc là có việc khẩn cấp rồi.
Tạ Tư Hành nghiêng đầu, tròng mắt đen nhánh nhìn khuôn mặt bình thản như không của y.
Sau đó quay đầu đi: “Sao công ty xảy ra chuyện mà không nói cho tôi biết?”
Ngự Hàn chau mày: “Anh biết rồi à?”
Đối diện với ánh mắt biết rồi còn hỏi của Tạ Tư Hành, y khựng lại, chợt nhớ ra mình thêm dầu vào lửa làm loạn lớn như vậy, Tạ Tư Hành muốn không biết cũng khó.
Chẳng trách vội chạy tới đây, sợ y làm phá sản công ty nhà hắn chứ gì?
“Cố tình làm lớn chuyện đến thế, em không sợ xảy ra việc ngoài ý muốn à?”
Tạ Tư Hành nhìn cái biết ngay đây cũng là trò của Ngự Hàn.
Bây giờ y rất rõ phong cách làm việc của y, gần như thấu hết các khớp nối trong đó.
Ngự Hàn như không hề sợ hãi cũng không hề lo lắng, y thích gì làm nấy.
Kiểu tự tin cực hạn này cũng khiến Tạ Tư Hành lại thay đổi cái nhìn về Ngự Hàn.
Đúng như hắn nghĩ, Ngự Hàn thờ ơ cười: “Mênh mông sao trời ai là chủ, sử sách vạn cổ chính tôi biên! Anh cứ yên tâm, sức tôi có thể nhẹ nhàng giải quyết, anh không cần lo tổng công ty sẽ chịu ảnh hưởng.”
Tạ Tư Hành: “…”
Nếu Ngự Hàn đã cảm thấy chính mình có thể giải quyết, vậy không cần để người khác nhúng tay vào.
Mà Ngự Hàn cũng không thấy chuyện này khó nhằn, y đã có cách đối phó hoàn hảo.
Nghe Ngự Hàn nói vậy, Tạ Tư Hành im lặng thật lâu, hắn quay lại trầm tĩnh nhìn y chằm chằm, trong mắt không ngừng dậy sóng.
Bị hắn nhìn với ánh mắt như vậy, Ngự Hàn bỗng mất tự nhiên, y nuốt nước bọt: “Anh sao thế?”
“Ngự Hàn.”
Đôi môi mỏng của Tạ Tư Hành khẽ mím, trong con ngươi như lóe lên cảm xúc phức tạp, đôi tay cầm vô lăng cũng siết chặt.
Ngự Hàn: “Ừ ừ, có gì nói đi.”
Tạ Tư Hành không nói gì, trong xe cực kỳ tĩnh lặng, thỉnh thoảng chỉ có tiếng còi xe bên ngoài nhắc bọn họ không phải thời gian đang dừng lại.
Ngự Hàn chớp mắt, y đang chờ Tạ Tư Hành trả lời.
Nhưng không biết vì sao, y bỗng thấy ánh mắt Tạ Tư Hành nhìn mình hôm nay khá kỳ lạ.
Dường như có bực bội, còn lẫn theo chút bất đắc dĩ.
Một hồi lâu sau, Tạ Tư Hành quay mặt đi, chầm chậm nói: “Lần sau nếu xảy ra chuyện thì cứ báo cho tôi biết.”
Ngự Hàn không kịp phản ứng: “Hả?”
Tạ Tư Hành: “Cứ xem tôi như người em có thể lợi dụng, tôi giúp được em.”
Ngự Hàn nhíu mày, nếu y nghe không nhầm, Tạ Tư Hành đang chủ động ngỏ ý giúp y?
Y gật đầu: “Được.”
Đây là Tạ Tư Hành tự nói, y không biết hai chữ “khách sáo” viết thế nào đâu.
Dường như không ngờ Ngự Hàn đồng ý nhanh như vậy, Tạ Tư Hành hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Thương lượng với tôi cũng được, đừng quyết định một mình. Có đôi lúc… em cũng có thể dựa vào tôi.”
Ngự Hàn nhăn mặt nghĩ, hình như cái này hơi khó.
Y đã quen chiến đấu một mình, dù đi đến đâu cũng có đàn em xung phong đi đầu cho y, nhưng y đã quen với việc tự mình leo lên.
Nhưng Tạ Tư Hành nói như vậy, Ngự Hàn thấy hơi rung động, lại không hề bài xích.
Y chưa từng thử bao giờ, chắc sẽ là một cảm giác khác biệt nhỉ?
Vì thế Ngự Hàn gật đầu: “Ừ, tôi sẽ cố, còn gì nữa không?”
Yết hầu Tạ Tư Hành chuyển động: “Vẫn còn.” Hắn thoáng dừng lại: “Tôi không nói với em trên danh nghĩa của tổng công ty.”
Ngự Hàn ngạc nhiên, quay qua nhìn hắn: “Vậy thì?”
“Lấy danh nghĩa cá nhân.”
Tạ Tư Hành nói xong, cảm xúc trên mặt đều biến mất sạch.
Ngự Hàn gật đầu, sau đó nhớ ra gì đó, lại hỏi: “Vậy là anh đang lo lắng cho tôi à?”
“Ừ, lo cho em.” Tạ Tư Hành không có ý che dấu.
Không phải lo cho Thịnh Cảnh, cũng không phải lo tổng công ty sẽ bị ảnh hưởng, chỉ đơn giản là lo cho Ngự Hàn.
Thậm chí lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, người đã đến dưới Thịnh Cảnh.
Tạ Tư Hành thoải mái thừa nhận, lại thấy Ngự Hàn giật mình nhìn hắn, cười tự giễu, nói: “Ai bảo chúng ta là anh em thân thiết?”
Ngự Hàn sững ra, sau đó cười ha ha: “Đúng thế!”
Đây chính là tình anh em hơn cả trời cao!!
Không ngờ tính giác ngộ của Tạ Tư Hành cao như vậy, trước kia y trách nhầm hắn rồi.
Nhìn Ngự Hàn cười, Tạ Tư Hành cũng dần nhếch môi.
Được rồi, từ từ thôi, không cần gấp, ít nhất bây giờ đã có thể nhìn thấy hiệu quả.
Tạ Tư Hành không thiếu kiên nhẫn đánh cờ với người ta.
Hắn biết muốn thay đổi suy nghĩ của ai đó khó khăn như thế nào, nhưng đối với Ngự Hàn, hắn thừa sức kiên nhẫn để đấu với y.
Cũng như hắn đã từng dùng cách của mình để từng bước nắm lấy bí mật của tất cả người xuyên sách, hiện tại hắn cũng có thể tìm ra thời cơ công phá.
Đầu ngón tay Tạ Tư Hành khẽ nắm chặt, đôi mắt lóe lên tia sáng âm u.
Ngự Hàn không nhận ra sự khác thường của Tạ Tư Hành, hôm nay y định tan làm sớm, dù sao cũng đã ra khỏi công ty, huống hồ những thứ cần chuẩn bị đã xong xuôi, chỉ chờ đến thời cơ thích hợp là có thể lật bàn.
Về phần khi nào tới thời cơ thì phải xem tâm trạng của y.
Ngự Hàn muốn tới câu lạc bộ xem thử xe đua đã cải tạo xong.
Tạ Tư Hành làm tài xế, vừa hay mấy hôm trước bọn họ đã hẹn cùng tới câu lạc bộ.
Hắn lái xe đến câu lạc bộ, đỗ xe xong xuôi, cùng Ngự Hàn sóng vai đi vào.
Trên xe Ngự Hàn đã nói với Phương Kỷ Minh mình sắp tới trường đua, vì vậy khi bọn họ tới, Phương Kỷ Minh và Kiều Lam đã chờ sẵn ở đó.
Phương Kỷ Minh và Kiều Lam đều rất quan tâm tới chuyện Thịnh Cảnh nhưng ngại có mặt Tạ Tư Hành, huống hồ gì trông Ngự Hàn bình thản như không, cho nên bọn họ không tiện hỏi nhiều.
Phương Kỷ Minh vừa kính vừa sợ nhìn Tạ Tư Hành rồi mới dẫn Ngự Hàn đi xem chiếc xe đua đã cải tạo xong.
Nhà thiết kế hắn đề cử cho Ngự Hàn rất đáng tin cậy, hoàn toàn mang đến cảm giác Ngự Hàn mong muốn.
Ngự Hàn vui vẻ xoa lên thân xe, Phương Kỷ Minh bên cạnh nói: “Đúng rồi anh Hàn, mấy tay đua xe đều đặt tên cho xe của mình, anh có muốn đặt tên không?”
Ngự Hàn mỉm cười: “Sao anh biết anh đây đặt tên hay?
Phương Kỷ Minh vui mừng: “Vậy thì tốt quá, vừa rồi tôi mới rước một em xe về, anh Hàn tiện nghĩ một cái tên giúp tôi đi!”
“Quá đơn giản.” Ngự Hàn vui vẻ đồng ý: “Đầu tiên là nêu yêu cầu của anh trước đã.”
Phương Kỷ Minh lập tức đưa ra yêu cầu: “Tôi muốn có chiếc xe này từ rất lâu, cho nên tôi cần cái tên nào nghe là biết tôi rất thích nó.”
Ngự Hàn nghĩ một lát: “Vậy gọi “Em yêu” đi, thích chưa?”
Phương Kỷ Minh: “…”
Phương Kỷ Minh: “Cảm ơn, rất thích.”
Thích đến mức rùng cả mình.
Kiều Lam đứng cạnh cười run người, sau đó lại tò mò hỏi: “Tên hay lắm! Thế cho em cả gan hỏi anh Hàn định đặt tên xe đua của mình là gì?”
Ngự Hàn trầm ngâm: “Đây là xe do Tạ Tư Hành tặng, nên là…”
Tạ Tư Hành nghe vậy, không nhịn được nhìn qua.
Ngự Hàn: “Tên ‘Tạ Tạ’.”
Tạ Tư Hành: “…”
Vậy hắn cũng cảm ơn nốt.