Long Ngạo Thiên Xuyên Nhầm Sách

Chương 53




Trong tòa công ty của tập đoàn họ Phong giữa thành phố A, văn phòng nào đó đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

“Cốc cốc ——”

Tiếng đàn ông bực bội trong văn phòng vọng ra: “Vào đi.”

Một cấp dưới áo đen đẩy cửa vào, đi thẳng tới chỗ Phong Cảnh Dư: “Mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ theo phân phó của cậu thưa cậu chủ, tất cả đều suôn sẻ.”

“Ừ.” Cuối cùng khuôn mặt căng cứng của Phong Cảnh Dư mới dịu đi, hắn gật đầu, biểu cảm càng lúc càng âm trầm: “Phía bên Ngự Hàn có động thái gì không?”

Cấp dưới nói: “Đã thả tin cho bọn chúng, tạm thời chưa có hành động.”

Còn chưa hành động?

Phong Cảnh Dư khẽ cau mày: “Anh có chắc chính tai Ngự Hàn nghe thấy tin tức chúng ta cố tình thả ra không?”

Với tính cách của Ngự Hàn thì không thể nào không có động thái gì được.

Trán cấp dưới rỉ mồ hôi lạnh: “Đúng vậy, là tin nội bộ truyền ra, không có người của chúng ta nhúng tay, bên Thịnh Cảnh chắc chắn sẽ không nghi ngờ.”

Phong Cảnh Dư gật đầu, điều còn lại là phải tìm cách giải quyết.

Cách giải quyết tốt nhất trước mắt là dùng tiền bịt miệng trước khi tin tức chưa lộ ra, nhưng Phong Cảnh Dư đã dám cho Ngự Hàn biết, tất nhiên chắc chắn sẽ chuẩn bị đối sách.

Hắn đã sớm liên lạc với ba công ty truyền thông, lại chỉ cho Ngự Hàn biết một trong số đó, chỉ cần Ngự Hàn dùng tiền khơi thông quan hệ, vậy hắn chẳng khác nào nắm được đằng chuôi Ngự Hàn.

Đến lúc đó thì dù thả cái chuôi này ra hay dùng để đe dọa Ngự Hàn đều do hắn quyết định.

Dù Ngự Hàn không chống đỡ được tìm Tạ Tư Hành giúp đỡ, sớm hay muộn hắn vẫn sẽ chiếm quyền chủ động.

Nghĩ đến món quà bất ngờ dành cho Tạ Tư Hành và Ngự Hàn lần này, tâm trạng của Phong Cảnh Dư thoải mái hơn không ít, hắn nói: “Tiếp tục quan sát, nếu Ngự Hàn có bất cứ hành động gì thì lập tức báo cáo ngay cho tôi.”

“Vâng.” Cấp dưới ứng lời rồi rời đi.

Nửa tháng trước, Phong Cảnh Dư đã bắt đầu chuẩn bị cho lần phản kích này.

Đương nhiên không chỉ vì cướp lại Ngôn Sở mà còn vì trả thù Ngự Hàn ngáng chân hắn nhiều lần.

Từ sau lần gặp cụ Trần trong buổi triển lãm cổ vật trước, hắn đã dùng rất nhiều cách vẫn không thể cứu vớt thể diện làm mất trước mặt ông, lại thêm tên buôn đồ cổ chạy trốn ra nước ngoài biệt tăm biệt tích khiến hắn tổn thất một khoản tiền lớn, làm hắn không được bố bàn giao.

Còn có hai lần bị tống vào đồn cảnh sát khiến bố hắn mắng tới tấp, suýt nữa đá hắn ra khỏi chức vị trong công ty.

Quan trọng nhất là Ngôn Sở cũng chạy, khiến trái tim cô đơn của Phong Cảnh Dư đã rét nay lại càng thêm giá lạnh.

Phong Cảnh Dư đổ hết tất cả những bất hạnh mình gặp phải lên đầu Ngự Hàn.

Nếu không phải Ngự Hàn xuất hiện, hắn sẽ không rơi vào cục diện rách nát như thế này, vì vậy hắn mới phái người đi nghe ngóng thông tin về Ngự Hàn, muốn cảnh cáo y.

Phong Cảnh Dư ra tay với người bên cạnh Ngự Hàn, không ngờ lại tìm được người thật.

Khi biết chủ trước Quý Ôn Phong của Thịnh Cảnh cũng kết thù sống chết với Ngự Hàn, hắn lập tức tìm tới Quý Ôn Phong, từ chỗ đối phương biết được chuyện có thể lợi dụng.

Phong Cảnh Dư cười lạnh, hắn muốn xem thử lần này Ngự Hàn tiếp chiêu thế nào.

***

Phó Nhàn nghe lời Ngự Hàn giao phó, không chỉ không liên lạc với bên truyền thông chặn tin mà còn bỏ ra rất nhiều tiền mua một nhóm thủy quân chất lượng cao.

Chờ tin vừa được tung ra, thủy quân do bọn họ mua sẽ xông pha chiến đấu, dùng hết tất cả vốn liếng để chà đạp công ty bọn họ, chắc chắn sẽ là nhóm chiến sĩ xung phong đi đầu.

Phó Nhàn chưa từng thấy ai làm thế này, nhưng có lẽ vì theo Ngự Hàn đã lâu, cho nên anh ta cũng cảm thấy không có vấn đề gì.

Ngự Hàn nghe thấy tin cũng không tỏ ra lo lắng, khiến Phó Nhàn yên tâm hơn nhiều, chính vì như thế, anh ta đã nhanh chóng tỉnh táo, làm việc theo chỉ thị của Ngự Hàn.

Mà ở đầu kia, Phong Cảnh Dư chờ mãi không thấy Thịnh Cảnh có động tĩnh gì, dưới sự dò hỏi có nên tuyên bố tin tức đúng hạn hay không, nói: “Nếu anh ta đã muốn chết, vậy cũng không cần chừa đường lui nữa, đăng lên đi.”

Thế nên vào mười giờ sáng, ba công ty truyền thông đồng loạt đăng tin về Thịnh Cảnh.

Nghe thấy là ba công ty mà không phải một, Ngự Hàn bật cười: “Xem ra có chuẩn bị sẵn rồi.”

Phó Nhàn ngơ ngẩn: “Là sao?”

Ngự Hàn nói ngắn gọn: “Với tình hình trước mắt thì chắc hẳn bên kia đã cố ý thả tin cho chúng ta, chỉ e nếu chúng ta chặn một công ty, vẫn sẽ có hai công ty khác nhắm vào, mà với cách này, sau khi bịt miệng, rất có khả năng sẽ có cái bẫy lớn hơn chờ chúng ta.”

Đến lúc bọn họ vừa tiền mất tật mang, ngược lại còn rơi vào cái bẫy đối phương đã giăng sẵn, thiệt hại không bù nổi.

Không thể không nói đây là một mưu kế đi vòng khá hay, nếu Ngự Hàn không nghĩ ngợi gì mà nhảy vào, rất có thể sẽ bị chụp mũ “chột dạ”, ngược lại càng củng cố chân tướng thông tin, vậy thì những gì y phải chịu còn nghiêm trọng hơn bây giờ nhiều.

Nhưng tiếc rằng Ngự Hàn chưa từng đi theo rập khuôn.

Y có cách giải quyết của riêng mình.

Hiển nhiên Phó Nhàn cũng nhận ra tính nghiêm trọng của chuyện này, hàng mày nhăn chặt: “Rốt cuộc là ai muốn chơi chúng ta?”

Trong lòng Ngự Hàn đã có đáp án, nhưng vì không để Phó Nhàn quá áp lực nên y vẫn không nói cho anh ta biết.

Ngự Hàn cười khẽ: “Đừng sốt ruột, cứ làm theo những gì tôi nói.”

Phó Nhàn gật đầu: “Thế giám đốc Ngự, chúng ta có nên…”

Phó Nhàn định hỏi có cần nhờ tổng công ty trợ giúp hay không, nhưng thấy vẻ mặt gió thoảng mây bay của Ngự Hàn, anh ta lại thấy không cần hỏi nữa.

Với năng lực của Ngự Hàn, Phó Nhàn luôn cảm thấy dù trời có sập xuống, Ngự Hàn cũng sẽ có cách chống đỡ.

Trừ Tạ Tư Hành ra, Phó Nhàn chỉ thấy năng lực khiến người ta tin phục từ Ngự Hàn.

Đi theo Ngự Hàn lâu như vậy, Phó Nhàn bằng lòng tin tưởng Ngự Hàn, cũng tin tưởng vào mắt mình.

“Bắt đầu cho thủy quân làm việc đi.” Ngự Hàn ngồi dựa trên ghế, chỉ nói một câu.

Phó Nhàn gật đầu, rời khỏi phòng gọi điện thoại.

Ba công ty truyền thông này đều có địa vị rất cao, đồng thời cùng lúc đăng một tin khiến công chúng cùng chú ý.

[Nóng! Công ty nào đó thay tầng quản lý mấy lần để che giấu nội tình rúng động!]

[Công ty nào đó sử dụng nguyên liệu kém chất lượng, chuyên gia cho rằng sẽ gây ảnh hưởng lớn tới sức khỏe]

[Nhân viên trong công ty nào đó chủ động vén màn bí mật công ty, tuyên bố lương tâm cắn rứt]

Ba thông tin này vừa tung ra, chỉ cần đọc tiêu đề là đủ khiến người ta không nhịn được nhấn vào đọc hết.

Mà sau khi nhấn vào, bọn họ phát hiện trong bài báo đều chỉ đích danh một công ty —— Trại rượu Thịnh Cảnh.

Dù cái tên nghe không quen tai cho lắm, nhưng dù sao cũng là công ty kinh doanh đã hơn mười năm, số người từng uống sản phẩm của bọn họ không hề ít.

Sau khi biết sản phẩm mình từng uống sử dụng nguyên liệu kém chất lượng, hơn nữa còn ảnh hưởng đến sức khỏe, vô số người cực kỳ giận dữ.

[Trời ơi, thế mà bố tôi thích uống nhãn hiệu kia, sao có thể]

[Không ngờ thế kỷ 21 rồi mà còn thấy kiểu tin tức như thế này, lũ thâm độc kiếm tiền có sướng tay không??]

[Chẳng lẽ chỉ có mình tôi thấy thương hiệu này uống dở à?]

[Ba công ty cùng đăng tin, cảm giác quá trùng hợp… Nói thế mà cũng được?]

[Trùng hợp gì, cái loại công ty xảo trá này phải bị lôi ra ánh sáng]

[Người trong cuộc còn phải lên tiếng, chẳng trách trước đó không lâu công ty này thu hồi tất cả con đường bán ra, chắc là chột dạ hủy thi diệt tích chứ gì?]

[Điên hết rồi, đây không phải là bánh bao nhân thịt người hả??]



Dù quần chúng mắt sáng như tuyết có thể nhận ra phía sau tin ấy có bàn tay khống chế, thế nhưng lúc đó cũng sẽ bị bình luận chửi mắng đ3 xuống, không thể thu hút sự chú ý của bất cứ ai.

Chẳng qua trại rượu Thịnh Cảnh vẫn là một công ty nhỏ không có tiếng tăm, dù có ba công ty truyền thông cùng đè ép nhưng vẫn không khiến người ta hứng thú lâu bằng tin tức về các ngôi sao.

Nhiệt độ nhất thời không thể tạo ra làn sóng lớn, nếu về sau không có gì mới, mọi chuyện sẽ dần chìm xuống.

Nhưng đúng lúc này, thủy quân Phó Nhàn mua chuộc nhanh chóng ùa vào hiện trường, liên tục trên nhảy dưới tránh, toàn bộ khu bình luận phải gọi là gió tanh mưa máu, nhìn lướt qua gần như không có nổi một bình luận bình thường.

Điều này khiến mọi chuyện đã dần lắng đi lại trở nên sốt dẻo, nhảy thẳng lên hàng hot search, còn có rất nhiều người hóng hớt đều chạy tới vây xem.

Đây là lần đầu công ty ra mắt công chúng trong phạm vi lớn như thế. 

Mà sau khi Phong Cảnh Dư biết vụ thêm dầu vào lửa cũng nhanh chóng nhận ra có người đang âm thầm thổi gió.

Phong Cảnh Dư vốn định tự làm, không ngờ lại có người đoạt trước, thậm chí đối phương còn cao tay hơn hắn.

Phong Cảnh Dư cẩn thận suy nghĩ, lý giải duy nhất chính là Ngự Hàn đắc tội phải người còn ác độc hơn, muốn dồn Ngự Hàn vào chỗ chết.

Với cách ác độc như vậy, tạm thời Phong Cảnh Dư chưa nghĩ ra được là ai, chẳng qua nhớ tới trên đời này không chỉ có mình mới hận Ngự Hàn, hắn đã thấy không còn cô đơn.

Đây là chuyện khiến hắn vui vẻ, hắn phải chứng kiến Ngự Hàn gặp nạn.

Phong Cảnh Dư sung sướng gọi điện cho Quý Ôn Phong, xác nhận lại lần nữa: “Ông chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”

Quý Ôn Phong cười: “Cậu Phong yên tâm, chuyện này có rất ít người biết, chắc chắn sẽ đánh cho chúng trở tay không kịp.”

“Vậy thì được.” Phong Cảnh Dư cũng cho rằng chuyện tới nước này hẳn sẽ không có biến cố gì nữa.

“Thế thì cậu Phong, chuyện cậu đã đồng ý với tôi…” Quý Ôn Phong cười nịnh nọt, có ý nhắc tới chuyện riêng.

Phong Cảnh Dư ung dung nói: “Yên tâm, chờ mọi chuyện xong xuôi, tôi sẽ trả hết những gì tôi đồng ý cho ông.”

Lúc ấy Phong Cảnh Dư tìm Quý Ôn Phong muốn hợp tác tìm cách đối phó với Ngự Hàn, lão đã đưa ra điều kiện của mình.

Quý Ôn Phong muốn lấy lại công ty, còn muốn Phong Cảnh Dư giúp lão đối phó với Tạ Tư Hành, đồng thời giao kèo chỉ cần Phong Cảnh Dư đồng ý, vậy toàn bộ nhà họ Quý sẽ trở thành trợ lực của hắn.

Phong Cảnh Dư sớm đã định chống lại Tạ Tư Hành, nghe vậy càng cảm thấy lời, vì vậy đồng ý ngay không hề suy xét.

Chỉ cần có thể nhân cơ hội này đạp ngã Ngự Hàn, không lo sau này không có cơ hội chống lại Tạ Tư Hành.

Nghe Phong Cảnh Dư cam đoan, Quý Ôn Phong cũng yên tâm: “Vậy tôi sẽ chờ tin tốt của cậu chủ Phong.”

“Được.”

Phong Cảnh Dư cúp điện thoại, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định liên lạc với Ngôn Sở.

Chắc hẳn lúc này Thịnh Cảnh đang loạn cào cào rồi.

Từ trước tới giờ Ngôn Sở chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này, Phong Cảnh Dư thầm nghĩ nếu bây giờ hắn xuất hiện an ủi Ngôn Sở, nói không chừng cậu ta sẽ cảm động rồi quay về bên hắn.

Dù Ngôn Sở vẫn còn tỏ ra nghiêm nghị với hắn, nhưng Phong Cảnh Dư chỉ cho rằng cậu ta đang giận dỗi mà thôi, trước đây nếu cứ dỗ dành như thế, kiểu gì cũng sẽ quay về trong lòng hắn.

Phong Cảnh Dư ôm suy nghĩ ấy tìm số điện thoại của Ngôn Sở.

Từ sau khi Ngôn Sở rời đi đã đổi số điện thoại mới, nhưng vẫn vô dụng, Phong Cảnh Dư luôn có đủ mọi cách để điều tra ra.

Cả đời này Ngôn Sở sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

Phong Cảnh Dư vui vẻ bấm gọi, chờ mấy giây, giọng nói quen thuộc của Ngôn Sở vọng ra khỏi ống nghe: “Ê tên khốn kia, lại là anh à?”

“Sở, anh còn chưa nói gì em đã biết là tôi, quả nhiên chúng ta…”

“Tôi vừa thay số, còn chưa nói cho ai biết.” Ngôn Sở lạnh lùng nói: “Đừng ám tôi nữa, tôi bận lắm.”

Phong Cảnh Dư cười: “Anh biết em đang bận gì.”

Vì thông tin kia, chỉ e cả công ty chắc đang vội vàng tìm cách giải quyết.

Phong Cảnh Dư nghe thấy tiếng ồn ào phía bên Ngôn Sở, thầm nghĩ quả nhiên mình đoán không sai.

Xem ra kế hoạch rất thành công, một trợ lý nhỏ như Ngôn Sở cũng phải bận tối mắt.

“Biết thì được, trưởng phòng Triệu còn đang chờ tôi. Chặn anh đây.” Ngôn Sở nói xong liền cúp điện thoại, còn tiện tay kéo số Phong Cảnh Dư vào danh sách đen.

Thấy Ngôn Sở còn chưa qua, Triệu Trung Tiền hỏi thăm: “Trợ lý Ngôn? Cậu mà không tới ngay sẽ bị cướp hết vị matcha đó, tôi lấy cho cậu hai miếng đây.”

Ngôn Sở cất điện thoại, bay lướt qua như bướm: “Cảm ơn trưởng phòng Triệu đã để dành cho tôi!”

Triệu Trung Tiền hiền hậu nói: “Chút chuyện cỏn con này mà cảm ơn gì, tôi biết cậu thích ăn vị matcha, lấy đi.”

Gã đưa hai miếng bánh kem vị matcha cướp được trước miệng cọp cho Ngôn Sở.

Ngôn Sở xúc động nhận lấy, nếm thử một miếng rồi khen: “Giám đốc Ngự đối xử tốt với chúng ta quá, ngày nào cũng có bữa trà chiều.”

“Đúng vậy.” Triệu Trung Tiền cũng gật đầu tán thành.

Gã mất ăn mất ngủ vì công việc như thế, nhưng mỗi ngày nhờ có bữa trà chiều và bữa khuya Ngự Hàn gọi cho nên không gầy đi là bao.

Đây đều là công của giám đốc Ngự!

Toàn bộ công ty ăn xong bữa trà chiều, lại tiếp tục thảo luận vấn đề trước đó, chính là thông tin liên quan đến Thịnh Cảnh đang lan truyền trên mạng xã hội.

Thật ra mọi chuyện không ảnh hưởng quá nhiều đến bọn họ, bởi vì Ngự Hàn đã cho Phó Nhàn thông báo trước với mọi người đề phòng, bảo đừng ai lên mạng trong vòng hai hôm nay.

Toàn công ty trên dưới đồng lòng, tiếp tục làm việc như thường lệ, bọn họ đều nghe lời Ngự Hàn không lên mạng, thậm chí đến cả nhóm Ngự Đế xuất chinh cũng không hoạt động.

Tạ Tư Hành cũng mới biết được Thịnh Cảnh xảy ra chuyện nhờ có Trịnh Tư Niên thông báo.

Hắn không thích lên mạng, tất nhiên cũng không biết chuyện nguyên liệu chất lượng kém đang sôi sục trên mạng.

Chờ nghe Trịnh Tư Niên báo cáo xong, hắn lấy máy tính lướt tìm những tin tức liên quan, sau khi đọc hết từng bài, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Tạ Tư Hành nhíu chặt mày, lạnh giọng hỏi: “Đã tra ra ai làm chưa?”

Đương nhiên Trịnh Tư Niên đã điều tra hết mới dám đến báo cáo, vội nói: “Ba công ty truyền thông, trước đó không lâu đều nhận được tiền từ tập đoàn họ Phong.”

Tập đoàn họ Phong.

Nghe thấy cái tên này, khuôn mặt vốn ủ dột của Tạ Tư Hành càng rét lạnh, đôi môi mỏng mím chặt.

Hắn nhớ tới chuyện mấy đời trước đây.

Đoạn kịch bản này vốn phải do Quý Ôn Phong sai Triệu Trung Tiền đứng mũi chịu sào, đương nhiên là để hại Tạ Tư Hành, nhưng có lẽ vì kịch bản đã sớm lệch khỏi nguyên tác, dùng cách khác ứng nghiệm trên người Ngự Hàn.

Trịnh Tư Niên rất ít khi thấy Tạ Tư Hành tỏ ra như vậy, phần lớn Tạ Tư Hành đều rất bình tĩnh tỉnh táo, chưa hề bộc lộ cơn giận đến thế.

Dù Trịnh Tư Niên đã đi theo Tạ Tư Hành rất lâu, lúc này vẫn thấy cực kỳ áp lực, ép anh ta gần như không thở nổi.

Chẳng trách người trong công ty đều e sợ tổng giám đốc.

Trịnh Tư Niên do dự một lát, hỏi: “Tổng giám đốc, chúng ta nên ra tay không?”

Chỉ cần Tạ Tư Hành ra lệnh, tất cả thế lực bọn họ có được trong tay sẽ phát huy tác dụng bất cứ lúc nào.

Tạ Tư Hành ngồi đó, vẻ mặt sóng gió khó lường, nghe vậy chỉ trầm ngâm một lát, nói: “Tạm thời cứ chờ đó đã.”

Hắn dừng lại, làm như vô ý thăm hỏi: “Thịnh Cảnh có xin chúng ta giúp đỡ không?”

Trịnh Tư Niên ngây ngẩn, lập tức lắc đầu: “… Không ạ.”

Anh ta cũng lấy làm lạ, với kiểu dư luận bão táp như thế này, chẳng lẽ Ngự Hàn muốn chờ cho nó qua ư.

Nhưng dù chờ qua đi rồi, về sau cũng sẽ rất khó bước đi, chi bằng tranh thủ tìm cách giải quyết mới đúng.

“Được.” Tạ Tư Hành không bất ngờ, ngón tay khẽ gõ lên bàn, trầm giọng nói: “Cứ chờ đã.”

Mặc dù không biết tổng giám đốc có tính toán gì, nhưng cấp trên đã không ra chỉ thị, Trịnh Tư Niên chỉ đành làm theo.

Nghĩ một lát, anh ta nói: “Tổng giám đốc, nếu anh thấy lo thì chúng ta cứ ra tay trước đi?”

Tạ Tư Hành thản nhiên nói: “Tôi không lo.”

Trịnh Tư Niên không nói nữa.

Chờ Trịnh Tư Niên rời đi, Tạ Tư Hành tắt bài báo, tiếp tục xử lý công việc hôm nay.

Thị trường nước ngoài tiến hành rất thuận lợi, chút công việc ấy không khó giải quyết đối với Tạ Tư Hành, nhưng hôm nay hắn lại không có tâm trạng.

Một hồi sau, hắn thở dài, đưa tay day trán, cuối cùng quyết định hỏi Phó Nhàn về tình hình cụ thể của Thịnh Cảnh.

Với tính cách của Ngự Hàn, chỉ sợ là không muốn chủ động tìm mình xin giúp đỡ, vậy để hắn chủ động hỏi xem.

Tạ Tư Hành gọi qua, nhưng điện thoại Phó Nhàn luôn rơi vào trạng thái đang bận, gọi mãi không được.

“…”

Nếu đã gọi không được, Tạ Tư Hành mở Wechat, muốn xem thử phản ứng của các nhân viên trong Thịnh Cảnh.

Hắn mở nhóm, phát hiện bên trong hoàn toàn im lặng, tin nhắn cuối cùng vẫn là có người hỏi đã đọc tin trên mạng chưa.

Từ đó về sau không ai nói gì nữa.

Tạ Tư Hành chau mày, có linh cảm trạng thái lặng như nước đọng này cực kỳ bất thường.

Nếu không phải là không xảy ra chuyện gì thì tức là tình hình cực kỳ không ổn.

Tạ Tư Hành ngồi thêm mấy phút, đứng thẳng dậy, đẩy cửa ra ngoài.

Trịnh Tư Niên nghe thấy tiếng động cũng vội đứng dậy: “Tổng giám đốc, anh đi đâu vậy?”

“Tới Thịnh Cảnh, cậu không cần theo.” Tạ Tư Hành vứt lại một câu rồi sải bước đi xa.

Trịnh Tư Niên ngẩn ngơ, sau đó mới nói: “… Vâng.”

Không phải bảo không lo à?

Lúc tổng giám đốc vừa đi ra, anh ta suýt nữa đã bị gió thổi bay.

Trịnh Tư Niên ngồi xuống, mắt nhìn Mạch Diệu Diệu điên cuồng gõ phím bên cạnh: “Cô đang làm gì thế?”

Mắt Mạch Diệu Diệu sắp cháy ra lửa: “Chửi nhau mua vui!”

Trịnh Tư Niên: “?”

Anh ta nhìn lướt qua, bên trong là khu bình luận dưới bài viết vạch trần Thịnh Cảnh.

Mạch Diệu Diệu cười lạnh: “Dám ăn hiếp cậu chủ nhà chúng ta, tôi nhất định phải dạy bọn này thế nào là lễ hội!”

Trịnh Tư Niên: “Trợ lý Mạch, cô cũng bị giám đốc Ngự mua chuộc rồi à?”

Mạch Diệu Diệu: “Thư ký Trịnh này, chữ “cũng” của anh nghe hơi bị động chạm đấy.”

Trịnh Tư Niên: “… Không phải, cô đừng nói xấu tôi.”

Mạch Diệu Diệu không rảnh bận tâm, cô còn đang cãi nhau với người ta trong khu bình luận.

Cô dùng tư thế nổi điên chửi người khác ba ngày ba đêm năm đó, tiếp tục gõ chữ: [Lúc loài người tiến hóa thì mày đi ngủ à, gáy gì mà ngu thế, đề nghị về nhà học lại sách giáo khoa cho tử tế rồi chạy tới chỗ chị mày đọ IQ, loại thủy quân não mịn chó hùa chúng mày tấp hết vô đây, lúc chủ nhà mày mua mày chắc chọn loại rẻ nhất chứ gì!!]

Trịnh Tư Niên: “…”

Trịnh Tư Niên: “Cho cô làm trong công ty mình đúng là nhân tài không có đất dụng võ.”

*******************