… Hay cho mua một tấm vé trẻ em.
Tạ Tư Hành không ngờ sẽ có một ngày mình phải mua vé để đi vào doanh nghiệp dưới tay mình.
Còn phải mua tấm vé không đứng đắn.
Có lẽ Tề Nhiên cũng cảm thấy lý do này rất xấu hổ, nhưng đây là ý Ngự Hàn, gã chỉ có thể cố gắng nói thay.
Tề Nhiên làm việc ở Thịnh Cảnh đã lâu, biết rõ tính cách sát phạt quyết đoán của Tạ Tư Hành, cho nên lúc này gã đã ôm lòng quyết tâm quyết tử nói ra câu kia.
Trong đầu gã thầm r3n rỉ, giám đốc Tạ đừng giận cá chém thớt lên nhân viên nhỏ nhoi như gã, gã chỉ nói theo ý giám đốc Ngự thôi!
Nhưng kết quả cuối cùng lại vượt xa dự kiến của Tề Nhiên, Tạ Tư Hành nghe xong chỉ đen mặt một lát, nhanh chóng khôi phục biểu cảm gió êm sóng lặng: “… Vé trẻ em hết bao nhiêu?”
Tề Nhiên: “…”
Chấp nhận dễ vậy ư?
Gã không dám nhìn mặt Tạ Tư Hành, dè chừng nhích mã nhận tiền ra từng tí một: “Nửa, nửa giá ạ.”
Tạ Tư Hành thản nhiên chuyển năm trăm ngàn qua: “Tôi vào được chưa?”
“… Được ạ!”
Đâu phải chỉ vào, quả thực là muốn tới thì tới, thì ra đây chính là sức mạnh của kẻ có tiền ư?
Tề Nhiên không dám hé răng thêm nửa chữ, vội vàng dẫn Tạ Tư Hành đi vào.
Suốt quãng đường Tạ Tư Hành không nói một câu, Tề Nhiên cũng không dám mở miệng.
Lúc Tạ Tư Hành tìm thấy Ngự Hàn, y đang ngồi ở khu phẩm rượu, vui vẻ trò chuyện với Nhan Hoài Bạch và Ngôn Sở.
Thật ra chủ yếu vẫn là nói với Nhan Hoài Bạch, Ngôn Sở yên lặng lắng nghe, nhưng bầu không khí vô cùng hài hòa.
Nhan Hoài Bạch tham quan toàn bộ trại rượu xong có rất nhiều suy nghĩ, đang thương thảo vấn đề liên quan tới các thiết bị trong quá trình tham quan cùng Ngự Hàn.
Trước khi Nhan Hoài Bạch đến đã bỏ công học hỏi, mà Ngự Hàn thân là chủ trại rượu đương nhiệm tất nhiên cũng biết rất nhiều, dù Ngôn Sở không hiểu một số từ chuyên môn trong đó nhưng vẫn biết Ngự Hàn dẫn mình tới để học hỏi, cho nên rất tập trung.
Vì cả hai nói chuyện rất ăn ý, vì vậy người đầu tiên chú ý tới Tạ Tư Hành bước vào là Ngôn Sở, lúc cậu ta ghi chép vào sổ tay, lơ đễnh ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Tạ Tư Hành từ ngoài tới.
Cậu ta nhận ra ngay người đàn ông có vẻ ngoài và khí chất vượt trội này là người đã đến đón Ngự Hàn hôm ở đồn cảnh sát.
Ngôn Sở rất ấn tượng với Tạ Tư Hành, không chỉ vì khí thế độc nhất vô nhị của hắn mà còn vì cậu ta có thể nhận ra thái độ ngày đó hắn dành cho mình không tốt lắm, dù đó là lần đầu họ gặp mặt.
Ngôn Sở ngạc nhiên, còn chưa kịp lên tiếng đã thấy Tạ Tư Hành bước đến, ánh mắt khóa chặt trên người Ngự Hàn, sải bước tới gần không hề do dự.
Ngự Hàn đưa lưng về phía Tạ Tư Hành, không phát hiện phần tử nguy hiểm đang đến.
Y ngồi trên ghế sofa nhung màu đỏ, đầu ngón tay thon dài xinh đẹp cầm lấy ly rượu vang đế dài, đang định đưa lên miệng.
Một giây sau, chiếc ly đế dài trong tay bị người khác lấy mất.
Đầu ngón tay lành lạnh của đối phương chạm vào lòng bàn tay, Ngự Hàn khẽ nhíu mày, quay lại nhìn vào mắt Tạ Tư Hành.
Tạ Tư Hành cũng đang nhìn y, ánh mắt thâm trầm, môi mỏng mím chặt, phần cằm căng cứng chứng tỏ tâm trạng chủ nhân hiện tại không hề bình tĩnh.
Thấy Tạ Tư Hành xuất hiện, Ngự Hàn biết kế hoạch đã thành công.
Sau khi Ngự Hàn nhận điện thoại của Tạ Tư Hành, hệ thống liền nhắc nhở Tạ Tư Hành đang đi về phía y, cũng nói đây là một cơ hội tốt để thu hút sự chú ý của hắn.
“Thu hút sự chú ý? Dẹp đi.” Lúc ấy Ngự Hàn đã nói thế với hệ thống.
Nhưng bây giờ hệ thống đã thay phương châm thành nhử mồi từng bước: [Tạ Tư Hành là nhân vật phản diện, chắc chắn sẽ đánh nhau như nước với lửa cùng công chính, nếu hai anh đã chung một kẻ thù, thế thì kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, anh tạo mối quan hệ tốt với Tạ Tư Hành, chẳng phải sẽ có thêm một đồng đội lớn mạnh ư?]
Đồng đội lớn mạnh?
Mặc dù chưa chắc đã mạnh bằng mình, nhưng Ngự Hàn nghĩ một lát, cảm thấy hệ thống nói cũng có lý, bất đắc dĩ đồng ý.
Dù sao y cũng không mất gì.
Vì thế Ngự Hàn bèn giao cho Tề Nhiên chặn cửa Tạ Tư Hành, chuẩn bị một bất ngờ nho nhỏ cho hắn.
Thu vé vào cổng thì thôi, nói sao chăng nữa Tạ Tư Hành cũng là người nắm quyền cao nhất trong tổng công ty, phải chừa cho hắn chút mặt mũi.
Chẳng qua trong suy nghĩ của Ngự Hàn, y là một Long Ngạo Thiên theo chủ nghĩa cơ hội, sao có thể bỏ qua dịp kiếm tiền này được?
Cho nên y quyết định lấy tiền vé trẻ em cho Tạ Tư Hành.
Ngự Hàn nghĩ, chắc bây giờ Tạ Tư Hành vui lắm.
Cũng chỉ có đồng minh của y như Tạ Tư Hành mới có được phúc lợi này.
Mà y cũng thỏa mãn yêu cầu của hệ thống, thu hút sự chú ý “hết mình” từ Tạ Tư Hành.
Ngự Hàn cho rằng cách này rất hay, còn đắc ý hỏi hệ thống: “Cục cưng à, mau phát biểu cảm nghĩ của cậu đi.”
Hệ thống: […]
Hệ thống: [Chân thành đội ơn cậu]
Quả nhiên nó vẫn không thể gửi gắm hi vọng gì vào Ngự Hàn!
***
Tạ Tư Hành giật lấy ly rượu từ tay Ngự Hàn, tiện đường đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống cạnh y.
Nhan Hoài Bạch nhìn thấy Tạ Tư Hành đột ngột xuất hiện cũng không khỏi sững sờ.
Không ai không biết Tạ Tư Hành, nhất là loại người lăn lộn trong giới kinh doanh đã lâu như Nhan Hoài Bạch lại càng quen thuộc như lòng bàn tay.
Anh ta quan sát biểu cảm nặng nề của Tạ Tư Hành, thân là người đầu tư cực kỳ nhạy bén với nguy hiểm, anh ta nhanh chóng nhận ra sự bất thường, vì vậy quay lại dịu giọng nói với Ngôn Sở: “Cậu Ngôn, tôi thấy cậu ghi chép được kha khá rồi, hay là chúng ta sang bên cạnh thảo luận một chút?”
Ngôn Sở ôm cuốn sổ tay, được khen sinh sợ: “Được, được ạ…”
Chờ Nhan Hoài Bạch và Ngôn Sở trốn mất tăm, khu phẩm rượu rộng lớn chỉ còn lại Ngự Hàn và Tạ Tư Hành.
Tạ Tư Hành lên tiếng trước, giọng điệu nghiền ngẫm: “Vé trẻ em?”
“Ưu đãi cho giám đốc Tạ.”
Ngự Hàn hơi tựa ra sau, khẽ mỉm cười, không hề bị khí thế của Tạ Tư Hành áp đảo.
Tạ Tư Hành suy nghĩ câu nói của y một lát, cười khẽ.
Chỉ lấy tiền vé trẻ em cho hắn, đúng là “ưu đãi” thật.
Chỉ sợ không có người thứ hai dám nói muốn tặng ưu đãi này ngay trước mặt hắn.
Ánh mắt trầm lặng của hắn khóa trên mặt Ngự Hàn, dường như đang cẩn thận khắc họa lại ngũ quan y, tìm tòi nghiên cứu đôi mắt y, một hồi sau mới nói: “Vậy có phải bây giờ tôi nên cảm ơn em không?”
Ngự Hàn thong thả: “Mời.”
Tạ Tư Hành: “…”
Hắn bị Ngự Hàn giày vò đến mức không điên nổi nữa rồi.
Ngự Hàn còn đang chờ Tạ Tư Hành cảm ơn mình, nhưng chờ mãi vẫn không thấy hắn nói gì, hình như cũng không có ý định mở miệng.
Y nhịn không nổi chửi xéo hệ thống: “Tạ Tư Hành có biết ơn tí nào đâu, cậu đáng tin chút được không hả?”
Hệ thống: […]
Nó nghĩ ký chủ nên xem xét lại bản thân thì hơn.
Nhưng nó không dám nói, cho nên chỉ có thể yên lặng nuốt xuống.
Ngự Hàn không cắt lời Tạ Tư Hành nữa, phối hợp cầm lấy ly rượu vừa bị Tạ Tư Hành cướp đi trên bàn, y còn chưa uống hết.
“Bệnh thì đừng uống.”
Tạ Tư Hành nhanh tay hơn, dời luôn ly rượu đi.
Ngự Hàn trơ mắt nhìn ly rượu cách y càng lúc càng xa, mất hứng nói: “Tôi uống thuốc rồi.”
Ngự Hàn nghĩ chút bệnh vặt này không cần phải làm lớn tới thế, ảnh hưởng tới tôn nghiêm của Long Ngạo Thiên.
Tạ Tư Hành không nói gì, lẳng lặng nhìn Ngự Hàn, giằng co trong im lặng với y.
Bầu không khí như cứng lại, không ai lên tiếng, nhưng thật ra trong lúc trao đổi ánh mắt đã chém giết hơn trăm trận vẫn không phân cao thấp.
Thấy Ngự Hàn cứng đầu như vậy, Tạ Tư Hành chau mày: “Uống thuốc thì có tác dụng gì?”
Ngự Hàn cười khẩy: “Sao lại không, xem thường y học hiện đại à?”
Tạ Tư Hành: “…”
Ý hắn là thế à?
“Uống rượu sẽ làm giảm tác dụng của thuốc.” Tạ Tư Hành bình tĩnh giải thích: “Không phải không cho em uống, chờ em khỏi bệnh rồi uống.”
Có lẽ Ngự Hàn vẫn còn ghim vụ trước đó Tạ Tư Hành hạn chế chỉ cho y uống ba ly rượu, nghe vậy hỏi: “Muốn uống bao nhiêu thì uống?”
“…”
Tạ Tư Hành lạnh lùng nói: “Tùy em.”
Ngự Hàn tự cho là thắng được đối phương, đắc ý nói: “Làm thế sớm có phải tốt hơn không.”
Quả nhiên Tạ Tư Hành vẫn bị khuất phục dưới dâm uy của mình.
Y bảo mà, không ai có thể cản y làm chuyện y muốn.
Thấy Ngự Hàn vui vẻ trở lại, khóe môi Tạ Tư Hành không nhịn được cong lên.
Suy nghĩ của người xuyên sách này… thỉnh thoảng rất dễ đoán.
“Đi thôi.”
Tạ Tư Hành đứng dậy.
Ngự Hàn nghi hoặc: “Đi đâu?”
“Nếu đã là giám sát, tất nhiên phải đi một chuyến.” Tạ Tư Hành cười khẽ: “Em gọi tôi là giám đốc Tạ, dù sao cũng nên cho em quyền được đi chung.”
Quanh đi quẩn lại vẫn dùng đặc quyền với Ngự Hàn.
Ngự Hàn chau mày, không suy nghĩ tiếp nữa.
Tạ Tư Hành là nhân vật đứng đầu công ty, hoàn toàn có quyền gọi mình đi giám sát chung, huống hồ y cũng muốn cho Tạ Tư Hành xem thành quả cố gắng của mình.
Nhất định phải để Tạ Tư Hành biết y có năng lực, không phải Tạ phu nhân yếu đuối có thể lấn át trong mắt người ngoài.
Y nói gấp hai mươi lợi nhuận cũng không phải nói chơi.
Trước đó Ngự Hàn đã đi dạo một lần, cho nên bây giờ dù không cần Tề Nhiên giảng giải y vẫn có thể suôn sẻ thuyết trình tác dụng từng hạng mục, đồng thời phối hợp với lý do vì sao mình phải thiết kế như thế.
Tạ Tư Hành vốn để Ngự Hàn đi cùng chỉ là vì thể hiện đặc quyền, mục đích của chuyến này không phải giám sát thật, nhưng Ngự Hàn lại xem là thật, từng nơi đều thuyết minh rất rõ ràng, thể hiện cho Tạ Tư Hành một phen.
Dưới sự giới thiệu cực kỳ chi tiết của Ngự Hàn, Tạ Tư Hành cũng dần bị y thu hút.
Lúc Ngự Hàn nhắc đến chức năng mình dồn sức thiết kế, biểu cảm cực kỳ chói mắt, giọng điệu cũng mang theo vẻ tự tin không ai vượt nổi.
Y nói suy nghĩ ban đầu của mình, còn có lý do vì sao phải làm như thế.
Ngự Hàn không chỉ nói đến mình mà còn nhắc đến đám Phó Nhàn và Triệu Trung Tiền, nói bọn họ thức đêm rụng tóc vì hạng mục mới, có sự cố gắng của bọn họ mới có kết quả như hiện tại.
Khi nói tới những việc này, ánh sáng trong mắt y thậm chí còn chói hơn mặt trời, dường như không có bất cứ điều gì có thể dập tắt tia sáng nóng cháy kia.
Hoặc nói bản thân y đã là một nguyên thể không ngừng phát ra ánh sáng, khiến tất cả những người hướng sáng không nhịn được tới gần.
Ban đầu Tạ Tư Hành nghiêm túc nghe y nói, còn có thể đưa ra vài ý kiến đúng trọng tâm, về sau dần đặt hết sự chú ý lên một mình Ngự Hàn.
“Dưới sự lãnh đạo ưu việt của tôi và cấp dưới chấp hành nghiêm túc, Thịnh Cảnh trên dưới vui vẻ phồn vinh, chắc hẳn không lâu sau, Thịnh Cảnh có thể chiếm được thị trường lớn, lưu danh sử sách! Mà cho tới lúc đó, tôi sẽ không chỉ dừng chân ở thị trường rượu, mục tiêu của tôi là biển ngân hà!”
Ngự Hàn chầm chậm nói những tưởng tượng của mình đối với tương lai, Tạ Tư Hành đảo mắt nhìn y, thứ nhạt nhẽo như thế lại có thể so sánh tới thú vị.
Tạ Tư Hành đột nhiên nhớ lại trước đây không lâu đã từng hỏi rốt cuộc mục đích của Ngự Hàn là gì, lúc ấy Ngự Hàn ông nói gà bà nói vịt, hắn cứ ngỡ Ngự Hàn giấu đầu lòi đuôi nên không thèm để trong lòng.
Nhưng vào giờ phút này, hắn lại loáng thoáng có cảm giác Ngự Hàn đang nói thật từ tận đáy lòng.
Y muốn chinh phục thiên hạ.
Mà trong thiên hạ y muốn chinh phục chỉ không có mình hắn.
Tạ Tư Hành nghĩ đến đây, đôi mắt híp lại nhìn chằm chằm sườn mặt Ngự Hàn.
Có bất ngờ nhưng lại không hoàn toàn bất ngờ, có lẽ là vì hắn đã sớm có cảm giác này.
Chỉ có như vậy mới là Ngự Hàn.
Ngự Hàn dẫn Tạ Tư Hành đi quan sát hết dây chuyền sản xuất rượu vang, còn giới thiệu những thiết bị tân tiến nhất bọn họ mới nhập cho hắn.
“Đại khái là vậy đấy.”
Y nói xong thì xoay qua, muốn hỏi thử ý kiến Tạ Tư Hành.
Cứ mỗi lần y nói xong một chỗ, Tạ Tư Hành đều sẽ đưa ra ý kiến dựa trên cơ sở, dù sao cũng là nhân vật có tiếng trong giới làm ăn, rất nhiều suy nghĩ của Tạ Tư Hành đều có tính tham khảo, Ngự Hàn lấy ý nghĩ khiêm tốn học hỏi, bằng lòng nghe vài đề nghị của hắn.
Nhưng sau khi Ngự Hàn quay lại, Tạ Tư Hành không lên tiếng, chỉ dùng đôi mắt thâm sâu nhìn y.
Ngự Hàn chau mày: “Sao thế?”
Tạ Tư Hành mỉm cười: “Không có gì, chỉ muốn chúc mừng em sắp thực hiện được lời hứa.”
Thịnh Cảnh có lãnh đạo như Ngự Hàn, muốn không thành công cũng khó.
Ngự Hàn nghe ra hắn đang khen mình, không hề khách khí nhận lấy: “Tất nhiên.”
Trước đây y dám nói, chắc chắn sẽ làm được.
Thấy vẻ mặt Ngự Hàn, Tạ Tư Hành cười nói: “Nếu đã vậy, tôi chúc em sớm ngày vượt qua tôi.”
“Sao anh biết tôi đang có ý này?” Ngự Hàn hừ khẽ, nói: “Chờ đó, sớm muộn gì tôi cũng sẽ thu mua anh!”
“Ồ?” Tạ Tư Hành vốn chỉ đùa vui, không ngờ Ngự Hàn lại đồng ý thật.
Hắn khẽ cười: “Em còn có chí lớn vậy à?”
Ngự Hàn: “Tu sĩ bọn này, tiếc gì một trận chiến!”
Vì để có được thành tựu hoàn mỹ, y có thể trả bất cứ giá nào.
Kết hợp với lời nói trước đó của Ngự Hàn, Tạ Tư Hành cảm thấy bây giờ y hẳn đang nghiêm túc, vì thế nổi hứng thú: “Em định làm thế nào?”
Ngự Hàn nghĩ một lát, cả gan nói: “Ly hôn đã?”
Tạ Tư Hành: “…”
Hắn lập tức nhớ ra Ngự Hàn từng nói hắn không xứng với y, mặt không đổi sắc nói: “Đừng hòng.”
“Vì sao?” Ngự Hàn ngạc nhiên: “Không phải anh không bằng lòng kết hôn với Lâm… với tôi à?”
Trong nguyên tác, Lâm Hàn bị cậu chủ giả Lâm Vũ Thành bỏ thuốc hãm hại nên gả cho Tạ Tư Hành, mà lúc đó Tạ Tư Hành còn chưa có được địa vị trong giới kinh doanh như bây giờ, dưới áp lực của nhà họ Lâm mới cưới Lâm Hàn, thật ra trong lòng không hề tình nguyện, vì vậy làm ngơ Lâm Hàn.
Bây giờ không có nhà họ Lâm chèn ép, Ngự Hàn cảm thấy ly hôn là đề nghị tốt cho cả hai bên.
Y cũng dựa vào trạng thái xem như hài hòa giữa mình và Tạ Tư Hành mới tốt bụng tạo cơ hội cho Tạ Tư Hành được tự do.
Long Ngạo Thiên lương thiện như y không nhiều, nếu đổi thành một Long Ngạo Thiên khác, không vặt trụi lông Tạ Tư Hành không bỏ qua, bằng không sao xứng với họ Long?
Ngự Hàn cho rằng đây là đề nghị rất hay, nhưng hiển nhiên Tạ Tư Hành không nghĩ như vậy.
Đã qua lâu vậy rồi, hắn lại nghe thấy Ngự Hàn nhắc tới chuyện ly hôn.
Trước đó từ chối là vì đặt Ngự Hàn trước mắt cho dễ quan sát, bây giờ từ chối là vì Tạ Tư Hành có rất nhiều điều tò mò về Ngự Hàn.
Mãi mới gặp được một người xuyên sách làm hắn hứng thú, trước khi hắn tìm được đáp án, hắn không thể thả Ngự Hàn đi.
Chẳng qua Tạ Tư Hành sẽ không nói thật với Ngự Hàn, hắn thản nhiên nói: “Không vì sao cả.”
Ngự Hàn còn chưa từ bỏ ý định, nói tiếp: “Ly hôn xong đường ai nấy chơi, anh không thấy tốt à?”
Tạ Tư Hành tối sầm mặt mũi: “… Đường ai nấy chơi?”
Từ này khiến người ta không khỏi nghĩ nhiều, Tạ Tư Hành chau mày, phản ứng đầu tiên là: “Em có người bên ngoài?”
Ngự Hàn: “?”
Mặc dù lời giải thích này hơi sai sai, nhưng nếu nói vậy có thể khiến Tạ Tư Hành đồng ý ly hôn…
Ngự Hàn mỉm cười: “Đúng, có người, rất nhiều người!”
Tên kia, còn không mau đồng ý ly hôn?