Phong Cảnh Dư không ngờ rằng một Thịnh Cảnh nho nhỏ lại cất giấu nhân tài như vậy.
Thân thủ của gã đàn ông mập mạp vừa rồi sao lại giống người đàn ông thần bí hắn gặp trước đó không lâu ở khách sạn Thần Hi đến thế.
Không, người đàn ông thần bí kia có thân thủ còn nhanh hơn, khó lường hơn, hệt như cao thủ võ lâm như trong phim truyền hình, lúc ra tay khiến người khác rất khó đề phòng.
Rốt cuộc là vì sao?!
Phong Cảnh Dư đau đớn nằm rạp trên đất, nắm đấm hung tợn đấm xuống.
Sau đó hắn hít một hơi lạnh, đau quá.
Vì sao đến cả sàn nhà Thịnh Cảnh cũng nhằm vào hắn?
Cấp dưới Phong Cảnh Dư thấy cậu chủ bị người ta một đòn quật ngã, đứng sững mấy giây mới nhớ ra phải đỡ cậu chủ dậy.
Bọn họ ba chân bốn cẳng tiến lên nâng Phong Cảnh Dư sắc mặt cực kỳ khó coi.
Mặt Phong Cảnh Dư lúc này đen tới cùng cực.
Hắn dám chạy thẳng đến cửa Thịnh Cảnh hỏi tội vì cảm thấy một công ty nhỏ không có chỗ đứng như Thịnh Cảnh chắc chắn không dám chống lại tập đoàn họ Phong của hắn, còn không chịu ngoan ngoãn nhả Ngôn Sở cho hắn?
Nhưng hắn không ngờ người Thịnh Cảnh lại dám không thèm đếm xỉa tới hắn, ra tay đánh hắn, thậm chí còn mang cả Ngôn Sở đi, đúng là khinh người quá đáng.
Mà gã đàn ông mập vừa quật hắn còn nghênh ngang rời đi như vậy.
Từ trước đến nay Phong Cảnh Dư đòi gì được nấy, chưa từng phải chịu đối đãi như thế này.
Hắn vừa đứng lên chuẩn bị xả giận, còn chưa kịp nói gì, sau lưng đã có một âm thanh lành lạnh vang tới: “Cậu chủ Phong hăng hái thật.”
Nghe thấy âm thanh này, Phong Cảnh Dư nhất thời không nhớ ra được là ai, lườm sang muốn rách cả mí mắt.
Hắn muốn xem xem là ai dám động vào hắn ngay lúc này!
Phong Cảnh Dư tức giận quay đầu, sau khi thấy rõ mặt người tới, biểu cảm lập tức cứng đờ.
Chỉ thấy ở chỗ cửa lớn, người đàn ông lạnh lùng được người bọc quanh đi tới, bộ âu phục màu xám bạc không ngăn nổi khí thế sắc bén cao ngạo quanh thân hắn, dù là khí chất hay vẻ ngoài đều vượt trội hơn người.
Đôi mắt đen sâu thẳm dừng trên người hắn như mang theo hàn ý và mỉa mai, hắn đi tới, vững vàng khóa chết Phong Cảnh Dư.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ kia, Phong Cảnh Dư lập tức nhớ ra thân phận của hắn.
Dù Phong Cảnh Dư và Tạ Tư Hành chưa từng gặp mặt trong bất cứ trường hợp nào, nhưng với khuôn mặt thường xuyên xuất hiện trên các cuốn tạp chí tài chính và kinh tế lớn, Phong Cảnh Dư không thể nào quên được.
Từ lúc hắn tiếp nhận công ty trong nhà, những người khác luôn so sánh hắn với Tạ Tư Hành.
Bản thân Phong Cảnh Dư cũng xem Tạ Tư Hành như đối tượng để mình so bì vượt mặt, dù sao bất kể về thủ đoạn hay đầu óc làm ăn, đối phương đều được gọi là đỉnh cao, là cao thủ trong giới kinh doanh.
Thậm chí hắn còn rọc bài phỏng vấn chuyên môn của Tạ Tư Hành ra dán lên tường phòng làm việc của mình, dùng nó để khuyến khích bản thân cố gắng tiến lên, sớm phân cao thấp với Tạ Tư Hành.
Phong Cảnh Dư biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày mình giáp mặt đấu nhau với hắn.
Nhưng có lẽ Phong Cảnh Dư tới chết cũng không ngờ lần đầu tiên hắn gặp Tạ Tư Hành lại là trong trường hợp này.
“Chào giám đốc Tạ, nghe danh đã lâu.”
Sau khi nhận ra thân phận của Tạ Tư Hành, Phong Cảnh Dư lập tức giấu đi vẻ khác thường, bày ra hình mẫu đoan chính nghiêm túc lúc gặp người ngoài.
Trừ đầu óc hơi mụ mị vì yêu đương ra, Phong Cảnh Dư vẫn luôn giữ thái độ nghiêm túc với công việc, dù sao đây cũng là lần đầu gặp Tạ Tư Hành, dù Phong Cảnh Dư muốn tìm Ngôn Sở cũng phải hiểu rõ tình hình bây giờ.
Tạ Tư Hành cười khẩy: “Không biết cậu Phong tới đây làm gì?”
Bị đôi mắt thấu xương của Tạ Tư Hành quét qua, khí thế kẻ bề trên thoáng cái ùa tới.
Phong Cảnh Dư tiếp xúc với hắn chưa nhiều, không chịu nổi loại khí thế áp bức như vậy, nhắm mắt nói: “Đến tìm người, không biết giám đốc Tạ đến làm gì?”
Tạ Tư Hành lạnh lùng nhả hai chữ: “Tìm người.”
Quả thật Tạ Tư Hành tới để tìm người.
Hai hôm trước Ngự Hàn tặng hai bức chữ sang tổng công ty, dù Tạ Tư Hành vẫn cho người treo lên tường văn phòng, nhưng như vậy không đồng nghĩa với việc hắn nhận lấy “ý tốt” của Ngự Hàn.
Mấy hôm nay hắn không rảnh để về biệt thự họ Tạ, cho nên chưa tìm Ngự Hàn tính món nợ này, mà vừa hay hôm nay hắn có lịch trình phải qua công ty Thịnh Cảnh, hắn bảo tài xế đỗ bên ngoài, mình thì đi vào xem.
Người nhánh tổng công ty đến thanh tra công ty dưới quyền là chuyện không thể bình thường hơn.
Tạ Tư Hành vốn định đến xem thử rồi đi, không ngờ lại giáp mặt Phong Cảnh Dư ở Thịnh Cảnh.
Khi thấy Phong Cảnh Dư, Tạ Tư Hành vô cùng bình tĩnh, dù đã luân hồi vài chục kiếp, bọn họ đều là đối thủ một mất một còn.
Tạ Tư Hành rất rõ vị trí của mình, một nhân vật phản diện ngáng chân nhân vật chính khắp nơi trong thế giới sách, đào bẫy giăng chông, đến lúc quan trọng còn phải bị nhân vật chính kéo từ trên cao xuống, tăng thêm hào quang cho nhân vật chính.
Mà sau khi Tạ Tư Hành thức tỉnh ý thức riêng, thái độ với Phong Cảnh Dư cũng từ không cam lòng phản sát lại đến bình tĩnh nhã nhặn, cho tới giờ đã có thể không thèm để mắt, thậm chí bình thản thoải mái quan sát những gì hắn làm.
Tạ Tư Hành không muốn dính líu nhiều tới mấy nhân vật chính như Phong Cảnh Dư, cho nên làm lơ hết tất cả thư mời nhà họ Phong đưa tới.
Người bên ngoài đồn hắn ngứa mắt nhà họ Phong, sự thật cũng đúng là thế.
Hắn thắng Phong Cảnh Dư mấy chục lần, kết quả vẫn không hề thay đổi.
Nói cho cùng bọn hắn cũng chỉ là nhân vật bị cố định trong sách, không biết sống vì mục đích gì, từng bước đi theo quỹ đạo có sẵn, diễn đi diễn lại kịch bản đã trải qua vô số lần, từ góc độ nào đó thì càng đáng thương hơn so với nhân vật phản diện thức tỉnh suy nghĩ riêng như hắn.
Có đôi lúc Tạ Tư Hành nhìn bọn họ vui cười giận mắng vì không thể thay đổi kịch bản, thỉnh thoảng sẽ thấy buồn cười.
Chờ Tạ Tư Hành nói xong câu kia, Phong Cảnh Dư hơi ngạc nhiên, lập tức mỉm cười: “Thì ra là thế, tôi còn tưởng giám đốc Tạ liên quan gì tới công ty này chứ.”
“Đúng là có liên quan.” Tạ Tư Hành nhếch mép: “Thịnh Cảnh là công ty con dưới trướng họ Tạ.”
Phong Cảnh Dư: “…”
Bỏ bà rồi.
Lúc Phong Cảnh Dư cho người điều tra sẽ chỉ bảo họ phân tích tình hình và phần trăm thị trường của công ty đó, không để ý tới thế lực phía sau công ty.
Chẳng trách nhân viên công ty này dám phách lối tới vậy, thì ra sau lưng có Tạ Tư Hành.
Không, có lẽ không chỉ là vì Tạ Tư Hành.
Phong Cảnh Dư nhớ đến lời đồn nghe được gần đây, dường như người cầm quyền công ty đương nhiệm cũng không phải nhân vật đơn giản.
Phong Cảnh Dư không có hứng tìm phiền phức, đồng thời bắt đầu ủ rũ vì sao mình lại kích động như vậy, cứ thế xông thẳng vào.
Phong Cảnh Dư manh nha ý định rời đi, xấu hổ nói: “Hôm nay tôi đến không đúng lúc, lần sau gặp lại, nhất định tôi sẽ cố gắng tạ lỗi với giám đốc Tạ.”
Tạ Tư Hành từ chối cho ý kiến, Phong Cảnh Dư cũng không chờ hắn đáp lại, nói xong vội vã dẫn người rời khỏi Thịnh Cảnh ngay.
Chờ đám Phong Cảnh Dư đi rồi, sảnh chính tầng một của Thịnh Cảnh lại trở nên yên lặng, Tạ Tư Hành vừa nâng mắt, lập tức để ý tới một hàng đầu đang nấp trong khúc cua hóng hớt.
Phát hiện Tạ Tư Hành nhìn về phía mình, hàng đầu kia lại đồng loạt rụt về.
Tạ Tư Hành: “…”
Rốt cuộc công ty bị gì thế này?
Trong nhóm chat Ngự Đế xuất chinh:
[Xong chưa?]
[Á đù đù, vừa rồi ngập mùi thuốc súng, tôi không dám ló ra ngoài]
[Sao giám đốc Tạ lại đến Thịnh Cảnh?]
[Dốt thế, đương nhiên là tới tìm giám đốc Ngự nhà ta rồi]
[Hình như cái tên bị trưởng phòng Triệu quật ngã kia là Phong Cảnh Dư nhà họ Phong đúng không? Tôi từng thấy ảnh cậu ta trên báo]
[Không hổ danh được giám đốc Ngự đích thân dạy, đến tôi cũng phải ngạc nhiên với thân thủ của trưởng phòng Triệu]
[Giám đốc Ngự tốt với trưởng phòng Triệu quá *Gato*]
[Ai mà quan tâm, vừa đến đã hò hét đòi gặp giám đốc Ngự, thái độ còn kiêu căng như vậy, tôi thấy trưởng phòng Triệu làm rất đúng!]
[Giám đốc Ngự đi xuất chinh, binh sĩ Ngự Đế như chúng ta phải thay cậu ấy bảo vệ Thịnh Cảnh chặt chẽ!!]
[Đúng vậy! Giám đốc Ngự là người ai muốn gặp cũng được à, không thấy đến cả giám đốc Tạ đến cũng phải xếp hàng chắc?]
Phó Nhàn gửi cảm nghĩ của mình vào nhóm chat ẩn danh, ngẩng đầu nở nụ cười chuyên nghiệp với Tạ Tư Hành: “Cậu không biết hả, giám đốc Ngự dẫn trợ lý Ngôn đi giám sát trại rượu rồi.”
Hạng mục công việc mới về cơ bản đã hoàn thành, gần đây đang tiến hành bước đầu thử kinh doanh, đi giám sát trại rượu cũng là lịch trình được lên sẵn, nhưng cố ý chọn thời điểm này thì rất khó để nói có phải cố ý hay không.
Tạ Tư Hành chau mày: “Chỉ dẫn theo một trợ lý?”
Phó Nhàn gật đầu, không cảm thấy có gì không đúng: “Trợ lý Ngôn cũng đang cần rèn luyện, là ứng cử viên được giám đốc Ngự lựa chọn.”
Nói xong anh ta hơi dừng lại: “Đúng rồi, còn anh Nhan nữa.”
Nhan Hoài Bạch đã sớm hẹn Ngự Hàn đi tuần tra trại rượu.
Tạ Tư Hành càng nhăn chặt mày.
Tạ Tư Hành biết cái tên Nhan Hoài Bạch, ngày đó Ngự Hàn về muộn cũng là vì bàn chuyện đầu tư với anh ta.
Trừ cái đó ra, Tạ Tư Hành cũng biết chuyện Ngự Hàn cho Ngôn Sở làm trợ lý, nhưng không muốn quan tâm.
Chỉ cần mỗi việc Ngự Hàn làm không chạm tới ranh giới cuối cùng của hắn, hắn sẽ ôm suy nghĩ khoanh tay quan sát, huống gì hắn cũng muốn biết rốt cuộc Ngự Hàn có thể làm được đến đâu với lời hẹn mang về lợi ích gấp hai mươi lần.
Nhưng chỉ dẫn theo mình Ngôn Sở khiến Tạ Tư Hành không khỏi thấy kỳ lạ.
Nếu là người khác thì thôi đi, dù dẫn theo Phó Nhàn hắn cũng sẽ không lấy làm lạ, nhưng hết lần này tới lượt khác là Ngôn Sở.
Hẳn là người xuyên sách này biết rõ trong kịch bản nguyên tác, hắn sẽ xem Ngôn Sở như thế thân của Lâm Hàn đúng không? Chẳng lẽ không hề có ý gì khác??
Ví dụ như để Ngôn Sở đứng nhìn từ xa, hoặc là tiễn Ngôn Sở đi thật xa, tốt nhất không cho hắn thấy Ngôn Sở v…v…
Tạ Tư Hành không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt tối sầm.
Mà Phó Nhàn ngồi đối diện hắn còn bức xúc: “Không phải chứ, tôi nói này, cậu ít quan tâm tới giám đốc Ngự quá đấy, đến cả việc cậu ấy phải đi công tác mà cũng không biết?”
Tạ Tư Hành: “…”
Không phải cậu nên nói chuyện này cho tôi à?
Nhìn Phó Nhàn đã hoàn toàn làm phản, Tạ Tư Hành hờ hững nói: “Vậy cậu nói xem nên làm gì?”
“Đương nhiên là tìm cơ hội tận dụng mọi thứ, quan tâm săn sóc giám đốc Ngự chứ sao.” Phó Nhàn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Đến cả trưởng phòng Triệu còn quan tâm tới giám đốc Ngự hơn cậu!”
Tạ Tư Hành bĩu môi: “Có ý gì?”
Phó Nhàn: “Ý trên mặt chữ.”
Tạ Tư Hành: “…”
Phó Nhàn lại nói: “Cậu có biết đêm qua giám đốc Ngự sinh bệnh không?”
Tạ Tư Hành cứng đờ, quả thật hắn không biết.
Hai ngày nay vì hạng mục nước ngoài xảy ra chút vấn đề nhỏ, Tạ Tư Hành lại bận bịu hồi lâu, đến cả biệt thự họ Tạ cũng không về, bằng không cũng sẽ không chờ tới hôm nay đi ngang qua Thịnh Cảnh mới vào xem.
Tạ Tư Hành đã chiếm cứ thị trường trong nước không biết bao nhiêu kiếp, sớm đã bị hắn nắm trong lòng bàn tay, đây là lần đầu hắn thử tiến quân ra thị trường nước ngoài, cho nên hắn mới xem trọng như vậy.
“Sinh bệnh?” Tạ Ta Hành chau mày: “Bị làm sao?”
Phó Nhàn tỏ vẻ biết ngay mà, trầm giọng nói: “Trời trở lạnh, giám đốc Ngự bị cảm nhẹ, tình huống cụ thể tôi không rõ, cậu tự đi hỏi đi.”
Trong lòng Phó Nhàn, cả thế giới này chỉ có tên vô tâm Tạ Tư Hành mới dám đối xử với giám đốc Ngự như thế!
Đối diện ánh mắt đau thấu tâm can của Phó Nhàn vài giây, Tạ Tư Hành mím môi, cầm di động lên gọi cho Ngự Hàn.
Vừa hay hắn cũng đang muốn hỏi tình hình y.
Tạ Tư Hành không công nhận mình đang quan tâm người xuyên sách, chỉ là vì Phó Nhàn hối thúc mà thôi.
Tiếng tút kéo dài mấy giây, tiếng Ngự Hàn vọng ra, có chút khó chịu: “Chuyện gì?”
Tạ Tư Hành tự động xem nhẹ thái độ của y, im lặng một lát mới hỏi: “Em… Nghe nói em bệnh à?”
Ngự Hàn a một tiếng, giọng điệu khinh khi: “Chỉ là bệnh nhẹ, không đáng nhắc đến.”
Tạ Tư Hành: “…”
Hắn lại nói: “Sao em đi công tác mà không báo về nhà một tiếng.”
Ngự Hàn khựng lại, sau đó thật lòng hỏi: “Cần phải thế không?”
Tạ Tư Hành bị hỏi vặn, mãi không lên tiếng.
Đúng vậy, Ngự Hàn tự do đi lại, quả thật không cần như thế.
Tạ Tư Hành nâng tay đè ấn đường, thầm nghĩ mình bị ma xui quỷ khiến mới đi quan tâm một người xuyên sách.
Có lẽ nhận ra sự im lặng của Tạ Tư Hành liên quan tới mình, Ngự Hàn bật cười, bồi thêm: “Được thôi, thật ra tôi đi công tác là muốn tặng anh một thứ.”
Có lẽ Ngự Hàn vừa ngủ một giấc trên xe, trong giọng nói mang theo vẻ lười biếng, cuối câu hơi nâng lên khiến lòng người ngứa ngáy.
Đến cả Tạ Tư Hành cũng bị giọng điệu lừa lọc này hút hồn: “… Tặng gì?”
Ngự Hàn: “Tặng anh sự thanh tịnh.”
Tạ Tư Hành: “…”
Hắn còn định nói gì đó, Ngự Hàn đã cúp điện thoại, quả quyết giống hệt lần trước.
Tạ Tư Hành nhìn màn hình bị ngắt, ngồi ngay đơ một lúc, sau đó nhếch mép.
Tặng hắn thanh tịnh?
Rốt cuộc ai mới thanh tịnh đây.
Tạ Tư Hành cực kỳ buồn cười.
Nếu Ngự Hàn đã không ở đây, vậy hắn cũng không cần phải chờ tiếp nữa.
Tạ Tư Hành nhanh chóng đứng dậy, trong lòng có tính toán.
Ban đầu chỉ định tới thế, nhưng một câu của Ngự Hàn đã khơi gợi hứng thú trong hắn.
Đối với người xuyên sách lạt mềm buộc chặt, chiều chuộng y một lần cũng không gây ảnh hưởng gì tới mình.
Phó Nhàn ngẩng đầu, nhìn thấy dáng vẻ nhất định phải đi của hắn, không nhịn được hỏi: “Này, cậu đi đâu thế?”
“Bắt người.”
Tạ Tư Hành để lại một câu rồi nhanh chân rời khỏi đây.
Phó Nhàn: “?”
Bắt ai? Không phải là người anh ta nghĩ đấy chứ??
***
Cúp điện thoại của Tạ Tư Hành, tâm trạng Ngự Hàn sung sướng hẳn lên.
Nhan Hoài Bạch quay lại hỏi dò: “Là điện thoại của giám đốc Tạ à?”
“Ừ.” Ngự Hàn cất máy.
Nhan Hoài Bạch nhớ lại thái độ ngầu chảnh lúc nói chuyện của Tạ Tư Hành, do dự hỏi: “Nói vậy không sao thật chứ?”
Đến cả anh ta cũng biết với tính tình quái đản kia, nếu người bình thường dám nói thế với hắn không biết sẽ có kết cục như thế nào.
Ngự Hàn lại không hề tự giác: “Có thể bị gì được?”
Dù sao không phải ai cũng bất bình thường như Ngự Hàn, nói không chừng Tạ Tư Hành còn thích như vậy.
Nghĩ tới đây, Nhan Hoài Bạch không hỏi thêm nữa.
Mấy trại rượu dưới quyền Thịnh Cảnh cách thành phố A khá xa, cần mấy tiếng đồng hồ ngồi xe.
Hai ngày nay Ngự Hàn sáng đi tối về, cơ thể không cẩn thận trúng gió nên cảm nhẹ, chẳng qua không phải vấn đề gì lớn, y uống ít thuốc rồi dẫn Ngôn Sở đi công tác.
Có lẽ trong thuốc chứa thành phần an thần, Ngự Hàn vừa ngủ một giấc trên xe, lúc mở mắt ra, trại rượu đã rất gần, chỉ cần nửa tiếng nữa là tới.
Lần này y đặc biệt tới giám sát trại rượu không chỉ vì không cho Ngôn Sở gặp mặt Phong Cảnh Dư mà còn vì hạng mục cải tạo trại rượu đã hoàn thành, cần y đích thân đến giám sát một chuyến.
Ngôn Sở ngồi ghế trước, đang lướt nhóm Ngự Đế xuất chinh.
Cậu ta nhìn thấy cái tên quen thuộc xuất hiện, khuôn mặt lóe lên vẻ lo lắng.
“Giám đốc Ngự, Phong Cảnh Dư… chạy tới Thịnh Cảnh.”
Bây giờ Ngôn Sở hạ quyết tâm muốn rời khỏi Phong Cảnh Dư, không muốn nhìn thấy bất cứ thông tin gì về hắn nữa.
Ngự Hàn lại không hề lo lắng: “Không sao, nhân viên Thịnh Cảnh đều biết thuật phòng sói, Phong Cảnh Dư không vào được đâu.”
Ngôn Sở ngơ ngác: “… Hả? Thuật phòng sói?”
Để phòng Phong Cảnh Dư ư?
Ngự Hàn nhìn khuôn mặt hoang mang của cậu ta, trấn an: “Cậu đừng nhụt chí, chờ quay về tôi sẽ nhờ thư ký Phó dạy cậu, đây là một trong số những văn hóa của tập đoàn Thịnh Cảnh.”
Ngôn Sở gật đầu liên tục: “Ừm ừm, vâng ạ.”
Mặc dù học cái này thì hơi kỳ, nhưng nếu đã là văn hóa công ty, vậy nhất định cậu ta phải học cho bằng được.
Nhan Hoài Bạch nghe vậy cũng cười: “Văn hóa công ty Thịnh Cảnh các cậu thú vị thật.”
Đến nay anh ta vẫn chưa quên cảm giác chấn động dữ dội lúc đến Thịnh Cảnh lần đầu.
Quả nhiên chỉ có Ngự Hàn mới làm được, còn không hề đánh mất vẻ hài hòa.
Trong lúc trò chuyện, xe đã nhanh chóng tới trước trại rượu, Ngự Hàn xuống xe, nhân viên phụ trách lập tức ra đón: “Chào giám đốc Ngự, chào anh Nhan.”
Người tới đón Ngự Hàn chính là nhân viên chịu trách nhiệm hạng mục Tề Nhiên, trước đó gã đã nhận thông báo giám đốc Ngự và nhà đầu tư muốn tới giám sát, sớm chờ ở đây từ lâu.
Ngự Hàn gật đầu: “Đi thôi, dẫn tôi đi dạo xem.”
“Được, mời giám đốc Ngự đi theo tôi.”
Trước đây Tề Nhiên làm việc tại bộ phận cốt cán trong Thịnh Cảnh, về sau Ngự Hàn phái gã tới đây, chịu trách nhiệm cải tạo lại trại rượu.
Năng lực của Tề Nhiên không tệ, mỗi lần báo cáo tình hình hạng mục đều khá chi tiết, bây giờ dưới sự hướng dẫn của gã, nhóm Ngự Hàn có thể nắm rõ chức năng từng khu trại rượu.
Khu vực gây giống nguyên liệu, xưởng sản xuất, hầm cất rượu đều là công năng vốn có, không cần cải tiến thêm, còn những khu nghỉ ngơi giải trí, phục vụ hậu cần và buôn bán mới là trọng điểm chuyến giám sát này.
“Đây là khu buôn bán, có phòng tiếp khách, phòng tiếp đãi, còn có khu phẩm rượu và khu triển lãm.” Tề Nhiên vừa dẫn bọn họ đi vào đại sảnh tầng một vừa cẩn thận giải thích tính năng sử dụng.
Đây đều là nội dung Ngự Hàn từng viết trong bản kế hoạch, bây giờ được chính thức áp dụng, dù Ngự Hàn luôn để ý tới tiến độ nhưng cũng là lần đầu nhìn thấy vật thật.
Ngự Hàn tạm hài lòng, nhất là khu trưng bày được y nhấn mạnh càng hợp ý y.
“Theo yêu cầu của giám đốc Ngự, chúng tôi còn thay đổi các thiết bị trong dây chuyền sản xuất, từ máy lọc, máy ly tâm, máy đông lạnh đến bình lên men v…v… đều được đưa từ các hãng nước ngoài mới nhất, làm tăng vị ngon của rượu vang so với trước đây.”
Tề Nhiên cười rót cho Ngự Hàn, Nhan Hoài Bạch và Ngôn Sở theo sau mỗi người một ly rượu.
Nhan Hoài Bạch nhấm thử một hớp, khen: “Đúng là rất ngon.”
Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, anh ta cứ cảm thấy ngon hơn nhiều so với rượu vang cao cấp mình uống hồi trước.
Hợp tác với Ngự Hàn khiến người khác yên tâm hẳn.
Sau đó Tề Nhiên còn dẫn bọn họ đi xem khu giải trí nghỉ ngơi và khu phục vụ gian sau, đi dạo gần hết toàn bộ trại rượu.
Hình thức du lịch trại rượu sau cải tạo tạm thời đang trong quá trình chạy thử, áp dụng kiểu thu phí bằng vé vào cổng, còn chưa bắt đầu tuyên truyền nên lúc này không có nhiều người tới tham quan, chỉ có nhân viên là nhiều.
Sau khi Tề Nhiên giới thiệu xong, Ngự Hàn trầm ngâm suy nghĩ: “Anh vừa nói thu phí vé vào?”
Tề Nhiên gật đầu: “Đúng vậy, giám đốc Ngự thấy có vấn đề gì sao?”
Ngự Hàn mỉm cười: “Không, chỉ là có một ý cần anh giúp tôi.”
Khi Ngự Hàn đang đi theo Tề Nhiên tham quan trại rượu, xe của Tạ Tư Hành cũng đỗ xịch bên ngoài.
Nhưng hắn bị chặn ở cổng, lý do phải mua vé.
Tạ Tư Hành không ngờ lý do bị chặn đường lại là như vậy, khẽ cau mày, đang định cất tiếng, Tề Nhiên đã chạy tới nói với nhân viên thu vé vào cổng chặn đường Tạ Tư Hành: “Cậu bị gì thế, không nhận ra đây là giám đốc Tạ chi nhánh tổng công ty à?”
Gã nói xong liền quay qua cười với Tạ Tư Hành: “Giám đốc Tạ, giám đốc Ngự đoán ra anh sẽ tới, cho nên bảo tôi tới đây đón anh.”
Tạ Tư Hành nhướng mày, thầm nghĩ quả nhiên người xuyên sách này đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, còn đoán được hắn muốn tới.
Cũng được, vậy để xem y muốn dùng chiêu gì.
Tạ Tư Hành gật đầu: “Vậy dẫn tôi vào đi.”
Nhưng khác với Tạ Tư Hành đã nghĩ, Tề Nhiên đau khổ nói: “Cái này, giám đốc Ngự nói anh thuộc tổng công ty, vốn không cần mua vé, nhưng…”
Tạ Tư Hành bỗng có linh cảm xấu.
Quả nhiên Tề Nhiên nhắm chặt mắt nói: “Nhưng giám đốc Ngự bảo chúng tôi vốn chỉ làm ăn cỡ nhỏ, cho anh mua một tấm vé trẻ em!”
Tạ Tư Hành: “…”