Ngự Hàn và Tạ Tư Hành đã vài ngày không gặp nhau.
Vì bận công việc gần đây nên mấy ngày rồi Tạ Tư Hành không về biệt thự nhà họ Tạ nghỉ ngơi mà ở trong một khu bất động sản gần công ty, như vậy cũng tiện cho công việc.
Thật ra trong quá khứ, dù công việc không bận lắm, Tạ Tư Hành cũng rất ít khi về biệt thự, nguyên nhân chủ yếu là trong nhà có Lâm Hàn.
Tạ Tư Hành không thích Lâm Hàn, nhưng hắn cũng biết Lâm Hàn bị hãm hại rồi mới gả cho mình, thật ra không có cảm tình mấy với hắn, vì vậy để tránh bị nghi ngờ, hắn để lại Lâm Hàn trong biệt thự, còn bản thân hầu như sẽ ở chỗ khác, thi thoảng mới quay về một chuyến.
Cho dù quay về cũng cố gắng không cho Lâm Hàn cơ hội gặp mặt.
Nhưng từ sau khi Ngự Hàn xuyên tới, Tạ Tư Hành vì để quan sát hành vi của hắn mà số lần ở nhà trong khoảng thời gian này nhiều hẳn lên, chỉ dạo gần đây mới không về.
Không ngờ mới mấy ngày không gặp, Ngự Hàn đã cho số điện thoại hắn vào danh sách đen??
Tạ Tư Hành cố gắng tỉnh táo lại, thầm nghĩ có lẽ chỉ là tắt điện thoại thôi.
Hắn gọi Trịnh Tư Niên vào.
“Đưa di động của cậu cho tôi mượn chút.”
“… Vâng thưa tổng giám đốc.” Trịnh Tư Niên không hiểu vì sao tổng giám đốc lại đột nhiên yêu cầu như thế, nhưng anh ta không hỏi gì, sau khi mở khóa di động thì đưa cho Tạ Tư Hành.
Tạ Tư Hành nhập số Ngự Hàn vào, kiên nhẫn chờ âm thanh thông báo khóa máy vang lên.
Sau vài tiếng tút, âm thanh rõ ràng của Ngự Hàn vọng ra: “Alo, ai đấy?”
Tạ Tư Hành: “…”
Mặt hắn đen chưa từng có.
Ngự Hàn thế mà lại kéo mỗi mình hắn vào danh sách đen.
Nói không phải cố ý, đến chết Tạ Tư Hành cũng không tin.
Tạ Tư Hành hít sâu một hơi, đang định cất tiếng, nhưng không biết có phải chuyện Ngự Hàn kéo hắn vào danh sách đen tạo thành đả kích quá lớn hay không, cuối cùng hắn vẫn không nói gì, ném di động cho Trịnh Tư Niên.
Trịnh Tư Niên cũng nghe ra đây là giọng Ngự Hàn, nhận được điện thoại thì mờ mịt không thôi.
Sao tổng giám đốc không lấy điện thoại cá nhân gọi cho Ngự Hàn mà mượn dùng của anh ta?
Trịnh Tư Niên mãi không hiểu nổi, lại đổi thành Ngự Hàn chờ đến mất kiên nhẫn, nói: “Gọi điện làm phiền? Biết vài phút của tôi tốn bao nhiêu triệu không?”
“Không phải muốn xin lỗi à?” Sắc mặt Tạ Tư Hành rất xấu: “Nói đi.”
Trịnh Tư Niên bỗng sực tỉnh, hóa ra tổng giám đốc gọi anh ta vào là để bắc cầu cho anh ta.
Trong lòng Trịnh Tư Niên cực kỳ cảm động, tổng giám đốc tốt với mình quá.
Anh ta ôm điện thoại, trịnh trọng nói: “Phu nhân, tôi là Trịnh Tư Niên.”
“Ồ, ra là thư ký Trịnh.”
Nghe thấy là Trịnh Tư Niên, Ngự Hàn thay đổi giọng điệu mất kiên nhẫn, trở nên ấm áp như gió xuân: “Thư ký Trịnh có việc gì không? Có phải đổi ý, muốn tới công ty của tôi?”
Ngự Hàn đã điều tra lý lịch của Trịnh Tư Niên, nói là chói lóa lấp lánh cũng không đủ, y rất thích người tài như Trịnh Tư Niên, cho nên không từ bỏ ý định muốn mời chào anh ta.
Bây giờ Trịnh Tư Niên lại chủ động gọi điện cho y, Ngự Hàn càng cảm thấy không thể bỏ qua cơ hội đào góc tường.
Nhất là đào góc tường nhà Tạ Tư Hành, quá đã!
Trịnh Tư Niên: “Hả?”
Anh ta bị Ngự Hàn chặn họng.
Trịnh Tư Niên hơi khựng lại, kìm lòng không đặng liếc mắt qua tổng giám đốc.
Tạ Tư Hành đang ngồi nghiêm đọc bảng báo cáo trước mặt, dường như không hề để ý đến anh ta.
Mà Ngự Hàn còn đi từng bước một: “Thư ký Trịnh, chắc anh cũng biết tôi rất mạnh.”
Trịnh Tư Niên thầm nghĩ, đúng là rất mạnh.
Trong bài báo kia, cậu chủ thật được tìm về dù bị nhà họ Lâm đối xử như thế nhưng vẫn không quên bản ngã của mình, từ từ vả mặt từng người xem thường y, dốc hết sức thay đổi danh tiếng tụt xuống tận đáy, nói là ngược gió lật bàn cũng không đủ.
“Nhưng mà…” Trịnh Tư Niên muốn nói anh ta đã là nhân viên của Tạ Tư Hành.
“Người như dế, đạo như núi, ý như trời. Nếu trời giận thì đạo phải theo trời. Nếu dế giận tất có sức dời núi! Đến lúc đó cả anh lẫn Phó Nhàn đều là phụ tá đắc lực dưới quyền tôi, chúng ta đồng tâm hiệp lực, giúp đỡ lẫn nhau, mở mang thời đại Thịnh Cảnh, thấy sao?”
Giọng Ngự Hàn vô cùng kiên quyết, lời nói ra càng mạnh mẽ.
Trịnh Tư Niên: “…”
Anh ta biết Ngự Hàn tiếp nhận một công ty, cũng biết tổng giám đốc phái Phó Nhàn qua cho Ngự Hàn sai sử, nhưng anh ta không ngờ Ngự Hàn tự tin như thế.
Mà kiểu tự tin này lại khiến người ta không nghi ngờ nổi.
Ngự Hàn còn đang chờ Trịnh Tư Niên trả lời: “Thư ký Trịnh, anh cứ nghĩ kỹ đi, cánh cửa Thịnh Cảnh luôn chào đón anh bất cứ lúc nào.”
“Được… Tôi sẽ suy nghĩ.”
Bị Ngự Hàn làm phiền tới vậy, Trịnh Tư Niên cũng quên luôn mình định nói gì, ngơ ngác cúp điện thoại.
“Giám đốc Tạ, phu nhân…” Trịnh Tư Niên nuốt nước miếng: “Tôi tuyệt đối trung thành với anh.”
Tạ Tư Hành nâng mắt, thản nhiên nói: “Thịnh Cảnh cũng là công ty con dưới quyền tập đoàn họ Tạ, dù cậu muốn tới Thịnh Cảnh cũng không sao, không cần phải áp lực.”
Hắn dừng một chút, lại nói: “Ra ngoài đi.”
Trịnh Tư Niên hoang mang ra khỏi văn phòng.
Vậy ý tổng giám đốc là cho anh ta đi hay không cho anh ta đi?
Anh ta không hiểu, thật sự không hiểu.
Người vừa đi, sắc mặt Tạ Tư Hành nhanh chóng tối sầm, hơi thở quanh người cũng trầm thấp lạnh lẽo.
Đôi con ngươi đen như mực tập trung nhìn bảng báo cáo, nhưng lại không thấy bất cứ con số nào.
Trước mặt hắn cứ hiện ra mặt Ngự Hàn, khiến hắn khó có khi thấp thỏm lo âu.
Hắn không thể khống chế nổi tâm trạng phức tạp của mình.
Đối xử với người khác thì nhẹ nhàng nhiệt tình, đến lúc nói với mình thì không được mấy câu, rốt cuộc Ngự Hàn đang nghĩ gì?
Chẳng lẽ không định làm nhiệm vụ cảm hóa dù chỉ cho có lệ hay nghĩ đủ mọi cách ở lại bên hắn ư?
Tạ Tư Hành phải thừa nhận hắn đã bị thái độ lập lờ nước đôi của Ngự Hàn bẻ cong.
Dù y có bất cứ mục đích nào cũng thế, rồi hắn sẽ tìm ra đáp án.
Đầu ngón tay khẽ vu0t ve mép điện thoại, Tạ Tư Hành nghĩ, có lẽ tối nay hắn nên quay về một chuyến.
Ngự Hàn hoàn toàn không biết gì về Tạ Tư Hành, nhận điện thoại của Trịnh Tư Niên xong thì tâm trạng tốt hơn hẳn, đặt luôn cái tên [Đại tướng tương lai] cho Trịnh Tư Niên.
Trước đó không lâu y vừa sửa lại danh bạ, kéo hết người nhà họ Lâm vào danh sách đen vì không muốn dính líu quá nhiều tới bọn họ.
Ví dụ như “Papa”, “Mama” gì gì đó, kéo toàn bộ vào danh sách đen, sung sướng lâng lâng.
Mấy hạng người này không xứng tồn tại trong danh bạ điện thoại của y.
Cho người nhà họ Lâm vào danh sách đen xong, Ngự Hàn phát hiện trong mấy chữ A còn lại có một cái tên y đọc không hiểu: “A á á á”.
Ngự Hàn nghĩ mãi không nhớ nổi rốt cuộc cái tên kỳ lạ này là số của ai, tiện tay tống vào danh sách đen.
Dù sao mấy chữ A này đừng hòng liên lạc được với y.
Làm xong tất cả mọi thứ, tinh thần Ngự Hàn sảng khoái, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Đợi đến lúc hoàn thành công việc hôm nay, Ngự Hàn mới phát hiện sắc trời bên ngoài đã tối muộn, mà y còn có một cuộc hẹn quan trọng.
Gần đây y nhận được rất nhiều lời mời dự tiệc rượu, phần lớn những người mời y đều là tinh anh các giới quen biết trong bữa tiệc của cụ Trần.
Có tổng giám đốc cổ đông công ty lớn, có đạo diễn nổi tiếng, còn có chủ biên sáng tác bài báo thay Ngự Hàn, đều là những cái tên có mối quan hệ không tồi.
Có lẽ những người này đều vì Tạ Tư Hành nên cảm thấy hứng thú với Ngự Hàn, cũng có lẽ là cảm thấy Ngự Hàn không giống ếch ngồi đáy giếng, cũng có thể chỉ đơn giản là tò mò về chuyện cậu chủ thật cậu chủ giả nhà họ Lâm đang hot, ai cũng tạo cơ hội cho Ngự Hàn.
Cho nên gần đây Ngự Hàn nhận được không dưới hai mươi thiệp mời vời y đi dự tiệc.
Thật ra Ngự Hàn không rõ lắm về giới thượng lưu hiện tại, nhưng cũng may có Phó Nhàn với năng lực nghiệp vụ rất mạnh bên người, y nói muốn có tư liệu những người này, chỉ qua một đêm Phó Nhàn đã sắp xếp đầy đủ đưa đến bàn y.
Thông qua phân tích, Ngự Hàn đã loại bỏ hết những người không có nhiều tác dụng với mình, chỉ để lại một số người cần dùng đến.
Trên thương trường vốn không có suy nghĩ “Anh mời tôi tôi phải nể mặt”, phần lớn vẫn phải suy xét lợi ích từng người.
Thiên hạ ồn ào, đều vì lợi mà tới; thiên hạ rối rít, đều vì lợi mà đi. Ngự Hàn vẫn luôn thờ phụng câu nói này.
Bọn họ muốn kiếm chác lợi ích và tin tức từ Ngự Hàn, thế thì tất nhiên Ngự Hàn cũng có thể kiếm được lợi ích từ chỗ bọn họ, vốn là chuyện đôi bên cùng có lợi.
Ngự Hàn muốn nâng mình lên, đương nhiên không thể thiếu quan hệ, mà tích lũy quan hệ lại được thu hoạch trong các buổi tiệc xã giao.
Đêm nay người hẹn Ngự Hàn là một nhà cầm quyền công ty đổ vốn mạo hiểm, anh ta biết Ngự Hàn muốn thay đổi hình thức kinh doanh trại rượu thông qua Phương Kỷ Minh nên rất hứng thú, muốn nghiên cứu thảo luận với Ngự Hàn một chút.
Anh ta lấy được cách liên lạc với Ngự Hàn nhờ Phương Kỷ Minh, đích thân mời Ngự Hàn, hi vọng đêm nay y sẽ góp mặt.
Thay vì hợp tác với người nghiệp dư, chi bằng nói chuyện đầu tư với người chuyên nghiệp, vì vậy Ngự Hàn đồng ý ngay.
Y xử lý công việc xong xuôi, nhận ra sắp tới giờ bèn nói với Phó Nhàn một tiếng, tự mình đi dự tiệc.
Phó Nhàn ngẩn ra: “Không cần tôi đi cùng à?”
“Không cần.”
Đêm nay chỉ bàn sơ qua, nếu tình hình tốt đẹp, đợi đến lúc thật sự định đoạt vẫn phải cần một khoảng thời gian, cho nên có Phó Nhàn hay không cũng không sao.
Ngự Hàn nghĩ một lát, lại nói: “Đúng rồi, dạo này công ty bề bộn nhiều việc, mọi người đều vất vả, buổi trà chiều anh gọi đi, ghi hóa đơn lại cho tôi.”
“Vâng thưa giám đốc Ngự.” Phó Nhàn rất phục Ngự Hàn về điểm này.
Dù bình thường bận rộn đến đâu, Ngự Hàn sẽ không quên nhân viên tầng dưới chót, khoảng thời gian này gần như không ngày nào không uống trà chiều hoặc ăn bữa khuya tăng ca.
Đương nhiên nếu Phó Nhàn biết đây đều là quẹt thẻ Tạ Tư Hành, có lẽ sẽ không cảm động thế nữa —— Anh ta sẽ điên cuồng hô hay lắm.
Dù sao đống tiền của Tạ Tư Hành còn nhiều hơn cả ngân hàng, để vợ tiêu thì đã sao!!
“Cho trưởng phòng Triệu ăn nhiều chút.” Ngự Hàn vốn đã đi được mấy bước, kết quả vừa xoay lại đã chân thành nói: “Mấy nay ông ta rất cần được bồi bổ.”
Trước kia dáng người Triệu Trung Tiền hơi cồng kềnh, nhưng từ sau khi Ngự Hàn ủy thác trách nhiệm cho gã, gã nhanh chóng gầy sọp đi, nhưng cũng may tinh thần lẫn mặt mũi khá hơn trước kia nhiều.
Phó Nhàn gật đầu, đồng thời cũng thấy buồn cười: “Hiểu rồi ạ.”
Ngự Hàn ra khỏi công ty, ngồi lên chiếc xe đỗ trước cửa.
Tài xế ngồi ghế trước quay lại hỏi: “Giám đốc Ngự về nhà luôn chưa?”
Ngự Hàn ngả người ra sau, thong thả nói: “Không, tới hội sở Tử Kinh.”
Lái xe gật đầu, không hỏi tiếp nữa. Giám đốc Tạ đã sớm dặn Ngự Hàn muốn đi đâu cũng được, nhưng chỉ có một điều là phải đón được y một cách an toàn.
Mặc dù hội sở Tử Kinh là sản nghiệp của Tạ Tư Hành, thế nhưng không nhiều người biết người đứng sau là Tạ Tư Hành của tập đoàn họ Tạ, chỉ biết thế lực chống lưng cho hội sở rất lớn, tính an toàn và bảo mật cũng rất cao.
Cũng chính vì như thế, hội sở Tử Kinh mới vươn lên trở thành hội sở đứng đầu toàn thành phố A, rất nhiều người chọn tới đây bàn chuyện làm ăn.
Ngự Hàn không hề ngạc nhiên khi đối phương chọn hội sở Tử Kinh.
Báo địa điểm xong, Ngự Hàn ngồi trong xe bắt đầu suy nghĩ lát nữa phải dùng lời lẽ như thế nào để thu hút đối phương.
Chiếc xe nhanh chóng đỗ trước cửa hội sở Tử Kinh, Ngự Hàn đọc số phòng, nhân viên phục vụ cung kính dẫn y tới.
Đây là lần thứ hai Ngự Hàn đi vào hội sở Tử Kinh, tâm trạng cả hai lần đều không khác nhau là mấy, đó chính là phải kiếm bộn tiền.
Ngự Hàn chuẩn bị đầy đủ, đẩy cửa phòng ra.
Sự xuất hiện của y lập tức khiến người bên trong chú ý.
Phương Kỷ Minh là người đứng lên đầu tiên, mỉm cười nói: “Giám đốc Ngự.”
“Cậu Phương.” Ngự Hàn cũng cười, chào hỏi hắn.
Người trung gian cho lần tụ hội này là Phương Kỷ Minh, cho nên hắn cũng có mặt.
Phương Kỷ Minh thấy Ngự Hàn, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn ra sau y, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay… vị kia không tới chứ?”
“Ai?” Ngự Hàn không kịp phản ứng.
Phương Kỷ Minh nháy mắt ra hiệu, Ngự Hàn nhanh chóng hiểu ra, hừ nhẹ: “Anh ta? Mơ!”
Phương Kỷ Minh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt vậy thì tốt.”
Mỗi lần đối diện với Tạ Tư Hành, hai chân hắn không nhịn được run bần bật, Phương Kỷ Minh không tin khí thế đáng sợ kia không giết nổi mấy người.
“Giám đốc Ngự, để tôi giới thiệu cho cậu, người này chính là chủ công ty đầu cơ Thành Tín, Nhan Hoài Bạch.”
Phương Kỷ Minh nói xong, người đàn ông mặc vest đi giày da lập tức cười híp mắt, vươn tay với Ngự Hàn: “Chào cậu, lần đầu gặp, tôi là Nhan Hoài Bạch.”
“Ngự Hàn.”
Hai người bắt tay nhau, Nhan Hoài Bạch thuận miệng nói: “Tôi có qua lại với nhà họ Phương, biết ý định của giám đốc Ngự thông qua cậu Phương nên mới mạo muội mời giám đốc Ngự đến đây, hy vọng cậu không để bụng.”
“Sao thế được.” Ngự Hàn mỉm cười, nói ngay vào mục đích: “Nếu anh Nhan đã thấy hứng thú như vậy, thế thì có thể đọc bản kế hoạch liên quan tới hạng mục mà tôi mang tới.”
Y lấy ra một bản kế hoạch dày mười mấy trang, đầu ngón tay khẽ đẩy đến trước mặt Nhan Hoài Bạch.
Từ trước đến nay Ngự Hàn không thích lá mặt lá trái, chỉ thích thẳng thắn, cho nên lười nói mấy lời xã giao.
Có lẽ Nhan Hoài Bạch chưa bao giờ thấy thái độ nói chuyện hợp tác thẳng thắn như vậy, cười nói: “Quả nhiên giám đốc Ngự không giống người khác.”
Ban đầu anh ta hơi bận tâm về những lời đồn đãi liên quan tới thân phận Ngự Hàn, cảm thấy không đáng tin cho lắm.
Thật ra Nhan Hoài Bạch đã nghe nói tới cậu chủ phế vật nhà họ Lâm lúc rảnh rỗi, ấn tượng duy nhất đối với y chính là kinh doanh một công ty từng phá sản.
Ban đầu khi biết Phương Kỷ Minh đầu tư cho cậu chủ này, Nhan Hoài Bạch còn hơi nghi ngờ, mãi tới lúc anh ta đọc được một phần kế hoạch từ chỗ hắn.
Được Phương Kỷ Minh giải thích, anh ta mới biết bản kế hoạch đặc sắc này vậy mà lại xuất phát từ tay Ngự Hàn, lập tức nổi hứng thú nhưng vẫn không có ý gặp y.
Chẳng qua tới hôm qua, Nhan Hoài Bạch đọc được một bài báo liên quan tới Ngự Hàn trên mạng, một câu trong video đã thu hút sự chú ý của anh ta, cũng thúc đẩy anh ta nảy ý định gặp Ngự Hàn một lần.
Chỉ có thể nói bây giờ gặp được Ngự Hàn rồi, y còn bất thường hơn hẳn những gì Nhan Hoài Bạch nghĩ.
Ngự Hàn mang thần thái không kiêu ngạo không tự ti, dù đối diện với nhà đầu tư cũng chỉ có thái độ giải quyết việc chung.
Nhan Hoài Bạch thích nói chuyện với người có năng lực, người theo nghề này như anh ta cực kỳ quan trọng việc áng chừng nguy hiểm, mà trong đó có đánh giá người được đầu tư, phải đưa ra xác suất thành công trên toàn diện.
Dù sao tính cách thậm chí là tầm nhìn của người được đầu tư ảnh hưởng rất lớn đến việc lần đầu tư này có thành công hay không.
Năng lực của Ngự Hàn khiến Nhan Hoài Bạch quyết định ngay chắc chắn y là người làm đại sự.
“Nếu giám đốc Ngự đã thoải mái như vậy, thế thì tôi không từ chối nữa.”
Nhan Hoài Bạch mỉm cười, cầm lấy bản kế hoạch đọc từ đầu tới cuối.
Bản này được Ngự Hàn đã viết mấy hôm nay, thêm vào rất nhiều suy nghĩ thú vị, cũng đầy đủ hơn so với bản Phương Kỷ Minh nhận được trước đó.
Nhan Hoài Bạch là nhà đầu tư mới nổi trong giới đầu cơ, từng thành công mấy lần, anh ta nóng lòng muốn nâng cao danh tiếng của mình nên mới tìm đến Ngự Hàn.
Bây giờ danh tiếng của Ngự Hàn không hề nhỏ, nghe nói đến cả cụ Trần Lập Quỳnh cũng ưu ái y, nếu có thể hợp tác thành công với Ngự Hàn, thế thì mục đích của anh ta cũng đạt được một nửa.
Nhan Hoài Bạch đọc bản kế hoạch, càng đọc, nụ cười trên mặt càng sâu.
Nếu nói hợp tác với Ngự Hàn là thành công một nửa, vậy thì bản kế hoạch này khiến Nhan Hoài Bạch cảm thấy một nửa còn lại cũng đã chắc như đinh đóng cột.
Nhan Hoài Bạch ngẩng đầu, mắt sáng rực lên: “Giám đốc Ngự, ngày mai tôi sẽ đích thân đến quý công ty một chuyến, đến lúc đó chúng ta sẽ bàn chuyện công việc cụ thể.”
***
Hôm nay Tạ Tư Hành không ở căn biệt thự gần công ty mà lái xe quay về nhà chính.
Chú Vương thấy hắn, hớn hở nói: “Cậu chủ về rồi à, để tôi bảo người chuẩn bị bữa tối.”
Nói xong thoáng dừng lại, hỏi dò: “Có muốn ăn chung với phu nhân không ạ?”
Tạ Tư Hành đang cởi áo vest, nghe vậy ngẩng lên nhìn chú Vương, chú Vương lập tức cười nói: “Xem tôi hỏi gì này, đương nhiên là ăn chung với phu nhân rồi.”
Ông nói xong liền vui vẻ rời đi.
Khóe môi Tạ Tư Hành khẽ nhếch.
Chú Vương cho người làm dọn những món Tạ Tư Hành và Ngự Hàn thích ra khắp bàn, nhưng lúc này lại nhận được điện thoại của thư ký Phó bên Ngự Hàn: “Giám đốc Ngự có buổi xã giao, nhờ tôi báo đêm nay không về ăn được.”
“Cái này…” Chú Vương cúp điện thoại, đảo mắt nhìn Tạ Tư Hành bên cạnh.
Tạ Tư Hành chỉ mặc bộ đồ ở nhà, tay cầm sách tiếng Anh, ngồi trên sofa đọc sách.
Dường như phát hiện ánh mắt chú Vương nhìn tới, mắt hắn hơi trầm xuống, thản nhiên nói: “Thế không đợi em ấy nữa.”
Chú Vương vội đáp được.
Sau giờ cơm tối, Tạ Tư Hành ăn chưa được mấy miếng đã nói mình no rồi.
Chú Vương không dám hỏi nhiều, cho người dọn hết thức ăn trên bàn, thầm nghĩ bầu không khí trong nhà hôm nay hơi kỳ lạ.
Nhưng vẻ mặt Tạ Tư Hành vẫn bình thường, chú Vương lại cho rằng chắc mình nghĩ nhầm.
“Cậu chủ, hay cậu vào phòng làm việc đọc sách đi?”
Thấy Tạ Tư Hành cơm nước xong xuôi lại định ngồi trên ghế sofa, chú Vương nhắc hắn.
“Không cần, mọi người đi nghỉ trước đi.” Tạ Tư Hành thong thả cầm quyển sách tiếng Anh đã đọc được một nửa.
Chú Vương thấy thế thì không nói thêm gì nữa, đi ra ngoài.
Tạ Tư Hành ngồi một mình trong sảnh hồi lâu, quyển tiếng Anh trong tay mới chỉ lật vài trang so với lúc vừa đọc.
Hắn đảo mắt nhìn đồng hồ, chín rưỡi.
Ngự Hàn chưa về.
Trong lòng Tạ Tư Hành bực bội không thôi.
Hắn vừa nhận được điện thoại từ nhân viên phụ trách hội sở Tử Kinh, báo thấy Ngự Hàn xuất hiện ở đó, Tạ Tư Hành cũng biết y đi đâu.
Nhưng vì sao chín rưỡi rồi vẫn chưa về?
Tạ Tư Hành nhắm mắt, thêm vào chút kiên nhẫn, quyết định chờ thêm một hồi nữa.
***
Sau khi Nhan Hoài Bạch nói xong, Ngự Hàn biết mọi chuyện đã hoàn thành.
Người như Nhan Hoài Bạch phóng khoáng, về sau bọn họ trò chuyện vài câu, Phương Kỷ Minh mượn cớ muốn được học hỏi, nhờ Ngự Hàn thi triển kỹ năng đổ xúc xắc đánh bại hắn ngày đó.
Phương Kỷ Minh tự nhận chưa từng thua, nhưng ngày hôm nọ vẫn thua Ngự Hàn.
Dù không cam lòng lắm, nhưng trong lòng hắn vẫn phục Ngự Hàn không thôi.
Từ sau khi Phương Kỷ Minh phát hiện Lâm Vũ Thành lợi dụng mình, hai bên bọn họ đã sớm trở mặt, mà khi biết kết cục của Lâm Vũ Thành, hắn cũng chỉ nhẹ nhàng nói đúng người đúng tội.
Phương Kỷ Minh vốn không phải người tốt, Lâm Vũ Thành muốn lợi dụng hắn đạt lấy mục đích riêng, tất nhiên hắn sẽ không dán lấy gã nữa, huống gì sau khi biết thân phận cậu chủ giả của Lâm Vũ Thành, Phương Kỷ Minh tự xưng không còn chung đường với gã tất nhiên cũng sẽ không thèm để ý.
Sau khi cắt đứt, Phương Kỷ Minh nghi ngờ có lẽ Lâm Vũ Thành ghen ghét và đề phòng nên mới nói xấu Ngự Hàn trước mặt bọn họ, bài báo sau này càng chứng minh rõ suy nghĩ của hắn.
Dạo này vì quan hệ đầu tư hợp tác, Phương Kỷ Minh dần liên lạc nhiều hơn với Ngự Hàn, lúc này hắn mới phát hiện những tin đồn mình nghe được trước kia vô lý cỡ nào.
Kỹ năng đổ xúc xắc của Ngự Hàn học được của một cụ già tự xưng thần đổ xắc ở một thế giới nào đó, về sau y nhờ kỹ năng đổ xúc xắc xuất thần, điên cuồng kiếm mấy triệu một đêm trong sòng bạc thế giới khác, tạo thành lịch sử huy hoàng cho y.
Phương Kỷ Minh muốn học hỏi, tất nhiên Ngự Hàn cũng không keo kiệt, tiện tay thể hiện một phen.
Lúc sau y và Phương Kỷ Minh đổi sang thảo luận về những phương pháp liên quan tới đổ xúc xắc, lắc thế nào, phải dùng lực ra sao, nghe tiếng xúc xắc va đập bên trong v…v… Phương Kỷ Minh nghe một cách nhập tâm.
Phương Kỷ Minh thề dù là thi đại học, hắn cũng chưa từng nghiêm túc tới vậy.
Dù Nhan Hoài Bạch không phải người trong giới, nhưng có lẽ vì Ngự Hàn nói nghe rất thú vị nên cũng nghe theo, thậm chí còn tham gia cuộc trò chuyện của bọn họ.
Chờ đến lúc Ngự Hàn nhận ra không còn sớm thì đã hơn mười một giờ.
Sáng mai y còn phải đến công ty đúng giờ, cho nên hẹn đám Phương Kỷ Minh lần sau gặp lại.
Dù Phương Kỷ Minh không nỡ, nhưng nhớ tới Tạ Tư Hành lại ngậm chặt miệng.
Tạm biệt nhóm Phương Kỷ Minh, Ngự Hàn về nhà, phát hiện phòng khách vẫn sáng đèn.
Ngự Hàn chau mày đi vào, đảo mắt thấy ngay Tạ Tư Hành ngủ trên sofa, trước ngực còn có quyển sách tiếng Anh lật úp.
Ngự Hàn: “?”
Có cần ngủ đây không vậy?
Ngự Hàn không cho rằng Tạ Tư Hành đang chờ mình, nhưng hôm nay y kiếm được một khoản đầu tư, tâm trạng không tệ lắm, cho nên nhìn Tạ Tư Hành cũng thuận mắt hơn.
Vì để không đánh thức hắn, Ngự Hàn khẽ chân lên tầng.
Y nghĩ, mình quả là một Long Ngạo Thiên tốt bụng.
Đến quá nửa đêm, Tạ Tư Hành bị lạnh tỉnh lại từ cơn ngủ mê, hắn liếc nhìn đồng hồ, đã hai rưỡi sáng.
Chết tiệt, rốt cuộc tên xuyên sách này muốn làm gì, sao giờ vẫn chưa về?!