Long Ngạo Thiên Xuyên Nhầm Sách

Chương 18




Sáng nay Tạ Tư Hành đến công ty muộn một tiếng, khiến cho Trịnh Tư Niên cực kỳ ngạc nhiên.

Anh ta đã theo Tạ Tư Hành được nhiều năm, chưa bao giờ thấy Tạ Tư Hành đến muộn về sớm, thậm chí còn đúng giờ hơn đám nhân viên làm công ăn lương như bọn họ.

Thậm chí Trịnh Tư Niên đã từng vô số lần nghi ngờ có khi nào Tạ Tư Hành là người máy hay không, bằng không sao lại có người một năm 365 ngày sét đánh không cháy mà tới công ty như thế.

Ngay cả anh ta thỉnh thoảng cũng sẽ xin nghỉ một hai ngày vì bệnh vặt, nhưng anh ta chưa bao giờ thấy Tạ Tư Hành vắng họp hay đến muộn, hôm nay là lần đầu tiên phá lệ.

Chẳng lẽ tối qua xảy ra chuyện gì?

Trịnh Tư Niên chỉ biết chạng vạng chiều qua giám đốc nhận được một cuộc điện thoại, chưa kịp nói gì đã rời khỏi công ty, còn giám đốc đi đâu không thuộc phận sự của thư ký như anh ta.

Trịnh Tư Niên không nghĩ ra nổi nguyên nhân, lúc báo cáo công việc cho Tạ Tư Hành, nhịn không được lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hắn thêm vài lần.

Hôm nay Tạ Tư Hành mặc bộ vest thuần đen, khí chất lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, trông không có gì khác thường.

Nhưng Trịnh Tư Niên lại cảm thấy trạng thái của giám đốc là lạ.

Ví dụ như tuy giám đốc cúi đầu chau mày đọc tài liệu, nhưng tờ giấy trước mặt đã qua năm phút vẫn chưa được lật qua.

Còn nữa, bình thường giám đốc không thích xịt nước hoa, cho nên phàm là những ai trong công ty phải tới báo cáo công việc trước mặt giám đốc đều không được xịt bất cứ loại nước hoa nào.

Mà hình như vừa rồi Trịnh Tư Niên ngửi thấy mùi nước hoa Cologne trong không khí, thứ mùi này chắc chắn không phải do anh ta, vậy thì chỉ có trên người giám đốc.

Vì vậy Trịnh Tư Niên càng khiếp sợ hơn, đây vốn không giống chuyện giám đốc sẽ làm.

Chắc chắn tối qua đã xảy ra chuyện lớn!

“Giám đốc, còn một việc nữa.” Trịnh Tư Niên khống chế biểu cảm, báo cáo xong lịch trình hôm nay, lại nói: “Giám đốc Phương của tập đoàn Tình Minh dẫn con trai tới, bây giờ đang chờ trong phòng tiếp khách.”

Tạ Tư Hành nâng mắt lên khỏi tài liệu: “Có nói vì chuyện gì không?”

Trịnh Tư Niên thoáng dừng lại, nói: “Giám đốc Phương nói tối qua con ông ta xúc phạm phu nhân, dẫn riêng cậu ta tới xin lỗi.”

Trong lòng anh ta không ngừng mắng chửi, chọc ai không chọc lại đi chọc Ngự Hàn.

Không sợ Ngự Hàn đấm bay răng nhà hắn luôn à.

Tạ Tư Hành nghe vậy, khẽ nhướng mày: “Nếu muốn xin lỗi thì sao lại tới tìm tôi?”

Không phải chọc đến hắn, dù xin lỗi cũng không nên tìm hắn.

Chỉ sợ xin lỗi là giả, muốn mượn việc này thử thái độ của hắn là thật.

Trong lòng Tạ Tư Hành đã có tính toán, trầm ngâm vài giây: “Gọi điện hỏi tình hình trong bệnh viện xem sao.”

Trịnh Tư Niên hơi ngạc nhiên, không biết vì sao giám đốc lại bảo anh ta làm như vậy.

Chẳng qua rất nhanh anh ta đã biết.

Mười phút sau, Trịnh Tư Niên bất đắc dĩ quay về nói với Tạ Tư Hành: “Phu nhân nằm viện được nửa buổi lại chạy mất rồi.”

Trịnh Tư Niên thật không ngờ giám đốc phu nhân đúng là không ngơi nghỉ ngày nào, chắc lại muốn để mình nhập viện đây.

Có lẽ sự khác thường hôm nay của giám đốc cũng liên quan tới phu nhân.

Trịnh Tư Niên tự nhận đã nắm giữ chân tướng, hỏi: “Giám đốc, có cần tôi đi tìm xem phu nhân chạy tới đâu không?”

“Không cần.” Thật ra Tạ Tư Hành không bất ngờ về chuyện Ngự Hàn sẽ chạy, hắn biết Ngự Hàn không chịu ở yên trong viện, nhất định sẽ tìm cơ hội chạy đi.

Còn chạy đến nơi nào, đáp án đã rõ ràng.

Tạ Tư Hành cười khẽ: “Nếu đã vậy thì phải mời bố con giám đốc Phương đến Thịnh Cảnh một chuyến rồi.”

Trịnh Tư Niên: “Hả?”

***

Đêm qua Phương Kỷ Minh vừa về nhà đã bị bố hắn cầm gậy đánh túi bụi một trận.

Chuyện hắn giăng bẫy muốn dạy Ngự Hàn một bài học đã sớm đến tai Phương Quốc An, mà chuyện hắn giăng bẫy không thành còn bị cắn ngược, ký vào một phần hợp đồng đầu tư đương nhiên cũng không qua mắt nổi ông ta.

Tạ Tư Hành có sức ảnh hưởng cực lớn tới toàn bộ Trung Quốc, Phương Quốc An không thể ngờ thằng con ngu dốt của mình dám đi chọc hắn, tức đến mức đánh Phương Kỷ Minh la oai oái giữa đêm.

“Bố, không phải con chọc Tạ Tư Hành mà!” Phương Kỷ Minh gào khóc: “Con đâu dám, là em trai Lâm Hàn của Lâm Vũ Thành ấy, Lâm Vũ Thành nói Tạ Tư Hành cực kỳ ghét cậu ta, con mới mời cậu ta đến! Ai mà biết Tạ Tư Hành cũng đi!”

Phương Quốc An cười lạnh: “Lại thằng bạn trời ơi đất hỡi xúi mày chứ gì? Bố mày đã sớm bảo mày cách nó xa vào, mày vẫn không chịu nghe lời.”

Ông ta đã sớm cảm thấy tên Lâm Vũ Thành kia giả mù sa mưa, cũng từng khuyên Phương Kỷ Minh đừng quá thân thiết với gã, nhưng ngại mối quan hệ giữa bọn họ với nhà họ Lâm nên không dám trắng trợn.

Bây giờ thì hay rồi, Phương Kỷ Minh nghe gã xúi giục, bị gã lợi dụng, lỡ may chọc giận Tạ Tư Hành, về sau bọn họ sao sống nổi ở thành phố A?!

Phương Kỷ Minh khóc lóc nói: “Con biết lỗi rồi mà bố, con nhất định sẽ không qua lại với Lâm Vũ Thành nữa.”

“Mày tưởng thế là xong à?” Phương Quốc An nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn nên bắt Phương Kỷ Minh tới gặp Tạ Tư Hành xin lỗi, nhân tiện dò xét thử thái độ của Tạ Tư Hành, đồng thời ước lượng phi vụ đầu tư lần này của bọn họ.

Nếu Tạ Tư Hành không vô tình với người vợ của hắn như đồn đãi, vậy vốn đầu tư cho Ngự Hàn sẽ biến thành vật siêu giá trị, còn có thể nhân cơ hội này leo lên con thuyền lớn Tạ Tư Hành.

Cứ như vậy, Phương Kỷ Minh không những không sai mà còn lập công lớn.

Phương Quốc An nghĩ tới đây mới không đánh chết Phương Kỷ Minh.

Vì thế mới sáng sớm, Phương Quốc An đã dẫn Phương Kỷ Minh đến tổng công ty nhà họ Tạ.

Nhưng Tạ Tư Hành lại nói người Phương Kỷ Minh nên xin lỗi không phải hắn, lại mời bọn họ đến làm khách công ty Ngự Hàn.

Con cáo già tinh ranh Phương Quốc An lập tức ngầm hiểu hàm ý những lời này, chẳng lẽ thật sự khác với lời đồn, thật ra Tạ Tư Hành vẫn có tình cảm với người vợ kia?

Phương Quốc An cẩn thận nói với con trai: “Lát nữa tới Thịnh Cảnh mày nhớ xin lỗi chân thành vào.”

Lúc này Phương Kỷ Minh tay trái bó thạch cao treo trên cổ, đau khổ ngồi trên ghế sau: “Con biết rồi bố.”

Trong xe trừ bọn họ ra thì còn có tài xế, Tạ Tư Hành không ngồi chung xe với họ, Phương Quốc An nghĩ một lát, lại hỏi: “Hôm qua lúc mày gặp Tạ phu nhân có cảm giác gì?”

“Còn cảm giác gì được nữa.” Phượng Kỷ Minh nhớ tới đêm qua, nghiến răng nói: “Một tay đổ xúc xắc xuất thần nhập hóa, từ trước tới nay con chưa thấy ai cao tay như vậy!”

Phương Quốc An: “?”

Tao bảo mày nói cái này à??

***

Ngự Hàn nằm trên giường bệnh nửa ngày rồi tìm cơ hội lẻn khỏi bệnh viện.

Đương nhiên muốn y ngoan ngoãn nằm im là chuyện không thể nào, nếu Tạ Tư Hành chưa tới, thế thì y phải chạy, chẳng lẽ còn muốn y nằm trong viện chờ Tạ Tư Hành tìm tới tính sổ à.

Nghĩ – cũng – đừng – nghĩ!

Vì vậy sau khi rời khỏi viện, Ngự Hàn lập tức lái xe đến thẳng công ty, muốn tiếp tục làm việc.

Long Ngạo Thiên chân chính không có ngày nào không làm sự nghiệp.

Phó Nhàn ở trong công ty nhìn thấy Ngự Hàn còn tỏ ra ngạc nhiên: “Giám đốc Ngự, không phải cậu bị bệnh à?”

“Ai bảo, tôi chỉ say rượu nên dậy muộn thôi.” Ngự Hàn tuyệt sẽ không thừa nhận mình uống rượu đến mức nhập viện, chau mày hỏi: “Ai bảo anh tôi bệnh?”

Đương nhiên Phó Nhàn không thể nói là Tạ Tư Hành nói cho mình, mỉm cười nói: “Tôi thấy giám đốc Ngự không đi làm nên đoán.”

Ngự Hàn ừ một tiếng, xoay người định đi vào phòng làm việc: “Về sau không được đoán mò.”

Hủy hoại anh danh một đời của y.

Phó Nhàn thấy Ngự Hàn sắp đẩy cửa vào, đôi mắt trừng lên: “Chờ đã, giám đốc Ngự…”

Nhưng muộn rồi, Ngự Hàn đẩy cửa, lập tức nhìn thấy Tạ Tư Hành đứng bên trong.

Gã đàn ông đưa lưng về phía y có cơ thể cao dài, mặc bộ đồ vest cắt may ôm khít người, khí chất lỗi lạc, dù chỉ nhìn bóng lưng cũng sẽ bị thu hút.

Ngự Hàn vừa thấy Tạ Tư Hành bên trong thì ngẩn ra.

Mà Tạ Tư Hành đang ngẩng đầu nhìn dòng chữ treo trên bức tường sau bàn làm việc, trong mắt lộ ra vẻ nghiền ngẫm nghiên cứu.

Hắn cẩn thận dò xét dòng chữ kia, nghe thấy tiếng động ngoài cửa liền quay đầu nhìn lại.

Nhìn thấy Ngự Hàn, Tạ Tư Hành nở nụ cười như có như không, nói: “Chữ đẹp đấy.”

Ngự Hàn: “…”

Ngự Hàn không ngờ mình chạy ra khỏi viện rồi còn có thể gặp Tạ Tư Hành ngay trong công ty.

Chết tiệt, chẳng lẽ là Tạ Tư Hành đoán ra ý định của y, đuổi tới công ty riêng đòi tính sổ?

Tên đàn ông này ghê gớm tới vậy.

“Chữ tôi còn cần anh nói à?” Ngự Hàn tự xoa dịu mình, thản nhiên đi vào văn phòng: “Sao anh lại tới đây?”

“Sao tôi không tới được.” Tạ Tư Hành lạnh nhạt quét mắt qua y, giọng nói như mang theo chút ý cười, không biết đang châm chọc hay quan tâm: “Hôm nay sẽ không ngất tiếp chứ?”

Ngự Hàn nổi giận: “Anh bảo ai ngất?!”

Chẳng qua tối qua y uống quá nhiều rượu, mà tửu lượng của cơ thể này không tốt lắm thôi, sao có thể nói là y ngất cho được??

Ngự Hàn thề phải giải thích cho mình: “Tôi chỉ ngủ thôi.”

“Thế à.” Tạ Tư Hành cười khẽ, không tiếp tục tranh luận với y.

Kiểu nói chuyện hơi nhường nhịn của Tạ Tư Hành khiến Ngự Hàn vô cùng khó chịu, chẳng lẽ là do y ép hắn thừa nhận không thành công?

Ngự Hàn đi vào, đứng trước mặt hắn, giọng điệu kiêu căng: “Nói đi, giám đốc Tạ ghé thăm có chuyện gì?”

Tạ Tư Hành khẽ nâng cằm, ý bảo y nhìn hai người ngồi trong góc bị y làm lơ nãy giờ.

Ngự Hàn quay đầu, phát hiện Phương Quốc An và Phương Kỷ Minh đang ngồi trên sofa trong góc.

Vừa rồi Phương Kỷ Minh nhìn thấy cảnh Ngự Hàn và Tạ Tư Hành suýt nữa thì cãi nhau, cả kinh tới mức há hốc.

Trên thế giới này còn có người dám nói chuyện như vậy với Tạ Tư Hành, mà người này còn là Ngự Hàn, đúng là khiến hắn mở mang tầm mắt.

Ban nãy Phương Kỷ Minh không dám lên tiếng, bây giờ thấy Ngự Hàn nhìn qua, hắn vội đứng lên.

Trong đầu hắn vẫn còn nhớ lời dặn của Phương Quốc An, thái độ nhất định phải chân thành: “Giám, giám đốc Ngự, tôi tới để xin lỗi.”

“Ồ.” Thái độ của Ngự Hàn không mặn không nhạt.

Y ngồi xuống sofa, ý bảo Phương Kỷ Minh có thể bắt đầu xin lỗi.

Loại thái độ hiển nhiên là thế, nhẹ nhàng thoải mái ấy khiến mắt Tạ Tư Hành cầm lòng không đậu tăng thêm ý cười.

Cực kỳ thú vị.

Hắn đi qua ngồi xuống cạnh Ngự Hàn.

Ngay trong khoảnh khắc đó, Ngự Hàn ngửi thấy mùi nước hoa Cologne trên người Tạ Tư Hành.

Đây là lần đầu Ngự Hàn ngửi thấy thứ mùi này từ Tạ Tư Hành, hòa với hơi thở trầm ổn trưởng thành kia chỉ thấy thơm tới lạ, nhịn không được lại ngửi thêm vài lần.

Tạ Tư Hành vừa quay qua đã nhìn thấy hành động hít khí của Ngự Hàn, lấy làm lạ nhìn y: “Sao thế, muốn hút hết không khí xung quanh tôi để tôi tắc thở chết à?”

Ngự Hàn: “…”