Hệ thống quyết định hoàn toàn im lặng.
Dù nó nói bất cứ điều gì, ký chủ đều có thể tìm cơ hội vả nó thật mạnh, đời hệ thống của nó chưa bao giờ nhục nhã tới thế!
Triệu Trung Tiền nhận nhiệm vụ, không dám nói gì nữa, định nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Trước khi đi, Ngự Hàn gọi gã lại.
“Tôi mới đến, cũng không có quà gì tặng cho mọi người.” Ngự Hàn khẽ hếch cằm, nói: “Tới chỗ thư ký Phó nhận một hàng chữ tôi viết, mang về treo trong phòng làm việc đi.”
Phó Nhàn chấn động không thôi, không ngờ chữ Ngự Hàn viết lại được sử dụng như vậy!
Hiển nhiên Triệu Trung Tiền cũng không ngờ có thể nhận được món quà này, tạm thời chưa kịp phản ứng.
Năm phút sau, gã mặt mày xanh lét nhận tác phẩm “Chắn ta thì chết” từ tay Phó Nhàn.
Đây là lời đe dọa trắng trợn chứ gì nữa!!!
Triệu Trung Tiền khiêng tranh chữ ra khỏi phòng làm việc, đám người ngoài cửa nhìn khuôn mặt đen như đít nồi của gã cũng không dám dò hỏi.
Từ đó về sau, trong phòng làm việc của trưởng phòng bộ kế hoạch Triệu Trung Tiền có thêm một tác phẩm to rộng khí thế.
Triệu Trung Tiền đi rồi, người tiếp theo lại tiếp tục đi vào báo cáo, nhưng không chờ bọn chúng kịp mở lời gây khó dễ đều bị Ngự Hàn dùng vài ba câu chặn họng.
Ngự Hàn ăn nói sắc bén, hơn nữa nói có sách mách có chứng, không phải là bình hoa di động hoàn toàn mù tịt trong suy nghĩ của họ.
Thân là nhân viên đứng đầu bộ phận Long Ngạo Thiên, Ngự Hàn từng làm hoàng đế, suýt nữa còn thành Thiên Đế, cực kỳ thạo việc quản lý toàn thiên hạ, huống chi đây chỉ là một công ty rách cỏn con.
Bọn họ bị dạy dỗ tới mức mặt ủ mày chau, tiếp đó Ngự Hàn sẽ tỏ ra nghiêm túc, bảo bọn họ đi nhận tác phẩm viết tay từ chỗ Phó Nhàn, tất cả đều là trích thoại đầy khí phách Ngự Hàn cẩn thận nghĩ ra.
Cả đám: “…”
Ra khỏi văn phòng Ngự Hàn, trên mặt từng người không cười nổi.
Bọn họ khi đến ý chí chiến đấu sục sôi, lúc này đều như gà trống bại trận.
Ngự Hàn này quả không đơn giản, chỉ riêng khí chất sát phạt quyết đoán trên người đã giống hệt tay già đời lăn lộn nhiều năm trên thương trường, Tạ Tư Hành vậy mà lại phái một kẻ ghê gớm như vậy tới.
Vì vậy bọn họ không thể không cẩn thận hơn, bắt đầu nghiêm túc suy xét xem có nên đối nghịch với y tiếp hay không.
Mãi tới khi buổi báo cáo kết thúc, Ngự Hàn hơi mệt, y giơ tay xoa ấn đường, lơ đễnh nhìn sang Phó Nhàn, phát hiện trong đôi mắt kia tràn ngập kính nể.
Ngự Hàn nhướng mày: “?”
Bây giờ Phó Nhàn quả thực phục Ngự Hàn sát đất.
Lần vừa đấm vừa xoa này khiến những kẻ vốn định ra oai phủ đầu với y không dám gáy to, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh.
Đây mới là khí chất một người thượng vị phải có!
Anh ta thừa nhận trước đó mình đã xem thường Ngự Hàn, cậu chủ này là cao thủ thương trường chân chính!!
Phó Nhàn gần như không khống chế nổi nội tâm phun trào, kích động nói: “Giám đốc Ngự cao tay quá!”
Ngự Hàn khẽ nhếch môi, hiển nhiên rất tận hưởng lời khích lệ của anh ta: “Ồ? Thế tôi so với Tạ Tư Hành thì thế nào?”
Phó Nhàn hơi ngạc nhiên, không ngờ Ngự Hàn lại hỏi như vậy, hàm ý phía sau khiến người ta phải suy nghĩ.
Một người là ông chủ lớn tổng công ty, một người là người trực tiếp điều hành, Phó Nhàn rất vô sỉ chọn người trực tiếp điều hành, dù sao Tạ Tư Hành cũng không ở đây.
Anh ta nói: “Đương nhiên là cậu giỏi hơn rồi!”
Ngự Hàn rất hài lòng, hơn nữa còn sung sướng cả về thể xác lẫn tinh thần.
Y vung tay lên, ra hiệu cho Phó Nhàn ra ngoài nghỉ ngơi.
Ngày đầu tiên Ngự Hàn nhậm chức kết thúc trong bầu không khí như đi thẩm vấn.
Khi Phó Nhàn báo cáo lại cho Tạ Tư Hành, giọng nói không hề giấu nổi sự khâm phục.
“Chàng vợ này của cậu thú vị lắm, tôi thấy mấy tên Triệu Trung Tiền đều bị cậu ấy dạy ngoan hơn hẳn, có phải cậu cố ý phái cậu ấy tới đây không?”
Giọng Tạ Tư Hành nghe rất bình tĩnh, dường như không cảm thấy bất ngờ cho lắm: “Đừng để em ấy nghe thấy cách gọi của cậu.”
Bằng không không biết người xuyên sách khác thường này sẽ có phản ứng gì nữa.
Dù Tạ Tư Hành không muốn thừa nhận, nhưng thật ra hắn cũng có chút chờ mong được thấy phản ứng của Ngự Hàn sau khi nghe thấy.
Tạ Tư Hành độc ác nghĩ, chắc chắn sẽ rất thú vị.
Phó Nhàn cũng chợt nhận ra cách nói của mình hơi sai sai, dù sao anh ta cũng đã sùng bái Ngự Hàn, quyết tâm xem Ngự Hàn như thần tượng.
Anh ta vội sửa miệng: “Đúng đúng đúng, không nên gọi giám đốc Ngự như vậy… Nói đi, có phải cậu đã sớm đoán ra cậu ấy có năng lực đó không?”
Hôm nay y chỉ đứng bên cạnh cũng đã bị áp lực khổng lồ trên người Ngự Hàn thuyết phục, sở dĩ đám Triệu Trung Tiền không dám làm càn có lẽ cũng vì nguyên nhân đó.
“Ai mà biết.” Tạ Tư Hành cười khẽ, lại không hề phủ nhận.
Khi phái Ngự Hàn đến Thịnh Cảnh, quả thật Tạ Tư Hành đã có suy nghĩ muốn thử y.
Hắn vẫn không tin người xuyên sách này, thậm chí còn cảnh giác y, muốn xem thử mục đích của y liệu có đơn giản như vẻ ngoài hay không.
Còn Ngự Hàn làm được đến đâu, Tạ Tư Hành còn chưa nghĩ đến, cũng không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn.
Chẳng qua biểu hiện của Ngự Hàn đúng là khiến hắn bất ngờ.
Tình hình trong Thịnh Cảnh rất phức tạp, Tạ Tư Hành vốn tưởng y ít nhất phải tốn chút thời gian mới khiến những kẻ phục tùng Quý Ôn Phong có thể tin phục mình, lại không ngờ Ngự Hàn chỉ tốn một ngày đã làm được.
Tạ Tư Hành nhớ tới lời hẹn với Ngự Hàn, cục diện ảm đạm nơi đáy mắt thoáng cái sáng rọi.
Cứ như thợ săn ẩn nấp trong rừng cây đang chờ đợi con mồi xuất hiện đã lâu, trong mắt để lộ sự hưng phấn khác thường.
Hắn rất trông chờ cuối cùng Ngự Hàn sẽ mang điều bất ngờ gì về cho hắn.
Phó Nhàn thở dài, nói: “Không nói với cậu nữa, giám đốc Ngự còn đang tăng ca, tôi phải đi giúp cậu ấy.”
Tạ Tư Hành: “…… Rốt cuộc cậu là người của ai?”
Phó Nhàn cười gian: “Không phải giúp cậu giám sát cậu ấy tốt hơn à?”
Cúp điện thoại đi, Phó Nhàn bay đến bên cạnh Ngự Hàn như con bướm.
Bây giờ Ngự Hàn đã có hiểu biết cơ bản đối với tình hình công ty.
Dạo này lượng đơn của công ty không nhiều lắm, nếu muốn đạt được lời hứa với Tạ Tư Hành, dựa theo tình hình hiện tại thì hoàn toàn không đủ.
Nếu muốn thay đổi tình hình hiện tại, trước hết y phải giải quyết đám sâu mọt trong công ty, áp lực tạo ra tạm thời vẫn khá hiệu quả, nhưng nếu muốn hoàn toàn thay đổi thì có lẽ phải cần thêm chút thời gian.
Ngự Hàn cũng không sốt ruột, thứ y có bây giờ chính là thời gian.
Y gặp đám cấp cao trong công ty xong lại bắt đầu tiếp tục đọc tài liệu, ngồi ở công ty suốt một ngày, mãi tới khi màn đêm buông xuống mới chợt nhớ ra hẳn đã sớm tới lúc tan tầm.
Nhưng lúc này toàn bộ công ty đèn đuốc sáng trưng, không ai dám rời khỏi chỗ làm trước Ngự Hàn.
Chuyện hôm nay Ngự Hàn mở cuộc họp lãnh đạo cấp cao đã truyền khắp công ty, bao gồm cả chuyện y ban chữ, gây chấn động cho tất cả nhân viên trong Thịnh Cảnh.
Trước đó tổng công ty không phải chưa phái ai tới quản lý Thịnh Cảnh, nhưng lại nhanh chóng bị điều đi, nguyên nhân tất nhiên là vì mấy nhân viên cấp cao trong Thịnh Cảnh không phối hợp, công việc khó bề tiến triển.
Nhưng ban nãy Ngự Hàn sấm rền gió cuốn giải quyết mấy nhân viên cấp cao khó nhằn nhất, đến tận bây giờ mấy người kia vẫn còn lúi cúi hoàn thành nhiệm vụ Ngự Hàn giao cho bọn họ trong phòng làm việc.
Đám nhân viên chưa bao giờ thấy dáng vẻ giận mà không dám nói gì của bọn họ, nghĩ tới lời đàm tiếu khi Ngự Hàn vừa mới tới đều cảm thấy xấu hổ.
Bọn họ cho rằng Ngự Hàn không hề có năng lực, nhưng người ta không chỉ có dũng khi đối diện với gió lốc mà còn làm gương tăng ca, sao có thể khiến người ta không kính nể được.
Trong công ty đến cả cấp cao cũng bắt đầu rữa nát này, thật ra trong lòng đám nhân viên biết có lẽ ngày nào đó bọn họ sẽ thất nghiệp, bây giờ Ngự Hàn có năng lực lại quyết đoán tới, sao có thể không vui đây?
Vì vậy những kẻ dám nói bậy về Ngự Hàn trước đó, đặc biệt là nhân viên nói bậy còn bị phát hiện càng thêm khốn đốn.
Cho nên dưới tình huống như vậy, tất nhiên không ai dám rời đi, ai cũng ngồi ở vị trí làm việc của mình tăng ca, tuy Ngự Hàn không trực tiếp sắp xếp nhiệm vụ cho bọn họ, nhưng lãnh đạo còn đang bận, bọn họ cũng phải làm theo.
Ngự Hàn đi tới thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Y bỗng ngẩn ra, không ngờ nhóm nhân viên đều chưa về.
Thấy Ngự Hàn xuất hiện, những nhân viên ngồi làm việc lục tục đứng lên chào hỏi y nhưng không dám nhìn thẳng.
Ngự Hàn gật đầu, lại như nhớ ra điều gì đó, quay lại nói với Phó Nhàn: “Mọi người vất vả như vậy, mời cả công ty ăn tối đi, tôi bao.”
Y vừa nói xong, nhóm nhân viên lập tức trợn mắt.
Giám đốc Ngự muốn mời bọn họ ăn tối!!
Tốt quá đi mất!!
Phó Nhàn gật đầu cười theo: “Ăn gì mới được đây?”
Ngự Hàn mỉm cười: “Tôi mời khách, đương nhiên món nào đắt thì ăn. Mọi người đừng khách sáo, cứ gọi đi.”
Lời nói khí phách tới cỡ này có thể nhìn ra từ những đợt hoan hô kéo dài của nhóm nhân viên.
“A a a giám đốc Ngự vạn tuế!!”
“Tôi muốn ăn tôm hùm đất! Thư ký Phó gọi một phần, không, hai phần giúp tôi!”
“Tôi muốn ăn sushi phố Hoài Nam, hu hu đắt quá đó giờ không dám ăn.”
“Tôi cũng muốn ăn tôm hùm đất!”
“Giám đốc Ngự, anh là thần của tôi!”
……
Nhìn khuôn mặt vui vẻ của bọn họ, Ngự Hàn cũng không khỏi kéo cao khóe miệng.
Bầu không khí toàn công ty lập tức tốt lên, mọi người đều đang bàn xem nên gọi gì.
Ngự Hàn cũng không quên mấy nhân viên cấp cao, bảo Phó Nhàn đi vào phòng làm việc từng người hỏi xem bọn họ có muốn ăn gì không.
Đám người Triệu Trung Tiền ngồi vắt hết sức mình trước mặt máy tính một ngày, vừa nhớ tới nỗi sợ bị Ngự Hàn chi phối sáng nay, lại nghe nói Ngự Hàn mời khách, muốn ăn gì đắt cũng được, cắn răng chọn suất ăn của nhà hàng đắt nhất thành phố A, một phần cũng phải vài chục ngàn.
Không ngờ Ngự Hàn không hề đau lòng, ngược lại mỉm cười đồng ý ngay, thậm chí còn hỏi: “Suất ăn kiểu này ít quá, có cần gọi thêm không?”
Đám Triệu Trung Tiền sửng sốt, ai nấy đều bất ngờ.
Ăn ké chột dạ, bọn họ thấy Ngự Hàn hào phóng như thế, sâu trong lòng vẫn cảm thấy áy náy khôn kể.
Bọn họ đã lớn tuổi còn đi ngáng chân giám đốc Ngự ở đây, nói ra thì… rất mất mặt.
Tất cả hai mặt nhìn nhau, nói: “Không cần đâu giám đốc Ngự, đừng tiêu xài quá.”
Ngự Hàn: “Không sao, ăn no mới có thể tiếp tục làm việc.”
Cả đám: “…”
Nhắc tới công việc lại đau đầu.
Ngự Hàn thị uy một phen đã khiến đám Triệu Trung Tiền bớt khúc mắc.
Mà Ngự Hàn còn tuyên bố, những ai tự nguyện tăng ca đêm nay đều có phí tăng ca, càng đẩy bầu không khí trong công ty lên cao.
Nhìn ai ai cũng vui vẻ, Ngự Hàn khẽ mỉm cười.
Không sao, dù sao cũng là quẹt thẻ Tạ Tư Hành.
***
Đêm hôm đó, Tạ Tư Hành nhìn số tiền đã quẹt trong thẻ mà chìm vào im lặng.