Long Ngạo Thiên Xuyên Nhầm Sách

Chương 102: Ngoại truyện 4




Ngự Hàn rải cỏ lên đầu Tạ Tư Hành xong, nhạy bén phát hiện ra sự thay đổi xung quanh, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy hàng loạt bóng người điên cuồng chạy trốn.

Đệ tử Ngự Môn Quan: “Đệt đệt đệt, Ngự môn chủ nhìn qua kìa, chạy ngay đi!”

Đám Ma tộc: “… Không thể để Ngự Hàn phát hiện ra chúng ta!”

Ngự Hàn: “…”

Y nhận ra mấy bóng người quen thuộc, đang định gọi họ lại, không ngờ vừa phát ra một âm tiết, mấy người này lủi càng nhanh, chỉ vài giây sau, cả ngọn núi trừ y và Tạ Tư Hành thì không có ai.

Ngự Hàn không khỏi nghi hoặc.

Mà sau khi y quan sát Tạ Tư Hành thì lập tức tỉnh ngộ.

Dù Tạ Tư Hành đã che đi hơi thở và biến hình nhưng bộ đồ tiêu chuẩn vẫn không thay đổi, làm lộ thân phận Ma tôn của hắn —— Gọi tắt là Tịch Mịch.

“Sao vậy.” Tạ Tư Hành nghiêng đầu hỏi, cũng nhìn thoáng qua mấy bóng người bỏ chạy.

Ngự Hàn nhếch mép: “Không có gì.”

Chẳng qua là vì tư thế đánh nhau của y với Tạ Tư Hành quá khí thế, dọa bọn họ chạy mà thôi.

Ngự Hàn thích làm gì thì làm, thấy thì thấy, không có gì phải để ý.

Y hất cằm với Tạ Tư Hành, nói: “Tiếp đi.”

Tạ Tư Hành cười nói: “Đánh chưa đủ à?”

Ngự Hàn: “Đương nhiên, tiếp tục.”

Y tháo vòng hoa trên đầu xuống, nhìn lướt qua rồi càm ràm: “Xấu quá.”

Tuy là nói thế nhưng vẫn cẩn thận đặt sang một bên, thi phép bảo vệ nó để chắn xung sóng linh lực.

Tạ Tư Hành mỉm cười nhìn Ngự Hàn, vui vẻ thỏa mãn chút h4m muốn nho nhỏ ấy của y.

Mấy ngày sau này không còn ai tới làm phiền bọn họ nữa.

Toàn bộ đại lục Phích Lịch yên bình trở lại, đến cả Ma tộc xưa kia thích gây hấn khắp nơi cũng lặng tiếng, ngoan ngoãn ở yên bên địa phận Ma tộc, không có bất cứ ai chạy đi gây chuyện thị phi, cũng không chạy đến Ngự Môn Quan quấy rối.

Mà Ngự Môn Quan cũng thế, toàn môn trên dưới vội vàng rời đi, sau đó lại vội vàng quay về, tất cả đều ở trong môn phái âm thầm tu luyện, những chuyện khác im bặt không nhắc đến.

Hai bên hòa bình tới quỷ dị, tựa như đã thỏa thuận một hiệp nghị trong âm thầm.

Dù Ngự Hàn muốn về Ngự Môn Quan xem thử, nhưng nhớ tới bóng lưng hốt hoảng bỏ trốn của bọn họ ngày đó, y thấy vẫn nên chừa cho họ chút không gian thở, không nên đi dọa bọn họ.

Vì vậy Ngự Hàn lại đi du lịch với Tạ Tư Hành, nhân lúc cục xuyên sách vẫn chưa sửa bug mà dẫn Tạ Tư Hành đi tham quan thế giới Long Ngạo Thiên.

Đi được nửa đường, Tạ Tư Hành nhận được truyền tin từ Tả hộ pháp của Ma tộc.

Tả hộ pháp cẩn thận dò hỏi Tạ Tư Hành khi nào về, còn nói dù không về cũng không sao, gã sẽ dẫn dắt tộc nhân nghiêm túc quấy phá, xin hắn hãy yên tâm.

Tạ Tư Hành nhìn chằm chằm bức thư ngấm ngầm thăm dò thái độ hắn.

Dù Ma tộc đã tạm đình chiến, nhưng chung quy vẫn là bản tính khó dời, muốn liên lạc hỏi thăm thái độ Tạ Tư Hành để bọn chúng về sau tiếp tục quấy phá.

Ngự Hàn nhận ra Tạ Tư Hành bỗng dừng lại, quay đầu hỏi: “Ngẩn ra làm gì?”

Tạ Tư Hành nghiêm túc nói: “Không có gì.”

Ngự Hàn ở thế giới này theo phe chính nghĩa, phiền muộn của y cũng chính là phiền muộn của Tạ Tư Hành.

Vì vậy Tạ Tư Hành trả lời: [Nếu rảnh rỗi như thế, vậy ta có nhiệm vụ cho các ngươi]

Tả hộ pháp: [Tuân mệnh!]

Không hỏi đã đồng ý luôn.

Với tính cách của Ma tôn, nhất định là phái chúng lẻn vào môn phái nào đó, tàn sát cả nhà!

Tạ Tư Hành: [Ta thấy đất đai vẫn còn nhiều chỗ hoang vu, ngươi có thể dẫn đệ tử trong tộc đi khai hoang, trồng trọt thêm linh thực]

Tả hộ pháp: [Hả?]

Tạ Tư Hành không trả lời, việc này cứ vậy quyết định.

Tả hộ pháp nghĩ tới nghĩ lui, cho rằng chắc chắn Ma tôn tự có suy tính riêng, không chừng khai hoang là để phát triển lãnh thổ của Ma tộc, đặt nền móng vững chắc để tấn công chính đạo về sau!

Vì vậy gã không nghĩ nữa, dẫn Ma tộc đi khai hoang.

Sau đó thật lâu, Ma tộc không còn đi gây sự lung tung mà bắt đầu tụ tập trồng trọt linh thực.

Mấy trăm năm trôi qua, hai bên chính tà lần đầu “hòa bình” như thế.

***

Hành trình hẹn hò kỳ diệu nhanh chóng kết thúc nhờ cục xuyên sách sửa xong bug.

Sau khi trở lại thế giới hiện thực, Ngự Hàn vẫn luôn nhớ nhung cảm giác đánh nhau với Tạ Tư hành.

Chỉ cần nếm thử cảm giác chiến đấu nhẹ nhàng vui vẻ kia sẽ không thể quên được.

Tạ Tư Hành trầm ngâm: “Thì ra là thế.”

Ngự Hàn khó hiểu hỏi: “Anh thì biết gì?”

“Biết em thích việc này.” Tạ Tư Hành cười nói: “Tôi định đổi chiếc giường lớn hơn trong phòng ngủ.”

Ngự Hàn: “Để làm gì?”

Tạ Tư Hành: “Để đêm nay chúng ta có thể đánh nhau kịch liệt hơn.”

Ngự Hàn: “…”

Không phải kiểu đánh nhau thế!

Toàn văn hoàn