Trong bệnh viện tư nào đó ở thành phố A.
Một chiếc Maybach đỗ xịch trước cổng bệnh viện, vệ sĩ mở một bên cửa, ở đó có một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang bước xuống.
Người đàn ông có một khuôn mặt cực kỳ nổi bật.
Đôi môi mỏng mềm hơi nhếch, gương mặt sắc bén lại như mang theo tính công kích nhìn thẳng, với dáng vẻ được Đấng sáng thế cực kỳ ưu ái ấy, dù lăn lộn trong giới giải trí đủ loại sao cũng tuyệt không thua kém ai.
Bộ vest bọc lấy dáng người cao thẳng của hắn, khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, khí chất cơ thể chỉ có thể mô tả bằng cao không thể chạm.
Người xung quanh đều tỏ ra cung kính, đến cả viện trưởng sáng nay nhận được thông báo đứng chờ cửa cũng nhanh chóng chạy tới, thấp giọng nói: “Chào giám đốc Tạ.”
Tạ Tư Hành bình thản ứng tiếng, sau đó nhanh chân đi vào trong.
Viện trưởng thấy thế vội đuổi theo sau, vừa đi vừa báo cáo tình hình: “Tạ phu nhân vừa tỉnh vào nửa đêm hôm qua, mới tỉnh lại đã làm loạn đòi xuất viện, bọn tôi nghe lời cậu không cho cậu ấy đi, nào ngờ sức của Tạ phu nhân rất lớn, người của bọn tôi không ngăn nổi, để phu nhân chạy mất.”
“Sau đó thì sao?” Tạ Tư Hành đi vào trong thang máy, khuôn mặt không nhìn ra vui giận.
“Chúng tôi vẫn luôn theo đuôi Tạ phu nhân, nhưng phu nhân… quá nhanh nhẹn, đuổi không nổi.”
Tạ Tư Hành ừ một tiếng, nói: “Tiếp đi.”
Viện trưởng ấn nút lên tầng mười, trong giọng nói như mang theo tiếng thở dài: “Phu nhân không nhìn đường, lăn thẳng từ trên cầu thang xuống.”
Tạ Tư Hành: “…”
Viện trưởng thấy biểu cảm của Tạ Tư Hành sai sai, vội vàng sửa miệng: “Giám đốc Tạ yên tâm, phu nhân không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi.”
Tạ Tư Hành không bày tỏ ý kiến.
Cửa thang máy mở ra, Tạ Tư Hành đi vào căn phòng đơn bên tay phải.
Bốn người đàn ông mặc đồ vệ sĩ nhìn thấy Tạ Tư Hành thì đua nhau cúi đầu: “Chào giám đốc Tạ.”
“Người ở bên trong?” Tạ Tư Hành thản nhiên hỏi.
“Đúng vậy.”
Cửa phòng bệnh vốn không cần nhiều người canh gác như vậy, nhưng vì chuyện xảy ra tối qua, thư ký Trịnh bên cạnh Tạ Tư Hành không thể không tạm thời phái thêm mấy người canh giữ nơi đây.
Đẩy cửa ra, ánh mặt trời rọi sáng căn phòng lập tức len lỏi ra khỏi khe hở.
Đôi mắt Tạ Tư Hành bị ánh sáng ấy làm lóa mất một lúc, hắn hơi nheo mắt, đôi con ngươi đen nhánh nhìn vào thanh niên ngồi trên giường bệnh giữa căn phòng rộng lớn.
Thanh niên mặc đồ bệnh nhân sọc xanh xen trắng, cánh tay phải bó thạch cao treo trên cổ, khuôn mặt bầm tím hết chỗ này tới chỗ kia lại không hề ảnh hưởng tới nét đẹp thanh tú của y.
Y lấy tư thế tĩnh tọa ngồi nhắm mắt dưỡng thần trên giường, sống lưng thẳng tới mức đoan chính, dù phải bó thạch cao vô cùng chật vật cũng xinh đẹp như cây trúc trong cơn mưa bụi.
Không giống như vừa ngã xuống từ thang lầu, ngược lại cực kỳ bình tĩnh.
Tạ Tư Hành đứng trước cửa nhìn y, đôi mắt lạnh nhạt, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Tạ Tư Hành vẫn cứ giữ im lặng, cứ vậy lẳng lặng nhìn Ngự Hàn.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng viện trưởng ho một tiếng, rốt cuộc Ngự Hàn mới chú ý tới Tạ Tư Hành đứng trước cửa.
Ngự Hàn nhướng mi, đánh giá một lượt gã đàn ông đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng bệnh, không thèm quan tâm hắn, tiếp tục cãi nhau với hệ thống.
“Cảm hóa vai phản diện ác độc? Cái khỉ gì vậy.” Ngự Hàn nói với hệ thống: “Anh đây là Long Ngạo Thiên.”
Hệ thống: [Không phải đâu ký chủ, tôi là hệ thống cảm hóa vai ác, anh vào thế giới này là để cảm hóa vai phản diện ác độc!]
Ngự Hàn tàn nhẫn nói: “Ngại quá, việc này không nằm trong phạm vi làm việc của tôi.”
Y là nhân viên thuộc bộ phận Long Ngạo Thiên của cục xuyên sách, chức trách chính là sắm vai Long Ngạo Thiên trong mỗi quyển tiểu thuyết.
Số thế giới y xuyên qua nhiều không đếm xuể, nhưng ở mỗi thế giới, y đều có thể đạt được thành tựu hoàn hảo, vì vậy mà sớm trở thành nhân viên hạng nhất của bộ phận Long Ngạo Thiên, có thể nói là vua của Long Ngạo Thiên.
Bảo Long Ngạo Vương như y đi cảm hóa vai ác quả như thái giám mở cuộc họp – vô lý không chịu được!
Ngự Hàn vặn ngược lại: “Tôi còn chưa hỏi cậu đâu đấy, tôi sắp lên làm Thiên Đế ở vùng Phích Lịch mình ở, ai cho các cậu đưa tôi tới đây?”
Rõ ràng một giây trước y còn ở trong thế giới tu chân của mảnh đất Phích Lịch, từ một thiếu gia căn cốt bị phế, trục xuất khỏi gia môn nên nghèo rớt mùng tơi, sau khi phát ngôn một câu đầy chí khí: “Sông có khúc người có lúc, đừng khinh thường thiếu niên nghèo khó” thì bị trượt chân rơi xuống đáy vực, được một ông cụ áo xám ẩn cư dưới đáy vực vừa mắt thu nhận về, sau đó phát hiện y chính là Thánh thể chí dương ngàn năm khó gặp trong giới tu chân, từ đó mở ra truyền kỳ một đời của y.
Kịch bản đã phát triển đến lúc y lấy chiến chứng đạo, giành lấy chức thiên hạ vô địch rồi trở thành đệ nhất giới tu chân, sắp thăng nhiệm thành tân Thiên Đế, tiếp quản thiên địa Hồng Hoang, tay nắm sinh tử của hàng vạn người, chỉ cần nói cười đã biến đám giặc tro tiêu khói diệt.
Chỉ cần y trở thành Thiên Đế là có thể đạt được thành tựu hoàn hảo, vẻ vang hoàn thành nhiệm vụ rời khỏi thế giới kia, ai ngờ đâu y mới chỉ đi diệt trừ ma tộc, chớp mắt đã bị tống đến thế giới khó hiểu này, đến cả hệ thống Long Ngạo Thiên của y cũng đổi thành cái đứa cãi nhau mà giọng vẫn mềm như bông này.
Hệ thống: [Tôi cũng có biết đâu, ký chủ lần trước của tôi làm nhiệm vụ thất bại, bị chuyển về cục xuyên sách, bọn họ nói với tôi sẽ đưa người có năng lực hơn tới.]
Ngự Hàn: “Công nhận là tôi rất có năng lực, nhưng các người cũng không thể bắt bừa người vậy chứ? Bắt nhầm rồi biết không hả, có phải người khác không nổi nóng thì xem như người ta như thằng ngốc không?”
Y giận thật rồi!
Đang yên đang lành xách y ra khỏi thế giới gốc, làm y bỗng dưng mất một thành tựu hoàn mỹ, đúng là càn rỡ.
Ngự Hàn rất bất mãn: “Tôi phải tới cục xuyên sách khiếu nại cậu.”
Hệ thống ấm ức nói: [Thế… Xin lỗi được chưa.]
Ngự Hàn: “Cậu cho rằng tôi sẽ nói không sao à?”
Âm thanh máy móc của hệ thống mang theo chút sốt ruột: [Ký chủ, tôi là hệ thống cảm hóa vai ác thật mà!]
Ngự Hàn: “Đúng vậy, cậu là hệ thống thật, còn tôi là Long Ngạo Thiên thật.”
Hệ thống: [Cho nên anh phải nghe lời tôi chứ!]
Ngự Hàn mỉm cười: “Không.”
Cuộc đối thoại này vẫn luôn kéo dài từ lúc Ngự Hàn xuyên đến đây.
Hệ thống tỏ vẻ nó chưa bao giờ thấy ký chủ nào cứng đầu như vậy.
Ký chủ cũng tỏ vẻ y chưa bao giờ thấy hệ thống nào ồn ào như thế.
Hệ thống không đấu lại nổi Ngự Hàn, lại kiểm tra ra vai phản diện lớn nhất trong sách đang tới gần, nhanh chóng nói: [Ký chủ, đây là đối tượng anh sắp phải cảm hóa, tôi đã chuyển những ký ức liên quan cho anh, anh xem xong nhất định phải ứng phó cho tốt!]
Cũng không biết có phải cái gã vai ác này để lại bóng ma quá lớn cho nó hay không, hệ thống nói xong lập tức co giò chạy biến.
Vất vả lắm bên tai mới yên tĩnh lại, Ngự Hàn giương mắt nhìn lên.
Tạ Tư Hành đã sắp đi tới trước mặt y, hơi thở áp bức bao phủ càng khiến khuôn mặt của hắn lạnh như băng.
Ánh mắt hắn dừng trên tay phải bó thạch cao của Ngự Hàn, giọng điệu hơi trào phúng: “Muốn trốn?”
Ngự Hàn lười biếng nói: “Trốn? Đó là hành động hèn nhát.”
Thật ra tối qua y vừa xuyên đến, trong lòng mờ mịt không hiểu gì, lại thấy một đám người vây quanh mình, vô ý tưởng rằng trúng bẫy ma tộc, sau khi vượt khỏi vòng vây thì định ngự kiếm bay đi rời khỏi nơi này, kết quả còn chưa ngự lên, một chân đã đạp hụt lăn thẳng xuống cầu thang.
Có lẽ Ngự Hàn cảm thấy quá mất mặt, đường đường là Thiên Đế mà lại lăn từ trên cầu thang xuống, quả thật không ra gì, cho nên lảng sang chuyện khác: “Anh là ai, tới đây làm gì?”
Tạ Tư Hành cười lạnh: “Vợ mình phá bung cái bệnh viện, chẳng lẽ tôi không nên đến?”
“Ai là vợ anh?!” Ngự Hàn sợ hãi, hệ thống chưa nói chuyện này cho y biết.
Tạ Tư Hành cau mày, khuôn mặt hờ hững: “Ồ?”
Hệ thống lại xuất hiện: [Ký chủ, anh đúng là vợ của anh ta…]
Ngự Hàn: “…”
Bầu không khí bỗng chìm vào sự im lặng quỷ dị.
Dù không bằng lòng, Ngự Hàn cũng không thể không đọc kịch bản hệ thống vừa gửi cho mình.
Người y xuyên vào trong quyển sách này là một nhân vật đỡ đạn tên Lâm Hàn, mười mấy năm trước đều yên ổn sinh sống ở nông thôn, đến năm mười tám tuổi đột nhiên được người ta nói mình là cậu chủ nhà giàu bị thất lạc, thế là cậu ta không thể không rời khỏi bố mẹ nuôi và quê hương đã sống cùng mình mười mấy năm, đi đến một ngôi nhà hoàn toàn xa lạ.
Ở trong ngôi nhà kia, vì cậu ta nhu nhược bình thường nên không được bố mẹ ruột thích, thậm chí còn bị ghét bỏ, trong bất cứ trường hợp nào đều không muốn giới thiệu với người ngoài đây là con ruột, còn cậu chủ giả Lâm Vũ Thành vì biết ngọt mồm ngọt miệng lại còn đa mưu túc kế nên rất được ông bà Lâm yêu thích, đến cả em gái ruột cũng chỉ nhận mỗi Lâm Vũ Thành làm anh.
Dù nhà họ Lâm tuyên bố với bên ngoài Lâm Vũ Thành cũng là con ruột nhà họ Lâm, nhưng Lâm Vũ Thành vẫn luôn sợ cậu chủ thật đột nhiên quay về sẽ cướp đi tất cả những gì vốn có của gã.
Vì thế gã đã dùng kế hãm hại Lâm Hàn, sau khi c0i sạch Lâm Hàn say khướt thì lặng lẽ tống vào phòng Tạ Tư Hành, sau đó còn dẫn người tới bắt quả tang Lâm Hàn tại trận, ép cậu ta gả cho Tạ Tư Hành.
Tạ Tư Hành chính là nhân vật phản diện lớn nhất trong tiểu thuyết, tính cách ngoan độc thủ đoạn tàn nhẫn, từ sau khi gả cho hắn, ngày nào Lâm Hàn cũng phải chịu sự tra tấn của hắn, gần như mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt.
Nhưng dù Tạ Tư Hành đối xử với cậu ta như thế nào đi chăng nữa, Lâm Hàn lương thiện vẫn đối xử thật lòng với gã, nhưng mãi tới khi Lâm Hàn chết vì bệnh, Tạ Tư Hành chưa bao giờ đối tốt với cậu ta, mà đến một ngày nào đó mới đột nhiên tỉnh ngộ, nhân vật đỡ đạn đã sớm chết bệnh nay lại trở thành ánh trăng sáng mà hắn ngày đêm thương nhớ.
Còn sở dĩ bây giờ cậu ta nằm trong bệnh viện chính là vì trước đây không lâu, Tạ Tư Hành đã nói vài lời độc ác với cậu ta, khiến cậu ta khóc đứt ruột đứt gan, được đưa thẳng vào viện.
Đọc xong kịch bản, Ngự Hàn thầm cười lạnh.
Việc y đi vào thế giới này chỉ là một điều ngoài ý muốn, đợi đến lúc cục xuyên sách phát hiện sẽ đưa lại y về thế giới cũ, hoặc đổi cho y một hệ thống khác ít nói hơn.
Mà trước lúc đó, y hoàn toàn có thể dựa theo cách của mình để phát triển kịch bản.
Về phần cảm hóa nhân vật phản diện càng không cần phải nghĩ, đó vốn không nằm trong phạm vi tác nghiệp của y.
Không làm gì cũng có thể ăn trắng mặc trơn, y không làm được chuyện cảm hóa người khác.
Tạ Tư Hành thấy y cứ im lặng mãi, kiên nhẫn dần cạn mất, nói: “Em không có gì muốn nói với tôi à?”
“Đương nhiên là có.” Đọc xong cốt truyện, Ngự Hàn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tạ Tư Hành.
Thật ra Lâm Hàn rất đẹp, nhưng vì mắc bệnh quanh năm nên mới khiến cho màu da cậu ta tái nhợt, màu môi cũng rất nhạt, để lộ hơi thở bệnh tật đoản mệnh.
Tuy nhiên vào lúc này, vì có ánh sáng chói mắt phản chiếu trong đôi con ngươi kia, cho nên khuôn mặt trông có vẻ bệnh tật bỗng trở nên khác biệt.
Tạ Tư Hành cau mày, không biết y có ý gì.
Ngự Hàn nhìn hắn chằm chằm, nở nụ cười nhạt: “Ly hôn đi.”
Hệ thống: [Ký chủ ơi…]
Ngự Hàn không thèm quan tâm tới nó, giọng điệu cực kỳ tự tin: “Nói thật là anh không xứng với tôi.”
Hệ thống: [?!]
Tạ Tư Hành: “…”
Ánh trăng sáng con khỉ, hệ thống cảm hóa nhân vật phản diện con khỉ.
Y là Long Ngạo Thiên, dù gặp phải hoàn cảnh thê thảm hơn thế này gấp trăm lần, y cũng phải nói ra câu thoại kinh điển —— Mệnh ta không do trời!!
***********