Long Ngạo Chiến Thần

Chương 64: Con rắn nhỏ?




Long Trí cùng Long Minh dù gì cũng là đến từ cùng gia tộc, nếu chỉ có một quả trứng rồng hai người có lẽ sẽ trở mặt xuất thủ, nhưng bây giờ lại có hai quả trứng rồng, kết quả có thể tưởng tượng được.

Long Ngạo đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội ngàn năm một thuở này, một khi có được trứng rồi sẽ có tới tám mươi phần trăm thu phục được rồng, ngày sau cũng có thể biến thành Long võ giả.

Mọi người ở Thiên Vũ đại lục đều biết rằng, rồng tuy vô cùng cường đại nhưng trứng rồng lại không có chút lực công kích nào. 

Muốn thuần phục được rồng là vô cùng khó khăn, chỉ có sự dung hợp với rồng từ khi rồng còn trong trứng mới là cách dễ dàng nhất.

Muốn thành công thu được sự tán thành của rồng, vô cùng khó khăn, duy chỉ có thu được sự đồng ý của trứng rồng, chính là dễ dàng nhất.

Vừa mới nhìn thấy trứng rồng ba người đã giao tranh, ngươi tới ta đi. Nhưng lấy một địch hai, thực lực của Long Ngạo căn bản không thể thắng được lực của hai người liên thủ. 

Cho dù không phải địch thủ của đối phương, Long Ngạo cũng liều mạng chống lại hai người, tốc độ càng nhanh hơn hai người một bước, trực tiếp cầm lấy trên đất một quả trứng rồng rồi lui trở lại, còn để lại cho hai người một quả.

Long Trí cùng Long Minh sắc mặt quả thực khó nhìn tới cực điểm, Long Minh cầm lấy trứng rồng còn lại trên mặt đất, lạnh lùng nói:

"Long Ngạo, cơ hội lấy được trứng rồng rất nhiều, ta hy vọng ngươi giao trứng rồng trong tay cho ta, ta có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ." 

Long Minh cùng Long Trí không phải người ngu, đương nhiên biết tầm quan trọng của trứng rồng, khi mất đi cơ hội lần này, làm sao có thể biết được sau đó có lấy được trứng rồng nữa hay không.

"Long Ngạo, mau đem trứng rồng giao ra đây."

Long Trí hận không thể đi tới trực tiếp đoạt lấy trứng trong tay Long Ngạo, nhưng hắn biết rõ, lấy thực lực của mình căn bản không phải địch thủ đối phương, nhưng có nhị ca bên cạnh, hắn có mười phần lòng tin. 

Giao ra trứng rồng?

Mắt lạnh nhìn hai người đối diện, trên mặt Long Ngạo tràn ngập xem thường.

Căn bản không nói nhiều lời vô ích, Long Ngạo tích xuất một giọt tinh huyết bản mệnh quệt trên trứng rồng. 

"Long Ngạo, ngươi muốn chết."

Long Minh cùng Long Trí thấy đối phương đem tinh huyết bản mệnh quệt lên trứng rồng, sắc mặt hai người đồng loạt kinh hãi, bởi vì tinh huyết bản mệnh một khi bị trứng rồng hút vào, trừ phi là Long Ngạo ngã xuống, bằng không trứng rồng sẽ mãi thuộc về Long Ngạo, cho dù bọn họ lấy được cũng vô dụng.

"Long Trí, Long Minh, ta khuyên các ngươi không nên cố mà động vào, bằng không chúng ta khai chiến, liệu các ngươi có chắc giữ được trứng rồng trong tay không?" 

Sắc mặt hai người âm trầm tới cực điểm, gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, cũng không dám đơn giản xuất thủ.

Đúng như đối phương đã nói, một khi giao thủ bọn họ không có mười phần chắc chắn có thể giữ được trứng rồng trong tay, nhưng mất đi một quả trứng rồng, bọn họ thực sự không cam lòng.

"Nhị ca, ta muốn lấy trứng rồng này." 

Khoát khoát tay, Long Minh hình như cũng không bận tâm, lập tức đem tinh huyết bản mệnh của mình trét lên trứng rồng, làm như vậy hắn mới thực sự yên tâm.

"Long Ngạo, ngươi là thật khờ hay là giả ngốc, lần này ngươi theo ta tiến vào Long cốc chẳng qua là phụ trợ chúng ta mà thôi, lẽ nào ngươi thực sự muốn có được trứng rồng?"

"Ta không biết, ta chỉ biết có một việc, lần này Long Doanh tiền bối để ta tiến vào Long cốc mà không hạn chế ta cái gì cả, hai quả trứng rồng ta cho các ngươi một quả đã coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, không nên được một tấc lại muốn tiến một thước, cẩn thận nhặt được hạt mè đã đánh mất quả dưa hấu." 

"Ha ha ha…"

Nghe Long Ngạo nói, Long Minh cười như điên, trong tiếng cười tràn đầy khinh miệt, thật giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian vậy.

“Răng rắc, răng rắc.” 

Lúc này, vỏ trứng rồng trong tay Long Minh cùng Long Ngạo bắt đầu từ từ vỡ tan. Thấy vậy, hai người vui mừng không thôi. Chỉ có Long Trí là buồn khổ, ba người cùng nhau tiến vào Long cốc, rốt cuộc chỉ có hắn không có được trứng rồng, chỉ có thể nhìn trứng rồng trong tay hai người nở thành rồng nhỏ.

Trước sau không đến ba phút, vỏ trứng rồng trong tay hai người đã vỡ ra toàn bộ, vật nhỏ bên trong cũng chậm rãi nhúc nhích xuất hiện.

Vật nhỏ trong tay Long Minh có đầu giống như lạc đà, mắt giống như quỷ, tai giống như trâu bò, sừng giống như nai, thân giống như rắn, bụng giống như vỏ sò, vảy giống như cá chép, móng giống như ưng, nắm tay giống như hổ, trên người phủ đầy vảy, đây là rồng sao? 

Nhìn con rồng màu lửa đỏ trong tay mình, Long Minh quả thực ngạc nhiên tới cực điểm, thiếu chút nữa kinh hô thành tiếng, nói:

"Là Hỏa Long, ha ha ha, Hỏa Long, ta rốt cuộc có Hỏa Long làm bạn, ngày sau ta nhất định có thể biến thành võ giả Hỏa Long."

Nhìn trứng rồng trong tay đối phương nở ra Hỏa Long, Long Ngạo cũng là kinh ngạc vô cùng, bởi vì Hỏa Long ở bên trong Long cốc coi như là chủng tộc mạnh nhất. 

Nhưng lúc này, trên mặt Long Ngạo lại tràn đầy buồn khổ cùng bất đắc dĩ.

Đây là vật gì?

Nhìn con non vừa mới nở trong tay kia, không chỉ nói Long Ngạo, cả Long Trí cùng Long Minh hình như cũng có chút bất ngờ, trong giây lát Long Trí cùng Long Minh chợt cười to lên, trong tiếng cười tràn đầy châm biếm. 

Hỏa Long của Long Minh đầu giống như lạc đà, mắt giống như quỷ, tai giống như trâu bò, sừng giống như nai, thân giống như rắn, bụng giống như vỏ sò, vảy giống như cá chép, móng giống như ưng, nắm tay giống như hổ, trên người phủ một tầng vảy, mà cái thứ gọi là rồng trong tay Long Ngạo chẳng qua là một con rắn nhỏ thuần túy màu đen. Không sai, quả thực chính là một con rắn nhỏ.

"Đùa ta hay sao, mẹ kiếp, không phải rồng, hừ, để ta xem một chút đây là cái gì, hình như là rắn?"

"Nhị ca, ngươi nói không sai, chính là con rắn nhỏ." 

Thấy trứng rồng trong tay Long Ngạo nở ra không là rồng mà là con rắn nhỏ, Long Trí cũng xem như là cân bằng tâm lý.

Căn bản coi thường hai người châm biếm cùng khinh miệt, Long Ngạo nhìn con rắn nhỏ trong tay, trong lòng quả thực không thể thốt nên lời, hắn thực sự không nghĩ ra, trứng của người ta nở ra là Hỏa Long, vì sao trứng của mình lại nở ra con rắn nhỏ.

Con rắn nhỏ? 

Nếu như biết trước đây chỉ là một con rắn nhỏ, căn bản không cần phải tiến vào Long cốc mạo hiểm tính mạng, ở khắp bên ngoài đều có thể tìm được rắn nhỏ.

Không lẽ ném xuống?

Không biết vì cái gì, nhìn con rắn nhỏ ở trong tay mình không ngừng nhúc nhích, Long Ngạo có cảm giác tâm mạch tương liên mạnh mẽ với nhau, hình như thấy được những gì trải qua với mình suốt mười năm, con rắn nhỏ kia sợ rằng ở trong Long cốc to lớn này cũng sẽ phải chịu vô vàn châm biếm cùng xem thường. 

"Ngươi đã có duyên với ta, chúng ta từ nay về sau liền gắn bó làm bạn, con rắn nhỏ thì thế nào? Ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi thật tốt!"

Nhẹ nhàng vuốt ve con rắn nhỏ trong tay, trên mặt Long Ngạo hiện rõ vẻ cưng chiều cùng kiên trì.

Nhìn Long Ngạo, Long Trí cùng Long Minh hoàn toàn trợn tròn mắt, còn tưởng rằng não của đối phương bị hỏng, biết rất rõ ràng trong tay mình không phải là rồng, chẳng qua là một con rắn nhỏ, vì sao không ném xuống, thậm chí còn có vẻ muốn bầu bạn với nhau. 

"Long Ngạo, vì cái hành vi vô sỉ lúc nãy của ngươi, từ giờ trở đi chúng ta chính thức mỗi người đi một ngả, nhưng mà ngươi nhớ kỹ, không nên lại cùng chúng ta cướp giật trứng rồng, bằng không đến lúc đó ngươi sẽ chết một cách khó coi đấy."

"Chỉ bằng các ngươi sao?"

Long Ngạo đương nhiên sẽ không tiếp tục đi cùng hai người nữa, không chỉ nói hiện tại, mà từ lúc trước hắn đều phải luôn cảnh giác, quỷ mới biết hai người có ra tay với mình hay không. Tuy rằng kiêng nể thực lực Long Minh, nhưng Long Ngạo cũng không e ngại, cùng lắm thì khai chiến, cho dù không phải là địch thủ của đối phương thì cũng có thể thuận lợi rời khỏi đây.