Nghĩ tới đây, Long Thần dâng lên hứng thú đối với Luân Hồi thần thú. Chỉ có điều bộ dáng và tính cách của tên này quả thật không dám khen tặng.
Đồng dạng là hồn phách nhưng mà giữa nó và Linh Hi chênh lệch quá lớn.
Ban đầu Linh Hi xuất hiện xinh đẹp động lòng người, còn Luân Hồi thần thú lại mang hình dáng quá mức dị thường. Long Thần không biết nên miêu tả nó như thế nào.
Hồn phách Luân Hồi thần thú dần dần ngưng tụ thành thật thể, bộ dáng ban đầu chẳng khác gì một con mèo trắng. Quan trọng nhất là Bạch Miêu thì phải thuần khiết, lanh lợi, nhưng mà tên này lại tròn vo, vẻ mặt cực kỳ gian tà.
Long Thần trợn mắt nhìn thật lâu, thật sự không biết nên nói gì cho tốt. Lúc này Bạch Miêu mới bay lại gần, ngạo nghễ nói: "Con kiến hội, Bổn thần đã hiện ra chân thân, tại sao người còn chưa cúi đầu cảm tạ."
Nội tâm Long Thần càng thêm nghi ngờ, hắn cho rằng bộ dáng Luân Hồi thần thú hẳn là cực kỳ uy nghiêm, ít nhất cũng không thua kém Tiểu Lang mới đúng. Không nghĩ tới nó lại là một con mèo mập, vẻ mặt khôi hài như vậy cũng là thần thú?
Thế nhưng, đối phương có ơn cứu mạng lại là sự thật. Long Thần đang chuẩn bị quỳ lạy thì Luân Hồi thần thú đã dời ánh mắt về phía Tiểu Lang. Nó khẽ cau mày, đột nhiên lùi lại một bước, trầm giọng nói:
"Con kiến hội, quỳ lạy thì miễn đi. Bổn thần vốn không xem trọng cái loại lễ nghi kiểu này, trong tương lai mọi người sẽ ở cùng nhau một đoạn thời gian. Chẳng qua là ta không thích chó đen, bộ dáng xấu xí như thế rất đáng ghét."
Tiểu Lang xấu xí? Long Thần câm lặng hồi lâu, nói thật ra hình dáng Tiểu Long lúc bình thường rất có lực sát thương với nữ nhân. Cái con mèo mập này nói như thế không cảm thấy xấu hổ sao?
"Con kiến hôi, Bổn thần lên tiếng mà người dám không nghe?" Luân Hồi thần thú tiếp tục vươn Miêu Trào ra đe dọa.
Tiểu Long cũng cảm thấy buồn bực, lặng lẽ mở hàm răng trắng toát ra. Một luồng ngọn lửa Cửu U Ma Tổ bắn tới vị trí trước mặt con mèo mập. Vốn là hắn chỉ muốn thị uy mà thôi, dù sao hắn có trực giác thực lực tên này không hơn gì ai.
Quả nhiên Luân Hồi thần thú biểu hiện khiến cho bọn họ kinh ngạc trợn lòi mắt.
Thời điểm tiểu Lang vừa mới phun ra ngọn lửa Cửu U Ma Tổ thời điểm, Luân Hồi thần thú bỗng nhiên run lên, lông tóc dựng đứng trực tiếp chui vào trong Thái Hư long phú.
"Tha mạng!"
Ba chữ kia quanh quẩn bên tại Long Thần và Tiểu Lang hồi lâu không tiêu tan.
Lúc này Long Thần mới hiểu rõ cái tên Luân Hồi thần thú này không có một chút thực lực. Lúc nãy ra vẻ cao cao tại thượng chỉ là giả vờ mà thôi.
Long Thần và Tiểu Lang quay mặt nhìn nhau.
Luân Hồi thần thú xuất hiện nằm ngoài dự liệu của bọn họ, tính cách quá kém, thực lực cơ hồ bằng không. Long Thần suy tư một lát rồi hỏi:
"Cái tên... à, tiền bối, người cảm thấy Tiểu Lang thế nào?"
"Bổn thần thấy nó lẻ loi hiu quạnh thật là đáng thương. Cũng được, mặc dù bộ dáng xấu xí nhưng thượng thiên có đức hiếu sinh, tạm thời cho nó lưu lại. Ngày sau xem nó biểu hiện như thế nào rồi lại quyết định." Luân Hồi thần thú gia bộ trấn định, hắng giọng nói vọng ra.
Long Thần và Tiểu Lang nhìn nhau lắc đầu bất đắc dĩ cười.
Xem ra hành trình mới không hề buồn tẻ như trong tưởng tượng.
Sau khi đã quyết định rời đi, Long Thần lập tức quay trở về Hoàng Thành các biệt Triệu Thanh Vân.
Trên đường tới Hoàng Thành, Long Thần và Tiểu Lang bắt đầu nói chuyện với Luân Hồi thần thú, dần dần tìm hiểu lại lịch và nguyên nhân trong đó. Nhưng con mèo mập này dứt khoát ngậm miệng không nói về lại lịch của mình, chỉ nói là sinh ra từ thời viễn cổ, sau đó gặp nạn mới trú ẩn trong Thái Hư long phú.
Mãi đến khi Vương Triêu hủy diệt Bạch Dương trấn mới chịu xuất hiện.
Về phần lực lượng của con mèo mập này thì khỏi phải bàn, ngoại trừ có ba xạo ra vốn không có một chút năng lực gì đáng nói. Thế nhưng, Luân Hồi thần thú vẫn tìm cách giải thích:
"Người cho rằng giúp các ngươi nghịch thiên cải mệnh, niết bàn trọng sinh là chuyện dễ dàng hay sao? Nói cho các ngươi biết, ta bây giờ sở dĩ không có lực chiến đấu là vì lãng phí hết lực lượng cứu mạng các người rồi."
Đối với lý do này, Long Thần chỉ tin một nửa.
Quả thật là nhờ có con mèo mập xuất hiện nên quãng đường này vô cùng sinh động, không còn trầm muộn như lúc ban đầu.
Vừa mới bắt đầu, nội tâm Long Thần rất là kính sợ đối với Luân Hồi thần thú, thiếu chút nữa xem nó thành thần rồi. Dù sao đối phương cũng sống trong Thái Hư long phú, nhưng mà thời gian chung đụng càng lâu, Long Thần càng phát hiện tính cách tên này thối không tả nổi.
Tại một người hai thú trong, Luân Hồi thần thú địa vị, vừa đầu hàng lại rơi nữa, cho đến phía sau Long Thần trực tiếp gọi hắn con mèo mập hoặc là mèo mập.
Tại chạy tới Hoàng Thành đường xá trong, duy nhất vui mừng một chuyện, chính là con mèo mập thế nhưng hiểu được một loại Thông Linh thú đạo, nắm giữ đây Thông Linh thú đạo,
Long Thần có thể cùng Tiểu Lang trực tiếp trao đổi.
"Cũng được, Bổn thần thấy hai người các ngươi luôn nhìn nhau âm thầm trao đổi gì đó. Những Bổn thần lòng dạ từ bị sẽ truyền lại thần thông từ thời viễn cổ cho các ngươi. Các người phải thật tình học tập, chớ để làm tổn hại danh tiếng của Bổn thần. Nhớ năm đó, Bổn thần tại thời kỳ thái cổ chính là chưởng khống giả Luân Hồi tiếng tăm lừng lẫy."
"Mèo mập, bớt nói nhảm, có rắm mau thả." Long Thần buồn bực quát.
"Con kiến hôi, không nên lại gọi Bổn thần là mèo mập, cẩn thận Bổn thần... mà thôi, Bổn thần không so đo với kẻ phàm phu tục tử. Thông Linh thú truyền lại cổ huấn như sau, ngươi cẩn thận lắng nghe."
Tổng cộng năm ngày, Long Thần đã nhớ kỹ cổ huấn của Thông Linh thú, sau đó bắt đầu tu luyện Thông Linh thú đạo. Hắn phát hiện mình dần dần nghe hiểu lời tiểu Lang nói, điều này làm cho nội tâm hắn vô cùng kích động.
Dĩ nhiên, Tiểu Long cũng hưng phấn khi có thể trực tiếp nói chuyện với Long Thần. Kể từ khi biến thành Phệ Nhật yêu lang, hắn quả thực sống cô độc trong thế giới của mình, chỉ có Linh
Hi mới hiểu được lời của hắn. Phải biết rằng, Long Thần lựa chọn con đường này nhất định sẽ đồng hành với hắn trên hành trình dài đằng đẵng. Tối trọng yếu nhất là bọn họ đã có thể bàn bạc với nhau những điều lĩnh ngộ được trong lúc tu luyện.
"Đại ca!" Tiểu Lang kích động nói.
"Tốt, rất tốt!” Long Thần khẽ gật đầu, sau đó dùng tinh thần âm nói với Luân Hồi thần thú: "Mèo mập, cảm ơn người. Sau này húng ta làm bằng hữu, thế nào? Tương lai người có chuyện gì có thể nói với ta. Chỉ cần ta làm được nhất định sẽ giúp ngươi hết mình!"
"Cái tên... ha ha, chẳng qua là tiện tay mà thôi. Bốn thần không hao tổn bao nhiêu tâm lực cả, ha hả!"
Con mèo mập làm bộ khiêm tốn nói vọng ra.
Long Thần thấy nó vẫn biểu hiện như chính nhân quân tử thì hận đến ngứa răng. Con mèo mập này ưa thích ăn nói ba xạo, hơn nữa còn là tiêu quý nhát gan. Hắn thật sự hoài nghi nó có phải là Luân Hồi thần thú hay không? Nếu như là tiểu hồ ly hay cáo già thì đúng hơn.
Lúc này con mèo mập hóa thành một luồng khói xanh từ trong Thái Hư long phú bay ra ngoài, ánh mắt đánh giá Tiểu Lang thật lâu mới nói: "Tiểu cầu cẩu Bổn thần giúp người chuyện lớn như vậy, tại sao không cảm tạ Bốn thần?"
"Ta là người, không phải chó." Tiểu Lang lắc đầu bất đắc dĩ.
"Bổn thần dĩ nhiên biết ngươi là người, nhưng thân thể ngươi bây giờ là Phệ Nhật yêu lang. Vì thế người thuộc về yêu thú nhất tộc, ta Luân Hồi thần thú là tồn tại cao nhất trong Thú tộc. Nói cho cùng người nên gọi ta một tiếng tổ tông!" Con mèo mập nâng cao bụng bự, vươn móng vuốt ra tỏ vẻ kiêu hãnh.
"Mèo mập, người từng thấy tổ tông loài sói là mèo chưa?" Tiểu Lang hỏi ngược lại không chút khách khí.
"Cái tên, cái tên, ha ha ha. Thế gian tồn tại rất nhiều chuyện thần kỳ, ngươi làm sao biết ta chưa từng sinh ra một con sói?" Con mèo mập vội vàng cãi lại.
Long Thần nhìn hai tên này nói chuyện với nhau trong lòng buồn cười quá mức, vốn là nội tâm đau khổ cũng giảm bớt không ít. Hai tên này chung đụng mới có mấy ngày đã tranh cãi giống như oan gia.
Không thể không nói, bởi vì Luân Hồi thần thú xuất hiện đã giúp cho tâm tình hắn thư giãn hơn nhiều.
Thế nhưng, Long Thần mơ hồ suy đoán con mèo mập này hẳn là tồn tại bất phàm, cho dù hắn không nói gì nhưng nó đã biết Tiểu Lang là nhân loại biến thành Phệ Nhật yêu lang. Ngoài ra trí thông minh và hiểu biết của nó cực kỳ phong phú.
"Thật ra Thái Hư long phú còn có một chỗ tốt. Long Thần, ngươi có thể sử dụng nó ngay lúc này."
Khi đến gần Hoàng Thành, con mèo mập bỗng nhiên nói ra một câu.
"Cái gì?" Long Thần quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
"Bên trong Thái Hư long phù tồn tại một khu vực gọi là Thái Hư cảnh, lấy năng lực hiện tại của ngươi có thể sử dụng giống như túi càn khôn. Điểm đặc biệt là người khác có giết người cũng không thể chiếm đoạt đồ vật ở trong đó. Hơn nữa..."
Nói đến đây, con mèo mập nhìn sang Tiểu Long lộ vẻ đắc ý:
"Thái Hư cảnh có thể chứa được sinh vật sống. Thí dụ như con chó đen này, chỉ việc ném nó vào Thái Hư cảnh là xong. Ở trong đó tồn tại một loại năng lượng gọi là Thái Hư khí có tác dụng tăng cường tốc độ trưởng thành của yêu thú. Ta nghĩ rằng người nên ném nó vào đi, lúc bình thường không nên thả ra dọa người."
Đối với Long Thần đây tuyệt đối là tin tức đáng mừng.
"Mèo mập, phạm vi Thái Hư cảnh rộng lớn bao nhiêu?" Long Thần vội vàng hỏi.
"Điều này phụ thuộc vào thực lực của người, chân khí người nhiều bao nhiêu thì diện tích Thái Hư cảnh lớn bấy nhiêu. Lấy thực lực người hiện tại có thể chứa được năm mươi con chó đen ở hình thái chiến đấu."
Mèo mập nói xong liền nhếch miệng cười nham hiểm.
"Năm mươi con? Đối với hình thể Tiểu Lang xem như dư thừa rồi." Long Thần mừng rỡ như điên. Luân Hồi thần thú quả thật mang đến cho hắn không ít chỗ tốt.
"Thế nào? Rất tốt đúng không? Còn không mau ném con chó kia vào Thái Hư cảnh." Con mèo mập dường như rất có địch ý đối với Tiểu Lang, hễ rảnh rỗi là tìm cách trêu chọc, quấy phá.
Tiểu Lang đột nhiên dừng bước, quay đầu lại trợn mắt lên dọa cho mèo mập chạy trốn ra sau lưng Long Thần. Tốc độ nó di động quả thật là cực kỳ kinh khủng.
Tiểu Lang lười so đo với tên này, nếu không hắn đã sớm phun ra ngọn lửa Cửu U Ma Tổ đốt nó thành tro rồi. Trải qua một đoạn thời gian chung đụng, Long Thần và tiểu Lang đã phát hiện con mèo mập rất là kiêng kị ngọn lửa Cửu U Ma Tổ, vì thế mới ghét lây sang tiểu Lang.
"Tốt lắm, bây giờ ngươi sẽ dạy ta phương pháp sử dụng Thái Hư cảnh đúng không?" Long Thần cười nói. Hắn dự định chuyển tất cả tài vật vào trong Thái Hư cảnh. Chỉ cần con mèo mập không nói xạo thì đó là nơi an toàn nhất rồi.
Con mèo mập tính cách quá kém, nhưng ít ra vẫn mang lại cho hắn không ít chỗ tốt. Sau đó hắn làm theo lời nó, im lặng cảm nhận khí tức bên trong ấu ký Thái Hư long phú, hồi lâu sau mới loáng thoáng cảm giác một vùng hư vô tràn ngập năng lượng màu xám tro.
"Đó là Thái Hư khi sinh ra đồng thời với thiên địa nguyên khí. Đối với tu luyện gia hay là yêu thú đều có lợi ích phi phàm. Trước giờ con chó đen kia một mực thôn phệ năng lượng Hòa thuộc tính không thể nào tiến hóa hoàn mỹ, Thái Hư khí có thể bồi dưỡng thân thể hắn, bù đắp những chỗ thiếu sót để hắn có phẩm chất trụ cột của tuyệt thế yêu thú."
Con mèo mập tiếp tục giải thích, bộ dạng vô cùng đắc ý.
Vẻ mặt nó kiêu ngạo và hờ hững, tựa hồ Tiểu Lang có trở thành tuyệt thế yêu thú cũng không thành vấn đề đối với nó.
Long Thần nhớ kỹ phương pháp sử dụng Thái Hư cảnh, sau đó thông qua tinh thần lực kiểm tra những vật phẩm ở trong đó. Chỉ cần động ý niệm là hắn có thể lấy ram cất vào vô cùng đơn giản.
Thái Hư cảnh rõ ràng là tốt hơn túi càn khôn rất nhiều, ít nhất hắn cũng không lo lắng bị người khác giết người cướp của.
Hơn nữa, Tiểu Lang tu luyện ở trong Thái Hư cảnh cũng là biện pháp tốt, có đôi khi hắn hành động không tiện mang theo tiêu Lang.
"Đại ca, con mèo mập nói khoác Thái Hư khí lợi hại như thế. Ta cũng muốn vào đó thử xem!" Lúc này tiêu Lang đi lại gần nói nhỏ với hắn.
Long Thần khẽ gật đầu, trực tiếp chuyển dời tiểu Lang vào trong Thái Hư cảnh.
"Thái Hư cảnh giống như một phương thế giới, chỉ cần thực lực ngươi trở nên mạnh mẽ sẽ có lúc tự mình vào trong đó thăm dò." Con mèo mập lại ném ra một câu kinh người.
Long Thần chờ đợi một lát rồi hỏi thăm Tiểu Long tình hình thế nào.
"Tiểu Lang, sao rồi?" Long Thần hỏi.
"Mèo mập nói không sai, quả thật rất thoải mái. Mặc dù khí tức Thái Hư trong này mỏng manh, nhưng ta cảm nhận được cho tốt rất lớn." Thanh âm Tiểu Lang từ trong truyền ra.
"Vậy thì tốt, bây giờ ta đi cáo biệt sự tôn."
Hoàng Thành là địa phương cuối cùng trước khi Long Thần rời khỏi Thương Ương quốc.
Bởi vì Long Thần quấy rối một trận làm cho Hoàng Thành biến thành một mảnh hỗn loạn. Sau đó các đệ tử Thiên Ma cung phân ra khắp nơi trấn thủ mới khống chế được tình hình. Các quân đoàn thủ vệ quân và cấm vệ quân đã lựa chọn đầu hàng, thế lực hoàng tộc xem như kết thúc.
Thay vào đó Thiên Ma cung trở thành bá chủ Thương Ưng quốc.
Triệu Thanh Vân không có hứng thú đối với quyền thế, nhưng trong Thiên Ma cung vẫn có rất nhiều người mưu cầu danh lợi. Thí dụ như hai đại Lão Ma nghe nói Mộ Dung Vũ sắp làm nữ hoàng lập tức vui mừng hớn hở. Mấy ngày qua hai người bận rộn đủ chuyện, chuẩn bị làm nghi lễ Mộ Dung Vũ lên ngôi.
Chỉ cần Mộ Dung Vũ trở thành nữ hoàng thì đế quốc sẽ ổn định trở lại, không còn phải lo lắng thế lực khác thừa cơ đục nước béo cò.
Ngoại trừ Thiên Ma cung ra, những thế lực khác không có võ giả Thiên Hà cảnh đệ cửu trọng. Vì thế đại đa số lựa chọn phương thức yên lặng chờ cơ hội, đến khi nghe thấy Mộ Dung Vũ lên ngôi cũng không có ai dám nói một câu. Dù sao thực lực Mộ Dung Vũ đã là Thiên Hà cảnh đệ cửu trọng chân chính, trong tay nắm giữ Đế Hoàng kiếm đã không kém Lâm Tử Thần bao nhiêu.
Long Thần ẩn giấu hành tung lên vào hoàng cung. Dựa vào Phệ Linh yêu đồng tìm kiếm vị trí Triệu Thanh Vân.
Lúc này Triệu Thanh Vân đang ở trong Kim Loan điện, ngoài ra còn có Mộ Dung Vũ và hai Đại lão ma. Bọn họ đang thương nghị vấn đề lên ngôi và trị an. Long Thần đúng lúc đi vào làm cho cả bốn người trợn tròn mắt.
"Long... Long Thần." Đại lão ma và Nhị lão ma thấy hắn theo bản năng giật mình một cái. Bọn họ thật sự kiêng kị tiểu tử này.
"Thần nhi, ngươi trở lại rồi. Chúng ta đang thương lượng thời gian tiểu Vũ lên ngôi, bước đầu xác định vào đầu tháng sau. Người là nhân vật có địa vị lớn nhất Thương Ương quốc, đến lúc đó phải tới trình diện nói giúp tiêu Vũ vài câu." Triệu Thanh Vân cười nói.
"Sư tôn, ta tới là để từ biệt. Ngày hôm nay ta muốn rời Thương Ương quốc đi Thần Vũ thánh triêu." Long Thần nói thẳng ra mục đích của mình.