Hiện tại Linh Hi đã khôi phục thân thể, hắn đương nhiên không ngại ngần ôm nàng ngủ. Quan hệ hai người bọn họ đã quá mật thiết rồi, chỉ còn cách một làn ranh mỏng manh nữa thôi.
Đến lúc này Linh Hi vẫn không rõ ràng tại sao hắn đột nhiên ngừng lại.
"Thần ca ca, nếu là Lam thì người có vậy không?" Linh Hi nhỏ giọng hỏi.
Long Thần chỉ hận không thể gõ nàng một cái, đến giờ hắn mới hiểu được thì ra nàng đang nghĩ tới chuyện này. Cuối cùng hắn suy tư thật kỹ, dùng ngữ khí nghiêm túc nói:
"Ta dừng lại là có nguyên nhân sâu xa, chẳng qua là người không nghĩ tới mà thôi. Nếu như người nhà của ngươi đến, bọn họ phát hiện người không còn là tấm thân xử nữ. Ngươi nói bọn họ có tha cho ta không?"
Đây chính là chỗ Long Thần cố kỵ, nếu không hắn đường đường nam tử hán huyết khí phương cương làm gì chịu đựng được hấp dẫn to lớn như vậy chứ?
"Thì ra là vậy, ta quá ngu ngốc mới không nghĩ đến chuyện này."
Linh Hi giật mình chợt hiểu, ánh mắt lộ vẻ hối lỗi, cười nói với hắn:
"Thần ca ca, xin lỗi người!"
Nghĩ đến lúc nãy mình to gan lớn mật dụ dỗ hắn, gương mặt Linh Hi nóng hổi, không dám nhìn thẳng vào mắt Long Thần.
Ngoài kia gió lớn mưa rào, mà ở gian phòng lại nóng bỏng xuân tình. Long Thần mỉm cười nhàn nhạt, ôm Linh Hi sát hơn, sau đó nói thầm vào tai nàng:
"Bây giờ ta ôm người ngủ, được không?"
"Mơ ước của ta chỉ có vậy thôi!"
Linh Hi cúi đầu vào ngực hắn, cảm nhận hơi ấm trên người hắn. Nàng vĩnh viễn không quên thời khắc này, chỉ có ở bên cạnh hắn, nàng mới cảm thấy ấm áp và an toàn.
Lúc này nàng bỏ qua hết thảy, chỉ muốn im lặng tận hưởng cảm giác yên bình hiếm có này.
Ngày mai đối mặt cái gì cứ để ngày mai tính.
Long Thần cũng không nghĩ nhiều, hắn chỉ muốn hưởng thụ một buổi tối tốt đẹp với nàng.
Cơn mưa càng lúc càng lớn, tiếng sấm đùng đùng vang vọng khắp không gian.
"Đây là một đêm đẹp nhất đời ta." Linh Hi bỗng nhiên nói.
"Ài, đừng nói nữa, ngủ đi!" Long Thần vỗ vỗ gương mặt nàng, nhẹ nhàng an ủi.
Dĩ nhiên, bọn họ không thể nào ngủ được. Long Thần và nàng cứ thế nói chuyện với nhau qua một đêm.
"Hết mưa rồi." Linh Hi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Long Thần khẽ gật đầu.
"Thần ca ca!" Linh Hi bỗng nhiên khóc ấm ức, nước mắt thấm ướt một mảng y phục trên người hắn.
"Bọn họ xuất hiện rồi. Sau nửa canh giờ sẽ tới nơi này." Linh Hi lâm vào tuyệt vọng, thanh âm không còn một chút tự tin.
Long Thần cảm giác nội tâm trống rỗng, phảng phất như thế giới đột nhiên tăm tối. Hắn cảm nhận khí tức đè nén đến ngạt thở, lồng ngực nặng nề như đeo ngàn cân.
Hắn chính là không dám hỏi vấn đề này, đó là vì còn mang tâm lý may mắn, chỉ hi vọng người nhà Linh Hi sẽ không phát hiện ra nàng. Nhưng mà sự thật vẫn luôn tàn khốc, một tia may mắn nhỏ nhoi kia không hề tồn tại. Mà diễn tiến sự việc đúng như dự liệu của hắn, bắt đầu từ bây giờ hắn sẽ bước lên con đường hung hiểm, gian khổ hơn trước gấp ngàn lần.
Long Thần nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu cố gắng bình ổn tâm tình của mình.
"Tiểu Hi, ngươi nói cho ta biết, ta làm sao mới tìm được ngươi?" Đây là vấn đề trọng yếu nhất, hiện tại hắn cần phải biết vấn đề này.
Nghĩ đến mình chỉ còn nửa canh giờ ở chung với hắn, kế tiếp hai người sẽ phải biệt ly hầu như không có cơ hội gặp lại, Linh Hi thật sự kiên cường không nổi. Cho dù nàng cố gắng thế nào, nước mắt vẫn rơi xuống như mưa.
"Nói mau, trừ phi ngươi không muốn ta tới đón ngươi." Long Thần thấy nàng im lặng không nói, trong lòng đau như đao cắt. Chẳng qua là hắn phải mạnh mẽ lên, không được để cho nàng thấy một mặt yếu đuối của mình.
Linh Hi cũng sợ chuyện này sẽ phát sinh, vội vàng lau nước mắt nói:
"Thần ca ca, ta sẽ đưa cho ngươi một cái bản đồ. Người nghe cho rõ!"
Sau đó nàng suy tư một lát rồi chậm rãi nói:
"Vạn Quốc cương vực nằm ở một góc Long Tế đại lục. Nơi này là lãnh thổ phong bế, ba mặt giáp biển, còn dư lại một hướng chính là cấm khu. Nghe nói đó là chiến trường thời kỳ cổ xưa, ngoài ra nó còn được gọi là mộ địa Thái Cổ. Bởi vì mộ địa Thái Cổ cách trở, cho nên người dân Vạn Quốc cương vực không có cách nào đi tới ra ngoài."
"Mộ địa Thái Cổ?" Long Thần âm thầm ghi nhớ cái tên này.
Linh Hi tiếp tục nói: "Bên ngoài mộ địa Thái Cổ là ba đại Đế vực. Đây mới thực sự là Long Tế đại lục, chiếm diện tích càng thêm rộng lớn. Mỗi Đế vực là một khối lãnh thổ lớn gấp mấy lần Vạn Quốc cương vực. Gia tộc của ta ở trong Kiếm Hồn đế vực, nếu người tới được nơi đó thì tìm hiểu thế lực gọi là Kiếm Hồn đế cung. Đó là chỗ ở của ta"
"Có mộ địa Thái Cổ cách trở, ta làm sao tiến vào ba đại Đế vực?" Long Thần nghe nàng miêu tả Long Tế đại lục cũng sợ ngây người, cũng may là trước đó hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi.
Ít nhất hắn đã có mục tiêu cụ thể, sau này sẽ phải dựa vào chính mình phấn đấu mà thôi.
"Trong mộ địa Thái Cổ có lối đi thông ba đại Đế vực. Vì thế người trước tiên tìm đến một trong mười đại thành triều, thăm dò tin tức về mộ địa Thái Cổ.” Linh Hi tiếp tục giải thích.
"Nói cách khác, sau khi ta tới Thần Vũ thánh triều sẽ tìm hiểu phương pháp tiến vào mộ địa Thái Cổ. Sau đó sẽ thăm dò lối đi thông ba đại Đế vực, khi đó sẽ có thể tìm được ngươi?"
Long Thần hỏi lại lần nữa.
Linh Hi khẽ gật đầu, nước mắt lại bắt đầu chảy ra, thấy nàng thất hồn lạc phách, nội tâm Long Thần càng thêm khổ sở.
"Thực lực, đáng chết, nếu như ta có thực lực siêu cường sẽ không gặp phải vấn đề này rồi. Hết thay chỉ là thực lực chết tiệt." Quãng thời gian này Long Thần thăng cấp quá mức thuận lợi. Điều này làm cho hắn rất là đắc ý với thiên phú của mình. Hiện tại hắn rốt cuộc biết được mình vẫn còn quá yếu, hoàn toàn không có tư cách lên tiếng.
Hắn không cam lòng, thật sự không cam lòng.
"Còn có nửa canh giờ..." Long Thần biết đây là lựa chọn của bản thân. Hắn vẫn luôn cho rằng mình sẽ không hối hận, nhưng mà giờ phút này hắn bắt đầu nuối tiếc. Bởi vì hai người sẽ phải xa nhau không biết đến bao giờ mới gặp lại.
Linh Hi nghe thấy ba chữ nửa canh giờ liền khóc ầm lên, ôm chặt lấy hắn không muốn buông ra.
"Tiểu Hi, đừng như vậy, trấn định một chút, tận lực giữ vững lý trí của mình. Nếu như người nhà của người xem thường ta, rồi lại thấy ta với người thân mật, người đoán xem sẽ phát sinh chuyện gì?" Long Thần thở dài bất đắc dĩ.
Hắn không sợ chết, chỉ là muốn giảm bớt phiền toái. Bởi vì hiện tại hắn không có năng lực nghịch chuyển tình thế, chỉ có thể yên lặng tiếp nhận.
Long Thần nói câu này quả thật hù dọa Linh Hi, chuyện này quan hệ đến sinh tử của hắn, cho nên nàng không dám khinh thường.
"Thần ca ca, người tới là bà ngoại, phụ thân và mẫu thân không dễ nói chuyện. Nhưng mà bà ngoại rất hiền, cũng là người thương yêu ta nhất. Nói không chừng ta sẽ có cách đưa người đi theo."
Linh Hi bỗng nhiên kích động, giọng nói gấp gáp hẳn lên.
"Bà ngoại? Nàng thật sự rất tốt với ngươi?"
Nói thật ra, nội tâm Long Thần cũng bắt đầu lay động. Hắn biết sự tình phát triển đúng như Linh Hi nói là tốt nhất. Lấy thực lực hắn bây giờ không có cách nào so sánh với đối phương, một khi xuất thủ chỉ chọc cười cho người ta mà thôi. Hơn nữa, hắn cũng không nỡ từ bỏ Linh Hi, trong lòng cảm thấy phương hướng đó rất thích hợp với mình.
"Thật mà, bà ngoại rất thương ta, nàng sẽ đáp ứng." Linh Hi vội vàng bảo đảm.
Long Thần không nghĩ tới còn có cơ hội thay đổi. Nếu như bà ngoại của nàng đáp ứng, vậy thì hắn không cần phải vất vả đi tìm mộ địa Thái Cồ roi.
Long Thần suy nghĩ cẩn thận rồi nói:
"Tiểu Hi, phương pháp này quả thật có thể thử. Thế nhưng, khi đó người không thể nói ra quan hệ của chúng ta. Tốt nhất chỉ nói là bằng hữu với nhau, còn ta có ơn cứu mạng đối với ngươi.
Thậm chí cố gắng tìm được Cửu Thiên Tiên Linh quả giúp ngươi khôi phục thân thể. Như vậy cơ hội sẽ lớn hơn một chút."