"Lâm Tử Thần, ngươi còn giả bộ? Cảm thấy buồn cười lắm hả? Nói cho ngươi biết, ngươi không cần phải giả bộ làm gì, nam tử hán đại trượng phu làm việc cũng không dám nhận?"
Lâm Phách Thiên cười lạnh nói.
Bộ dạng Lâm Tử Thần lạnh lẽo chí cực, hoàn toàn không coi Lâm Phách Thiên vào đâu. Trong mắt phần lớn người cũng chỉ có hắn mới có khả năng vào có gan giết chết đệ nhất thống lĩnh.
"Ngươi có bệnh đúng không? Ta xem ngươi là ăn no rỗi việc kiếm cớ gây chuyện. Lâm Phách Thiên, ta nói cho ngươi biết, lần này là người chủ động trêu chọc nhưng ta không muốn so đo. Ngày hôm nay ta xem như không có chuyện gì xảy ra, ngươi có thể lăn. Nếu không ngươi đừng có trách ta trở mặt vô tình."
Ánh mắt Lâm Tử Thần âm trầm ngó chừng đại hoàng tử, tựa hồ chỉ một lời không hợp sẽ lập tức máu nhuộm nơi này.
Lâm Phách Thiên thấy đối phương chẳng những không thừa nhận mà còn lớn lối đuổi người sát khí trong lòng hắn lại tăng lên vài phần. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm Lâm Tử Thần, cười lạnh nói:
"Ta quả thật thừa nhận thiên phú tu luyện không bằng người nhưng mà những phương diện khác ngươi chỉ là phế vật. Hôm nay là người gây chuyện trước, bây giờ ta đi mời phụ hoàng tới bình luận phân xử. Bản thân ta muốn nhìn xem người giải thích thế nào?"
Sau khi nói xong Lâm Phách Thiên xoay người chuẩn bị đi mời Kiếm Hoàng.
"Muốn đi? Đâu có dễ dàng như vậy, đá nát đại môn của ta rồi định phủi mông bỏ đi?"
Lâm Tử Thần thoáng cái che ở trước mặt đại hoàng tử, sắc mặt bất thiện.
Điều này làm cho Lâm Phách Thiên càng thêm tức giận, hắn cười lạnh một tiếng bước lên đối diện với Lâm Tử Thần, thái độ không hề thua kém đối phương tý nào.
"Giết người của ta là xong hả? Lâm Tử Thần, ngươi lại còn dám kiêu ngạo như vậy khiến ta bội phục lá gan của người đó. Thế nhưng ngày hôm nay người đừng hòng thoát tội, để ta xem phụ hoàng sẽ quyết định thế nào, xem ai đúng ai sai. Hừ!"
"Giết người của ngươi?"
Lâm Tử Thần ngẩn ra, hồi lâu mới hỏi lại lần nữa:
"Ta giết người của người khi nào?"
"Còn giả ngu?"
Lâm Phách Thiên trực tiếp kéo tay hắn đi về phía Hoàng cung.
"Lâm Phách Thiên, ngươi không nói rõ ràng đừng hòng rời đi."
Lâm Tử Thần giật tay ra, lớn tiếng quát.
"Dương Thanh."
Lâm Phách Thiên rốt cuộc để cho Long Thần xuất thủ, tại thời khắc mấu chốt Long Thần đứng ở trước mặt Lâm Tử Thần. Song phương bắt đầu rơi vào thế giằng co.
Tốc độ như thế đúng là có chút cân lượng.
Lâm Tử Thần nhìn Long Thần từ trên xuống dưới:
"Thế nhưng ngươi chỉ coi như là có chút tài mọn mà thôi. Lâm Phách Thiên tới cửa gây chuyện còn nói ta giết thủ hạ của hắn, ta đường đường Tứ hoàng tử không thể bị oan uổng như vậy. Thôi thì trước hết giết người tìm chút lời lãi đã."
Sau khi nói xong Lâm Tử Thần bộc phát chân khí, chợt quát một tiếng vung tay công kích Long Thần.
Thời khắc đối chọi Lâm Tử Thần một lần nữa Long Thần đã không còn vô lực như trước nữa rồi. Lần trước hắn sử dụng Huyết Tế cũng không phải là đối thủ nhưng mà bây giờ đã khác. Hắn chỉ cần trì hoãn thời gian đợi chính chủ xuất hiện là được rồi, cũng không cần phải thực sự chém giết với tên này làm gì.
Mặc dù chỉ là một quyền tùy tiện nhưng mà lực lượng Thiên Hà cảnh đệ cửu trọng đương nhiên không thể coi thường.
"Định Hải Triều Tịch quyền."
Long Thần không lùi mà tiến, hai chân lướt tới nghênh đón đối phương. Kình khí mãnh liệt biến thành từng đợt sóng gợn đón đỡ nắm đấm của Lâm Tử Thần.
“Ầm ầm ầm!”
Thanh âm bạo tạc vang lên, Lâm Tử Thần vẫn đứng vững vàng ngay tại chỗ còn Long Thần thì bị chấn bay ra ngoài, xoay một vòng giữa không trung mới miễn cưỡng ổn định thân thể.
Không phải là Long Thần giả bộ thất thế mà là dùng lực đối kháng chính diện. Bởi vì hắn chưa sử dụng Long Hồn biến thân nên lực lượng và chân khí không thể so sánh với Lâm Tử Thần Thiên Hà cảnh đệ cửu trọng. Bản thân hắn không có bị thương đã là minh chứng sự tiến bộ rõ ràng nhất rồi. Về phần một chiêu Định Hải Triều Tịch quyền là chiến kỹ được Triệu Thanh Vân truyền thụ, thuộc về phẩm cấp Địa giai cao đẳng. Long Thần luyện bộ quyền này là để sử dụng trong chuyến đi đến Hoàng Thành vì không muốn bị lộ thân phận quá sớm.
"Thực lực Thiên Hà đệ bát trọng chịu được một quyền của ta mà không bị thương ngươi coi như là người đầu tiên. Lâm Phách Thiện quả thật có mắt nhìn người, không thể không nói ngươi đúng là chó ngoan, đáng tiếc đã chọn sai chủ nhân."
Lâm Tử Thần cười lạnh, vừa dứt lời lập tức xông lên không cho Long Thần có cơ hội chạy trốn.
"Dương huynh, cẩn thận!"
Thực lực đại hoàng tử Lâm Phách Thiên không bằng đối phương nên không dám lỗ mãng xông vào, chỉ có thể đứng ngoài hò hét trợ trận.
"Dừng tay!"
Ngay lúc này một thanh âm uy nghiêm truyền đến rung động cả tòa cung điện. Nội tâm Long Thần run sợ một trận, thanh âm này hiển nhiên là xuất phát từ Kiếm Hoàng, lúc ban đầu hắn giết Kiếm Ma cũng đã nghe một lần xuyên qua Nghịch Ương thành. Thế là hắn vội vàng ngừng tay, khom người cung kính lùi lại phía sau đại hoàng tử.
Quả nhiên đúng như dự liệu, một gã nam tử trung niên từ trong bóng tối đi ra, tướng mạo hắn tương tự Lâm Tử Thần, vẻ mặt anh tuấn, thân thể tráng kiện, thoạt nhìn khoảng chừng ba mươi tuổi. Dĩ nhiên nam tử này không chỉ có mị lực mười phần, toàn thân tỏa ra khí chất uy nghiêm khiến người kinh phục. Long Thần cũng không nhịn được cúi đầu, bởi vì hắn lo lắng bị người này phát hiện lại lịch.
"Tuyệt đối không thể để hắn nhìn ra sơ hở."
Đối phương thả ra áp lực cực lớn, Long Thần liên tục cảnh cáo chính mình giữ vững tinh thần.
Đây là cường giả Thông Thiên cảnh nhưng hắn khác với Triệu Thanh Vân nhàn vận dã hạc, tiên phong đạo cốt. Trên người Kiếm Hoàng luôn có vượng khí bức người, toàn thân giống như một thanh kiếm sắc bén chia mũi nhọn về phía đối phương. Trong mắt hắn lạnh như băng không có một chút tình cảm nào.
Lúc này Long Thần và Lâm Tử Thần đã ngừng chiến đấu, ánh mắt Kiếm Hoàng nhìn quanh một vòng rồi tập trung vào Long Thần khiến hắn không thể nhúc nhích. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận khí thế của võ giả Thông Thiên cảnh chân chính.
"Võ giả Tây Hải quốc đúng không? Định Hải Triều Tịch quyền thật sự là một bộ quyền tốt."
Kiếm Hoàng khẽ gật đầu tán thưởng, sau đó lại nhìn về phía Lâm Phách Thiên và Lâm Tử Thần, ánh mắt âm trầm.
"Phụ hoàng, ta không muốn đấu với hắn. Nhưng hắn thật sự quá đáng, cả gan lẻn vào trong phủ của ta giết chết đệ nhất thống lĩnh."
"Nói hưu nói vượn, ta lúc nào..."
Hai người Lâm Phách Thiên và Lâm Tử Thần vội vàng biện giải cho mình nhưng Kiếm Hoàng hiển nhiên không có tâm tư nghe bọn họ giải thích. Hắn hừ lạnh một tiếng cắt ngang giữa chừng:
"Cái gì cũng không cần nói, hiện tại các ngươi lập tức cút trở về hành cung cho ta, đừng làm ta mất mặt thêm nữa. Vấn đề ngôi vị Thái tử đợi sáng mai lâm triều ta sẽ có sắp xếp."
"Vâng!"
Trước mặt Kiếm Hoàng uy nghiêm chí thượng ngay cả Lâm Tử Thần cũng không dám thở mạnh, ánh mắt liếc sang Lâm Phách Thiên rồi xám xịt chạy đi. Còn Lâm Phách Thiên không nói một câu, im lặng dẫn Long Thần rời đi. Cuối cùng chỉ còn lại một mình Kiếm Hoàng đứng yên tại nơi đó.
"Tại sao ta cảm thấy tiểu tử này có cái gì đó quen thuộc?"
Kiếm Hoàng nhíu mày lầm bầm.
Sau khi trở lại phòng của mình Linh Hi vội vàng hỏi Long Thần:
"Thần ca ca, kế hoạch thành công chưa?"
Nàng vô cùng mong đợi kết quả cuối cùng của chuyện này.
"Hẳn là thành công, còn phải đợi Kiếm Hoàng an bài vào ngày mai."
Long Thần thở phào nhẹ nhõm, xem ra hắn rất khó giết Lâm Tử Thần. Giở trò trước mặt Kiếm Hoàng quả thực là múa dao hù dọa lão Hổ, cực kỳ nguy hiểm.
"Thần ca ca, ta cảm giác khí tức Kiếm Hoàng có chút kỳ quái."
Linh Hi nói ra nghi ngờ của mình.
"Kỳ quái chỗ nào?"
Long Thần ngần ra hỏi ngược lại.
"Hình như hồn phách của hắn không được trọn vẹn, lúc yếu lúc mạnh thật sự kỳ quái. Nếu ngươi sử dụng Phệ Linh yêu đồng hẳn là thấy được, chỉ có điều mặc dù linh hồn không trọn vẹn nhưng lại không ảnh hưởng gì đến thực lực của hắn. Bản chất chân khí tựa hồ càng thêm thuần túy, ta càng nghĩ càng mơ hồ, chuyện này quả thật là quỷ dị."