Long Huyết Chiến Thần

Chương 337: Thiếu Niên Kiếm Hoàng




"Ừ, ngươi mau chóng trở về đi thôi, nếu để cho người khác nhìn thấy sẽ gây ảnh hưởng không tốt đối với ngươi. Ta sẽ lập tức rời khỏi nơi này, chúng ta có duyên sẽ gặp lại!"

Cuối cùng Thanh Thanh cũng không biết mình làm thế nào đi ra gian phòng kia, nàng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, mơ hồ bước đi. Dù thế nào đi nữa, Long Thần cũng chỉ là một người khách qua đường mà thôi.

"Ta nhất định phải chịu khó tu luyện, sau này sẽ sử dụng kiến thần binh này nổi danh thiên hạ." Thanh Thanh chạy về phủ thành chủ, vừa đi vừa tự nhủ với mình. Đại Thanh Thanh rời đi, Long Thần mới nhẹ nhàng đánh thức Linh Hi.

"Hi nhi, dậy nào!"

"Ô!" Linh Hi từ từ mở mắt, mơ màng hỏi Long Thần: "Thần ca ca, trời đã sáng sao?" Nàng vươn cánh tay trắng nõn dụi mắt, thần sắc mông lung nhìn Long Thần, giọng điệu làm năng: "Ta không muốn dậy, ta muốn ngủ thêm một lát!"

"Không được, tiểu Hi, ta cõng người lên đường. Thời gian không còn sớm!" Long Thần nhẹ nhàng đỡ nàng lên, sau đó khoác áo choàng cho nàng.

"Được rồi!" Linh Hi quệt mồm nói.

"Thần ca ca, Tiểu Lạng hình như..." Nhìn thấy Tiểu Lang nằm im ở một bên, Linh Hi lấy làm kinh hãi vội vàng hỏi.

"Ừ, lúc nãy có một đám đạo tặc tới quấy rối, chúng ta đã xử lý. Nhưng Tiểu Lang cũng bị thương, cần phải có thời gian mới từ từ khôi phục." Long Thần nói xong liền đưa tay ôm Tiểu Lang đặt vào trong lồng ngực.

"Đạo tặc?" Linh Hi nhíu mày lo lắng. Nàng biết đạo tặc thông thường không thể nào làm cho Tiểu Lang bị thương. Tiểu Lang chính là Phệ Nhật yêu lang có thể giết chết võ giả Thiên Hà cảnh đệ thất trọng, thế mà bộ dạng hiện tại hình như bị thương không nhẹ.

"Hi nhi, mau lên đây!" Long Thần ôm chặt Tiểu Long trước ngực, phía sau cõng Linh Hi quả thật trông rất buồn cười. Nhưng mà Long Thần không thèm để ý, hai người này trọng yếu còn hơn tính mạng hắn, vì thế hắn phải bảo vệ bọn họ bằng bất cứ giá nào. Linh Hi vòng tay ôm cỗ Long Thần nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nghi ngờ.

Đến khi cửa phòng mở ra, trong tầm mắt nàng xuất hiện một mảnh hỗn độn chứng minh kết quả của một trận chiến thảm liệt. Cộng thêm vô số thấy khô chất chồng lên nhau khiến cho Linh Hi giật mình kinh hãi.

"Uy tộc?" Linh Hi trong giây lát ý thức được vấn đề nằm ở chỗ nào. Bởi vì dáng vóc những thi thể nhỏ thấp tất nhiên là Uy tộc. Hiện tại nàng đã có thể xác định Uy tộc xuất động lực lượng rất lớn tiến hành đuổi giết Long Thần.

"Thần ca ca, có phải Uy tộc tới? Cho nên chúng ta mới chịu trốn?" Nội tâm Linh Hi hơi khẩn trương, thực lực Long Thần vốn không có cách nào đối kháng võ giả Thiên Hà cảnh đệ bát trọng.

"Uy tộc? Bọn họ đã tới..." Long Thần cười cười nói.

"Ừ?"

"Ngươi nhìn dưới chân, những người này đều là thành viên Uy tộc. Chỉ có điều bây giờ bọn họ chỉ là một đống thi thể mà thôi." Long Thần vừa nói vừa đi lướt qua bãi chiến trường hỗn loạn.

Đầu óc Linh Hi mơ hồ, trong lúc nhất thời không hiểu ra sao. "Thần ca ca, ý ngươi là Uy tộc đã chết hết rồi sao?" Chốc lát sau, Linh Hi mới nhỏ giọng dò hỏi.

"Đúng thế, ta và Tiểu Lang cùng nhau giết.”

Dưới ánh bình minh rực rỡ, Long Thần lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi Thanh Thủy thành. Từ Thanh Thủy thành đến Tây Hải quốc chỉ còn một nửa lộ trình. Thanh Thanh nhắc tới nhân vật thần bí làm cho sự tình càng thêm khẩn cấp, cũng may là bệnh tình Linh Hi bệnh đã chuyển biến tốt đẹp nên Long Thần tăng nhanh tốc độ chạy liên tục hai ngày. Về phần Tiểu Lang vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, trong lòng Long Thần rất lo lắng đến thương thế của hắn. Sau khi chạy đến một khu hoang dã rộng lớn, Long Thần quyết định đi chậm lại.

Căn cứ Thanh Thanh thuyết pháp, thực lực nhân vật thần bí kia mạnh hơn Tùng Trung Thành Thiên Hà cảnh để bát trong nhiều lắm, bản thân Long Thần cũng có thể suy đoán đại khái là ai. Bên trong Hoàng tộc có ba đại cường giả, trong đó Kiếm hoàng hẳn là không đích thân truy sát hắn. Vì thế nhân vật thần bí chỉ có thể là một trong hai người Kiếm Ma và Lâm Tử Thần. Thế nhưng, Kiếm Ma còn phải thủ hộ Nghịch Ương tiên cảnh, cho nên Long Thần suy đoán nhân vật thần bí kia rất có khả năng chính là Lâm Tử Thần.

Nếu đúng là Lâm Tử Thần truy sát hắn, Long Thần không có bao nhiêu lòng tin chống lại. Dù sao Lâm Tử Thần vốn là một đời truyền kỳ của Thương Ương quốc. Hắn tuổi còn trẻ đã đạt tới trình độ Thiên Hà cảnh đệ cửu trọng. Hơn nữa, hắn là Kiếm võ giả chiến lực siêu cường, thậm chí trong tay còn có thần binh Đế Hoàng kiếm.

Đế Hoàng kiếm được xưng là đệ nhất thần binh Thương Ương quốc, là cấp bậc cao nhất theo thứ tự Thiên Địa Huyền Hoàng. Đây là Thiên giai thần binh, vũ khí trong mơ của tất cả võ giả. Hắn có thể sử dụng Huyết Tế giết Tùng Trung Thành nhưng mà Lâm Tử Thần là địch nhân khác hẳn những người khác. Từ thực lực, giai cấp, quyền lực,... đều vượt xa Long Thần. Lúc này mới là giai đoạn sinh tồn nguy hiểm nhất, hắn chỉ có thể liều mạng chạy trốn mà thôi.

"Thần ca ca, chúng ta đi đâu bây giờ?" Linh Hi nói nhỏ vào tại Long Thần.

"Chúng ta đi Đế Ma sơn." Long Thần nhìn về phía trước, tốc độ nhanh lên vài phần.

"Tại sao phải tới nơi đó? Không phải còn có con đường khác gần hơn sao?" Linh Hi không hiểu nên hỏi lại, ngày đêm lên đường khiến thân thể nàng chịu không nổi, lúc này đã bắt đầu có dấu hiệu bệnh tình tái phát.

"Đế Ma sơn có thế lực Thiên Ma cung khiến hoàng tộc kiêng kị. Nếu như chúng ta đi con đường kia rất dễ bị phát hiện. Thế nhưng Đế Ma sơn lại khác, hoàng tộc sẽ không dám làm loạn tại nơi đó." Long Thần vừa đi vừa giải thích.

"Ừ!" Linh Hi khẽ gật đầu, úp mặt vào lưng Long Thần né tránh gió lạnh.

"Thần ca ca, người nghĩ chúng ta sẽ bị đen đủi như vậy cả đời sao?" Linh Hi bỗng nhiên hỏi một câu.

"Nha đầu ngốc, người lại suy nghĩ bậy bạ gì đó?" Long Thần lắc đầu bất đắc dĩ.

"Chúng ta không cần tìm Cửu Thiên Tiên Linh quả nữa, ta chỉ muốn tìm một địa phương yên bình, sống chung một chỗ với ngươi." Linh Hi biết yêu cầu này không phù hợp thực tế nhưng nàng vẫn quyết định nói ra.

"Ừ? Ta biết rồi, đừng suy nghĩ nhiều quá. Ta nhất định sẽ tìm được Cửu Thiên Tiên Linh quả, lần này hoàng tộc truy sát ta như vậy. Chỉ cần ta còn sống, sau này nhất định sẽ trở lại huyết tẩy Hoàng Thành." Ánh mắt Long Thần âm trầm ngó về phương xa.

"Được rồi!" Linh Hi thở dài một hơi cảm khái, không phải là nàng lo lắng Long Thần trở về Bích Ương hoàng thành sẽ gặp nguy hiểm. Trên thực tế, Linh Hi tin tưởng thực lực Long Thần sẽ tăng cường rất nhanh, không qua vài năm sẽ có thể trả thù hoàng tộc. Chuyện nàng lo lắng chính là một khi nàng khôi phục chân thân sẽ để lộ ra khí tức, đến lúc đó gia tộc nàng sẽ cảm ứng được rồi tìm đến gây phiền toái. Đến lúc đó nàng muốn sống chung một chỗ với Long Thần lại càng khó khăn. Thân phận và địa vị vẫn luôn là vấn đề lớn đối với mỗi người, giữa nàng và Long Thần cũng có khoảng cách cực lớn khó thể vượt qua.

"Quên đi, không cần suy nghĩ quá nhiều làm Thần ca ca phân tâm. Hiện tại đang là thời khắc nguy cấp, chỉ cần vượt qua cửa ải này sẽ có một cuộc sống an bình. Hơn nữa, mấy ngày qua Thần ca ca cũng đã mệt mỏi lắm rồi." Linh Hi thầm nghĩ trong lòng. Chẳng những Long Thần mệt mỏi, Tiểu Lang thiêu đốt ngọn lửa sinh mệnh lại càng nguy hiểm. Long Thần thật sự muốn mau chóng tìm một nơi nào đó xem xét thương thế cho hắn.

Thời gian trôi qua từng ngày, ba người Long Thần một mực chạy như điên xuyên qua vùng đất hoang vu, giá lạnh.

"Tiểu Hi, thấy ngọn núi lớn phía trước không?" Khi tới một mảnh đất vắng vẻ, Long Thần dùng lại nghỉ ngơi. Trong tầm mắt hắn xuất hiện một dãy núi rất cao trải dài đến tận chân trời. Đặc biệt là khu vực trung tâm đột ngột trồi lên một đỉnh núi khổng lồ màu đen thu hút ánh mắt mọi người.

"Hình dáng ngọn núi giống như một thanh kiếm xuyên phá trời xanh." Linh Hi ngạc nhiên nói. Long Thần quan sát thật kỹ dãy núi kỳ lạ kia, đỉnh núi chính giữa tựa như Kình Thiên lợi kiếm chia thẳng lên trời. Ánh nắng chiều xuống, ngọn núi phản xạ lại không khác gì từng đợt kiệm quang chói mắt.

"Đế Ma sơn hẳn là ngọn núi cao nhất Thương Ương quốc rồi, nghe nói Thiên Ma cung xây dựng trên đỉnh núi. Thiên Ma cung có thể đối kháng hoàng tộc nhiều năm như vậy, lực lượng trong đó không thể coi thường." Long Thần thở dài nói.

Trên thực tế, Long Thần đã nghe tới cái tên Thiên Ma cung khi còn ở Nguyên Linh thành. Lúc ấy hắn cứu Triệu Huyền từ Thanh Long Tinh chính là người của Thiên Ma cung, địa vị hình như không thấp.

"Không biết nghĩa phụ trốn khỏi Tinh Ma ngục trải qua cuộc sống thế nào, chỉ hi vọng bọn họ được vui vẻ bên nhau." Long Thần cười cười lẩm bẩm.

"Bọn họ khẳng định sống chung một chỗ rất hạnh phúc, thật ra ta rất hâm mộ bọn họ." Trên mặt Linh Hi lộ vẻ mơ ước, nói nhỏ vào tai hắn.

"Tiểu Hi, đi thôi, chỉ cần chạy tới Đế Ma sơn đã tiếp cận địa bàn Tây Hải quốc rồi. Sau đó, chúng ta trực tiếp đi tới Hoàng Thành Tây Hải quốc, ta cũng không tin hoàng tộc dám tới đó quấy rối." Mắt thấy đã sắp đến nơi, nội tâm Long Thần cũng thả lỏng được vài phần. Dĩ nhiên, hắn không dám trì hoãn thời gian quá lâu. Mặc dù Lâm Tử Thần còn chưa xuất hiện nhưng đây là một ngọn núi lớn đang lơ lửng trên đầu Long Thần, hễ sai lầm một chút khẳng định mất mạng ngay.

“Vù vù vù!” Bóng dáng Đế Ma sơn càng lúc càng gần nhưng trong lòng Long Thần đột nhiên trầm trọng dị thường. Bởi vì trước mắt hắn là một bóng lưng cao ngạo, không khí lập tức trở nên nặng nề đến khó thở. Đây là con đường đi thông Đế Ma sơn mà gã nam tử kia đưa lưng về phía Long Thần, thái độ dửng dưng như thường. Từ đó có thể nhìn ra được đối phương hoàn toàn không đặt hắn vào mắt. Cuồng phong từ trong núi thổi ra ào ạt vẫn không kinh khủng bằng khí tức trên người hắn.

Người thanh niên này chỉ đứng tại chỗ nhưng bóng dáng hắn giống như một ngọn núi khổng lồ không có cách nào vượt qua. Long Thần chậm rãi đặt Linh Hi xuống, sau đó đưa Tiểu Lang cho nàng. Giờ này khắc này, sắc mặt hắn vô cùng trầm trọng, bởi vì người trước mắt chính là thiếu niên Kiếm Hoàng - Lâm Tử Thần.

Long Thần cho rằng đã thoát khỏi hắn, không nghĩ tới một bước cuối cùng vẫn bị hắn đuổi kip. Lâm Tử Thần chậm rãi xoay người lại đối mặt với Long Thần, mái tóc dài đen nhánh phủ lên bạch y làm nổi bật nét phong trần lãng tử. Khí chất cao quý, thần sắc lạnh bằng, ánh mắt sắc bén như kiếm khiến người ta kính sợ.

Linh Hi dĩ nhiên biết người này là ai, ở trong Thương Ưng quốc cũng không có mấy người khiến Long Thần thận trọng đối đãi như vậy. Mặc dù đều là hoàng tử nhưng mà thực lực và địa vị Lâm Tử Thần vượt xa Cửu hoàng tử Lâm Thương Thiên, song phương vốn không thể so sánh với nhau trên cùng một bàn cân.

Lâm Tử Thần xuất hiện làm cho Linh Hi sợ hãi mất đi phân tác. Nàng biết người này cực kỳ kinh khủng. Trước đó Long Thần đã phải liều mạng mới qua được hai cửa ải sáu đại thống lĩnh và Uy tộc. Bây giờ hắn lấy cái gì vượt qua cửa ải Lâm Tử Thần? Sự xuất hiện của hắn tương đương với tuyên án tử hình cho ba người Long Thần rồi. Nội tâm Linh Hi nhanh chóng suy sụp, hai chân mềm nhũn ngã ngồi dưới đất.

"Ài, đừng lo lắng, trên đời này không có thứ gì làm khó được ta. Ta nhất định sẽ giải quyết hết, nhanh thôi. Người nhắm mắt lại!" Long Thần biết nàng đang khẩn trương mới nhẹ nhàng bảo Linh Hi lui về phía sau.

Đây là trận chiến cuối cùng rồi. Chỉ cần hắn thắng lợi sẽ nghịch chuyển thế cục trong chặng đường giành giật sinh tử này. Còn nếu thất bại cũng có nghĩa là cuộc đời hắn đã đi tới điểm cuối. Đây là cửa ải gian nan nhất, cũng là trận chiến quan trọng nhất đối với ba người bọn họ.

Lúc này Lâm Tử Thần vẫn đang quan sát Long Thần rất cẩn thận, hồi lâu sau mới cười nói: "Thương Ương quốc xuất hiện nhân vật như ngươi đúng là khiến cho người ta vừa kinh vừa sợ. Thế nhưng, ngươi không nên trêu chọc hoàng tộc."

"Ta không có trêu chọc hoàng tộc, chỉ có các ngươi không chừa thủ đoạn mà thôi." Long Thần nhún vai nói, bộ dạng rõ ràng là bất cần.

"Ta nghe nói lá gan của ngươi rất lớn, thực lực cũng nằm ngoài dự liệu của mọi người. Sáu đại thống lĩnh thủ vệ quân và Đại Hòa gia tộc đã bị người giết, lần này hoàng tộc tổn thất quá lớn. Cho dù ta yêu tài như mạng cũng phải mang ngươi về."

Nói đến đây, Lâm Tử Thần cất bước đi tới gần Long Thần, cười nói: "Nói thật ra, bản thân ta ở Thương Ương quốc đã cô đơn quá lâu rồi, thật vất vả mới xuất hiện một kẻ tài giỏi như người. Chỉ là người quá ngu xuẩn, không nên đối phó hoàng tộc, ít nhất hiện tại phải biết nhẫn nhịn mới đúng. Vốn là ta muốn cho ngươi thời gian trưởng thành nhưng mà bây giờ ta đây không thể quyết định chuyện này. Người đã làm hoàng tộc mất thể diện, lực lượng quân đội tiêu hao. Phụ hoàng ta đã ra lệnh cho ta nếu không làm thịt người sẽ phải mang đầu mình về."

"Còn có mỹ nữ kia nữa, chuyện này vốn xuất phát từ nàng. Phụ hoàng bảo ta mang về Hoàng Thành cho người xử lý. Cửu đệ vì nàng mà chết, cái tên ngu xuẩn, đường đường một hoàng tử cao quý lại mất mạng vì một nữ nhân. Ta thân là ca ca thế nào cũng phải hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của hắn."

Long Thần biết mình thiếu sót chỗ nào. Hắn không có nội tình hậu thuẫn như Lâm Tử Thần, thời gian trưởng thành cũng quá ngắn. Từ khi quật khởi tại Bạch Dương trấn cho tới hôm nay chỉ mới một năm mà thôi. Còn Lâm Tử Thần lại không giống, người này từ nhỏ đã được một đời Kiếm Hoàng tiến hành bồi dưỡng, quãng đường tu luyện luôn có được sự hỗ trợ tốt nhất, cần gì có đó.

Long Thần chỉ có lực lượng thái cổ Huyết Linh Long và Thần Hóa phân thân miễn cưỡng chống lại Lâm Tử Thần. Còn những thứ khác, chiến kỹ công kích mạnh nhất chỉ là Địa giai trung đẳng, chiến kỹ phòng ngự Địa giai trung đẳng và thân pháp không đáng nhắc tới. Về phần chiến kỹ luyện thể, Lôi Diễm chiến thể cấp ba tương đương không có khi đối mặt với Lâm Tử Thần. Lâm Tử Thần tu luyện đều là chiến kỹ Địa giai cao đẳng trở lên, trong tay cầm thần binh thiên giai. Trận chiến này đánh làm sao đây?

Nếu như là người bình thường dưới tình huống chênh lệch cỡ nào đã sớm tuyệt vọng rồi. Nhưng Long Thần không phải là người thường, đối phương càng cường đại càng kích thích chiến ý trong lòng hắn. Bởi vì hắn có người cần bảo hộ, phía sau hắn là hai thân nhân trọng yếu nhất. Có đôi khi ở trong đời phải cho ra lựa chọn khó khăn, sau đó hạ quyết tâm làm cho tới cùng mới hi vọng đạt được mục đích. Cho dù thua cuộc cũng không sao, không thành công cũng thành nhân.

"Các ngươi đã đi quá xa, chặng đường này cũng nên kết thúc rồi." Ánh mắt Lâm Tử Thần lộ vẻ châm chọc nhìn Long Thần và Linh Hi, cười nói: "Quả thật là cảm động, anh hùng vì mỹ nhân nổi lên nhiệt huyết bừng bừng, bạo sát sáu đại thống lĩnh, diệt tuyệt Uy tộc. Ta có thể thấy được tình cảm của các ngươi rất tốt. Nhưng ta không tin trên thế giới này tồn tại tình cảm chân thành vĩnh cửu. Ta cho các ngươi một lựa chọn, trong hai người các ngươi chỉ chết một người còn lại theo ta trở về Hoàng Thành. Cho các ngươi thời gian nửa nén nhang suy nghĩ, thương lượng thật tốt đi. Lâm Tử Thần ta xưa nay nói lời giữ lời."