Long Huyết Chiến Thần

Chương 1090: Thần Quốc




Long Thần không nghĩ gì nhiều mà bước thẳng tử môn bên cạnh. Không gian xoáy tròn. Long Thần cảm thấy mình đã đi tới một thế giới khác, khiến hắn khá ngạc nhiên.

"U Minh chiến trường là một thế giới càn khôn nhỏ. Không gian Sát thần này cũng là một thế giới càn khôn nhỏ, hơn nữa còn là thế giới trong thế giới. Trong không gian Sát thần này còn có một thế giới nữa, ba tầng thế giới đan xen, quả thực là thứ lần đầu tiên ta thấy..."

Đi tới thế giới này, Long Thần cảm thấy đế linh khí ở nơi này đậm tới cực điểm.

Đây là một thế giới hương hoa chim hót, Long Thần thấy mình như đến một hoa viên đẹp đẽ, nơi nơi đầy những bông hoa với đủ mọi màu sắc và thảm cỏ xanh mượt dưới chân, lan đến tận chân trời. Bên cạnh là con suối nhỏ chảy xuôi, cá tôm bơi lội trong nước. Bên bờ suối, nai con uống nước. Một cảnh thật đẹp, như tiên cảnh khiến người ta thoải mái.

Long Thần đi vài bước tới con đường nhỏ lát đá xanh. Đường này kéo dài tới giữa mây mù xa xa, hiển nhiên muốn Long Thần đi tới nơi đó.

"Tại sao ngươi lại ở đây?" Thấy Long Thần bỗng dưng xuất hiện, Tô Chân sợ tới ngây người. Hắn ở trên con đường lát đá xanh khác. Hai con đường này sẽ gặp nhau ở nơi cách Long Thần hai mươi mét.

"Hiển nhiên là ngươi bị chơi xỏ. Chẳng lẽ ta bảo ngươi ngu xuẩn là nói vớ nói vẩn à." Long Thần cười chế nhạo. Lão này sống mấy ngàn năm mà còn không nhìn ra cái trò đùa dai này, lại cho rằng mình vào sinh môn thì sẽ sống. Nếu trò chơi đơn giản như vậy, Diệp Vô Thương còn không bằng vứt luôn Xích Huyết Thiên Hoang ra cho bọn họ cướp.

Lời của Long Thần lại khiến Tô Chân tức giận vô cùng, rất muốn ra tay. Nếu không phải rối gỗ từng nhắc nhở, chắc chắn bây giờ Tô Chân sẽ xé xác Long Thần ra ngay.

"Thật là đáng tiếc, cảnh đẹp như vậy mà ta lại không được chậm rãi rảo bước cùng đại mỹ nhân, mà lại đi cùng một lão già thối." Long Thần cười ha ha, hoàn toàn không hề sợ hãi cường giả như Tô Chân, còn tỏ ra ghét bỏ rồi bước đi trước.

Tô Chân nắm tay lại thật chặt, rồi lại thả lỏng ra.

"Hắn nói không sai, Tô Chân ta càng sống càng kém, lại bị một tên oắt con chọc giận. Đây không phải tâm tính của ta. Chắc là mấy thứ Xích Huyết Thiên Hoang, chiến kỹ vô danh và Đế Giáp U Minh quá quan trọng với ta, nếu không ta sẽ không thất thố đến mức này."

Nghĩ đến đây, lão ổn định tâm tình, tiếp tục sử dụng đầu óc. Lão đi theo phía sau Long Thần, trực tiếp bước đi. Tiềm thức nói cho lão biết rằng tên nhóc này rất khó đối phó, nhất định phải thi triển toàn bộ vốn liếng, nếu không sẽ chết rất thảm.

Đi trong thế giới hoa cỏ mờ sương này, Long Thần thấy dường như thế giới này rất nhỏ. Lấy Long Thần làm trung tâm, trong phạm vi ngoài một vạn mét thì như bị sương trắng dày đặc bao phủ. Mà ở bên ngoài sương trắng thì mơ hồ, dường như chẳng có gì tồn tại ở đó cả.

"Đây là thế giới Càn Khôn đã bước đầu được hình thành trong cơ thể võ giả Thần Vũ cảnh tầng tám, cơ thể võ giả Càn Khôn Thiên Đạo, hay còn gọi là thần quốc. Chủ nhân thần quốc này có lẽ đã chết khoảng bốn, năm vạn năm, cho nên thần quốc còn chưa lột xác thành thế giới tiểu Càn Khôn, chính là dáng vẻ này. Tên Diệp Vô Thương kia có lẽ là chủ nhân của thần quốc này."

Tiểu Miêu còn ở trong Thái Hư Cảnh của Long Thần, nó có kiến thức rộng lớn nên biết thần quốc cũng không có gì kỳ quái.

"Thần quốc, Càn Khôn Thiên Đạo." Ánh mắt Long Thần lộ vẻ hâm mộ và cảm khái, quả nhiên là cường giả siêu cấp, còn có thể hình thành được thế giới trong cơ thể. Dù sao Thái Hư Cảnh của Long Thần vẫn khá thần kỳ.

Ở phía sau, Tô Chân vừa đi vừa tán thưởng cảnh vật xung quanh. Lão hẳn là cũng biết nơi đây là nơi nào.

Hai người một trước một sau đi theo con đường lát đá xanh này. Bọn họ thấy phía trước có một ngọn núi. Cho nên Long Thần đoán rằng đích đến của bọn họ hẳn là toà đình đài trên đỉnh núi kia.

Bọn họ không tăng tốc lên, có lẽ chủ nhân thần quốc này đang ở đó, nên đi theo con đường mà hắn cho mới là hành vi lễ phép.

Hai người nhanh chóng đi tới chân núi. Lúc này đường nhỏ lát đá xanh biến thành bậc thang đá xanh, đi thẳng lên tới chỗ cao nhất, là một đình nhỏ. Hai người đều im lặng bước nhanh hơn. Trên đỉnh núi là một nơi bằng phăng. Đi lên vùng đất bằng này, Long Thần thấy một thiếu niên tuấn tú mặc trường bào màu trắng đang ngồi trong đình. Thiếu niên này có mái tóc dài màu đỏ, thả dài xuống dưới đất, môi và đôi mắt hắn cũng màu đỏ rực, đỏ như muốn nhỏ ra máu.

Đó không phải là người, mà là thần võ hồn. Giống Linh Hi lúc trước, Diệp Vô Thương cũng được bao phủ trong một tầng mây mù màu huyết sắc.

Đúng vậy, vị thiếu niên trông vô cùng xinh đẹp này chính là vị Sát thần Diệp Vô Thương khiến người ta nghe tin mà sợ mất mật, giờ đã chết, bị nhốt trong thần quốc này.

Thấy hắn, Long Thần và Tô Chân đều dừng bước lại. Nói thực ra thì đối mặt với nhân vật siêu cấp như này, cả hai đều khá khiếp đảm. Giọng nói lúc trước nói cho bọn họ về sinh môn và tử môn hẳn là Diệp Vô Thương nói.

"Thật không ngờ có người sẽ tới nơi đây, chúc mừng các ngươi." Diệp Vô Thương đứng dậy. Hắn không cao lớn, trông còn có vẻ yếu đuối, chẳng hề liên quan tới cái dáng vẻ người mặc chiến giáp tay cầm chiến kích kia chút nào, căn bản là trông không oai phong.

Long Thần rất tôn trọng cường giả, nên khi Diệp Vô Thương nói xong, hắn vội vàng tự giới thiệu bản thân: "Vãn bối Long Thần bái kiến Diệp tiền bối."

"A... Vãn bối Tô Chân..." Tô Chân nói lời này có vẻ hơi trái tai, đến tuổi này mọi người thường gọi lão là tiền bối, tới nay đã quen rồi.

"Tốt, rất tốt." Diệp Vô Thương rất vui khi thấy bọn họ đến, hắn đi ra từ lương đình đến trước mặt Long Thần và Tô Chân, đánh giá Long Thần từ trên xuống dưới, lại chỉ liếc Tô Chân một cái.

"Quả nhiên là người nắm Thiên Hoang trong tay." Diệp Vô Thương khẽ nói một câu như đang lẩm bẩm. Long Thần có cảm giác rằng Diệp Vô Thương giống hệt Linh Hi lúc trước. Lúc này Diệp Vô Thương vô cùng suy yếu, mà Linh Hi lúc trước cũng là như vậy.

"Rất có thể, Tiểu Hi tuy thường luôn kêu gào rằng mình tu luyện không chăm chỉ, nhưng chỉ có cảnh giới Thần Vũ cảnh tầng bảy, thậm chí là Thần Vũ cảnh tầng tám thôi." Long Thần suy đoán.

"Nếu đã đến thì không lãng phí thời gian nữa, ta sẽ nói quy tắc trò chơi cho các ngươi." Giọng nói đầy trầm ấm và trẻ tuổi này tới từ Diệp Vô Thương. Nhìn dáng vẻ của hắn, Long Thần thấy hắn không phải người ưa náo nhiệt, mà trông có vẻ khá yên lặng, có một loại cảm giác như rất quyến rũ.

Diệp Vô Thương phất ống tay áo rồi quay về ngồi trong lương đình.

"Đây là thế giới của ta, cho nên chuyện gì cũng có thể xảy ra..." Nói xong, hắn khẽ vung cánh tay của mình lên. Long Thần cảm thấy trong thần quốc này, đế linh khí hội tụ ngay trước mặt Long Thần và Tô Chân để rồi tạo nên hai lốc xoáy. Đế linh khí điên cuồng quay tròn, khiến hai lốc xoáy kia càng lúc càng lớn, một trận linh khí bùng lên nhanh chóng. Long Thần cả kinh, mà đế linh khí bỗng dưng biến mất trong giây lát. Trước mặt Long Thần, một người xuất hiện với tướng mạo, quần áo, thậm chí là hơi thở giống hệt hắn, một Long Thần khác. Mà trước mặt Tô Chân cũng xuất hiện một Tô Chân khác giống hệt người thật như đúc.

Thậm chí chẳng những là dáng vẻ và hơi thở, mà áp lực lên người Long Thần cũng cực kỳ tương tự.

"Đây là thế giới của ta, cho nên chuyện gì cũng có thể xảy ra được..." Long Thần nhớ tới những lời này của Diệp Vô Thương, rồi nhìn người giống mình như đúc đang đứng trước mặt, hắn hoảng sợ. Chẳng lẽ Long Thần trước mặt này về mặt chiến đấu rồi tu luyện kỹ năng vân vân đều giống hệt mình à...

Hoàn toàn là một bản sao...

"Đây là một người giống các ngươi như đúc. Cả thần nguyên trong cơ thể các ngươi, chiến kỹ của các ngươi, kinh nghiệm chiến đấu vân vân, thậm chí cả lối suy nghĩ của các ngươi..." Đây là tác phẩm của mình khiến Diệp Vô Thương khá đắc chí, bản tính dần lộ a. Hắn khẽ cười, sung sướng như một ả đàn bà, trông khá giống Diệp Huyên, thảo nào là tổ tiên của nàng.

"Trò chơi Nhất Sinh Nhất Tử, hay còn gọi là Trò Chơi Cực Hạn, hoặc có thể nói là một loại cạnh tranh. Kẻ nào thắng trong trò chơi này, ta sẽ để hắn sống sốt, mà còn được mọi thứ của cả hai người. Còn kẻ thua thì sao, ta chắc chắn sẽ khiến hắn chết. Tuy thực lực của ta thua xa lúc trước, nhưng nếu các ngươi đã vào thần quốc của ta thì chính là vào thế giới do ta làm chúa tể, mọi việc đều phải nghe theo lời ta."

Từng đạo huyết quang lộ ra từ trong mắt Diệp Vô Thương, Long Thần dần nhìn thấy vẻ điên cuồng của người này.

"Các ngươi chắc đã đoán được, trò chơi này chính là đối chiến với võ giả hoàn toàn giống hệt mình, mãi tới khi giết chết đối phương thì thôi. Lần đầu tiên, các ngươi có thể khiêu chiến một chính mình. Nếu tới cuối cùng các ngươi đều giết chết đối phương thì sẽ bỏ qua trận khiêu chiến tiếp theo. Như vậy ta sẽ lấy thời gian kết thúc trận đấu để chia thắng bại. Đương nhiên nếu các ngươi muốn tiếp tục khiêu chiến thì có thể lựa chọn khiêu chiến hai cái chính mình, hoặc là ba cái. Chỉ khi nào giết chết toàn bộ mới được coi là hoàn thành. Ví dụ như ngươi khiêu chiến ba chính mình mà thất bại, kẻ kia khiêu chiến có hai lại thành công, thì kẻ thắng là người khiêu chiến hai cái chính mình. Ta nói vậy, với trí tuệ của mình chắc là các ngươi hiểu được rồi. Như thế..."

Diệp Vô Thương cười đắc chí, vẫy tay rồi nói: "Không lải nhải nhiều nữa. Các ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt. Đối thủ của các ngươi hiểu mọi thứ về các ngươi, hắn hiểu bản thân hắn như các ngươi hiểu bản thân mình vậy..."

Quả thực một Long Thần trước mặt giống mình như đúc về mọi phương diện. Nhất là lúc cuối hắn lại rút ra một thanh trường kiếm, chính là Phiêu Huyết, giống hệt Phiêu Huyết của mình...

Long Thần đang rất bình tĩnh, bởi hắn đang vô cùng hài lòng với trò chơi này, chỉ cần là không phải đối chiến với Tô Chân là hắn đã rất hài lòng rồi.