Long Huyết Chiến Thần

Chương 1057: Diệp Huyên, Ta Yêu Nàng




Tô Mặc lớn tiếng cười vang, cũng lâm vào hoài niệm nói: "Sao nàng lại nhớ cả những chuyện như thế này nhỉ. Thật sự đã quá lâu rồi, lâu đến mức ta cũng không còn ấn tượng, nếu không phải nàng nhắc lại..."

Thời điểm nói tới chuyện này, trong ánh mắt Tô Mặc rõ ràng có chút giãy giụa.

Hai người ngồi cách nhau một thước, nhưng Diệp Huyên không nhìn lại hắn, mà vẫn nhìn đèn đuốc phía bên dưới, tiếp tục nói: "Khi đó, chàng vốn mạnh hơn ta, nhưng là chàng nhường ta, để cho ta lấy được Vân Long Đan. Sau vì chuyện này, chàng còn bị trưởng bối trong gia tộc đánh một trận nhớ đời. Thời điểm đó, chàng, thật sự rất đáng thương..."

Nói tới những chuyện này, Diệp Huyên cười khanh khách.

Tiếng cười êm tai như tiếng sơn ca trong màn đêm, khiến cho bầu trời đêm tràn đầy đèn đuốc này, đẹp thêm không ít.

Tô Mặc chỉ có thể áy náy cúi đầu xuống, cười lên theo Diệp Huyên. Chỉ là trong nụ cười có chút lúng túng. Hắn năm đó và hắn bây giờ, lại chênh lệch to lớn như vậy đó.

"Còn có một chuyện càng quan trọng hơn nữa. Có một lần, ta bỏ nhà trốn đi, đến bên Đông Hoàng Cung kia, suýt chút nữa bị người khác giết chết, vẫn là chàng cứu ta rồi mang ta về. Đây là chuyện được khắc sâu nhất trong trí nhớ của ta, cho đến bây giờ ta vẫn chưa nói một tiếng cảm ơn đối với chàng, nhưng ta đều khắc ghi trong lòng. Nếu lúc trước không có chàng, Diệp Huyên ta cũng không có tính mạng hiện giờ."

Sau khi nói xong, Diệp Huyên nhìn người đàn ông bên cạnh, trong ánh mắt đã mơ hồ lóe lên ánh lệ. Đây là chuyện cảm động nhất cả đời nàng.

Tô Mặc có chút tránh né ánh mắt của nàng. Mặc dù đã qua nhiều năm như vậy, trải qua nhiều chuyện như vậy, Diệp Huyên lại vẫn giống như một đứa bé, ánh mắt cũng vẫn trong suốt như xưa. Mà Tô Mặc hắn đã sớm không còn là thiếu niên nhiệt huyết năm đó, bởi vì thích một người mà có thể vứt bỏ tất cả của mình, bao gồm cả tôn nghiêm và tiền đồ.

Quyền lợi và âm mưu của cái thế giới này, đã sớm vấy bẩn linh hồn của hắn tới đục ngầu.

"Chuyện này sao, ha ha ha, thật ra thì ta cũng không có để trong lòng, đều là chuyện đã qua. Khi đó chúng ta vốn là bằng hữu tốt, ta cứu nàng, cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ta tin tưởng nếu đổi lại là nàng cũng sẽ làm như vậy. Nhưng chắc nàng cũng không biết, bởi vì ta cứu thiên tài nàng trở về, nên ta bị trừng phạt một trận nhừ tử." Tô Mặc có chút cảm thán nói.

"Trừng phạt." Diệp Huyên nhướn mày một cái. Chuyện này nàng thực sự không biết.

"Sau đó, nửa năm, hình như ta không có nhìn thấy chàng."

"Ừ, đúng vậy." Tô Mặc gật đầu một cái nói: "Bởi vì nửa năm đó, ta đều phải dưỡng thương. Truyền thừa của Tô gia chúng ta từ trước tới giờ đều là như vậy, làm sai chuyện thì phải bị trừng phạt, bị đánh. Giống như ta khi còn nhỏ tương đối phản nghịch, trừng phạt luôn luôn không ngừng, bị cắt đứt tay chân rất nhiều lần. Nhưng mà, bây giờ ta cường đại rồi, người trừng phạt ta lúc trước, đã sớm bị ta đưa vào địa ngục rồi."

Nói tới những chuyện này, trên mặt Tô Mặc vẫn là vẻ hời hợt.

Diệp Huyên lắc đầu một cái. Quy tắc cạnh tranh của Tô gia quả thật rất tàn khốc, nhất là khi Tô Mặc lại yêu thiên tài của gia tộc đối địch, hắn gần như trở thành đối tượng bị vứt bỏ. Nhiều năm trôi qua như vậy, nếu không phải Tô Mặc liều mạng cố gắng, cũng sẽ không bộc lộ tài năng, có được thành tựu và địa vị ngày hôm nay.

Hai người trò chuyện một chút, đều là một ít chuyện năm đó. Nhắc tới những chuyện này, hồi tưởng lại quả thật rất khôi hài. Diệp Huyên và Tô Mặc đều không ngừng phát ra tiếng cười.

Thời điểm đêm khuya rất nhanh đã đến, gió đêm âm lãnh gào thét thổi qua, mà lúc này Diệp Huyên và Tô Mặc đã theo bản năng nhích tới gần nhau hơn một chút. Trong lúc nói cười, trong ánh mắt Tô Mặc thỉnh thoảng lại lóe lên vẻ giãy giụa, nhưng cuối cũng vẫn không che giấu được giá rét sâu trong nội tâm.

"Chàng sao vậy, sao lại run rẩy." Đột nhiên, Diệp Huyên ngừng cười, nhìn bầu trời phương xa đen như mực nói. Cuồng phong thổi qua khiến sợi tóc bên tai nàng bay phất lên, hiện ra gò má trắng nõn.

"Ừ." Tô Mặc lúng túng di chuyển thân thể mình nói: "Không sao."

Hai người không tiếp tục cái đề tài này nữa, Tô Mặc cười nói: "Thời gian cũng không còn nhiều nữa, ta cho nàng một sự ngạc nhiên mừng rỡ, được không."

Ánh mắt Diệp Huyên sáng lên, trên mặt nở nụ cười điềm tĩnh nói: "Nhanh đi."

Tô Mặc thần thần bí bí ngoắc tay. Chính giữa bầu trời đêm tĩnh mịch này đột nhiên vang lên mấy tiếng nổ "ầm ầm".

"Nhìn trước mặt." Tô Mặc chỉ bầu trời đêm phía trước.

Diệp Huyên vội vàng nhìn sang.

Từng đốm pháo hoa xông lên bầu trời đêm, đủ mọi màu sắc, sau đó hình thành mấy chữ to trên bầu trời.

"Diệp Huyên, ta yêu nàng."

Phía sau còn hai cái chữ nhỏ, chú thích là "Tô Mặc."

Lần này, chắc có mấy trăm vạn người trong cả cái U Linh chủ thành này thấy pháo hoa rực rỡ đó. Mấy chữ to kia, vừa đơn giản vừa to gan, giống hệt phong cách hành sự của Tô Mặc.

Diệp Huyên bỗng nhiên bối rối.

Pháo hoa kia biến mất rất nhanh, nhưng trong lòng nàng qua thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.

Tô Mặc thấy nàng lâm vào trầm tư thì không hề quấy rầy. Thời gian từ từ trôi qua, ở phía dưới truyền tới từng tiếng ủng hộ ồn ào náo nhiệt. Trên thực tế, ở trong mắt toàn bộ cư dân của U Linh chủ thành, Tô Mặc và Diệp Huyên đã sớm là một đôi trời đất tác thành rồi.

Tô Mặc biết, một chiêu to gan này của mình, nhất định sẽ khiến cho tâm tư của Diệp Huyên có chút buông lỏng. Đến lúc đó, chờ Diệp Huyên có chút động tâm, tiếp nhận hắn thì hắn có thể làm tới một bước mấu chốt nhất rồi. Đó chính là Quốc Sắc Thiên Hương Đan.

Nói thật, tất cả chuẩn bị tối nay của hắn, cũng là vì Quốc Sắc Thiên Hương Đan mà thôi.

"Chuyện này, ta còn có một món quà muốn tặng cho nàng."

Tô Mặc có chút ấp úng nói. Chỉ cần Diệp Huyên không có phòng bị ngay từ đầu, thì khi hắn lấy Quốc Sắc Thiên Hương Đan ra, mở hộp bóp nát thuốc, sẽ làm cho cả hai người đắm chìm vào trong không khí này. Chẳng những Diệp Huyên, ngay cả Tô Mặc hắn ngửi thấy mùi Quốc Sắc Thiên Hương đan kia cũng sẽ rơi vào đại dương tình dục.

"Chờ một chút." Vào lúc này, Diệp Huyên lại khoát tay chặn lại nói: "Đừng đưa đồ cho ta vội, trong lòng ta có mấy lời muốn nói với chàng."

"Hả..." Tô Mặc có chút sững sờ. Hắn thật vất vả mới sáng tạo ra cơ hội này, cứ vậy mà bỏ lỡ thì hắn không cam tâm. Vì vậy hắn kiên trì nói: "Vẫn là chờ ta tặng lễ vật này cho nàng rồi hãy nói tiếp."

"Những năm nay, ta đã nhận không ít lễ vật của chàng rồi. Tô Mặc, hôm nay là mười lăm tháng tám, mấy chữ vừa rồi, chính là lễ vật lớn nhất chàng tặng cho ta rồi. Ta rất cảm động, cho nên ta quyết định, có vài chuyện ta giấu kín dưới đáy lòng, ta muốn hỏi rõ với chàng..."

Cảm xúc của Diệp Huyên dường như có chút kích động, vì đồ mà Tô Mặc chuẩn bị khiến nàng xúc động rất lớn, nên nàng đã hạ quyết tâm. Cho dù là bản thân Tô Mặc cũng không dự đoán được, hắn vốn chỉ định cảm động Diệp Huyên, lại không ngờ lộng khéo thành vụng.

"Ngươi rất khẩn trương." Diệp Huyên đứng đậy, đứng ngay chính giữa đỉnh tháp này, Tô Mặc chỉ có thể bất đắc dĩ đứng lên theo nàng. Thành công đã gần ngay trước mắt mà Diệp Huyên lại chợt thay đổi, xem ra cần phải tiếp tục nhẫn rồi.

"Không có, nào có." Lúc này, trong ánh mắt Diệp Huyên có một loại hiểu rõ, ánh mắt đó khiến cho Tô Mặc không cách nào nhìn thẳng. Ở dưới ánh trăng, nữ nhân xinh đẹp này lại làm cho Tô Mặc có một loại cảm giác tự ti mặc cảm.

Từ nhỏ tới lớn, hắn chưa từng có cảm giác như vậy.

"Sở dĩ chưa từng nói với ngươi, chỉ là do ta cảm thấy lời này nói ra sẽ làm tổn thương ngươi, xin lỗi..." Diệp Huyên có chút đau khổ lắc đầu một cái. Nàng nhìn thẳng Tô Mặc nói: "Cho tới giờ, ta luôn thích một loại tình yêu trong sáng, thích một người dốc lòng đối xử tốt với ta, cứ đơn giản như vậy cả đời. Cực kỳ lâu trước kia, ngươi sẽ vì ta mà làm bất kỳ chuyện ngu xuẩn nào, cho dù là tính mạng mình ngươi cũng cam nguyện bỏ ra. Khi đó ta cũng thật sự thích ngươi... Ta cũng đã từng nghĩ tới việc chúng ta nhất định sẽ có một tương lai vô cùng tốt đẹp..."

Nói tới chỗ này, trong ánh mắt Diệp Huyên ánh lên nước mắt, trong lòng Tô Mặc hồi hộp không thôi. Thật giống như trước ánh mắt như vậy của Diệp Huyên, hắn không thể che giấu điều gì, tất cả bí mật trong lòng, đều sẽ bại lộ dưới ánh mắt Diệp Huyên.

"Nàng nói cái gì vậy." Tô Mặc ngượng ngùng cười nói.

"Ta nói... Nhưng sau đó, ngươi trở thành một Tô Mặc mà ta chưa từng quen biết, thật giống như từ một ngày nào đó, ta phát hiện trên người ngươi có mùi vị của nữ nhân khác, đủ các loại nữ nhân. Chuyện ngươi gạt ta cũng càng ngày càng nhiều, ngươi khiến cho ta càng ngày càng không nhìn thấu, không thể không dè dặt đối phó với ngươi. Thậm chí hôm nay, trên người ngươi còn có mùi vị của tiểu cô nương Tô Tuyết kia. Tô Mặc, quen biết ta nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ ngươi còn chưa biết nguyên nhân vì sao ta không để cho ngươi đụng tới ta sao. Ta mạnh hơn ngươi, có rất nhiều thứ ngươi không chú ý tới không nhận ra được, ta đều có thể cảm giác được."

Từng câu chất vấn này, khiến cho toàn thân Tô Mặc ngây dại.

Giống như sấm sét giữa trời quang, Tô Mắc sững người ngay tại chỗ.

Thật ra thì hắn cũng thường xuyên tự hỏi mình. Tại sao bản thân bỏ ra nhiều như vậy, nhưng vẫn không có được nữ nhân này, có lúc hắn cảm thấy bản thân không cam lòng, cảm thấy Diệp Huyên chỉ là tự cho mình thanh cao. Hóa ra trong mắt đối phương, mình đã sớm không còn là mình lúc trước nữa.

"Cho nên, chúng ta đến hôm nay, cũng không có kết quả gì nữa." Diệp Huyên cắn đôi môi đỏ mọng, trong giọng nói tràn đầy bi thương.

Tô Mặc lui về phía sau hai bước, hắn cũng không biết lúc này mình có thể nói gì, trong lòng là một mảnh hỗn loạn. Sau khi lùi lại, sắc mặt Tô Mặc dần dần trở nên có chút dữ tợn, hắn ngẩng đầu lên hỏi: "Ngươi chỉ biết đổ hết mọi nguyên nhân lên trên đầu ta. Nếu không phải vì ngươi ta sẽ biến hóa đến như vậy sao. Nếu không phải ta vì ngươi bỏ ra nhiều như vậy, nhưng ngươi vẫn không chấp nhận ta, ta sẽ mất hết ý chí, thậm chí không quản được thân thể mình sao. Hơn nữa, cho dù trên người ta có mùi vị của những nữ nhân khác thì đã làm sao. Ta là một nam nhân bình thường, ta cần khơi thông, là ngươi thay đổi ta..."

Đến lúc này, Tô Mặc đã xúc động tới nói hết tâm tình, ngược lại quên sạch chuyện Quốc Sắc Thiên Hương Đan.

Diệp Huyên có chút không biết làm sao nói: "Nhưng lúc đầu ta đã từng nói rõ với ngươi. Thực lực của ngươi rơi sau ta một bước, chỉ cần đuổi kịp, gia tộc ta sẽ thừa nhận ngươi, chúng ta cũng có thể liên hiệp chống cự. Tại sao đến bước cuối cùng rồi, ngươi đã đợi mấy trăm năm rồi, lại không thể vượt qua chứ. Đừng ném nguyên nhân mọi chuyện lên đầu người khác. Ngươi không thể giữ vững bản thân, là vấn đề của chính ngươi."