Long Hồn Hành Giả

Chương 23: 23: Cô Lang





“Cái này! Anh Long, trên người tôi chỉ còn có hơn ba trăm tệ tiền mặt, anh xem, hay là tôi chuyển tiền qua WeChat cho anh nhé?”
Tả Long không vui rồi, chuyển khoản cái gì chứ, ông đây đến cả điện thoại di động còn chẳng mua nổi.

“Được rồi, cứ đưa chỗ tiền trong túi anh cho tôi là được rồi”.

Đồng Tử tưởng rằng mình đã nghe nhầm, sau khi nhìn thấy ánh mắt dọa người của Tả Long, gã vội vàng lấy ba trăm trong túi ra.

Tả Long nhận lấy ba trăm đồng bạc, nhưng vẻ mặt vẫn rất không vui.

“Sao thế? Tiếc tiền à? Tôi nhìn thấy rõ ràng là vẫn còn có mấy chục đồng bạc lẻ nữa mà”.

Giờ đây, không chỉ có Đồng Tử phát điên.

Mấy người xung quanh cũng phát điên, Vệ Lam đang cố nhịn cười.

Thôn Hỏa không một xu dính túi, hắn lập tức ứa mồ hôi, bằng không chắc hắn còn có thể nịnh bợ một chút.

Ba trăm ba mươi tệ.

Tả Long vui rồi.

“Được rồi, cuốn xéo đi, đây coi như là tiền bồi thường!”
Đợi sau khi đám người Đồng Tử rời đi, Vệ Lam trợn mắt nhìn Tả Long, nói đùa.

“Cậu đó! Thực không hiểu nổi, một triệu tệ thì không muốn, mấy chục tệ thôi mà lại dán mắt vào không rời”.

Tả Long đếm tiền một lần nữa, đáp lại trong vô thức.

“Hầy, chị vốn không hiểu nỗi khổ của một người nghèo bị ràng buộc như tôi đâu chị Lam à!”
Sau khi nói chuyện ngoài lề như vậy, Tả Long đi bưng rượu đến một bàn nào đó, đám người kia đều nhìn anh với con mắt hoàn toàn khác.


Thậm chí có mấy em gái lông bông cứ gọi tiếng “anh Long” dài, “anh Long” ngắn.

Hoàng Mạn đã hoàn toàn phục sát đất, một niềm tự hào toát ra.

Bởi vì Tả Long là thầy giáo của cậu ta.

Hoàng Mạn đang ảo tưởng thì đã bị Tả Long tát cho một cái.

“Nghĩ vớ vẩn gì thế? Chuyện ngày hôm nay, tôi không cho phép truyền đến trường, rõ chưa? Mặc dù việc làm của tôi được liệt vào hành hiệp trượng nghĩa, thấy chuyện bất bình ra tay can thiệp, phòng vệ chính đáng, thế nhưng ảnh hưởng không tốt”.

Hoàng Mạn gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

“Anh Long yên tâm đi, em nhất định sẽ chôn ở tận đáy lòng cho nó thối rữa luôn”.

Lúc này đã được rảnh rỗi một lúc, Tả Long đột nhiên nhớ đến Ngụy Tuyết Phi kia.

“Phải rồi, có phải Ngụy Tuyết Phi có rất nhiều người theo đuổi ở trường không?”
Hoàng Mạn lắc đầu.

“Chỉ có một người!”
Tả Long tưởng rằng mình đã nghe nhầm.

“Đường đường là hoa khôi trường thì sao chỉ có một người theo đuổi được? Không phải chứ, còn Điền Thư Ngữ thì sao?”
“Điền Thư Ngữ lại được rất nhiều người theo đuổi.

Ngụy Tuyết Phi vốn dĩ cũng có rất nhiều người theo đuổi, nhưng từ nửa năm trước, sau khi có một học sinh chuyển trường tên Trịnh Thu tới, dần dần chẳng có ai theo đuổi Ngụy Tuyết Phi nữa rồi.

Hình như Trịnh Thu kia có thế lực rất lớn, ngay cả Phó Đào, đến đánh rắm cũng không dám thả trước mặt Trịnh Thu nữa kìa”.

Trịnh Thu?
Chà, chắc là một đối thủ đáng gờm.

Trong một trang viên ở ngoại ô Thanh Châu, nơi đây chính là nơi ở của nhà họ Ngụy ở Thanh Châu.

Trong phòng sách, ông cụ Ngụy - trụ cột vững chắc của nhà họ Ngụy, người thực sự nắm quyền, lấy điện thoại di động ra bấm số gọi điện.

“Có cái quái gì thì nói đi!”
Ngay sau khi điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói như vậy.

Ông cụ Ngụy chẳng những không tức giận mà còn oán trách.

“Lão ăn mày, người mà ông phái đi đâu?”
“Người mà tôi phái đi có thể để cho ông phát hiện ra sao? Đi rồi, yên tâm!”
Lão Ngụy thở dài một hơi.

“Ở trong cái nhà này, tôi chỉ lo lắng cho Tuyết Phi, ông nhất định phải phái một người đáng tin cậy tới đây, tôi.

.

”.

Đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến một tiếng đổ vỡ.


“Khốn kiếp, nếu như không phải lúc Linh Chi nhắm mắt cứ bắt tôi phải hứa, ông tưởng rằng tôi sẽ thèm quan tâm đến mớ hỗn độn của nhà họ Ngụy các ông chắc?”
Nói xong tiếng bíp bíp cúp máy truyền đến.

Lão Ngụy cười khổ.

“Lão ăn mày này vẫn còn đang canh cánh trong lòng chuyện năm xưa, theo đuổi phụ nữ, thân ai nấy lo, đúng là một lão già ngoan cố không chịu thua”.

Thời gian 0 giờ lặng lẽ điểm.

Tả Long vừa đi đổ rác xong thì Vệ Lam bước tới.

Nhìn người đàn ông bí ẩn này, Vệ Lam cảm thấy tính hiếu kỳ của bản thân có vẻ càng lúc càng tăng.

“Đêm nay vẫn ngủ ở trong quán bar?”
Tả Long gật đầu.

“Phải, một thằng khố rách áo ôm như tôi thì còn có thể đi đâu được chứ?”
Vệ Lam do dự một chút rồi đột nhiên nói.

“Dù sao tôi cũng chỉ có một mình, chi bằng đến nhà tôi ở?”
“Được á!”
Câu trả lời quá nhanh của Tả Long thật sự khiến Vệ Lam đứng hình, kinh ngạc nhìn Tả Long.

“Da mặt cậu từ trước đến giờ vẫn luôn dày như vậy sao?”
Tả Long đưa tay lên sờ mặt.

“Cũng đâu đến nỗi nào, so với bức tường thì vẫn còn hơi kém một chút”.

Da mặt dày cái gì chứ, là chị chủ động mời tôi mà!
Vệ Lam ném cho Tả Long một chiếc chìa khóa rồi xoay người rời đi.

“Cậu mơ cũng đẹp thật đó, chung cư Washington gần đây có căn 6002 là căn hộ một phòng ngủ mà lúc trước tôi từng ở, sau này cậu có thể sống tạm ở đó”.

Cầm chìa khóa, Tả Long mừng rỡ, hét với theo bóng lưng Vệ Lam.

“Yên tâm đi, đợi khi nào tôi có tiền nhất định sẽ trả tiền thuê nhà cho chị”.

Miệng huýt sáo, Tả Long đi bộ về phía căn hộ Washington.


Đột nhiên, bước chân của Tả Long bỗng dừng lại.

Có sát khí!
Chết tiệt, nhóm sát thủ này thực sự vẫn chưa chịu buông tha nữa.

Bên cạnh một cửa hàng tạp hóa đã đóng cửa, một thanh niên đang đứng dựa vào tường, miệng ngậm điếu thuốc, dáng vẻ trông có chút cô độc.

Tả Long suýt nữa nôn ra.

“Này! Còn giả vờ làm người ở trên trển nữa sao?”
Người đàn ông rít một hơi rồi nhả ra một vòng khói, nhìn về phía Tả Long cười.

“Không sai, chẳng trách tổ chức lại cử Cô Lang tôi tới, không ngờ anh lại có thể phát hiện ra tôi”.

Tả Long lắc lư chiếc chìa khóa trong tay, không nói gì.

Cơ thể của Cô Lang này đã được ngưng luyện đến cực hạn, chắc hẳn đã có chút nội lực, so với cái gã Đồng Tử kia thì chắc lợi hại hơn chút đỉnh.

Dẫm tắt tàn thuốc lá, Cô Lang nói một câu cuối cùng rồi lao về phía Tả Long.

“Tôi không thích giở trò quỷ ám, giết người một cách chính diện như thế này mới là đã nhất”.

Ở khoảng cách khoảng mười mét, lời vừa thốt ra người đã lao tới nơi, điều này cho thấy tốc độ của hắn vô cùng nhanh.

Đáng tiếc, đòn tấn công dữ dội của Cô Lang chẳng hề hấn gì với Tả Long, hai chân anh thậm chí còn chẳng rời khỏi vị trí ban đầu, chỉ có cơ thể dao động theo biên độ nhỏ.

Cô Lang càng đánh càng kinh ngạc, sự nhạy bén của Tả Long này nhất định đã vượt xa một nhân vật vừa mới bước vào hàng ngũ võ giả như hắn.

.