Cuối cùng thì cũng đến ngày thi đấu đầu tiên!
Vừa bước vào khu vực Đỉnh Cảnh Lộ, nàng đã choáng ngợp bởi vẻ nguy nga của nó. Sàn đấu mỗi năm được làm mới một lần, lần này Lục gia làm rất hoàn hảo. Vừa thể hiện được sự cổ kính, uy nghi của một đại hội, vừa thể hiện được tinh thần thượng võ. Tất cả mọi người đều tấm tắc khen, còn Lục Hành Chu thì cảm tạ suốt.
Bỗng, nàng cảm thấy có cái gì đó định chạm vào mình, ngay lập tức nắm chặt, thì ra là tay của Hắc Viêm Doanh.
“ Huynh làm ta hết hồn!”
Hắn cười xòa: “ Định dọa cô chơi, nhưng lại không thành rồi.”
Nàng nói: “ Thôi ngay cái kiểu đấy đi, không phải ai cũng thích đâu.”
Cây quạt của hắn lại mở ra, rồi cười: “ Ây dà, đừng nghiêm trọng hóa vấn đề lên thế. Mà cô cũng lợi hại đấy, chút nữa phải nhường ta đấy!”
“ Huynh cũng thế. Nhớ phải nhường.”
“ Ta biết rồi. Thôi, ta qua chỗ bọn Vương Dịch đây.”
“ Ừ.”
Thế là xong màn chào hỏi đối thủ. Nói là nhường nhau, chứ thực tế thì không thể nào. Căn bản là làm cho đủ lễ.
Hàn Ôn tiến lên, gầm gừ: “ Muội sao lại quen Hắc công tử thế? Tránh xa hắn ra, chẳng phải người tốt đâu!”
Nàng phản bác lại ngay: “ Sao huynh lại nói thế? Hắn là người tốt đấy chứ!”
Hàn Ôn cười lạnh: “ Tốt? Tốt mà đến con gái hắn còn giết được!”
“ Chẳng liên quan gì đến trai với gái cả. Do cô ta động đến hắn đấy chứ! Năm đấy hắn mới mười mấy cái xuân xanh, làm sao có con được!”
Hàn Trường tiến lên, nói vài câu: “ Sư muội nói đúng đấy. Ai cũng nói Hắc Viêm Doanh là người xấu, nhưng ta thấy đâu đến nỗi. Với lại, hắn cũng đủ thông minh để hiểu rằng không thể nào khi dễ được sư muội nhà chúng ta. Huynh cảm thấy, muội ấy mong manh yếu đuối thế sao?”
Hàn Ôn lườm hai người, rồi phẩy tay: “ Không nói, không nói nữa, ta qua chỗ phụ thân đây.”
Hai người còn lại nhìn nhau. Hàn Mộ Ngọc vỗ vai Hàn Trường: “ Sư huynh tốt, sư huynh tốt!”
“ Đương nhiên.”
Mấy tiếng trống lại vang lên, báo hiệu trận đấu đầu tiên sắp bắt đầu!
Đại hội năm nay có 120 người tham gia, chia làm 8 bảng đấu, mỗi bảng có 15 người.
Đến kỳ đại hội, mọi người không cần đứng đúng vị trí của mình, có thể đi thăm dò đối thủ, hoặc trò chuyện. Hàn Mộ Ngọc hỏi Vương Dịch: “ Huynh bảng mấy?”
“ Ta bảng ba, còn muội?”
Nàng nhìn vào tờ giấy báo của mình, làm vẻ mặt nghiêm trọng: “ Ta và huynh, cùng bảng.”
Vừa vặn câu này bị Cao Lãng nghe thấy, hắn cười phá lên, rồi vỗ vai Vương Dịch và Hàn Mộ Ngọc: “ Ha ha, hay lắm, hay lắm, hai người đều cùng bảng ba đấy! Ta bảng hai, cùng bảng với tên họ Lãnh, hay quá, hay quá!”
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía ba người, trong đó có Lãnh Dạ Mạc. Miệng y lẩm bẩm hai chữ: “ Dở hơi”. Không biết Cao Lãng nghe được sẽ có phản ứng thế nào?
“ Đến xấu hổ vì thằng bạn.” Hàn Mộ Ngọc càu nhàu trong miệng.
“ Công nhận.” Đáp lại là lời đồng tình từ Vương Dịch.
Lục Cảnh Thần đi tới, hỏi Lãnh Dạ Mạc: “ Lãnh công tử, huynh bảng mấy vậy?”
“ Hai.” Chính xác thì đây là tiếc chữ như tiếc vàng!
Đến cả Lục Cảnh Thần nghe câu trả lời của hắn, khóe miệng cũng giật giật. Cao Lãng hào sảng bước tới, vỗ vỗ vai Lãnh Dạ Mạc: “ Ha ha, ta với huynh cùng bảng, tý nữa phải nhường ta đấy!” Hắn còn dí sát người vào Lãnh Dạ Mạc. Đương nhiên bị y tránh xa, khiến Cao Lãng mất đà, suýt ngã.
“ Huynh làm gì vậy hả?” Cao Lãng tức giận.
Lãnh Dạ Mạc căn bản không thèm trả lời hắn. Hắc Viêm Doanh không biết từ đâu nhảy tới: “ Đương nhiên là người ta phi thường không thích ngươi đụng vào người rồi. Không phải Tiểu Ngọc với Vương Dịch hiền lành, ngươi lại là thế gia công tử, không thì không biết ngươi đã chết bao nhiêu lần rồi!”
Cao Lãng giận dữ: “ Gì, ý gì hả?”
“ Ý gì là ý gì?” Hắc Viêm Doanh không thèm nể nang.
“ Hừ, ngươi bảng mấy!”
“ Ta bảng tám, nhưng liên quan gì đến ngươi?”
Thấy Cao Lãng chuẩn bị đánh Hắc Viêm Doanh đến nơi rồi!
“ Thôi thôi cho ta xin, bao nhiêu người đang nhìn kia kìa, các ngươi cho thôi đi không?” Không phải Lục Cảnh Thần, mà là Hàn Mộ Ngọc ra can.
Thấy Hắc Viêm Doanh cũng không chịu yên, Lãnh Dạ Mạc dùng kiếm chặn hắn, không quên trừng hắn một cái. Hắc Viêm Doanh đành thôi.
“ Xem kìa, nhanh lên chạy lên phía trước đi. Hai đối thủ của trận thứ nhất bắt đầu rồi kìa!” Lục Cảnh Thần nói, rồi chạy đi, ngay sau là Vương Dịch.
Bốn người còn lại cũng không có lý do gì để nán lại nữa. Riêng Cao Lãng cùng Hắc Viêm Doanh trừng nhau mấy cái. Cao Lãng còn lấy hai ngón tay chỉ vào mắt mình, rồi chỉ vào Cao Lãng, ý bảo: “ Hãy đợi đấy!” rồi đi mất.
Vị Nghiêm công tử - Nghiêm Lăng nổi tiếng vì thói khinh người, ba hoa, hách dịch bị loại từ vòng gửi xe. Hắn ở bảng một, thua ngay trận thứ ba so với thứ tự trận đấu. Nghiêm gia nổi tiếng vì có nhiều bảo vật, chứ cũng không phải vì khả năng chiến đấu quá tốt. Nghiêm gia thì còn bị nhiều người ghét, vì tật soi mói, lại còn thích dùng thủ đoạn, căn bản là dùng hai chữ “ bỉ ổi” mà miêu tả.
Trận đấu của bảng một chỉ có trận đấu Nghiêm Lăng với vị công tử họ Dương – Dương Phiến là nổi bật, còn đâu rất mờ nhạt. Sang bảng thứ hai, người ta lại háo hức với trận của Cao tam công tử bướng bỉnh, ẩm ương với Lãnh công tử nổi danh lạnh lùng, nghiêm túc.