Lồng Giam

Chương 67




Vạn Nguyên muốn nhanh chóng quay về, ngay lập tức xuất hiện trước mặt Hứa Tấn Vân, nhưng hôm nay xe cộ trên đường như cùng đối nghịch với hắn, bất luận thế nào cũng không bắt được một chiếc xích lô. Vạn Nguyên đã không chờ được nữa, vừa chạy vừa chờ nhưng chạy suốt một đường cũng không gọi được một chiếc xe, lúc ngẩng đầu lên lần nữa đã thấy quán nhỏ ở đầu ngõ.

Đi qua ngõ, có thể nhìn thấy cửa nhà khép hờ qua bức tường sân. Vạn Nguyên cúi người chống đầu gối thở hồng hộc, hắn cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, dùng nước bọt làm dịu cổ họng khô khốc, cẩn thận đẩy cửa đi vào.

“Tấn Vân ơi…”

Lúc này Hứa Tấn Vân đang ngồi trên ghế, đầu gối y vẫn dính bụi, nghe thấy tiếng động y chậm rãi ngẩng đầu lên. Biểu cảm của y hơi đần độn, như thể người vừa rồi ngẩng đầu ưỡn ngực nói chuyện với Vạn Phúc An không phải y. Khi nhìn thấy Vạn Nguyên, y khẽ chớp mắt, trong con ngươi lập tức đọng một lớp hơi nước, nước mắt rơi lã chã.

“Tấn Vân.” Vạn Nguyên bước dài lao đến trước mặt Hứa Tấn Vân, tay chân luống cuống kéo góc áo lau nước mắt cho Hứa Tấn Vân.

Hứa Tấn Vân quay mặt đi, cụp mắt nhìn mặt đất, đây là lần đầu tiên Hứa Tấn Vân không nhận tấm lòng của Vạn Nguyên từ khi hai người quen nhau đến nay.

“Hôm lấy được thư thông báo em đã quay về một lần, đúng lúc nghe thấy anh và chú Vạn đang nói chuyện.” Hứa Tấn Vân nói chuyện mang theo giọng mũi nặng, ngước mắt đối mặt với Vạn Nguyên.

Vạn Nguyên lập tức luống cuống, tay lúng túng giữa không trung, Hứa Tấn Vân nghe thấy hết rồi.

“Em cứ nghĩ là, là chú Vạn không cho chúng ta ở bên nhau, em chưa từng nghĩ, anh dự định chờ em lên đại học sẽ không cần em nữa.”

Hứa Tấn Vân nức nở đứt quãng khiến cổ họng Vạn Nguyên nghẹn lại, không phải, không phải như Hứa Tấn Vân nghĩ.

“Đừng… Tấn Vân, không phải không cần em…” Làm sao lại không cần, chỉ là mình cảm thấy Hứa Tấn Vân sẽ có lựa chọn tốt hơn, “Thật ra sau khi lên đại học… Lỡ như, em hối hận, em còn có đường lui…”

Càng nói đến sau Vạn Nguyên càng không có tự tin, cứ nghĩ đến những lời Hứa Tấn Vân vừa nói với bố, cậu ấy sống tiếp vì mình, nặng trĩu và sâu sắc đến vậy, hình như là mình phụ Hứa Tấn Vân.

Hứa Tấn Vân sao có thể không hiểu Vạn Nguyên đang nghĩ gì, Vạn Nguyên cân nhắc mọi chuyện thay y. Ngay từ đầu anh ấy không nỡ để mình bị nhốt trong khoảng sân nhỏ kia, không nỡ để mình kéo hai chân tàn phế sống hết đời, sau này không nỡ để mình sống trong huyện nhỏ này, không nỡ để mình ở bên anh ấy. Trong suy nghĩ của Vạn Nguyên, thế giới càng rộng lớn càng thích hợp với mình hơn.

Vạn Nguyên cân nhắc mọi chuyện vì mình càng khiến y không thể hận, không thể oán.

“Em thi đại học cũng vì anh, không thể để anh nuôi mãi. Em không giống anh, không giỏi làm ăn, ngoài học ra em không nghĩ ra cách khác để trở nên nổi bật. Anh hứa hay lắm, đưa em lên đại học, gọi điện cho em, tại sao anh tự lật lọng. Em tưởng sau khi em đậu đại học sẽ gần anh hơn, không ngờ đối với anh là ngày càng cách xa. Sớm biết như vậy em tình nguyện chân em không khỏi, em cũng sẽ không tham gia thi đại học.”

Hứa Tấn Vân càng nói càng tủi thân, nước mắt rơi lã chã. Vạn Nguyên không biết mấy ngày nay trong lòng mình xoắn xuýt giày vò, cứ nghĩ rằng Vạn Nguyên đã chuẩn bị bình tĩnh rút lui, y buồn gần chết.

Như vậy sao được! Sao Hứa Tấn Vân có thể nghĩ như vậy.

“Em lên đại học nên thay lòng đổi dạ? Anh nghĩ em như vậy à?” Hứa Tấn Vân chất vấn, “Nếu… Em thật sự nói chia tay với anh, anh sẽ không giữ em lại đúng không? Anh sẽ nhìn em ở bên người khác? Anh không để ý thật sao?”

Để ý! Tất nhiên mình để ý, nhưng… Có lẽ mình sẽ không giữ lại. Vạn Nguyên nghĩ, chỉ cần Hứa Tấn Vân sống tốt là được.

“Không được! Anh biết rõ em rời khỏi anh sẽ không tốt. Nếu là em, em chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn anh ở bên người khác.” Hứa Tấn Vân khàn giọng lên án, y kéo quần áo Vạn Nguyên, năn nỉ, “Vạn Nguyên… Đừng bỏ em lại, anh không thể ở bên người khác, ngay từ đầu là anh đối xử tốt với em, nếu anh bỏ em, em thực sự không biết sau này nên làm gì…”

Đây không phải đe dọa, đây là y cầu xin Vạn Nguyên. Hứa Tấn Vân mới là bên bị động, quyền chủ động luôn nằm trong tay Vạn Nguyên. Y dựa vào tình cảm Vạn Nguyên dành cho y mới có thể sống tốt đến bây giờ, không có Vạn Nguyên y chẳng là gì cả, y không có đường sống.

Vạn Nguyên ôm mặt Hứa Tấn Vân, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Hứa Tấn Vân, khẽ an ủi, “Sai rồi, anh sai rồi, anh không đúng, anh không nên nghĩ như vậy, sau này cũng không nghĩ vậy nữa. Anh ở bên ai, ngoài ở bên em anh đâu còn người khác. Trước đó anh nghĩ nếu bố anh một hai muốn chúng ta chia tay, anh cũng sẽ không kết hôn.”

Hứa Tấn Vân vùi đầu vào bụng Vạn Nguyên, ôm chặt lấy hắn, cho Vạn Nguyên cảm nhận được sự rung động và lo lắng của y.

“Anh nhận cả tiền quan tài của em rồi.”

Vẫn nhớ khoản tiền này à?

Vạn Nguyên sửa lại cách nói của Hứa Tấn Vân, “Phủi phui, đã nói với em là không may rồi, tiền cưới vợ.”

Hứa Tấn Vân nức nở, giọng ồm ồm, “Vậy anh… Anh cũng nhận rồi…”

Thảo nào trước đó mình nói là tiền cưới vợ Hứa Tấn Vân không bác bỏ, thì ra từ lúc đó tên nhóc này đã quyết định ỷ lại mình.

Vạn Nguyên bật cười: “Được, anh nhận, bất luận bố anh có chấp nhận hay không, anh nhận, em đã gả vào nhà anh rồi.”

Hứa Tấn Vân lại không bác bỏ, lần này Vạn Nguyên hiểu, không bác bỏ nghĩa là ngầm thừa nhận.

Hắn nâng cằm Hứa Tấn Vân lên để Hứa Tấn Vân đối mặt với hắn, “Đừng khóc nữa, khóc đỏ cả mắt rồi, cứ như anh bắt nạt em không bằng, ai không biết còn tưởng anh là lưu manh.”

“Anh bắt nạt em thật mà, anh suýt nữa không cần em.”

Người có học thông minh lại mang thù, Vạn Nguyên vội vàng nhận sai, “Lần sau có chuyện gì anh sẽ bàn bạc với em, tuyệt đối không giấu trong lòng, một mình suy nghĩ lung tung.”

Bàn tay hắn vỗ nhẹ lên mặt Hứa Tấn Vân, ngón cái xoa xoa bờ môi ướt át đỏ hồng, không ngần ngại cúi đầu hôn mổ Hứa Tấn Vân một cái.

Hai người đã mấy ngày chưa gặp nhau, chỉ liên lạc qua điện thoại, trước đó trong lòng có tâm sự khỏi nói nhớ da diết cỡ nào. Vạn Nguyên liếc nhìn căn nhà, đây dù sao cũng là nhà chủ nhiệm Trần, hắn phải đón Hứa Tấn Vân về nhà.

“Anh thu dọn với em, mang hết đồ đạc của em về nhà, cứ để ở nhà người ta cũng không tốt.” Bây giờ hai người đang ở phòng trọ, Vạn Nguyên nghĩ sau này hắn và Hứa Tấn Vân cũng cần một ngôi nhà, “Chờ anh kiếm được tiền sẽ mua nhà ở huyện.”

Đồ đạc và người của họ, như vậy mới xem như thực sự có chốn về.

Hứa Tấn Vân rất tiết kiệm, y không đụng vào đồ nhà họ Trần, thu dọn ngay ngắn cho người ta rồi đặt về chỗ. Đồ đạc của y ngay cả tờ giấy vệ sinh y cũng phải mang đi.

Nỗi tủi thân mấy ngày nay sao có thể dỗ dành bằng mấy câu của Vạn Nguyên. Buổi tối lúc thân mật Hứa Tấn Vân thô bạo hơn ngày thường rất nhiều, khiến Vạn Nguyên kêu đau như đang trút giận.

Sau khi xong việc hai người tắm qua, mặc quần cộc nằm trên giường, quạt trần trên đầu kêu kẹt kẹt. Mùa hè nóng bức, cho dù đến ban đêm không khí vẫn nóng, hai người dính nhau như sam, không lâu sau lại cọ xát toát mồ hôi mịn.

“Hôm đó nghe thấy anh nói với chú Vạn sau khi em đến trường chúng ta sẽ chia tay, em nổi giận suýt nữa đã xé thư thông báo.”

Vạn Nguyên trợn mắt há miệng nhìn Hứa Tấn Vân, cái thằng này, “Sao em bốc đồng vậy? Anh bảo sao thư thông báo nhăn thế, đó là thứ có thể tùy tiện xé hả? Anh sợ em hối hận cũng không kịp!”

Hứa Tấn Vân lườm Vạn Nguyên một cái, chuyện này trách ai được?

“May mà em nghe hai người nói xong, em nhịn được. Em muốn tìm cơ hội nói chuyện với anh, không ngờ chú Vạn đến tìm em, em biết chú sẽ  tìm em, nhưng không ngờ sẽ là hôm nay.”

Đang kể khổ với mình à, tủi thân quá nhỉ, toàn là vì mình.

Vạn Nguyên nghĩ đến tờ thư thông báo kia suýt nữa đã không còn, lòng vẫn sợ hãi. Hắn xoay người đối mặt với Hứa Tấn Vân, mông đau tới mức hắn cắn răng chịu đựng, “Tổ tông ơi, em đừng làm chuyện này dọa anh, hai ta có chuyện gì thì nói rõ ràng, đừng bực mình với anh. Em xem em học lại cũng không dễ dàng, rất vất vả, sao em dám có suy nghĩ xé thư thông báo chứ?”

Đương nhiên Hứa Tấn Vân biết suy nghĩ khi đó không đúng, y cũng muốn nói rõ ràng, tại Vạn Nguyên hết…

“Được rồi, được rồi, mọi chuyện qua rồi, chúng ta không nói nữa.”

Câu hỏi trước đó từng hỏi Vạn Nguyên, Vạn Nguyên không trả lời thẳng, vậy bây giờ y hỏi lại lần nữa, “Sau khi em lên đại học, mỗi tháng anh sẽ đến thăm em một lần hả?”

“Mỗi tháng một lần sao đủ, rảnh rỗi anh sẽ đến, nếu ở trường không tiện nghe điện thoại anh sẽ viết thư cho em.”

Hứa Tấn Vân rầu rĩ không vui cả ngày cuối cùng cũng cười, với tình hình hiện tại của cửa hàng quần áo, một tháng Vạn Nguyên đến một lần đã cố gắng rồi, sau này nếu đổi sang tòa nhà bách hóa sẽ chỉ bận hơn, còn rảnh rỗi sẽ đến. Hứa Tấn Vân biết chắc chắn sẽ không rảnh, nhưng Vạn Nguyên có lòng là đủ rồi.

Trái tim y và Vạn Nguyên ở bên nhau, như thế nào cũng sẽ không xa cách. Trước đây chân mình không tiện hai người muốn gặp nhau cũng có thể gặp được.

Chưa đầy hai ngày, Vạn Nguyên đã nhận được điện thoại của chị, trong điện thoại bố nói rất mập mờ nhưng chị hiểu ý bố. Bố mặc kệ chuyện của Vạn Nguyên và Hứa Tấn Vân, mặc kệ có nghĩa là không can thiệp, không can thiệp lâu rồi có nghĩa là ngầm đồng ý.

“Nghe thấy giọng bố là biết bố rất mệt.” Vạn Linh dẫn con đến nhà bố mẹ chồng, không ngờ bố mình lại đến huyện tìm Vạn Nguyên.

Dù sao cũng phải mắc nợ một bên, Vạn Nguyên biết hắn nợ bố hắn, hắn rất áy náy, “Chị khuyên bố giúp em.”

Vạn Linh khẽ hỏi, “Em quyết định rồi à?”

“Vâng, em muốn ở bên Hứa Tấn Vân.”

Vạn Linh im lặng một lúc, “Vậy là tốt.”

Chị là chị gái, chỉ cần Vạn Nguyên sống tốt là được, là nam hay cũng chỉ là thứ yếu.

Mùa hè này Hứa Tấn Vân xem như trôi qua thoải mái, Vạn Nguyên chưa bao giờ cho y đến cửa hàng giúp đỡ, y chỉ cần ở nhà đọc sách, chờ Vạn Nguyên về nhà.

Hai người cùng ăn cơm, cùng xuống tầng tản bộ, cùng về nhà đi ngủ, thỉnh thoảng có thời gian sẽ ra ngoài đi chơi.

Cuối tháng 8, Vạn Nguyên ở nhà kiểm tra lại đồ đạc Hứa Tấn Vân sẽ mang đi, Hứa Tấn Vân muốn mang mọi thứ, hắn chiều Hứa Tấn Vân, không tranh cãi với y, nhân lúc Hứa Tấn Vân không chú ý lại trộm lấy những phế phẩm đó ra.

Vạn Nguyên không hiểu nổi mấy thứ như xà phòng đến trường cũng mua được, nhà cũng không khó khăn đến nỗi cần Hứa Tấn Vân thắt lưng buộc bụng, sao y có thể keo kiệt đến mức này.

Bây giờ đã khó chiều như vậy, sau này không biết sẽ thế nào.

Hết chương 67