Hệt như tờ giấy, hắn vẫn chưa làm gì Hứa Tấn Vân đâu đã rưng rưng sắp khóc rồi. Vạn Nguyên bưng đầu Hứa Tấn Vân, dùng mu bàn tay chùi nước trên mặt y.
“Cậu đó.” Vạn Nguyên như cười như không, “Con người không thể trông mặt mà bắt hình dong.”
Hứa Tấn Vân ngoan ngoãn gác cằm lên tay Vạn Nguyên, ngẩng đầu ngơ ngác đối mặt với hắn, dường như không hiểu tại sao Vạn Nguyên lại nói vậy.
Còn giả nhu với mình.
“Cậu trộm xem sách vớ va vớ vẩn gì?”
Vạn Nguyên chọc huyệt thái dương Hứa Tấn Vân, rõ ràng hắn không dùng lực, nhưng Hứa Tấn Vân vẫn hơi nghiêng đầu đi.
Hứa Tấn Vân cắn chặt khớp hàm không chịu ngẩng đầu lên, quả nhiên Vạn Nguyên vẫn phát hiện ra, bản thân lớn lên trong gia đình bảo thủ, sự giáo dục được nhận khiến y xấu hổ mở miệng nói về chuyện này.
“Không ngại xem nhưng ngại thừa nhận à?” Vạn Nguyên lớn hơn Hứa Tấn Vân mấy tuổi, dùng điệu bộ “người lớn”, hắn không chỉ trích Hứa Tấn Vân mà chỉ đùa thôi.
Ai ngờ Hứa Tấn Vân lại khẽ hỏi ngược lại, “Không phải anh nói cho thầy Trương mượn à?”
Cái hay không nói, nói cái dở, Hứa Tấn Vân còn mặt dày nói?
“Cậu cũng không nói trước với cho tôi một tiếng, tôi đưa cho anh rể tôi, anh rể tôi còn tưởng là tôi đọc, một hai đòi tịch thu, may mà bị tôi lấy lại. Cậu cũng bắt nạt tôi không biết hết mặt chữ, người có chút học thức nhìn là biết cậu ngấm ngầm không làm chuyện đàng hoàng.”
Hứa Tấn Vân im lặng một lúc: “Anh đọc rồi? Anh biết bên trong viết gì?”
“Tôi tra từ điển!” Vạn Nguyên hùng hồn.
Hai mắt Hứa Tấn Vân sáng như sao, “Anh hiểu?”
Lần này xem như hỏi khó Vạn Nguyên, quả thực hắn xem rồi, cũng dùng từ điển lần lượt tra được kha khá chữ không biết, tiếc là quyển sách kia hơi cũ, không hoàn toàn văn bạch thoại[1], rất nhiều chỗ xen lẫn với văn nói và văn diễn đạt. Cho dù Vạn Nguyên biết chữ đó cũng không biết câu nói đó có nghĩa là gì.
[1]
Vạn Nguyên cũng không sợ mất mặt, ăn ngay nói thật, “Không hiểu.”
Hứa Tấn Vân cụp mắt xuống trộm thở phào nhẹ nhõm, “Anh không biết đủ chữ, sao lại nói là sách vớ vẩn, người khác nói gì thì là cái đó à?”
Hứ? Cũng vì chưa bắt được Hứa Tấn Vân tại trận, y vẫn có thể ngụy biện.
“Chẳng thế thì sao? Cậu dám đọc nhưng không dám nhận?”
Hứa Tấn Vân không hề hoảng hốt, tỉnh bơ nói: “Đó là sách anh mua cho tôi.”
Shh! Còn học được cách trả treo!
“Tôi mua cho cậu? Tôi còn mua nhầm nữa đúng không?” Vạn Nguyên dùng tay chọc eo Hứa Tấn Vân.
Hứa Tấn Vân sợ nhột, giật mình một cái, nước trong bồn tắm bị y làm văng ra, giãy khỏi tay Vạn Nguyên, tránh trái tránh phải. Nhưng bồn tắm chỉ rộng từng đó, y không có chỗ để lui, đỏ mặt xin tha với Vạn Nguyên.
“Ê! Đừng…”
Đáng tiếc Vạn Nguyên không cứ thế tha cho y, ép y dựa vào bồn tắm, “Bây giờ cậu lại trách tôi đúng không?”
Lại sợ Hứa Tấn Vân trần truồng bị cảm lạnh, Vạn Nguyên vớt người ra khỏi nước, quấn khăn lông ném lên giường.
Hứa Tấn Vân nhanh chóng dùng khăn lông lau khô nước trên người, duỗi tay định cầm quần áo trên ghế mặc vào, nhưng Vạn Nguyên lại cướp trước y.
Vạn Nguyên đắc ý cầm quần áo quơ quơ trước mặt Hứa Tấn Vân. Bây giờ thời tiết ấm rồi, nhưng ban đêm vẫn hơi lạnh, cũng không biết Hứa Tấn Vân lạnh hay sốt ruột, trên cánh tay đã nổi da gà. Vạn Nguyên thấy thế bèn ném quần áo lên đầu y.
Hứa Tấn Vân cúi đầu mặc đồ lót và áo, Vạn Nguyên ngồi bên cạnh y, giả vờ mất hứng nói chuyện với y.
“Cậu trộm làm chuyện xấu, sau khi bị tôi phát hiện thì thẹn quá hóa giận, còn hất nước lên người tôi.”
Nói hươu nói vượn, rõ ràng là Vạn Nguyên trêu y trước, Hứa Tấn Vân nghiêng đầu nhìn một cái, Vạn Nguyên ướt đẫm từ ngực đến đũng quần
Vạn Nguyên lật người lên giường, tiến đến trước mặt Hứa Tấn Vân, trên người hắn vẫn còn mùi rượu chưa bay hết, thoang thoảng, không khó ngửi lắm.
“Nói xem, có phải cậu nhân lúc buổi tối không người lén đọc không?”
Hứa Tấn Vân tưởng Vạn Nguyên sẽ dừng lại, không ngờ lại nữa, y chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy, quấn chăn nằm quay lưng về phía Vạn Nguyên.
Dưới sự lên men của cồn, đầu óc Vạn Nguyên đúng lúc trong trạng thái hưng phấn, Hứa Tấn Vân không nói gì, hắn đâu chịu từ bỏ ý đồ, nằm sát vào Hứa Tấn Vân, ôm chặt người từ phía sau.
Cánh tay Vạn Nguyên vượt qua eo Hứa Tấn Vân, bàn tay vừa vặn phủ lên phần bụng, nhiệt độ nóng hổi ở lòng bàn tay xuyên qua lớp áo mỏng, Hứa Tấn Vân cảm giác được bụng mình giật một cái.
“Cậu vờ như không thấy với tôi đúng không? Cậu có tin ngay bây giờ tôi về nhà lấy sách, đọc bên tai cho cậu nghe không? Tôi không biết ý nghĩa nhưng tôi biết cách đọc. Tôi không hiểu cũng không sao, dù sao cậu vẫn hiểu đúng không?”
Hứa Tấn Vân giả vờ câm điếc cuối cùng không kiềm chế được, quay đầu lườm Vạn Nguyên. Với cái nết của Vạn Nguyên, nói không chừng hắn làm được, sao lại giở trò vô lại nữa?
Vạn Nguyên đắc ý nhướng mày với Hứa Tấn Vân, lại còn tưởng mình không có cách nào trị y à? Nhưng đã lâu không thấy biểu cảm tức giận của Hứa Tấn Vân, Vạn Nguyên không nhịn được phì cười một tiếng.
Biết Vạn Nguyên cố ý lấy mình ra làm niềm vui, Hứa Tấn Vân mím chặt môi, hơi phụng phịu.
“Nói xem nào, tôi cũng rất tò mò, cậu muốn chuyện này? Dân trí thức các cậu khá là tao nhã.” Vạn Nguyên bóp mặt Hứa Tấn Vân, má Hứa Tấn Vân nhanh chóng hiện lên dấu đỏ.
Trước đây, mình đâu biết xem những thứ đó trên sách, chỉ dựa vào bản năng, có hứng thì tự làm một lần.
Vạn Nguyên nghĩ, kích thước chỗ đó của Hứa Tấn Vân không nhỏ, đoán chừng lượng cũng không ít, “Cậu nghĩ đến con gái nhà ai đấy?”
Mặt Hứa Tấn Vân bị Vạn Nguyên bóp hơi biến dạng, y dứt khoát không giãy giụa nữa, cũng không bác bỏ, tơ máu trên tròng trắng mắt nhạt đi, đuôi mắt hơi đỏ lên, con ngươi ướt át trong suốt, ánh mắt từ đầu đến cuối luôn dừng trên mặt Vạn Nguyên.
Vạn Nguyên cười đùa cợt nhả, bị Hứa Tấn Vân nhìn chằm chằm tới mức hơi sợ, “Làm gì? Giận thật hả? Không trêu cậu nữa.”
Hứa Tấn Vân sao có thể giận thật với Vạn Nguyên, chờ Vạn Nguyên quậy chán rồi, y tỉnh bơ đổi chủ đề, “Tối nay anh có về không?”
Bận rộn cả ngày đủ mệt rồi, giờ đã muộn, Vạn Nguyên cũng lười về nhà, cũng không phải lần đầu qua đêm ở nhà Hứa Tấn Vân. Hắn tùy tiện như ở nhà mình, đi đến trước tủ tìm quần áo của Hứa Tấn Vân, lại đổ thêm ít nước nóng, tắm rửa qua loa.
Tắm xong đã lười làm việc khác, Vạn Nguyên tắt đèn, mò mẫm trèo lên giường, miệng còn lẩm bẩm, “Không có con gái, chỉ có anh Nguyên ngủ với cậu thôi.”
Giường không rộng, chăn cũng không to, cánh tay hai người dán sát vào nhau, đùi sát bên đùi, nhưng trong lòng Hứa Tấn Vân vô cùng bình tĩnh. Y biết, đã đến lúc Vạn Nguyên phải đi rồi.
Y rất mâu thuẫn, Vạn Nguyên là một người duy nhất bằng lòng làm bạn với y, y không nỡ để Vạn Nguyên đi. Nhưng y lại không muốn khiến Vạn Nguyên giống mình, mãi mãi bị mắc kẹt trong ngọn núi lớn này.
“Vạn Nguyên, lúc nào anh đi?”
Giọng Hứa Tấn Vân vang lên trong bóng tối, Vạn Nguyên suýt ngủ thì bị câu hỏi của y dọa tỉnh dậy.
Vạn Nguyên cũng rất khó xử, vốn tưởng Hứa Tấn Vân có thể tự lực cánh sinh, mình cũng có thể yên tâm đi xa, nhưng Hứa Tấn Vân khó khăn hơn hắn tưởng. Để Hứa Tấn Vân mãi mãi bị nhốt trong cái sân này thì đáng thương quá, như con ngựa bị trói, không có tự do, vậy còn có ý nghĩa gì.
Nhưng ra ngoài, nếu không có mình, Hứa Tấn Vân có thể dựa vào ai đây? Nếu gặp phải tình huống như hôm nay, Hứa Tấn Vân nên làm gì? Liệu y có quay lại cuộc sống sống không bằng chết như lúc trước không?
Hứa Tấn Vân dường như biết Vạn Nguyên đang nghĩ gì, y lên tiếng an ủi Vạn Nguyên lại như đang an ủi mình, “Thị trấn cũng không xa lắm, đi ô tô cũng chỉ mất mấy tiếng, anh có thể về bất cứ lúc nào.”
Ngực Vạn Nguyên như bị thứ gì đó chặn lại, hắn duỗi tay xoa đầu Hứa Tấn Vân, ra vẻ thoải mái, nửa đùa nửa thật: “Tôi vẫn chưa nói sẽ đi mà, cậu đã vội đuổi tôi đi rồi?”
Hứa Tấn Vân không trả lời, cố gắng kìm nén kích động nắm tay Vạn Nguyên. Vạn Nguyên lại nói: “Chờ anh cậu phát đạt rồi chắc chắn sẽ đón cậu về thành phố, khi đó sẽ cho cậu sung sướng.”
Hứa Tấn Vân không nói gì, nhưng trong lòng đáp lại Vạn Nguyên một câu, y sẽ xem là thật.
Ngày hôm sau trời vừa hửng sáng, Vạn Nguyên đang đổ đầy nước trong chum cho Hứa Tấn Vân, Kim Dân lại đến đây vào giờ này.
“Anh Nguyên ơi.” Kim Dân kéo Vạn Nguyên sang bên cạnh, cậu ta vừa đến nhà Vạn Nguyên tìm hắn, chú Vạn nói tối qua hắn không về nhà, chắc là ở lại chỗ Hứa Tấn Vân. Kim Dân không quen nhìn Vạn Nguyên chăm sóc Hứa Tấn Vân chu đáo như thế, “Sao anh qua đêm ở đây?”
Nơi này làm sao? Dù sao cũng cũng tốt hơn hai người họ ngủ trong chuồng bò. Hứa Tấn Vân đang ở trong cửa sổ, Vạn Nguyên sợ Kim Dân nói xằng xiên để Hứa Tấn Vân nghe được sẽ không vui, hắn vội nói: “Có việc gì?”
“Có, lúc nào chúng ta lên huyện? Em có đứa bạn giới thiệu công việc cho em, nói là nhất định kiếm được tiền.”
Kiếm tiền chắc chắn tốt, nhưng Vạn Nguyên không yên tâm, “Mày có bạn gì? Làm gì?”
Có lẽ khó nói trước mặt Hứa Tấn Vân, Kim Dân che che giấu giấu, “Anh đừng hỏi nữa, dù sao càng nhanh càng tốt, nếu không người khác sẽ cướp mất, tiền để người khác kiếm.”
“Mẹ mày thì sao?”
Nhắc đến mẹ Kim Dân, cậu ta rặt vẻ buồn bã. Mẹ cậu ta lớn tuổi, bệnh mới thêm bệnh cũ, sức khỏe vốn đã không tốt, chữa kiểu gì cũng không thấy đỡ hơn. Ở trạm xá phải trả tiền, chỉ có thể đưa về nhà dưỡng bệnh, trong nhà thiếu một người lao động, nhiều người đang chờ ăn cơm, Kim Dân cũng sốt ruột, vẫn nghĩ phải ra ngoài kiếm tiền mới được.
“Đang ở nhà, dưỡng bệnh cũng cần tiền mà, không ra ngoài kiếm tiền thì có thể làm gì.”
Vạn Nguyên đổ hết nước trong thùng vào chum, dù sao cũng không thể nói những chuyện này cho Hứa Tấn Vân. Hắn chào Hứa Tấn Vân một tiếng rồi theo Kim Dân đi ra ngoài.
Vẫn chưa ra khỏi sân, Kim Dân đã hạ giọng nói với Vạn Nguyên: “Anh Nguyên này, anh không thể nghĩ đến việc dẫn hắn theo được, phiền phức to thế này, đến lúc đó ra ngoài kiếm tiền hay chăm sóc hắn! Anh không nên lo cho hắn!”
Vạn Nguyên lườm cậu ta một cái, không có phản ứng quá lớn, bước chân lại bước rộng hơn.
Hết chương 18