Lồng Giam Hoàng Cung

Chương 63: Quyết định






Trong đêm tối, hai tên thái giám như thường lệ mang một bọc đen cấp tốc rời khỏi hoàng cung, bỗng có một dáng người phía trước che chắn đường đi. Thời điểm này đường còn không nhìn rõ nào có  thể phỏng đoán được là người nào, đến khi thấy mặt đối phương không khỏi bị dọa sợ.
-Nô tài.... tham kiến hoàng hậu !
-Đêm hôm khuya khoắt các ngươi còn mang cái gì xuất cung vậy ?
-Bẩm .....bẩm....
Người này kéo áo người kia, đẩy qua đẩy lại không biết nói sao cho phải. Chuyện này Ngụy công công đã dặn phải tuyệt đối bí mật nhưng người trước mặt là hoàng hậu thì biết làm sao bây giờ ?
Nhìn hai tên thái giám làm bộ có đánh chết cũng không dám khai, Bình An liền nói.
-Được rồi ! Mang nó đi theo ta.

Nhìn bọc đen dưới sàn nhà, bàn tay cậu đột nhiên siết chặt, hít một hơi sâu rồi mới ra lệnh.
-Mở ra đi.
Dần dần xuất hiện ra một dáng người mảnh khảnh nhưng đến khi lộ toàn bộ gương mặt, Bình An không tức giận, khoé miệng cậu khẽ cong lên, chậm rãi lan toả dần dần rộ lên một tiếng cười.
Đây đã là lần thứ hai Bình An chứng kiến Hiên Viên Nhật gọi người khác thị tẩm, cậu không ngu ngốc cho rằng là mình nhìn lầm nữa nhưng cậu vẫn luôn đinh ninh người này là nữ nhân. Vì suy cho cùng ngoài cậu ra Hiên Viên Nhật chưa từng qua lại với nam nhân nào khác. Không ngờ món quá này còn kinh hỉ hơn cậu tưởng, một nam hài còn trẻ  chắc chưa tới hai mươi.

Xinh đẹp đương nhiên có thừa, hương vị phong trần không thiếu, thậm chí còn trẻ hơn cậu gần chục tuổi. Chỉ nhìn sơ qua ba phương diện đó Bình An cũng đã ra hiểu phần nào, cậu dường như cắn răng thốt ra.
-Ngươi cùng hoàng thượng ....là lần thứ mấy ?
Nam nhân suy tính một lúc, chuyện này đã được dặn dò từ trước, mình không thể không tuân theo. Nếu đắc tội với hoàng thượng, chết không có gì để bàn cãi nhưng với hoàng hậu cũng đâu dễ dàng thoát tội.
Biểu hiện của người này là nhiều không đếm xuể hay là không dám nói ra. Bình An lên giọng uy hiếp
-Nếu ngươi khai thật, ta sẽ không trách phạt nhưng để ta phát hiện ra ngươi có điều giấu diếm thì tự biết kết cục rồi đấy.
-Hồi bẩm hoàng hậu là năm ....không cả hôm nay là sáu lần.
Dù rằng Bình An đoán chắc sẽ lớn hơn hai nhưng sáu là con số cậu chưa từng nghĩ đến, bàn tay giấu trong tay áo vô thức nắm chặt.
-Nhưng.....
-Bắt đầu từ bao giờ ?
-Dạ....khoảng hơn một tháng trước.
Hơn một tháng tức là trước cả khi cậu muốn sinh con cho y cơ, Bình An thật muốn cười thật to. Thì ra Hiên Viên Nhật cũng đã đến lúc giống như "nam nhân trong thiên hạ " rồi sao ?
Nam nhân thật muốn nói một câu rằng nói mang tiếng là sáu lần nhưng hoàng thượng chưa từng đụng đến hắn, thậm chí hắn cũng không biết tại sao nhất định cứ phải đúng một tuần lại gọi hắn vào cung một lần để giải quyết cho hoàng thượng, bất quá Bình An lại không cho hắn cơ hội.
-Ngươi vì hoàng thượng phân ưu như vậy hẳn đã rất vất vả, ta sẽ sai người trọng thưởng xứng đáng.

-Thảo dân đội ơn hoàng hậu !

Bình An đưa mắt chậm rãi quét qua một lượt, giọng nói âm lãnh đến cực độ.
-Hôm nay, bất kỳ chuyện gì cũng chưa phát sinh tại đây !
Bọn họ cúi đầu lần lượt lui ra chỉ còn mỗi Bình An cô độc trong phòng. Cậu không biết nên làm gì bây giờ, vạch trần Hiên Viên Nhật rồi một lần nữa rời đi, hay nhắm mắt làm ngơ yên ổn trên chiếc ghế hoàng hậu? Xét cho cùng chẳng phải Hiên Viên Nhật bây giờ đối với cậu quá tốt hay sao? Tốt đến nỗi y là hoàng thượng có thể thích tuỳ bất kỳ loại người nào lại phải hao tâm tổn trí có lén lút cùng người khác như thế này chỉ vì sợ làm cậu buồn hay sao?
Không, chưa được nghe trực tiếp từ miệng Hiên Viên Nhật, Bình An sẽ không tin đâu. Rút kinh nghiệm chuyện hai người đều xuất phát từ những hiểu lầm không đáng có mà ra, cậu sẽ đi hỏi y, hỏi cho ra lẽ chuyện này.
-Hoàng thượng ! Lần thứ bảy tới là lần quan trọng nhất trong đợt trị liệu. Nếu cứ kéo dài như hôm nay sợ  là có nguy cơ bị tổn thương kinh mạch.
Hiên Viên Nhật từ cơn tra tấn hồi tỉnh, y đang bước sang giai đoạn sợ hãi. Con đường phía trước không hề dễ đi như y nghĩ. Còn những bảy lần nữa, phải làm sao?
-Ngươi thử tiên lượng xem nếu trẫm cứ áp dụng biện pháp này liệu có thể kéo dài được bao lâu?
-Kỳ thực chưa qua đợt thứ bảy thần cũng không dám khẳng định. Nhưng thần vẫn cả gan nói ra điều này, lần thứ bảy này là thời khắc quan trọng khiến cho bản thân người thử nghiệm mất hết lý trí, nếu lúc đó hoàng thượng có giao hoan cùng người khác thì đó là chuyện hết sức bình thường. Hơn nữa sớm muộn gì chuyện ấy cũng xảy ra, cớ sao hoàng thượng cứ làm khó chính mình cũng là làm khó hạ quan .
Đến được đường này Hiên Viên Nhật không ít hơn một lần tước vũ khí đầu hàng, cho dù trong tâm trí chỉ có duy nhất hình bóng Bình An nhưng y không thể kiểm soát được dục vọng của mình. Thật muốn nói với người ấy một câu chúng ta không cần sinh thêm hài tử có được không, thế mà không thể thốt ra thành lời.
Hơn nữa đã lâu hai người cũng không quan hệ, tình cảm có chút trầm xuống, kỳ thi đã kết thúc y không thể đưa ra lý do trốn tránh mãi được.
-Lần tới ngươi cứ mang người cũ đến là được, trẫm khắc có biện pháp. Với lại ngươi có biện pháp tránh thai gì tạm thời nhưng đừng để Bình An biết không ?
-Chuyện này cũng không có gì khó, chỉ cần hoàng thượng trộn ít thuốc trong thức ăn đảm bảo hoàng hậu sẽ không nhận ra được .
"Biện pháp tránh thai tạm thời, đừng để Bình An biết "Giọng nói quen thuộc vang lên  trong đêm khuya yên tĩnh như một nhát búa đập bên tai Bình An cũng là đánh thẳng vào tim cậu. Bàn tay đang đưa lên gõ cửa tức thì buông thõng, Bình An nắm lấy lồng ngực, phải gian nan lắm mới không để cho thân mình đổ sầm xuống, hai tay cậu men theo bức tường mới ra được khỏi Long Tâm điện.
Cho dù đã lường trước chắc chắn đến tám phần nhưng đến khi tận tai nghe được vẫn là một loại tình huống hoàn toàn khác.
Càng nghĩ Bình An càng không hiểu, cậu đã cố tin Hiên Viên Nhật, tin y đến mức dù bắt được tên kia, cậu vẫn muốn phủ nhận, muốn chính miệng y nói ra là cậu đang hiểu lầm, là cậu đang nghi oan nhưng sao chờ đợi cậu lại là một câu nghiệt ngã như vậy.
Nhiều năm trước ngươi điên cuồng bắt ta điều trị để nhanh có thai, bây giờ ngươi lại muốn ta không thể mang thai. Ngươi nói yêu ta rốt cuộc ngươi yêu ta ở điểm nào ?Ngươi đã yêu một người con nhân tộc nhưng lại không chấp nhận được đặc tính của ta. Chuyện này vốn không phải là điều dễ dàng chấp nhận, ta biết. Nhưng tại sao trước mặt ta ngươi không nói? Ngươi nghĩ ngươi làm như thế là ta sẽ bớt đau lòng, không,  ngươi đã lầm, so với thẳng thắn từ chối, như thế này còn khiến ruột ta đau đớn đứt đoạn gấp trăm ngàn lần.
Là người đã thay lòng đổi dạ hay là người chưa từng xem ta là duy nhất?
----------
-Mẫu hậu ! Người sinh muội muội cho con đi, Tiểu Mai ít hơn Hy nhi hai tuổi mà đã có một đệ đệ với một muội muội rồi, con cũng muốn có nữa.
Đã hơn hai tuần Bình An không hề nhắc đến chuyện sinh hài tử, đặc biệt mấy ngày gần đây còn không tra hỏi chuyện y không ngủ lại nữa, điều này  giúp Hiên Viên Nhật đỡ đi vài phần khó xử, thế mà đột nhiên hài tử lại khơi ra.
Hiên Viên Nhật xoa xoa đầu Hiên Viên Từ Hy giảng giải.
-Con cái là của trời ban, muốn cầu cũng không được, khi nào đến lúc đệ muội sẽ đến với chúng ta.
-Ơ ! Chuyện đó thì liên quan gì đến ông trời ạ? Con tưởng chỉ cần mẫu hậu sinh là được.
Bình An khi nghe Từ Hy hỏi lập tức khựng lại trong chốc lát, sau cùng vẫn là cho thìa canh vào miệng, cậu đang đợi xem Hiên Viên Nhật sẽ nói thế nào. Bất quá khi nghe y trả lời xong lại thêm một câu của Từ Hy nữa, cậu buông thìa xuống nghiêm mặt.
-Hy nhi ! Khi ăn cơm thì không nên nói chuyện.

Thấy sắc mặt mẫu hậu không vui Từ Hy chỉ còn nước ngậm ngùi vâng ạ. Nhưng bé thật muốn có muội muội để bé có người bày trò chơi cùng lắm.

Tối hôm ấy, Hiên Viên Nhật lưu lại Bình An cũng không hỏi lý do, cậu lặng lẽ treo áo khoác cho y lên giá, tự mình sửa lại đệm chăn rồi cởi ngoại bào trèo lên giường quay lưng ra ngoài. Hiên Viên Nhật cũng chui vào chăn ngay sau đó, theo thói quen quay Bình An trở lại úp vào ngực mình nhưng không hiểu sao lần này cậu lại không có ý muốn hợp tác.
Hiên Viên Nhật khó hiểu, từ bữa cơm hôm nay đã thấy Bình An có điều gì đó không ổn, cứ nghĩ đôi khi con người ta vẫn có lúc không khỏe là chuyện bình thường nhưng tới mức này là quá rồi.
-Đệ làm sao vậy ?
Bình An lắc đầu không biết là ý muốn nói không sao hay là không muốn trò chuyện cùng y, một lúc sau một giọng nói khe khẽ vang lên.
-Nhật ! Về việc sinh hài tử.....
Hiên Viên Nhật còn tưởng chuyện gì, kéo ngược Bình An vào lòng.
-Chuyện đó đệ đừng gấp, chúng ta còn có nhiều thời gian mà. Hay là đêm nay vận động chút đi.
Ngươi có rất nhiều thời gian còn ta thì không như thế. Biết rõ điều ấy ta đã cố thay đổi thói quen sinh hoạt, uống thêm thuốc bổ, toàn tâm toàn ý vì chuyện này. Vậy mà vẫn không được, ta cứ đổ cho bản thân mình có phải khác nữ nhân, thời gian dựng dục cũng khác nhưng kỳ thực hoàn toàn không phải.

Ta đã chờ đợi rất lâu, cũng đã hỏi ngươi rất nhiều lần, nếu ngươi có gì khó khăn cứ nói hết ra chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách giải quyết. Ta đã cho ngươi cơ hội cũng là cho mình một cơ hội vậy mà hình như ngươi không cần nó. Vậy thì hãy để ta kết thúc chuyện này đi.
-Không phải, kỳ thực ta muốn nói ra điều này, ta không thể .....có thai được nữa.
Hiên Viên Nhật kéo gương mặt Bình An đối diện với mình.
-Đệ biết chuyện.....
-Tất nhiên ta biết ....nam nhân nhân tộc như ta qua ba mươi tuổi là hết khả năng dựng dục, lâu nay ta vẫn mong kỳ tích có thể xảy ra bất quá là do ta mong chờ quá nhiều. Ta xin lỗi.
Ba mươi tuổi là không sinh con được ? Y chưa từng nghe Điền thái y nói qua điều này ?Rốt cuộc là Bình An nói thật hay đang lừa dối y đây?
Nếu đổi lại là Bình An, cậu cũng không tin với lời nói dối của này nhưng người nhân tộc còn có nhiều điều bí ẩn mà chưa khám phá hết được. Thậm chí cậu là một thầy thuốc mà vẫn chưa lý giải được mình tại sao lại có thể hoài thai được trong khi chẳng có nguyệt san hàng tháng như nữ tử. Vậy nên nói cậu mới ba mươi mà đã hết tuổi hoài thai thì vẫn có khả năng xảy ra mà.
-Ngươi không tin sao? Chắc Điền thái y chưa nói với ngươi nhưng ta hiểu rõ mình hơn ông ấy. Vậy nên nếu ngươi muốn có hài tử....
-Ta không cần, chỉ cần đệ....
Bình An hiểu Hiên Viên Nhật, biết y vẫn thích chỉ là không phải là do cậu sinh mà thôi , cậu đưa tay chặn bên bờ môi y.
-Ta biết ngươi rất tốt với ta nhưng ngươi có dám thừa nhận ngươi không muốn có thêm hài tử.
Bị nói trúng tim đen, Hiên Viên Nhật không thể nào cãi lại được.
-Ta....
-Để ta nói hết, ta biết ngươi làm hoàng đế cực kỳ khổ sở, dù cho không hiểu lắm chính sự nhưng ta vẫn biết chuyện lưu lại hậu tự cho hoàng gia không hề kém cạnh so với chuyện triều chính. Ngươi đã làm cho ta là quá nhiều rồi, giờ đến lúc ta làm cho ngươi. Hy nhi không phải con đẻ của ngươi nhưng ngươi thương nó còn hơn bản thân ta vậy thì không lý nào ta lại ích kỷ không cho ngươi sinh thêm những người con khác. Huống hồ ngươi thấy đấy từ văn võ bá quan đến Nguyệt nhi, Hy nhi kể cả ngươi đều mong có hài tử như vậy.
-Bình An, trẫm không cần người khác, cũng....
-Ngươi không nghĩ cho ngươi cũng nên nghĩ cho ta chứ, ước muốn của ta là có thật nhiều con cái. Ngươi xem hoàng cung rộng lớn như vậy mà chỉ có mỗi Nguyệt nhi cùng Hy nhi  thật là vắng vẻ. Với lại khác với trước kia là ta bị ngươi bắt ép, lần này là do ta tự trở về, và việc này cũng là ta tự nguyện. Ngươi không cần giải thích, giúp ngươi phân ưu ta cũng thực vui vẻ. Tạm thời cứ thế đã, chúng ta ngủ thôi.
Trong lòng Hiên Viên Nhật điên cuồng nói hàng vạn từ xin lỗi nhưng không thể nào thoát ra miệng được, bàn tay hết năm lại buông biểu thị sự ẩn nhẫn cực độ.
Chưa đầy hai tháng nữa, xin đệ chịu ủy khuất đến lúc đấy thôi.
Bình An chủ động chui sâu vào lòng Hiên Viên Nhật, kiềm chế những giọt nước mắt chực trào. Đáng lý ra cậu phải trách y làm chuyện khuất tất sau lưng mình, hay mạnh mẽ mà dứt mảnh tình này. Nhưng cậu không những không vạch mặt y đã đành lại còn chấp nhận để y lên giường với kẻ khác. Bình An thật sự không hiểu nổi mình, không phải cậu là người cầm nắm được thì phải buông bỏ được sao? Cớ sao lại thành ra thế này ? Tất cả là do Hiên Viên Nhật, là y đã để cậu sống trong sự lừa dối ngọt ngào quá lâu đến mức mà bây giờ khi đã bị bại lộ cậu vẫn tình nguyện ngậm viện kẹo đắng đó.
Không khóc, không được khóc!
Ngươi là nam nhi cơ mà, không phải mang thai như nữ tử nên vui mừng mới phải.
Đúng ! Bình An ngươi làm tốt lắm !  Ngươi đang rất vui, vui đến nỗi chảy cả nước mắt luôn rồi.