Lồng Giam Hoàng Cung

Chương 28: Tự nguyện





Kế hoạch của Hiên Viên Nhật xem ra không thuận lợi như y tưởng, đã mấy tháng trôi mà Bình An vẫn chưa có tin vui làm y có chút nóng ruột phải chăng chính mình có vấn đề.
-Hồi hoàng thượng, long thể của người hoàn toàn khoẻ mạnh.
-Vậy thì tại sao An nhi mãi không mang thai?
Nói ra thấy hơi xấu hổ, Hiên Viên Nhật vội làm mặt lạnh lùng che đi.
-Hoàng thượng, chuyện này xin người đừng trách phạt thần mới dám nói.
-Nói đi.
-Thứ cho thần nói thẳng, Trần công tử hơn ba năm trước sinh đại hoàng tử, công chúa cũng vừa sinh không lâu. Giờ hoàng thượng lại muốn công tử tiếp tục mang thai, liệu có gấp quá không?
Mặc dù đúng thế nhưng nghe kiểu nào cũng giống như Điền thái y đang nghĩ mình xem Bình An như heo nái, suốt ngày bắt sinh nở nhưng lỡ hứa không trách phạt rồi cũng chẳng biết thế nào.
Điền thái y thấy hoàng thượng không tức giận, cả gan nói thêm.
-Hơn nữa theo thần nghĩ, rất có khả năng dựng dục của nam nhân về sau sẽ không còn cao như trước.
Khả năng hoài thai giảm ?
Hiên Viên Nguyệt là Hiên Viên Nhật y đồng sàng cộng chẩm với Bình An hai đêm mới có, vậy Bắc Đường Ngạo cùng cậu bao nhiêu đêm thì có Từ Hy?
Trước giờ Hiên Viên Nhật cứ nghĩ là Bình An có thể dựng dục như nữ tử, miễn cưỡng cho rằng cậu và Bắc Đường Ngạo loạn tính một đêm. Nhưng nếu sự thật là hai người bọn họ làm chuyện đó không phải một mà là nhiều lần, cơn ghen tuông trong lòng đột nhiên bộc phát làm tâm tình y trở nên gắt gỏng. Đã thế bất luận cách nào y cũng phải khiến Bình An hoài thai bằng được đứa nhỏ của mình.
-Ngươi kê mấy đơn thuốc bổ cho Bình An đi.
-Thần tuân chỉ, bất quá muốn sớm hoài thai, sức khỏe tinh thần cũng rất cần được lưu tâm, thần cả gan nghĩ rằng công tử dù gì cũng là người sinh ra đại hoàng tử và công chúa nhưng lại suốt ngày chỉ quanh quẩn trong biệt việt chật hẹp không khỏi sinh ra buồn phiền, u uất.
Đúng vậy, sao Hiên Viên Nhật y lại không nghĩ ra chứ. Là y thiếu cậu một danh phận, đến thời điểm này mọi người đều gọi Bình An là công tử, thực tế danh xưng ấy không hề có một địa vị gì trong hậu cung. Câu nói bâng quơ của Điền thái y đối với Hiên Viên Nhật lúc này chẳng khác gì lúc trời nắng to gặp được mưa rào vậy.
-Hay ! Khá lắm, trẫm sẽ có thưởng.
-Đa tạ hoàng thượng.
---------
-Uống đi.
-Đây là gì vậy ?
-Chỉ là nước canh giúp đệ cải thiện sức khỏe thôi.
Bình An cũng chẳng nghi ngờ gì cầm chén lên uống một hơi, chỉ cần cậu ngoan ngoãn, biết điều, không đề cập tới các hài tử, Hiên Viên Nhật đối xử với cậu rất tốt.
-Ta bận việc phải đi trước, một lúc nữa Nguỵ công công sẽ mang đến cho đệ một kinh hỷ.
Hiên Viên Nhật rời đi chưa tới một khắc, Nguỵ công công đã đem thánh chỉ đến.
-Trần Bình An tiếp chỉ !
Bình An cùng toàn bộ cung nữ, thái giám trong biệt việt cung kính quỳ xuống.
-Phụng thiên thừa mệnh hoàng đế chiếu viết Trần Bình An hiền lương, thục đức lại có công sinh đại hoàng tử và đại công chúa nên trẫm phong làm quý nhân chức danh ngang hàng với chiêu nghi, được cư ngụ ở Vĩnh Hoà cung. Khâm thử !
Cậu vừa nghe được cái gì ? Quý nhân ? Vĩnh Hoà cung ? Sao cậu nghe không hiểu một từ nào hết vậy ?
Ngụy công công đọc xong, hướng Bình An nở một nụ cười.
-Trần quý nhân, tiếp chỉ tạ ơn đi.
Thấy chủ nhân nhà mình đơ ra như khúc gỗ, Thuý Lan mới nhẹ giọng nhắc nhở. Lúc này Bình An mới tạm ra rời cõi mộng mà quay về thực tại.
-Tạ ơn hoàng thượng.
-Chúc mừng Trần quý nhân, ngài hãy chuẩn bị đi, lát nữa sẽ có người đưa ngài chuyển đến Vĩnh Hoà cung. Nô tài xin cáo từ.
Bình An cả người ngây dại nhìn thánh chỉ màu vàng nằm trong tay mình cũng giống như vận mệnh của cậu nằm trong tay kẻ khác. Gia nhập hậu cung có nghĩa là cậu sống là người của Hiên Viên Nhật, chết là ma của Hiên Viên Nhật, vĩnh viễn không thể ra khỏi. Bình An nhịn không được bị thương trỗi dậy, lẩm bẩm.
" Vì sao lại thành thế này? Vì sao còn giữ lại một kẻ mang danh là dơ bẩn, ti tiện như ta? Ta tình nguyện sống cả đời ở đây hay bị đuổi ra đường thậm chí trực tiếp giết chết cũng còn tốt hơn bây giờ ".
Đáng tiếc oán giận cũng vô ích, Bình An vẫn phải chuyển đến Vĩnh Hoà cung, một nơi rất gần với Long Tâm điện của hoàng đế. Khác hẳn với các cung của nữ nhân màu sắc hoa lá sặc sỡ, Vĩnh Hoà cung có nét gì đó mộc mạc đơn sơ thanh bình, có lẽ là do hồ sen nhỏ nằm ở phía trước mang lại.
Hiên Viên Nhật đã tốn rất nhiều tâm tư trang hoàng lại chỗ này để chào đón Bình An. Tuy nói cảnh sắc bên ngoài không nổi bật nhưng tất cả đồ dùng bên trong đều là thượng hạng, một gian phòng phía ngoài rộng rãi, tẩm phòng nổi bật với một chiếc giường cực lớn mà hoa lệ, phía sau là hồ nước ấm rất tiện cho việc ngâm mình.
Bình An thở dài, vận mệnh đã đưa cậu vào vòng xoáy tranh đấu nơi hậu cung, trừ bỏ đối mặt, cậu không còn sự lựa chọn nào khác.
Hiên Viên Nhật dự định đến gặp Bình An sớm hơn tuy nhiên giải quyết hết công việc bất tri bất giác cũng đã giữa đêm, đến nơi cậu đã ngủ mất. Y rất muốn xem biểu hiện của Bình An khi chuyển đến nơi ở mới là như thế nào nhưng xem ra phải đợi hôm khác rồi.
-Công tử ! Người thức dậy đi ạ.
Trời còn chưa sáng Bình An đã bị đánh thức, Thuý Hồng dõng dạc thông báo các công việc Bình An phải làm trong ngày.
-Sáng nay người phải đi bái phỏng Trương thục phi và Đức thục phi, hiện tại chức vị hai thục phi là lớn nhất. Còn buổi chiều, đầu giờ mùi người sẽ được học nghi lễ ăn uống với Lý ma ma, giờ thân sẽ được học nghi lễ . . . thị tẩm với Lưu ma ma.
-Ta biết rồi.
Bình An đã hiểu, nói cách khác cậu chỉ là chỉ là tiểu thiếp của hoàng thượng phải có nghĩa vụ đi thỉnh an các vị phi khác. Không những thế trở thành quý nhân đồng nghĩa với việc cậu phải học các nghi lễ ở chốn hậu cung, cách ăn uống, đi đứng, nói năng, . . . thậm chí cả cách hầu hạ chuyện giường chiếu.
Thật nực cười, nằm dưới thân người khác cũng nằm, con cũng đã sinh, giờ tất cả những việc thuộc về nữ nhân cũng phải học hết. Thế thì ngoài việc không có ngực ra cậu có còn chỗ nào giống nam nhân nữa chứ. Nhưng ngặt một nỗi Hiên Viên Nhật không đặc biệt dặn dò thì theo quy định Bình An vẫn phải làm tất thảy những việc đó.
-Bình An tham kiến Trương thục phi, Đức thục phi.
-Mời Trần quý nhân ngồi, hy vọng từ nay trở đi chúng ta sẽ trở thành tỷ muội tốt của nhau.
Bình An biết Trương Phi Yến cố tình nhấn mạnh hai từ " tỷ muội" song cậu vẫn duy trì tư thế mỉm cười tao nhã nói.
-Được sống chung dưới một mái hiên cùng với người cao quý như thục phi đây, Bình An quả thực cảm kích vô cùng.
Khá khen cho câu "sống chung dưới một mái hiên", chỉ là một quý nhân tầm thường mà đã dám lên mặt thị uy với nàng. Chắc hắn ta vẫn còn hão huyền rằng bản thân có cái bóng cả hoàng thượng đứng phía sau mà không xem lại mình đang đứng dưới sự cai quản của ai.
Ngay lúc này, các vị chiêu nghi và tài nhân dẫn theo cung nữ của mình tiến đến, nàng mới tạm ngưng ánh mắt sắc như dao phong tới Bình An. Bắt đầu bằng một màn chào hỏi hình thức, sau đó là uống trà tán gẫu mấy vấn đề vô vị của nữ nhân, Bình An không biết làm gì ngoài việc phải ngồi vểnh tai lên mà nghe. Ngồi mãi cũng chờ được đến lúc giải tán, cậu lo lắng hỏi Thuý Lan.
-Chẳng lẽ ngày nào việc này cũng xảy ra ?
Thuý Lan kỳ quái nhìn Bình An, hình như nàng đã nói qua với công tử rồi mà.
- Công tử không cần lo lắng, hàng ngày người chỉ cần đến bái phỏng hai vị thục phi là được, còn việc gặp mặt đông đủ như hôm nay một tháng chỉ diễn ra hai lần mà thôi.

May thay một tháng có hai lần chứ mỗi ngày đôi tai đều phải chịu sự tra tấn từ các nàng thì không cần tới Hiên Viên Nhật, Bình An cũng bị bức đến phát điên.
Dùng xong bữa trưa, Bình An còn chưa cả kịp lên giường nghỉ ngơi, Thuý Hồng đã nhẹ giọng nhắc nhở.
-Công tử ! Đã . . . đến giờ lên lớp.
Bình An đối với nàng lộ ra một nụ cười hiền lành.
-Ngươi xem, ta lại hồ đồ rồi.
Thuý Hồng lúc này mới nhận ra lúc ở biệt viện có khi còn sướng hơn, muốn ăn thì ăn, ngủ lại ngủ chẳng có quy định nào bó buộc, còn giờ thấy Bình An suốt ngày bận rộn nàng cũng thấy xót cho chủ nhân của mình.
Một canh giờ học lễ nghi ăn uống xem như trôi qua thuận lợi, bất quá chuyển sang chỗ Lưu ma ma mới có điều đáng nói. Thứ nhất nam phong không phải là hiếm nhưng từ xưa đến nay chỉ có quan lại ăn chơi đàn đúm bên ngoài chưa có tiền lệ gia nhập vào hoàng cung cho nên các khoản quy định lúc thị tẩm mới chỉ có dành cho nữ nhân. Thứ hai Bình An tuy là nam nhân nhưng lại có khả năng dựng dục nên Lưu ma ma chẳng biết dạy bảo sao cho phải về khía cạnh này. Tuy vậy những vấn đề chung vẫn phải nói tỷ như phải chuẩn bị những gì trước khi thị tẩm,trong quá trình thị tẩm không được tự ý phạm thượng, không được phép làm hoàng thượng mất hứng, rồi phải ăn uống sinh hoạt như thế nào để giữ gìn làn da, vóc dáng, . . .
Bình An ngồi nguyên một canh giờ nghe đến đầu óc mụ mị mà vẫn chưa hết còn phải chuyển sang bữa sau nữa.
Đêm hôm đó và liên tục nhiều ngày sau, Hiên Viên Nhật lại giống như trước thường xuyên tới chỗ Bình An, nhưng cậu đều thanh tẩy kịp thời và uống thuốc rất đầy đủ nên tạm thời không có việc gì xảy ra. Ngẫu nhiên cũng có một vài đêm y điều cậu đến Long Tâm điện để thị tẩm, những lúc như thế Bình An lo nhất là bị giữ lại nên cả gan giấu thuốc trong đế giày, nhân lúc y không để ý trộm uống. Có những hôm Hiên Viên Nhật  làm quá độ bắn vào bên trong quá nhiều không thể lấy ra hết được, Bình An phải uống tận ba, bốn viên lận.
Bình An biết uống nhiều thuốc tất sẽ có hại và đặc biệt là dẫn đến vô sinh, nhưng đối với cậu mà nói nếu vô sinh được thì còn gì bằng, cậu vẫn muốn làm nam nhân chứ không phải như bây giờ.
-----------
Ở nơi nào đó tại biên giới, đã quá giờ tý mà Bắc Đường Ngạo vẫn ngồi ngoài trời chưa đi ngủ. Từ khi thuộc hạ báo lại rằng Bình An được phong làm quý nhân, tâm trạng của Bắc Đường Ngạo thêm phần não nề. Không ai có thể tưởng tượng được hắn muốn được gặp Bình An và nhi nữ của mình nhiều đến mức nào. Bắc Đường Ngạo đã nghĩ ra một cái tên cho bé rất hay là Bắc Đường Thiên Ân, nghe có vẻ hơi nam tính một chút nhưng lại mang nghĩa trời ban, là ông trời đã cho hắn đứa hài tử này. Tuy chưa từng gặp mặt nhưng hẳn là bé sẽ xinh đẹp tựa như Bình An vậy.
-Tướng quân, ngài chưa đi nghỉ sao?
Người hỏi chính là Dương Đông Quân, lúc trước cậu đã phải nài nỉ mãi mới được theo Bắc Đường Ngạo đến tận đây.
-Ta không ngủ được, có muốn uống một chén không ?
Dương Đông Quân im lặng uống cùng Bắc Đường Ngạo, những lúc như thế này cậu biết là hắn lại nhớ người kia. Đỡ Bắc Đường Ngạo lên giường, Dương Đông Quân đắp chăn cẩn thận xoay người tính rời đi, cổ tay bất ngờ bị nắm giữ.
-Đừng đi.
Dương Đông Quân quay lại, cho đến trong giấc mơ người ấy vẫn vĩnh viễn chiếm tâm trí của ngươi, chẳng lẽ ta đây không đáng để ngươi nhìn tới một cái hay sao?
Than nhẹ một tiếng, Dương Đông Quân gỡ tay ra thì Bắc Đường Ngạo lại nắm chặt hơn. Trong mơ hắn thấy Bình An xa dần, xa dần nên càng cố sức níu giữ. Lực đạo quá mạnh làm Dương Đông Quân đổ xuống người Bắc Đường Ngạo, chưa bao giờ cậu được gần hắn trong gang tấc như vậy. Dương Đông Quân đã tưởng tượng biết bao lần cảm giác mình được chạm vào lồng ngực này, thực tế còn ấm áp hơn rất nhiều. Khi đã chạm tới cậu lại tham luyến nhiều hơn, là người thay thế cũng được, một lần được dâng hiến cho người mình yêu không còn gì nuối tiếc.
Dương Đông Quân lúng túng thoát quần áo của mình và Bắc Đường Ngạo, động tác hết sức nhẹ nhàng vì sợ hắn tỉnh dậy thấy mình sẽ chán ghét. Nằm trên người Bắc Đường Ngạo, Dương Đông Quân trúc trắc hôn từ cổ, xương quai xanh, đến ngực bụng rồi nhìn xuống địa phương rậm rạm kia, cậu không hề có kinh nghiệm chỉ biết trước tiên phải kích thích nó, lập tức vươn đầu lưỡi liếm lộng ngọc hành từ đỉnh đến ngọn. Hai mắt nhắm chặt hé mở nhận thấy phân thân của Bắc Đường Ngạo trướng to vài phần tuy hơi sợ hãi nhưng không do dự há miệng ngậm vào. Bắc Đường Ngạo bị kích thích khiến chỗ kia dần đứng lên, càng ngày càng trướng to dọa người khiến cho cậu không ít lần suýt bị sặc. Dương Đông Quân một tay đưa xuống xoa nắn chồi non của mình, tay kia lần mò phía sau cắn răng cho một ngón vào luận động đến khi được ba ngón tay thì nhả phân thân của Bắc Đường Ngạo ra, đưa nó đến trước hậu huyệt của mình từ từ hạ mình ngồi xuống.
-A ! . . . . . A! . . . . .
Rất đau, lần đầu làm mà dùng tư thế này chẳng khác gì tra tấn, cắn chặt tay để tiếng kêu không phát ra, đến khi phân thân vào hết, toàn thân Dương Đông Quân đã phủ một tầng mồ lôi lạnh. Chờ đợi cơn đau thuyên giảm một chút, cậu bắt đầu luận động. Một lần ngồi xuống là nó đâm vào tận sâu của khoái cảm, không dám rên lên sợ đánh thức người bên dưới đành cắn cho bàn tay đến chảy máu. Cảm giác giống như mình đang cưỡng gian thi Dương Đông Quân cười tự giễu.
-Ngươi biết không? Ta. . . . thích ngươi . . . . rất thích . . . .
Hai tay ôm chặt lấy hai đầu vai Bắc Đường Ngạo, hai chân quấn chặt thân mình từ từ dịch chuyển đem phân thân lần thứ hai tiến nhập. Dương Đông Quân đầu xuống hôn lấy cánh môi mà mình mong chờ kia, nụ hôn ướt đẫm nước mắt, nước mắt của sự sung sướng hay là bi ai chính cậu cũng không rõ. Bắc Đường Ngạo cảm nhận được có cái gì khiến hắn cực kỳ hưng phấn, mở mắt ra thấy Bình An đang trần như nhộng trên người mình vặn vẹo. Bản năng thú tính trỗi dậy lật ngược cậu xuống chiếm thế thượng phong.
-Vũ nhi ! ta nhớ ngươi !
Tiếng nói rõ ràng trong dội ra đêm khuya yên ắng đập ngược trở lại màng nhĩ như xé nát con tim của Dương Đông Quân. Bắc Đường Ngạo lúc này đã thần hồn nát thần tính mặc sức trừu sáp. Nhìn thấy người dưới thân cắn chặt tay, Bắc Đường Ngạo đau lòng  gỡ ra.
-Yên Vũ không . . . . cần nhịn.
Bắc Đường Ngạo áp vào đôi môi mê người này. Là hắn, hắn chủ động hôn mình, nụ hôn đầu tiên Dương Đông Quân đường đường chính chính có được mà không phải do hôn trộm. Bắc Đường Ngạo dường như không hài lòng với sự mất tập trung của Dương Đông Quân mà cuồng nhiệt hơn, không còn dịu dàng triền miên như lúc đầu mà ngậm lấy môi, cố sức mút vào, cắn cắn. Dương Đông Quân cảm thấy đau nhưng nghĩ đây là đêm duy nhất được cùng với hắn nên không phản kháng ngược lại còn ôm lấy cổ Bắc Đường Ngạo mãnh liệt đáp lại.
Từ khoé môi, Bắc Đường Ngạo bắt đầu hôn xuống phía dưới hầu kết, nhũ tiêm là những chỗ nhạy cảm nhất của Dương Đông Quân, trong miệng hắn không ngừng khẽ gọi " Vũ nhi, Vũ nhi ". Dương Đông Quân nhắm mắt lại, mắt điếc tai ngơ bỏ qua tiếng nỉ non đó để cho bản thân mình trầm luân trọng dục vọng. Cậu còn cố nuốt tất cả âm thanh rên rỉ trôi ngược vào trong sợ hắn nghe thấy sẽ phát hiện mình không phải là người nọ.
Sỉ nhục bản thân, từ đầu đã biết là thế thân sao còn đau lòng, vị trí này đâu thuộc về mình. Dù Bắc Đường Ngạo đang rong ruổi trên thân thể cậu nhưng con tim hắn lại hướng về người khác.
Bắc Đường Ngạo bắn vào trong thân thể Dương Đông Quân rất nhiều, đây chính là minh chứng rõ ràng nhất cho những gì đã phát sinh tối nay. Lúc Dương Đông Quân tưởng chừng như đã kết thúc thì Bắc Đường Ngạo lại lật người cậu lại, đâm vào từ phía sau. Trước mắt Đông Quân mờ dần rồi ngất hẳn.
Bắc Đường Ngạo thức dậy thấy một cánh tay trắng trẻo vắt ngang lưng mình, mở chăn ra là gương mặt Dương Đông Quân đang ngủ, hoảng hồn đứng dậy làm cậu cũng tỉnh theo, mang theo giọng yếu ớt.
-Tướng quân !
-Ta . . . . với. . . . ngươi . . . .không thể nào.
Mặc vội y phục Bắc Đường Ngạo trách mình hồ đồ, lên giường với cả cấp dưới rõ là mất mặt. Hắn dù gì cũng là đại tướng quân chỉ huy hàng ngàn binh lính sao có thể làm chuyện đáng giận này. Vừa loạn vừa xấu hổ Bắc Đường Ngạo mở cửa đi thẳng bỏ lại Dương Đông Quân ngồi đó.
Chính cậu còn chưa mở miệng nói bắt hắn chịu trách nhiệm hay đeo bám không tha mà hắn đã chạy trối chết như thế. Cứ như thể hắn mới là người bị xâm phạm vậy, Dương Đông Quân chua xót nói.
-Quả nhiên, ngươi chán ghét ta, cho dù đều là nam nhân nhưng vì là ta nên ngươi thấy ghê tởm đúng không?
Từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, Dương Đông Quân quỳ rạp trên giường, cho dù biết trước kết quả là đau lòng vẫn cố chấp mà lao đầu vào. Nếu không phải cảm giác dinh dính khắp cơ thể lan tràn, Dương Đông Quân hoài nghi có hay có hay chăng mình đang trong mộng.
Cả ngày Dương Đông Quân tìm Bắc Đường Ngạo nhưng hắn đều cố ý tránh mặt, sớm hay muộn cũng phải nói ra.
-Tướng quân . . . .
-Có gì ngày mai nói.
-Tướng quân không phải trốn tránh, ta chỉ xin của ngài chưa đến một khắc thôi. Chuyện hôm qua . . . là ta . . . . ta tự nguyện, chính ta đã leo lên giường lúc ngài say rượu. Ta cũng không phải cố ý làm thế để ngài chịu trách nhiệm gì, hơn nữa ta là nam nhân không phải giữ gìn trinh tiết. Nếu ngài không nhớ thì càng tốt, không thì cứ xem như bị chó dại cắn một phát cũng được. Đương nhiên tướng quân muốn trách phạt, ta xin nhận hết.
Nói xong Dương Đông Quân đi thẳng, không muốn cho Bắc Đường Ngạo nhìn thấy những giọt nước mắt sắp trào ra. Cậu biết với việc liều lĩnh của bản thân tối qua, Bắc Đường Ngạo tối đa chỉ xem nó như là một sai lầm của chất cồn nhưng với cậu lại khác. Dương Đông Quân căn bản không say mà là sự khát cầu của cậu đối với Bắc Đường Ngạo đã quá lớn, lớn tới nỗi phải dùng cách hèn mọn như vậy để bày tỏ.

Bắc Đường Ngạo đứng đó mãi nhìn theo hình bóng bước dần ra cửa, dáng đi khập khiểng của cậu chứng tỏ hôm qua hắn thực sự đã quá phận. Có lúc hắn rất muốn hỏi thăm thương thế sao rồi nhưng lại không biết mở miệng như thế nào. Bắc Đường Ngạo biết cảm xúc của Dương Đông Quân chứ bởi chính hắn cũng đang là kẻ yêu đơn phương, nhưng hắn không thể cố xem cậu là người kia được, như thế thực quá tàn nhẫn.
-Dương Đông Quân, ta xin lỗi. Tình cảm của ngươi ta vô pháp tiếp nhận.