Long Đô Binh Vương

Chương 38: Xem ra ông nội nói đúng




Tân Nguyệt nói xong thì nhanh chóng chuẩn bị mấy loại thuốc cuối cùng cho Dương Thiên, đóng gói lại: “Bốn ngàn."

"Được"

Cộng lại hết thì Dương Thiên đã chi tổng cộng gần mười ngàn.

Mười ngàn này có giá trị cứu mạng ông lão Giang Nguyên Sơn.

Tuy nhiên, sau khi Dương Thiên rời đi, cô gái tên Tân

Nguyệt của tiệm thuốc Tân thị nheo mắt lại, nhanh chóng lấy ra tờ giấy rồi viết ra những loại thuốc mà lúc nãy cô đã nhớ kỹ, sau đó đi vào nội điện.

Cô gái Tân Nguyệt này có khả năng nhớ không bao giờ. quên, bản lĩnh y thuật của ông nội cô rất cao siêu, nhưng ông đã mai danh ẩn tích rất nhiều năm. Nhiều năm qua việc kinh doanh của tiệm thuốc Tần thị đều đặt trên người cô gái hai mươi tuổi này, nhưng chẳng những tiệm thuốc Tân thị không bị đối thủ lật đổ mà còn càng làm càng lớn, từ đây có thể thấy được bản lĩnh của Tân Nguyệt.

Bước vào sảnh trong, có một ông lão với mái tóc bạc đang ngồi uống trà.

Tần Nguyệt cung kính đưa tờ giấy cho ông, nói: "Ông nội, có người đến mua những loại thuốc này, làm con nhớ đến... đơn thuốc Quỷ môn Hồi Nguyên Đan, nói cách khác, có khả năng là truyền nhân của Đan Vương mà ông nội đang tìm kiếm xuất hiện rồi."

"Cái gì?" Đôi mắt đục ngầu của ông lão bỗng nhiên tỏa ra chút ánh sáng: "Đơn thuốc Hồi Nguyên Đan xuất hiện?"

"Vâng."

Tần Nguyệt gật đầu: "Xem ra ông nội nói đúng, Giang Hồ Đan Vương chưa từng biến mất, chỉ là đang lẩn trốn mà thôi."

"Để ông xem..."

Ông lão kích động, nhanh chóng cầm tờ giấy lên, nhìn kỹ càng từng chữ một mười mấy loại thuốc, sắc mặt càng ngày càng khó coi, đồng thời cũng càng ngày càng kích động!



Cuối cùng, ông hưng phấn tới mức khóe miệng giật giật, ngón tay cũng bắt đầu run rẩy, nói: "Là thật, thật sự là đơn thuốc Quỷ môn Hồi Nguyên Đan... Nhưng mà chỉ có một phần ba, có thể tìm thấy hoàn chỉnh toàn bộ không?"

Tân Nguyệt lắc đầu: "Đơn thuốc đã bị xé ra ít nhất là ba phần để tách ra mua."

Nói đến đây, ông lão dừng lại một chút rồi hỏi: "Là người nào mua?!"

"Là một chàng trai trẻ." Tân Nguyệt nói: "Con đã yêu cầu anh ta để lại thông tin, nhưng mà thông tin để lại đều là giả, vì để tránh cho anh ta nghỉ ngờ nên con không vạch trần. Tuy nhiên, trong vòng hai mươi giây gói thuốc con đã đặt một thiết bị theo dõi vào trong, đồng thời còn có video giám sát 360 độ đã được điều chỉnh chụp chính diện, con nghĩ không khó để †ìm ra người này..."

"Tốt, rất tốt!" Ông lão hưng phấn như thể mọi chuyện đã được hoàn thành: "Ông biết ngay sẽ có một ngày truyền nhân của Đan Vương sẽ xuất hiện mà, Tiểu Nguyệt, lần này chúng ta nhất định không được thua! Con lập tức đi thăm dò, nhất định phải tra rõ người này là ail!"

“Được, ông nội, con sẽ làm ngay."

"ừ"

Mười phút sau.

Tân Nguyệt chán nản trở về phòng.

"Ông nội, con chịu thua rồi...

Ông lão thất vọng, kích động hỏi: "Xảy ra chuyện gì?!"

"Con còn cho rắng bản thân đã làm rất kín đáo nhưng hóa ra thiết bị định vị lại chưa từng rời khỏi tiệm thuốc, sau khi con cẩn thận tìm kiếm thì phát hiện thiết bị theo dõi ra là ở trên người con! Tức chết con rồi!"

Ông lão vui vẻ nói: "Có nghĩa là cậu ta đã phát hiện nhưng cũng không vạch trần con mà tương kế tựu kế bỏ lại thiết bị theo dõi lên người con?"

Tân Nguyệt thở phì phò nói: "Với lại camera của chúng ta sau khi anh ta rời đi một phút đã bị động tay động chân, thời gian trước và sau khi anh ta xuất hiện tổng cộng năm phút được ghi hình lại đã biến mất một cách kỳ lạ, như thể người này chưa bao giờ xuất hiện... Đúng là gặp quỷ giữa ban ngày!"

“Ha ha ha... "

Tân Nguyệt tức giận đến mức siết chặt nắm đấm, hàm răng ngứa ngáy vì phẫn nộ, nhưng kết quả là ông lão lại vô thức bật cười.

"Ông nội, ông cười cái gì chứ?"

"Ha ha... Càng như vậy càng chứng tỏ lần so đấu này sẽ là hạng nặng, thật đúng là “Đi mòn giày sắt tìm không thấy, chẳng tốn công sức lại tới tay, nếu con có thể dễ dàng tìm được cậu †a thì cậu ta chắc hẳn không phải là truyền nhân của Đan Vương... Chuyện không đơn giản như vậy, nhưng bây giờ chúng ta đã đánh hơi được thì một ngày nào đó chúng ta sẽ có thể †ìm ra người này!"

"Con sẽ cố gắng, ông nội! Ít nhất thì con có thể xác định được anh ta họ Dương... Và chữ viết tay cũng rất đặc trưng không giống người khác!" Tân Nguyệt dí ngón tay vào chữ viết của Dương Thiên, oán hận nói.

"Ừm, cứ chậm rãi mà tìm, chúng ta còn nhiều thời gian..."

Dương Thiên trở về nhà, nhanh chóng tìm được một cái nồi để sắc thuốc, đồng thời gửi tin nhắn đến điện thoại riêng của Phượng Hoàng:

“Cảm ơn cô đã giúp tôi hack giám sát nhà cô ta, nếu không thì tôi không biết mình phải đối mặt với bao nhiêu phiền phức rồi.”

Rất nhanh sau đó, tin nhắn trả lời của Phượng Hoàng đã được gửi tới, nhưng chỉ có một chữ:

“Cút!”