Long Đô Binh Vương

Chương 2: Càng tới gần nhà càng bồn chồn




Một ngày sau, Long thành, sân bay quốc tế T3.

Dương Thiên đón một chiếc xe taxi: "Tài xế, chú có thể đi đường Giải Phóng không?”

Anh đã thăm dò tin tức từ trước, Thanh Thanh sống ở đường Giải Phóng.

Tài xế châm một điếu thuốc, nhìn Dương Thiên từ trên xuống dưới rồi nói: "Người bên ngoài tới đúng không? Đường Giải Phóng đang giải tỏa, đang phá cầu làm đường, phá dỡ xây dựng bất động sản. Đường không dễ đi, phải đánh đường vòng, một trăm đồng!"

"Không thành vấn đề." "Lên xe!"

Trong sáu năm qua, Long Thành thay đổi từng ngày, từ một thị trấn nhỏ ở biên giới đã phát triển thành một trong những đô thị xa hoa hàng đầu cả nước, nhìn từ xa, những ánh đèn neon nhấp nháy, đám đông náo nhiệt như đàn kiến tới lui vội vàng.

Nửa giờ sau, tài xế đạp phanh: "Đến rồi!" Cuối cùng cũng đến... €ó chút bất an khi về nơi cũ.

Sau khi trả tiền xe, Dương Thiên xách một chiếc túi vải sờn rách, đảo mắt nhìn qua khu nhà trọ giá rẻ sắp bị phá bỏ này.

Khu vực này đều là kiểu kiến trúc bốn tầng cũ kỹ được xây vào những năm sáu mươi của thế kỷ trước, lớp sơn trên cửa sổ đã bong tróc không còn hình dáng ban đầu, cửa gỗ bị mài mòn vài lớp. Tuy nhiên chủ nhà có vẻ yêu thích sự sạch sẽ, cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, nhưng dù gì tấm kính này cũng là đồ cũ mấy chục năm rồi, không thể nào giữ sạch hoàn toàn được, cũng giống như vết thương trong lòng.

Dương Thiên đến đây lúc ba giờ chiều, trong sân không một bóng người, vằng lặng đến mức Dương Thiên quan sát một lúc cũng không xác định được đây có phải là nơi Thanh Thanh ở hay không.

Anh đứng ở cửa liên tiếp hút mấy điếu thuốc, người qua đường nhìn Dương Thiên với ánh mắt kỳ quái, lúc này, đồng tử của Dương Thiên co rút lại!

Hộp thu tiền!

Nghĩ đến đây, Dương Thiên lập tức chạy tới cổng, trên hộp thu tiền điện nước cũ nát ở cổng ghi rõ: Hộ 03, chủ hộ Ninh Thanh Thanh!

Ninh Thanh Thanh... Hôm nay... có thể gặp nhau rồi đúng không?.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Dương Thiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, anh đã không tìm nhầm chỗ, thế nhưng, bắt đầu từ giây phút này, nhịp tim của anh vô cớ mà tăng tốc.

Anh ra đi không lời từ biệt, không lưu lại chút tin tức nào, để lại cô ấy đang mang thai trải qua cực khổ, bây giờ con gái cũng đã năm tuổi rồi. Dương Thiên không dám nghĩ, nhiều năm như vậy, một mình cô ấy phải trải qua thế nào?

"Chú tìm ai thế?"

Vào lúc bốn giờ, giọng của một cô bé trong trẻo lanh lảnh đột nhiên truyền đến từ phía sau Dương Thiên, Dương Thiên chưa kịp quay người lại thì cô bé đã hô lên:

"Bà ơi, trong sân có khách..."

Lúc này, một bà lão tóc hoa râm, thân thể đã còng xuống hoảng hốt đi vào. Khi nhìn thấy Dương Thiên đầu tóc rối bù, bà còn tưởng rằng gặp tên điên, theo bản năng ôm bé gái kia vào

trong ngực.

"Cậu đang tìm ai?" Bà lão cảnh giác từ trên xuống dưới nhìn Dương Thiên rồi hỏi.

"Tôi... Tôi đến thuê nhà."

Dương Thiên tùy tiện qua loa nói xạo một câu, làm giảm bớt sự cảnh giác của bà lão.

Bà nhìn Dương Thiên từ trên xuống dưới: 'À... Nhà này là của tôi, căn 04 đang trống, chỉ còn một căn này, nếu cậu muốn thuê thì tôi đưa cậu chìa khóa, cậu vào xem thử đi."

"A, được." Dương Thiên mỉm cười: "Cảm ơn bà." Bà lão quay người và đi về phía căn phòng ở cổng.

Lúc này, ánh mắt Dương Thiên mới dần dần rơi vào trên người cô bé với đôi mắt to ngây thơ, tóc ngắn ngang tai, quần áo đã cũ nhưng được giặt sạch sẽ. Quần áo được giặt đến phai màu nhưng điều này không thể che giấu được cảm giác thanh tú và lanh lợi của cô bé chút nào. Cô gái nhỏ ngơ ngác nhìn Dương Thiên, ngây thơ giống như nhìn cái gì đều thấy hiếm lạ.

Dương Thiên cố gắng không để động tác của mình quá khoa trương, tránh cho cô bé hoảng sợ, cẩn thận ngồi xổm xuống sao cho cao ngang bằng với cô bé, sau đó ân cần hỏi:

"Bé gái, tên cháu là gì?" "Dương Tố Tố..."

"Cháu họ Dương?" Dương Thiên bỗng nhiên giật mình một cái.

Ngũ lôi oanh đỉnh, cảm giác như sấm sét giữa trời quang, toàn thân Dương Thiên run rẩy, đầu óc trống rỗng, bên tai vang lên những tiếng ù ù.

"Đúng vậy, chú ơi, chú họ gì thế?" Cô bé ngây thơ chân thành hỏi, giống như một chú mèo con. Trẻ con sinh ra đã có khả năng phân biệt người tốt và kẻ xấu, đứng trước một người đàn ông xa lạ vậy mà cô bé lại không sợ người lạ chút nào.

“Thật trùng hợp, hai chúng ta cùng họ, chú cũng họ. Dương..."

"Chú, sao chú lại khóc?"

Một lúc lâu sau, Dương Tố Tố mới rụt rè dùng bàn tay nhỏ giơ chiếc khăn tay lên đưa cho Dương Thiên:

"Mẹ nói khóc sẽ không xinh đẹp nữa, không thể khóc nha...

"Không..." Đôi mắt Dương Thiên mở to, cố gắng nuốt nước mắt vào trong: "Là do điếu thuốc này cay quá, chú bị sặc..."

"Gì chứ... Chú nói dối!" Cô bé rẩy cả người, vô cùng đáng yêu, làm trái tim Dương Thiên đau đớn, như một con dao sắc bén đâm vào tim Dương Thiên đến phát đau.

tức bật cười, cười đến run

"Đây..." Chẳng bao lâu, bà lão cầm chìa khóa đi ra, giúp Dương Thiên mở cửa phòng số 04.

Sau khi mở cửa ra, một đám bụi mù mịt bay lên, mùi đất nồng nặc, nhưng Dương Thiên lại cảm thấy rất hài lòng.

Đó là một cảm giác đã lâu không gặp, vừa quen thuộc vừa ấm áp, Dương Thiên không cần suy nghĩ đã quyết định:

"Tôi muốn thuê căn phòng này!"

Bà lão ngạc nhiên liếc nhìn Dương Thiên, mặc dù nói thành phố lớn không dễ sống, nhưng người trẻ tuổi bây giờ rất kén chọn, phòng này đã thật lâu không có người thuê.

Trong số đó, có không ít nam thanh niên xuất thân từ gia đình giàu có đến đây mượn lý do thuê nhà mà thật ra mục đích chính là muốn bắt chuyện với con gái Ninh Thanh Thanh của bà, cuối cùng đều bị bà không chút do dự đuổi đi hết.

Thấy Dương Thiên vui vẻ như vậy, dì chủ nhà cũng có chút khó hiểu, chẳng lẽ lại là một thanh niên mặc âu phục đi giày da mượn danh nghĩa thuê nhà muốn dụ dỗ cô nhi quả phụ?

Chỉ là sau khi nhìn thấy cách ăn mặc của Dương Thiên, cũng như khí thế quật cường từ trong xương tủy của anh, sau khi dì chủ nhà nói chuyện tìm hiểu về anh một lúc, cuối cùng cũng buông bỏ cảnh giác.

Dương Thiên nhanh chóng trả ba tháng tiền thuê nhà, lấy toàn bộ tiền mặt có trên người ra, nhận chìa khóa, phòng này. coi như là thuộc về anh.

Thông qua trò chuyện, quan hệ hai bên lập tức trở nên thân thiết hơn rất nhiều, lúc này Dương Thiên mới tìm được cơ hội để hỏi cặn kẽ tình hình của Thanh Thanh.

"Đây là cháu gái của bà sao?" Dương Thiên nhìn Tố Tố, cố ý hỏi: "Thật đáng yêu, nhìn là thấy cưng rồi."

"Không phải.."

Bà lão läc đầu: "Con bé là con của hàng xóm cậu, mẹ con bé đi làm rồi. Tôi nhàn rỗi không có chuyện gì làm, tôi cũng không có con cái gì. Sau khi bạn già của tôi rời đi thì nhà này chỉ còn mỗi mình tôi, bình thường không có chuyện gì làm nên tôi giúp cô ấy trông con bé."

Đây là kết quả mà Dương Thiên đã sớm dự liệu được, anh lại hỏi: "Mẹ đơn thân sao?"

"Ừ!" Dì chủ nhà nói xong lời này, chần chờ một chút, hỏi: "Cậu làm nghề gì vậy?"

"Nhiều năm trước tôi cũng là người Long Thành, mới từ nơi khác trở về, định tìm chỗ ở ổn thỏa trước rồi mới ra ngoài †ìm việc làm." Dương Thiên nói.

"Ra vậy.." Dì chủ nhà gật đầu: "Cậu đã muốn sống ở đây lâu dài, vậy để tôi nói tình huống của hàng xóm xung quanh cho cậu. Sau này ở chung hòa thuận với nhau, hàng xóm với nhau cũng dễ chiếu cố nhau hơn."

"Vâng." Dương Thiên nói.

"Tố Tố, con về phòng chơi trước đi, lát nữa bà sẽ dẫn con đi mua đồ ăn, được không?" Dì chủ nhà để cô bé tránh mặt.

"Được ạt! Tạm biệt bà, tạm biệt chú... Dương Tố Tố đáng yêu vẫy vẫy bàn tay nhỏ nhỏ.

"Ừm, tạm biệt." Dương Thiên kìm nén nước mắt, vẫy tay tạm biệt.

“Hôm nay, năm ngoái, cửa cài. Hoa đào ánh với mặt người đỏ tươi.

Chẳng phải khung cảnh này chính là như vậy sao?

Sau khi tạm biệt cô bé, dì chủ nhà nói: "Đừng xem thường dãy phòng trọ cũ kỹ của tôi, xe sang đến nhà này không được. một nghìn chiếc thì cũng tám trăm chiếc đó."

"Hả? Tại sao vậy?" Dương Thiên sững sờ.