Ân Hậu cùng Thiên Tôn ngồi chờ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trở về ở ngoài cửa phòng, đột nhiên lại nhìn thấy một cảnh tượng có phần quỷ dị.
Triển Chiêu đang nằm bò trên lưng Bạch Ngọc Đường, hình như đang quấy rối hắn, ngay cả tóc của Bạch Ngọc Đường cũng bị hắn làm cho rối tung rối mù, rất bất đắc dĩ mà nhìn Triển Chiêu nhất định không chịu xuống khỏi lưng hắn ….. Mèo này, nanh càng ngày càng nhọn rồi, cảm giác rất muốn cắn người a!
Bạch Bạch khó khăn lắm mới có thể vào phòng, đóng cửa lại, rất vô tội mà nhìn Thiên Tôn cùng Ân Hậu, vẻ mặt rất giống đang cầu cứu —— Ai tới quản giúp con Mèo điên này với a?
Ân Hậu liền kéo kéo tay áo Triển Chiêu: “Ai, con buông nó ra đã, thế nào rồi?”
Triển Chiêu nheo mắt lại, đem chuyện Hiên Viên Phách uy hiếp Bạch Bạch nói qua một lượt.
Thiên Tôn có chút bất ngờ mà nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ngươi mà lại đồng ý sao?”
Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, đem gói độc dược của Hiên Viên Phách đưa cho lấy ra cho mọi người xem.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều tiến đến xem, tò mò hỏi: “Cái này là cái gì nha?”
“Nghe nói là độc dược, có điều cái này là cái gì con cũng không có hứng thú, thứ mà con cảm thấy hứng thú chính là.” Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa lấy ra một bọc giấy khác: “Cái này Ngân Yêu Vương đặt trong hà bao.”
“Sao?”
Triển Chiêu kinh ngạc: “Hai bọc giấy giống nhau như đúc! Chẳng lẽ Ngân Yêu Vương nói Tương kế tựu kế chính là …”
Bạch Ngọc Đường gật đầu với Triển Chiêu một cái: “Ta cũng nghĩ vậy.”
“Cho nên ngươi quyết định làm theo, chẳng lẽ lúc Hiên Viên Phách đưa cho ngươi cái này ngươi đã nghĩ tráo đổi với cái bọc mà Ngân Yêu Vương đưa cho ngươi sao?”
Bạch Bạch gật đầu.
“Nhưng mà …” Triển Chiêu tò mò: “Cái túi này đựng thuốc gì?”
Bạch Bạch nhún vai một cái: “Ai biết được.”
Triển Chiêu híp mắt sờ cằm: “Ân …. Đáng tiếc thời gian không còn nhiều, nếu không có thể để Công Tôn nhìn qua một chút.”
“Cứ theo kế hoạch mà làm đi.” Thiên Tôn gật đầu, cảm thấy rất ổn là đằng khác.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn: “Người chắc chắn?”
Thiên Tôn gật đầu một cái: “Chuyện của Ngọc Đường chỉ là bỏ dược mà thôi, quản nó là cái loại dược gì, hậu quả thế nào là do bọn Hiên Viên Phách chịu, cứ cho là Hiên Viên Kiệt cũng tốt, Bạch Linh Nhi cũng vậy, cho dù có mang hết trăm năm tà ma nội lực ra thì cũng đã có ta cùng Lão quỷ ở đây rồi, còn sợ hắn làm hại các ngươi sao?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —- Cái này a.
“Thế nào?” Thiên Tôn nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường không nói gì.
Triển Chiêu cũng không nói gì.
Ân Hậu gật đầu một cái, hắn biết Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường muốn tránh tổn thương lớn nhất. Nếu như Hiên Viên Kiệt thực sự trúng độc, hắn sẽ chết … Nếu Hiên Viên Kiệt không có trúng độc, vậy cái giá ám sát kia cũng quá lớn, không cần phải nói, tính mạng của mấy vị Hoàng tử cùng mấy thị vệ bên cạnh hắn kia nhất định sẽ không giữ được.
“Cốc cốc cốc.”
Mọi người còn đang thảo luận, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu lại tránh ra sau tấm bình phong, Bạch Ngọc Đường nói: “Vào đi.”
Cửa được đẩy ra, Phúc Cáo chạy vào: “Điện hạ, Ngọ thiện muốn dùng gì?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu còn chưa có lên tiếng đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng cười.
Triển Chiêu cùng Bạch Bạch nhìn ra ngoài, chỉ thấy Hiên Viên Lang đang cười ngửa tới ngửa lui mà đi vào, ngay cả Phúc Cáo cũng nhịn không được mà che miệng nói với Bạch Ngọc Đường: “Điện hạ, ngài đang chỉnh chết mấy vị Hoàng tử kia a! Thật là quá mất thể diện đi! Tất cả đều mặc nữ trang đi bên ngoài. Mấy ngày nữa còn chuẩn bị chuyện tế thiên nữa, những hạ nhân kia đã phải cố nhịn cười mà vẫn không được a!”
“Ai.” Hiên Viên Lang tâm tình hình như rất tốt, vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường hỏi: “Ăn hỏa oa không?”
Triển Chiêu cảm thấy trời đông giá rét thế này đúng là rất thích hợp để ăn hỏa oa, có điều nếu như Hiên Viên Lang ở đây thì ngoại công cùng Thiên Tôn lại không tiện ra.
Hiên Viên Lang vừa bảo Phúc Cáo chuẩn bị hỏa oa, lại vừa hỏi: “Ta ở đây ăn có tiện không a? Bạch phu nhân lại không thể đi ra.”
“Nô tài liền chuẩn bị hai bàn đi, một bàn bày sau bình phong.” Phúc Cáo đúng là rất thông minh, nói xong cái liền chạy đi chuẩn bị.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ngồi xuống, Hiên Viên Lang cũng quen thuộc mà tự mình ngồi xuống.
Bạch Ngọc Đường thấy tâm tình hắn không tệ, liền hỏi: “Có chuyện gì vui vẻ sao?”
“Đúng vậy!” Hiên Viên Lang cười: “Sau khi dùng xong vãn thiện, phụ thân bảo chúng ta cùng đi thưởng nguyệt.”
Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn người: “Thưởng nguyệt?”
“Đúng vậy!” Hiên Viên Lang gật đầu: “Ta chưa từng thưởng nguyệt với phụ thân bao giờ, thực sự rất mong chờ!”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu yên lặng mà nhìn nhau một cái —– Nói như vậy, sau khi Hiên Viên Kiệt trúng độc sẽ không đi ám sát Hiên Viên Hà, hoặc là nên nói …. Hắn muốn giết Hiên Viên Lang cùng Hiên Viên Giác sao?
“Không phải lát nữa ngươi sẽ đi bồi phụ thân đi dùng Vãn thiện sao?” Hiên Viên Lang hỏi: “Cũng cùng nhau thưởng nguyệt sao?”
Bạch Ngọc Đường chần chừ một chút, lắc đầu một cái, tỏ ý hắn cũng không có rõ ràng lắm, lại nhìn Triển Chiêu —– Ngộ nhỡ Hiên Viên Kiệt không có trúng độc, sau khi biến thành Bạch Linh Nhi hắn lại có thể cùng Hiên Viên Giác cùng Hiên Viên Lang thưởng nguyệt sao? Tuyệt đối là sẽ giết hai người bọn họ thì có đi?
Triển Chiêu âm thầm gật đầu một cái, hai lần trước Bạch Linh Nhi đều giết Hiên Viên Lang, bởi vì Bạch Ngọc Đường ngăn cản cho nên mới không thành công, vì vậy cho nên lần này mới quyết định vĩnh tuyệt hậu hoạn sao?
“Có điều.” Hiên Viên Lang vô cùng vui vẻ nói: “Ban nãy thị vệ của Thập đệ nói là Thập đệ bị bệnh rất nặng, có lẽ tối nay không thể đến được, cho nên đến khi đó ….”
Hiên Viên Lang nói đến đây liền thương lượng với Bạch Ngọc Đường: “Sau khi ngươi dùng vãn thiện với Phụ hoàng xong, nếu như Phụ hoàng nói muốn cùng ngươi thưởng nguyệt, ngươi có thể từ chối không.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Hiên Viên Lang.
“Đến tận bây giờ ta cũng chưa từng một mình thưởng nguyệt nói chuyện với Phụ hoàng bao giờ.” Hiên Viên Lang than thở: “Ngươi thành toàn cho ta một lần này đi.”
Bạch Ngọc Đường nhìn ánh mắt đầy mong chờ của Hiên Viên Lang, cuối cùng cũng gật đầu một cái, thế nhưng hắn vẫn có chút lo lắng —– Nếu như Ngân Yêu Vương thật sự tiên liệu như thần, vậy bọc dược phấn kia không biết là sẽ cứu Hiên Viên Lang một mạng hay là khiến hắn mất mạng nữa đây.
Phúc Cáo dâng hỏa oa lên, Triển Chiêu thấy có được cơ hội rất tốt liền nhanh chóng phủ tay mình lên tay Bạch Ngọc Đường, ý là —- Đừng lo lắng, tương kế tựu kế a, cùng lắm thì chúng ta cứ canh chừng hắn thật chặt là được.
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, cũng chỉ còn cách như vậy mà thôi.
Cả một buổi chiều mọi người đều trải qua cái trạng thái lo âu khó xử như vậy.
Bạch Ngọc Đường mang theo hà bao mà Ngân Yêu Vương cho hắn đặt đeo ngang hông, liền tục nhìn qua nhìn lại mấy thứ đồ trong đó, đều là mấy thứ lặt vặt mà thôi, dùng để làm gì đây?
Triển Chiêu ngoẹo đầu nhìn mấy thứ đó, ngoại trừ chiếc nhẫn, hỏa tập, dược phấn và cẩm nang ra thì những thứ còn lại đều là mấy món đồ lặt vặt, chẳng hạn như một con thỏ nhỏ bằng gỗ, hình nhân nhỏ làm bằng gỗ đào … những cái này đều là gì a?
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm chúng mà ngẩn người.
Cho đến khi Phúc Cáo chạy tới nhắc nhở Bạch Ngọc Đường ——- Đã đến lúc vào cung rồi.
Bạch Ngọc Đường khó khăn lắm mới có thể dứt được Triển Chiêu vẫn dính chặt lấy mình mà đi ra ngoài, Triển Chiêu vốn muốn đi theo, cuối cùng vẫn bị Ân Hậu kéo về phía sau bình phong.
Triển Chiêu đương nhiên là không yên lòng, Ân Hậu cùng Thiên Tôn nháy mắt với hắn, tỏ ý —- Tối nay cùng nhau hành động a, cùng đi nghe lén!
Cuối cùng Triển Chiêu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cùng nhị vị Lão nhân gia cùng rời khỏi Thái tử phủ, chạy vào trong Hoàng cung.
Bên trong Hoàng cung.
Hiển nhiên là Hiên Viên Kiệt vừa mới ngủ dậy thôi, cũng không biết Hiên Viên Phách hạ dược gì mà khiến cho người ta cảm thấy tinh thần của hắn xem ra có vẻ kém hơn ban sáng một chút, thế nhưng nội lực có vẻ khôi phục không ít, có lẽ cũng sắp đến lúc biến thành Bạch Linh Nhi rồi đi?
Bạch Ngọc Đường đến cũng khiến Hiên Viên Kiệt phấn chấn hơn đôi chút, cười bảo hắn ngồi xuống.
Rượu và thức ăn đã được bày sẵn trong hoa viên, vừa nãy tuyết mới rơi, bốn bên đều trắng xóa có chút tiêu điều, trên thạch bàn đang được đặt một nồi hỏa oa sôi ùng ục.
Bạch Ngọc Đường vừa nhìn thấy hỏa oa lại cảm thấy có chút buồn cười, lúc trưa đã ăn rồi, tối lại ăn nữa a!
Hiên Viên Kiệt lại cười cười với Bạch Ngọc Đường: “Gầy như vậy, ăn nhiều một chút đi.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Hiên Viên Kiệt một chút, liền đưa tay cầm lấy cái bát trước mặt hắn, gắp cho hắn đồ ăn.
Hiên Viên Kiệt có chút bất ngờ mà nhìn Bạch Ngọc Đường, từ trong đáy mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, hơn nữa, lại có chút cảm động.
Bạch Ngọc Đường đặt một đôi đũa vào trong tay hắn, sau đó lại gắp cho mình chút đồ ăn, vừa ăn vừa hỏi hắn: “Nhìn ngươi có vẻ rất mệt mỏi.”
“A, Phụ hoàng cao tuổi rồi mà.” Hiên Viên Kiệt thở dài.
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, sau đó cùng tán gẫu với hắn.
“Mấy vị Hoàng huynh kia con đã gặp hết rồi chứ?” Hiên Viên Kiệt hỏi.
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Ngươi không lo lắng sao? Ta cảm thấy bọn họ có ý muốn ép cung.”
Hiên Viên Kiệt cười, gật đầu với Bạch Ngọc Đường: “Trẫm lớn tuổi thật, có điều cũng không phải già đến hồ đồ, điểm tâm tư này của bọn chúng, ai cũng có thể nhìn ra được.”
Bạch Ngọc Đường nhìn hai bên một chút, hỏi: “Nàng có ở nơi này hay không?”
Hiên Viên Kiệt hơi sững sờ, sau đó lắc đầu một cái: “Tối qua hình như nàng không được vui, cả ngày hôm nay đều không thấy … Tối qua, lúc ta tỉnh lại, nàng nói với ta chút chuyện kỳ quái.”
“Nói gì?” Bạch Ngọc Đường tò mò.
“Nói gì sao … kiểu như nói vĩnh biệt ta.” Hiên Viên Kiệt thở dài: “Nếu như năm đó không phải do Trẫm hồ đồ thì cũng không có khiến cho mẫu tử các ngươi thảm như vậy rồi.”
“Năm đó ngươi trở về rồi, tại sao lại giết hết những phi tần kia?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Người bày mưu để đoạt ngôi vị Hoàng đế của ta năm đó, chính là những phi tần đó.” Sắc mặt Hiên Viên Kiệt lúc này biến lạnh: “Những nghiệt chủng kia cũng không phải nhi tử nhi nữ của ta, đáng chết!”
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, nhìn Hiên Viên Kiệt: “Ai nói với ngươi vậy?”
“Linh Nhi a!” Hiên Viên Kiệt trả lời.
“Ngươi có từng nghĩ qua … có thể Bạch Linh Nhi lừa ngươi không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“A! Sao lại có thể gọi thẳng tên của nương ngươi như vậy chứ?” Hiên Viên Kiệt vừa nói vừa lắc đầu: “Chắc chắn nương ngươi sẽ không gạt ta, người khổ nhất cùng vô tội nhất chính là nương ngươi…”
Bạch Ngọc Đường chần chừ một chút, lại đưa tay ra gắp thức ăn cho Hiên Viên Kiệt, đồng thời …. Nhân lúc đó rắc dược phấn vào trong bát cơm của hắn.
Bạch Ngọc Đường dùng ống tay áo che chắn cho động tác bàn tay của mình, hơn nữa hành động lại cực nhanh, vốn dĩ tâm tình Hiên Viên Kiệt lúc này cũng không được tốt lắm, lại không có phòng bị cho nên không có chú ý đến.
Bạch Ngọc Đường đem chén đũa đưa tới cho hắn, Hiên Viên Kiệt nhận lấy ăn rất nghiêm túc. Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày —– Hy vọng thứ mà Ngân Yêu Vương đưa cho hắn kia không phải là độc dược ….
“A?” Hiên Viên Kiệt ăn hai miếng rồi liền vỗ vỗ miệng, tỏ vẻ khó hiểu.
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, trên nóc nhà, Triển Chiêu cùng Thiên Tôn và Ân Hậu đều nhìn nhau —– Ngân Yêu Vương có vẻ rất không đáng tin cậy, chẳng lẽ gói dược phấn này có mùi rất khó ngửi sao?
“Mặn như vậy a …..”
Bạch Ngọc Đường châm trà cho hắn, trong long thầm nói —– Không thể nào đâu, chẳng lẽ bọc dược phấn kia của Ngân Yêu Vương vốn dĩ không phải là dược, mà là bọc muối sao?
Đám người của Triển Chiêu trên nóc nhà cũng cảm thấy gấp gáp.
Ân Hậu nhìn Thiên Tôn ——- Chẳng lẽ là muối sao?
Khóe miệng Thiên Tôn co giật —– Người kia thường rất không đáng tin.
Bạch Ngọc Đường rót trà, đem chén trà đặt trước mặt Hiên Viên Kiệt.
Hiên Viên Kiệt nhận lấy chén trà, cũng không động đến, chỉ nhìn chằm chằm nước trà mà ngẩn người.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hắn: “Sao vậy?”
“Trà hoa lài a …” Hiên Viên Kiệt lầm bầm mấy tiếng.
Bạch Ngọc Đường nhìn bình trà một chút, quả thực là trà hoa lài, khó trách sao lại có mùi thơm nhàn nhạt như vậy.
Hiên Viên Kiệt đột nhiên ngẩn người, hình như đang suy nghĩ gì đó, sau đó, hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, lấy tay ấn ấn huyệt thái dương, nói: “Nhức đầu.”
Bạch Ngọc Đường cau mày, chẳng lẽ là dược đã có tác dụng sao ….
Bạch Ngọc Đường theo bản năng mà nhìn lên trên đầu Hiên Viên Kiệt, lại chú ý đến vị trí sau tai hắn có ghim một cây ngân châm. Thật ra thì việc người ta ghim ngân châm lên đầu là chuyện rất bình thường, có những khi vì muốn trị nhức đầu người ta cũng thường ghim một cây ngân châm trên huyệt vị sau đầu như vậy.
“Ngươi bị đau ở đâu vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Sách, toàn bộ đầu đều đau.” Hiên Viên Kiệt gật đầu, hình như rất thống khổ.
Đám người Triển Chiêu cũng không rõ ——- Chẳng lẽ không phải là muối sao? Là dược gây nhức đầu à?
Bạch Ngọc Đường vốn dĩ muốn đưa tay kéo tay Hiên Viên Kiệt ra vì hắn cũng sắp dùng tay đánh bể đầu mình rồi, có điều Hiên Viên Kiệt giãy dụa rất mạnh, phải mất một lúc sau thì Bạch Ngọc Đường mới có thể rút được cây ngân châm ở sau tai của Hiên Viên Kiệt ra.
“Ân…” Hiên Viên Kiệt đột nhiên hừ hừ một tiếng, sau đó lui về sau mấy bước, té ngã trên mặt đất.
Bạch Ngọc Đường đứng lên, ở trên nóc nhà, đám người Triển Chiêu cũng không hiểu —– Này là sao?
Hiên Viên Kiệt ôm đầu, cứ thế mà lăn lộn trong tuyết, có vẻ rất thống khổ, Bạch Ngọc Đường nhất thời cũng không biết phải là sao, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn hắn.
Triển Chiêu cũng gấp gáp, Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều phải giữ hắn lại: “Chờ một chút đi ….”
Hiên Viên Kiệt lăn lộn trong tuyết một trận, sau đó dần dần, hắn hình như đã bình tĩnh lại.
Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống đỡ hắn: “Ngươi không sao chứ?”
Hiên Viên Kiệt chậm rãi mở mắt ra, dáng vẻ như người vừa mới tỉnh ngủ, nhìn thấy Bạch Ngọc Đường thì vô cùng kinh ngạc: “Linh nhi …”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ: “Ta không phải Bạch Linh Nhi.”
Hiên Viên Kiệt nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường hồi lâu, hình như đang ngẩn người, sau đó ánh mắt cũng thay đổi.
Tiếp theo, hắn lặng lẽ gật đầu một cái: “Nga …”
Mà tiếng “Nga” này của hắn lại giống như tiếng thở dài, lại chẳng khác nào lời cảm khái, hình như trong đó có hàm chứa muôn vàn tư vị, mang theo một cỗ tiếc nuối cùng bất đắc dĩ.
Bạch Ngọc Đường cũng không biết có phải do mình bị ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy tình hình của Hiên Viên Kiệt có chút khác xưa.
Bạch Ngọc Đường liền đỡ hắn dậy, dìu hắn đến bên cạnh bàn mà ngồi xuống, Hiên Viên Kiệt lại vươn tay cầm lấy bát đồ ăn mà Bạch Ngọc Đường gắp cho hắn trước đó ăn tiếp.
Bạch Ngọc Đường có chút lo lắng: “Ách, ta đổi cho ngươi bát khác nhé? Ngươi vừa mới kêu mặn mà.”
Hiên Viên Kiệt xua tay áo một cái, cầm chặt cái bát, cố gắng ăn hết.
Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu nhìn hắn, thế nhưng hắn lại phát hiện ra, Hiên Viên Kiệt đã vừa ăn vừa lệ rơi đầy mặt rồi.
Mặc dù Bạch Ngọc Đường không hiểu chuyện gì xảy ra thế nhưng hắn có thể cảm giác được Hiên Viên Kiệt lúc này rất khác lúc trước, gần như thay đổi hoàn toàn thành một người khác vậy.
Chờ cho Hiên Viên Kiệt ăn xong, Bạch Ngọc Đường liền đưa một chiếc khăn cho hắn lau mặt.
Hiên Viên Kiệt xoa xoa mặt rồi, hỏi: “Chỉ còn lại Lang nhi cùng Giác nhi sao?”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, mọi người theo dõi trên nóc nhà cũng ngẩn người.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, trả lời: “Chỉ còn lại Hiên Viên Lang thôi, Hiên Viên Giác là giả.”
“Nga …” Hiên Viên Kiệt gật đầu một cái, lại đưa tay vỗ vỗ nhẹ vai Bạch Ngọc Đường, hồi lâu sau mới thở dài nói: “Thật rất đa tạ ngươi.”
Bạch Ngọc Đường phát hiện, lúc này, ánh mắt Hiên Viên Kiệt nhìn mình không còn là của một phụ thân yêu con thành cuồng như trước nữa, mà xem ra đã bình thường hơn rất nhiều rồi.
Hình như , hiểu ra gì đó, gật đầu một cái, đứng lên.
Sau đó, hắn lại suy nghĩ một chút, liền lấy ra cái con thỏ gỗ, người đất từ trong hà bao mà giao cho Hiên Viên Kiệt.
Hiên Viên Kiệt nhận lấy, cười cười, trong thật sự rất vui vẻ.
Bạch Ngọc Đường nói tiếng cáo từ với hắn, lúc đi ra đến ngoài, hắn liền mở bọc giấy kia ra, ngửi một cái … cuối cùng quyết định liếm liếm một chút —- Rất mặn.
Bạch Ngọc Đường nghi hoặc —— Thật sự là muối a! Ngân Yêu Vương đưa cho hắn thực ra chỉ là bọc muối mà thôi, thế nhưng …. Hiên Viên Kiệt lại có biến hóa lớn như vậy.
Sau khi Bạch Ngọc Đường rời đi, cũng không có đi xa lắm, mà hắn cùng với Triển Chiêu đến gần đó canh chừng.
Lúc này, mọi người đã thấy Hiên Viên Lang ăn mặc chỉnh tề đợi ngoài cửa cung, sau đó có người mời hắn vào.
Hiên Viên Lang vừa mới vào viện, chỉ thấy Hiên Viên Kiệt đang ăn hỏa oa đây, thấy hắn tới, liền cười mà vẫy vẫy hắn.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có thể cảm nhận được rất rõ rang Hiên Viên Lang vừa mới ngẩn người, có điều vẫn nhanh chóng chạy vào, hai phụ thân bắt đầu vui vẻ cùng ăn hỏa oa, nhìn thế nào cũng cảm thấy vô cùng hài hòa.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, Bạch Linh Nhi cùng không có tới nữa a! Hình như Hiên Viên Kiệt đã trở thành một phụ thân bình thường rồi, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a?
Chẳng lẽ thứ có thể trị khỏi bệnh cho Hiên Viên Kiệt lại chính là gói muối kia sao? Không có lý nào a! Bình thường Hiên Viên Kiệt cũng không thể không ăn muối đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Ngay đêm hôm đó, Hiên Viên Kiệt cùng Hiên Viên Lang cùng nhau vừa ăn hỏa oa vừa thưởng nguyệt, sau khi thưởng nguyệt lại nói chuyện.
Trò truyện một lúc lâu rồi, Hiên Viên Kiệt mới bất đắc dĩ cảm thấy Hiên Viên Lang vô học vô thuật, cho nên mới dạy cho hắn chút đạo lý làm người, lại bóc quýt cho hắn ăn, từ ái đến độ khiến cho Hiên Viên Lang gần như không biết phải làm sao.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu chờ có chút mỏi, mà gần như cùng lúc đó, đám người Hiên Viên Phách mai phục trong viện của Hiên Viên Hà cũng vô cùng khó hiểu —— Bạch Linh Nhi không tới!
Vốn dĩ là kế hoạch không chút sơ hở, sao lại có thể xảy ra bất thường được?! Lúc này mọi người chỉ nhận được tin tức chính là, Hiên Viên Kiệt còn đang ở hoa viên vừa thưởng nguyệt vừa ăn hỏa oa cùng Hiên Viên Lang đây.
Hiên Viên Phách liền cau mày —- Thật kỳ quái a! Chẳng lẽ là nói, Bạch Linh Nhi tính giết Hiên Viên Lang trước sao?
Mãi cho đến khi gần sáng ròi, Hiên Viên Kiệt mới khoác cho Hiên Viên Lang một chiếc áo lạnh, bảo hắn nhanh chóng về nghỉ ngơi đi, bản thân mình cũng trở về phòng.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu âm thầm hộ tống Hiên Viên Lang an toàn về đến Thái tử phủ, cũng không có gặp nguy hiểm gì.
Sau khi Hiên Viên Lang quay về, hắn vui mừng đến độ không cách nào kiềm chế được, nói cả đời này hắn còn chưa thấy Phụ hoàng hòa ái như vậy bao giờ đâu.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đuổi được Hiên Viên Lang đang kích động đi rồi, khi trở về phòng, hai người đều híp mắt nhìn nhau, cả Thiên Tôn và Ân Hậu cũng không hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
Đang lúc mọi người buồn bực, Hiên Viên Phách đã chạy tới …
Hơn nửa đêm rồi, Hiên Viên Phách còn mặc nữ trang chạy đến đúng là khiến cho người ta dở khóc dở cười.
Bạch Ngọc Đường thấy hắn cũng cảm thấy buồn nôn, có điều Hiên Viên Phách cũng không có để ý đến mấy chuyện này mà lại hỏi Bạch Ngọc Đường ngay: “Ngươi có bỏ dược không?”
“Bỏ.” Bạch Ngọc Đường đưa bọc giấy trống không cho Hiên Viên Phách xem, dĩ nhiên, đó chính là cái bọc độc của Hiên Viên Phách đưa, độc bị rắc suốt dọc đường đi rồi.
“Vậy tại sao …” Hiên Viên Phách không hiểu.
Bạch Ngọc Đường nhún vai một cái: “Ta cũng không biết, sau khi hắn trúng độc rồi liền nói là bị nhức đầu, lăn mấy vòng trên đất, ta lại rút được một cây ngân châm từ sau tai hắn ra rồi, sau đó hắn giống như hoàn toàn biến đổi, gọi Hiên Viên Lang đến thưởng nguyệt.
Hiên Viên Phách cau mày: “Tại sao có thể như vậy?”
Chính lúc ấy mọi người đều nghe thấy tiếng chuông vang lên —– Là tiếng chuông Hiên Viên Kiệt triệu tập quần thần.
Tất cả mọi người đều có chút không hiểu, nhưng vẫn nhập triều.
Vào triều, Hiên Viên Kiệt sai Hòe Mật tuyên đọc một đạo thánh chỉ khiến mọi người đều phải hít một ngụm khí lạnh —— Chính thức sắc phong Hiên Viên Lang làm Thái tử Bắc Hải, phế truất toàn bộ các Hoàng tử khác, biếm hết thành thứ dân.
Chỉ trong nhất thời, cả triều đình đều xôn xao nghị luận.
Đại hoàng tử có chút kích động mà hỏi Hiên Viên Kiệt tại sao lại làm vậy. Hiên Viên Kiệt lại rất chậm rãi mà nói ra một lý do kinh người.
Sau khi nghe xong rõ ràng mọi chuyện, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngoại trừ cảm thấy bội phục cái năng lực tiên tri của Ngân Yêu Vương ra thì hai người cũng đã hiểu được cái gì gọi là người tính không bằng trời tính rồi!
Có những lúc Lão thiên gia giống như muốn chơi đùa với ngươi một chút, thì lúc đó nhất định là ngươi có muốn trốn cũng trốn không được a!