Xế trưa, lại có người đến doanh trại của Triệu Phổ cầu kiến.
Sau khi dẫn người vào, Triệu Phổ cũng có chút buồn bực, người tới là Nam Cung Kỷ.
Triệu Phổ có chút khó hiểu mà hỏi hắn: “Ngay cả ngươi mà Hoàng thượng cũng phái tới, xảy ra đại sự gì sao?”
“Liên quan đến chuyện hoàng thất Tây Hạ và Liêu quốc bị khống chế.” Nam Cung Kỷ lấy ra thư của Triệu Trinh, giao cho Triệu Phổ.
Triệu Phổ mở thư ra nhìn, cảm thấy có chút kỳ hoặc, ngẩng đầu hỏi Nam Cung Kỷ: “Xác thực đáng tin?”
Nam Cung Kỷ gật đầu một cái.
Triệu Phổ có chút ngạc nhiên: “Ngay cả ta cũng không có tin gì, Hoàng thượng lấy tin tức này từ đâu?”
Nam Cung Kỷ thiêu mi một cái: “Hoàng thượng nói, Thiên cơ bất khả lộ.”
Triệu Phổ suy nghĩ một cái, hiểu: “Nga … Có ngươi làm buôn bán với hắn a.”
Nam Cung cười mà không nói.
“Sách.” Triệu Phổ khẽ cau mày: “Nói như vậy, chiêu hư trương thanh thế của đối phương này rất nhanh sẽ bị bại lộ, nói cách khác … nhất định đối phương phải nhanh chóng giải quyết được Hiên Viên Kiệt mới được, nếu không chẳng phải sẽ thất bại trong gang tấc hay sao?”
“Ta chỉ tới đưa tin thôi.” Nam Cung Kỷ nhún vai: “Đúng rồi …”
Vừa nói, Nam Cung lại cởi bọc hành lý xuống, giao cho Triệu Phổ, bên trong đó có một hộp gấm.
Triệu Phổ vừa định mở ra nhìn lại nghe thấy Nam Cung Kỷ nói: “Không phải gửi cho Vương gia đâu.”
Triệu Phổ có chút không hiểu được: “Vậy cho ai?”
“Hoàng thượng nghe nói mấy ngày nữa là sinh thần của phụ thân Bạch thiếu hiệp cho nên mới mang một phần lễ mừng thọ đến, nhờ Vương gia chuyển giúp.” Nam Cung lại cười một tiếng.
Triệu Phổ nghe xong cũng cảm thấy mới mẻ, ngay cả sinh thần của thần tử cũng chưa thấy Hoàng đế đưa lễ vật, nói chi đến bách tính bình dân….
Lại nhớ đến việc trước kia Triệu Trinh từng thăm hỏi qua phụ mẫu Bạch Ngọc Đường, hơn nữa, lúc trước Lục Tuyết Nhi có mời bọn họ đến Ánh Tuyết Cung một chuyến, chẳng lẽ lại có huyền cơ gì sao?
Nam Cung truyền lời xong rồi lại nhanh chóng trở về.
Mấy người vừa đi xong, bọn Công Tôn cũng hiếu kỳ mà hỏi Triệu Phổ: “Trong thư có đầu mối gì?”
Triệu Phổ đem thư cho mọi người đọc —– Thì ra là, không biết từ đâu Triệu Trinh lấy được tin tức, chuyện hoàng thất Tây Hạ cùng Liêu quốc bị khống chế chỉ là một âm mưu mà thôi. Dĩ nhiên, cũng không phải vì bọn Lý Nguyên Hạo cùng Da Luật vì muốn lừa gạt Triệu Phổ khai chiến với Bắc Hải, mà là bọn họ cũng bị lừa.
Lúc trước có một nhóm người trong hoàng thất Liêu quốc cùng Tây Hạ tỏ vẻ như bị uy hiếp, sau đó lại có người mất tích, sau đó ngay cả người nắm hoàng quyền cũng bắt đầu lo lắng, điều này khiến cho người trong triều hoang mang. Lý Nguyên Hạo cùng Da Luật Tề không biết thế lực thần bí này đến từ phương nào, sau đó xoay chuyển một vòng lại biết là đến từ Bắc Hải. Bọn họ cũng giống như Triệu Trinh, điều tra tình hình Bắc Hải từ bên ngoài, tin tức thu được chính là Bắc Hải điên cuồng thu thập nhân mã, còn có cả Hiên Viên Kiệt cơ trí tàn bạo lại dã tâm bừng bừng.
Thế nhưng hôm nay mọi người điều tra kỹ lại cũng cảm thấy buồn cười … tàn bạo đúng là tàn bạo, cơ trí thì chưa dám nói, còn việc Hiên Viên Kiệt là một tên bệnh tâm thần thì đúng rồi, mà dã tâm bừng bừng sao? Phải nói là Tâm điên bừng bừng mới đúng.
Lừa người thông minh có đôi khi còn dễ hơn so với lừa gạt kẻ ngốc, bởi vì người thông minh đôi khi lại nghĩ người khác cũng thông minh như mình.
Lý Nguyên Hạo cùng Da Luật Tề chính vì quá thông minh cho nên mới không muốn đánh cỏ động rắn, trực tiếp nói với Triệu Phổ, cho nên mới bị lừa một vố …. Thật ra thì, trong triều của bọn hắn hẳn là có mấy vương công quý tộc tham quyền hám tiền cho nên mới bắt tay hợp tác với ngoại tộc. Mà ngoại tộc này …. Hẳn là Hiên Viên Phách.
Công Tôn xem thư xong rồi, hỏi Triệu Phổ: “Hiên Viên Phách thấy thời cơ đã chín muồi rồi, cho nên mới tìm Hoàng thượng trao đổi điều kiện phải không?”
“Có lẽ, ta chỉ phụ trách đánh giặc, nếu như Triệu Trinh đã muốn ta cùng hợp tác với HiênViên Phách, điều này chứng tỏ hắn có điều kiện nào đó mà Triệu Trinh có thể chấp nhận được.” Triệu Phổ sờ sờ cằm: “Xem tình hình Bắc Hải trước mắt đây, nếu như không đổi Hoàng đế, nhất định sẽ mất nước, cả Tây Hạ cùng Liêu quốc hẳn cũng muốn bọn họ đổi Hoàng đế khác, nếu không, một khi đã mất nước rồi, thì mấy triệu dân chúng nghèo đói kia nhất định sẽ chạy sang nước họ. Hơn nữa, tám vị Hoàng tử kia tràn vào Phù Đồ Thành cũng chính là đến ép cung rồi, một khi Hiên Viên Kiệt vừa mới chết đi, bọn họ nhất định sẽ ủng hộ Hiên Viên Phách làm Hoàng đế.”
“Các hoàng tử khác không tranh giành sao?” Công Tôn không hiểu.
“Có lẽ đã tranh xong rồi, bây giờ nếu như Bắc Hải có nội đấu thì sẽ rất bất lợi cho chính bọn họ.” Triệu Phổ đặt thư xuống: “Sự tình cấp bách, đây chính là những gì Hoàng thượng nói cuối cùng trong thư.”
Công Tôn đặt thư xuống, câu nói cuối cùng mà Triệu Trinh nói là ——– Công phu Hiên Viên Kiệt quá cao, muốn giết hắn quá khó khăn, chỉ có một người có thể không phí quá nhiều sức cũng có thể giết được hắn.
Công Tôn cau mày: “Hiên Viên Phách muốn Bạch Ngọc Đường ám sát Hiên Viên Kiệt sao?”
Triệu Phổ gật đầu một cái: “Nếu như muốn dùng võ công để chế phục Hiên Viên Kiệt, sợ rằng phải phái đi mấy chục vạn nhân mã, cả mấy vị hoàng tử kia chịu mệnh cũng không thể nào chế phục được. Cho dù là Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liên thủ cũng không thể đảm bảo không có tổn hại gì mà giết được hắn. Trừ phi Thiên Tôn cùng Ân Hậu xuất lực, có lẽ cũng mất nhiều sức. Thế nhưng nếu như Bạch Ngọc Đường hạ độc vào đồ ăn của Hiên Viên Kiệt, đặc biệt là Bạch Linh Nhi vào buổi tối, hoặc là ám toán hắn …. thì lại rất dễ dàng, có thể ăn chắc chín phần mười.”
Công Tôn nghe xong cũng nhịn không được mà cau mày.
Lâm Dạ Hỏa cũng bĩu môi: “Hoắc, lúc các ngươi bày cái mưu kế này có nghĩ đến người phải thực hiện là Bạch Ngọc Đường không hả? Nếu như Bạch Ngọc Đường lại đi hạ độc hoặc ám toán người khác thì hắn đã không còn là Bạch Ngọc Đường rồi, hắn tâm cao khí ngạo tự xưng quang minh lỗi lạc, chuyện này mà truyền ra ngoài các ngươi nói sau này hắn có thể ngẩng mặt làm người a?”
Triệu Phổ chống cằm: “Xem ra, Hiên Viên Phách đúng là có đủ năng lực để ép Bạch Ngọc Đường làm vậy, đó là thông qua việc uy hiếp Triển Chiêu. Thế nhưng hắn cũng không muốn làm vậy, cho nên mới phải bàn điều kiện với Hoàng thượng, muốn Hoàng thượng thông qua chúng ta thuyết phục Bạch Ngọc Đường, hoặc là trực tiếp thông qua Bạch Ngọc Đường nhờ Thiên Tôn giúp một tay cũng được, chỉ cần có thể hạn chế thương vong đến mức thấp nhất mà vẫn có thể giết được Hiên Viên Kiệt thì cũng coi như là đại công cáo thành rồi. Mục đích này của hắn cũng giống như ban đầu hắn hợp tác cùng chúng ta —- giúp hắn soán vị.”
“Ban đầu chỉ nói là để cho Bạch Ngọc Đường xâm nhập vào làm loạn Hoàng thất Bắc Hải, sau đó đi thăm dò binh lực của Bắc Hải, có thể giúp Hiên Viên Phách soán vị, chứ không có nói là bảo hắn đến đến Bắc Hải khiến cho Hiên Viên Kiệt vốn dĩ bị điên kia tự mình giết chết tám nhi tử của hắn. Sau đó còn bắt Bạch Ngọc Đường hạ độc hại chết Hiên Viên Kiệt để giúp Hiên Viên Phách soán vị!” Lâm Dạ Hỏa cảm thấy cái này thật chẳng có đạo nghĩa gì hết: “Đây không phải là muốn Bạch Ngọc Đường bất nhân bất nghĩa sao? Các ngươi vì muốn cho hoàng triều vững chắc, nói vì an nguy bách tính cái gì đó mà khiến hắn phải bôn ba ra ngoài lao tâm lao lực, còn phải vì các ngươi bất nhân bất nghĩa, đeo trên lưng tội danh hại chết mấy mạng người a? Bạch Ngọc Đường vì Triển Chiêu đã ở Khai Phong phủ giúp các ngươi một tay, các ngươi cũng không thể coi hắn như nô bộc mà sai khiến như vậy đi?”
Triệu Phổ nhanh chóng xua tay kêu oan: “Oa! Ngươi đừng có làm như ta cũng tham gia vào âm mưu lừa hắn này có được không a? Người lừa hắn từ đầu đến cuối chỉ có Hiên Viên Phách không phải sao? Nhiều lắm thì là Hoàng thượng thuận tiện hôi chút của, ta thực sự coi hắn là huynh đệ đó, chuyện này ta cũng mới biết nên rất khó xử lắm đây a!”
Công Tôn vỗ vai hắn, ý là —- Đừng có kích động, không ai nói ngươi hãm hại huynh đệ đâu.
“Di? Lại nhắc tới ….” Triệu Phổ đột nhiên chuyển ý niệm một cái, cầm lên hộp gấm kia nhìn một chút: “Bình thường Hoàng thượng sẽ không bao giờ bảo Bạch Ngọc Đường làm cái loại chuyện này đâu, làm người cần có qua có lại, Thiên Tôn đã cứu hắn một mạng, lần này nếu như lại muốn Bạch Ngọc Đường giúp chuyện như vậy … cái này liệu có phải là quà tạ lễ không a?”
Công Tôn cũng tiến tới: “Bên trong cái hộp này là gì a?”
“Mở ra xem một chút.” Triệu Phổ định mở cái hộp ra, Công Tôn nhanh chóng đè tay hắn lại, mà bên cạnh, Trâu Lương cùng Âu Dương cũng đè tay hắn lại.
Hạ Nhất Hàng vẻ mặt rất là bội phục mà nhìn hắn: “Có thể nhìn không a? Có bị tính là khi quân không?”
“Các ngươi thật sự ở cùng ta sao? Sao lại thành thật như vậy?” Triệu Phổ bĩu môi: “Trời biết đất biết, chúng ta không ai nói chẳng phải là được rồi sao, hơn nữa, Nam Cung lúc truyền chỉ cũng đâu có nói là không được nhìn!”
Mọi người nhìn nhau một cái, cũng có chút ngạc nhiên.
Đám người Âu Dương cũng thả tay ra.
Công Tôn cuối cùng cũng nhịn không được tò mò, cũng thả tay.
Triệu Phổ liền mở cái hộp kia ra … bên trong hộp, chỉ có một quả trứng.
Triệu Phổ nhìn một lúc, lặng lẽ đậy nắp lên, nhìn mọi người xung quanh.
Công Tôn sờ sờ mũi.
Triệu Phổ cảm thấy có thể mình bị hoa mắt, cho nên xoa xoa mắt xong lại mở hộp ra nhìn, vẫn là một quả trứng gà.
“Triệu Trinh bị lú lẫn sao?” Triệu Phổ cầm cái trứng đó lên nhìn xung quanh một chút, rất xác định —— Thật sự là trứng gà!
“Làm gì mà lại đưa trứng gà cho người ta làm quà chúc thọ chứ?” Triệu Phổ bất mẫn: “Thật may là ta còn chưa đưa, nếu không chẳng phải bị người ta cười chết a!”
“Qủa trứng này hình như rất nặng.” Công Tôn cầm lên ước chừng một chút, cau mày: “Tại sao lại vừa cảm thấy lạnh lại vừa cảm thấy cứng như vậy? Giống hệt đá.”
Triệu Phổ không hiểu.
Vô Sa vốn vẫn ngồi im lặng tĩnh toạ không nói lời nào bên cạnh đột nhiên mở mắt, sau đó há miệng mà chạy đến: “Ai nha! Vật này thì ra là ở chỗ tiểu tử Triệu Trinh a, gần một trăm năm rồi không có nhìn thấy nó.”
Lâm Dạ Hỏa không hiểu: “Sư phụ, cái trứng này là cái gì?”
“Đây không phải trứng gà.” Vô Sa cẩn thận lấy quả trứng kia ra đặt lên mặt bàn.
Đứng nói chứ, quả trứng này cũng đứng im chứ không có rơi.
Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương cũng tiến đên xem … chỉ thấy Vô Sa nhẹ nhàng gõ lên vỏ quả trứng ba cái, sau đó ….. chỉ thấy trên quả trứng xuất hiện vết nứt.
Theo tiếng gõ, một phần vỏ nứt ra lõm vào trong, một phần lại hướng ra ngoài, cả quả trứng cũng xuất hiện biến hoá, sau đó, quả trứng mở ra …. chỉ trong nháy mắt, kim quang phát ra, thì ra bên trong tất cả đều bằng vàng.
Chờ sau khi quả trứng nở ra rồi, bên trong nhô ra một cái đài bằng vàng, trên đài là bách hoa, mỗi đoá đều khác biệt, nhìn giống y như là thật. Trung tâm bách hoa có một cánh bướm màu vàng, trên cánh bướm mỏng dính đính đầy những bảo thạch màu lam … mà hai cánh vẫn còn nhẹ nhàng vỗ cánh. Kim điệp này nhìn giống hệt bướm thật, hơn nữa cánh còn động đậy nữa. Bên dưới kim điệp có hình một thiếu niên dựa vào khóm hoa, đang nghiêng đầu mà xem một cuốn sách. Cuốn sách kia được làm từ bạch ngọc, cũng mỏng hệt cánh bướm kia, mà trên trang sách có viết những chữ màu đen, hình như được khắc lên, nhìn rất dày chẳng biết là chữ gì.”
Mọi người đều há to miệng —– Giống hệt lũ ngốc lần đầu tiên được nhìn thấy trân bảo trong đời, hoàn toàn thán phục với bảo vật kỳ công như vậy.
Ngay cả Bàng thái sư rất thường xuyên được nhìn thấy trân bảo cũng phải há to miệng: “Cái này là cái gì a! Lão phu đã từng nhìn bảo vật vô số, cũng là lần đầu nhìn thấy trân bảo như vậy!”
Vô Sa đưa tay, lại nhẹ nhàng mà ấn lên một điểm cố định trên lưng con bướm kia, chỉ thấy cuốn sách trên tay thiếu niên kia lại lật qua trang khác.
Chờ cho đến khi sách lật hết rồi, Vô Sa nhẹ nhàng ấn vào đầu con bướm, con bướm đó liền thu cánh lại, cuối cùng cả quả trứng cũng trở về hình dạng ban đầu.
Tiểu Tứ Tử phồng mặt: “Oa! Cảm giác rất đáng tiền!”
Tiêu Lương ở bên cạnh cũng gật đầu.
Triệu Phổ cẩn thận đem quả trứng thả lại vào trong hộp gấm, nhanh chóng đậy kín nắp lại, còn bảo Hạ Nhất Hàng mang mười tám cái hộp khác đến cất vào, cẩn thận không có làm rớt hỏng mất.
“Thần tăng, đây là cái gì?” Công Tôn nhịn không được hỏi.
“Ha ha, đây không phải là thứ gì đáng tiền hết, chỉ là một món đồ chơi mà thôi.” Vô Sa nói câu này khiến mọi người trợn trắng mắt mà nhìn hắn.
Vô Sa phất tay một cái, nói: “Đại khái khoảng một trăm năm trước, có một người chuyên làm mấy cái cơ quan dạng này, người ta gọi hắn là Thần Thủ Chu Lại, hắn thích nhất chính là làm những loại đồ chơi kiểu này, có những cái cơ quan còn phức tạp hơn cái này nữa. Quả trứng này ta đã nhìn thấy trước đây, là do cự phú Kim Hoa Phủ Bạch Nguyệt Lâm đặt làm đồ chơi cho hài tử của mình …. Ân, nếu như tính theo tuổi tác Bạch Nguyệt Lâm hẳn là ông cố của Bạch Ngọc Đường, cũng chính là gia gia của phụ thân hắn, Bạch Hạ.”
Tất cả mọi người đều nhìn Vô Sa.
Triệu Phổ cảm khái: “Hoắc, xem ra Bạch Ngọc Đường không phải chỉ là đời này có tiền thôi a? Mà là đời đời đại đại đều là người có tiền a.”
“Chẳng qua là Bạch Hạ không hứng thú với việc kinh thương mà thôi, khi đó Bạch Nguyệt Lâm còn nhiều tiền hơn cả triều đình nữa, người ta gọi hắn là Thiên hạ đệ nhất phú gia.” Vô Sa nói: “Từ trẻ chúng ta đã biết hắn, là bạn rượu của hắn, hắn lớn hơn chúng ta một chút, tính tình có chút giống Bạch Ngọc Đường, cũng không giống tiểu tử Bạch Hạ lắm. Phụ thân của Ngọc Đường rất thích trêu đùa, khi còn nhỏ rất đáng yêu.”
“Nói như vậy.” Triệu Phổ đem hộp gấm đặt vào tay Hạ Nhất Hàng, bảo Giả Ảnh cất thật kỹ: “Vậy cái này coi như là truyền gia bảo vật nhà họ Bạch sao?”
Vô Sa nhún vai một cái: “Cái này cũng không đúng, có điều, nếu như lúc sinh thần mà Bạch Hạ nhận được món quà này, nhất định hắn sẽ vui vẻ.”
Tất cả mọi người đều gật đầu —– Triệu Trinh xem ra cũng tốn không ít tâm tư, có điều sao …
“Cái này có liên quan gì đến chuyện các ngươi muốn đi thuyết phục Bạch Ngọc Đường?” Lâm Dạ Hỏa đem đề tài thảo luận vốn đã bị dời đi lôi quay trở lại.
Mọi người đều ngẩng mắt nghĩ —– Hình như …. đúng là chẳng có quan hệ gì với nhau!
“Không có biện pháp giải quyết nào khác sao?” Âu Dương khoanh tay hỏi: “Chẳng hạn như bắt sống Hiên Viên Kiệt?”
Mọi người đều lắc đầu lia lịa, bắt sống hắn có khi còn phải trả giá cao hơn là giết hắn, công phu của hắn tốt như vậy, đi đâu mới có thể giam giữ được hắn chứ?
“Để Thiên Tôn cùng Ân Hậu phế đi võ công của hắn?” Trâu Lương hỏi.
Mọi người cảm thấy cách này có khi được đấy, thì Vô Sa lại lắc đầu: “Các ngươi đừng quên là hắn luyện Tà ma nội lực, trừ phi hắn chết nếu không nội lực nhất định sẽ không bị phế đi!”
Tất cả mọi người cùng cau mày.
“Bằng không?” Công Tôn cũng cười híp mắt mà tiến tới: “Để ta chữa khỏi cho hắn?”
Triệu Phổ không nói gì mà nhìn Công Tôn, hiển nhiên là Công Tôn rất hứng thú với quái bệnh của Hiên Viên Kiệt.
“Cái gì cũng không được.” Lâm Dạ Hỏa khoanh tay: “Ta đã nói rồi, các ngươi không được sử dụng bất cứ chiêu nào để lừa gạt Bạch Ngọc Đường hết, Bạch Lão Ngũ vô cùng khôn khéo, nếu như phải nghĩ kế không bằng cứ để cho hắn đại chiến với Hiên Viên Kiệt một trận mà giết hắn.”
Vô Sa liếc hắn một cái: “Công phu hiện tại của Bạch Ngọc Đường căn bản là đánh không lại Hiên Viên Kiệt!”
Lâm Dạ Hỏa bĩu môi: “Vậy thì thêm Triển Chiêu nữa.”
“Ngộ nhỡ hai người họ bị thương thì sao?” Vô Sa trừng hắn.
Lâm Dạ Hỏa lại càng không chịu thua: “Dù sao thì nếu như các ngươi bảo Bạch Ngọc Đường hạ độc, lấy hiểu biết của ta với hắn, hắn có chết cũng không chịu. Cứ coi như Hiên Viên Phách kia dùng Triển Chiêu uy hiếp hắn, hắn có làm như vậy cũng là tâm không cam tình không nguyện, nói không chừng từ nay còn biến mất khỏi giang hồ …. Các ngươi cũng đừng có khiến cho hắn và Triển Chiêu bị chia rẽ nhau a.”
Mọi người liền nhìn nhau, Bao đại nhân là người đầu tiên lắc đầu phản đối: “Ai nha, cái này không được!”
Vì vậy trong quân doanh của Triệu Phổ, mọi người gần như vì lá thư của Triệu Trinh mà khiến cho sứt đầu mẻ trán, Triệu Phổ giật tóc, gãi đầu đến độ da đầu cũng sắp bong ra rồi cũng không cách nào có thể mở miệng bảo Bạch Ngọc Đường đi ám sát Hiên Viên Kiệt.
……………
Mà ở nơi khác, bên trong thành Bắc Hải.
Triển Chiêu đã vuốt mao cho Bạch Ngọc Đường xong rồi, cười cười mà chọc chọc hắn: “Hiên Viên Lạc đó nhìn qua cũng thấy là tên nhị hoá, ngươi đừng có để ý đến hắn.”
Bạch Ngọc Đường khôn nói tiếng nào ——- Vốn dĩ hắn tới Bắc Hải là để cứu người, thế nhưng, bây giờ lại thay đổi. Mấy ngày nay ở Bắc Hải, hắn một chút cũng không thấy vui vẻ, thậm chí con có cảm giác tội lỗi. Đầu tiên phải nói đến Hiên Viên Kiệt. Không sai! Hiên Viên Kiệt đích xác là một tên điên hết thuốc chữa, ban ngày là bạo quân, ban đêm lại là phong phụ, giết người vô số, thế nhưng, cho dù hai người đó có ác độc với ai, nhưng với hắn lại vô cùng yêu thương. Có lúc Bạch Ngọc Đường cảm thấy, đây chẳng qua chỉ là một cặp phụ mẫu nhớ con thành cuồng mà làm chuyện ác độc thôi, thế nhưng muốn ngăn cản được bọn họ, chỉ có thể giết chết bọn họ.
Giết Hiên Viên Kiệt là có thể cứu được dân chúng Bắc Hải, không giết là bất nhân. Thế nhưng, cả Hiên Viên Kiệt cùng Bạch Linh Nhi đều coi hắn là nhi tử của mình, cũng không có làm dù là nửa chuyện gì có lỗi với hắn, bảo hắn động thủ giết họ, có chút bất nghĩa. Do vậy, dù hắn có giết hay không giết, kết quả vẫn là bất nhân bất nghĩa, cho dù đạo lý có thể cho qua, nhưng Bạch Ngọc Đường cũng không thể qua được lương tâm của chính mình.
Ân Hậu cùng Thiên Tôn nhìn thấy rõ ràng, cũng biết hắn đang khổ sở, Ân Hậu liền nháy mắt với Thiên Tôn, ý là —– Hai ta động thủ giúp hắn giải quyết Hiên Viên Kiệt là được.
Thiên Tôn nhìn trời, ý là —– Dù ai ra tay giết Hiên Viên Kiệt thì Ngọc Đường cũng sẽ không vui, thật ra thì cũng đâu có khác gì đâu, chuyện này cũng không nên làm.
Tất cả mọi người trầm mặc.
“Lại nhắc tới, đám người Bắc Hải này tại sao lại như vậy a?” Ân Hậu bưng chén mà lầu bầu: “Nếu như nói, nhi tử của Hiên Viên Kiệt người này chết đi sẽ gọi người khác trở về, vậy thì Hiên Viên Phách phái người ám sát mấy nhi tử này của Hiên Viên Kiệt là được, còn cần vô sự sinh phi, lợi dụng bằng hữu làm mấy chuyện thừa này làm gì.”
Triển Chiêu ngẩn người nhìn Ân Hậu.
Ân Hậu thiêu mi với hắn, hiển nhiên —— là đang nhắc nhở hắn.
Triển Chiêu nói: “Hiên Viên Phách muốn đem tội danh sát hại nhi tử của Hiên Viên Kiệt bố cáo với dân chúng, khiến hắn chịu phỉ nhổ của dân chúng … thế nhưng …..”
“Nhất định sẽ có người đi tìm nguyên nhân Hiên Viên Kiệt giết hại nhi tử.” Thiên Tôn cau mày: “Vì vậy mọi mũi nhọn đều hướng về phía Ngọc Đường.”
“Qủa thực Hiên Viên Phách rất thông minh, chặt hết đường lui trái phải trước sau của người, chỉ chừa lại một con đường cho ngươi đi mà thôi.” Triển Chiêu nói.
Bạch Ngọc Đường cười lạnh một tiếng: “Những thứ này không đủ để ta có thể nghe theo hắn.”
Triển Chiêu ngẩn người.
Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt nói: “Trong tay hắn hẳn là còn có con bài lớn hơn chưa ra, nếu như ta thế nào cũng không chịu giúp hắn, có lẽ hắn sẽ ngả con bài đó ra.”
“Bài dự phòng gì a?” Triển Chiêu tò mò.
Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái: “Không biết, cũng không muốn biết.”
Thiên Tôn nhìn Ân Hậu một cái.
Ân Hậu khẽ cau mày ——- Bạch Ngọc Đường đúng là không ngốc chút nào, ngay từ lúc đầu tiên Hiên Viên Phách lợi dụng hắn, hẳn là hắn đã nghĩ tới âm mưu sau này. Hiên Viên Phách một bước đi đã thủ sẵn trăm phương ngàn kế, nếu như không nắm chắc hắn sẽ không uy hiếp Bạch Ngọc Đường, điểm này Bạch Ngọc Đường rất rõ ràng. Vì vậy, chiêu dự phòng cuối cùng này của hắn hẳn là có liên quan đến Triển Chiêu.
Ân Hậu nhìn Triển Chiêu vẫn đang trêu chọc Bạch Ngọc Đường một chút, ngoại tôn này của hắn vẫn không biết thực sự Bạch Ngọc Đường đang lo lắng cái gì a! Bạch Ngọc Đường không vui, chắc chắn không chỉ đơn giản bởi vì cái tên tiểu lâu la Hiên Viên Lạc kia dám đào trộm góc tường nhà hắn, mà …… Bạch Ngọc Đường thực sự tức giận, chính là vì Hiên Viên Phách, mà hắn muốn cảnh cáo, cũng là Hiên Viên Phách.
Thiên Tôn nháy mắt với Ân Hậu.
Ân Hậu cũng lắc đầu —— Có lẽ Hiên Viên Phách biết được cái bí mật đã qua trăm năm rồi kia, vạn nhất nếu như chuyện này bị lộ ra, số mạng Triển Chiêu sau này nhất định sẽ biến đổi hoàn toàn, dù sao thì, bất luận thế nào, hắn cũng không thể nào ở lại Khai Phong phủ nữa …..
Bạch Ngọc Đường tận lực cố gắng nở nụ cười với Triển Chiêu đang ra sức giúp mình thuận mao, trong lòng lại phiều muộn không thôi —— Trước kia hắn đã thoáng nghe qua Thiên Tôn nhắc đến chuyện của Ân Hậu trước đây, mặc dù lúc này đã qua quá lâu rồi, nhưng có những kiêng kỵ vẫn không thể gỡ xuống, có một số bí mật vẫn không thể động vào. Nhưng mà Triển Chiêu hẳn là không biết gì hết, nếu như chuyện này bại lộ ra, hắn sẽ vô pháp tiếp tục làm một tên cật hoá vô ưu vô lo, chỉ thích phá án cùng xen vào chuyện thiên hạ như thế, có thể, hắn sẽ buộc phải rời khỏi Khai Phong phủ. Từ nay, số mạng hắn sẽ thay đổi, buộc phải cuốn vào vòng hận thù tranh đoạt cùng giết chóc, đây là điều mà Bạch Ngọc Đường hắn tuyệt đối không cho phép xảy ra.
“Cốc cốc cốc.”
Lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu lẻn ra sau phía bình phong, Triển Chiêu đứng dậy mở cửa, chỉ thấy đó là Trâu Dịch: “Điện hạ, chuông triệu tập trong Hoàng cung vang lên, Hoàng thượng triệu tập vào cung.”
Bạch Ngọc Đường nhớ tới lại phiền, lại phải đi đối diện với đám phụ tử biến thái Hiên Viên Kiệt cùng Hiên Viên Phách kia, toàn gia này tuyệt đối là thuần chính huyết tông đi.
Có điều, có một số việc nhất định phải đối mặt, có trốn cũng không được. Bạch Ngọc Đường vốn là người tiêu sái phóng khoáng, hôm nay lại bị chế trụ, luôn cảm thấy chẳng thoải mái chút nào. Hắn liền đứng dậy, cầm đao ra cửa, Triển Chiêu cũng đi theo.
Trâu Dịch lại nói: “Ân đại nhân, hay là ngài lưu lại đi?”
Triển Chiêu hơi sững sờ.
Trâu Dịch nói: “Tính cách Hiên Viên Lạc vô cùng cố chấp, ngộ nhỡ lại tranh chấp với điện hạ trong triều, điện hạ lại vì quá mức quan tâm mà nói lời khó nghe …. sẽ khiến cho Hoàng thượng bất mãn.”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, nhìn Trâu Dịch.
Trâu Dịch nói: “Thật ra thì, từ lâu Hoàng thượng đã đánh tiếng hỏi ta, hỏi có phải là Điện hạ vô cùng thích Ân đại nhân hay không.”
Bạch Ngọc Đường cau mày, gật đầu với Triển Chiêu một cái.
Triển Chiêu không thể làm gì khác là ngồi chờ trong phòng.
Bạch Ngọc Đường vừa ra đến cửa, Trâu Dịch định đi cùng, Bạch Ngọc Đường phất tay nói: “Ta tự mình đi được rồi.”
Trâu Dịch gật đầu.
Triển Chiêu trở lại phòng, đóng cửa, ngồi cạnh bàn mà ngẩn người.
Thiên Tôn đi ra, cầm cái ly uống trà.
Triển Chiêu ngẩng đầu lên, hỏi: “Thiên Tôn, Ngọc Đường sao vậy?”
Thiên Tôn nháy mắt mấy cái: “Sao?”
“Hôm nay tâm sự của hắn hình như rất nặng nề.” Triển Chiêu không nghĩ ra: “Có chuyện gì hắn không thể giải quyết được sao? Vừa nãy khi nói đến chuyện của Hiên Viên Phách hình như hắn mới nói được một nửa lại thôi.”
Thiên Tôn cười, người trong cuộc thường mơ hồ, Triển Chiêu nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra mấu chốt quan trọng nhất lại nằm trên người mình. Thiên Tôn liền đưa tay ra sờ sờ đầu hắn: “Không cần lo lắng, cũng không có chuyện gì lớn, hắn vốn như vậy mà.”
“Thật không?” Triển Chiêu không hiểu: “Bình thường tính khí của hắn cũng hư vậy sao?”
“Thiết!” Thiên Tôn thiêu mi một cái: “Ngươi cho rằng hắn đối với ai cũng cười tươi rói như đối với ngươi sao? Tính cách Ngọc Đường lúc nào cũng khó chịu vậy đó, nếu không làm gì có nhiều người gọi hắn là Tu La như vậy, còn nói hắn hỉ nộ vô thường, trở mặt còn nhanh hơn lật bàn tay.”
Triển Chiêu nhìn Thiên Tôn vừa nói vừa gãi đầu gãi tai lại ngửa mặt nhìn trời, dáng vẻ rất mất tự nhiên, tâm nói, người nói dối cũng rõ ràng quá đi …..
Triển Chiêu tự rót cho mình một chén trà, ngẩng đầu lên nhìn, lại không thấy Ân Hậu đâu, khó hiểu hỏi: “Ngoại công con đâu rồi?”
Thiên Tôn lại gãi gãi đầu, ngẩng mặt nhìn trời: “Hắn nói là đi dạo.”
Khoé miệng Triển Chiêu co rút — Đi dạo?!
Ra khỏi Thái tử phủ, Bạch Ngọc Đường chậm rãi đi về phía hoàng cung, lại cảm giác sau lưng có người, quay đầu lại nhìn ….. Chẳng biết từ bao giờ Ân Hậu đã đến phía sau hắn.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.
Ân Hậu chắp tay sau lưng: “Ta giúp ngươi giải quyết Hiên Viên Kiệt?”
Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu, cười cười: “Hôm nay Hiên Viên Phách có thể khiến chúng ta giết Hiên Viên Kiệt, ngày mai cũng có thể bắt chúng ta giết Triệu Trinh, bị người ta chế trụ mãi không phải kế lâu dài, hậu hoạn vô cùng.”
“Vậy giết luôn cả Hiên Viên Phách?” Ân Hậu hỏi.
Bạch Ngọc Đường nhịn không được mà cười khổ: “Thỏ khôn đào ba hang, hắn nhất định giữ lại đường lui cho mình. Lúc này, Triển Chiêu là đồ sứ, hắn là bình nung, không có lý do gì con lại đem đồ sứ đụng phải bình nung, không có lợi.”
Ân Hậu gật đầu một cái: “Ngươi mặc dù tâm cơ không nhiều nhưng mà chủ ý lại rất tốt, có điều giờ ngươi đang bị dồn vào ngõ cụt, ngươi định làm thế nào?”
“Yêu Vương đã dạy, tương kế tựu kế.” Bạch Ngọc Đường nói có vẻ rất dễ dàng.
“Tương kế tựu kế thế nào?” Ân Hậu tò mò.
Bạch Ngọc Đường nhún vai một cái: “Còn chưa có nghĩ đến.”
Ân Hậu nhụt chí, đứa nhỏ này không hổ danh là Thiên Tôn nuôi lớn, quả nhiên đủ phóng khoáng đi ….
“Ách, hay là về phía Chiêu, hay là ta đi nói cho nó …..” Ân Hậu hơi chút ngập ngừng.
Bạch Ngọc Đường chợt dừng bước lại, xoay mặt nhìn hắn: “Ngoại công.”
Ân Hậu sửng sốt, sờ sờ cằm —– Ai da, cái tiếng “ngoại công” này của Bạch Ngọc Đường thật dễ nghe a.
“Có những bí mật, chết cũng không được nói, năm đó người đã không nói cho Miêu Nhi biết, hôm nay cũng không được cho hắn biết.” Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt nói.
“Nhưng nó cũng không có sai, nó có thể hiểu được, sau khi biết sự thật rồi, hai con bàn bạc sẽ dễ dàng hơn.” Ân Hậu có chút lo lắng thay cho Bạch Ngọc Đường.
“Tám vị hoàng tử trước đây của Bắc Hải, nghe nói nhân phẩm rất tệ, hơn nữa bọn họ cũng không do con giết, thế nhưng bọn hắn chết rồi con cũng cảm thấy có chút liên quan đến mình, trong lòng cũng sẽ có chút khó chịu không dứt ra được.” Bạch Ngọc Đường nói: “Có thể đây sẽ là điều nuối tiếc nhất trong lòng con, Triển Chiêu cùng đạo lý như vậy, mình không làm gì sai, nhưng không có nghĩa là mình không phải chịu đựng cái kết quả sai đó.”
Ân Hậu gật đầu một cái: “Cho nên khi nó còn nhỏ ta cũng không nói cho nó biết, chuyện quá khứ vốn dĩ đã qua lâu vậy rồi, cũng không cần nhắc lại.”
“Vậy thì bây giờ cũng đừng có nói cho hắn biết, hơn nữa cần phải đảm bảo sau này cũng không có ai nhắc lại nữa.” Bạch Ngọc Đường chắp tay sau lưng: “Con sẽ có biện pháp giải quyết.”
“Giải quyết thế nào?” Ân Hậu buồn bực.
Bạch Ngọc Đường lại thiêu mi: “Thì tương kế tựu kế.”
“Làm thế nào để tương kế tựu kế?” Ân Hậu cảm thấy hình như vấn đề này lại lập lại rồi.
Bạch Ngọc Đường cười một tiếng: “Vẫn chưa nghĩ đến a.” Nói xong, Bạch Ngọc Đường ý bảo Ân Hậu nhanh chóng trở về đi, cẩn thận bị người khác nhìn thấy.
Ân Hậu chợt lách người bay đi, nhưng cũng không có đi xa lắm, chỉ là tựa vào phía sau một thân cây, nhìn thân ảnh tuyết trắng đang đi về phía Hoàng cung Bắc Hải nguy nga kia.
Hồi lâu sau, Ân Hậu rất hài lòng cười cười, hắn nhớ tới hồi nhỏ, Ngân Yêu Vương rất nghiêm túc dạy hắn và Thiên Tôn: “Một người vui vẻ không bằng hai người vui vẻ, hai người không vui chẳng bằng tự mình một mình không vui! Gặp được người nào đối xử với các con như vậy, hoặc là người mà các con thực tâm muốn đối xử như vậy, nhất định phải biết quý trọng người đó! Bởi lẽ, đó mới là thật sự yêu!”