Sáng sớm hôm sau, Công Tôn vừa mới rời giương đã nghe thấy trong quân trướng, Triệu Phổ đạp bay cái bàn: “Mụ nội nó chứ! Hai tên Dã lư cùng Lý Nguyên Hạo kia là hai tên ngu ngốc!”
Công Tôn nhanh chóng bò dậy, tối hôm qua hắn lại cùng Triệu Phổ luyện “công phu”, hơn nữa cũng cảm thấy khá mệt mỏi. Triệu Phổ lại dạy hắn cách đạp người khác, luyện đến độ hắn mỏi eo đau lưng vì vậy mới ngủ quên mất …. Cái này là chuyện gì xảy ra a? Tại sao mới sáng sớm mà Triệu Phổ đã lên cơn rồi?
Sau khi Công Tôn rời giường đi từ bên trong bình phong ra đã thấy Âu Dương cầm một phong thư, đang cau mày xem.
Triệu Phổ đứng bên cạnh tức giận, Trâu Lương cũng cau mày không nói.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Công Tôn hỏi.
Ba người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn hắn, cùng sửng sốt.
Triệu Phổ cau mày, nhăn mặt một cái —– biểu lộ của hắn như muốn nói ‘Ai nha! Đã quên mất Công Tôn đang ngủ bên trong’, liền đứng lên nói: “Đánh thức ngươi sao?”
Công Tôn ngẩn người, nhìn vẻ mặt của Triệu Phổ, cũng không khỏi có chút hoảng hốt —– Người này, rất quan tâm mình …
Gia tộc Công Tôn người rất ít, hơn nữa người trong tộc cũng không có gần gũi với nhau, rất ít khi lui tới qua lại. Hắn lại tự mình nuôi dưỡng Tiểu Tứ Tử, thường đi xem bệnh khắp nơi, tất cả tinh lực cùng thần lực đều tập trung lên hết Tiểu Tứ Tử và bệnh nhân … cho nên cũng đã lâu lắm rồi hắn chưa có được cảm giác có người quan tâm như vậy, trong lòng không hiểu sao cảm thấy vô cùng ấm áp.
Triệu Phổ thấy Công Tôn ngẩn người, liền hỏi: “Có phải ngươi mệt lắm hay không a? Bây giờ vẫn còn sớm a, đi ngủ thêm chút nữa đi?”
Âu Dương cùng Trâu Lương đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Không cần, không cần!” Công Tôn nhanh chóng xua tay, tâm nói, muốn chết a, ở đây có một Nguyên soái, hai Tướng quân, chẳng lẽ chỉ vì để cho hắn ngủ mà không bàn chính sự sao?!
“Các ngươi bàn chính sự đi!” Công Tôn nói: “Ta dẫn Tiểu Tứ Tử đi ăn điểm tâm.”
“Còn nói chính sự cái gì a!” Triệu Phổ bĩu môi một cái, lại vẫy tay với Âu Dương.
Âu Dương đưa thư cho Công Tôn xem: “Thám tử gần Bắc Hải đưa về, là Triển Chiêu viết đó.”
Công Tôn nhận thư xem xong, cũng kinh ngạc: “Chúng ta bị lợi dụng sao!”
Triệu Phổ nhìn trời: “Không chỉ chúng ta bị lợi dụng, cả Liêu quốc, Tây Hạ, cả Hoàng thượng cũng bị lợi dụng!”
Đang lúc mọi người nói chuyện, Bao Chửng cùng Bàng Cát cũng đi vào, hai người là do Triệu Phổ sai Tử Ảnh đi mời sau khi mới xem thư xong.
Vừa mới vào đại trướng, Bao Đại Nhân liền hỏi: “Vương gia, có phải bên Triển hộ vệ và Bạch thiếu hiệp có tiến triển gì không?”
“Có, hơn nữa còn là tiến triển lớn.” Triệu Phổ lại đem thư cho hai người xem.
Sau khi Thái sư cùng Bao Đại Nhân xem xong, cũng sửng sốt hồi lâu.
“Ai nha!” Bàng Thái sư sờ sờ râu trên cằm: “Nếu như biện pháp này là do Hiên Viên Phách nghĩ ra, vậy nhất định phải trừ người này, nếu không tương lai nhất định sẽ là mầm họa lớn của Đại Tống chúng ta!”
Bao Đại Nhân cũng liếc hắn một cái: “Ngươi nghĩ ra cái gì đây?”
Thái sư thiêu mi: “Vốn dĩ là vậy! Có thể thành công khống chế Hoàng thất Tây Hạ cùng Liêu quốc, chứng tỏ hắn rất có năng lực, mà lại có thể nghĩ tới việc lợi dụng Bạch Ngọc Đường khiến cho Hiên Viên Kiệt giết chết mấy vị Hoàng tử kia, để bọn họ có thể thành công trở lại Hoàng thành … Đây chính là chiêu ngoan độc âm hiểm! Có thể nhận ra được người này tâm cơ rất nặng! Người này vừa có năng lực, lại vừa có dã tâm, nếu như lúc này không diệt, tương lai nếu vạn nhất hắn chiếm được ngai vị Hoàng đế, hậu hoạn sẽ khôn lường!”
Bao Đại Nhân có chút hết nói nổi mà nhìn hắn: “Nếu như hắn đã có thể khống chế được Hoàng thất Tây Hạ cùng Liêu quốc, mà theo như bọn Triển hộ vệ điều tra được, Bắc Hải nghèo yếu như vậy, hắn còn không đối phó được với Hiên Viên Kiệt sao?”
“Ân, cái này sao ….” Thái sư sờ sờ cằm.
“Cũng có thể, dù sao thì võ công của Hiên Viên Kiệt quá tốt, cũng không phải là người mà người bình thường có thể đối phó được.” Lúc này, Vô Sa đi vào, nói: “Trong cơ thể hắn lại có hai nguồn nội lực khác nhau, hai loại tư tưởng khác nhau, có thể là do Tà ma nội lực tạo nên! Mà nội lực kia lại quá cường đại … Đây cũng là lý do tại sao chúng ta lại thấy được hắn chỉ có thể khống chế được một nửa nội lực của mình! Bời vì phân chia cho hai người cho nên mỗi người chỉ có một nửa mà thôi!”
Mọi người nghe xong cũng có chút dở khóc dở cười.
“Căn cứ theo những gì Triển Chiêu viết trong thư, bây giờ toàn bộ nội lực cùng các thế lực của Bắc Hải đều vô cùng loạn.” Triệu Phổ chống cằm: “Trước mắt thì có ba thế lực, mà tám vị Hoàng tử kia còn có binh mã của mình, ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu.”
Công Tôn có chút lo lắng: “Vậy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vẫn còn mắc kẹt tại Bắc Hải, liệu có phải là bọn họ đang gặp nguy hiểm lắm không?”
“Hiên Viên Phách lừa Bạch Ngọc Đường đến Hoàng thành, hẳn là không phải chỉ đơn giản muốn lợi dụng hắn thôi đâu, hắn còn muốn mượn sức của Triển Chiêu để đối phó với Hiên Viên Kiệt…….Đặc biệt, hắn biết chắc sau Bạch Ngọc Đường còn có Thiên Tôn. Chỉ có Thiên Tôn mới có thể giết chết được một cao thủ như Hiên Viên Kiệt.” Triệu Phổ chắp tay phía sau vừa đi lại vòng vòng tại chỗ vừa lầm bầm: “Có diều hẳn là Hiên Viên Phách biết rõ tính cách của Bạch Ngọc Đường, mấy vị Hoàng tử kia không thù không oán với Bạch Ngọc Đường, lại vì hắn mà chết, hắn nhất định sẽ không cao hứng. Hơn nữa, Bạch Ngọc Đường coi Hiên Viên Phách như bằng hữu, Hiên Viên Phách không những không nói sự thật, lại còn lợi dụng hắn …. Bạch Ngọc Đường không thẳng tay chém chết hắn cũng coi như đã hạ thủ lưu tình rồi, làm sao có thể tiếp tục hợp tác với hắn được!”
“Xem ra …” Vô Sa cười cười: “Về điểm này, Hiên Viên Phách rất tự tin có thể khiến cho Bạch Ngọc Đường tiếp tục giúp hắn đối phó với Hiên Viên Kiệt.”
“Bất kể thế nào, Hiên Viên Kiệt này cũng không thể tiếp tục đảm nhiệm ngôi vị Hoàng đế.” Lâm Dạ Hỏa nói: “Bây giờ hắn là một tên điên, làm gì có Hoàng đế nào đến nửa đêm lại biến thành Hoàng hậu được, lại còn một lòng một dạ muốn Bắc Hải mất nước? Vậy dân chúng Bắc Hải phải làm sao đây?”
“Chẳng lẽ Hiên Viên Phách muốn lấy dân chúng Bắc Hải để uy hiếp Bạch thiếu hiệp cùng Triển hộ vệ tiếp tục giúp hắn diệt trừ Hiên Viên Kiệt, giúp hắn lấy lại đế vị sao?” Thái sư lầm bầm: “Lấy tính cách của Bạch thiếu hiếu hiệp mà nói, cái này chưa chắc đã khiến hắn thỏa hiệp.”
“Đúng là có chút gượng gạo, muốn diệt trừ Hiên Viên Kiệt và giúp Hiên Viên Phách lấy được đế vị, đây là hai chuyện khác nhau. Cứ cho như giúp dân chúng Bắc Hải mà diệt trừ Hiên Viên Kiệt đi nữa cũng không có nghĩa là giúp Hiên Viên Phách lấy được đế vị, có thể đổi thành một minh chủ khác cũng được.” Triệu Phổ cau mày: “Hắn hẳn là còn có chiêu dự phòng khác, liên quan đến thứ mà Bạch Ngọc Đường quý trọng hơn nhiều, hơn nữa càng trân trọng hơn nhiều….”
Theo lời Triệu Phổ nói ra, trong đầu mọi người không khỏi nhảy ra một ý niệm — Triển Chiêu?!
Có điều, mọi người nghĩ đến đây lại hai mặt nhìn nhau —— Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cùng nhau ở Bắc Hải, muốn làm thế nào uy hiếp Triển Chiêu để khiến Bạch Ngọc Đường phải khuất phục đây?
“Hiên Viên Phách biết Mạnh Thanh, hai người họ còn là huynh đệ …” Công Tôn hỏi: “Có thể là hắn lấy chuyện công khai thân phận của Triển Chiêu và Ân Hậu ra để uy hiếp Bạch Ngọc Đường không?”
Mọi người cùng nhìn nhau một cái, cái này sao …..
“Ân.”
Lúc này, lại nghe thấy Vô Sa hừ hừ mấy tiếng, hình như là nghĩ tới điều gì đó.
Tất cả mọi người nhìn hắn: “Thần tăng, có cao kiến gì sao?”
Vô Sa nói: “Hẳn nghĩ theo hướng này là đúng rồi.”
Tất cả mọi người đều không hiểu.
Chỉ có Triệu Phổ sờ cằm: “Trên đời này, có thể sử dụng để uy hiếp Bạch Ngọc Đường cũng không có nhiều người lắm, ngoại trừ Thiên Tôn, Hãm Không Đảo, phụ mẫu hắn, thì chỉ còn lại Triển Chiêu thôi. Về Thiên Tôn, hắn là thế ngoại cao nhân gần như vô địch, về căn bản không cách nào uy hiếp được hắn. Thực lực của Hãm Không Đảo và Ánh Tuyết Cung đều rất hùng hậu, hơn nữa quan hệ của Bạch Ngọc Đường với Triều đình rất tốt, đặc biệt Hoàng thượng còn thiếu không ít nhân tình của hắn và Thiên Tôn, nhất định sẽ bảo hộ họ chu toàn.”
“Vì vậy Hiên Viên Phách muốn nhằm vào Triển hộ vệ sao …” Bao Đại Nhân nhẹ nhàng sờ sờ râu: “Thế nhưng phương pháp có thể dùng để sử dụng uy hiếp Triển đại nhân cũng không nhiều a, cho dù có công khai thân phận hắn là Tiểu cung chủ của Ma cung, lấy nhân phẩm và hiệp danh của Triển hộ vệ, hơn nữa còn có thanh danh của Khai Phong phủ mà nói, cũng không có quá nhiều người làm khó hắn đi?”
“Có lẽ vẫn còn điểm khác có thể lợi dụng đi.” Triệu Phổ vẫn luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, thế nhưng chiêu dự phòng trong tay Hiên Viên Phách này, nhất định là có quan hệ với Triển Chiêu!
“Có điều Hiên Viên Phách có tính giỏi đến đâu cũng không thể tính chu toàn hết được.” Thấy tâm trạng mọi người đều nặng nề, Vô Sa cười nói: “Hắn thiên toán vạn toán cũng không có tính ra được Ân Hậu cũng đã ở Bắc Hải.”
“Cũng đúng.” Triệu Phổ sờ cằm: “Vẫn luôn có cảm giác khác nhau giữa Thiên Tôn và Ân Hậu.
“Nga?” Vô Sa cảm thấy hứng thú: “Ngươi cảm thấy Lão ma đầu kia đặc biệt chỗ nào?”
“Ân … Triển Chiêu hẳn là ở một phương diện khác cũng rất giống Ân Hậu.” Triệu Phổ lầm bầm một câu: “Không hiểu tại sao, lần đầu tiên nhìn thấy Ân Hậu, ngoại trừ tà khí, ta còn cảm thấy có chút quý khí cùng khí phách nữa.”
Tất cả mọi người nháy mắt mấy cái, cùng nhau nhìn về phía Vô Sa.
Chỉ thấy Vô Sa ha ha cười lớn, đưa tay vỗ vỗ vai Triệu Phổ: “Tiểu tử ngươi quả nhiên họ Triệu, cái mũi rất tinh đầu óc cũng linh!”
Triệu Phổ cười cười: “Ta đã nói, sao ngày đó Bát ca nhìn thấy Ân Hậu,vẻ mặt lại là lạ …”
“Chuyện thế nào?” Công Tôn gấp gáp, hỏi Triệu Phổ.
Triệu Phổ nhún vai một cái: “Ta cũng không rõ lắm, có điều đại khái đây chính là điểm mấu chốt để Hiên Viên Phách dùng uy hiếp Triển Chiêu, đối với Bạch Ngọc Đường mà nói, người quan trọng nhất chính là Triển Chiêu, như vậy người nhà Triển Chiêu cũng chính là người nhà của hắn, có điều …”
Tất cả mọi người đều nhìn Triệu Phổ: “Ngươi cũng thật quá nhàm chán a! Nói trọng điểm đi!”
Triệu Phổ xua tay một cái: “Cho dù Hiên Viên Phách có uy hiếp được Bạch Ngọc Đường đi nữa, nhưng Triển Chiêu cũng không phải là đứa trẻ ngốc để mặc người ta tùy tiện uy hiếp mà không làm được gì, cái con Tặc Miêu kia cũng không dễ uy hiếp đâu, huống chi cả Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều có ở đó, lại còn có cả cẩm nang của Ngân Yêu Vương nữa, còn sợ cái gì.”
Mọi người lại nhìn nhau một cái, hình như …. Rất có sức thuyết phục thì phải.
“Phụ thân ……”
Đang lúc mọi người nói chuyện, Tiểu Tứ Tử liền kéo theo Tiêu Lương chạy từ ngoài vào, miệng gọi “Phụ thân” thế nhưng lại nhào vào lòng Triệu Phổ.
Triệu Phổ liền ôm bé lên cắn một cái, Công Tôn tức giận a, đưa tay ra đoạt lại.
“Ai, Tiểu Hồ Ly béo!” Vô Sa chọc chọc bụng Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử quẹt miệng —– Hồ Ly béo sao?
“Cầu phúc cái đi.” Vô Sa cười híp mắt nói.
Tiểu Tứ Tử mở to mắt nhìn, sờ cằm: “Cầu phúc sao?”
Vô Sa cười cười: “Đúng a, không có ai dạy ngươi nghi thức cầu phúc sao?”
“Nghi thức cái gì a?” Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu.
Vô Sa nói: “Là một thuật cầu phúc Ngân Hồ Tộc truyền đời lại, là một trong những cổ thuật thần bí nhất, năm đó ta chính mắt nhìn thấy Ngân Yêu Vương thi triển thần kỹ cầu mưa a.”
Mọi người nhìn nhau một cái —- Thần kỳ như vậy?
“Nghi thức kia làm thế nào?” Triệu Phổ tò mò.
Vô Sa sờ cằm: “Theo lý mà nói cái đó là thiên thụ, chỉ cần là Tiểu Ngân Hồ cầu thì trời xanh nhất định thuận theo.” Vừa nói hắn vừa đưa bàn tay mập mũm mĩm ra chọc chọc Tiểu Tứ Tử: “Tới a, cầu bình an một chút.”
Tiểu Tứ Tử hỏi: “Cầu bình an cho ai nha?”
“Cầu cho Miêu Miêu cùng Bạch Bạch của nhà ngươi được bình an a, hai người họ bây giờ đang ở chỗ rất nguy hiểm.” Vô Sa còn chưa có nói dứt lời đã thấy Tiểu Tứ Tử đưa hai tay ra, vỗ xuống ba cái ….
“Ba ba ba.” Ba tiếng vỗ tay vang lên lanh lảnh xong, Tiểu Tứ Tử lại chắp tay thành hình chữ thập mà đặt trước miệng, trong miệng lại lầm rầm đọc cái gì đó, sau đó buông tay mở mắt ra, cười tươi rói nói: “Được rồi a!”
Tất cả mọi người đều ngoẹo đầu nhìn bé: “Chỉ như vậy là được rồi?”
“Tốt lắm nga!” Tiểu Tứ Tử nghiêm túc gật đầu, còn hỏi Công Tôn điểm tâm sáng nay ăn gì.
Mọi người cũng không hiểu cái gì hết liền quyết định đi ăn cơm, chỉ có Vô Sa đứng ở đó mà ngẩn người: “Sư phụ, ngươi đang làm gì thế?” Lâm Dạ Hỏa vỗ cái bụng hắn: “Đi ăn cơm thôi.”
“Nga …” Vô Sa lấy lại tinh thần, cười mà lắc đầu một cái, chuyện xưa như lại diễn ra trước mắt, ba tiếng vỗ của Tiểu Tứ Tử ban nãy gần giống như tiếng vỗ tay ba lần của Yêu Vương thật nhiều năm trước. Cầu phúc xong rồi, ba tiểu hài nhi bọn hắn cũng ngước mặt nhìn hắn: “Người cứ làm vậy mà nói cầu mưa xong rồi sao?”
Yêu Vương cũng cười rực rỡ như thế, trả lời: “Tốt lắm a!”
Tiếng nói của hắn vừa mới dứt, cơn mưa to đã ập xuống rồi …
Vô Sa bước ra ngoài đại trướng, có chút ngẩn người mà nhìn bầu trời xanh thẳm, phần phúc lộc của Tiểu Ngân Hồ cầu lấy này, hắn là đã truyền đến bên cạnh Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rồi đi. Dĩ nhiên cả Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều ở đó, hai người đó cũng có được sự che chở cả đời của Ngân Yêu Vương a ….
…………….
“Hắt xì …”
Triển Chiêu vừa mới ngồi xuống ăn điểm tâm cùng Bạch Ngọc Đường xong cũng vừa nghe thấy Thiên Tôn cùng Ân Hậu đồng loạt hắt hơi một cái.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, yên lặng mà nhìn hai người ——- Chẳng lẽ nhiễm lạnh sao?
Ân Hậu sờ sờ mũi: “Tên nào dám nói xấu lão tử?”
Thiên Tôn thì đang kẹp cái bánh mà nhìn ngoài cửa: “Có người tới!”
Vừa nói xong, tất cả mọi người đều nghe được có tiếng bước chân hỗn loạn đi đến.
Triển Chiêu khẽ cau mày — Có vẻ có không ít người tới.
“Kẻ nào dám tự tiện xông vào Thái tử phủ?!”
Bên ngoài truyền đến thanh âm của Trâu Dịch.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng nhìn nhau một cái —- Xông vào Thái tử phủ sao?
“Cái gì mà Thái tử phủ!” Một tiếng nói khác cũng vang lên, còn mang theo chút nóng nảy bá đạo: “Đây chính là phủ đệ ta được sinh ra, Mẫu hậu ta chính là Hoàng hậu được Phụ hoàng đường đường chính chính sắc phong! Nơi này không dành cho dã loại ở!”
Khoé miệng Triển Chiêu giật giật, cúi đầu hỏi Bạch Ngọc Đường đang rất nghiêm túc mà ăn điểm tâm: “Hắn nói ngươi là dã loại đó.”
Bạch Ngọc Đường ăn bánh bao xong lại uống cháo, cảm thấy chẳng sao hết, nói: “Hắn nói Ngọc nhi, không phả nói ta.”
Triển Chiêu ngoẹo đầu nhìn hắn: “Hôm nay ngươi lại ăn tốt như vậy a?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, mấy ngày trước bởi vì chuyện của băng hà cho nên mất đến mấy ngày ăn không vào, hôm nay lại đột nhiên thấy đói bụng, hơn nữa tối hôm qua phát hiện bị Hiên Viên Phách lừa cảm thấy rất không thoải mái, lại càng thêm đói, cho nên tốt nhất vẫn là ăn no một chút, ăn no mới có thể hảo hảo ngoạn nháo cùng đám người này được.
Triển Chiêu bóc trứng gà cho hắn.
Bạch Ngọc Đường còn thật bắt bẻ: “Chỉ muốn lòng trắng.”
“Vì vậy Triển Chiêu liền bỏ đi lòng đỏ, đút lòng trắng vào miệng hắn.”
Bạch Ngọc Đường ăn thật vui vẻ, lại nghe thấy bên ngoài có thanh âm truyền đến.
Đồng thời, lại nghe được tiếng của Đại hoàng tử: “Có chuyện gì mà ồn ào thế a?”
“Hiên Viên Lang?” Đám người đang gây chuyện có chút khó hiểu, hỏi hắn: “Không phải ngươi ở chân núi sao?”
Hình như Hiên Viên Lang có sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “A, Ta còn nói là ai đây, thì ra là Thái tử bị phế truất Hiên Viên Đán a.”
Trong giọng nói của Hiên Viên Lang còn mang theo chút chế giễu.
Có điều Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại nghĩ đến dòng chữ bằng máu đầy ngây thơ dưới bàn kia — Chẳng lẽ người viết lại là Hiên Viên Đán này sao?
“Đại ca, đừng nên vọng động.”
Lúc nay, lại có một thanh âm khác truyền đến, giọng nói bình thản, nghe như đang khuyên giải, thế nhưng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe qua lại có chút quen tai.
Triển Chiêu khẽ cau mày —- Hiên Viên Phách! Nghĩ đến đây, hắn theo bản năng lại nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh một chút.
Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường bắt đầu ăn chén cháo thứ hai rồi.
Thiên Tôn cùng Triển Chiêu đồng thời đều kinh hãi mà há to miệng —- Không phải chứ! Bạch Ngọc Đường một lúc ăn đến hai chén cháo a!
Ân Hậu cũng bưng chén cháo, nhìn biểu tình của Thiên Tôn và Triển Chiêu, cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ, hai cái người một lớn một nhỏ đang làm cái gì chứ? Kinh ngạc tập thể như vậy!
“Xin lỗi.” Hiên Viên Phách rất lễ phép thương lượng với Trâu Dịch một chút: “Hôm nay chúng ta mới trở về cung, phiền ngươi đi thông báo một chút, nói là Hiên Viên Phách muốn tới thăm Thái tử.”
Triển Chiêu cùng Thiên Tôn và Ân Hậu đều bưng bát cháo mà nhìn Bạch Ngọc Đường….
Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường trả lời một câu: “Bảo hắn cút.”
Khoé miệng Trâu Dịch giật giật, yên lặng mà nhìn Hiên Viên Phách một cái.
Thanh âm Bạch Ngọc Đường cũng không cao, thế nhưng trong tiếng nói của hắn có mang theo nội lực, mọi người ngoài cửa đều nghe rất rõ ràng.
Triển Chiêu thuận tay gắp cho Bạch Ngọc Đường một đũa thức ăn, trong lòng cũng mặc niệm thay Hiên Viên Phách một cái — Bạch Ngọc Đường hận nhất chính là loại bằng hữu bội tín bội nghĩa, xem ra Hiên Viên Phách này chính thức đã bị hắn từ mặt, không thể cứu vãn được nữa.
Hiên Viên Đản cùng Hiên Viên Lang đều nhìn Hiên Viên Phách một cái, ý là —– Ngươi cùng vị Thái tử gia này có cừu oán sao?
Hiên Viên Phách bất đắc dĩ mà cười cười, quả nhiên là đã trở mặt, cũng không còn cách nào khác là nói với Trâu Dịch: “Phiền ngươi truyền lời cho Thái tử, nói là có chút hiểu lầm cần giải thích.”
Trâu Dịch không thể làm gì khác là lại nhẹ nhàng gõ cửa.
Hắn vừa mới dừng tay, cửa phòng liền mở ra.
Mọi người còn đang buồn bực, đột nhiên …. Tiểu Ngũ vọt ra, hướng về phía mọi người trong sân mà gầm một tiếng, lộ ra cái hàm đầy nanh nhọn.
Ba người cả kinh, nhanh chóng bỏ chạy.
Ngay cả Hiên Viên Lang cũng bị doạ cho sợ hãi chạy ngay ra ngoài.
“Ai nha.”
Đến cửa, Hiên Viên Đản sợ đến toát cả mồ hôi, lau trán: “Tính tình vị Thái tử này khó chịu như vậy?!”
Hiên Viên Lang cũng buồn bực —- Hôm qua vẫn còn tốt a.
Chỉ có Hiên Viên Giác là bất đắc dĩ, lông mày nhíu chặt mà xoay người bỏ đi.