Long Đồ Án

Quyển 9 - Chương 232: Bí mật của tóc bạc




Bởi vì Lang Vương Bảo có khá nhiều núi, cho nên tòa thành có chút giống hoàng thành Bắc Hải, có rất nhiều phòng ốc đều xây dựng dựa vào thế núi, những mái nhà màu đen được xây dựng thẳng hàng, trải dài theo dáng núi tạo cảm giác vô cùng tuyệt mỹ, có rất nhiều mái nhà còn được trang trí bằng những màu sắc khác nhau bởi hoa lá cỏ cây, tạo nên một bức tranh phong cảnh lôi cuốn lòng người, nói theo cách của Công Tôn chính là —— Đẹp đến ngây người!

Bạch Ngọc Đường cũng phải mở kim khẩu khó cầu mà tán thưởng thẩm mỹ của người dân Lang Vương Bảo.

Hoàng cung của Lang Vương Bảo cũng nằm lưng chừng núi, có điều khác với loại cao cao tại thượng của Bắc Hải, Hoàng cung này càng giống như một trang viên nhỏ, lối vào liếc nhìn qua cũng nhận ra là một thảo tràng lớn, trên đó còn có rất nhiều ngựa đang ăn cỏ, còn có vô số khuyển cẩu nữa.

Nghe nói Liêu Tiệp sống trên thảo nguyên từ nhỏ, rất thích ngựa cùng cẩu, thích thảo nguyên bao la tự do tự tại, cho nên Tiêu Thống Hải mới tạo ra một thảo nguyên nho nhỏ cho nàng, để nàng có thể sống thư thái một chút. Đừng nhìn Tiêu Thống Hải bá chủ nhất phương như vậy, thế nhưng hắn vô cùng nghe lời vợ, trong nhà lệnh của Thê tử đại nhân chính là quân lệnh, bây giờ Liêu Tiệp lại sinh cho hắn một nhi nữ, hắn còn kém đội thê tử lên trên đầu mà cung phụng nữa thôi.

Mọi người lúc này không thể không bội phục mẫu thân Tiêu Thống Hải, vốn dĩ Tiêu Thống Hải đã có thể làm Liêu Vương, thế nhưng hôm nay lại có thể tại nơi thế ngoại đào viên an hưởng cuộc sống thần tiên quyến nữ như vậy, quả nhiên là lão thái thái có mắt nhìn xa trông rộng a.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo Tiêu Thống Hải vào đại môn Hoàng cung, đầu tiên đi dạo qua thảo nguyên một chút, còn về bọn Hắc Kiêu, Tảo Đa Đa cùng Bạch Vân Phàm, cứ trực tiếp thả ra là được, không cần phải dắt, bọn chúng cũng chẳng cần ở chuồng ngựa …. Dù sao thì khắp nơi đều là cỏ non xanh mướt, muốn ăn đều có cỏ ăn, muốn nghỉ thì có thể trực tiếp nằm nghỉ, ở nơi xa xa kia còn có cả một trại ngựa trải dài, cứ tùy ý chọn một chỗ là được.

“Nơi này không tệ a.” Triển Chiêu ngắm nhìn xung quanh.

Tiểu Ngũ rất thành thật mà đi theo phía sau Triển Chiêu, từ ban nãy con Trường Mao kia đã ngó nó lom lom, Tiểu Ngũ cảm thấy —— Con ngựa này thật quá dữ!

Ân Hậu cùng Thiên Tôn cũng theo vào.

Thiên Tôn cũng không biết làm gì, đi rất chậm.

Ân Hậu liếc hắn một cái, lui về phía sau mấy bước, đi bên cạnh hắn: “Ngươi làm cái gì thế? Trên thảo nguyên này cũng không đến nỗi sẽ lạc đường đi?”

Thiên Tôn liếc hắn một cái, híp mắt mà nhìn hắn.

Ân Hậu gãi gãi đầu nhìn trời: “Làm gì?”

Thiên Tôn liếc hắn: “Không phải bảo ngươi ở lại Hắc Phong Thành sao? Ngươi nói chỉ tiễn một đoạn, liền tiễn thẳng đến Lang Vương Bảo rồi, còn không trở về đi?”

“Tới rồi thì về làm gì?” Ân Hậu thiêu mi, nhìn trời: “Ta không biết đường về nữa.”

Thiên Tôn trừng hắn.

Thật ra thì cả Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ đều cảm thấy có chút quái dị.

Lúc trước, Triệu Phổ nói để Ân Hậu ở lại trông coi quân doanh, Ân Hậu cũng không có phản đối, thế nhưng lúc ra đến bên ngoài cửa thành rồi, hắn vẫn cứ đi theo.

Thiên Tôn hỏi hắn một câu, hắn nói chỉ tiễn một đoạn đường, mọi người đều nghĩ là hắn không nỡ xa Triển Chiêu, thế nhưng … Ân Hậu tiễn một đoạn đường là trực tiếp tiễn đến thẳng Lang Vương Bảo luôn. Vì vậy, mọi người đều cảm thấy, có phải Ân Hậu có chuyện gì hay không.

Dù sao thì với thân phận cùng tuổi tác của Ân Hậu, hắn và Thiên Tôn nếu chịu giúp một tay thì Triệu Phổ đã vô cùng thỏa mãn rồi, đương nhiên không muốn can thiệp chuyện bọn họ. Lão nhân gia nếu như muốn đi theo thì cứ để hắn đi theo, dù sao hắn cũng có đạo lý của hắn.

Có điều, Bạch Ngọc Đường hiểu rất rõ Thiên Tôn, hắn nhìn ra được, Thiên Tôn biết lý do tại sao Ân Hậu muốn tới, hơn nữa, hình như Thiên Tôn còn có biểu lộ như là Ân Hậu nhiều chuyện lắm vậy … chẳng lẽ lần này, chuyện Ân Hậu theo tới đây có quan hệ tới Thiên Tôn sao?

So với Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu càng hiểu rõ Ân Hậu hơn.

Ngay từ khi Ân Hậu làm như không có chuyện gì mà lẳng lặng theo tới, Triển Chiêu đã nhìn ra được hình như hắn có tâm sự gì đó, hôm nay nhìn qua … Ân Hậu vì Thiên Tôn nên mới đi theo, hơn nữa …. Triển Chiêu cảm thấy, Ân Hậu còn có chút lo lắng cho Thiên Tôn.

Triển Chiêu nhẹ nhàng sờ sờ cằm — Vì sao ngoại công lại lo lắng cho Thiên Tôn a?

Đi qua thảo nguyên, Tiêu Thống Hải chỉ về ngọn núi cao chót vót, nói: “Ở bên kia.”

Triệu Phổ ngẩng mặt nhìn một cái, gật đầu: “Ân … có đường lên đó không?”

“Ta đã sai người gia cố thêm cầu treo, với nội lực của các ngươi thì tuyệt đối không có vấn đề gì.” Tiêu Thống Hải vừa nói vừa dẫn mọi người vào trong đại điện.

Kiến trúc của đại điện này có chút giống với kiến trúc Liêu quốc, dù sao thì Tiêu Thống Hải cũng là Hoàng thân quốc thích, cho nên ấn tượng của hắn về kiến trúc Liêu quốc đại điện vẫn tương đối sâu sắc. Lúc này ở trong đại điện cũng có mấy võ tướng. Hình như Triệu Phổ đều biết, tất cả đều là thân tín của Tiêu Thống Hải.

Phía sau, Trâu Lương cũng tiến vào, Lâm Dạ Hỏa thì đi rửa mặt.

Trâu Lương, Triệu Phổ cùng Tiêu Thống Hải bàn chính sự, Thiên Tôn thì lôi Ân Hậu ra ngoài, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa muốn nghe chuyện của bọn Triệu Phổ, lại vừa tò mò không biết Ân Hậu cùng Thiên Tôn đang giở trò quỷ gì, đang rất là khó xử.

Lúc này, Lâm Dạ Hỏa đã rửa mặt xong rồi chạy vào, còn hỏi: “Sao vậy? Hai lão gia tử đang làm cái gì a? Còn lôi lôi kéo kéo nhau nữa.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái.

Bạch Ngọc Đường hỏi: “Tình hình thế nào?”

Triển Chiêu nói qua suy đoán của mình, Lâm Dạ Hỏa ở bên cạnh nghe được, cũng sờ cằm mà góp tới: “Ân Hậu lo lắng cho Thiên Tôn sao? Nhắc tới mới nhớ … Hình như sư phụ ta cũng có vẻ lo lắng cho Thiên Tôn một chút.”

Bạch Ngọc Đường nghe xong liền nhíu chặt chân mày, nhìn hai người: “Tại sao a? Sư phụ ta có vấn đề gì sao?”

Lâm Dạ Hỏa mở to mắt nhìn: “Hôm qua lúc ta tới cũng đã đụng phải lão đầu nhà ta rồi, hình như là hắn nhận được tin của Ân Hậu nên chạy đến băng hà trước rồi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái ——- Ân Hậu lại bảo Vô Sa đến băng hà trước? Tại sao lại vậy chứ?

“Lúc ta đụng phải hắn còn nghe hắn lầm bầm, nói cái gì mà ‘Đừng có xảy ra cái gì nữa đi, khó khăn lắm Thiên Tôn mới có thể chịu đựng qua một trăm năm’ …” Lâm Dạ Hỏa gãi đầu: “Hắn vừa nói vừa chạy đi, tâm tư hình như rất nặng nề, có điều ta lúc đó cũng không có để ý lắm.”

“Khó khăn lắm mới chịu đựng qua một trăm năm là thế nào?” Đầu óc Bạch Ngọc Đường lúc này cũng có chút hỗn loạn, trước đây Ngân Yêu Vương từng tiên đoán Thiên Tôn phải cô độc trăm năm, thế nhưng sau một trăm năm hẳn là phúc thọ dài dài mới đúng chứ a!

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói với Bạch Ngọc Đường: “Ngươi nghĩ biện pháp dụ Thiên Tôn đi nơi khác đi!”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu vỗ vỗ ngực: “Để ta hỏi riêng ngoại công ta xem có chuyện gì xảy ra, chuyện này có vẻ dễ dàng hơn!”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, suy nghĩ một chút, quay đầu lại …..

Thật ra thì bằng sự tỉ mỉ của Triệu Phổ, hẳn là hắn đã sớm nhìn ra đầu mối rồi, liền hỏi Tiêu Thống Hải: “Ở Lang Vương Bảo có chỗ nào bán đồ cổ không?”

Lang Vương ngẩn người, gãi gãi đầu: “Ân …”

Một võ tướng nói: “Bên thành Tây có Thất lý kiều, ở nơi đó bán đều là đồ cổ, có rất nhiều người Trung Nguyên cũng đến đây tìm mua hoặc đổi đồ cổ. Đồ ở đó phần lớn đều là những bảo bối Tây Vực, rất khác biệt so với Trung Nguyên.”

Lúc hắn nói những lời này lại vừa đúng lúc Thiên Tôn cùng Ân Hậu rất không được tự nhiên mà tiến vào.

Vừa mới nghe đến “Đồ cổ Tây Vực” là lực chú ý của Thiên Tôn liền bị phân tán ngay.

Bạch Ngọc Đường nhanh chóng hỏi hắn: “Đi không?”

Thiên Tôn gật đầu a gật đầu.

Bạch Ngọc Đường nháy mắt với Triển Chiêu, dẫn theo Thiên Tôn ra ngoài, vì để triệt để phân tán lực chú ý của Thiên Tôn, Lâm Dạ Hỏa cũng đi theo. Hắn nói nhiều hơn Bạch Ngọc Đường, dọc đường cũng có thể dỗ cho Thiên Tôn vui vẻ phải biết.

Đợi cho đám người kia đi rồi, bọn Tiêu Thống Hải cùng Triệu Phổ cũng đi đến quân doanh.

Triển Chiêu kéo lấy Ân Hậu đang chuẩn bị đi thăm Hoàng cung, híp mắt nhìn hắn: “Ngoại công!”

“Khụ khụ.” Ân Hậu nhìn trời.

Đôi mắt Triển Chiêu càng nheo lại thêm một chút, lôi cánh tay Ân Hậu, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Cuối cùng, Ân Hậu đành bất đắc dĩ mà gãi cằm: “Ta không thể nói a, nói ra Lão Qủy kia sẽ liều mạng với ta!”

“Con không nói, người không nói thì có trời mới biết! Thiên Tôn cũng không biết người bán đứng hắn!” Triển Chiêu nhìn trái nhìn phải thấy không có ai liền đóng cửa lại.

“Dáng vẻ của ngươi rất không đáng tin!” Ân Hậu vẻ mặt ta đây rất không tin tưởng ngươi mà nhìn Triển Chiêu: “Ngươi mà sẽ không nói cho Bạch Ngọc Đường sao? Thiết!”

“Nói cho hắn biết hắn cũng không nói cho Thiên Tôn!” Triển Chiêu nắm lấy cánh tay Ân Hậu mà lắc lắc: “Người nói đi a!”

Ân Hậu bất đắc dĩ, rất khổ sở mà nhìn Triển Chiêu: “Cái này ….”

Triển Chiêu cầu xin ba lần mà Ân Hậu cũng không nói, liền ý thức được chuyện này rất nghiêm trọng, từ nhỏ Ân Hầu đều nhất nhất cưng chiều hắn, cưng đến tận trời, lấy việc cưng chiều hắn làm phương châm vô địch, tất cả mọi việc Triển Chiêu nói hắn đều làm theo, đương nhiên là cái ước muốn cưng chiều ra một Tiểu Ma Tinh vẫn không thành. Triển Chiêu lớn đến vậy rồi, không có chuyện gì là cần phải hắn nói đến ba lần mà Ân Hậu vẫn không chịu nói.

Thấy vẫn chưa được, Triển Chiêu không thể làm gì khác là ra đòn sát thủ.

Triển Chiêu híp mắt tiến tới, gọi: “Ngoại công.”

Ân Hậu nhìn hắn một chút.

Triển Chiêu kéo căng hai bên má, cặp mắt cũng nhọn lên … Làm mặt quỷ chọc Ân Hầu.

Ân Hậu bị hắn chọc cười, lắc đầu than thở: “Ngươi a ….Vì Bạch Ngọc Đường đúng là cái gì cũng chịu làm a?”

Triển Chiêu lại lắc lắc cánh tay hắn: “Con cũng lo lắng cho Thiên Tôn, nếu chuyện này người không chịu nói rõ ràng, đến mấy ngày Ngọc Đường cũng không ngủ yên được.”

Ân Hậu cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhìn Triển Chiêu một lát, nói: “Ngươi cần phải dặn dò Bạch Ngọc Đường, chuyện này, ngàn vạn lần không được cho Thiên Tôn biết, hiểu không?”

Triển Chiêu nghiêm túc gật đầu.

Ân Hậu khoanh chân lên, bưng chén trà nói: “Lúc hai mươi mấy tuổi, tóc Thiên Tôn đã bạc.”

Triển Chiêu cả kinh: “Vậy không phải là còn trẻ đã bạc đầu sao?”

“Thật ra thì chuyện tóc hắn bạc cũng không phải điểm mấu chốt.” Ân Hầu trầm mặt xuống: “Vấn đề là chỉ sợ tóc hắn lại đen trở lại!”

“Giống như lần trước, nội lực có biến hóa nên tóc sẽ đen trở lại sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Ai, ai.” Ân Hậu lắc đầu một cái: “Lại nhắc tới, lần trước đúng là dọa cho ta cùng Vô Sa giật cả mình, có điều đó chỉ là vì chuyện ngoài ý muốn nên mới đen trở lại mà thôi, hơn nữa tâm tình hắn vẫn còn ổn định, tính cách vẫn hồ đồ cho nên cũng không phải ý nghĩa chân chính của việc tóc đen trở lại.”

Triển Chiêu càng nghe càng hồ đồ: “Vậy ý nghĩa chân chính của việc tóc đen trở lại là gì?”

“Chính là hắn nhớ lại chuyện mình đã quên, lúc đó tóc hắn sẽ đen trở lại và sẽ không bạc trắng nữa, hắn cũng tỉnh lại hoàn toàn.” Ân Hậu vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Chuyện Thiên Tôn đã quên, tuyệt đối không được để hắn nhớ lại, nếu không … ai …” Ân Hậu vừa nói vừa lắc đầu.

“Rốt cuộc hắn quên chuyện gì?” Triển Chiêu nghĩ không ra.

Ân Hậu lắc đầu: “Không nói được.”

“Làm gì mà không nói được a?” Triển Chiêu không hiểu.

“Qúa nặng nề cùng thương tâm.” Ân Hậu uống một ngụm trà: “Thật ra thì, ta, Vô Sa cùng Thiên Tôn đều có hơn một trăm năm nội lực.”

Triển Chiêu gật đầu.

“Thế nhưng, trên thực tế …” Ân Hậu thiêu mi một cái: “Thiên Tôn có hơn hai trăm năm …”

Triển Chiêu cả kinh: “Không phải đâu? Chẳng lẽ hắn đã hơn hai trăm tuổi rồi?”

Ân Hậu nhìn trời, đưa tay gõ đầu Triển Chiêu một cái: “Làm sao có thể chứ? Hắn cũng đâu phải là yêu tinh! Hắn bằng tuổi ta!”

Triển Chiêu xoa xoa đầu: “Vậy tại sao hắn lại có đến hơn hai trăm năm nội lực, hơn nữa người lại còn có thể đánh hòa với hắn nữa?!”

“Nga…” Triển Chiêu vỗ tay một cái: “Con biết! Bởi vì hắn đã quên mất một trăm năm nội lực!”

Ân Hậu nhéo cái mũi hắn: “Ngươi không biết thì đừng có nói càn, làm sao có thể quên được cả nội lực hả? Ngươi giỏi thế quên thử cho ta xem một chút đi!”

Triển Chiêu lại xoa mũi: “Vậy thì rốt cuộc là có ý gì?”

“Một trăm năm nội lực kia là do Ngân Yêu Vương cho hắn.” Ân Hậu nói, mà nói đến đây hình như hắn còn có chút ưu sầu.

“Ngân Yêu Vương cho Thiên Tôn một trăm năm nội lực sao?” Triển Chiêu tò mò: “Vậy tại sao nội lực của Thiên Tôn cùng người và Vô Sa cũng tương tự nhau a?”

“Một trăm năm nội lực kia cũng không phải để cho hắn dùng.” Ân Hậu bất đắc dĩ: “Là giúp hắn quên đi một số chuyện … cũng là, giúp hắn bảo toàn tính mạng.”

Triển Chiêu ngoẹo đầu nhìn Ân Hậu, lúc này đầu óc của hắn cũng có chút hỗn loạn. Ban đầu, Triển Chiêu nghĩ chuyện mà Thiên Tôn muốn quên có phân nửa liên quan đến Ngân Yêu Vương, thế nhưng bây giờ nghe lại, là Ngân Yêu Vương giúp hắn quên đi sao? Cái này cùng cái đó rốt cuộc là thế nào? Lại còn liên quan đến tính mạng nữa? Chuyện này chẳng phải là sẽ hù chết Ngọc Đường sao?

“Có thể nói cặn kẽ chút xíu không?” Triển Chiêu hỏi Ân Hậu.

“Liên quan đến chuyện mà hắn quên đi, ta đã nói từ đầu rồi, không thể nói ra!” Ân Hậu nghiêm túc lắc đầu: “Ta đã thề với Ngân Yêu Vương, cả đời phải đảm bảo cho Lão Qủy kia vĩnh viễn không nhớ lại, hơn nữa cũng sẽ không tiết lộ nửa câu với người khác.”

Triển Chiêu cau mày, mặc dù cũng rất hiếu kỳ, thế nhưng Ân Hậu là người có nguyên tắc, vậy thì bỏ qua chỗ này đi, tiếp tục hỏi: “Vậy lần này mọi người lo lắng cái gì?”

“Lúc đầu, khi Thiên Tôn mới quên chuyện đó, có những lúc đột nhiên lại nhớ đến!” Ân Hậu nghiêm túc nói cho Triển Chiêu.

“Đột nhiên nhớ đến?” Triển Chiêu buồn bực: “Thiên Tôn nhớ đến chuyện kia, hậu quả có nghiêm trọng không?”

Ân Hậu gật đầu: “Lúc hắn nhớ đến chuyện kia, liền chứng tỏ nội lực mà Ngân Yêu Vương dùng để áp chế hắn đã bị dời đi nơi khác. Nói cách khác lúc đó bản thân Thiên Tôn sẽ có hai trăm năm công lực, cho nên tóc của hắn cũng đen lại, đồng thời hắn cũng nhớ hết những chuyện trước kia …. Hắn tóc trắng như vậy, thực ra lại là một tín hiệu tốt nhất.”

“Ách …” Triển Chiêu nghe xong lại do dự một chút, sau đó đột nhiên hỏi Ân Hậu: “Ngoại công, chẳng lẽ Thiên Tôn quên mất một số chuyện trước đó hắn là người xấu sao?”

Ân Hậu lại bị Triển Chiêu nói cho đến không sao hiểu nổi, sau đó khi hắn hiểu ra rồi liền ha ha cười lớn: “Ngươi nghĩ cái gì a? Đương nhiên không phải!”

“Nga …” Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng Thiên Tôn ban đầu là kẻ thập ác không tha, sau đó nhờ mất trí nhớ rồi mới trở thành người tốt a, ngộ nhỡ nhớ ra rồi lại trở thành người xấu, còn có đến hai trăm năm công lực nên không thể áp chế được hắn đây ….

“Từ nhỏ đến lớn, Thiên Tôn đều là …” Ân Hậu đột nhiên nhàn nhạt tới một câu: “Một người tốt, chí tình chí nghĩa, chỉ tiếc, mệnh hắn không tốt.”

Triển Chiêu kinh ngạc nhìn Ân Hậu, hình như Ân Hậu cũng vì nhớ đến chuyện cũ mà ngẩn người, chờ cho đến khi hắn hồi phục tinh thần lại, liền thấy Triển Chiêu mỉm cười nhìn hắn, cho nên lúng túng mà ho khan một cái: “Dĩ nhiên, nhân phẩm thì tạm được, chỉ có tính cách là hồ đồ.”

Triển Chiêu cười, rõ ràng Ân Hậu rất thưởng thức Thiên Tôn, chỉ là mạnh miệng nên mới không chịu khen hắn mà thôi.

“Khụ khụ.” Ân Hậu nói tiếp: “Cách để đem nội lực bị dời đi của hắn áp chế trở lại, Ngân Yêu Vương có dạy cho ta cùng Vô Sa, trước khi hắn nhớ ra chỉ cần có chúng ta ở đó là có thể giúp hắn khôi phục như cũ, nhưng nếu như cả hai chúng ta đều không ở đó, thì vấn đề sẽ tương đối nghiêm trọng. Cho nên nguyên nhân mà chúng ta muốn đi theo hắn chính là như vậy.”

Triển Chiêu cau mày nhìn Ân Hậu: “Ngoại công, hai người cảm thấy lần này Thiên Tôn sẽ nhớ ra chuyện đó sao? Có thể khiến cho một trăm năm công lực mà Ngân Yêu Vương cho hắn để áp chế ký ức bị dời đi? Vậy phải trong tình huống thế nào mới có thể khiến chuyện đó xảy ra a? Lúc hắn bị kích thích sao?”

“Trong tình huống hắn không cách nào khống chế được nội lực của mình.” Ân Hậu nói: “Lão quỷ kia nội lực thâm hậu, những năm đầu có đôi khi gặp phải những đối thủ có nội lực mạnh mẽ khiến hắn không thể nào khắc chế được, như vậy nội lực sẽ bị dời đi … cho nên ta và Vô Sa cần canh chừng hắn thật chặt. Những năm gần đây, trên giang hồ cũng không có ai có thể đánh thắng được hắn cho nên cũng ít xảy ra chuyện như vậy, cũng rất lâu rồi chưa từng xảy ra.”

Triển Chiêu hiểu: “Nga … bởi vì vụ án băng hà lần này, nếu như có người có thể làm được như vậy, hẳn là nội lực rất cao, vô luận đây là một người làm hay là nhiều người hợp mưu lại mà làm thì người cũng sợ rằng Thiên Tôn vì muốn đối phó với những người này … sẽ khiến cho nội lực bị biến hoá sao?”

Ân Hậu gật đầu: “Thật ra thì với công phu của chúng ta, bất luận là dạng cao thủ nào thì nội lực cũng dư sức đối phó. Ta và Vô Sa còn biết khống chế nội lực của bản thân vì chúng ta biết được nội lực của mình đến đâu! Thiên Tôn thì lại như một cái động không đáy, hắn nghĩ giới hạn nội lực của mình ở chỗ này, nhưng giới hạn thực sự lại ở chỗ khác! Một khi ép hắn, hẳn là có thể nhìn thấy được tuyệt công thế gian hiếm thấy … có điều, hậu quả cũng rất khó lường!”

“Thế nhưng hắn là người tốt thì có thể gây ra hậu quả khó lường nào a?” Triển Chiêu thiêu mi liếc Ân Hậu một cái: “Có gì thì cùng lắm là bỏ qua, đã qua trăm năm rồi, có cái gì mà không bỏ được a?”

Ân Hậu nhìn Triển Chiêu một cái, đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Nếu như Bạch Ngọc Đường chết đi, ngươi dùng một trăm năm có thể quên hắn hay không?”

Triển Chiêu sửng sốt, nhìn Ân Hậu.

Ân Hậu đứng lên: “Nhớ bảo thủ bí mật a! Trừ ngươi cùng con Chuột thân thân ái ái của ngươi ra, không được phép nói cho người thứ ba đó.”

Nói xong liền ra ngoài đi dạo.

Triển Chiêu ngồi trong phòng ngẩn người …. Ân Hậu nói những lời này, là có ý gì đây.

Chỉ mới nghĩ đến Bạch Ngọc Đường có thể chết đi, Triển Chiêu đã cảm thấy cả người khó chịu, đầu đau, lồng ngực lại càng đau.

Đồng thời …. Triển Chiêu cũng chú ý tới một chút.

Vừa rồi Ân Hậu có nói tới, Ngân Yêu Vương dạy cho Ân Hậu cùng Vô Sa phương pháp, mà sau đó cần Ân Hậu và Vô Sa giúp Thiên Tôn áp chế nội lực bị dời đi trở lại bình thường … Tại sao lại không nói đến chuyện Ngân Yêu Vương tự mình giúp hắn trở lại bình thường a? Năm đó Thiên Tôn, tại sao còn rất trẻ đã bị bạc đầu? Có chuyện gì mà phải cần quên đi mới có thể lưu lại tính mạng? Mà lời thề bảo thủ bí mật cả trăm năm của Ân Hậu, rốt cuộc là cái gì đây?