Long Đồ Án

Quyển 9 - Chương 227: Thiên Tôn trấn giữ




Cũng không biết Hoàng cung Bắc Hải này làm sao mà cùng lúc lại chết mất hai vị Hoàng tử. Thời gian hai vị Hoàng tử này bị giết còn chưa cách nhau đến một ngày.

Sau khi trở lại Thái tử phủ, Bạch Ngọc Đường liền phái Trâu Dịch cùng Phúc Cáo đi hỏi thăm tin tức một chút.

Chỉ trong chốc lát hai người đã cùng trở lại.

Trâu Dịch nói, sáng hôm nay Bát hoàng tử ra ngoài làm việc, chỉ vừa mới trở về phủ mà thôi. Thái giám bưng trà lên cho hắn, đã thấy đầu của Hoàng tử bị đặt trên bàn, thi thể thì nằm ở cạnh bàn, kiểu chết giống hệt Lục hoàng tử tối hôm qua.

“Nói vậy là cùng một người làm?” Triển Chiêu cau mày: “Chẳng lẽ là nói hung thủ tối hôm qua vẫn chưa rời đi, vẫn còn ẩn nấp trong Hoàng cung?”

Trâu Dịch gật đầu một cái: “Có khả năng này.”

“Nhanh chóng cho người lục soát một chút đi.” Triển Chiêu cảm thấy gấp gáp.

Trâu Dịch có chút khó xử.

“Sao vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Trâu Dịch than thở: “Hoàng thượng đang ngủ trưa …. Hoè Mật đến bẩm báo một tiếng, Hoàng thượng nói, chờ hắn ngủ đủ giấc hãy nói.”

…………….

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe hắn nói như vậy có chút á khẩu không nói được gì, này được chứ, nếu là nhà khác đừng nói đến đã chết hai nhi tử, cho dù chết hai con chó con mèo nuôi trong nhà hẳn là cũng phải điều tra chút nguyên nhân đi? Hiên Viên Kiệt này đúng là chẳng thèm quan tâm chuyện gì a.

Hiên Viên Kiệt không quan tâm, thế nhưng mấy vị Hoàng tử khác rất quan tâm.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe Trâu Dịch nói xong rồi, lại nghe thấy Phúc Cáo lảo đảo chạy từ bên ngoài vào: “Điện hạ, Điện hạ, bọn người của Đại hoàng tử lại tới nữa!”

Hắn vừa mới dứt lời đã nghe thấy tiếng Đại hoàng tử gầm lên từ bên ngoài: “Bạch Ngọc Đường! Ngươi đi ra đây cho ta!”

Trâu Dịch tới cửa: “Lớn mật! Không được gọi thẳng tục danh của Thái tử!”

Đại hoàng tử chỉ Trâu Dịch một cái: “Hắn vừa đến, hai vị Hoàng đệ của ta liền chết thảm, nói hắn vô can thì ai tin được!”

Bạch Ngọc Đường vừa nghe xong cũng cảm thấy đúng là có chuyện như vậy … đích thực là ngày đầu tiên mình đến Bắc Hải thì vừa vặn có người đầu tiên chết.

“Thế nhưng vừa rồi Thái tử điện hạ còn cùng chúng ta đi du ngoạn Hoàng thành, căn bản không thể về cung giết người!” Phúc Cáo cũng phản bác lại: “Đại hoàng tử, ngươi nói người ta có hiềm nghi cũng cần có chứng cứ xác thực mới được!”

Đại hoàng tử cười lạnh một tiếng, chỉ Phúc Cáo: “Ngươi cái đồ cẩu nô tài, đừng quên, chủ nhân của ngươi cũng chỉ ở Bắc Hải có một tháng, tháng sau hắn sẽ trở về Trung Nguyên rồi.”

Phúc Cáo bĩu môi một cái: “Nô tài phụng mệnh Hoàng thượng tới phục vụ cho Thái tử gia.”

“Ngươi còn dám dùng Phụ hoàng để doạ ta? Ta thử xem hôm nay ta giết cẩu nô tài nhà ngươi rồi Phụ hoàng có giáng tội ta hay không!”

Nói xong, Đại hoàng tử liền rút đao ra muốn đi làm thịt Phúc Cáo.

Phúc Cáo nhanh chóng trốn sau lưng Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.

Trâu Dịch ngăn lại: “Hoàng thượng có lệnh, những người không phận sự cấm chỉ tiến vào Thái tử phủ! Cũng không cho phép ở Thái tử phủ giương oai giễu võ!”

…………………

Triển Chiêu có chút ngạc nhiên, liền hỏi Phúc Cáo ở sau lưng: “Chẳng lẽ Đại hoàng tử cùng hai Hoàng tử kia có quan hệ rất tốt sao? Nhìn dáng vẻ hắn rất tức giận.”

Phúc Cáo lắc đầu một cái: “Tình cảm cũng chỉ bình thường mà thôi, có điều Lục hoàng tử và Bát hoàng tử đều về phe Đại hoàng tử, bọn họ chết rồi sẽ có tổn thất tương đối lớn cho Đại hoàng tử!”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều cảm thấy hiển nhiên, gật đầu một cái, khó trách sao lại nóng nảy như vậy.

Ở trong phòng, Thiên Tôn cảm thấy bên ngoài hò hét nháo loạn như vậy, liền hỏi Hắc Ảnh: “Bên ngoài có chuyện gì a?”

“Đại khái là chuyện có một hoàng tử bị chết đi.” Hắc Ảnh bóc cho Thiên Tôn một quả quýt, nói: “Đúng rồi Thiên Tôn, tối hôm qua lúc ngài gọi ta tới đây, vừa đúng lúc Vương gia có nhận được tin tức của Tiêu Thống Hải bên kia, bọn họ phát hiện trong băng hà ở phía bắc có rất nhiều thi thể của quân binh Bắc Hải.”

Thiên Tôn tò mò: “Trong băng hà sao?”

Hắc Ảnh gật đầu một cái: “Ban nãy ở bên ngoài cũng không tiện nói, ta nghi ngờ chuyện binh mã Bắc Hải hàng năm đều bị mất đi có quan hệ với việc này. Có điều hôm qua ta đã chạy đến Bắc Hải nên không đi theo xem xét được, tình hình cụ thể cần phải hỏi Vương gia mới được.”

Thiên Tôn nhẹ nhàng sờ cằm một cái: “Trong băng hà có thi thể đóng băng … ừm …”

……………..

Trâu Dịch muốn mời Đại hoàng tử rời đi, có điều đối phương nhất định không chịu, nói là muốn lục soát Thái tử phủ, còn muốn kiểm tra binh khí của Bạch Ngọc Đường, hai bên cứ như vậy mà giằng co không dứt.

Chính lúc này, từ trên Hoàng cung ở đỉnh núi lại truyền đến tiếng chuông vang lên, nghe không có dồn dập so với tiếng chuông lúc báo tang hai vị Hoàng tử, tiếng chuông này chậm rãi mà vang hơn.

Phúc Cáo nói với Bạch Ngọc Đường: “Đây là tiếng chuông Hoàng thượng triệu tập quần thần vào cung.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái.

Đại hoàng tử mặc dù không có cam lòng, nhưng nghe được tiếng chuông này nghĩa là cần chuẩn bị vào cung diện thánh, cho nên liền phẩy tay áo, trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái rồi mới xoay người rời đi.

Triển Chiêu có chút không hiểu nổi: “Nếu như hai vị Hoàng tử đó là người cùng phe với hắn, hai người này chết bất lợi cho hắn, nhưng cũng có nghĩa là phe đối nghịch hắn có lợi, tại sao hắn lại đi hoài nghi ngươi chứ không hoài nghi bọn người Tam hoàng tử? Hắn đã nói ngươi cũng chỉ ở đây có một tháng thôi mà.”

Bạch Ngọc Đường cười cười: “Hẳn là có lý do gì để hắn hoài nghi đi.”

Trở về phòng, Bạch Ngọc Đường nói muốn đi vào cung một chuyến, bảo Thiên Tôn cứ ở yên trong phòng mà ngủ một giấc đi, chớ có chạy loạn.

Thiên Tôn liếc mắt nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, Hắc Ảnh ý bảo hắn sẽ trông chừng Thiên Tôn, bảo hai người không cần phải lo lắng.

Vì vậy, Bạch Ngọc Đường liền dẫn theo Triển Chiêu vào cung, dù sao thì Thiên Tôn cũng cảm thấy mệt, chuẩn bị đắp chăn ngủ trưa.

Hắc Ảnh ngồi ở mép giường chải lông cho Tiểu Ngũ, đồng thời cũng bắt đầu dỏng tai lên mà chuẩn bị canh gác.

Thiên Tôn đột nhiên trở mình nhìn hắn: “Tối hôm qua ngươi đã chạy cả một đêm rồi mà không cảm thấy mệt sao? Ngủ một lát đi.”

“Nhưng mà, ta còn phải phụ trách canh gác nữa …”

Thiên Tôn cười cười, vỗ vỗ vai hắn: “Thả lỏng một chút, có Thiên Tôn ở đây rồi còn sợ có người đột nhập sao?”

Hắc Ảnh nháy mắt mấy cái.

Thiên Tôn nói: “Mau cởi bộ đồ bà mai này ra mà ngủ một giấc thật ngon đi, ngủ đủ giấc mới có tinh thần được.”

Hắc Ảnh gật đầu: “Vâng!” Nói xong liền đứng lên đi rửa mặt, sau đó đến giường đối diện ngủ.

…………………….

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng tiến vào cung, cũng phát hiện triều thần đến không ít rồi, quả nhiên, tất cả mọi người đều rối rít nghị luận, đều cảm thấy cái chết của hai vị Hoàng tử vô cùng kỳ quặc, hơn nữa đều hoài nghi hung thủ vẫn còn ở lại trong cung, khiến cho mọi người đều tâm thần hoảng loạn.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng vào cung, có điều hai người bọn họ cũng không phải thần tử cho nên cũng không đến chỗ đó, có điều, Hoè Mật đã đến trước cửa đón hai người, dẫn đến chỗ ngồi ngay cạnh Hoàng đế bên trên ngồi xuống.

Tất cả Triều thần đều nhìn nhau —– Vị trí này chỉ cách long ỷ của Hoàng thượng có hai cấp ba bậc thang mà thôi, xem ra Hoàng thượng đã thực sự coi Bạch Ngọc Đường là Thái tử rồi.

Ngay trong bầu không khí quỷ dị đến vậy, Hiên Viên Kiệt liền nhẹ nhàng bước chân lên Kim điện, vừa mới ngồi xuống xong, việc đầu tiên hắn làm cũng không phải cho quần thần bình thân, mà là hỏi Bạch Ngọc Đường: “Bạch phu nhân ở đã quen chưa?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Hiên Viên Kiệt gật đầu một cái: “Vậy thì tốt, hôm khác Trẫm sẽ đến bái phỏng.”

“Có lẽ sẽ không tiện đâu.” Bạch Ngọc Đường giúp Thiên Tôn cự tuyệt.

Triển Chiêu đứng sau hắn có chút lúng túng, tâm nói, không phải chứ …. Chuột này chẳng lẽ thực sự nói …..

“Cứ tới kỳ kinh nguyệt là tâm trạng nàng cực kỳ tệ.” Bạch Ngọc Đường nói một câu.

Cả đại điện đều lặng ngắt như tờ.

Triển Chiêu trong lòng than thở —– Chuột, ngươi được a, cả loại chuyện thế này mà cũng nói ra được …….

“Nga …..” Hiên Viên Kiệt gật đầu một cái: “Vậy phải bảo trù phòng chuẩn bị nhiều đồ tẩm bổ chút, ở nơi này rất lạnh, trong phòng có nên để noãn lô không?”

Mặc dù Bạch Ngọc Đường không sợ lạnh, Thiên Tôn cũng không sợ, có điều Triển Chiêu thì sợ, vì vậy liền gật đầu đồng ý, thuận tiện cảm ơn Hiên Viên Kiệt một câu.

Hiển nhiên là tâm tình của Hiên Viên Kiệt rất tốt, mới có đưa tới một cái noãn lô Bạch Ngọc Đường đã nói một tiếng cám ơn, hắn lúc này lại muốn chất đầy noãn lô cả phủ Thái tử luôn.

“Hoàng thượng ……….”

Đến khi hắn cùng Bạch Ngọc Đường trò chuyện xong rồi thì các thần tử bên dưới cũng đã quỳ đến cả chân tê rần mà vẫn chưa được cho đứng lên, Hoè Mật chẳng còn cách nào khác là nhỏ giọng nhắc nhở Hiên Viên Kiệt một cái.

“Cùng bình thân cả đi.” Hiên Viên Kiệt xua tay một cái: “Trẫm gọi các ngươi tới là để thương nghị chuyện đi săn hàng năm.”

Quần thần sửng sốt, ngay cả Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng có chút bất sững sờ —– Cái gì? Không phải bàn chuyện nhi tử bị giết mà là bàn chuyện đi săn sao?

“Lần đi săn này tốt nhất nên chuẩn bị cho tốt, mặt khác, chuyện ta có thể tìm được Thái tử trở về là chuyện rất tốt cho nên nghi lễ tế thần cũng cần phải làm cho long trọng.” Hiên Viên Kiệt hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt xanh mét của mấy vị Hoàng tử cũng như các đại thần, còn nói chuyện có vẻ rất tất nhiên.

Dù như vậy nhưng các thần tử ở bên dưới cũng chỉ có thể gật đầu nghe lệnh, không ai dám cắt lời.

Cho đến khi Hiên Viên Kiệt đã nói xong rồi, chuẩn bị bãi triều thì Đại hoàng tử mới bước ra: “Phụ hoàng.”

Hiên Viên Kiệt nhìn hắn.

“Chuyện Lục hoàng đệ và Bát hoàng đệ bị giết hại …..”

“Nga.” Hiên Viên Kiệt gật đầu một cái: “Tang lễ các ngươi cứ chuẩn bị đi, có điều không được trùng với lễ tế thần.”

“Vậy chuyện truy bắt hung thủ, xin Phụ hoàng giao cho nhi thần phụ trách!” Đại hoàng tử thỉnh cầu.

Hiên Viên Kiệt nhìn hắn một chút: “Nhưng ngươi còn phải chuẩn bị chuyện đi săn và tế thần ….” Vừa nói Hiên Viên Kiệt lại vừa nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ngọc nhi, nghe nói quan hệ của ngươi cùng Khai Phong phủ Triển Chiêu vô cùng thân thiết sao?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Toàn bộ người của Khai Phong phủ ta đều rất quen thuộc.”

“Vậy thì tốt.” Hiên Viên Kiệt gật đầu một cái: “Đã nghe Khai Phong phủ Bao đại nhân rất giỏi tra án, vậy ngươi phụ trách tra án này đi.”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, hình như nhất thời cũng không biết trả lời sao.

“Phụ hoàng!” Đại hoàng tử gấp gáp: “Bạch Ngọc Đường chính là người khả nghi nhất!”

Hiên Viên Kiệt nhìn hắn một chút: “Ngươi có bằng cớ gì?”

“Cái này ….. ngày đầu tiên Bạch Ngọc Đường đến đây hung án liền xảy ra!” Đại Hoàng tử bất mãn: “Hẳn người đầu tiên cần phải điều tra là hắn mới phải!”

Hiên Viên Kiệt hơi hí mắt một cái, quan sát Đại hoàng tử một lúc, sau đó gật đầu một cái, nói: “Xem ra ngươi đã ở Hoàng thành quá lâu rồi, hay là như vậy đi, ngày mai ngươi đến cực Bắc nhận phong đi, về phần những chuyện ngươi vẫn đảm trách này cứ giao cho những người khác đi.”

Lần này không chỉ có Đại hoàng tử kinh hãi mà ngay cả các quần thần cũng hoảng sợ …… Hiên Viên Kiệt là muốn phế truất Đại hoàng tử, đem hắn đầy đến vùng đất khổ hàn hay sao?

Mấy thị hầu cùng các Triều thần đều xin tha cho hắn.

Hiên Viên Kiệt cười lạnh một tiếng: “Hôm qua Trẫm đã nói gì, bất luận kẻ nào cũng không được đến hành cung của Thái tử quấy rầy, ngươi coi lời nói của Trẫm là gió thoảng bên tai sao?”

Đại hoàng tử nhìn thần sắc của Hiên Viên Kiệt, cũng biết hắn không có nói chơi. Thật ra thì Bạch Ngọc Đường đột nhiên xuất hiện, các Hoàng tử ngoại trừ trong lòng cảm thấy bất mãn ra thì cũng đều đánh giá thấp sự coi trọng của Hiên Viên Kiệt với hắn. Vốn dĩ, mặc dù bọn họ cũng không được Hoàng thượng yêu thương gì, thế nhưng cho dù có kiêu ngạo phá phách thế nào thì Hiên Viên Kiệt cũng rất ít khi để ý tới. Thế nhưng lần này, chỉ vì động đến Bạch Ngọc Đường có hai lần, thế nhưng Hiên Viên Kiệt lại đem hắn vốn là người có khả năng kế thừa ngai vị nhất đầy đến vùng đất khổ hàn ….. Điều này khiến Đại hoàng tử ứng phó không kịp, càng khiến cho những người khác âm thầm kinh hãi.

Người ta đã nói Hảo hán không để ý thiệt thòi trước mắt, cả mình cùng Bạch Ngọc Đường đều làm căng với nhau thì chỉ béo bở Tam hoàng tử mà thôi.

Nghĩ vậy, Đại hoàng tử lập tức quỳ xuống nhận sai, hy vọng Hiên Viên Kiệt cho hắn một cơ hội.

Hiên Viên Kiệt liền hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngọc nhi cảm thấy thế nào?”

Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy thật có lỗi, liền nhún vai một cái, tỏ ý không vấn đề gì hết.

Hiên Viên Kiệt nhìn lại Đại hoàng tử một cái: “Vậy sau này ngươi cần phải cẩn thận một chút, phải nhớ rằng, các ngươi là Hoàng tử, Ngọc nhi là Thái tử … tôn ti khác biệt.”

“Vâng … Hài nhi hiểu được.” Đại hoàng tử cúi đầu nhận sai.

Những Hoàng tử khác đều nhìn rõ, đạo lý giết gà doạ khỉ chính là như vậy, vào lúc này, tất cả các Hoàng tử khác đều cúi đầu theo Đại hoàng tử, ai cũng không dám bất kính với Bạch Ngọc Đường nữa …. mọi người lúc này chỉ còn chờ đợi cho vị đại gia này một tháng sau nhanh chóng đi đi, nếu không lại có ai vô tình đắc tội hắn, chỉ sợ tiền đồ cũng tẫn tán mất.

Hiên Viên Kiệt lại hỏi mọi người xem còn chuyện gì nữa không, chúng thần đều rối rít lắc đầu, Hiên Viên Kiệt liền đứng dậy bãi triều.

Trước khi đi Hiên Viên Kiệt còn dặn dò Bạch Ngọc Đường: “Ngày mai Trẫm muốn đi xem xét trường săn một chút, ngươi bồi Trẫm cùng đi.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, Hiên Viên Kiệt liền hài lòng mà gật đầu đi.

Chúng thần cũng rối rít rời đi.

Lời nói cùng hành động của Hiên Viên Kiệt nhìn chẳng khác nào hôn quân, thê nhưng chúng quần thần cũng bất giác mà kinh ngạc. Hiên Viên Kiệt chẳng qua chỉ là tàn bạo nhưng cũng không hề ngu ngốc, đối với nhi tử đều lãnh khốc vô tình như vậy, điều này cũng chẳng phải lần đầu tiên họ thấy, cứ quen dần là được rồi.

Trước khi đi, Đại hoàng tử còn dùng ánh mắt oán độc mà nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, hiển nhiên là vẫn nuốt không trôi cơn giận này.

Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy bất đắc dĩ, hắn tới Bắc Hải mấy ngày nay, tuy vẫn chưa có thể dò ra thực lực binh mã của Bắc Hải, thế nhưng hắn cũng đã rất thuận lợi khuấy đảo cho Bắc Hải long trời lở đất rồi, mà điều quan trọng chính là Hiên Viên Kiệt lại rất phối hợp a.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trở lại Thái tử phủ, vừa đẩy cửa vào phòng, chỉ thấy Hắc Ảnh cũng Thiên Tôn vẫn còn đang ngủ.

Hắc Ảnh đã ngồi dậy, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng biết hắn đã một đêm không ngủ rồi, cho nên bảo hắn cứ tiếp túc nghỉ ngơi đi.

Lúc này, Thiên Tôn ngáp một cái, nghiêng người lười biếng nói: “Vừa rồi có ba nhóm người dến, nhóm đầu tiên là khi các ngươi vừa mới đi, đại khái có khoảng mười người, vây quanh một vòng quanh Thái tử phủ. Nghe qua tưởng là quân hoàng thành đi tuần, có điều hình như bọn họ gắn cái gì đó ở bốn phía tường, cho nên có lẽ không phải quân tuần tuần. Sau đó lại có một nhóm người khác tới, rất cẩn thận mà đi qua cửa trước, hình như là đi đến bốn góc tường Thái tử phủ cất giấu cái gì đó, ta còn nghe được tiếng đào đất nữa, có lẽ là chôn ở dưới đất đi. Cuối cùng còn có một người khinh công cùng nội công còn khá cao, chạy qua bên cạnh Thái tử phủ, theo hướng đi hẳn là đến bên cạnh, cũng chỉ vừa mới chạy qua không bao lâu, các ngươi vừa vào thì hắn chạy qua.”

Hắc Ảnh há miệng mà nhìn Thiên Tôn ——- Có chuyện đó sao? Mình hoàn toàn không hề nhận ra! Hơn nữa, hơi thở của Thiên Tôn vẫn rất đều đặn a, chắc chắn là đang ngủ, sao lại có thể nhận ra được chứ?

Thiên Tôn liền nháy mắt với hắn mấy cái, ý là —– Đã nói với ngươi rồi, có Thiên Tôn ở chỗ này thì cứ yên tâm mà ngủ đi!

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vừa mới nghe lời Thiên Tôn nói, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Triển Chiêu lướt một vòng quanh tường viện Thái tử phủ, quả nhiên phát hiện rất nhiều bột phần màu xám trắng, lẫn vào trong tuyết thì quả thật khó mà phát hiện được. Triển Chiêu liền cầm một chút lên ngửi thử một cái, cười lạnh ——- Là hoả thạch phấn.

Đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường, đã thấy hắn kéo mấy bụi cây ở góc tường Thái tử phủ ra, chỉ thấy dưới lòng đất chôn đều là cạm bẫy.

Triển Chiêu đưa hoả thạch phấn cho hắn nhìn, Bạch Ngọc Đường cười lạnh một tiếng: “Xem ra là có người chuẩn bị muốn thiêu chết chúng ta, nếu như thiêu không chết thì khi chúng ta chạy trốn ra ngoài cũng có thể đạp trúng cơ quan mà chết.”

Bạch Ngọc Đường gọi Trâu Dịch đến, để hắn đem cơ quan và hoả phấn đều gỡ ra hết.

“Ngươi đoán là kẻ nào làm?” Triển Chiêu cười hỏi.

“Cần phải hạ cơ quan thì có lẽ cũng không phải là cao thủ đi.” Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái.

“Vậy cái cao thủ bay từ nóc nhà đi xuống dưới là ai?” Triển Chiêu nghiêng đầu một cái.

Bạch Ngọc Đường nhìn xuống dưới một cái, sờ cằm: “Đã chết một lão Lục, lại chết một lão Bát …. ngươi đoán xem người tiếp theo là ai?”

Triển Chiêu sờ cằm: “Theo quy luật sẽ là lão Thập? Hay là lão Tứ?”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Sư phụ nói hắn đi xuống dưới …..”

Triển Chiêu cười: “Chuột, ngươi cũng rất thông minh đi.”

Bạch Ngọc Đường cười một tiếng: “Lúc trước đã chết hai người, Đại hoàng tử lại liều mạng chất vấn ta chứ không hoài nghi Tam hoàng tử, có thể nhìn thấy được hắn có lý do gì đó, có người cố tình gây nguy hiểm, rất có thể hắn chính là người tiếp theo bị ngộ hại.”

Triển Chiêu khoanh tay mà nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ngươi học cũng rất nhanh!”

Bạch Ngọc Đường cười một tiếng, hai người nhanh chóng xuống núi … chạy đến phủ của Đại hoàng tử.

Mà lúc này, Đại hoàng tử lại còn đang ở trong phủ mà ném đồ.

“Hắn lại vì muốn nhận một dã loại trở về mà muốn phế truất ta, cách chức ta đẩy đến vùng khổ hàn Tây Bắc …. Hắn rốt cuộc có phải là Phụ hoàng của ta không!” Đại hoàng tử giơ cái bình lên đập.

Thái giám ở bên cạnh vội vàng ngăn cản: “Điện hạ, tai vách mạch rừng, xin đừng có vì tức giận mà hồ ngôn loạn ngữ a …..”

“Ta cứ hồ ngôn loạn ngữ đó, sợ gì chứ, tâm tư hắn bây giờ đều đặt cả trên người Thái tử rồi, đâu còn để ý đến những Hoàng tử như chúng ta nữa chứ!” Đại hoàng tử liền đẩy thái giám đang ngăn cản hắn ra, rút kiếm ……

Lúc hắn giơ kiếm định chém lên mặt bàn, liền nghe thấy một tiếng gió xé không từ xa truyền đến, sau đó cửa sổ liền “keng’ một tiếng liền bị phá vỡ, một bóng đen bay vào, cùng lúc đó một đạo hàn quang đánh đến cổ Đại hoàng tử.

Đại Hoàng tử cũng may là đúng lúc có kiếm trên tay cho nên theo bản năng chống đỡ ……

Kiếm chặn lại ngang cổ hắn, thế nhưng ở bả vai và ngực đã bị chém phải.

Đại hoàng tử bị đau cho nên giật mình một cái —— Cũng may là mình cầm kiếm trên tay cho nên mới trùng hợp cứu mình một mạng, nếu không hẳn là đầu đã rơi xuống đất rồi đi? Nghĩ đến đầu người mỗi thứ một nơi, hắn liền nghĩ ngay đến cái chết giống như của hai Hoàng đệ! Vì vậy, người này chính là hung thủ kia?!

Đại hoàng tử vừa mới ngẩng đầu nhìn lại đã thấy bóng đen kia lại vọt tới, mà lúc này Đại hoàng tử cũng đã nhìn thấy đao trong tay hắn cùng với khuôn mặt bị che vải đen của hắn.

Đao đầu tiên có thể tránh được là do trùng hợp, thế nhưng đến đao thứ hai này, Đại hoàng tử còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra thì cổ đã cảm nhận được một luồng khí lạnh rồi.

Thái giám thiếp thân của hắn liền hét một tiếng: “Có thích khách a!”

Thanh âm của hắn vừa mới vang lên, Đại hoàng tử đã cảm nhận được đao khí đã đến cổ mình rồi …. Hắn cũng chỉ kịp hít một ngụm khí lạnh, biết cái mạng nhỏ của mình khó toàn rồi.

Thế nhưng ngay tại lúc hắn đang chờ chết, thì đột nhiên thất bóng đen kia nhoáng lên một cái …. hình như đang né cái gì đó.

Thế nhưng bóng đen đó vẫn bị đạp một cước trúng ngực.

Đại Hoàng tử liền nhìn thấy trước mắt có một bạch nahr, lại nhìn thấy bạch ảnh kia chợt loé một cái, đạp bay hắc ảnh đang khống chế mình.

“Bạch Ngọc Đường!” Đại hoàng tử cả kinh.

Hắc y nhân kia vừa mới nghe đến tên Bạch Ngọc Đường liền xoay người muốn chạy ra cửa …. có điều hắn vừa mới chạy đến bệ cửa sổ đã bị Triển Chiêu chờ sẵn ở đó đạp lại rồi.

Hắc y nhân kia vừa mới ngã vào phòng đã thấy trước mắt có một thanh ngân đao cổ đặt trên cổ hắn rồi, Bạch Ngọc Đường lạnh giọng nói một câu: “Đứng yên!”

Hắc y nhân liền cứng ngắc đứng yên tại chỗ.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, người này mặc dù cũng là cao thủ, thế nhưng cũng không cao được đến cảnh giới của cái người giết Lục hoàng tử hôm đó, người này chẳng qua cũng chỉ là cao thủ bình thường mà thôi.

Triển Chiêu đưa tay giật tấm khăn che mặt của hắc y nhân ra —— Chỉ thấy đó là một người Bắc Hải bình thường mà thôi, cũng không có gì ấn tượng nhiều.

“Là ngươi?!” Đại hoàng tử giận đến độ định rút kiếm đâm chết hắn.

Kiếm liền bị Bạch Ngọc Đường bắt lại.

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái: “Ngoại trừ giết người, ngươi còn biết làm cái gì khác không?”

Đại hoàng tử giận dữ mà thu hồi kiếm lại, chỉ hắc y nhân kia một cái: “Hắn là thị vệ thân tín của Tam đệ!”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái —— Người của Tam hoàng tử?

“Ngươi giết hắn rồi thì chết không đối chứng?” Bạch Ngọc Đường có chút lo lắng cho cái trí thông minh kia của Đại hoàng tử.

“Sách ….” Đại hoàng tử kia còn đang tức giận không biết nói gì, đã thấy tên thị vệ kia trừng lớn hai mắt, tự vẫn rồi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu —– Tự sát sao?

“Ai!” Đại hoàng tử giận: “Sát thủ Tam đệ phái tới đương nhiên là tử sĩ, bị bắt rồi hắn thà tự vẫn chứ không để Tam đệ bị liên luỵ, dù sao thì hắn cũng chết, để cho ta đâm một đao cho đỡ giận không phải tốt sao, cũng để đập tan chút nhuệ khí của Tam đệ nữa!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, sau đso yên lặng lẽ lui sang một bên, ý là —— Ngươi đâm đi!

Đại Hoàng tử cầm kiếm nhìn tử thi trên đất một chút, giận đến độ vứt cả kiếm, nói với mấy thị vệ vừa mới chạy đến: “Đem ra ngoài xử lý đi!”

“Vâng!” Mấy thị vệ vâng lệnh mang thi thể xuống.

Nhìn dáng vẻ Đại hoàng tử lúc này còn thật lúng túng, thái giám bên cạnh mời ngự y đến xem xét vết thương cho hắn, ngự y cũng nói là hết sức nguy hiểm, còn chưa có mấy mạng là đã phải tạ ơn trời đất rồi.

Đại hoàng tử hỏi Triển Chiêu: “Chẳng lẽ là Tam đệ ta phái người đến hại hai vị huynh đệ của ta?”

Triển Chiêu vì muốn tránh sơ hở, lúc cùng lúc xuất hiện với Bạch Ngọc Đường ở Bắc Hải đều không nói chuyện, cho nên lúc này Đại hoàng tử hỏi hắn đương nhiên là cũng không nói.

Đại hoàng tử có chút khó hiểu mà nhìn Bạch Ngọc Đường: “Thị vệ này của ngươi không phải là Đệ nhất võ trạng nguyên sao? Tại sao không nói chuyện a? Là một tên câm?”

Bạch Ngọc Đường cũng lười nói nhảm với hắn, thuận miệng trả lời một câu: “Người giết hai huynh đệ của ngươi võ công cao hơn người này nhiều, tự bản thân ngươi cũng nên cẩn thận chút đi.” Nói xong rồi liền mang theo Triển Chiêu rời đi.

“Ai! Từ từ đã!” Đại hoàng tử ngăn Bạch Ngọc Đường lại, tay áo bung lên chắp phía sau, nói: “Từ trước đến giờ bản hoàng tử đều ân oán phân minh, nếu như ngươi đã cứu mạng của ta, nói đi, ngươi muốn tạ lễ thế nào?!”

Đại hoàng tử nói xong, lại không thấy Bạch Ngọc Đường trả lời, lại nói tiếp: “Bản hoàng tử có núi vàng núi bạc, ngươi muốn tạ lễ thế nào cũng đừng có ngại nói, ta cũng không muốn thiếu nhân tình của ngươi……”

Có điều hắn vừa nói xong, cũng chẳng thấy ai trả lời, chỉ thấy thái giám kia liền nhẹ nhàng kéo hắn một cái: “Điện hạ …..”

Đại hoàng tử quay đầu lại …. chẳng thấy Bạch Ngọc Đường ở sau lưng đâu hết.

“Người đâu rồi?” Đại hoàng tử nhìn bốn xung quanh bên ngoài một chút.

Thái giám kia bất đắc dĩ: “Thái tử điện hạ đã sớm đi rồi.”

Đại hoàng tử giận, một cước đạp bay cái ghế, có điều cũng động đến vết thương, đau đến độ nhăn mặt: “Đau chết ta!”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đi lên trên núi.

Triển Chiêu liền hỏi: “Như vậy xem ra, người hạ cơ quan cùng hoả phấn bên ngoài không phải là Đại hoàng tử.”

“Lão Đại này là tên thiếu tâm nhãn, chỉ là tên lỗ mãng bá đạo mà thôi.” Bạch Ngọc Đường nói: “Cũng không phải người khéo léo gì.”

“Vậy ngươi cảm thấy lão Tam sai người làm sao?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng lắc đầu một cái: “Ta vẫn luôn cảm thấy ….. hình như không phải.”

Triển Chiêu cười: “Ta cũng cảm thấy, thị vệ này mặc dù là người bên cạnh lão Tam nhưng chưa chắc đã là do lão Tam phái tới, cơ quan bên ngoài phủ của chúng ta cũng chưa chắc là do lão Tam bày.”

“Vậy ngươi cảm thấy là ai?” Bạch Ngọc Đường tò mò.

Triển Chiêu cười lạnh một tiếng: “Chiêu này cảm giác như mượn đao giết người mà thôi, mượn cơ hội này để gây cừu hận giữa Đại hoàng tử và Tam hoàng tử, để cho bọn họ tự mình giết lẫn nhau. Trong hoàng cung này cũng chưa xuất hiện qua chuyện các Hoàng tử đấu đá nhau mà giết người, này có thể thấy được đây chính là lần đầu tiên xuất hiện. Trước mắt đã chết hai hoàng tử, Đại hoàng tử thiếu chút đã bị cách chức, người được lợi nhất chính là Tam hoàng tử. Đây chính là cơ hội tốt nhất để giết Đại hoàng tử, thế nhưng cơ hội này cũng quá mạo hiểm, ta cảm thấy chỉ cần nhìn vào việc Tam hoàng tử chỉ dám sai người dẫn chúng ta đi vòng vèo trong Hoàng cung hôm đó thì cũng có thể thấy được, có lẽ hắn sẽ không dám mạo hiểm đến vậy. Lại nói tới, nếu như ngươi không tới đây, hai người bọn họ còn có thể nháo thế nào thì nháo, thế nhưng hiện giờ cả hai người đó còn phải liên thủ đối phó ngươi mới đúng …. cho nên chuyện lần này nếu xảy ra thì đối với ai cũng bất lợi. Việc thích khách kia tự vẫn có thể coi như là vì không muốn làm liên luỵ đến Tam hoàng tử, nhưng cũng có thể nói là đem tội danh này đổ hết lên đầu Tam hoàng tử, chính là chết không có đối chứng đi!”

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Chỉ tiếc đối phương ngàn tính vạn tính, cũng tính không ra có sư phụ ta ở đây đi.”

“Đúng vậy, có Thiên Tôn trấn giữ còn sợ gì ai giở trò a!” Triển Chiêu còn rất đắc ý.

“Mượn đao giết người, kích bác ly gián, một hòn đá ném chết nhiều con chim sao?” Bạch Ngọc Đường cau mày: “Là ai ra chủ ý này chứ?”

Triển Chiêu cười cười: “Dựa theo phương pháp dạy dỗ nhi tử của Hiên Viên Kiệt thì cả mười vị Hoàng tử này đều là những cái thùng cơm mà thôi, người có thể nghĩ ra biện pháp này không chỉ cần có đầu óc tốt mà tâm địa phải thật nham hiểm mới được!”

“Mượn đao! Ngươi suy nghĩ một chút, bên người mấy vị Hoàng tử này có tên tiểu nhân nào vừa âm hiểm lại giảo hoạt giúp đỡ một tay hay không?”

Bạch Ngọc Đường cau mày: “Ngươi nói Tuần Việt Bạch?”

Triển Chiêu cười một tiếng: “Tính cách của Hiên Viên Giác lúc ở Tây Bắc Hải quận chúng ta đã từng thấy qua, thế nhưng lần này, sau khi trở về ngươi có phát hiện hắn thay đổi không ít không? Mà cả đợt này cũng chẳng thấy tung tích đâu, mà Tuần Việt Bạch cũng khá khiêm tốn nữa.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Tuần Việt Bạch này tâm cơ thâm trầm lại còn âm hiểm …. nghe ngươi nói như vậy, nghĩ kỹ thì cũng rất giống như chủ ý của hắn.”

“Nhất định là hắn.” Triển Chiêu bĩu môi một cái.

Bạch Ngọc Đường tò mò: “Ngươi rất ít khi ghét một người như vậy đi.”

Triển Chiêu quay ngoắt mặt một cái: “Ghét nhất loại người như vậy!”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười: “Loại người thế nào?”

Triển Chiêu nghiến răng: “Luôn miệng giả nhân giả nghĩa khiến người khác bán mạng vì mình; coi mạng người như cỏ rác mà đem ra đánh cuộc thắng thua; miệng lúc nào cũng hô vang công đạo chính nghĩa nhưng thực tế lại luôn làm chuyện không phải của con người làm! Chắc chắn là hạng tiện nhân không cần cân nhắc!”

Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt lên, chỉ thấy ở trên núi xa xa, có người đang đi xuống.

Bạch Ngọc Đường liền nhẹ nhàng nói với Triển Chiêu đang cúi đầu nghiến răng mà càu nhàu: “Tiện nhân kia đang ở bên trên a.”

Triển Chiêu ngẩng đầu lên … quả nhiên nhìn thấy Hiên Viên Giác dẫn theo Tuần Việt Bạch, đang từ cách hai tầng cầu treo mà đi xuống, nhìn dáng vẻ đi …. còn rất vội vàng.