Long Đồ Án

Quyển 9 - Chương 210: Yêu Đế chi hoặc




Gần trưa, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã đến trà lâu mà Hiên Viên Phách hẹn trong thư kia.

Tiểu nhị của Trà lâu dẫn bọn họ lên lầu ba.

Hiên Viên Phách đã sớm chờ trong nhã gian, thấy có người đẩy cửa vào liền ngẩng đầu lên nhìn, vừa thấy có hai người cùng đi vào lại ngẩn người ra một chút, sau đó thì cười mà lắc đầu.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đến đối diện hắn ngồi xuống.

“Hai ngươi muốn cùng nhau vào cung sao?” Hiên Viên Phách hỏi.

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái.

Hiên Viên Phách chống cằm, nói: “Ân, cũng tốt, có thể chăm sóc cho nhau, cũng có thể đi truyền tin ra ngoài. Có điều, chuyện này cũng có thể dẫn tới hoài nghi …. Hai ngươi cần phải cẩn thận.”

Triển Chiêu gật đầu một cái.

“Ngày mai có thể gặp Hiên Viên Kiệt sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ân.” Hiên Viên Phách gật đầu: “Phụ hoàng ta sáng mai sẽ tới Tây Bắc Hải quận, thực ra thì hắn tới đều là tham dự võ thí mỗi năm tổ chức một lần mà thôi.”

“Võ thí sao?” Triển Chiêu tò mò: “Gần giống với thi Võ trạng nguyên sao?”

“Cũng không hẳn, Bắc Hải vốn trọng võ khinh văn, phụ hoàng ta rất thích xem tỷ võ. Hàng năm hắn đều yêu cầu các quận của chúng ta cử hội tỷ võ một lần, người đứng đầu mỗi quận sẽ đến lên kinh thành tỷ võ, người thắng cuối cùng sẽ đoạt được danh hiệu đệ nhất cao thủ Bắc Hải, từ đó có thể thuận lợi mà tiến vào triều nhậm chức, cũng có thể sẽ được mấy quận vương chúng ta chọn làm trợ thủ, tóm lại là tiền đồ rộng mở.”

“Hiên Viên Kiệt rất thích xem tỷ võ sao?” Triển Chiêu tò mò.

“Đúng vậy, phụ thân ta rất coi trọng chuyện tỷ võ, lần nào cũng sẽ đến xem.” Hiên Viên Phách gật đầu.

Ánh mắt Triển Chiêu đột nhiên sáng lên một cái, nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ta có đề nghị này.”

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, hình như hắn cũng đã lĩnh hội được ý đồ của Triển Chiêu: “Miêu nhi, ngươi muốn tham gia tỷ võ sao?”

Triển Chiêu gật đầu: “Nếu như ta cùng ngươi trà trộn vào cung, vạn nhất ta bị người ta nhận ra thì nhất định sẽ làm liên luỵ đến ngươi, như vậy chẳng phải là công toi sao? Mà cứ cho là ngươi thành công vào cung làm Hoàng tử thì chưa chắc Hiên Viên Kiệt đã cho ngươi quản lý sự vụ. Thế nhưng nếu như trước đó chúng ta giả như không quen biết nhau, ta đi tham gia tỷ võ, đến lúc đó nếu như ngươi thành công vào cung làm Hoàng tử rồi có thể danh chính ngôn thuận chọn ta làm trợ thủ bên cạnh ngươi, mà nói không chừng ta còn có cơ hội dò la nhân mã của hắn một chút trước, như vậy chẳng phải nhất cử lưỡng tiện hơn sao.”

Hiên Viên Phách gật đầu: “Kế này rất tốt, cũng không khiến cho phụ hoàng ta hoài nghi.”

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, biện pháp này của Triển Chiêu đúng là không tệ, thế nhưng …. hắn vẫn có chút lo lắng.

“Ngươi vẫn nên lo cho chính mình đi.” Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường vẫn còn lo lắng, liền nhắc nhở hắn: “Cho dù ta có đoạt hạng nhất cũng chưa chắc đã phải ở bên cạnh Hiên Viên Kiệt, nhưng ngươi thì khác, gần vua như gần cọp, hơn nữa hắn lại còn là một bạo quân nữa.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái.

“Chuyện dự thi của Triển huynh cứ để ta an bài, việc này rất dễ làm.” Hiên Viên Phách vừa nói vừa nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ngươi có nghĩ xem làm thế nào để tình cờ gặp mặt phụ hoàng ta không?”

Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái, ý là ——- Chưa từng nghĩ qua.

Hiên Viên Phách đỡ trán ——– Qủa nhiên.

“Bạch Ngọc Đường nhà ngươi dù sao thì cũng là một hiệp khách, lại ngàn dặm chạy tới Bắc Hải này hẳn là phải có nguyên nhân.” Hiên Viên Phách nói: “Phụ hoàng ta mỗi lần đến ngoại trừ việc xem tỷ võ thì cũng thích đến một số chỗ khác, có điều cũng không phải là đi xem xét việc trong thành, hay đến trà lâu uống trà, mà thường đến cầm quán gì đó …..”

“Cầm quán sao?” Triển Chiêu tò mò: “Hiên Viên Phách thích đánh đàn sao? Có vẻ không xứng lắm với cái thân phận bạo quân của hắn đi.”

“A, điểm này ta cũng cảm thấy khó hiểu.” Hiên Viên Phách nói: “Hắn thích đến cầm quán nghe đàn. Thế nhưng cũng không đặc biệt thích bài nào, tóm lại là chỉ tùy tiện nghe mà thôi.”

Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn người một chút, sau đó lại móc từ hà bao đeo bên hông của mình ra một cuộn giấy. Đây chính là một trong những đồ mà Ngân Yêu Vương cho hắn, được buộc lại, Bạch Ngọc Đường lúc trước có mở ra xem qua, chỉ có mấy câu cầm phổ.

Bạch Ngọc Đường là người tinh thông âm luật, lúc trước nhìn qua đã cảm thấy cuốn cầm phổ này là lạ, hình như không được hoàn chỉnh lắm, cũng không hiểu tại sao Ngân Yêu Vương lại cho hắn. Thế nhưng bây giờ khi nói đến đàn …. Nói không chừng đây cũng là một cơ hội.

Bạch Ngọc Đường hỏi Hiên Viên Phách: “Bình thường Hiên Viên Kiệt thích đến chỗ nào nghe đàn nhất?”

“Hắn thường đến cầm quán ngay cạnh vương phủ của ta, Tuyết tùng cầm ở Bắc Hải rất được yêu thích, hàng năm đều có rất nhiều người từ bên ngoài đến đây mua đàn, cũng thường có chút tài tử giai nhân đến đây thử cầm, phụ hoàng ta thích nhất là nghe người ta thử đàn.”

Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái: “Vậy ta cũng đi mua đàn, thuận tiện thử đàn một cái.”

“Ngươi đã chuẩn bị thì tốt rồi.” Hiên Viên Phách gật đầu một cái, cười hỏi: “Triệu Phổ trở về Hắc Phong Thành rồi a?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái —– Tin tức của ngươi cũng rất linh đi.

“Đối với người Tây Bắc chúng ta mà nói, Triệu Phổ là người không thể không có, hắn đột nhiên xuất hiện ở Hắc Phong Thành, đương nhiên khiến người ta cần phải suy nghĩ.” Hiên Viên Phách nói: “Chuyện của Mạnh Thanh ta tạm thời không để lộ ra ngoài, phụ thân ta cũng chẳng thèm quan tâm sống chết của nhi tử thế này, có thể hắn không không hề nhớ rõ Mạnh Thanh là ai nữa, cho nên cũng sẽ không đi tìm hiểu về các ngươi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái.

“Mặt khác, Triệu Trinh cũng rất tinh a.” Hiên Viên Phách cười nhạt: “Hắn đã rất cao tay cho người điều tra về Bắc Hải.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng sửng sốt.

“Như vậy, một mặt Triệu Phổ trở về biên cương có thể giải thích được, mặt khác cũng khiến phụ hoàng ta nghi ngờ, trong cung liệu có nội gian hay không.” Hiên Viên Phách nói.

“Vậy chẳng phải ngươi sẽ gặp nguy hiểm sao?” Triển Chiêu hỏi.

“A!” Hiên Viên Phách cười lạnh một tiếng: “Làm nhi tử của hắn, ngày nào mà chẳng có nguy hiểm, đã sớm tạo thành thói quen rồi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều được sinh ra trong gia đình hạnh phúc, gia sự thuận hòa, từ nhỏ cũng được phụ mẫu vô cùng sủng ái, vì vậy bọn họ cũng không quá hiểu loại phòng bị phụ thân giống như phòng địch này của Hiên Viên Phách, sự lạnh lùng này làm sao để luyện ra.

“Không cần lo, huynh đệ của ta nhiều như vậy, ai cũng có dị tâm, bọn họ làm những gì bí mật không muốn để cho người ta biết thì chỉ có bọn họ mới biết.” Hiên Viên Phách cầm chén trà lên uống một ngụm, nói tiếp: “Nếu như nói trong lòng có quỷ hoặc là sau lưng giở trò quỷ thì mấy huynh đệ kia của ta còn cao tay hơn ta nhiều, muốn điều tra cũng không có tra được gì từ ta.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút không nói nổi, có một số người sống là muốn làm cho người nhà của mình được hạnh phúc, thế nhưng lại có một số người sống là để diệt trừ người thân của mình.

“Vậy cứ quyết định như vậy đi.” Bạch Ngọc Đường cảm thấy cũng chẳng có gì cần phải nói nữa, liền đứng lên chuẩn bị đi.

“Ai…” Hiên Viên Phách hình như cảm thấy mất hứng: “Ngươi cũng thật lãnh đạm đi, chẳng thú vị chút nào a.” Vừa nói lại vừa hỏi Triển Chiêu: “Ngươi lúc nào cũng ở chung với hắn như vậy mà không cảm thấy buồn chán sao?”

Triển Chiêu nhìn Hiên Viên Phách một chút, cười nhạt: “Có sao? Rất thú vị a.”

Hiên Viên Phách tự tiếu phi tiếu mà gật đầu một cái: “Qủa nhiên tình nhân trong mắt hóa Tây Thi … Nga, không đúng, hóa Phan An đi.”

“Điểm này quận vương nói sai rồi.” Triển Chiêu khẽ mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường: “Phan An cũng tuyệt đối không có đẹp bằng hắn.”

Bạch Ngọc Đường nhìn trời.

Hiên Viên Phách nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, thấy hắn phản rất bình thường mà cảm thấy bất ngờ, thì ra là Triển Chiêu nói hắn sẽ không nổi giận a ….. Những lời này nếu như là từ miệng một người khác nói ra, nhất định Bạch Ngọc Đường đã làm thịt người đó rồi, quả nhiên trong mắt của hắn, địa vị của Triển Chiêu hoàn toàn bất đồng a.

…………..

Sau khi rời trà lâu, hai người vì muốn đề phòng người khác nhìn ra sơ hở cho nên cả ngày đều buồn chán ngồi ở trong phòng nghỉ ngơi.

Triển Chiêu nằm xuống ngủ bù, Bạch Ngọc Đường thì ngồi bên cạnh bàn, nghiên cứu cầm phổ cùng những thứ khác Ngân Yêu Vương cho hắn, có rất nhiều thứ nhìn qua căn bản đều chẳng có chút ích lợi nào.

Bạch Ngọc Đường cẩn thận nhìn một chút, cầm phổ này có thể là ngày mai sẽ dùng đến. Còn những thứ khác thì sao đây ….

Đang suy nghĩ, hắn theo bản năng mà sờ lên cái nhẫn có hình hoa mai bằng san hô đang đeo trên tay kia …. Vốn chỉ động nhẹ một cái thôi, thế nhưng đột nhiên ….

“Tê ….” Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm thấy nhói đau ở tay.

Triển Chiêu nghe được động tĩnh liền lập tức mở mắt nhìn sang.

Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đang vội vàng tháo chiếc nhẫn xuống, nhìn ngón tay của mình.

“Sao vậy?” Triển Chiêu đứng dậy chạy tới.

Vừa nhìn đã thấy trên ngón tay cái bàn tay trái của Bạch Ngọc Đường, chỗ đeo nhẫn kia lại xuất hiện một ấn ký màu đỏ.

“A?” Triển Chiêu tò mò mà nhìn ngón tay hắn: “Sao lại xuất hiện được?”

Bạch Ngọc Đường cầm chiếc nhẫn kia lên xem xét một hồi, chỉ thấy trong chiếc nhẫn có một bộ cơ quan, bên trong có mấy chiếc châm nhỏ giống như kim châm dùng để săm mình. Mà bên trong cánh hoa nhìn giống như màu đỏ kia lại là dùng để cất giấu mực đỏ các loại. Lần này, trên ngón tay cái bàn tay trái của Bạch Ngọc Đường liền xuất hiện một ấn ký mày đỏ nhỏ như hạt đậu.

Triển Chiêu cầm khăn ướt lau cho hắn nửa ngày, sau đó cau mày: “Lau không hết a.”

Bạch Ngọc Đường vẫy tay, nói: “Đừng lo, trở về bảo Công Tôn xem một chút là được rồi, nếu có thể xóa bỏ thì xóa bỏ, còn nếu không chờ qua mấy ngày nữa ta liền đốt rụng nó.”

“Không được!” Triển Chiêu vội vàng xua tay: “Sẽ để lại sẹo đó.”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười: “Chỉ ở trên tay ……”

“Tay cũng không được a! Biến dạng đó!” Triển Chiêu nghiêm túc nói.

“Bạch Ngọc Đường không hiểu nổi: “Tay cũng có biến dạng sao?”

“Biến dạng tay chứ sao!” Triển Chiêu trả lời cũng vô cùng nghiêm túc.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ mà nhìn Triển Chiêu —– Rõ ràng là Mèo này vừa mới tỉnh ngủ cho nên lại bắt đầu ba hoa đùa giỡn.

“Đúng rồi.” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Ngươi tham gia tỷ võ thì không thể dùng Cự Khuyết, vậy phải làm sao bây giờ?”

“Tìm đại một thanh kiếm dùng chứ sao.” Triển Chiêu tỏ ý cái này cũng chẳng phải chuyện to tát gì.

“Ngươi muốn giả bộ không quen biết ta, vậy thì cũng không thể dùng thân phận sư đệ của ta rồi, vậy ngươi chuẩn bị dùng thân phận gì đây?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ừ, tên giả ta đã nghĩ ra rồi. Có điều còn phải xem tình huống thế nào đã.” Triển Chiêu cười híp mắt: “Ta dùng tên giả là Ân Thập Nhị đi!”

Bạch Ngọc Đường có chút không theo kịp suy nghĩ của hắn, hồi lâu sau mới khó hiểu mà hỏi: “Họ Ân là lấy theo Ân Hầu thì ta có thể hiểu được, nhưng vì sao lại gọi là Thập Nhị?”

Triển Chiêu cười một tiếng: “Vị trí của con Chuột trong mười hai con giáp không phải xếp thứ 12 sao a.”

Bạch Ngọc Đường nhịn cười: “Sao không gọi là Ân Thập Tam, Mèo đứng thứ 13 mà.”

Triển Chiêu liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường: “Thập Tam rất khó nghe!”

“Thập Nhị cũng đâu có dễ nghe chút nào.” Bạch Ngọc Đường mặc dù ngoài miệng không tán thành thế nhưng khóe miệng lại nhếch lên vui vẻ a.

Triển Chiêu nhìn khóe miệng Bạch Ngọc Đường mang theo nhàn nhạt tiếu văn, tâm tình cũng tốt lên một chút, mỗi lần Bạch Ngọc Đường cười, đặc biệt là khi hắn cười thật vui vẻ thì hai bên khóe miệng đều mang chút tiếu văn, ai nhìn thấy cũng cảm thấy tâm trạng thoải mái lên rất nhiều a, Chuột thật xinh đẹp biết bao nha!

Bạch Ngọc Đường đưa tay ra sờ sờ đầu Triển Chiêu đang ngẩn người. Triển Chiêu nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng mà căn dặn một câu: “Lúc tỷ võ nhớ phải cẩn thận.”

Triển Chiêu thiêu mi một cái: “Sợ ta thất bại a?”

Bạch Ngọc Đường cười: “Không phải ta sợ ngươi thua, ta chỉ sợ ngươi quá lợi hại, Hiên Viên Kiệt nhìn thấy rồi lại chọn đi làm Tướng quân gì đó thì thật phiền toái.”

“Đó không phải quá tốt sao!” Triển Chiêu thiêu mi: “Tiến thẳng vào trong quân của hắn dò la tin tức luôn!”

Hai người đang nói chuyện đột nhiên lại nghe thấy một trần thanh âm “ong ong” truyền tới.

Triển Chiêu nhanh chóng đứng lên mở cửa sổ ra, một con Kim Xác Tử bay vào, Ân Hầu cùng Thiên Tôn cũng đến, vừa vào phòng đã giũ xuống một thân đầy tuyết.

“Di? Sao lại có tuyết rơi a?” Triển Chiêu ghé đầu ra bên ngoài nhìn qua, khí hậu bên ngoài cũng coi như rất thất thường.

“Bắc Hải chính là như vậy, khí hậu có chút giống với Thiên Sơn.” Thiên Tôn đến bên cạnh bàn ngồi xuống, hỏi xem kế hoạch của bọn Bạch Ngọc Đường thế nào.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đem việc chia nhau hành động ra nói qua một lần, Thiên Tôn cùng Ân Hầu cũng đều cảm thấy được chuyện này khá ổn, so với việc cùng nhau vào cung tỷ lệ thành công có cao hơn một chút.

“Vừa đúng lúc, ngươi cầm cái này đi.” Ân Hầu lấy từ trong bọc hành lý tùy thân ra một thanh kiếm giao cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu chỉ thấy đó là một thanh cổ kiếm, cũng chưa từng thấy qua bao giờ, thế nhưng khi cầm chuôi kiếm rút ra một cái, nháy mắt đã cảm thấy hàn khí bức người rồi.

“Đây là …..” Triển Chiêu kinh ngạc nhìn Ân Hầu.

“Trảm Tuyết Kiếm.” Ân Hầu nói: “Một thanh kiếm mà trước kia ta đã từng dùng, ngươi không thể dùng Cự Khuyết lúc này, ta sẽ giữ Cự Khuyết giúp ngươi, bây giờ ngươi cứ tạm thời dùng thanh kiếm này. Thuộc tính, độ dài cùng trọng lượng của nó rất giống với Cự Khuyết, ngươi dùng nó hẳn sẽ quen tay thôi.”

Triển Chiêu gật đầu một cái, nhận lấy kiếm.

Thiên Tôn vẫn còn nghiên cứu cái ấn ký trên tay của Bạch Ngọc Đường: “Ai nha, Yêu Vương làm cái gì vậy a, sao lại hại đồ đệ ta biến dạng chứ!”

Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn một chút, lại nhìn Triển Chiêu đang gật đầu bên cạnh một chút —— Ý nghĩ thật giống nhau.

Ngay đêm đó, mọi người đều ngủ thiếp đi rất nhanh, tất cả đều có chung một mục đích dưỡng thần thật tốt để còn tiếp tục kế hoạch, sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều dậy thật sớm, mà nói chính xác là …….. bị một loạt tiếng ồn ào dựng dậy từ rất sớm.

Hai người hé cửa sổ ra một chút xíu để nhìn ra ngoài, vừa nhìn ra đã thấy một cảnh tượng vô cùng quỷ dị.

Chỉ thấy bên ngoài đầy một đường đều là người.

Những người này hẳn là dân chúng Bắc Hải quận, bọn cũng không có đứng mà là đang quỳ, hai tay úp, đầu cúi rạp xuống đất, giống hệt như lúc hành lễ vậy, mọi người đều đang quỳ đầy hai bên đường, trong miệng lại không ngừng mà tung hô: “Vạn tuế … vạn vạn tuế ….”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn nhau một cái, đồng thời cũng cảm thấy từ trong không khí có một luồng hơi lạnh băng lãnh vô cùng thoát ra ….. những bông tuyết lại tứ tán bay, thế nhưng lúc này rõ ràng là có mặt trời, hơn nữa cũng không có tuyết rơi mới đúng.

“Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày với Triển Chiêu, ý bảo hắn nhìn ra nơi xa.

Chỉ thấy ở nơi xa, một đội mã xa hùng tráng đi đến. Xa giá to lớn khí phách, kể cả kích thước cũng chẳng khác nào xa giá đi tuần của Triệu Trinh, chỉ có cái không giống chính là biểu tượng Hoàng quyền ở phía trước không có màu vàng mà tất cả đều được làm bằng màu trắng, tất cả cứ phất phơ trong tuyết như vậy khiến cho người ta cảm thấy có chút chói mắt.

Trước sau mã xa đều có một đoàn quân binh thật lớn, vô cùng khí phái, tất cả quân binh đều được trang bị khôi giáp ngân sắc, cưỡi bạch mã, nhìn rất có tinh thần.

“Ngay cả nghi thức diễu hành cũng phô trương vậy sao.” Triển Chiêu có chút lo lắng: “Hiên viên Kiệt trọng võ khinh văn, nhìn binh mã của hắn có vẻ sức chiến đấu rất tốt a.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, hai người cùng nhau thảo luận, lại thấy Thiên Tôn cùng Ân Hầu ở phía sau không có động tĩnh gì.

Hai người theo bản năng mà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai hàng lông mày của Ân Hầu cùng Thiên Tôn nhíu chặt, tậm sự có vẻ trầm trọng.

“Sao vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi Thiên Tôn.

“Ách ….” Thiên Tôn lắc đầu nói: “Có gì đó không đúng lắm!”

“Đúng vậy!” Ân Hầu cũng cảm thấy không ổn: “Sao lại có thể như vậy?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, hai người này nói cái gì không đúng a?

“Chỗ nào không đúng vậy?” Hai người đồng thanh hỏi.

“Người trong mã xa này chính là Hiên Viên Kiệt sao?” Ân Hầu hỏi.

“Hẳn là đúng đi, Bắc Hải cũng chỉ có một Hoàng đế a.” Triển Chiêu gật đầu.

“Vậy thì vô cùng không ổn a!” Thiên Tôn cau mày: “Người bên trong này là cao thủ cỡ ta cùng Lão Qủy này.”

Ân Hầu cũng gật đầu: “Người này rất khả nghi!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng sửng sốt: “Làm sao có thể?!”

“Đúng là không hợp lý, thế nhưng chắc chắn cao như vậy.” Thiên Tôn cảnh cáo Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: “Hai ngươi ngàn vạn lần không được mạo hiểm thử đi ám toán hắn nghe chưa, bởi vì lấy công phu của hắn, hắn hoàn toàn có thể giết được các ngươi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cau mày.

“Lúc hai ngươi đối phó hắn cần phải cẩn thận.” Ân Hầu sờ cằm: “Nội lực này thật quen thuộc a.”

“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy hình như đã gặp phải ở đâu đó rồi.” Thiên Tôn nói: “Thật kỳ quái a ….”