Long Đồ Án

Quyển 8 - Chương 203: Ngọt ngào




Một ngày bận rộn của Bạch Ngọc Đường cũng đâu phải đã kết thúc bằng mấy nụ hôn “đền bù” của Triển Chiêu, sau khi dùng xong cơm tối vẫn còn tiếp tục nữa.

Chúng lão gia tử Ma cung sau khi dùng xong cơm tối lại bắt đầu thay phiên nhau “nghiệm thu” thành quả, mỗi người đều thay phiên đến tìm Bạch Ngọc Đường để thử công phu.

Cũng không biết là Bạch Ngọc Đường đang so chiêu hay đùa giỡn cùng Chúng lão ở trong sân mà lúc thì bay lên, khi thì nhảy xuống, thoắt cái đã đến nửa đêm, Triển Chiêu lo lắng muốn chết cũng không làm được gì, cứ tiếp tục như vậy có khi Bạch Ngọc Đường còn chưa có kịp tư đấu với Mạnh Thanh đã bị bọn họ làm cho mệt chết rồi đi?

Cuối cùng, vẫn là Tiểu Tứ Tử không cách nào nhìn nổi nữa, chạy vào trong sân kêu lên: “Bạch Bạch sắp mệt chết rồi nha!”

Chúng Ma đầu cùng sửng sốt, Triển Chiêu nhanh chóng chạy đến đoạt lại Bạch Ngọc Đường, kéo hắn vào phòng, đóng cửa lại, giấu hắn đi không cho Chúng Ma đầu gặp hắn nữa.

Bạch Ngọc Đường ngồi cạnh bàn uống trà, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một lát rồi.

Tiểu Tứ Tử mấy ngày này được “nuôi nhờ” ở chỗ Triển Chiêu, lúc này bé đang đứng trên một cái ghế ngồi cạnh bàn, bóp bóp bả vai cho Bạch Ngọc Đường, còn nói: “Bạch Bạch, thúc sắp mệt chết rồi a!”

Bạch Ngọc Đường mỉm cười nhìn Tiểu Tứ Tử một chút.

Tiểu Tứ Tử ôm lấy cổ hắn mà cọ —– Bạch Bạch cười lên vô cùng đẹp nha!

Triển Chiêu ngồi trên ghế đối diện, nâng ly mà cười bé: “Tiểu Tứ Tử, sao lúc nào cháu cũng cọ cọ người ta thế?”

“Phụ thân nói vận khí của cháu đặc biệt tốt, cho nên cháu cọ cọ những người cháu thích nhiều một chút, như vậy thì vận khí của mọi người cũng tốt hơn a.” Tiểu Tứ Tử vừa cười híp mắt vừa nói, lúc này mọi người lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

Triển Chiêu vừa mới nói câu “Vào đi” thì đã thấy Tiêu Lương ôm một cái gối đầu mở cửa ra, còn đứng ở cửa lấm lét nhìn vào.

Thấy có Tiểu Tứ Tử ở đây, Tiêu Lương liền cười hì hì mà nhìn Triển Chiêu, lầm bầm nói: “Đệ đến ngủ ké được không?”

Triển Chiêu cười cười, chỉ chỉ giường nhỏ bên kia, nói: “Ngủ đó đi.”

Tiêu Lương lập tức cười toe toét mà chạy vào, đặt gối đầu xuống, sau đó chạy tới xoay quanh Tiểu Tứ Tử.

Bạch Ngọc Đường cũng không để Tiểu Tứ Tử tiếp tục đấm bóp cho mình nữa, bảo bé chơi với Tiêu Lương một lát đi.

Hai tiểu hài nhi liền ôm Tiểu Ngũ chạy sang một bên nói chuyện phiếm, Triển Chiêu ngồi xuống bên cạnh Bạch Ngọc Đường, vươn ngón tay thon mà chọc chọc cánh tay Bạch Ngọc Đường: “Có mệt không?”

Bạch Ngọc Đường liền xấn tới: “Mệt mỏi lắm!”

Triển Chiêu véo má hắn, ý bảo —— Có Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử ở đây.

Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn sang hai tiểu hài nhi một cái, chỉ thấy hai bé đang cùng chơi một con quay thật tinh xảo, hình như là chiều nay Chúng lão Ma cung đưa cho Tiểu Tứ Tử thì phải.

Triển Chiêu cũng đang nhìn hai đứa đây, hắn nhìn con quay kia một chút, khi nhỏ mình cũng đã chơi rồi …. Trong Ma cung có mấy Lão gia tử rất có bản lĩnh, lại còn có thể làm ra nhiều loại đồ chơi thật đặc biệt.

Hắn còn đang nhìn rất chăm chú, đột nhiên lại thấy trên má truyền đến cảm giác ấm áp.

Triển Chiêu ngẩn người, quay đầu lại đã thấy mặt Bạch Ngọc Đường gần ngay trước mắt, sau đó, khuôn mặt cùng đôi mắt đẹp đến độ khiến người ta ngất ngây kia đột nhiên hơi nghiêng một chút, lại gần thêm chút nữa ….. Triển Chiêu liền cảm thấy, trên môi nóng lên ——- Hương vị của Hải Sâm lại tới nữa rồi, dĩ nhiên đó cũng không phải là loại Hải Sâm vừa ẩm ướt lại vừa lành lạnh, mà là Hải Sâm được nấu chín lên rồi ….. nóng bỏng, còn mang đến cảm giác siêu cấp ngọt ngào nữa.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương ngẩng mặt lên nhìn …. Chỉ thấy Triển Chiêu đang chống má nhìn chén trà, Bạch Ngọc Đường thì chuyên chú uống trà, có phải vừa rồi hai người họ xán lại gần nhau không a? Động tác thật nhanh nha!

Tiêu Lương cũng cảm thấy buồn bực, trời cũng không có nóng a, tại sao tai hai người đó lại hồng như vậy, cả mặt cũng đỏ nữa?

Lại chơi thêm một lúc nữa, Tiêu Lương liền chạy đến bên cạnh bàn vừa uống trà vừa hỏi: “Bạch đại ca.”

Bạch Ngọc Đường nhìn bé: “Sao?”

“Chiều nay có phải huynh học được rất nhiều công phu không a?”

Bạch Ngọc Đường cười cười, gật đầu: “Đúng vậy, cũng không ít.”

“Thật ngưỡng mộ a.” Tiêu Lương ngồi bên cạnh hắn.

Bạch Ngọc Đường cười cười: “Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ không có dạy đệ sao?”

“Dạy rất nhiều.” Tiêu Lương gật đầu: “Nhưng mà đệ cũng không có cơ hội giao chiến với ai.”

“Muốn giao chiến sao?” Triển Chiêu hỏi bé.

“Vâng.” Tiêu Lương quẹt miệng: “Cửu Cửu nói, không có kinh nghiệm thực chiến thì có võ công cũng bằng không! Thế nhưng không có ai đánh với đệ, Ảnh vệ thì không đánh thật với đệ, mà Lâm Hoả Kê thì lại cười nhạo đệ.”

“Triệu Phổ thì sao?” Triển Chiêu tò mò.

Tiêu Lương bĩu môi: “Cửu Cửu nói công phu của đệ quá kém, học giỏi chút nữa hắn mới đánh với đệ.”

Triển Chiêu cười, chọc chọc bé: “Đệ muốn tìm người đánh cùng không phải quá dễ sao? Ba trăm người, mỗi ngày đổi một người, thế nào?”

“Thật a?” Tiêu Lương há to miệng.

Triển Chiêu dẫn bé ra cửa, nói: “Có điều giá cũng cao lắm đó.”

“Giá cao là sao.” Tiêu Lương rất hiếu kỳ.

Triển Chiêu khoanh tay: “Phải học tiếng mèo kêu, càng đáng yêu càng tốt.”

“Mèo kêu …” Tiêu Lương còn chưa hiểu nổi thì Tiểu Tứ Tử đã đi đến ngoài cửa, dùng thanh âm non mềm dễ nghe mà kêu một tiếng: “Mieo ô ~~”

Sau đó, mọi người liền nhìn thấy một thân ảnh màu lam từ trên tường nhảy xuống, ngoẹo đầu núp sau một thân cây mà nhìn về phía trong phòng.

Triển Chiêu vẫy vẫy tay: “Lam di.”

Lam Hồ Ly cười híp mắt xách váy chạy đến.

Tất cả mọi người đều đã phát hiện ra, mấy vị di nương của Triển Chiêu đều có những đặc điểm khác nhau, Hồng Cửu Nương cứ đến đâu là nhào lên người ta đến đó, còn Lam Hồ Ly thì lại thích xách váy chạy tới chạy lui.

Triển Chiêu đẩy Tiêu Lương đến trước mặt Lam Hồ Ly, nói: “Tiểu Lương Tử muốn luyện công, nói muốn tìm người so chiêu a.”

“Nga a a a …” Lam Hồ Ly đưa tay véo mũi Tiêu Lương một cái, nói: “Chuyện này dễ a, hôm nay Lam di bồi ngươi a.”

Lam Hồ Ly mang Tiêu Lương vào trong sân cùng so chiêu, thật ra thì, nói thẳng ra là Lam di đang trêu chọc bé, thế nhưng Tiểu Lương Tử cũng cảm thấy đánh quá đã, mà động tĩnh bên này cũng thu hút không ít người đến vây xem, còn có không ít người nghĩ kế cho Tiêu Lương, dạy bé làm sao để đánh thắng Lam Hồ Ly.

Tiểu Tứ Tử thì ngồi ngoài cửa cổ vũ cho Tiêu Lương.

Triển Chiêu trở lại trong phòng, liền thấy Bạch Ngọc Đường đã nằm trên giường ngủ thiếp đi rồi.

Triển Chiêu nhẹ nhàng đắp kín chăn cho hắn, lại hạ màn giường xuống, ngồi bên cạnh, sau đó hai tay chống cằm mà nhìn dung nhan khi ngủ của Bạch Ngọc Đường —– Chuột này thật đẹp trai a! Gương mặt hoàn mỹ không một chút tỳ vết nào hết á.

“Nhìn nữa con ngươi cũng rớt xuống đó.”

Sau lưng Triển Chiêu lúc này đột nhiên lại có tiếng nói vang lên.

Triển Chiêu cả kinh quay đầu lại, nhìn thấy thì ra là Ân Hầu.

Ân Hầu cũng liếc mắt nhìn một cái, thấy được Bạch Ngọc Đường quả nhiên mệt mỏi lắm rồi, cười mà lắc đầu một cái, đi tới cạnh bàn ngồi xuống uống trà.

Triển Chiêu cũng đi qua bồi hắn, châm trà cho hắn.

Ân Hầu ngồi xuống, hỏi: “Con cùng Bạch Ngọc Đường tiến triển không tệ a.”

Triển Chiêu ngẩn người, nhìn Ân Hầu.

Ân Hầu nói: “Không cần lo lắng, không ai có thể ngăn cản được hai đứa đến với nhau.”

Triển Chiêu có chút giật mình: “Thật sao?”

“Ngân Yêu Vương đã từng nói qua, truyền nhân của ta cùng Thiên Tôn chính là trời sinh một đôi, duyên phận này của hai con là ngàn năm cũng không dứt nổi.”

Triển Chiêu há to miệng: “Ý là con cùng Chuột kia có thể sống một ngàn năm sao?”

Ân Hầu nhìn trời: “Đó cũng không phải là trọng điểm.”

Triển Chiêu cười, hỏi Ân Hầu: “ Vậy cho nên khi Người cùng Thiên Tôn thấy chúng con ở chung một chỗ mới thần thần bí bí sao?”

Ân Hầu bật cười: “Ta che giấu rất tốt, có điều Lão Quỷ kia vẫn giấu không được.”

Triển Chiêu thiêu mi.

Sau đó hai người lại tiếp tục uống trà.

Ân Hầu hỏi Triển Chiêu: “Lo lắng a?”

Triển Chiêu từ trạng thái thất thần cũng đã khôi phục lại tinh thần rồi, cười khổ mà gật đầu một cái: “Nói đến đơn đả độc đấu, cho dù nội công của Mạnh Thanh có rất cao con cũng không lo Ngọc Đường thất bại, thế nhưng Mạnh Thanh quá ti tiện, lại còn bắt Khôn gia gia làm con tin, con sợ Ngọc Đường phải chịu thua thiệt.”

Ân Hầu nhìn Triển Chiêu một lúc lâu, cười nói: “Thật ra thì, con có phát hiện hay không?”

“Phát hiện cái gì a?” Triển Chiêu nghiêm túc hỏi, tâm nói chẳng lẽ đã bỏ qua đầu mối nào.

“Ngay từ khi bắt đầu, con đối với Bạch Ngọc Đường cũng đã khác với mọi người rồi.” Ân Hầu nói.

Triển Chiêu mở to mắt nhìn.

“Con gọi ta là gì?”

“Ngoại công a.”

“Gọi Hồng Cửu Nương thì sao?”

“Hồng di.”

“Gọi bọn Triệu Phổ?”

“Bình thường gọi cả tên họ.”

“Đây chính là điều quan trọng nhất.” Ân Hầu nói: “Từ nhỏ đến lớn, con gọi ai cũng đều gọi cả họ hoặc bối phận của người ta. Cho dù là cùng bối phận, hay là nhỏ tuổi hơn, dù gọi ai con không gọi “Ca” cũng là gọi “Đệ”, từ trước đến giờ, ta chưa từng thấy con gọi ai đó mà không kèm theo cả họ, chưa bao giờ con gọi một người nào đó mà chỉ đơn giản là gọi tên của người ấy thôi.”

Triển Chiêu hơi sững sờ.

Ân Hầu sờ sờ đầu hắn: “Yên tâm đi, Ngân Yêu Vương đã từng nói qua, chỉ cần hai con ở bên nhau, dù khó khăn đến thế nào cũng có thể vượt qua tất thảy.”

Triển Chiêu nhìn Ân Hầu.

Ân Hầu cười một tiếng: “Nếu thật sự lo lắng thì đi theo hắn đi, không sao đâu.”

Triển Chiêu nhìn màn giường một chút, không biết Bạch Ngọc Đường có ngại mình đi theo không.

“Dĩ nhiên là hắn sẽ không ngại.” Ân Hầu cầm cái ly: “Con cũng đâu phải ngoại nhân, hơn nữa, nếu như có con ở đó, có khi hắn đánh lại càng hăng hái hơn ấy chứ.”

Triển Chiêu nhịn không được mà cười một tiếng, cầm cái ly uống trà, tiếp tục nhìn về phía màn giường.

Mà lúc này bên trong màn giường tưởng chừng sóng yên biển lặng kia, Bạch Ngọc Đường nghiêng người quay mặt vào trong nằm, khoé miệng cũng không thể cưỡng lại hơi khơi mào một chút, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng chọc chọc cái bụng một tiểu hoa miêu không biết chui vào trong giường từ khi nào, lại còn đang dụi dụi đầu vào người hắn.

Tiểu hoa miêu kia còn cọ cọ cánh tay hắn, le cái lưỡi màu hồng liến liếm móng vuốt của mình, sau đó thoải mái mà chọn một tư thế, tiếp tục dụi dụi đầu vào Bạch Ngọc Đường mà ngủ ngon.

Bạch Ngọc Đường cũng hơi nhắm mắt lại …. chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Trong sân, mọi người không ngủ được tụ tập càng lúc càng nhiều.

Triệu Phổ cũng lôi Công Tôn vẫn luôn ngồi lỳ trong phòng nghiên cứu dược vật ra ngoài nhìn, thấy Tiêu Lương cùng Lam Hồ Ly đánh hăng hái như vậy, Triệu Phổ cũng thêm vài phần thưởng thức đối với tiểu tử này. Đừng nhìn Tiêu Lương tuổi còn nhỏ, nội lực không cao, đương nhiên đây là so với những cao thủ có mặt ở đây, thế nhưng đầu óc nó rất linh hoạt, phản ứng cũng mau, cho nên đối phó nó cũng không dễ chút nào.

“Ai nha, tiểu hài nhi này thật chẳng khác nào tiểu hầu tử a, động tác cũng nhanh như vậy.” Thiên Tôn khoanh tay góp sang đây xem náo nhiệt, sau đó lại đánh mắt nhìn xung quanh một lượt, Ngọc Đường nhà hắn đâu rồi?

Chạy đến cửa phòng, chỉ thấy Ân Hầu và Triển Chiêu còn đang trò chuyện, màn giường đã được hạ xuống.

Thiên Tôn nhíu mày, vọt đến bên mép giường.

Triển Chiêu tò mò mà nhìn Thiên Tôn, không biết hắn đang định làm gì.

Chỉ thấy Thiên Tôn hé mở chút xíu màn giường, tiến đến gần nhìn xem.

Triển Chiêu buồn bực, hắn nhìn cái gì chứ.

Chỉ thấy Thiên Tôn đang híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường ngủ rất trầm ổn.

Cũng khó thấy được Bạch Ngọc Đường ngủ không phòng bị như vậy, hơn nữa, cũng không biết có phải hắn đang nằm mơ giấc mơ đẹp nào đó không mà nhìn dáng vẻ khi ngủ của hắn cũng thấy được tâm tình hắn đang rất tốt, ngay cả lúc ngủ mà khoé miệng cũng vi kiều, trong ngực còn có một tiểu hoa miêu nhỏ.

Thiên Tôn dựa vào trụ giường, nói: “Ai nha, hôm nay quả thật đã mệt lả a.”

Triển Chiêu gật đầu: “Đúng nga.”

“Ngủ còn rất ngoan nữa.”

Không biết Hồng Cửu Nương từ đâu xuất hiện.

“Đúng vậy, còn cái con tiểu hoa miêu kia là sao a?” Ân Hầu khoanh tay: “Không ôm mèo không ngủ được sao?”

Triển Chiêu liếc mắt nhìn Ân Hầu một cái.

Ân Hầu ho khan một tiếng: “Ta nói mèo thật.”

Triển Chiêu nhìn trời.

“Ai nha, ngủ sao lại vẫn còn buộc tóc a, không tốt cho tóc chút nào.’ Diệp Tử Thiền cũng góp tới.

“Ngay cả ngoại y cũng không cởi ra a?” Ngô Nhất Hoạ hỏi: “Ngủ vậy không thoải mái.”

“Chăn cần đắp thêm một chút nữa ……”

Cứ như vậy, một đám Lão đầu bắt đầu nhao nhao bàn luận lên.

Lúc này, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đột nhiên giật giật.

“Ai nha!” Thiên Tôn nhanh chóng bỏ màn giường xuống: “Tỉnh dậy tức giận đó!”

“Vừa nhìn đã biết chính là loại tính tình cực tệ khi mới thức giấc!” Chúng Ma đầu liền chạy hết ra ngoài.

Triển Chiêu thấy mọi người nháy mắt cái đã chạy sạch, lắc đầu một cái, muốn đi đóng cửa lại …… Thế nhưng, hắn vừa mới quay người lại đã cảm giác hình như vạt áo bị vướng bên trong màn giường a.

Triển Chiêu vén màn giường lên, chỉ nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đang đè lại vạt áo của hắn.

Triển Chiêu kéo, nhưng kéo không được ….. Bạch Ngọc Đường đã lặng lẽ nắm chặt vạt áo hắn rồi.

Triển Chiêu bật cười, ngồi xuống, chọc chọc Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường lại đem cái vạt áo bị mình đè chặt bên dưới mà kéo vào trong.

Triển Chiêu không thể làm gì khác là nằm xuống, tựa vào cạnh hắn, chọc chọc hắn: “Ngươi còn không buồn ngủ sao?”

“Vốn cũng rất buồn ngủ.” Bạch Ngọc Đường trở mình lại: “Thế nhưng lại bị các ngươi đánh thức.”

Triển Chiêu chọn một góc độ thật thoải mái mà nằm xuống, vỗ hắn: “Nghe thấy không, bảo ngươi cởi ngoại y, đắp chăn, tháo cột tóc mới có thể ngủ thoải mái được.”

Bạch Ngọc Đường cười cười, đưa tay cởi vạt áo của Triển Chiêu.

Triển Chiêu cũng vui vẻ, chọc chọc hắn: “Bảo ngươi cởi áo của mình, ai cho cởi của người khác chứ.”

Bạch Ngọc Đường hơi mở mắt ra, nhìn Triển Chiêu một cái: “Miêu nhi.”

“Sao?”

“Ngươi gọi ta là gì?”

Khoé miệng Triển Chiêu giật giật, ho khan một tiếng.

“Là gì?” Bạch Ngọc Đường tiến đến gần.

Triển Chiêu thấy hắn có chút chờ mong, liền tiến đến bên tai hắn, gọi nhỏ: “Ngọc Đường.”

Bạch Ngọc Đường mỉm cười nhìn hắn ………

Sau màn giường lúc này cũng không có người khác, bầu không khí lại rất tốt, hai người càng lúc càng xích lại gần nhau hơn, đúng lúc mọi thứ đã chín muồi rồi, đột nhiên cái màn giường lại bị ai đó kéo ra một cái. Tiểu Tứ Tử buồn bực mà vừa bò lên vừa nói: “Miêu Miêu a, Tiểu Lương Tử chống đỡ được ba trăm chiêu nhưng vẫn bị thua mất nga, Tôn Tôn còn khen hắn nữa đây …..”

Nói xong, Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang sờ cằm, mỗi người đều đang nhìn trời đây.

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu: “Hai thúc còn chưa ngủ a?” Nói xong cũng ngáp một cái.

Mà lúc này, sau tấm bình phong lại truyền đến tiếng nói của Tiêu Lương: “Cận nhi, ta lại quên mang lý y nữa rồi.”

“Nga!” Tiểu Tứ Tử vội vàng chạy xuống cầm lý y cho bé, lại còn mắng: “Tiểu Lương Tử, ngươi lớn như vậy rồi, sao lúc nào cũng quên mang lý y nga?”

Triển Chiêu nháy mắt với Bạch Ngọc Đường mấy cái: “Tiểu Lương Tử chắc chắn là cố ý.”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói: “Ta cũng quên mang lý y rồi, ngươi cho ta mượn một bộ mặc đi.”

“Nga.” Triển Chiêu gật đầu, đi ra lật hòm tìm lý y cho hắn mượn, tìm được một bộ lý y của mình, Triển Chiêu lại suy nghĩ một chút, không đúng a …… Sau đó hắn liền mở tủ treo y phục bên cạnh ra xem một chút.

Hai tủ y phục cũng được xếp gọn gàng, vừa là của Triển Chiêu, vừa là của Bạch Ngọc Đường mấy ngày trước Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi sửa sang lại cho hắn.

Mà trong ngăn kéo, tầng tầng lý y của Bạch Ngọc Đường cũng được xếp thật gọn gàng đi.

Triển Chiêu nhìn trời, liền rút ra một bộ, sau đó lại suy nghĩ thêm một chút, chạy về giường, đem bộ của mình đưa cho Bạch Ngọc Đường: “Này, đổi đi.”

Bạch Ngọc Đường cầm lấy, Triển Chiêu thì chạy đi tắm, lý y hắn cầm theo là của Bạch Ngọc Đường.

……………….

Liên tục ba ngày, cuộc sống của Bạch Ngọc Đường ngoại trừ những lúc ngọt ngào cùng Triển Chiêu ra thì hầu như đều chuyên tâm nghiên cứu công phu của chúng Ma đầu Ma cung.

Trong khoảng thời gian này, Bạch Ngọc Đường cũng tìm cơ hội đánh cùng Ân Hầu một trận ………… cuối cùng Bạch Ngọc Đường thua ở chiêu thứ năm trăm, Ân Hầu vui vẻ đến độ ha ha cười lớn.

Triển Chiêu cũng tìm chút thời gian đấu với Thiên Tôn, cũng rất không chịu thua kém mà thất bại ở chiêu thứ năm trăm, hình như rất lâu rồi Thiên Tôn không có vui vẻ như vậy.

Chẳng qua là, mọi ở ở bên này đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi mà cái “ngày hẹn” của Mạnh Thanh bên kia cũng vẫn bặt vô âm tín.

Tất cả mọi người đều buồn bực —— Mạnh Thanh đang kéo dài thời gian hay là có việc gì nên trì hoãn? Tại sao lại bặt vô âm tín như vậy?

Chính lúc mọi người sắp chờ hết nổi rồi, đột nhiên lại có một số chuyện lạ xảy ra.