Xế chiều hôm đó, mọi người đều chuẩn bị buổi tối đến phục kích tại bến tàu, Bạch Ngọc Đường thì lo sợ Thiên Tôn lại gây ra chuyện gì đó cho nên đi theo hắn chạy khắp nơi.
Thiên Tôn cũng cảm thấy thật phiền phức, quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ngươi không đi theo Mèo nhà ngươi, đi theo vi sư làm cái gì?”
Bạch Ngọc Đường thấy hắn lật tung tủ đồ tìm ra một bộ màu đen nhánh, sau đó liền mặc vào, rồi lại còn buộc cao tóc lên, rồi cứ thế lắc lư đi ra ngoài cửa, Bạch Ngọc Đường liền có một dự cảm xấu.
“Người đi đâu vậy?” Bạch Ngọc Đường kéo lại tay áo hắn: “Làm gì mà lại mặc một thân đen thui lui như vậy chứ?”
Thiên Tôn liền giấu một tay ra sau người, nói: “Đi ra ngoài chơi.”
Bạch Ngọc Đường nhìn cái tay giấu sau lưng của hắn một cái, hỏi: “Người đang giấu cái gì đó?”
“Không có.” Thiên Tôn lại đi ra cửa.
“Một mình người đi ra ngoài sao?!” Bạch Ngọc Đường sao có thể yên tâm thả hắn tự mình đi loạn được, liền nhanh chóng nói với Triển Chiêu đang cầm bánh bao đi vào: “Miêu nhi, chặn cửa lại.”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, quay đầu lại nhìn cái cửa một chút …. liếc mắt qua cũng nhận ra được nó to đến gấp ba bốn lần thân mình, cứ chặn lại như vậy có vẻ rất khó khăn đi.
Thiên Tôn hí mắt nhìn Bạch Ngọc Đường: “Tiểu Quỷ, ngươi còn muốn chặn ta lại sao?” Nói xong liền chợt loé một cái.
Triển Chiêu nhìn Thiên Tôn thoáng qua bên người, liền liếc nhìn đồ trong tay hắn một cái, hình như là một cái mặt nạ màu trắng.
Bạch Ngọc Đường vội vàng đuổi theo.
Triển Chiêu thấy trời vẫn còn sớm, cũng không có việc gì làm ngay bây giờ cho nên cũng chạy theo ra ngoài.
Có điều, vòng vo một lúc bóng dáng Thiên Tôn đã mất hút.
Triển Chiêu tò mò mà hỏi Bạch Ngọc Đường đang tức giận: “Sao vậy?”
“Ai biết lại có thể gây ra hoạ gì nữa.” Bạch Ngọc Đường than thở.
Triển Chiêu cười híp mắt mà hỏi Bạch Ngọc Đường: “Sao ngươi một chút lòng tin vào Thiên Tôn cũng không có a, hắn lớn như vậy rồi, công phu cũng giỏi như vậy.”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ mà lắc đầu một cái, sau đó đưa tay ra vỗ vỗ Triển Chiêu nói: “Miêu nhi.”
“Sao?”
“Ngươi quá ngây thơ rồi.” Bạch Ngọc Đường thấy bên cạnh đó có một tửu lâu liền kéo Triển Chiêu vào trong nghỉ một lát, tiện thể nhìn xung quanh một chút xem có thấy Thiên Tôn hay không, lúc này có tìm hắn cũng khó, khắp nơi người nào mà chẳng có tóc màu đen.
Bạch Ngọc Đường vừa kéo Triển Chiêu lên lầu vừa nói cho Triển Chiêu biết hắn ngây thơ nhường nào.
“Năm ta năm tuổi, sư phụ nói lên phố mua bồn Kim Tiền Thảo, kết quả là hắn lại bị lạc đường.” Bạch Ngọc Đường nói: “Ta chờ hắn nửa tháng hắn mới tìm được đường về, thật may là có Bạch Phúc ở đó ta mới không bị chết đói.”
Khoé miệng Triển Chiêu co rút …….. Không phải đâu.
“Năm ta tám tuổi, hắn dẫn ta xuất môn mua y phục.” Bạch Ngọc Đường nói: “Kết quả là hắn dẫn ta đi theo một tên lừa gạt, sau đó hai chúng ta được dẫn đến sơn động của bè đảng lừa gạt, lúc đó mới biết tên kia chính là tên chuyên đi lừa bắt người, vì vậy hắn thu thập đám lừa gạt đó, dẫn những tiểu hài nhi bị lừa gạt khác cùng đến báo quan …. trong lúc này, đại khái vẫn còn bị lạc ở trên núi ba ngày, đồng thời thuận tiện phá bỏ khoảng ba bốn cái sơn trái, cứu ra được mấy trăm người, đến khi chúng ta đến được huyện nha đã doạ cho Huyện lệnh sợ phát khiếp, còn cho là chúng ta khó khăn lắm mới trốn ra được.”
Triển Chiêu há to miệng —– Thật là khủng khiếp.
“Năm ta mười một tuổi, ta xuống núi mừng sinh nhật mẫu thân ta.” Bạch Ngọc Đường nói: “Rõ ràng là ta đã lưu lại cho hắn một bức thư nhắn, thế nhưng hắn lại không thèm nhìn, vừa mới không thấy ta đâu đã nghĩ là ta bị lừa đi mất, khoảng mười ngày sau ta từ Ánh Tuyết Cung về lại Thiên Sơn, hắn đã đi tìm qua tất cả các đại môn phái. Cuối cùng, hắn còn chạy đến Tây Vực nói Vô Sa đoạt ta trở về làm đồ đệ, nhất định không chịu nghe người ta nói cứ đổ thừa cho Vô Sa, cho đến khi ta tìm được hắn, trở lại Thiên Sơn rồi, tờ thư nhắn kia vẫn còn nằm ngay ngắn trên bàn, hắn lại nói là ta trở về rồi mới viết.”
Triển Chiêu đỡ trán.
“Năm ta mười lăm tuổi xuống núi.” Bạch Ngọc Đường nói: “Lúc nhàm chán hắn tới Giang Nam tìm ta, hắn còn tuỳ tiện nhảy lên một chiếc thuyền nghĩ đó là thuyền tới Giang Nam, lại không ngờ đây là thuyền đánh cá, vì vậy hắn cứ đi theo thuyền đó một vòng, còn gặp phải sóng biển dữ dội, cuối cùng hắn cứ vậy mà ôm một mảnh ván thuyền trôi theo sóng vào bờ, mà rốt cuộc lại trôi đến gần Hãm Không Đảo.”
Triển Chiêu há to miệng —— Không thể tin nổi.
“Miêu nhi, nếu như nói hết có nói ba ngày ba đêm cũng không xong.” Bạch Ngọc Đường vừa rót rượu vừa than thở.
Triển Chiêu cũng nghĩ đến lần đầu gặp Thiên Tôn, lão nhân gia liền đem Hoàng cung thành khách điếm, lại còn chiếm cả Long sàng của Triệu Trinh mà ngủ một đêm nữa.
“A?” Triển Chiêu đột nhiên nói: “Xem ra vận khí của Thiên Tôn cũng không có tệ đi.”
Bạch Ngọc Đường nhún vai một cái: “Có lẽ hồi nhỏ được Ngân Yêu Vương cọ cọ nhiều đi.”
Hai người vừa uống trà, Triển Chiêu lại tò mò: “Thiên Tôn cầm mặt nạ ra ngoài làm gì a?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, sau đó sờ sờ cằm, nói: “Nếu như là mặt nạ … ta có thể biết hắn định làm gì rồi.”
Nói đến đây, Bạch Ngọc Đường liền đặt bạc xuống, cùng Triển Chiêu xuống lầu, khi vừa mới ra đến cửa đã đụng ngay phải Tiêu Lương vội vã chạy từ Triển phủ ra.
“Tiểu Lương Tử?” Triển Chiêu không hiểu: “Sao cháu lại ra đây?”
“Thiên Tôn mang Cận nhi đi rồi, nói là dẫn hắn đi chơi!” Tiêu Lương cũng rất bất mãn: “Hắn nói là chỉ mượn một lát sẽ trả lại cho cháu, bây giờ cũng đã một lát rồi a.”
“Hắn nói sẽ trả lại sao?” Triển Chiêu bật cười: “Trúng kế điệu hổ ly sơn rồi.”
Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái: “Ta biết hắn ở đâu rồi.”
“Ở đâu a?” Triển Chiêu cùng Tiêu Lương hỏi.
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, hỏi Triển Chiêu: “Sòng bạc lớn nhất Thường Châu phủ ở đâu?”
“Ở ngay phía trước.” Triển Chiêu dẫn đường, vừa đi vừa hỏi: “Thiên Tôn đi đánh bạc sao?”
Bạch Ngọc Đường cười một tiếng: “Nếu như nói đến chuyện gì hắn muốn làm mà đến tận bây giờ cũng chưa làm được …. có lẽ là cái này đi.”
Nói đến đây… hai người cũng vừa bước tới cửa sòng bạc. Tiêu Lương từ nhỏ đến lớn đều là được nuôi thả cho nên cũng thấy qua không ít sòng bạc rồi, bé cũng không có hiếu kỳ, cứ thế mà nghênh ngang vào cửa, nhìn ngó khắp nơi tìm Cận nhi nhà bé.
Lúc này, mọi người cũng phát hiện ra tại một chiếc bàn ở giữa sòng bạc vô cùng náo nhiệt, bốn phía còn có không ít người vây xem, bên trong còn có một người rất cao, người đó đeo một cái mặt nạ.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi lên lầu hai nhìn xuống cũng phải dở khóc dở cười, hai người bọn họ vẫn nghĩ ai mà lại cao như vậy chứ? Thì ra là Thiên Tôn khiêng Tiểu Tứ Tử trên vai đang đánh bạc a.
Hai người bọn họ cũng không có đánh loại bạc nào khác, chỉ đánh Đại – Tiểu mà thôi.
Tiểu Tứ Tử đeo một cái mặt nạ, Thiên Tôn cũng đeo một cái, đứng trước bàn mà đánh bạc, trước mặt bọn họ cũng có thật nhiều bạc, xem ra là thắng không ít đi.
Sòng bạc vừa khai, nhà cái lắc lắc con xúc xắc, Tiểu Tứ Tử ngồi trên vai Thiên Tôn, tay đặt trên đầu hắn, ghé vào tai hắn mà nói: “Đại.”
Thiên Tôn liền đánh Đại ….. nhà cái vừa mở ra, cũng chính xác là Đại.
Trong sòng bạc cũng có mấy người tới thay phiên nhau, có điều dù ai cũng không thắng được Tiểu Tứ Tử vô địch may mắn, bé cứ nói Đại là Đại, nói Tiểu là Tiểu.
Tiểu Tứ Tử nói không lớn, bé lại đeo mặt nạ cho nên không có ai biết là bé nói chuyện, chỉ có Thiên Tôn nghe được. Vì vậy, mọi người cứ nghĩ vị cõng theo tiểu hài nhi, đeo mặt nạ đến đánh bạc này là một cao thủ nghe xúc xắc, cho nên ai cũng đánh theo hắn.
“Oa …” Tiêu Lương sờ sờ cằm: “Cận nhi chính là Tiểu Bồ Tát, Tiểu Thần Tài a.”
Triển Chiêu dở khóc dở cười: “Cứ đánh như vậy sòng bạc này phải đóng cửa cũng nên đi?”
Bạch Ngọc Đường tựa vào lan can mà nhìn, lắc đầu một cái.
Triển Chiêu bảo tiểu nhị mang lên hai chén trà, vừa uống vừa hỏi Bạch Ngọc Đường: “Sao ngươi lại biết hắn đi đánh bạc?”
Bạch Ngọc Đường nói: “Khi ta còn nhỏ đã từng nghe hắn nói qua, hắn nói là khi hắn còn nhỏ có một lần Ngân Yêu Vương rảnh rỗi liền mang hắn đi dạo. Lúc đó Ngân Yêu Vương đột nhiên hỏi hắn có muốn đi làm chút chuyện xấu không, là nam nhân thì không được quá ngoan ngoãn.”
Khoé miệng Triển Chiêu giật giật: “Đây là phương pháp giáo dục gì a?”
“Vì vậy, Ngân Yêu Vương dẫn hắn đi đánh bạc lần đầu tiên.” Bạch Ngọc Đường nói: “Ngày đó Ngân Yêu Vương dẫn hắn đi thắng toàn bộ tiền của tất cả các sòng bạc.”
Tiêu Lương há to miệng: “Oa.”
Triển Chiêu tò mò: “Tại sao lại chơi như thế a.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói: “Ngân Yêu Vương nói với hắn, phúc khí của hắn không có tốt như Ân Hầu, Ân Hầu có thể làm một người xấu, còn hắn thì chỉ có thể làm người tốt mà thôi, sau này cũng không cách nào làm người xấu. Mặt khác, vận khí của hắn cũng quá tốt, có thể dùng để giúp những người có vận khí xấu một chút. Cho nên, Ngân Yêu Vương dẫn hắn đi dạo, thấy người nào đáng thương thì cho người đó tiền. Sau khi đem gần như toàn bộ số tiền đều chia hết, Ngân Yêu Vương liền đem số tiền còn sót lại mua cho sư phụ chiếc mặt nạ này.”
Triển Chiêu nghe xong yên lặng mà gật đầu, khó trách tại sao tình cảm của Thiên Tôn đối với Ngân Yêu Vương lại thâm sâu như vậy. Lúc này hắn mang theo Tiểu Tứ Tử đi, liệu có phải cũng có cùng cảm giác với Ngân Yêu Vương trước đây không? Dù sao thì, khi người ta chết đi cũng không ai nhớ đến dung nhan hắn vẫn mãi mãi không thay đổi như vậy.
Đại khái qua khoảng gần hai canh giờ, Thiên Tôn thắng toàn bộ bạc của sòng bài, hỉ hả xách theo hai bao ngân lượng, khiêng theo Tiểu Tứ Tử ở trên vai mà đi ra ngoài. Đương nhiên là sòng bạc cũng không dễ dàng để hắn đi như vậy, mấy tên đả thủ cầm đao đuổi theo, ngăn lại Thiên Tôn cùng Tiểu Tứ Tử trong một ngõ hẻm, thế nhưng, Thiên Tôn chỉ nhoáng một cái đã biến mất rồi.
Mấy tên đả thủ hai mặt nhìn nhau.
“A? Chúng ta đụng phải yêu tinh sao?”
“Rất có thể a, người kia một thân đen thui, chắc không phải là hắc phong quái đó chứ ….”
“Nhanh chóng về mời đạo sĩ đến xem chút đi!”
Mấy tên đả thủ đó vội vàng bỏ chạy mất.
Mà lúc này, Tiểu Tứ Tử cùng Thiên Tôn đang làm gì đây?
Thiên Tôn công kênh Tiểu Tứ Tử trên vai, đi đến một toà tử lâu mua một bầu rượu với một ít đồ ăn vặt thơm ngon, sau đó nhảy lên nóc một ngôi nhà cao nhất của Thường Châu phủ.
Thiên Tôn ngồi xếp bằng, vừa uống rượu vừa ăn vặt với Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử hỏi Thiên Tôn: “Tôn Tôn nha, chúng ta làm gì tiếp đây?”
“Ân.” Thiên Tôn đưa tay cầm một thỏi bạc lên, chỉ một tiểu thư sinh đang cúi đầu rầu rĩ bên kia, nói: “Có phải người kia trông rất không vui không?”
“Đúng nga.” Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái.
“Vậy chúng ta chia chút may mắn cho hắn đi.” Vừa nói Thiên Tôn đột nhiên giơ tay ra nhẹ nhàng ném một cái, thỏi bạc kia đã rơi vào trong tay của thiếu niên kia rồi.
Thiếu niên kia cầm thỏi bạc khó hiểu mà gãi đầu, cứ vòng vòng tại chỗ, Thiên Tôn cùng Tiểu Tứ Tử cũng cảm thấy rất thú vị, cho nên lại lấy thêm một thỏi bạc nữa ném cho hắn.
Thiếu niên cầm trong tay hai thỏi bạc, vô cùng khó hiểu mà nhìn trời một chút, sau đó liền chạy lại thư cục phía sau. Chỉ chốc lát sau, hắn đã ôm trong tay mấy cuốn sách, cười rạng rỡ mà đi ra ngoài.
Tiểu Tứ Tử cùng Thiên Tôn ngồi ở nóc nhà. Sau đó, hai người bọn họ lại tìm xem có ai cúi đầu buồn bã nữa không để ném bạc cùng ngân phiếu cho họ, giúp họ vui lên.
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường dẫn theo Tiêu Lương ngồi trên nóc nhà cách bọn họ không xa, ôm gối mà nâng cằm nhìn hai người này “chơi” cả một buổi chiều.
Tiểu Tứ Tử ăn xong điểm tâm, bạc cũng đã phát xong rồi liền duỗi người, lúc này ….. có một trận gió thoảng qua …. đột nhiên bé lại nhìn thấy một làn tóc bạc trắng, phiêu đãng theo gió ngang qua trước mắt bé.
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, xoay mặt qua nhìn …. tóc của Thiên Tôn cũng đã quay về màu bạc trắng.
Mà lúc này, ở trên đường cũng có nhiều những tên đả thủ sòng bạc chạy qua, trong tay cầm gậy gộc hỏi thăm mọi người khắp nơi xem có thấy một nam nhân hắc y hắc phát, trên mặt đeo cái mặt nạ đi qua hay không.
Rất nhiều người đều lắc đầu.
Thiên Tôn xuất thần mà nhìn những tên đả thủ chạy tới chạy lui, lúc này hắn … nhớ lại khi xưa, cảnh tượng cũng y như vậy, đám đả thủ của sòng bạc cũng chạy qua chạy lại bên dưới, Ngân Yêu Vương và hắn cứ ở trên cao mà nhìn, sau đó ……..
Thiên Tôn đang ngẩn người liền chợt cảm thấy có người đưa tay ra, nhẹ nhàng mà sờ sờ đầu của mình.
Chỉ trong nháy mắt đó, Thiên Tôn liền cảm thấy thời gian như đã trở lại …. quay đầu sang nhìn một cái, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử vừa mới rút lại bàn tay đặt trên đầu hắn, ôm lấy cổ hắn, dùng khuôn mặt tròn xoe mũm mĩm mà cọ cọ cọ cọ trên mặt hắn …..
Thiên Tôn cười, khi hắn còn nhỏ, người nọ cũng luôn cọ cọ hắn và Ân Hầu như vậy, nói là muốn chia bớt vận khí tốt cho bọn hắn.
Triển Chiêu nở nụ cười, nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh: “Thiên Tôn rất vui a.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, Tiêu Lương ở bên cạnh thì chỉ biết ngoẹo đầu chống má mà nói: “Cận nhi thật đáng yêu a!”
Đến tận lúc chuẩn bị ăn cơm tối mọi người mới trở lại phủ.
Thiên Tôn quơ quơ mái tóc bạch kim đã trở lại như cũ, tâm tình tốt vô cùng.
Công Tôn vẫn còn cảm thấy buồn bực, hỏi Tiểu Tứ Tử chiều nay đi đâu? Tiểu Tứ Tử cười híp mắt nói: “Đi ra ngoài chơi cùng Tôn Tôn.”
Nói xong, hai người lại nhìn nhau một cái, vô cùng đắc ý.
Công Tôn cũng không nghĩ nhiều, lôi Tiểu Tứ Tử đi ăn cơm.
Mà ở phía khác, ảnh vệ của Triệu Phổ cũng đã chuẩn bị xong xuôi rồi, thay y phục lao công ngắn tay, chuẩn bị đêm nay đi phục kích.
“Tình hình bên kia thế nào rồi?” Triển Chiêu hỏi.
Âu Dương nói: “Ban ngày không có chút động tĩnh nào, có lẽ chờ đến đêm mới động thủ đi.”
Triển Chiêu gật đầu: “Có thấy Mạnh Thanh không?”
Âu Dương lắc đầu, mấy ảnh vệ cũng lắc đầu, mọi người đều thở dài.
“Tiểu tử kia chạy đi đâu a, trốn cũng thật kỹ.” Bàng Dục ngồi uống trà, nhìn Tiểu Tứ Tử đang gặm bánh bao bên cạnh, hắn liền tiến đến hỏi: “Tiểu Tứ Tử a? Cháu nghĩ nghĩ xem Mạnh Thanh ở đâu một chút được không a?”
Tiểu Tứ Tử gặm bánh bao mà ngẩng mặt lên nhìn hắn: “Sao?”
Bao Duyên trợn mắt liếc Bàng Dục một cái: “Tiểu Tứ Tử có vận khí tốt cũng không phải là thần toán!”
“Vận khí tốt sao …..” Bàng Dục suy nghĩ một chút, sau đó cầm một đồng tiền xu đưa cho Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử cầm đồng xu, tiếp tục gặm bánh bao, ngoẹo đầu khó hiểu nhìn Bàng Dục.
“Tiểu Tứ Tử, cháu tung đồng xu này một chút xem, nếu như tối nay Mạnh Thanh ở bến tàu, như vậy sẽ là mặt phải, còn nếu như hắn không ở đó sẽ là mặt trái.” Bàng Dục khoanh tay đứng bên cạnh mà trêu chọc Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, suy nghĩ một chút, thế nhưng đồng bạc trong tay cầm không có được chắc chắn cho nên rơi xuống đất.
Mọi người đều theo bản năng mà nhìn theo đồng xu đó di chuyển …. cuối cùng, đồng xu cũng ngừng lại —- Là mặt phải.
“Mạnh Thanh sẽ đến bến tàu tối nay sao?” Triển Chiêu thiêu mi một cái.
“Vậy thì nhất định không để cho hắn chạy.” Mạc Hư nói.
Công Tôn bảo mọi người bĩnh tĩnh một chút, Tiểu Tứ Tử chẳng qua cũng vừa mới bắt đầu nghĩ mà thôi, có đúng hay không cũng chưa nói chắc được.
Thế nhưng, mọi người đều quyết định, thêm nhiều người mai phục ở gần bến tàu hơn.
Lúc phố phường bắt đầu lên đèn, tất cả mọi người đều chuẩn bị động thủ.
Hành động buổi tối hôm nay cũng không cần Công Tôn phải đi, cho nên hắn đi dỗ Tiểu Tứ Tử ngủ sớm một chút.
Có điều lúc này, Tiểu Tứ Tử lại đang đứng trong sân mà nhìn cái gì đó.
Công Tôn đi tới bên cạnh bé, đứng bên cạnh bé mà nhìn xem Tiểu Tứ Tử đang nhìn cái gì, chỉ thấy bé đang nhìn chằm chằm đồng xu trên mặt đất …. cũng chính là đồng xu mà Bàng Dục dùng để bảo bé tung.
Công Tôn ngồi xổm xuống, vỗ vỗ cái mông bé, nói: “Tiểu Tứ Tử, đi ngủ thôi.”
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên nhìn Công Tôn, sau đó lại nâng cằm mà cảm thấy rất phiền não.
“Con làm sao vậy?” Công Tôn thấy sắc mặt Tiểu Tứ Tử hình như không được tốt, có vẻ không được vui, cho nên liền nhéo má bé: “Không khoẻ sao?”
Tiểu Tứ Tử do dự một chút, sau đó nói với Công Tôn: “Phụ thân, ban nãy con không có nghĩ cái gì mà Mạnh Thanh, còn chưa kịp nghĩ đến thì đồng bạc đã rơi rồi.”
Công Tôn hơi sững sờ, khó hiểu hỏi: “Vậy con nghĩ đến cái gì?”
Tiểu Tứ Tử gãi đầu: “Thật sự con nghĩ là tối nay mọi người có nên đi hay không a ….”
Công Tôn hỏi bé: “Vậy con nghĩ cần đi hay không cần đi?”
“Mặt phải là không đi, mặt trái là đi.” Tiểu Tứ Tử bĩu môi, cầm đồng xu kia lên: “Vừa nãy con lại nghĩ thêm một lần, kết quả cũng giống hệt nhau …” Vừa nói bé lại vừa tung đồng xu lên một lần nữa.
Đồng xu rơi trên mặt đất, xoay mấy vòng sau đó liền nằm ngang ra —- Là mặt phải.
Công Tôn nhìn chằm chằm đồng xu mà ngẩn người.
Lúc này, Triệu Phổ cũng đi tới thấy một lớn một nhỏ ngồi chồm hổm trên mặt đất mà chơi cái gì đó cho nên cũng ngạc nhiên, tiếu tới: “Hai người làm cái gì đó? Chơi bắt kiến sao?”
Công Tôn ngẩng mặt lên nhìn hắn một chút.
Triệu Phổ nhìn thấy hắn và Tiểu Tứ Tử đều hình như có tâm sự gì đó, liền hỏi: “Sao vậy?”
Công Tôn chần chừ một lát, rồi lại nhìn Tiểu Tứ Tử một chút …. Tối nay, mọi người đã chuẩn bị lâu như vậy rồi, có nên ngăn cản hay không đây?
“Vương gia.”
Lúc này, Tử Ảnh cùng Giả Ảnh chạy tới: “Chuẩn bị xong xuôi rồi.”
Triệu Phổ gật đầu, sờ sờ đầu Tiểu Tứ Tử cùng Công Tôn, nói: “Đi ngủ sớm chút a.” Nói xong định đi ….. Có điều hắn còn chưa có đi, Tiểu Tứ Tử đã nhào đến, ôm lấy chân hắn.
Triệu Phổ sửng sốt, cúi đầu nhìn bé: “Sao thế?”
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lo lắng nói: “Cửu Cửu, đừng đi.”
Triệu Phổ không hiểu.
Lúc này, những người khác cũng đã chuẩn bị xong rồi, cùng đi ra ngoài.
Tiểu Tứ Tử ôm chặt lấy chân Triệu Phổ, nói: “Không được đi.”
Triệu Phổ khẽ cau mày, nhìn Công Tôn.
Công Tôn đưa đồng xu kia cho Tiểu Tứ Tử, nói: “Nếu lần này là cái bẫy thì là mặt trái, nếu không phải bẫy là mặt phải.”
Tất cả mọi người đều nhìn nhau —- Chuyện này là sao?
Tiểu Tứ Tử cầm lên ném đi ….. đồng xu rơi xuống —- Mặt trái.
Công Tôn cau mày, những lần trước đều là mặt phải.
“Làm lại.” Công Tôn nhặt đồng xu lên đưa cho Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử tung lại lần nữa, vẫn là mặt trái.
Sau đó, Tiểu Tứ Tử tung thêm bốn năm lần nữa, tất cả đều là mặt trái.
Công Tôn lại nhặt lên, nói với Tiểu Tứ Tử: “Nếu có nguy hiểm là mặt phải, nếu không có, là mặt trái.”
Tiểu Tứ Tử lại ném mấy lần, đều là mặt phải.
“Hoắc.” Ân Hầu khoanh tay: “Đổi trò a.”
Thiên Tôn liếc mắt nhìn hắn một cái: “Nhìn thấy quen mắt không?”
Ân Hầu cười, gật đầu một cái, khoát tay với mọi người: “Huỷ bỏ hành động tối nay.”
Tất cả mọi người đều nhìn Ân Hầu.
Mạc Hư cau mày: “Cung chủ…..”
Ân Hầu vung tay chặn lại: “Không được cãi lời, nếu như tối nay chúng ta đi, nhất định sẽ phải chết ở bến tàu, hơn nữa …..”
Nói đến đây Ân Hầu liền dừng lại một chút.
Mọi người chung quanh đều trầm mặc một lúc, Bạch Ngọc Đường hỏi: “Điệu hổ ly sơn sao?”
Ân Hầu gật đầu: “Có khả năng như vậy.”
“Vậy chúng ta cứ giả vờ xuất môn, sau đó âm thầm quay về đi?” Triển Chiêu hỏi.
Thiên Tôn gật đầu: “Ý kiến hay.”
Vì vậy mọi người liền thay đổi kế hoạch, xuất môn đi một vòng rồi ầm thầm quay về, chỉ lưu lại Âu Dương Thiếu Chinh cùng ảnh vệ mai phục ở gần bến tàu … còn mọi người thì trở lại mai phục trong phủ.
Khoảng đến giờ Sửu, mọi người đột nhiên nghe được một tiếng vang thật lớn truyền từ bến tàu đến …. toàn bộ nền đất Thường Châu phủ đều rung chuyển.
Mọi người ven đường hầu như đều tỉnh ngủ, rối rít chạy ra ngoài nhìn mới phát hiện ở bến tàu Thường Châu phủ cháy rực một mảng đỏ hồng.
Lúc này ảnh vệ cũng đã về đến nơi, mặt người nào cũng tái mét.
Tử Ảnh giọng nói vẫn còn kinh sợ mà nói với Triệu Phổ: “Vương gia, vừa rồi chúng ta mới đến bến tàu liền phát hiện hoàn toàn không có ai, chỉ có một tờ giấy nói chúng ta vận chuyển một đống thạch tử màu trắng lên thuyền. Chúng ta cảm thấy không ổn lắm cho nên mới lôi kéo mấy nhân công ngắn hạn kia rời khỏi đó ……”
Trâu Lương nói: “Trong thuyền hình như còn có người, có một người giống Mạnh Thanh, có một người có tóc màu lam, hình như là Hạc Phong.”
Âu Dương gật đầu: “Kiều Quảng vừa mới bắn một mũi tên về phía thuyền kia …. mà mũi tên này vừa mới đụng phải thân thuyền, thuyền đó liền nổ tung!”
Giả Ảnh cũng nói: “Uy lực thực quá mạnh, cả bến tàu đều nổ tung, gần như không còn sót lại một mống, may mà chúng ta trốn ở xa, ngay cả tường biên cũng bị phá vỡ nữa.”
Long Kiều Quảng lắc lắc đầu: “Thuyền đó hẳn là chứa cả thuyền lôi hoả đạn đi!”
Mọi người cùng nhau ngẩng mặt suy nghĩ một chút —– Vừa rồi nếu như cứ sơ ý mà tuỳ tiện chạy đến bắt người thì nói không chừng lúc này đã nổ tung cùng cái bến tàu kia rồi.
Trong lòng mọi người vẫn còn cảm thấy sợ hãi, này được chứ, thiếu chút nữa tất cả đã bị toàn diệt rồi!
Triển Chiêu cảm khái: “Lát nữa ta muốn mua heo quay về cho Tiểu Tứ Tử ăn.”
Mọi người đều gật đầu, heo quay hay bất cứ thứ gì cũng không đủ để đền đáp ân cứu mạng của bé a …. hẳn là nên xây một toà từ đường cho Tiểu Thần Tiên bé thì hơn.
Mọi người đang suy nghĩ lại nghe thấy …. vèo vèo mấy tiếng, có mấy bóng người màu đen nhảy lên đầu tường viện Triển phủ.
Mà dưới ánh trăng, có một mái tóc hiện ra hơi có ánh lam sắc.
Khoé miệng Triệu Phổ hơi nhếch lên: “Nga, tự mình dâng tới miệng a!”
Triển Chiêu gật đầu một cái, nhìn đám hắc y nhân kia một chút, nói: “Đáng tiếc không có Mạnh Thanh ở đây.”
“Tiểu tử này.” Bạch Ngọc Đường nói: “Rất giảo hoạt.”
Mà lúc này, mọi người lại nghe thấy tiếng của tên tóc lam kia phân phó thủ hạ: “Bắt một tiểu hài nhi khoảng bốn năm tuổi, những người khác giết hết không tha!”
Tất cả mọi người đều cau mày.
Triệu Phổ hí mắt mà hít vào một hơi: “Dám có ý đồ với nhi tử ta, lại còn muốn giết phụ thân của nhi tử ta nữa?!”
Triển Chiêu cũng nổi giận: “Cả Bao đại nhân cũng dám đòi giết sao?!”
Bạch Ngọc Đường liền vỗ vỗ bả vai Triển Chiêu, ý bảo hắn không cần lo lắng.
Mọi người tiếp tục kiên nhẫn chờ đám hắc y nhân kia rơi xuống sân viện Triển phủ liền nhảy lên đầu tường bao vây chúng lại.
Mà lúc này ở trong phòng.
Tiểu Tứ Tử nằm trên lưng Tiểu Ngũ giúp nó chải lông, Công Tôn ở bên cạnh cùng Bao Duyên và Bàng Dục nghiên cứu thư quyển.
Đột nhiên thấy cửa phòng bị đá văng một cái.
Ngay lập tức có một lão đầu tóc lam xuất hiện, liếc mắt nhìn một cái Tiểu Tứ Tử đang chải lông cho Tiểu Ngũ, cười lạnh một cái: “Qủa nhiên là một tiểu Yêu Hồ.”
Có điều lúc hắn xông vào thì tất cả mọi người cũng chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái mà không hề kinh hoảng chút nào, ngay cả Tiểu Ngũ cũng không thèm nhìn hắn.
Chính lúc này người kia lại nghe thấy có người nói chuyện ngay bên cạnh mình: “Thật sự là chưa chết a? Dưỡng gần trăm năm thương thế mới tốt một chút, ta cũng không có nhẫn tâm lại làm thịt ngươi a.”
Lão đầu tóc lam hơi sững sờ, xoay mặt sang vừa nhìn một cái đã thấy Ân Hầu khoanh tay đứng tựa vào cửa.
Lão đầu cả kinh, nhanh chóng lui về phía sau, rút đến trong sân.
Đồng thời, đám hắc y thích khách xông vào căn phòng bên cạnh cũng bị Thiên Tôn đạp ra, trong phòng chỉ thấy Thái sư cùng Bao đại nhân đang ngồi ăn khuya a.
Chờ cho đám hắc y nhân cũng bị dồn vào trong sân, lúc này, đột nhiên bốn phía sáng trưng như ban ngày.
Trên nóc nhà, ảnh vệ cùng Triệu gia quân đều đốt đuốc sáng trưng, trong tay còn giương cung sẵn sàng phóng tên về đám hắc y nhân.
Triệu Phổ vác Tân Đình Hầu đứng trên tường, toét miệng nói: “Không muốn chết thì mau quỳ xuống cho Lão tử!”