Long Đồ Án

Quyển 8 - Chương 194: Mưu Mô xảo quyệt




Mạnh Thanh bị thương cũng không có quá nặng, Ngô Nhất Họa giải độc giúp hắn, bảo hắn nghỉ ngơi thật tốt.

Đám người Lam Hồ Ly thấy hắn không sao, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, mấy lão nhân gia thay phiên nhau chăm sóc hắn.

Lam Hồ Ly khoanh tay lắc đầu than thở: “Ai, Tiểu Thanh là đang đâm đầu vào ngõ cụt a, vẫn nghĩ không thông đi.”

“Không có biện pháp nào a, Chiêu Chiêu chỉ thích có Bạch Ngọc Đường nha.”

“Thế nhưng hai người bọn họ lại là thanh mai trúc mã a, dù có tình cảm với nhau cũng là chuyện thường.”

“Hay là chúng ta tìm cho Tiểu Mạnh một người khác?”

“Tìm ai a? Chỉ có một Chiêu Chiêu!”

Mấy Lão nhân gia cũng thực lo lắng nha, thế nhưng cũng chẳng biết làm sao.

Trong Ma cung cũng có nhiều lão nhân gia rất ưng ý Bạch Ngọc Đường, chẳng hạn như Ân Hầu, Ngô Nhất Họa, mấy người nhóm Hồng Cửu Nương.

Thế nhưng cũng có không ít người chưa từng gặp Bạch Ngọc Đường, mà Mạnh Thanh lại là do bọn họ nuôi lớn, vốn dĩ nghe được Bạch Ngọc Đường một lúc thu phục cả hơn trăm ma đầu, còn đánh thắng cả Qủy Phiến Mạc Hư, hơn nữa hắn còn là đồ đệ của Thiên Tôn cho nên có rất nhiều người đã bắt đầu chấp nhận hắn, hơn nữa còn có chút mong đợi gặp được tiểu tử này.

Thế nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện của Mạnh Thanh, mọi người cũng có chút thương cảm cho Mạnh Thanh, lại cảm thấy, vô luận là như thế nào nhưng Mạnh Thanh cũng vì Bạch Ngọc Đường mà bị thương, thế nhưng sau khi hắn bị thương, Bạch Ngọc Đường cũng không hề để ý, mà ngay cả Triển Chiêu cũng không đến nhìn hắn lấy một cái, chuyện này thật có chút không hay!

Mà bản tính của con người ta là luôn thích bát quái, mấy Lão đầu cùng Lão Thái thái lặng lẽ thu lại một chỗ, tụ tập cùng nhau bàn tán nghị luận xôn xao, ba người này chắc không phải vì chuyện tình cảm mà hồ nháo với nhau đi?

……………………..

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trở lại Triển phủ, mọi người vừa mới nghe Triển Chiêu nói qua tình huống, Công Tôn liền cau mày: “Mạnh Thanh này cũng quá hèn hạ.”

Triệu Phổ cũng gật đầu: “Điều tra bao nhiêu ngày thì ra là hắn lại có quan hệ đến vụ án này, đây là một kẻ tiểu nhân vô cùng xảo quyệt, cần phải đề phòng những chiêu âm hiểm của hắn.”

Bao Duyên nghe xong còn vô cùng tức giận, bất mãn nói: “Muốn tố cáo hắn với các vị tiền bối Ma cung a!”

Bàng Dục khoanh tay lắc đầu: “Ngươi cũng là người thành thật, lúc này người đã chết không có đối chứng rồi còn muốn tố cáo thế nào a?”

Bao Duyên cau mày: “Bạch đại ca cùng Trâu Lương không phải là nhân chứng sao?”

Trâu Lương lắc đầu một cái: “Ta chỉ có thể nhìn ra hắn khác thường, thế nhưng lúc khói độc thoát ra thì chỉ có hắn cùng Bạch Ngọc Đường ở trong động, cũng có thể coi là chết không đối chứng rồi.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái.

Triển Chiêu hỏi: “Hắn nói gì với ngươi?”

Bạch Ngọc Đường nói: “Hắn nói đúng là hắn cố ý, sau đó còn nói ngươi có đau lòng thì cũng là bởi vì ta chết mà thôi, hơn nữa ngươi cũng sẽ không đau lòng quá lâu.”

Triển Chiêu cau mày: “Hắn nói thẳng như vậy?”

Bạch Ngọc Đường nhún vai một cái: “Ta cảm thấy hắn cũng không có ý muốn giấu giếm.”

Triển Chiêu giận nha.

“Tiểu nhân!” Bao Duyên cũng thượng hỏa: “Đem mọi chuyện đã xảy ra nói thẳng với người của Ma cung a!”

Bàng Dục liền chọc chọc Bao Duyên đang kích động một chút, nói: “Vẫn là câu nói kia, chết không có người đối chứng.”

Bao Duyên liền chỉ Bạch Ngọc Đường: “Bạch đại ca không phải là nhân chứng sao! Hắn là đại hiệp, nói một không hai a!”

Bàng Dục nhìn trời: “Ta nói ngươi là cái đồ ngốc tử, Bạch huynh cùng Mạnh thanh có thể coi như là tình địch, Mạnh Thanh bên ngoài còn tỏ vẻ là vì cứu Bạch Ngọc Đường nên mới bị trọng thương, nếu như Bạch huynh lại đi nói xấu hắn, vậy càng khiến cho người ta không tin, ngươi đừng quên, Bạch huynh không có giao tình với người của Ma cung, thế nhưng Mạnh Thanh đó lại được người Ma cung nuôi lớn.”

Bao Duyên tức giận nhưng không làm gì được: “Chẳng lẽ cứ để mặc vậy sao?”

Lâm Dạ Hỏa bưng một chén trà, nói với Triển Chiêu: “Yên tâm, Ân Hầu có nhìn thấy rồi.”

“Ngươi đi tìm Ân Hầu đầu tiên để cho ngài ấy nhìn tận mắt chuyện này quả nhiên là hảo kế.” Trâu Lương tỏ ý rất ủng hộ cách làm của Lâm Dạ Hỏa.

“Đúng vậy!” Bao Duyên cũng dựng ngón tay cái với hắn.

“Có điều, Ân Hầu cũng khó xử a.” Bàng Dục khoanh tay lắc đầu: “Tiện nhân Mạnh Thanh kia đã dùng khổ nhục kế, các ngươi có tin là nếu như sự thật được phơi bày thì ngay cả những lời ghê tởm hơn hắn cũng có thể nói ra được không?!”

Bao Duyên tò mò: “Ghê tởm thế nào?”

Bàng Dục suy nghĩ một chút, sau đó kéo Bao Đại Nhân nói: “Bao Đại Nhân, ngài diễn Ân Hầu.”

Bao Chửng nháy mắt mấy cái, cũng không hiểu hắn định làm cái gì.

Bàng Dục lại kéo Công Tôn cùng Triệu Phổ qua, nói: “Hai ngươi diễn chúng Lão Ma đầu của Ma cung.”

Công Tôn cùng Triệu Phổ nhìn nhau một cái.

Bàng Dục chỉ mình: “Này nhé, thí dụ ta là Mạnh Thanh, sau đó, Tiểu Màn Thầu, ngươi coi mình là Triển Chiêu tới tố cáo ta với mọi người đi.”

Vừa nói, Bàng Dục giả bộ yếu ớt mà dựa vào thân cây.

Bao Duyên nháy mắt mấy cái, nhìn Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu một chút.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương ở bên cạnh ngoẹo đầu mà xem náo nhiệt ——- Có vẻ rất thú vị a.

Bao Duyên vỗ ngực một cái, cảm thấy cũng không có gì khó, liền đóng giả Triển Chiêu chạy đến trước mấy vị Ma đầu Ma cung tố cáo tội ác ghê tởm của Mạnh Thanh, còn bảo Bạch Ngọc Đường cùng Trâu Lương nói qua những chuyện đã xảy ra.

Bao Duyên nói xong, còn hỏi Ân Hầu.

Bao Đại Nhân gật đầu một cái, tỏ vẻ đúng là Ân Hầu có thấy.

Bàng Dục nghe Bao Duyên kể xong xuôi rồi, vì vậy liền tỏ vẻ đáng thương tựa vào thân cây, nói với Bạch Ngọc Đường: “Ta đã nói với ngươi, ta không có ý tranh giành Chiêu với ngươi, thế nhưng dù sao ta cùng Chiêu cũng có tình cảm nhiều năm như vậy, ngươi cần gì phải đuổi tận giết tuyệt chứ.”

“Phốc ….”

Triệu Phổ ngồi uống trà bên cạnh cũng phun hết ra ngoài.

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường giật giật, cảm thấy cơm vừa mới ăn cũng sắp muốn nôn ra rồi.

“Ngươi yên tâm.” Bàng Dục còn diễn rất chân thực, ôm ngực nói: “Ta chỉ muốn lặng lẽ bảo vệ hắn là được rồi, sẽ không gây phiền toái cho các ngươi …. Ai nha.”

Bàng Dục còn chưa có nói hết đã bị Tử Ảnh bịt miệng lại: “Ghê tởm muốn chết!”

Bao Duyên giận muốn đá hắn: “Ngươi đang diễn tuồng sao!?”

Bàng Dục lại còn vừa ho khan vừa giả bị thổ huyết, lại vừa lôi kéo Công Tôn cùng Triệu Phổ: “Gia gia, nãi nãi, con đảm bảo sau này sẽ không dây dưa gì đến Chiêu nữa, nhưng mà xin trời đất chứng giám, con chưa hề làm chuyện gì có lỗi với Ma cung, mọi người đều là thân nhân của con, nếu như con dám làm chuyện gì có lỗi với mọi người, nhất định sẽ bị thiên lôi đánh chết … khụ khụ khụ.”

Công Tôn cùng Triệu Phổ cũng nhịn không được mà đỡ trán.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái ——- Mạnh Thanh kia trừ việc không có quá lố như Bàng Dục vừa diễn, thế nhưng hắn hoàn toàn có thể sử dụng cách đó, dùng khổ nhục kế để lấy được đồng tình.

Bao Đại Nhân gật đầu một cái: “ Cho dù Ân Hầu có lên tiếng thì chúng lão Ma cung chũng sẽ có người nghi ngờ hoặc đồng tình với Mạnh Thanh. Dù sao thì ngoại trừ Bạch thiếu hiệp ra cũng không có ai có thể làm chứng, mà Ân Hầu lại là ngoại công của Triển Chiêu, từ trước đến nay đều vô cùng thương yêu hắn, cho nên sẽ bị nghĩ là bao che thiên vị.”

“Cho dù Ân Hầu là người nói một không hai trong Ma cung.” Lâm Dạ Hỏa khoát tay: “Thế nhưng hẳn là vẫn sẽ có nhiều người cảm thấy không phục.”

Triển Chiêu lắc đầu: “Không thể làm như vậy được, Ma cũng sẽ bị chia rẽ, ngộ nhỡ chia làm hai phe, một phe giúp Ngọc Đường, một phe bảo vệ Mạnh Thanh mà trở mặt hoặc gây gổ, như vậy sẽ càng rối loạn hơn.”

Mọi người đều rơi vào tình thế khó xử, mặc dù Mạnh Thanh thực sự rất xấu, hắn cũng chẳng có ý giấu giếm, thế nhưng điều quan trọng nhất chính là hắn đã lừa gạt được đúng người, cho nên chuyện này không thể giải quyết đơn giản qua loa được.

Lúc này, Bàng Thái sư lại đi từ ngoài vào, vừa rồi hắn mới đi ngủ trưa một chút, bây giờ rất thần thanh khí sảng, vừa mới tới viện đã hỏi Thần Tinh Nhi xem có gì ăn không rồi.

Thần Tinh Nhi còn chưa cần động tay thì đám nha hoàn trong phủ đã mang đến cho hắn một bát cháo trứng thịt thật đầy, có lẽ cũng đã biết được quy luật của hắn, cứ ngủ trưa xong là thấy đói.

Thái sư rất hạnh phúc mà cầm bát cháo đến một bên ngồi xuống, cảm thấy vừa mới ngủ dậy ăn một bát cháo chính là điều hạnh phúc nhất đi.

Hắn vừa mới múc một muỗng cháo lên, chuẩn bị ăn một cái, thế nhưng vừa mới ngẩng mặt nhìn lên ….

“Khụ khụ ……..”

Thái sư vỗ vỗ ngực mà ho khan, bởi vì mọi người ở đây đều đang nhìn hắn chằm chằm.

“Các ngươi có chuyện gì a?” Thái sư nuốt xuống ngụm cháo nóng, xoa bụng hỏi mọi người.

Mọi người lại nhìn nhau một cái, sau đó cùng nhìn Bao Đại Nhân.

Bao Đại Nhân cười cười, ý là —– Lúc này đúng là có thể tìm Thái sư giúp một tay.

“Phụ thân a.” Bàng Dục đi tới bên cạnh Thái sư, vừa giúp hắn bóc một quả trứng vừa nói: “Ngài nói thật chính xác a!”

Thái sư nhai một miếng thịt, khó hiểu: “Chuyện gì?”

“Chính là chuyện về Mạnh Thanh kia a.” Sau đó Bàng Dục nói qua mọi chuyện cho Thái sư.

Thái sư sờ sờ râu lắc đầu: “Ai nha, đây chính là gia môn bất hạnh a, lại sinh ra một tên nghịch tử như vậy!”

“Ngài có cách nào thu thập hắn không?” Bàng Dục hỏi.

Thái sư có chút không hiểu: “Thu thập hắn làm gì?”

“Hắn đáng ghê tởm như vậy chẳng lẽ không thu thập hắn sao?” Bàng Dục kinh hãi.

Thái sư nhìn trời một lúc, sau đó đưa tay cốc đầu hắn: “Ngốc a! Một đầu mối tốt như vậy đương nhiên cần phải hảo hảo tận dụng, dùng dây dài để câu cá lớn a!”

Tất cả mọi người khẽ cau mày nhìn Thái sư.

Thái sư vuốt bụng vừa tiếp tục uống cháo vừa chậm rãi nói: “Không sai, đúng là Mạnh Thanh rất đáng ghê tởm, thế nhưng hắn vẫn còn non nớt lắm, không có được ổn trọng.”

Mọi người đều ngồi bên bàn đá mà nghe Thái sư nói cặn kẽ.

“Như vậy, xem ra hắn cùng Kim Đỉnh giáo kia có quan hệ, các ngươi thử nghĩ a, cả cái Kim Đỉnh sơn đó đều là do hắn kiến tạo, vậy hắn cần phải hao tổn tâm huyết như vậy làm gì? Nếu như Triển Chiêu không trở về đây, thời gian này chúng ta lại không có trùng hợp mà tới tra án, vậy hẳn là hắn vẫn tiếp tục làm chuyện của mình.”

“Hắn vẫn làm chuyện ….” Triển Chiêu suy nghĩ một chút: “Thái sư, ý của ngươi là hắn đang có âm mưu nào đó.”

“Không sai, lúc hắn bắt đầu kiến tạo Kim Đỉnh sơn hắn vẫn còn chưa có biết chuyện của ngươi cùng Bạch Ngọc Đường mà.” Thái sư khoanh tay: “Chúng ta tới đây lâu như vậy cũng chưa hề phát hiện hắn có quan hệ với Kim Đỉnh giáo, nhiều nhất mọi nghi ngờ của chúng ta cũng chỉ là nhằm vào Từ Mộng Dao mà thôi, điều này chứng tỏ hắn che giấu rất tốt.”

Mọi người cùng gật đầu.

“Chỉ tiếc Mạnh Thanh lại quá muốn Bạch Ngọc Đường chết cho nên mới vì quá nóng vội mà lộ chân tướng.” Thái sư ăn cháo mà lắc đầu: “Nếu như hắn ẩn nấp sâu chút nữa, che giấu bản thân cẩn thận hơn chút nữa, cách mượn đao giết người cần làm gọn gàng hơn chút nữa thì chúng ta có khi cũng không thể phát hiện được hắn rồi.”

Mọi người đều nhịn không được mà nhìn Thái sư một cái, rốt cuộc biết được một tên mập mạp văn không hay võ không giỏi này làm thế nào để có được vị trí của một đại quan dưới một người trên vạn người này rồi, tâm cơ hắn rất nặng a.

Bao đại nhân lắc đầu một cái, liếc Thái sư.

Thái sư còn cảm thấy rất vô tội a: “Ta đang phân tích cho các ngươi nghe a.”

“Ý Thái sư là.” Bạch Ngọc Đường hỏi Bàng thái sư: “Cứ yên lặng mà theo dõi chuyển biến? Là án binh bất động sao?”

“Hắc hắc.” Thái sư cười cười, tha thở: “Các ngươi đều là những người thành thật a, tất cả đều là những người tốt, mà người tốt phần lớn đều có nguyên tắc làm người còn người xấu lại thường chẳng cần nguyên tắc nào hết, cho nên mới nói, người tốt sẽ thiệt thòi hơn.”

Bao đại nhân sờ sờ râu mà gật đầu, tên mập nhà ngươi coi như cũng biết rõ bản thân mình rồi đó.

“Theo dõi hắn thật chặt, dựa vào đầu mối này hắn để lại mà điều tra rõ hơn, sau đó sao …” Thái sư vừa nói vừa nhìn Triển Chiêu một chút: “Dùng chiêu gậy ông đập lưng ông.”

Triển Chiêu khẽ cau mày, tỏ ý ——- Không có hiểu, mau nói cặn kẽ chút đi.

Bao đại nhân nhìn Thái sư một cái.

Thái sư suy nghĩ một chút: “Nói đơn giản chính là, để cho người của Ma cung tự mình phát hiện ra vấn đề của hắn.”

Triển Chiêu thật lòng nhờ vả: “Vậy phải dùng phương pháp gì?”

“Này rất đơn giản.” Thái sư lạnh lùng nói: “Khiến cho toàn bộ ngươi của Ma cung đều sinh lòng hoài nghi Mạnh Thanh kia.”

Bàng Dục dục ngẩng mặt nhìn phụ thân mình: “Có phương pháp làm được điều này sao?”

“Đương nhiên là có rồi.” Thái sư nói: “Các ngươi phải biết rằng, các ngươi chủ động nói cho người khác biết cùng việc khiến người khác tự mình nghe được mà nghiệm ra chính là hai chuyện khác nhau.”

Tất cả mọi người cùng sửng sốt.

Thái sư nói: “Trong thời gian này, Mạnh Thanh chắc chắn sẽ cần phải dưỡng bệnh, hắn nói hắn vì Bạch Ngọc Đường mà bị thương, theo lý mà nói thì Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường phải thường xuyên đến thăm hắn mới đúng, thậm chí là còn phải cảm tạ hắn. Trước tiên không cần nói đến việc người của Ma cung có thương Mạnh Thanh hay không, thế nhưng tất cả người trong Ma cung đều hiểu rõ nhân cách của Triển Chiêu.”

Mọi người cùng gật đầu.

“Thời gian này, các ngươi không cần đi thăm Mạnh Thanh, thậm chí cũng đừng có nhắc đến hắn, chắc chắn lúc đầu sẽ có một số người của Ma cung đến thăm dò Triển Chiêu. Đến lúc đó, việc Triển Chiêu cần phải làm chính là đừng nhắc đến chuyện này, chỉ cần cau mày lắc đầu là được rồi.” Thái sư đưa ra một ngón tay, lắc lắc: “Sau khi thăm dò bất thành, người của Ma cung sẽ có hai loại hành động.”

Tất cả mọi người cùng nhìn Bàng thái sư.

“Thứ nhất, bọn họ sẽ hỏi Mạnh Thanh.” Thái sư nói: “Không cần phải đoán, tiểu tử kia nhất định sẽ sử dụng khổ nhục kế, thậm chí sẽ còn tạo ám chỉ để mọi người nghĩ Bạch Ngọc Đường không muốn Triển Chiêu gặp hắn, từ đó sẽ khiến người của Ma cung bất mãn với Bạch Ngọc Đường.”

Mọi người cùng cau mày —— Chắc sẽ không đê tiện như vừa rồi Bàng Dục diễn đó chứ? Nhớ tới là thấy tức giận rồi.

“Thứ hai thì sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Thứ hai chính là thăm dò tình hình cụ thể.” Thái sư nói: “Muốn biết được nhân phẩm của Bạch Ngọc Đường, đương nhiên là phải đi hỏi Ân Hầu, mà Ân Hầu cũng sẽ không nói cho mọi người trong Ma cung chuyện này, hắn sẽ bất lộ thanh sắc mà âm thầm phòng bị Mạnh Thanh. Chờ cho đến khi mọi người trong Ma cung đến hỏi hắn liệu có phải là Bạch Ngọc Đường không muốn cho Triển Chiêu gặp Mạnh Thanh hay không, Ân Hầu sẽ sảng khoái mà lắc đầu, còn nói thẳng ra là Bạch Ngọc Đường không phải người như vậy, mà Triển Chiêu cũng không phải người như vậy, hẳn là có ẩn tình gì đó?”

Bàng Dục chọc chọc Thái sư: “Ách, phụ thân à, Ân Hầu sẽ cơ trí cùng ổn trọng thế sao?”

Tất cả mọi người đều ngẩng mặt lên nghĩ —— Ân Hầu cùng Thiên Tôn cũng không quá quan tâm mọi chuyện, càng không giống loại người tâm cơ quá nặng.

Thái sư liếc Bàng Dục một cái: “Ngươi nghĩ ai cũng có thể sống hơn một trăm tuổi sao? Sống hơn một trăm tuổi rồi, còn chuyện gì mà chưa thấy qua nữa, đương nhiên là ổn trọng rồi!”

Mọi người đều cảm thấy —- Hình như cũng có chút đạo lý.

“Chúng lão Ma cung đều coi Triển Chiêu và Mạnh Thanh như con cháu, các ngươi lo lắng các trưởng bối Ma cung sẽ bị chia rẽ, thế nhưng thật ra các trưởng bối còn lo lắng cho hậu bối các ngươi hơn, sợ tình cảm của các ngươi không tốt, cho nên nhất định sẽ tới đây dò xét, vì vậy …. Lấy đầu óc không phải là quá thông minh của mọi người Ma cung mà nói, nếu như muốn biết được mọi chuyện thì đi nghe lén có lẽ là biện pháp duy nhất mà họ có thể nghĩ ra được đi.”

Khoé miệng mọi người giật giật —— Hình như, đúng là như vậy.

“Bọn họ sẽ đến nghe lén sao?” Triển Chiêu hỏi.

Bàng thái sư gật đầu: “Ma cung có mấy tuyệt đỉnh cao thủ nội công ngay dưới Ân Hầu sẽ tới nghe trộm, đảm bảo các ngươi không thể nào có thể phát hiện ra được.”

“Vậy …” Triển Chiêu cau mày: “Chúng ta cần phải diễn kịch sao?”

Bàng thái sư lắc đầu: “Không cần.”

Mọi người cùng tò mò: “Không cần sao?”

“Đúng vậy.” Thái sư gật đầu: “Nói thật, nên làm cái gì thì làm cái đó là được.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái.

“Nếu như bọn họ đến đúng lúc các ngươi nói về chuyện của Mạnh Thanh, đương nhiên là bọn họ sẽ nghe được.” Thái sư nói: “Hai ngươi nếu như không nói chuyện về Mạnh Thanh, vậy cứ nói chuyện như thường ngày là được, như vậy chúng lão Ma cung nhất định sẽ thích Bạch thiếu hiệp, hơn nữa cũng khẳng định được nhân phẩm của hắn.”

Tất cả mọi người ngẩn người.

Bàng Dục tò mò hỏi Thái sư: “Chắc chắn vậy sao?”

“Đương nhiên!” Thái sư lúc này đã ăn xong cháo rồi, nói: “Đã nói là toàn bộ Khai Phong phủ trừ Đại tỷ ngươi ra, Triển hộ vệ được gả đến đệ nhất ……. Ngô!”

Thái sư còn chưa dứt lời, Bàng Dục đã nhanh chóng bịt miệng hắn lại.

Triển Chiêu còn đang nghe Thái sư nói biện pháp đây, hắn không có nghe rõ lắm ——- Cái gì mà “Đệ nhất gia” a?

“Khụ khụ.” Thái sư vuốt ngực: “Là thế này, mấy phu nhân nhà ta lúc rảnh rỗi thường nói chuyện phiếm, nói là các cô nương ở Khai Phong phủ đều thật tinh mắt, nói cái gì mà “Lấy chồng nhất định phải lấy Bạch Ngọc Đường”. Nếu quả thật có một Cô gia như vậy thì thật là ……. Thập toàn thập mỹ a!”

Mọi người than thở ——— Nói cũng bằng thừa.

Triển Chiêu thì lại híp mắt lại —— Cô gia sao …..

“Ý ngài là cái gì cũng không cần làm sao?” Bao Duyên hỏi Thái sư: “Cái này cũng đâu có tính là gậy ông đập lưng ông chứ!”

“Cái này còn chưa tính sao?” Thái sư cười một tiếng: “Thật ra thì, các ngươi khó khăn, nhưng Mạnh Thanh cũng vậy a.”

Tất cả mọi người đều cau mày.

“Chúng lão Ma cung sủng ái Mạnh Thanh, nhưng cũng vô cùng sủng ái Triển Chiêu. Còn việc đảm bảo về nhân phẩm, Mạnh Thanh có, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng có.” Thái sư nói: “Mạnh Thanh cùng lắm cũng chỉ có thể ra ám hiệu mà thôi, hắn cũng không thể nói thẳng ra là Bạch Ngọc Đường nói xấu hắn! Các ngươi phải biết rằng, lúc trước hắn đã nói xấu Bạch Ngọc Đường một lần, đã tạo ra một lần phiền toái! Lần đầu tiên khi hơn trăm Lão Ma đầu tới thử, Bạch thiếu hiệp đã thể hiện rất tốt, trong lòng hơn trăm lão Ma đầu đó thì Mạnh Thanh là cố tình sinh sự, còn Bạch Ngọc Đường lại rất sảng khoái khí phái. Lần này hắn sử dụng khổ nhục kế diễn cảnh si tình, lại càng không thể nói xấu tình địch của mình, nếu không tại sao hắn lại còn đi cứu tình địch? Lần thứ hai hắn khiến Quỷ Phiến Mạc Hư đến đánh Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường không chỉ đánh thắng mà còn đưa đến cho mọi người Ma cung một tin tức vô cùng chính xác.”

Mọi người đều rất nghiêm túc lắng nghe, hỏi: “Tin tức gì?”

“Bạch Ngọc Đường võ công tốt hơn Mạnh Thanh rất nhiều! Tốt đến độ Mạnh Thanh có phi ngựa cũng đuổi theo không kịp a!” Thái sư thiêu mi một cái.

Tất cả mọi người cùng gật đầu —– Đây chính là sự thật.

“Vì vậy, mọi người sẽ bắt đầu suy luận.” Thái sư cười nói: “Triển Chiêu là người hào phóng,, Bạch Ngọc Đường công phu giỏi hơn Mạnh Thanh rất nhiều, lại còn là đồ đệ của Thiên Tôn, lại cùng Triển Chiêu lưỡng tình tương duyệt. Mạnh Thanh có đầy đủ lý do để ghen tỵ với Bạch Ngọc Đường, thế nhưng Bạch Ngọc Đường một lý do để ghen tỵ với Mạnh Thanh cũng không có a!”

Mọi người tiếp tục gật đầu.

Tiểu Tứ Tử rót cho Thái sư một chén trà, Tiêu Lương thì ngồi xếp bằng bên cạnh thạch bàn mà nghiêm túc lắng nghe, khó trách tại sao phụ thân bé lại nói dù là đại gian cũng cần phải có đại tài, mỗi câu nói của Thái sư nghe đều rất có lý a!

“Mạnh Thanh có thể khiến người Ma cung hoài nghi Bạch Ngọc Đường, còn các ngươi cũng có thể sử dụng sự im lặng của mình để khiến mọi người trong Ma cung hoài nghi Mạnh Thanh!” Thái sư nhẹ nhàng gõ bàn một cái: “Vẫn là câu nói cũ, lần này nếu như ai mất bình tĩnh trước thì sẽ khiến mọi người hoài nghi! Người nào không giữ được bình tĩnh mà tức giận trước thì người đó lại càng khiến người ta hoài nghi hơn, cho dù là ai cũng không ngoại lệ.”

“Nga ….” Bao Duyên cũng không còn giận dữ, bất bình như ban nãy nữa, nói: “Mạnh Thanh đó dù sao cũng là kẻ xấu, sớm muộn thì hắn sẽ tự lộ chân tướng mà thôi.”

“Việc chân chính phải làm bây giờ có hai chuyện.” Thái sư nói: “Thứ nhất, Mạnh Thanh chính là một bước đột phá của chúng ta trong án kiện lần này, là đầu mối vất vả lắm mới tìm được, theo dõi hắn cùng Từ Mộng Dao thật chặt, án kiện nhất định sẽ có tiến triển. Mà lúc này, có lẽ Ân Hầu đang âm thầm bảo vệ an toàn cho mọi người Ma cung, không để họ bị cuốn vào trong âm mưu của Mạnh Thanh, tạo ra cục diện Ma cung bị chia rẽ hoặc có người nào bị thương vong, các ngươi cần làm là giúp Lão nhân gia người một tay, không được thêm loạn.”

Tất cả mọi người đều gật đầu: “Chúng ta bên này cần bình tĩnh ổn trọng, đặt việc tra án lên đầu.”

“Chắc chắn không phải Mạnh Thanh đang làm việc một mình, nếu như hắn đã bại lộ khiến mọi người hoài nghi, nhất định sẽ gây phiền toái cho đồng đảng của hắn.” Thái sư nói: “Kim Đỉnh sơn cùng kế hoạch ban đầu đã thất bại, bọn họ thiên tân vạn khổ dựng lên ngọn núi này nhất định sẽ không cho nhiều người biết. Chúng ta có thể phong toả, từ từ lục soát.”

Triệu Phổ gật đầu: “Ta đã cho Âu Dương Thiếu Chinh đem binh bao vây toàn núi, chọn thời điểm để vào núi.”

“Có thể tìm người giúp một tay!” Thái sư vừa nói vừa nhìn Triển Chiêu.

Lúc này Triển Chiêu đang cau mày.

Công Tôn không hiểu: “Tìm ai?”

Bạch Ngọc Đường mở miệng: “Lam Hồ Ly cùng mấy người quen thuộc với Chu Minh nhất trong Ma cung, để Triển Chiêu tự mình dẫn họ vào, đây cũng là một cách để cho bọn họ nghi ngờ Mạnh Thanh, mà toàn bộ quá trình ấy, Triển Chiêu chỉ cần cặm cụi tra án chứ không nói lời nào, mọi người hỏi cái gì hắn cũng không nói, thế nhưng cần phải tỏ ra là muốn nói nhưng sau đó lại thôi, cứ để cho họ đoán, có phải không?”

Thái sư sờ sờ râu, gật đầu: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”

Triệu Phổ sờ cằm: “Qủa thực là một biện pháp tốt.”

Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn, thế nhưng chưa đợi hắn mở miệng, Bạch Ngọc Đường đã lắc đầu một cái: “Ta không đồng ý làm như vậy.”

Tất cả mọi người cùng sửng sốt, Thái sư nhìn Bạch Ngọc Đường: “Tại sao?”

“Triển Chiêu không làm được.” Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt nói: “Hắn sẽ không bao giờ dùng tâm kế với thân nhân, càng không muốn mấy lão nhân gia phải khổ sở, những biện pháp chúng ta có trước mắt cũng đã đủ rồi, chúng ta cứ chuyên tâm tra án cùng đảm bảo cho chúng lão Ma cung được an toàn là được. Dù sao thì người có tuổi cũng không chịu nổi kích thích, ngộ nhỡ ai đó có mệnh hệ gì hoặc là biến khéo thành vụng thì không tốt chút nào.”

Triển Chiêu nghe xong, nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, trong mắt tràn đầy cảm động lại đan xen một tia áy náy.

Thái sư cười một tiếng, nhíu mày với Bao Chửng bên cạnh, cười —– Thấy chưa? Cho nên mới nói, muốn gả nhất định phải gả cho Bạch Ngọc Đường.

Bao đại nhân cũng gật đầu, Bạch Ngọc Đường nhân phẩm chính trực, rất có phong thái đại hiệp, mà điều quan trọng nhất chính là, hắn không chỉ vì Triển Chiêu mà còn thực lòng muốn tốt cho chúng lão Ma cung, hắn thực lòng quan tâm đến mọi người, về điểm này rất khó ai có được.

Sau đó …. Tất cả người của Khai Phong phủ đều chuẩn bị theo kế hoạch, mọi người ai cũng không biết phía sau nóc nhà kia có một người đang ẩn nấp —— Quỷ Phiến Mạc Hư.

Thật ra thì Bàng thái sư suy đoán không tồi, mọi người trong Ma cung xác thực là cũng muốn tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng Thái sư cũng không ngờ được, mỗi chuyện đều có những tình huống khác nhau.

Sau khi Quỷ Phiến Mạc Hư tỷ võ với Bạch Ngọc Đường xong, liền vô cùng thưởng thức hắn, vừa rồi nghe được đám người Lam Hồ Ly nói Mạnh Thanh vì cứu Bạch Ngọc Đường nên mới bị thương nặng, mà Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu lại không thăm không hỏi, điều này khiến hắn nghi ngờ, vì vậy hắn liền đến Triển phủ hỏi xem một chút.

Mạc Hư không thích nói chuyện cùng người khác, cho nên lúc vừa mới tới thấy trong sân có rất nhiều người, hắn vốn định trốn đi, chờ một chút cho đám người kia đi rồi sẽ gặp riêng Triển Chiêu hỏi chuyện. Cũng vì thế cho nên, toàn bộ chuyện mọi người thảo luận hắn đều nghe được rõ ràng ….. Đừng nhìn Bạch Ngọc Đường thắng được Mạc Hư mà lầm, hắn thắng chủ yếu dựa vào kỹ xảo, với nội lực của Mạc Hư nếu như thực sự muốn ẩn nấp, không phải ai cũng có thể phát hiện ra được.

Lúc này, sắc mặt của Mạc Hư vô cùng khó coi, hắn trầm mặc không nói. Mạnh Thanh, người này hắn coi như tôn nhi mà yêu thương che chở hai mươi mấy năm, từng là người mà hắn tin tưởng nhất. Thế nhưng bây giờ, chính hắn cũng không có cách nào thuyết phục mình đừng nghi ngờ Mạnh Thanh kia.