Long Đồ Án

Quyển 8 - Chương 182: Dấm biến thành Mật




Mạnh Thanh là người rất nhiệt tình, trên khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười vui vẻ, thế nhưng luôn khiến cho người ta có cảm giác nguy hiểm.

Bạch Ngọc Đường thấy hắn lúc nào cũng nhiệt tình săn đón gọi Triển Chiêu, hình như luôn muốn tỏ ra rất thân thiết với Triển Chiêu, là thanh mai trúc mã với Triển Chiêu, cái này cho thấy hắn cố ý làm như vậy.

Thế nhưng cho dù mục đích của hắn là gì, chỉ cần việc hắn cứ luôn ở trước mặt Bạch Ngọc Đường mà tỏ ta rất thân mật với Triển Chiêu cũng đủ để làm cho Bạch Ngọc Đường rất khó chịu rồi.

Thật ra lúc này, người khó chịu không chỉ có Bạch Ngọc Đường mà còn có cả Triển Chiêu.

Triển Chiêu đối với vị Mạnh Thanh này có thể nói là từ nhỏ đến lớn đều không có biện pháp.

Quả thực từ khi còn rất nhỏ Triển Chiêu đã biết Mạnh Thanh. Thật ra thì không chỉ có vậy, người này có là tôn nhi của một trong các Ma đầu trưởng bối của Triển Chiêu, Nanh Vương Mạnh Khôn.

Vị Nanh vương Mạnh Khôn này có lai lịch rất lớn, cũng là một trong thập đại cao thủ Ma cung, hắn chuyên dùng răng nanh của dã thú để chế tạo thành một chiếc thiết nha tiên, công lực rất mạnh.

Đừng nghe tên Nanh Vương đáng sợ như vậy, ngoại hình hắn cũng có chút đáng sợ nữa, thế nhưng con người hắn lại rất tốt, hơn nữa hắn không bao giờ tức giận với tiểu hài tử, từ nhỏ đã cưng chiều Triển Chiêu phải biết, đương nhiên, hắn cũng cưng chiều tôn nhi Mạnh Thanh nhà mình.

Mạnh Thanh lớn hơn Triển Chiêu mấy tuổi, từ khi còn nhỏ thường chơi với nhau ở Ma cung, thật ra thì cũng có không ít tiểu bằng hữu khác, mọi người đều chơi rất thân, đều xưng huynh gọi đệ hết.

Có điều Mạnh Thanh lại đặc biệt thích Triển Chiêu, lúc nào cũng chạy theo hắn khắp nơi, nói cái gì mà lớn lên muốn thành thân với hắn.

Từ trước đến nay Triển Chiêu đối với ai cũng tốt, cho nên hắn không có để ý gì, không hề để mấy lời nói hươu nói vượn của Mạnh Thanh trong lòng, dù sao cũng đều là trẻ con mà.

Sau đó, khi lớn lên Triển Chiêu có trở lại Ma cung mấy lần, mà Mạnh Thanh thì vẫn luôn nhắc đến chuyện này khi nhỏ, Triển Chiêu mặc dù cũng thuộc dạng ngu ngơ nhưng hắn đâu có ngốc, hắn cũng nhìn ra được, Mạnh Thanh không phải chỉ đơn giản là nói chơi như hắn nghĩ.

Vì vậy, Triển Chiêu cứ thấy hắn là tránh, có thể không gặp tận lực không gặp, nghĩ cách cho hắn nhanh chóng thành thân hoặc là có ái nhân đi.

Sau đó Triển Chiêu lại gặp được Bạch Ngọc Đường, hai người vẫn luôn ngọt ngào như mật, dính tựa keo sơn, cho nên sớm đem chuyện về Mạnh Thanh này quên tiệt. Tuy nói Triển Chiêu không có phong lưu thiên hạ chiêu bướm gọi ong như Bạch Ngũ gia, thế nhưng người thầm mến hắn không ít chút nào, mà hắn cũng chẳng bao giờ để trong lòng chuyện đó.

Có điều, lần này trở lại Thường Châu phủ, đột nhiên nghe được hai chữ “Mạnh Thanh”, Triển Chiêu cảm thấy hỏng bét rồi! Đầu tiên hắn sợ Bạch Ngọc Đường ghen hoặc hiểu lầm gì đó, sau đó hắn lại sợ Mạnh Thanh kia tác quái giở trò. Dù sao cũng đã biết nhau từ nhỏ, tính tình của Mạnh Thanh này Triển Chiêu hiểu rõ như trong lòng bàn tay, hắn không chỉ có công phu tốt mà tâm cơ cũng nhiều, Chuột nhà mình lại thành thật như vậy …. Nghĩ đến đây Triển Chiêu có chút không an tâm … bản tính Chuột nhà hắn vốn rất thuần lương, đừng có để cho Mạnh Thanh chọc giận a.

Dù sao thì quan hệ của mình với Mạnh Thanh cùng gia gia hắn đều rất tốt, đều là người của Ma cung cả mà, ngộ nhỡ Mạnh Thanh cùng Bạch Ngọc Đường trở mặt với nhau, chuyện nhỏ biến thành lớn, chuyến đi đến Ma cung này của Bạch Ngọc Đường không biết có bị ảnh hưởng gì không.

Triển Chiêu suy nghĩ trong lòng, mình chỉ thích Chuột này, mình cũng không sợ người đến gây rối, không sợ có người cướp đoạt, chỉ sợ đến lúc đó lại bắt mình phải đứng ra chọn lựa một trong hai, như vậy sẽ phải làm tổn thương Mạnh Thanh, đến lúc đó càng khó dàn xếp. Dù sao cũng là bạn cũ nhiều năm như vậy, nếu như thực sự trở bạn thành thù lại càng gây phiền toái cho Ân Hầu.

Có điều …………

Triển Chiêu cứ thế mà bưng cái ly than thở, sợ của nào trời trao của đó, Bạch Ngọc Đường thật quá nhạy bén, chỉ đánh hơi được chút vấn đề thôi hắn đã nhìn ra ngay đầu mối rồi, vì vậy …. Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh mình cùng Mạnh Thanh ở đối diện, có cảm giác …. Hai người này đang ngấm ngầm đấu nhau đây.

………………

Mà ở đầu khác, Công Tôn cùng Triệu Phổ, Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa đến xem náo nhiệt cũng vướng vào một bầu không khí vô cùng quỷ dị.

Nhị vị bằng hữu của Mạnh Thanh, một vị công tử hôi sắc cẩm bào, được người đời xưng là Nam hải thần thần y Nhạc Lâm, nói chuyện rất hợp duyên với Công Tôn.

Mà một vị khác, một thân áo đỏ, nhìn qua ôn nhuận cùng khéo léo, có tên gọi Tiết Diệc Vân, lại càng chủ động nói chuyện với Trâu Lương, có vẻ trông rất hợp.

Lần này thì khỏi phải nói, ngay cả Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa cũng bị kích thích rồi.

Triệu Phổ bưng chén rượu, Tiểu Tứ Tử thì ngơ ngác mà ngồi trong ngực hắn, Tiêu Lương ở bên cạnh đút vải vào miệng bé.

Nhạc Lâm cùng Công Tôn đầu tiên thì nói chuyện về tiên dược, sau đó lại hàn huyên đến độc dược, Triệu Phổ không cách nào có thể chen miệng vào được, chỉ biết gãi gãi đầu, chống cằm ngẩn người bên cạnh mà thôi, lại càng không còn tâm trạng đâu mà nhìn hảo hí của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bên kia nữa …. Cho nên mới nói, Thư ngốc chính là Thư ngốc mà, dù sao cũng có điểm chung a?

Hắn còn đang suy nghĩ, lại thấy Nhạc Lâm đột nhiên hỏi: “Các hạ chính là Cửu Vương gia sao?”

Triệu Phổ lên tinh thần ngay, vô tư mà gật đầu một cái, Nhạc Lâm liền lộ vẻ vui mừng: “Ngưỡng mộ uy danh đã lâu a, không biết trong quân trướng của Vương gia có thiếu quân y hay không?”

Triệu Phổ ngẩn người, Công Tôn bên cạnh cũng ngẩn người, Tiểu Tứ Tử thì ngậm vải mà quên mất nhai, Tiêu Lương thì bóc thêm một quả vải nữa, ngẩng mặt nhìn ba người.

“Ách….” Triệu Phổ cũng không có hiểu đây là tình huống gì, có điều vẫn lắc đầu một cái, nói: “Tạm thời chưa cần….”

“Không biết tại hạ có thể đảm nhận vị trí quân y không?” Nhạc Lâm có vẻ rất nhiệt tình.

Triệu Phổ bưng chén uống một ngụm rượu, nhìn Nhạc Lâm lại nhìn Công Tôn một chút ——- Ai, phải nói thế nào đây, đều là Thư ngốc thế nhưng tên này so với người kia trực tiếp hơn nhiều, quả nhiên là thư ngốc thì có ngàn vạn kiểu a, có điều Công Tô nhìn như đang rất khó chịu, lại không được tự nhiên đi.

Nhất thời Triệu Phổ cũng không biết phải trả lời thế nào, liền hỏi: “Ngươi muốn làm quân y sao? Thế nhưng bây giờ cũng không có chiến sự gì ….”

“Cũng không cần vội, có thể đi theo Vương gia cũng đã là một vinh hạnh lớn của ta rồi!” Nhạc Lâm nhìn Triệu Phổ, cặp mắt kia thật sáng quá đi a.

Công Tôn đang cầm cái ly, đột nhiên hắn hiểu ra điều gì đó.

Triệu Phổ sờ sờ cằm, cái tên Nhạc Lâm này bên ngoài hình như cũng có danh tiếng, gọi là Nam Hải Thần y gì đó, xem ra cũng có chút bản lĩnh. Mặt khác, ban nãy hắn vừa trò chuyện cùng Công Tôn về bệnh lý cùng y dược, có vẻ căn bản rất vững, ngay cả Thư ngốc kia cũng tán thưởng hắn đi, như vậy đủ nhìn ra được, hắn quả thực cũng là một nhân tài a. Triệu Phổ dù sao cũng là một Nguyên soái, một khi nhân tài đã khó cầu, mà quân y cũng vô cùng quan trọng, cũng không thể tìm bừa một người lai lịch bất minh, cho nên cũng có thể cân nhắc người này một chút.

Công Tôn vừa rồi trò chuyện rất thư sướng, thế nhưng bây giờ cũng không còn cảm giác ấy nữa, Nhạc Lâm này … cũng có chút tâm cơ a.

Công Tôn rất bất đắc dĩ, hắn vốn nghĩ đã gặp được một dược si giống mình, bây giờ mới phát hiện ra mục đích thật sự của người ta lại là Triệu Phổ.

Nhìn dáng vẻ của Nhạc Lâm bây giờ, xem ra ban nãy chỉ là lợi dụng hắn trò chuyện một lúc, nhân cơ hội để thể hiện mình với Triệu Phổ mà thôi. Hôm nay hắn đã thành công khiến Triệu Phổ chú ý, cũng khiến Triệu Phổ hiểu được hắn là một nhân tài cho nên hắn đã sớm không còn chú ý đến Công Tôn nữa rồi.

Công Tôn một mình ngồi uống trà, cảm thấy có chút buồn cười.

Triệu Phổ bên cạnh, ánh mắt phiêu đến bên Công Tôn, hắn cũng cảm thấy có chút buồn cười —- Thư ngốc này thật quá đơn thuần, lại còn tưởng tất cả những người có bản lãnh trên đời này đều giống như hắn chỉ muốn chữa bệnh cứu người, không tham một chút công danh lợi lộc nào sao.

Nhạc Lâm có vẻ một lòng muốn tòng quân, lại muốn làm quân y, cũng nghĩ muốn đi đường tắt mà lợi dụng cơ hội, dù sao thì Triệu Phổ cũng là Đại tướng quân, người như vậy bình thường đâu phải muốn gặp là gặp được, bất kể hắn dùng biện pháp gì để thăng tiến, điều kiện tiên quyết vẫn là hắn có thể khẳng định bản lĩnh của mình đã.

Có điều, ấn tượng ban đầu của Triệu Phổ về Nhạc Lâm này cũng không có tốt lắm, nếu như hắn ban nãy lợi dụng người khác nói chuyện để phô diễn tài năng của mình, Triệu Phổ cũng có thể chấp nhận được. Có điều, hắn lại đi lợi dụng Công Tôn, Triệu Phổ cảm thấy hơi có chút không thoải mái, đặc biệt là khi nhìn thấy Công Tôn có vẻ tịch mịch và tự giễu bản thân thế kia.

Thế nhưng, nói về quân sự cùng chiến sự phương Bắc thì Nhạc Lâm này đúng là có hiểu biết sâu sắc.

Triệu Phổ cũng có tính toán của mình, bình thường Công Tôn đều ở tại Khai Phong phủ, hơn nữa thân thể hắn gầy yếu như vậy, ngộ nhỡ quân sự có chuyện gì lại khiến Thư ngốc này đi một chuyến, hắn nếu như bị mệt mỏi quá sẽ khiến người ta thương tiếc. Nếu như bên trong quân có một quân y giống như Nhạc Lâm cũng khiến người ta yên tâm hơn, cũng đỡ cho Công Tôn cứ phải chạy đi chạy lại, có điều nhân phẩm hắn thế nào còn phải xem xét lại đã.

Công Tôn thấy hai người kia trò chuyện cũng rất sôi nổi, không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy hốt hoảng, liền đưa tay ra, bế lấy Tiểu Tứ Tử trong lòng Triệu Phổ vào lòng, cho bé uống nước.

Tiểu Tứ Tử nhìn Công Tôn một chút, lại nhìn Triệu Phổ một chút, sau đó quẹt miệng, đưa tay ra kéo lấy ống tay áo Triệu Phổ.

Triệu Phổ nhìn bé.

Tiểu Tứ Tử nói: “Cửu Cửu, sao người cứ nói chuyện phiếm mà không có để ý đến phụ thân như vậy a, phụ thân rất buồn đó.”

Triệu Phổ thiếu chút bật cười, nhi tử quả nhiên rất có mắt nhìn đi.

Công Tôn vỗ vỗ cái mông Tiểu Tứ Tử, nói: “Đừng có làm ảnh hưởng đến phụ thân con bàn chính sự.”

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn Công Tôn.

Công Tôn lại liếc Triệu Phổ một cái.

Triệu Phổ sờ sờ cằm, uy ….. Thư ngốc này hình như không được tự nhiên a! Có điều, lần này hình như không có giống những lần trước, hình như còn mang theo một vị dấm thật nồng, này thoải mái quá a ….

Nhạc Lâm nhìn Công Tôn một chút, đột nhiên lại hỏi hắn: “Công Tôn tiên sinh y thuật cái thế, tại sao lại không ở quân y trong Triệu gia quân, mà chỉ ở trong Khai Phong phủ làm một sư gia chứ?”

Công Tôn há to miệng, hình như đang muốn nghĩ xem nên trả lời thế nào đây, Triệu Phổ ở bên cạnh đã nói ngay: “Thật ra thì ở đâu cũng thế thôi, Thư ngốc này … khụ khụ, ta nói là Công Tôn và ta cũng không phải người ngoài, nếu như bên đó có xảy ra chuyện gì thì hắn cũng sẽ đến xem a.”

Công Tôn nhìn Triệu Phổ một cái.

Tiểu Tứ Tử híp mắt cười gật đầu: “Đúng nha, phụ thân cùng Cửu Cửu là người một nhà đó.”

Công Tôn hơi lúng túng sờ đầu Tiểu Tứ Tử, lần đầu hắn cảm thấy cái câu “Thư ngốc” kia thoát ra từ miệng Triệu Phổ lại không hề khó nghe như xưa nữa.

“Nga …” Nhạc Lâm cũng đang suy nghĩ về cái câu “Thư ngốc” kia, luôn cảm thấy nó thoát ra từ miệng Triệu Phổ không hiểu sao lại mang theo một chút dung túng, rõ ràng gọi là Thư ngốc, thế nhưng cái câu tưởng như là dùng để mắng người ta này lại không hiểu sao cứ mang đến cảm giác như một nhũ danh vậy.

Công Tôn đưa tay ra, cầm lấy bầu rượu mà rót cho Triệu Phổ một chén, trong lòng lại cảm thấy mình hình như quá nhỏ nhen, Triệu Phổ vốn là Nguyên soái, hắn đương nhiên là phải công tư rõ ràng. Cho nên liền nói: “Nhạc huynh là nhân tài hiếm gặp, nếu như trong quân ngươi thật sự thiếu người, không bằng cứ suy nghĩ một chút đi.”

Triệu Phổ hơi kinh ngạc mà nhìn Công Tôn, khoé miệng lại hơi nhếch lên.

Bình thường Triệu Phổ vốn anh hùng khí khái, không bao giờ câu nệ tiểu tiết, thế nhưng hắn cũng là một người rất tỉ mỉ.

Nhạc Lâm lợi dụng Công Tôn, Công Tôn không vui, điều này Triệu Phổ đương nhiên hiểu được. Thế nhưng cuối cùng Công Tôn lại bảo hắn đừng có bỏ lỡ nhân tài, điều này khiến Triệu Phổ rất hài lòng. Triệu Phổ sở dĩ không thích thư sinh ngoại trừ việc bọn họ yếu đuối ra, còn là bởi bọn họ là người hay đố kỵ, lòng dạ tiểu nhân thích so đo tính toán. Công Tôn lại không phải như vậy, hắn rất quân tử thẳng thắn!

Triệu Phổ đưa tay ra, nhẹ nhàng mà nhéo nhéo má Công Tôn một cái, ánh mắt rất mờ ám mà nhấp nháy, nói: “Mọi chuyện đều nghe theo ngươi.”

Chỉ trong nháy mắt cả khuôn mặt cùng vành tai Công Tôn đều đỏ ửng, lúng túng mà ôm lấy Tiểu Tứ Tử, có điều, hắn cũng không mắng Triệu Phổ, cũng cảm thấy, lời này nghe thật lọt tai.

Lúc này Nhạc Lâm cũng đã hiểu ra, thì là Công Tôn cùng Triệu Phổ có quan hệ thân mật đến vậy a, xem ra …. mình không còn hy vọng gì rồi.

……………….

Lúc này, tâm tình của Công Tôn và Triệu Phổ cũng tốt hơn, tâm tình của Tiểu Tứ Tử cũng tốt hơn. Vì vậy ba người lại hăng hái bừng bừng mà nhìn xem những người khác đang nháo vô cùng náo nhiệt.

Tiểu Tứ Tử đang bóc một hạt đậu phộng muốn đút cho Tiêu Lương, lại thấy Tiêu Lương đang chăm chú mà nhìn bên bàn đám Lâm Dạ Hỏa.

Vị Tiết Diệc Vân kia một câu “Trâu đại ca”, hai câu đều gọi ‘Trâu đại ca” đến ngọt ngào dễ nghe, làm như thân thiết lắm vậy.

Lâm Dạ Hỏa ở bên cạnh bóc vải, lại lọc ra hạt vải, cả một bàn đầy những trắng đỏ đan xen, cuối cùng ngay cả hạt vải cũng bị bóp nát.

Tiêu Lương nhìn thấy mà chỉ muốn lắc đầu.

Lúc này, có một nha hoàn bưng thêm một mâm vải mới cùng trà lên, thấy trước mặt Lâm Dạ Hỏa là một đống cùi quả vải trắng nộn liền sợ hết hồn, tâm nói vị này sao lại ăn vải như vậy a, này không phải là quá lãng phí sao.

Lúc này, Lâm Dạ Hỏa cũng cảm giác có người đứng bên cạnh, liền ngẩng đầu lên một cái.

Gương mặt Lâm Dạ Hỏa thực sự quá đẹp đi, nha hoàn vừa mới đối mặt với hắn thì tay liền run lên, nước trong bình trà liền đổ ngay lên người Lâm Dạ Hỏa.

“Oa ….” Nước trà đó tuy không quá nóng thế nhưng cũng không có lạnh a, làn da mịn màng của Lâm Dạ Hỏa cũng vì vậy mà bị phỏng đến độ khiến hắn nhảy dựng lên.

Nha hoàn kia vô cùng sợ hãi, liền nói: “Công tử, thật xin lỗi.” Vừa nói liền vừa cầm khăn lau cho Lâm Dạ Hỏa.

Lâm Dạ Hỏa tâm nói —— Thật xui xẻo! Sau đó liền cởi áo khoác.

Nha hoàn kia đỏ mặt, cách lý y mà lau cổ cùng vai cho Lâm Dạ Hỏa, Lâm Dạ Hỏa cũng vẩy vẩy nước trên tay mình đi.

Nha hoàn thẹn thùng nói: “Công tử có cần thay bộ y phục khác không?”

Lâm Dạ Hỏa cảm thấy cả người ướt nhẹp như vậy cũng thật khó chịu, liền gật đầu.

“Công tử, bên này.” Cô nương kia dẫn đường cho Lâm Dạ Hỏa, muốn giúp hắn thay y phục.

Lâm Dạ Hỏa đứng lên đi theo nàng ra ngoài, tâm nói, không thèm để ý đến tên Câm kia nữa, có mắt không tròng! Nghĩ tới đây, hắn liền quay đầu lại đoạt đi con cún con trong tay Trâu Lương, theo nha hoàn kia đi thay y phục.

Trâu Lương vốn đang nói chuyện với Tiết Diệc Vân, ban nãy hắn vừa nhìn thấy Lâm Dạ Hỏa cấu xé quả vải, vì vậy cũng bắt đầu muốn ngoạn nháo, càng trò truyện với Tiết Diệc Vân nhiệt tình hơn, có điều, lúc này hắn cũng không còn lòng dạ nào mà trò chuyện nổi nữa ….

Trâu Lương nhìn theo Lâm Dạ Hỏa cùng nữ nhân kia đi ra ngoài, trong lòng cảm thấy bất ổn.

Lúc này, hắn lại nghe thấy tiếng Tiêu Lương ở phía sau sâu kín truyền đến: “Ai nha, Lâm Hoả Kê chắc sẽ không bị ăn đậu hũ nữa đó chứ? Lúc trước cũng từng có nha đầu đem nước trà hất lên người hắn, sau đó lại nhân cơ hội mượn việc giúp hắn thay y phục để sờ mó hắn khắp nơi đi.”

“Rắc” một tiếng.

Tiết Diệc Vân cũng sửng sốt, chỉ thấy cái chén trong tay Trâu Lương cũng đã bị bóp nát rồi.

Tiết Diệc Vân cũng kinh ngạc mà nhìn Trâu Lương.

“Khụ khụ, ta đi vệ sinh một chút.” Nói xong liền vội vàng đứng lên đi ra ngoài.

Tiêu Lương liếc Trâu Lương đang đuổi theo ra ngoài, chỉ biết than thở mà lắc đầu, lúc này lại có người đút vải đến miệng bé, Tiêu Lương vừa mới ngẩng đầu lên thì nhận ra đó chính là Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử còn nhìn bé mà cười rất tươi nữa.

Tiêu Lương “A ô” một cái, nhai a nhai a, cũng lại cảm khái, vải này thật giống y như Cận nhi a, vừa mềm lại vừa ngọt vừa ngon, một chút cũng không khiến người ta lo lắng, quả nhiên chỉ có Cận nhi là tốt nhất.

Tiết Diệc Vân thấy Trâu Lương đi rồi cũng không thể làm gì khác hơn là trở lại bàn ngồi xuống cùng uống trà với Nhạc Lâm.

Vì vậy … mọi người ở hai bàn bên này cùng rảnh rỗi lại bắt đầu kéo sự chú ý của mình sang bàn Triển Chiêu bên kia, mà lúc này, bàn bên đó cũng bắt đầu có động tĩnh.

Triển Chiêu vừa mới cầm một quả vải lên, Mạnh Thanh đã bóc xong một trái đưa tới miệng hắn.

Triển Chiêu cười cười, nhìn quả vải trong tay mình nói, ý bảo —– Tự ta bóc được rồi.

Mạnh Thanh không thể làm gì khác là ăn cái của mình, còn cười nói hắn thật khách khí.

Lúc này, nha hoàn kia lại bưng vải quay trở lại.

Mạnh Thanh hỏi: “Lâm huynh đã thay y phục xong rồi sao?”

Nha hoàn đó lại che miệng cười: “Còn chưa, có điều Trâu tướng quân nói để hắn giúp Lâm công tử thay là được, sau đó đuổi chúng ta ra.”

Mạnh Thanh gật đầu một cái, lúc này lại thấy Bạch Ngọc Đường chỉ uống trà chứ không ăn vải, liền nói: “Bạch huynh cũng nếm thử vải tươi ngon này đi.”

Bạch Ngọc Đường cũng không có động tay, chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái.

Bạch Ngọc Đường là tên lười nhất, nếu không phải vì muốn bồi Triển Chiêu, hắn căn bản đều chỉ uống rượu chứ ít khi ăn cơm, càng chẳng mấy khi động đến trái cây. Mà ăn vải tay sẽ dính nước nhớp nháp hắn càng không thèm, tất nhiên, trước đây đều là Triển Chiêu lúc đang ăn lại thuận tiện đút cho hắn mấy quả.

Triển Chiêu vừa định thuận tay bóc cho hắn mấy quả, vải này quả thật cũng không tệ, lại không ngờ Mạnh Thanh đột nhiên nói: “Mộng Dao a, phục vụ Bạch công tử ăn vải đi.”

“Vâng.” Từ Mộng Dao liền thướt tha đi tới, dù sao thì nàng cũng là đầu bài của Mộng Phương Viên, phục vụ mấy vị công tử ăn trái cây hoặc gảy đàn cũng chính là nghề của nàng mà.

Từ Mộng Dao ngồi xuống bên cạnh Bạch Ngọc Đường, bóc ra một quả vải, cẩn thận đưa đến bên miệng hắn, lại than thở thêm một lần nữa, nàng hầu hạ đã nhiều nam nhân như vậy, đây là lần đầu tiên gặp được một người dễ nhìn đến thế. Bạch Ngọc Đường không những đẹp mắt mà còn mang theo một chút vừa lười biếng vừa quý khí, thế nhưng lại không có một chút son phấn khí nào, dung mạo người này quả nhiên là loại được nữ nhân yêu thích nhất. Từ Mộng Dao lại cảm khái thêm một lân nữa, vừa rồi Bạch Ngọc Đường có nói đã có ái nhân rồi, không biết là người nào lại may mắn như vậy, có thể có được tâm của vị công tử thế này ….

Đang suy nghĩ, nàng lại thấy ngón tay thon dài của Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng ưu nhã mà nâng lên, cách ống tay áo đẩy tay của Từ Mộng Dao ra, ý là ——- Không ăn.

Từ Mộng Dao hỏi: “Bạch công tử không ăn vải sao?”

Bạch Ngọc Đường nhìn nàng một chút, cái nhìn này khiến hai gò má của Từ Mộng Dao đỏ bừng.

Tiểu Tứ Tử ở bên cạnh nói: “Rất hiếm khi Bạch Bạch mới bị người ta gọi là Bạch công tử a.”

Từ Mộng Dao nhìn Tiểu Tứ Tử, hỏi: “Vậy phải gọi là gì?”

“Gọi là Ngũ gia.” Tiểu Tứ Tử trả lời.

Từ Mộng Dao gật đầu một cái, gọi một tiếng: “Ngũ gia.”

Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái, đúng là nghe lọt tai hơn Bạch công tử nhiều.

“Ngũ gia nếu như không ăn vải, vậy có muốn thử một chút nho hay không?” Từ Mộng Dao hỏi.

Bạch Ngọc Đường lười biếng trả lời: “Ta không ăn đồ trên tay người khác ….”

Lời còn chưa có dứt, Triển Chiêu đã đút vào trong miệng hắn một quả vải, lại nói với Từ Mộng Dao: “Đừng để ý tới hắn, con Chuột này rất kỹ tính, đồ trong tay người khác không ăn, cơm trong chén người khác không ăn, đũa người khác chạm qua cũng không ăn.”

Bạch Ngọc Đường nhai vải, nhìn Triển Chiêu chậm rãi nói: “Bởi vì người ta yêu là một bình dấm chua, ta đồ người khác cho hắn nhất định sẽ ghen đó!”

Triển Chiêu lúng túng, lại nhét một quả vải vào trong miệng hắn, ý là —— Mau ngậm cái miệng khiếm của ngươi lại.

Từ Mộng Dao ngơ ngác nhìn hành động của hai người, không ăn đồ trong tay người khác, vậy … Triển Chiêu không phải là người khác sao?

“Đúng rồi Từ cô nương.” Triển Chiêu cũng đã có cơ hội nói chuyện chính, tâm nói hỏi nhanh chút rồi rút lui thôi, tránh cho đêm dài lắm mộng: “Ta muốn hỏi một chút chuyện của Uông Lâm Xuân.”

Từ Mộng Dao gật đầu một cái: Triển đại nhân muốn hỏi cái gì?”

“Ách …” Triển Chiêu còn chưa kịp mở miệng thì đột nhiên trong sân lại truyền tới tiếng kêu thảm thiết: “Nha a!”