Sáng sớm ngày hôm sau, mưa nhỏ nhẹ nhẹ rơi, bầu trời trở lên u ám.
Tối qua Công Tôn đi ngủ rất sớm, cho nên trời mới sáng hắn đã tỉnh rồi, lại cảm thấy thật thần thanh khí sảng. Chăn đệm này ngày hôm qua đám người Tiểu Ngọc mới đem phơi qua, rất mềm lại êm, bên ngoài trời lại sầm sì, vì thế hắn cũng không muốn đứng dậy.
Quay mặt sang nhìn một chút, thấy Tiểu Tứ Tử vẫn ngủ ở bên trong, nhìn dáng vẻ còn chưa có muốn dậy.
Công Tôn tiến tới, xoa xoa cái bụng bé.
“Ngô!” Tiểu Tứ Tử bị xoa hai cái liền đưa tay ôm lấy cánh tay Công Tôn mà cọ cọ.
Công Tôn không khỏi nhớ đến những ngày ở quê cũ trước đây, khi trời lạnh, hai cha con thường nằm ỳ trên giường không chịu đứng lên, đến ăn cơm cũng phải chui vào trong chăn, nhịn không được mà cười một tiếng.
Lúc này, Tiểu Tứ Tử nghe được tiếng cười liền mở mắt, tò mò nhìn Công Tôn, thì ra bé đã tỉnh.
“Sớm vậy đã tỉnh rồi?” Công Tôn rút tay ra, ôm bé vào ngực, vỗ vỗ cái mông bé một chút, lại cảm khái —— Thật nhiều thịt!
“Dạ.” Tiểu Tứ Tử nhào đến, ôm cổ Công Tôn, hôn đến “chụt” một cái trên má Công Tôn, nói: “Phụ thân sớm a!”
Vì vậy, sáng sớm nay, tinh thần Công Tôn vốn đã tốt, nay lại càng tốt vô cùng!
Tiêu Lương hôm qua sau khi đem Tiểu Tứ Tử nhét vào trong lòng Công Tôn xong, liền trở về viện tử của Lâm Dạ Hỏa mà ngủ.
Lúc này.
Lâm Dạ Hỏa vô cùng buồn bực mà nhìn Tiêu Lương đang tứ chi giang rộng, nằm thẳng cẳng trên giường nhỏ bên cạnh mà ngáy khò khò, hắn có chút ngán ngẩm.
Ngáp một cái, Lâm Dạ Hỏa bước lên giường, vén chân đạp lên mặt Tiêu Lương một cước: “Dậy luyện công!”
“Cận nhi! Ai dám khi dễ ngươi!”
Một cước này vừa mới đến, đã bị Tiêu Lương ôm lấy cọ cọ, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Ta sẽ đánh cho hắn răng rụng đầy đất!”
Khoé miệng Lâm Dạ Hỏa giật giật, nhìn trời một chút, lại tiếp tục nằm xuống.
Lúc này, Tiêu Lương cũng đã tỉnh rồi, sờ trán một cái, trừng mắt nhìn Lâm Dạ Hỏa: “Hoả kê kia, ngươi lại đạp mặt ta! Đạp hỏng rồi nhỡ không còn đẹp trai nữa, làm sao có thể xứng với Cận nhi!”
Lâm Dạ Hỏa vẻ mặt chán ghét mà nhìn hắn: “Ngươi thật chẳng có tiền đồ gì hết!”
Tiêu Lương vừa mặc y phục, vừa hỏi Lâm Dạ Hỏa: “Sao ngươi không dậy?”
Lâm Dạ Hỏa trở mình một cái, ôm chăn nói: “Ta đây không dậy, ngủ nhiều da mới đẹp!”
Tiêu Lương nhìn trời, mặc y phục tử tế rồi định đi ra ngoài, có điều vừa mới ra đến cửa, đã nhìn thấy Lâm Dạ Hỏa nằm trên gối đầu ngửa mặt nhìn trời, nhìn ra bầu trời tối đen bên ngoài mà ngẩn người, bé liền quay lại.
“Uy.” Tiêu Lương đến bên mép giường.
Lâm Dạ Hỏa lé mắt nhìn bé: “Còn không đi luyện công?”
“Gấp cái gì, vẫn còn thời gian.’ Tiêu Lương ngồi xếp bằng ở mép giường, hỏi Lâm Dạ Hỏa: “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
“Cái gì?” Lâm Dạ Hỏa không để ý nhiều.
“Ngươi ….. Tại sao mỗi lần trời mưa tâm tình đều không tốt?” Tiêu Lương hỏi.
Lâm Dạ Hỏa ngẩn người, thờ ơ mà trả lời một câu: “Trời mưa tâm tình dĩ nhiên không tốt rồi, ướt át bẩn thỉu chứ sao.”
Tiêu Lương lại bĩu môi nhìn Lâm Dạ Hỏa: “Sao ngươi không trở về Hoả Phụng đường chứ?” Tiêu Lương hỏi.
Lâm Dạ Hỏa lườm bé: “Ngươi không về chẳng lẽ ta mặc ngươi một mình ở chỗ này mà trở về sao? Làm sao giao phó với cha ngươi?”
Tiêu Lương bĩu môi: “Thiết, mấy hôm trước nương ta còn gửi thư đến, Gia Cát đại nương về nhà đã nói với cha ta ta đi theo Triệu Phổ, cha ta còn vô cùng vui vẻ a, lại còn khen ta thật có tiền đồ, trừ việc học công phủ ra còn phải học cả binh thư cùng cách bày binh bố trận nữa, thuận tiện đi theo Bao đại nhân học thêm một chút, ngươi nếu có chuyện thì trở về đi.”
Lâm Dạ Hỏa nhấc chân, đem bé đạp xuống giường: “Tiểu hài nhi đừng quản chuyện của người lớn!”
Tiêu Lương xoa xoa cái mông, lầu bầu bỏ đi, đại khái là vừa đi vừa mắng Lâm Dạ Hỏa là cái đồ lừa hoang gì đó, Lâm Dạ Hỏa cũng không thèm để ý đến bé, vẫn duy trì tư thế cũ mà nhìn trời.
Đang nhìn, đột nhiên có cái gì đó đập vào mắt.
“Oa!” Lâm Dạ Hỏa quay đầu đi, đưa tay nắm một cái, một cái túi giấy dầu.
Mở túi ra, một mùi thơm truyền tới.
Lâm Dạ Hỏa liếc nhìn bên trong bọc giấy, hai cái bọc bánh bao màu trắng thật lớn
Lâm Dạ Hỏa rất vui vẻ cầm lấy một cái bánh bao cắn một miếng, thuận tiện còn định khen Tiêu Lương mấy câu, thằng nhỏ này còn biết mang bánh bao cho hắn làm tảo thiện a ………. chẳng qua là vừa mới nhìn qua cửa sổ.
“Khái khái ……” Lâm Dạ Hỏa thiếu chút nữa bị nghẹn bánh bao.
Chỉ thấy bên ngoài cửa sổ, Trâu Lương đang đứng đó, trong tay cũng cầm một cái bánh bao mà gặm.
Lâm Dạ Hỏa kinh hãi nhìn bánh bao trong tay: “Ngươi có hạ độc không đó?!”
Trâu Lương không nói gì mà nhìn hắn.
Lâm Dạ Hỏa lại nháy mắt mấy cái, tiếp tục nhai bánh bao, nói: “Thịt gì vậy, thơm quá a.”
“Trư bà long.”
“Phốc….” Lâm Dạ Hỏa lập tức phun ngay bánh bao ra ngoài, kinh hãi há miệng.
Khoé miệng Trâu Lương giật giật: “Ngốc muốn chết, là thập cẩm bánh bao của quân doanh, bên ngoài tuyệt đối ăn không được.”
Lâm Dạ Hỏa trừng hắn, lại tiếp tục gặm bánh bao.
“Ngươi tới làm gì?” Lâm Dạ Hỏa vừa gặm vừa hỏi Trâu Lương: “Ngươi không phải là đang ở quân doanh sao?”
“Tới lấy mấy thứ.”
Lâm Dạ Hỏa hí mắt nhìn hắn: “Ngươi lại tự mình đến? Ngươi không phải là Đại tướng quân sao.”
Trâu Lương thiêu mi một cái: “Mấy ngày nữa sẽ xuất chinh.”
Lâm Dạ Hỏa khẽ cau mày, ngoẹo đầu hỏi hắn: “Xuất chinh? Các ngươi muốn về Mạc Bắc đánh giặc?”
Trâu Lương lắc đầu một cái: “Chẳng qua là nhổ trại ra ngoài thành mà thôi, gần Khai Phong phủ quá nhiều người.”
“Nga ……” Lâm Dạ Hỏa gật đầu, thấy Trâu Lương vẫn đứng ngoài cửa sổ không đi, khó hiểu nhìn hắn.
“Cho ngươi một thứ.” Trâu Lương đột nhiên mở miệng.
Lâm Dạ Hỏa ngẩn người, ngay sau đó lại cảnh giác: “Ngươi lại muốn làm chuyện xấu gì?”
Trâu Lương đột nhiên cười, hắn cười mà nhìn Lâm Dạ Hỏa.
Lâm Dạ Hỏa cả kinh đến độ thiếu chút bị nghẹn bánh bao ——– Trâu Lương cũng không thích cười, có cười thì thỉnh thoảng cũng chỉ là nhếch khoé miệng cười lạnh hoặc cười chế nhạo mà thôi, hôm nay có phải là tâm tình đặc biệt tốt không a? Lại toét miệng cười? Trời sắp đổ mưa đỏ a?
Trâu Lương đem từ phía sau ra một thứ, bỏ vào trong chăn của Lâm Dạ Hỏa.
Lâm Dạ Hỏa vừa mới cúi đầu nhìn, chỉ thấy là một chú cún con mũm mĩm.
Lâm Dạ Hỏa cả kinh, há to miệng, cặp mắt cứ dán chặt vào chú cún đó không cách nào dời ra được a! Hắn là người trong nghề, biết được chú cún này mặc dù mới cai sữa nhưng cũng vô cùng có tinh thần, lại là giống cực tốt, hơn nữa ——— chú cún kia cũng thực sự có ý tứ, lại còn ngoẹo đầu mà nhìn Lâm Dạ Hỏa nữa.
“Nó là do một đại khuyển của quân khuyển cùng với một đại lang sinh ra đó.” Trâu Lương bất đắc dĩ: “Có thể là do lang vị quá nặng cho nên những con cẩu khác đều khi dễ nó, không thích hợp nuôi tại quân doanh, mấy ngày trước đã cai sữa rồi, có thể ăn thịt.”
Lâm Dạ Hỏa ngẩng đầu nhìn hắn.
Trâu Lương thiêu mi một cái: “Ngươi nuôi chứ?”
Lâm Dạ Hỏa nhẹ nhàng xoa đầu chú cún mũm mĩm kia, chú cún này hình như còn rất hưởng thụ nữa, thế nhưng vẻ bên ngoài lại là diện vô biểu tình mà nhìn hắn. Lâm Dạ Hỏa đột nhiên “phốc” một tiếng, con cún nhỏ này chắc không phải là huynh đệ của Trâu Lương đi? Thật quá giống.
“Cười cái gì?” Trâu Lương hỏi.
Lâm Dạ Hỏa ôm chú cún con: “Nó giống ngươi a.”
Khoé miệng Trâu Lương giật giật, muốn đoạt lại: “Không muốn thì trả ta.”
“Muốn!” Lâm Dạ Hỏa vội vàng đem chú cún nhỏ giấu đi: “Là của ta rồi.”
Trâu Lương hơi nhướng mày.
Lúc này, ở bên ngoài có một quan binh gọi hắn: “Tướng quân, đã chuẩn bị xong rồi.”
Trâu Lương gật đầu một cái, xoay người đi.
Lâm Dạ Hỏa ôm chú cún con nằm bên cửa sổ mà nhìn hắn, Trâu Lương bước nhanh ra khỏi viện ……… Hắn là Tả tướng quân, có lẽ là dẫn binh đến đóng quân chỗ khác, hôm nay trở lại là để lấy y phục mà thôi.
Lâm Dạ Hỏa đang ngẩn người, lại cảm thấy túi giấy dầu trên tay bị đoạt đi.
Cúi đầu nhìn, chú cún con kia đã đang ăn nửa cái bánh bao còn lại của hắn rồi.
Lâm Dạ Hỏa nâng cằm nhìn chú cún con đang ăn bánh bao, lại vừa gãi gãi tai nó: “Nên gọi mày là gì thì mới tốt đây? Đúng rồi, sao mày lại không chịu sủa a? Những con cún con khác hẳn là đã sủa om sòm rồi chứ.”
Chú cún con kia nhìn hắn một chút, cái đuôi ngắn cũn đột nhiên kéo lên quơ quơ, tiếp tục ăn bánh bao, nhưng cũng không kêu tiếng nào.
Lâm Dạ Hỏa nheo mắt lại, hai bên khoé miệng hơi nhếch lên môt chút, nói: “Vậy ta gọi ngươi là Câm đi.”
Nói xong liền sờ sờ đầu con cún con.
Chú cún con ăn xong bánh bao rồi lại liếc mắt nhìn Lâm Dạ Hỏa.
Lâm Dạ Hỏa nhéo lỗ tai nó một cái, nói: “Ánh mắt đó là sao hả?”
Chú cún con đột nhiên xoay người, ôm lấy tay của Lâm Dạ Hỏa.
Lâm Dạ Hỏa thiêu mi: “Không phải là ngươi vẫn chưa ăn no đó chứ ….”
Chẳng qua là chú cún đó cũng không có cắn hắn, chỉ ôm lấy tay hắn, nằm xuống, nhẹ nhàng liếm liếm.
Ngay sau đó Lâm Dạ Hỏa liền yên tĩnh lại, cảm nhận được lòng bàn tay ướt át lại mềm mại, khe khẽ thở dài, sờ sờ đầu chú cún con kia: “Chẳng lẽ ta không vui lại biểu hiện rõ vậy sao?”
Ngoài cửa Khai Phong phủ, Trâu Lương vừa mới lên ngựa cũng ngẩng mặt nhìn trời đang u ám, ngẩn người.
“Tướng quân?” Phó tướng thấy hắn không đi, liền kêu hắn một tiếng.
Trâu Lương lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng vung cương đi.
Mưa cũng bắt đầu nhẹ rơi xuống.
Thiên Tôn cùng Ân Hầu nghe thấy tiếng ồn ào của nhóm người Hồng Cửu Nương, cảm thấy càng to hơn cả tiếng chim hót nữa.
Ân Hầu có chút khó hiểu: “Tại sao mấy cái cô nương kia đã nói chuyện với nhau hơn sáu mươi năm rồi mà vẫn còn nhiều chuyện để nói vậy chứ?”
Thiên Tôn đang rửa mặt, nghe thấy lời ấy của Ân Hầu, cười cười, vấn đề này không thể nào lý giải được.
Ân Hầu ngồi dậy, trên người chỉ mặc có một trường bào màu đen, tóc đen dài xoã sau lưng, mắt mi đều đen nhánh, mang đến một cỗ cảm giác yêu tà nhiều năm không đổi.
Thiên Tôn nhìn hắn một chút, đi tới, nhìn chằm chằm tóc hắn hồi lâu, hỏi: “Thật ra thì, từ lâu ta đã muốn hỏi ngươi một chuyện.”
Ân Hầu đưa tay kéo áo choàng mặc vào, nghe hắn hỏi, liền ngẩng mặt lên nhìn hắn: “Hỏi cái gì?”
“Năm đó, ngươi bị vạn tiễn xuyên tâm, tại sao lại không chết?’ Thiên Tôn không hiểu hỏi: “Người giang hồ đều nói, ngươi có thể chất yêu quái không thể chết, có thật không?’
Ân Hầu cười, tà khí lại càng sâu thêm mấy phần: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Từ lúc nhỏ ta đã cảm thấy ngươi là một yêu quái, Miêu yêu.” Thiên Tôn đứng lên, tìm lược chải đầu: “Yêu Vương cũng nói ngươi là Yêu, có thể vận chuyển càn khôn, đổi thay số phận, đáng tiếc ngươi lại không có lòng dạ đó.”
Ân Hầu xuống giường, sửa sang lại áo ngoài cho tốt, cười nhạt, đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy mấy sợ tóc bạc sau lưng Thiên Tôn, nói: “Ngươi mới là Yêu, ta là Quỷ.” Nói xong, tuỳ tiện ghim mấy sợi tóc đó lại, nghênh ngang đi ra ngoài.
Thiên Tôn chải xong tóc, nhìn Ân Hầu đang đi ra ngoài, hắn không khỏi nhớ lại chuyện đã qua nhiều năm trước. Đã rất lâu rồi, hắn cũng không nhớ đến chuyện đó nữa ……….. Qủa nhiên, trời mưa sẽ càng khiến người ta nhớ lại quá khứ a.
…………………
Cũng giống như vậy, trời mưa cũng khiến cho Triển Chiêu khó chịu.
Lúc Triển Chiêu tỉnh lại, Bạch Ngọc Đường đã không còn ở bên cạnh hắn nữa rồi, nửa giường bên kia trống rỗng.
Triển Chiêu đưa tay sờ gối đầu lạnh như băng bên cạnh, ngẩn người.
Hôm nay, khi trời còn chưa sáng, Bạch Ngọc Đường đã thức rồi. Triển Chiêu mở mắt nhìn hắn, Bạch Ngọc Đường ngồi ở mép giường, tóc dài vén sang một bên, nhỏ giọng nói với hắn: “Hôm nay Hãm Không Đảo có vận chuyển một số hàng hoá quan trọng đến, ta đến bến đò đón một chút.”
Triển Chiêu gật đầu một cái.
Bạch Ngọc Đường đứng lên, vừa muốn đi, lại vừa như có chút do dự, quay đầu lại nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nằm trên giường, thấy hắn có chút nghi ngờ, liền nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm hắn một lát, sau đó cười cười, đưa tay nhẹ nhàng sờ trán hắn.
Bàn tay ấm áp, lại khiến cho hắn nhớ lại chút xúc cảm lành lạnh hôm qua, hắn liền ngẩn người ra một lát.
“Trời sáng ta mang điểm tâm đến cho ngươi.” Nói xong, Bạch Ngọc Đường liền cầm đao ra cửa.
Vì vậy, Triển Chiêu cứ thế mà nằm yên đến sáng, hắn vẫn đang suy nghĩ, tối hôm qua có phải mình đã làm chuyện kỳ quái gì không? Bây giờ nhớ lại có chút cảm thấy không thật lắm, tối hôm qua là mình đã uống quá nhiều nên sinh ảo giác hay là đã nằm mơ a? Thế nhưng xúc cảm hơi lành lạnh ấy, hình như vẫn còn vương vấn lại ………
Chờ cho đến khi mọi người đều ăn điểm tâm xong, Bao đại nhân cũng đến sân viện, chuẩn bị nghiên cứu phương hướng điều tra hôm nay một chút, mới phát hiện ——— Triển Chiêu đâu?
“Chẳng lẽ Miêu Miêu còn chưa dậy sao?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu: “Thúc ấy cũng không ăn điểm tâm nha!”
Ân Hầu có chút buồn bực, liền cùng Thiên Tôn, còn có cả bọn Tiểu Tứ Tử đến thiên viện của Triển Chiêu tìm.
Vừa mới vào cửa, chỉ thấy Triển Chiêu đứng ở trong sân, ngước mắt lên mà nhìn bầu trời mây đen mờ mịt.
Vì vậy, mọi người cũng đều ngước mặt nhìn bầu trời mênh mông mờ mịt ấy ——— Ngoại trừ xám xịt một chút thì tuyệt đối không có vấn đề gì.
“Miêu Miêu!” Tiểu Tứ Tử chạy đến ôm chân Triển Chiêu: “Thúc nhìn gì nha?”
Triển Chiêu cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử một cái, lại nhìn trời một cái, hỏi: “Lúc này đã tính là sáng chưa?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Công Tôn đi qua sờ sờ cái trán Triển Chiêu, bị sốt sao?
Có điều, thân thể Triển Chiêu rất khoẻ mạnh, hắn chẳng qua là lúc này đang nghi ngờ, Bạch Ngọc Đường nói trời sáng sẽ mang điểm tâm cho hắn, tại sao đến bây giờ còn chưa tới? Trời sáng đã lâu lắm rồi!
“Ngọc Đường đâu?” Thiên Tôn phát hiện Bạch Ngọc Đường không có ở đây, Triển Chiêu lại có chút kỳ quái, liền cảm thấy buồn bực, hai đứa này, chắc không phải cãi nhau cái gì?
Triển Chiêu hồi phục tinh thần lại, liền nói: “Ngọc Đường chưa sáng đã đến bến tàu nhận hàng cho Hãm Không Đảo rồi, hắn nói trời sáng sẽ trở lại, còn mang cả điểm tâm về nữa.”
Thiên Tôn cau mày, cũng ngẩng mặt nhìn trời.
“Có lẽ là quên đi.” Diệp Tử Thiền nói.
Tất cả mọi người đều nhìn nàng một cái, sau đó lại đồng loạt lắc đầu ———- Bạch Ngọc Đường mà lại quên mất điểm tâm của Triển Chiêu sao? Chuyện này tuyệt đối không bao giờ có thể xảy ra đâu!
“Ta đến bến tàu nhìn một chút.” Triển Chiêu nói xong liền chạy ngay ra cửa.
Thiên Tôn cùng Ân Hầu nhìn nhau một cái, tựa hồ cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm.
“Phụ thân, liệu có phải Bạch Bạch lạc đường không a?” Tiểu Tứ Tử ngước mắt hỏi Công Tôn, cũng cảm thấy có chút lo lắng.
Công Tôn có chút dở khóc dở cười, tâm nói, Bạch Ngọc Đường cũng đâu phải Thiên Tôn … Nhưng mà, lấy tính cách Bạch Ngọc Đường mà nói, hình như không phải là hạng người không thèm nhắn lại đã đi rồi.
Triển Chiêu đến bến tàu, phát hiện bến tàu rất náo nhiệt, người vận chuyển hàng hoá rất nhiều, thế nhưng hắn tìm nửa ngày, lại không thấy thuyền của Hãm Không Đảo.
“Triển đại nhân, sớm vậy đã đi phá án rồi a?”
Lúc này, có mấy phu khuân làm việc mưu sinh ở bến tàu, nhìn thấy Triển Chiêu liền chào hỏi hắn.
Triển Chiêu hỏi mọi người: “Đại thúc, các người đến đây lúc nào vậy?”
“Trời còn chưa sáng đã đến rồi a, mỗi ngày chúng ta đều làm từ nửa cuối đêm đến hết sáng, buổi chiều cũng không có ai dỡ hàng a.” Đại thúc kia đáp lời.
“Sáng nay thuyền của Hãm Không Đảo có đến không?” Triển Chiêu hỏi.
“Tới a.” Phu khuân đó cười nói: “Tới từ sớm rồi, trời còn chưa sáng đã chở hàng hoá từ Hãm Không Đảo đến!”
Triển Chiêu trong lòng động một cái, hỏi: “Các ngươi có nhìn thấy Bạch Ngọc Đường không?”
“Ngũ gia sao?” Một trong số các phu khuân nói: “Không nhìn thấy a, người của Hãm Không Đảo cũng đang tìm hắn nửa ngày đây, nói là hắn sẽ đến nhận hàng, thế nhưng lại không có tới, cho nên không còn cách nào khác là đem hàng hoá của mình chuyển đến trù trang, sau khi bọn họ trở lại cũng hỏi ta Ngũ Gia có tới không, chúng ta nói không nhìn thấy, bọn họ nói bọn họ còn có việc nên trở về Hãm Không Đảo trước.”
Đầu óc Triển Chiêu lúc này cũng trống rỗng —– ngay cả bến tàu Bạch Ngọc Đường cũng chưa có tới, vậy hắn đi đâu?
“Là hàng gì vậy? Đưa đến đâu?” Triển Chiêu hỏi.
“Đều là sợi vải, cần phải đưa đến xưởng vải.” Khuân phu vừa định chỉ cho Triển Chiêu, mới phát hiện Triển Chiêu đã biến mất.
“Hoắc, Triển đại nhân biết bay a!”
Triển Chiêu biết, xưởng vải lớn nhất ở Khai Phong phủ chính là sinh ý của Hãm Không Đảo, rất nhiều y phục Bạch Ngọc Đường mặc trên người đều do xưởng vải này đưa tới.
Lúc Triển Chiêu vừa mới chạy tới nơi, người của xưởng vải vẫn còn đang kiểm hàng, một lão đầu mập mạp đang đứng ngoài cửa, còn có mấy trăm khuân phu bận rộn phía sau.
“Vương lão bản.”
Triển Chiêu biết người này chính là lão bản của xưởng vải, gọi là Vương Trang, là người của Hãm Không Đảo.
“Uy, Triển đại nhân dậy sớm vậy a?” Vương lão bản gật đầu chào hỏi Triển Chiêu.
“Ngũ gia nhà các ngươi đâu?” Triển Chiêu hỏi.
Vương Trang ngẩn người, nói: “Ngũ gia không phải luôn ở cùng ngài sao?”
Triển Chiêu lắc đầu: “Trời chưa sáng hắn đã nói đến bến tàu nhận hàng, đi rồi đến bây giờ vẫn chưa có trở lại ….”
Vương Trang há to miệng: “Cái gì? Ngài nói là Ngũ gia sáng nay có đi bến tàu sao?”
Triển Chiêu gật đầu, lại lắc đầu: “Ta chỉ biết là hắn rời khỏi Khai Phong phủ, nói là đến bến tàu!”
“Ai nha! Sáng nay ta đến bến tàu nhận hàng, còn phải chờ hắn thật lâu nhưng hắn cũng không có tới a, ta nghĩ là có chuyện gì khiến ngài ấy không đến hoặc là cùng ngài đi tra án, cho nên tự mình nhận luôn rồi!”
“Hắn cũng chưa đến chỗ này của các ngươi?” Triển Chiêu cau mày.
Vương Trang một mực lắc đầu, những phu khuân kia cũng đều nói không thấy Ngũ gia, liệu có phải là đến Bạch phủ rồi không?
Triển Chiêu lại vòng lại, chạy đến Bạch phủ.
Bạch Phúc đang chỉ đạo bọn nha hoàn quét dọn, Nguyệt Nha Nhi cùng Thần Tinh Nhi thì đang luyện công, thấy Triển Chiêu tới, cho là Bạch Ngọc Đường cũng tới đây, liền kéo nhau ra đón, không ngờ Triển Chiêu lại hỏi ra một câu: “Bạch Ngọc Đường có ở đây không?”
Hai nha đầu ngơ ngác lắc đầu.
Bạch Phúc đi tới: “Triển đại nhân, Ngũ gia nhà ta không phải luôn dính cùng ngài sao?”
Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy chuyện này tương đối quan trọng, đưa tay vỗ bả vai Bạch Phúc một cái, đem mọi việc Bạch Ngọc Đường nói đến bến tàu nhưng lại không có ở bến tàu đều nói qua.
“Cái gì?!” Nguyệt Nha Nhi cùng Thần Tinh Nhi đều nhảy dựng lên: ‘Ngũ gia nhà chúng ta biến mất?!”
“Ta tiếp tục đi tìm, các ngươi cũng đi tìm một chút.” Triển Chiêu nói xong liền chợt loé biến mất vô tung, Bạch Phúc vội vàng mang theo tất cả người của Bạch phủ phân tán tìm kiếm khắp nơi trong thành Khai Phong.
Triển Chiêu đến những chỗ Bạch Ngọc Đường vẫn hay đi thường ngày đều tìm kiếm hết, sau đó lại trở về Khai Phong phủ, Thiên Tôn cùng Ân Hầu đều đang chờ ngoài cửa.
“Ngọc Đường có trở lại chưa?” Triển Chiêu hỏi.
Chân mày của Thiên Tôn cũng nhíu lại.
Ân Hầu lắc đầu một cái, nói: “Nhìn bộ dáng này của ngươi xem ra đã tìm tất cả những chỗ có thể tìm rồi phải không?”
Triển Chiêu gật đầu.
Ân Hầu cau mày: “Ngọc Đường đi đâu vậy?”
Thấy Triển Chiêu lo lắng, Công Tôn nói: “Không cần quá lo lắng, có thể là có chuyện gì đó trì hoãn mà thôi, lấy sự thông minh và võ công của hắn mà nói, hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”
Triển Chiêu gật đầu một cái, thế nhưng mọi người đều biết, bởi vì Bạch Ngọc Đường rất lợi hại cho nên đột nhiên biến mất mới khiến người ta lo lắng, nếu như không phải là gặp chuyện gì không thể giải quyết hoặc là gặp nguy hiểm gì, hắn không thể nó không nói một tiếng đã biến mất tăm hơi.
Lúc này, lại chỉ thấy Tử Ảnh chạy nhanh tới nói: “Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đã trở lại chưa?!”
Triển Chiêu ngẩn người, mọi người tâm nói, tin tức của Tử Ảnh thật linh thông a, nhanh như vậy đã biết Bạch Ngọc Đường biến mất.
Ánh mắt Triển Chiêu cũng sáng lên, túm lại Tử Ảnh, hỏi: “Ngươi gặp hắn phải không?”
Tử Ảnh ngẩn người, cau mày: “Chắc không phải là vẫn chưa trở về đấy chứ? Ai nha, ta đã nói hắn không nên đi một mình mà.”
Triển Chiêu gấp gáp: “Hắn đến chỗ nào rồi?”
“Hắn…..” Tử Ảnh há miệng, lại đột nhiên nhìn chằm chằm về phía Triển Chiêu.
“Ngươi nói nha!” Triển Chiêu càng lo lắng hơn.
“Ách…..” Tử Ảnh chỉ chỉ Triển Chiêu.
“Nói nha!” Triển Chiêu cũng bị hắn chọc cho tức chết: “Bạch Ngọc Đường đâu?!”
“Bạch Ngọc Đường ở đây!”
Triển Chiêu sửng sốt, thanh âm truyền đến từ phía sau hắn a.
Tử Ảnh chỉ chỉ sau lưng Triển Chiêu, thật khó thấy biểu lộ kinh khủng như vậy của Triển Chiêu, thật quá doạ người đi.
Triển Chiêu quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đang hoàn hảo đoan chính mà đứng phía sau hắn, trong tay còn xách theo một thực hạp, tóc cùng y phục có chút ẩm ướt, xem ra là bị mắc mưa.
Bạch Ngọc Đường đưa tay sờ sờ đầu Triển Chiêu: “Giữa đường gặp chút chuyện cho nên về chậm một chút.”
Tâm Triển Chiêu cũng coi như đã trở về trong ngực, Thiên Tôn cùng Ân Hầu lại kín đáo nhìn nhau một cái —— Oa! Nhìn Mèo kia vừa rồi a, giống hệt như lúc Công Tôn mất Tiểu Tứ Tử vậy.
“Ngũ gia!”
Lúc này, từ nơi xa có một đám người chạy đến, lại có cả đám tiểu nhị của xưởng vải cùng những người của Hãm Không Đảo đang làm sinh ý tại Khai Phong, nhìn sơ thôi cũng đến mấy trăm người rồi.
Bạch Ngọc Đường có chút không nói nổi, mọi người đều chạy đến độ thở không ra hơi, Bạch Phúc vừa nhìn thấy Bạch Ngọc Đường không bị làm sao, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Triển Chiêu có chút lúng túng gãi gãi đầu, mình như như có chút lo lắng quá độ, khiến cho những người của Bạch phủ bị doạ sợ một phen.
“Mọi người giải tán đi, ta không sao cả.” Bạch Ngọc Đường đuổi mọi người về, sau đó lại đem thực hạp nhét vào trong tay Triển Chiêu: “Ăn điểm tâm chưa? Sữa đậu nành Cẩm Ký cùng bánh bao chiên Tống Tử đó.”
Mọi người đều hai mặt nhìn trời, quả nhiên ……… Bạch Ngọc Đường không bao giờ quên điểm tâm của Triển hộ vệ.
Triển Chiêu nhận lấy thực hạp, thuận tay, phủi đi bọt nước trên vai Bạch Ngọc Đường.
Tử Ảnh cũng góp tới, đôi mắt sáng như sao mà hỏi Bạch Ngọc Đường: “Tìm được không?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, lấy ra một quyển tông đưa cho Tử Ảnh: “Dựa theo các ngươi nói mà vẽ ra.”
Tử Ảnh mở ra, vừa nhìn liền vui vẻ: “Tốt quá! Thì ra là trốn chỗ này, khó trách tìm không được hắn!” Nói xong, vỗ vỗ cánh tay Bạch Ngọc Đường một cái: “Ta đi đưa cho Vương gia, cám ơn a!” sau đó liền xoay người chạy, mấy ảnh vệ bên trên cũng chạy theo phía sau hắn. Mấy người còn gật đầu với Bạch Ngọc Đường một cái.
Công Tôn tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi đi đâu vậy?”
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ trong viện, nói: “Vào trong vừa ăn vừa nói, ta cũng có chút đói bụng.”
Vì vậy mọi người cùng vào phòng.
Nguyên bản, ngoại trừ Triển Chiêu ai cũng đã ăn điểm tâm rồi, thế nhưng vừa nãy lại bị Triển Chiêu hù doạ một trận, mà lần doạ này khiến mọi người cũng sợ tuôn cả một thân mồ hôi, cho nên, lúc này ai cũng đói, vừa đúng lúc sữa đậu nành Cẩm Ký cùng bánh bao chiên Tống Tử lại là một trong thập đại điểm tâm Khai Phong phủ, hơn nữa lại cách Khai Phong phủ khá xa, thường ngày mọi người cũng không có nhiều cơ hội được ăn. Nhân cơ hội này, mọi người vừa gặm đồ ăn ngon, vừa nhìn Bạch Ngọc Đường chuẩn bị nghe chuyện.
Thì ra là, hôm nay trời còn chưa sáng, Bạch Ngọc Đường vừa mới ra cửa, còn chưa tới bến tàu, đã gặp phải một chuyện lạ.