Trước thành lâu Khai Phong phủ, ba đội binh mà cùng nhau giằng co.
Nguyên bản hai đạo quân của Phương Phách và Hô Duyên đều không phân biệt được trên dưới, vậy mà sau khi Âu Dương Thiếu Chinh cùng Trâu Lương đến mọi chuyện đã liền thay đổi.
Hô Duyên Xảo vốn cũng chẳng muốn đôi co với Phương Phách làm gì, mục đích của nàng chủ yếu chỉ là muốn kéo dài thời gian, không để cho Phương Phách đem binh đến gây áp lực cho Triệu Trinh, buộc hắn phải giết Bàng Dục. Hôm nay Âu Dương Thiếu Chinh đã về tới, cũng chứng minh rằng Phương Phách không thể nào muốn làm gì thì làm được nữa, mục đích của nàng coi như đạt được.
Đừng nhìn dáng vẻ thô lỗ mập mạp của Hô Duyên phu nhân, nàng làm Bàng phu nhân nhiều năm như vậy đương nhiên biết cần phải xử lý chuyện này thế nào, vì vậy liền hạ lệnh thu binh, giải tán mọi người, ai có việc làm thì đi làm, còn không thì ai về nhà lấy.
Bàng phu nhân cũng tháo xuống khôi giáp, hồi phủ chờ Thái sư về, hảo hảo đòi lại công đạo cho nhi tử.
Triển Chiêu nhìn Hô Duyên Xảo rời đi, nhíu mày với Bạch Ngọc Đường một cái.
Hai người cũng cảm thấy may mắn, vì có lẽ vị Đại phu nhân này về nhà rồi mới có thể biết được chuyện Bàng phi thiếu chút nữa bị hạ độc xảy thai, nếu không lúc này e rằng liền trực tiếp liều mạng với Phương Phách cũng nên.
Binh mã của Hô Duyên Xảo rút lui, Âu Dương rất hài lòng, lại nhìn về phía đám người Phương Phách.
Phương Phách lúc này cũng có chút khó chịu ——— Âu Dương Thiếu Chinh đã tới, như vậy chẳng phải Triệu Phổ cách không còn xa nữa sao? Triệu Phổ phái Âu Dương Thiếu Chinh đến trước mà không phải là tự mình đến, đây là hắn bày tỏ chừa cho mình chút mặt mũi, cũng là tạo cho mình cơ hội mà rút lui, phải làm thế nào cho tốt đây?
Phương Phách còn đang tính toán, Phương Vũ cũng không có nhân nhượng, hắn vừa rồi mới nghe thấy mấy lời nói vô cùng của Âu Dương Thiếu Chinh ban nãy, tâm nói cái gì mà Hoả Kỳ Lân chứ, cái gì mà Đệ nhất quan tiên phong của Đại Tống chứ, chẳng phải chỉ một tên tiểu tử thôi sao, lại còn là một tên trẻ tuổi cuồng ngôn nữa.
Vì vậy vị Nhị tướng quân (*) này liền rống lên: “Âu Dương Thiếu Chinh, ngươi lại dám lên tướng coi thường phụ thân ta, ngươi là một tên tiểu tử ngu ngốc, ngươi giỏi thì tới đây!” Vừa nói, vị Nhị tướng quân này cũng không có trở về phía quân doanh nhà mình, liền đem trận đánh chưa hoàn cũng Hô Duyên Thác ban nãy mà chuyển hướng sang Âu Dương Thiếu Chinh, ngoắc ngoắc Âu Dương Thiếu Chinh: “Đến đây, ông đây giáo huấn ngươi một chút!”
(*) Chỗ này ta cũng không hiểu là có phải bà Nhã đang chơi chữ hay không nữa. Nhị ở đây vừa là số 2, cũng vừa là Ngu ngốc (Nhị hoá), cho nên Nhị tướng quân vừa có thể hiểu là “Vị tướng quân thứ hai” trong quân, vừa có thể hiểu là một “Tướng quân ngu ngốc”. Cái này tuỳ theo cách hiểu của mọi người a.
Trên thành lầu, Triển Chiêu đng nằm dọc theo tường thành, tay nâng cằm mà thay lão gia tử Phương Phách kia bất đắc dĩ ——— Sao lại sinh là cái ổ ngu ngốc thế a!
Mà lúc này Phương Phách đang gấp gáp hơn ai hết ——– Phương Vũ lại làm hỏng chuyện! Thật là cứ lo cái gì là ứng cái đó, điều Phương Phách không muốn nhất chính là kéo Triệu Phổ vào chuyện này, dù sao thì chuyện này cũng không có liên quan đến bọn hắn. Thế nhưng hôm nay Phương Vũ lại muốn đấu với Âu Dương Thiếu Chinh, đây không phải là muốn hai bên đối nghịch sao? Binh mã của Triệu Phổ chính là binh mã chính quy của Hoàng triều, hắn lại là Binh mã Đại nguyên soái, còn Phương Phách hắn, cùng lắm cũng chỉ là một Quận Vương nho nhỏ, binh mã trong nhà cũng chỉ là nuôi chơi một chút mà thôi ……… Hôm nay không khéo lại biến thành hắn kéo binh mã đến ngoài thành Khai Phong đối đầu với binh mã của Đại Tống đi! Chuyện này nếu như nói ra, người ta còn tưởng là Phương Phách hắn có mưu đồ soán vị đây. Lại nói tới, Phương Vũ tuy có chút khí lực, nhưng sao có thể so với Âu Dương Thiếu Chinh chứ? Này chẳng phải là lấy trứng chọi đá sao!
Phương Phách gấp đến độ mồ hôi chảy ròng ròng, muốn bảo Phương Vũ nhanh chóng trở lại, nhưng Phương Vũ lại cứ nhất định muốn đánh với Âu Dương Thiếu Chinh một trận, hảo hảo hạ chút nhuệ khí của Triệu Phổ. Hắn thân là võ tướng, cũng cảm thấy bất mãn với việc Triệu Trinh đem toàn bộ binh quyền giao cho Triệu Phổ, hôm nay nhất định phải đánh một trận thật oanh liệt, trước mặt nhiều người như vậy, đánh bại Âu Dương Thiếu Chinh, cũng là để cho Hoàng Thượng mở rộng tầm mắt một chút, để hắn biết rằng, trừ Triệu gia quân ra, vẫn còn có tướng lĩnh khác có thể lãnh binh đánh giặc đây!
Trên thành lầu, mọi người đều háo hức xem náo nhiệt.
Tiêu Lương ngồi trên tường thành, đôi chân trỏ ra ngoài mà đung đưa, nghe được Phương Vũ nói chuyện bên dưới, lại càng vui vẻ: “Ai nha, To con kia a, có thêm mười người như ngươi cũng không thể thắng nổi Hồng mao đó đâu, nhanh chóng trở về mời cao thủ đến đi, thực lực cách xa quá đánh chỉ tổ khó coi thôi!”
Tiêu Lương chỉ là một tiểu hài nhi, giọng nói còn mang chút đồng âm, có điều cũng không có mềm mại uyển chuyển như của Tiểu Tứ Tử, mà vừa thanh thuý lại vang dội. Bé còn nhỏ nhưng nội công cũng không thấp, Lang Vương cùng mẫu thân bé xem bé như bảo bối mà nuôi dưỡng, đến cả Lâm Dạ Hỏa cũng không dám bỏ đói bé, Gia Cát Âm cũng luôn dùng tình thương của người mẹ mà chăm sóc bé, mỗi ngày đều liều mạng chăm bé ăn ngon mặc đẹp, vì vậy mà bé tinh lực vô cùng thịnh. Không biết có phải là bé có thiên tính giống phụ thân hay không, đối với chuyện hành quân đánh giặc luôn cảm thấy vô cùng hứng thú, vừa nghe có người giao chiến thì đã muốn xem cao thủ so chiêu, nhìn thấy Âu Dương Thiếu Chinh là cao thủ như vậy, nếu như đánh với vô danh tiểu tốt thì thật quá nhàm chán rồi.
Lại nói về chuyện thanh âm, người ta thường nói muốn đánh giá một người, trước tiên cần xem mặt nhìn dáng người, sau đó phải chú ý đến thanh âm, người của Khai Phong phủ, ngoại trừ ngoại hình khác nhau thì đến giọng nói cũng có những đặc điểm riêng.
Thanh âm của Triển Chiêu cũng giống như khí nhân của hắn, tư văn nhã nhặn ôn nhuận nhu hoà, ngữ điệu lại uyển chuyển dịu dàng, tốc độ nói chuyện cũng không nhanh, nhưng lúc vui vẻ thanh âm hắn còn mang âm cười sáng sủa, Bạch Ngọc Đường mỗi lần nghe thấy đều có cảm giác giống như tiếng mèo kêu, đương nhiên là một chú mèo con hiền dịu.
Bạch Ngọc Đường nói chuyện lại rất chậm, nói trắng ra là hắn rất lười nói, thanh âm thật ra rất dễ nghe, chỉ là hắn không thích nói chuyện, những lúc bị Triển Chiêu trêu chọc hoặc là vô cùng bất đắc dĩ mới nói thêm mấy câu. Thanh âm vốn lãnh, lại thấp, có điều cũng không quá trầm.
Thanh âm của Công Tôn thì rất trong, một chút tạp âm cũng không có, thường ngày nói chuyện đều chậm rãi rõ ràng, lúc nóng giận thì có thể như đạn pháo nổ mà bắn không ngừng, lúc nói chuyện với Tiểu Tứ Tử lại vô cùng dịu dàng, nói với Triệu Phổ lại đặc biệt hung dữ, có điều cũng không phải là khó nghe.
Thanh âm của Triệu Phổ thì lại trầm, thanh âm thấp nhưng cũng không mất âm, hắn cũng thuộc loại lười nói, đừng nhìn hắn là Đại nguyên soái như vậy, cho tới tận bây giờ cũng chưa từng chủ động nói nhiều cái gì, lúc lười không muốn nói thì lại kêu Giả Ảnh nói thay.
Mà Thiên Tôn cùng Ân Hầu vô luận là tướng mạo hay thanh âm thì đều không khỏi mang theo một chút tiên khí, cả hai dù sao tuổi cũng đã cao, thanh âm đương nhiên tương đối trầm thấp, Thiên Tôn lại mang đến cảm giác thanh hơn một chút, Ân Hầu lại là trầm hơn một chút.
Giọng của Âu Dương Thiếu Chinh thuộc dạng thanh mà vang, Trâu Lương thì căn bản đều không có thanh âm, Lâm Dạ Hỏa thì to khoẻ lại oang oang, Bát Vương gia là ôn hoà nho nhã ………. Bao đại nhân vì trung khí rất vượng, khi nói chuyện đều là chính khí lẫm liệt, Bàng thái sư lại có chút khàn khàn.
Mấy ảnh vệ cũng có đặc sắc riêng, giọng Tử Ảnh nhỏ mà khàn tự nhiên, luôn có cảm giác như thanh âm của gió lạnh trên sa mạc, Giả Ảnh cùng khàn, có điều hắn hay phải nói thay Triệu Phổ khi ra trận quá nhiều nên thường dưỡng thành thói quen uống thật nhiều nước, thường ngày giọng nói có khá hơn một chút, có vẻ ôn hoà ………..
………………………..
Giọng nói của Tiêu Lương lại là dạng đồng âm thanh sảng mà sáng sủa, nói ra khiến cho Phương Vũ lửa giận ngập đầu, ngẩng mặt lên nhìn, thấy Tiêu Lương đang ngồi bên cạnh Triển Chiêu.
Phương Vũ giận mà không có chỗ phát tiết, tâm nói Khai Phong phủ thật đáng ghét, không chỉ Triển Chiêu đáng ghét, ngay cả một đứa nhãi ranh cũng đáng ghét như vậy.
“Dã loại từ đâu tới!” Phương Vũ dùng một ngón tay chỉ thẳng vào bé: “Chỗ người lớn giao chiến ai cho phép ồn ào ……..”
“Dám nói ông đây là dã loại?!” Tiêu Lương không thèm nghe hết, nhảy dựng lên chửi hắn: “Ngươi là từ đâu tới hả? Một chút gia giáo cũng không có, ngay cả đạo lý mắng người không được phép mắng nương người ta cũng không hiểu hả?”
Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy thật tò mò mà hỏi Lâm Dạ Hỏa: “Tính cách này của Tiểu Lương Tử là giống ai?”
Lâm Dạ Hỏa trầm mặc hồi lâu, mở miệng: “Giống hệt nương nó.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường kinh hãi mà nhìn Lâm Dạ Hỏa.
Khoé miệng Lâm Dạ Hỏa giật giật: “Nữ Mã tặc đệ nhất Tây Bắc, lại cộng thêm Đệ nhất cọp cái Tây Bắc ……… Vô cùng hung hãn a! Có điều phải nói ngoại hình lại rất đẹp, sách sách!”
“Nó nói cùng không có sai!” Bạch Ngọc Đường nhướng mày một cái: “Mắng người cũng không được phép chửi nương người ta.”
Tiêu Lương mắng xong rồi vẫn còn chưa có nguôi giận, nhảy một cái ………. từ trên thành lâu xuống đất, chỉ thẳng vào mặt Phương Vũ nói: “Ta đánh với ngươi!”
Hiện trường trầm mặc trong chốc lát rồi nháy mắt lại nổ tung, dân chúng vây xem cũng vô cùng kinh hãi ——– Tiểu hài nhi này là ai a? Thân thủ có vẻ cũng không tệ lắm, có điều dù sao cũng còn nhỏ như vậy, còn không có cao tới thân ngựa nữa, làm sao có thể đánh cùng với Phương Vũ cao lớn uy mãnh a?
Trên lầu, rất đông cao thủ đều sờ cằm, Tiểu Tứ Tử cũng há to miệng ———– Ai nha!
“Ha ha ha ………” Phương Vũ bị Tiêu Lương nói cho vui vẻ, vung tay lên: “Tiểu quỷ, tránh sang một bên mà chờ đi, đây cũng không phải là nơi ngươi nên đến!”
Tiêu Lương thiêu mi một cái: “Ngươi kiêu ngạo cái gì, ông đây cũng không thèm để ngươi vào mắt đâu!” Vừa nói bé lại vừa đưa tay rút lên lá cờ mà Trâu Lương vừa mới cắm xuống ban nãy kéo qua.
Hành động này lại khiến cho người vây xem xôn xao một phen ……… Quân kỳ này ít nhất cũng phải nặng đến bốn năm mươi cân, tiểu hài nhi này thì nặng được mấy cân? Khí lực thật lớn a!
Tiêu Lương cầm lá cờ trong tay xoay một vòng, cột cờ vung qua đập vào chân ngựa.
Phương Vũ cả kinh, nhưng mà ngựa cũng không có trụ nổi, khuỵu hai chân xuống đất, hắn cũng không có ngờ tới được nên ứng phó không kịp, đến cả cách thức dụng binh giải quyết cũng không còn nhớ tới. Cũng phải nói là Tiêu Lương ra tay quá nhanh, hơn nữa hừng hực khí thế mà đập vào chân ngựa một cái.
Chân ngựa kia ngay lập tức liền mềm nhũn, Phương Vũ vẫn còn ngồi trên mình nó bị hất xuống ngựa, ngay cả khôi giáp cũng bị lệch, mũ giáp cũng rơi ra, đừng nói chứ, cái này trông cũng thật vô cùng chật vật.
Dân chúng vây xem thấy vô cùng thú vị, cái này người ta nói đi xem náo nhiệt thì không bao giờ sợ càng náo nhiệt, cho nên tất cả đều ha ha cười lớn.
Trên thành lầu, Bao Duyên lại mở miệng: “Ăn hại!”
Bao Phúc cũng gật đầu: “Đúng vậy, rất ăn hại!”
“Qúa ăn hại ……..”
“Vô dụng a!”
“Tiểu tử thối!” Phương Vũ bò dậy, trong lòng cũng cảm thấy hối hận vô cùng, ban nãy lại không hề phòng bị gì tên nhóc này! Lần này ngã ngựa, thanh âm “Ăn hại” nổi lên bốn phía kia hắn đương nhiên là nghe rất rõ.
Tiêu Lương thấy hắn đã dậy, lại đưa tay đem cột cờ cắm xuống đất ……. cột cờ liền cắm sâu hơn một thước, vững vàng đón gió.
Trâu Lương nhìn cột cờ kia một chút, gật đầu: “Hảo nội lực.”
Âu Dương Thiếu Chinh cũng cảm khái ———– Tiểu hài tử này có phải là sinh nhầm chỗ rồi không a, quá giống với Triệu Phổ khi còn nhỏ!
Phương Vũ thẹn quá hoá giận, muốn tới dạy dỗ Tiêu Lương một trận.
Tiêu Lương thân hình nhoáng lên một cái, giống hệt như một tiểu hầu tử, nhảy lên đầu vai Phương Vũ, đứng trên hai bên áo giáp vai của hắn, giơ tay hướng về phía trán hắn đằng trước mà cốc hai cái, giọng băng băng mà nói: “Gọi nương ngươi đi!”
Phương Vũ lần này xem ra xui xẻo rồi.
Tiêu Lương nhanh nhẹn như một tiểu linh hầu, còn Phương Vũ một thân mặc khôi giáp nặng đến mấy chục cân. Tống Binh mặc giáp đều là Xuyên Bộ giáp, Kỵ binh thì mặc Khôi giáp nặng hơn, khôi giáp này nói ít cũng phải nặng đến sáu mươi cân, trong tay còn phải cầm đại đao, cho dù có khí lực hơn nữa cũng không thể nào nhẹ nhàng thảnh thơi được.
Tiêu Lương cốc trán, đập đầu hắn rồi còn lấy hai tay nhéo tai hắn, chọc mặt hắn, giật tóc hắn, khiến cho Phương Vũ cứ tại chỗ mà quay vòng vòng, tay cũng không cách nào đánh lên đỉnh đầu được, hai vai giáp lại bị giẫm chặn, khiến cho hắn nổi trận lôi đình.
Phương Vũ thực không cách nào bắt được Tiêu Lương, hơn nữa còn bị đánh đến cả người đau nhức, cuối cùng cũng phát bạo khí, đối với quân binh của mình kêu lớn: “Bắn tên giết chết tiểu quỷ này cho ta!”
Quân doanh Phương gia cũng có một đội xạ binh đặc biệt, lúc này đều đồng loạt giương cung hướng về phía Tiêu Lương.
Ngay lúc này, lại thấy Âu Dương Thiếu Chinh vung tay một cái, hô lớn: “Giương cung!”
Mọi người đều nhìn về phía này, chỉ thấy Tiên phong quân phía sau hắn đều đồng loạt giương cung tên lên, nhắm thẳng vào Phương Vũ.
Âu Dương Thiếu Chinh thiêu mi một cái: “Tiểu hài nhi này là đồ đệ của Nguyên soái, sao có thể để người ngoài khi dễ như vậy.”
Phương Phách cau mày, tiểu hài tử này lại là đồ đệ của Triệu Phổ ……… Trong lòng lại mắng Phương Vũ thêm mấy câu ——– Cái tên nghiệt chướng thành sự thì ít bại sự có thừa này!
“Lương Tử, dừng lại được rồi.” Âu Dương Thiếu Chinh khoát tay với Tiêu Lương: “So đo với hắn làm gì? Lên thành bồi Tiểu Tứ Tử đi.”
Tiêu Lương cũng cảm thấy hả giận rồi, cũng không thèm đùa giỡn với Phương Vũ nữa, liền đạp một cái lên đầu Phương Vũ, mượn lực phi lên tường thành ………. trở lại thành lầu.
Tiểu Tứ Tử há to miệng mà nhìn Tiêu Lương ——– Tiểu Lương Tử thật là lợi hại!
Tiêu Lương vô cùng ngoan ngoãn đến bên Tiểu Tứ Tử, còn nhoẻn miệng cười rất dịu dàng: “Cận nhi có mệt không a? Nếu mệt thì cứ dựa vào ta đi.”
Tiểu Tứ Tử cười híp mắt mà dựa vào cánh tay Tiêu Lương, nói: “Ân!”
Tiêu Lương lúc này liền cảm thấy chóng mặt rồi, Phương Vũ là ai a? Không nhớ rõ nữa!
Phương Vũ đầy cả bụng đều là tức giận, đội mũ giáp xong lại tiếp tục lên ngựa.
“Nhị đệ!”
Lúc này Phương Văn liền gọi Phương Vũ một tiếng, ý kia —— Trở lại thôi!
Nhưng mà Phương Vũ lại cảm thấy không thể tiếp tục mất mặt như vậy được, lúc này hắn lại càng phải đánh bại Âu Dương Thiếu Chinh, nếu không sau này nhất định sẽ thành trò cười cho thiên hạ!
“Âu Dương Thiếu Chinh! Ngươi chớ có núp phía sau làm con rùa đen rút đầu nữa!” Phương Vũ hét vang: “Ta đây không thèm chấp tiểu hài nhi, ngươi có giỏi thì ra đây cùng ông đây đại chiến ba trăm trận!”
Âu Dương Thiếu Chinh giật giật khoé miệng, Phương Vũ đã nói đến vậy, hắn cùng không thể không ra nghênh chiến a. Thật ra thì Âu Dương luôn cảm thấy, lấy cơ trí của Phương Phách ……… quên mất, không phải cơ trí, lấy kinh nghiệm hành quân nhiều năm của Phương Phách như vậy, đáng lẽ không cần giao chiến mới phải, lão đầu cứ thế mà thu binh là được rồi. Lại không hiểu từ đâu chui ra một tên Tướng quân ngu ngốc đến vậy ……..
Lúc này, dân chúng trên tường thành thấy lại có chuyện để xem, liền đồng loạt la hét, đánh hắn đi, đánh!
Âu Dương Thiếu Chinh liếc mắt nhìn trời, lại nhìn nhìn Phương Vũ, tiểu tử này diễu võ giương oai cũng thật khí thế đi.
Âu Dương thúc ngựa đi về phía trước, vô cùng không hứng thú mà ngoắc ngoắc tay với Phương Vũ.
Lâm Dạ Hỏa ngồi xem chiến cuộc trên thành hỏi: “Mấy chiêu?”
Bạch Ngọc Đường nói: “Một chiêu.”
Thiên Tôn và Ân Hầu cùng gật đầu: “Nhiều nhất là một chiêu.”
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn mọi người một chút: “Sao lại không phải là hai chiêu đi? Âu Dương dù sao thì cũng mốn khách khí chút a.”
Âu Dương Thiếu Chinh đi vào vòng chiến, một tay giữ dây cương ngựa, một tay cầm cây Băng thiết trường côn kia của hắn, cũng lười không thèm nhìn Phương Vũ. Âu Dương Thiếu Chinh dù sao cũng là bậc Đại tướng, phải đánh cũng nên đánh với Đại tướng mới có ý nghĩa, so tài cùng với cái tên thùng cơm ngu ngốc kia thì có nghĩa lý gì, chán ngắt!
Phương Vũ lại vô cùng hưng phấn, đối diện chính là Hoả Kỳ Lân Âu Dương Thiếu Chinh a, hắn thúc chiến mã một cái, giơ cao đao, dồn lực vào hai cánh tay, vung đao chém tới.
Âu Dương Thiếu Chinh cũng không có vội tránh qua, nhẹ nhàng giơ tay vung gậy …………..
Mọi người đền nghe thấy một thanh âm thanh thuý vang lên ………
Đại đao của Phương Vũ bay ra ngoài, “vút vút” vài cái trên không rồi bay ra phía sau, cắm ngay trước mặt Phương Phách, mí mắt Phương Phách liền muốn giật, ngực vô cùng khó chịu, tức giận thay cho nhi tử hắn!
Phương Vũ lúc này cũng có chút ngốc lăng, vừa rồi Âu Dương Thiếu Chinh dường như cũng không dùng nhiều lực, sao tay mình lại không thể giữ nổi đao chứ? Kỳ quái ……..
“So với tưởng tưởng còn ăn hại hơn.” Bao Duyên nâng cằm tựa vào thành lầu mà nhìn xuống.
Bao Phúc cũng gật đầu: “Thật sự là vô cùng vô dụng a!”
Âu Dương Thiếu Chinh vốn chỉ muốn nhẹ nhàng đánh bật đao hắn lại, để cho Phương Vũ lui ra ngoài một chút, coi như chừa cho hắn chút mặt mũi, đuổi hắn quay trở về, lại không nghĩ đến hắn vừa mới vung tay nhẹ một cái thôi mà, Phương Vũ này thực sự không phải ăn hại đến vậy chứ? Ngay cả một chiêu nhẹ hều này cũng đỡ không nổi?
Không chỉ có Âu Dương nghi ngờ, mọi người trên thành cũng có chút nghi ngờ.
Triển Chiêu sờ sờ cằm: “Vừa rồi Âu Dương cũng đâu có sử dụng nội lực.”
“Có gì đó không đúng.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên thiêu mi, ý bảo Triển Chiêu nhìn Phương Vũ một chút.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Phương Vũ giống như là đột nhiên vô cùng thống khổ, ôm ngực lắc lư trên chiến mã, sau đó ‘phịch’ một cái liền ngã ngựa. Tình trạng của Phương Vũ giống như bị hôn mê, chân vẫn còn đặt trên đệm chân ở yên ngựa, chiến mã kia cũng cả kinh, xoay người chạy ngược trở lại.
Âu Dương Thiếu Chinh nhìn thấy cũng khó hiểu, ngay cả Hoàng Phiêu Mã của hắn nhìn cũng không hiểu nổi, đây là tình huống gì?!”
Phương Phách sai người ngăn lại chiến mã của Phương Vũ, Phương Tài xuống ngựa muốn đỡ Phương Vũ dậy, lại phát hiện Phương Vũ không hề nhúc nhích.
Phương Tài hơi sững sờ, nhìn mặt của Phương Vũ một chút ……… sắc mặt hắn trắng bệch, hơn nữa ………. đồng tử mặt còn trợn trừng nhìn thẳng về phía trước.
Mọi người cũng sửng sốt, Phương Tài đưa tay sờ cổ Phương Vũ, thăm dò mạch đập, hồi lâu sau, ngẩng đầu nhìn phụ thân hắn: “Nhị ca đã chết ……..”
Lần này, mọi người đều trợn tròn mắt.
Triển Chiêu ở trên thành lầu mở to mắt, ngay cả Âu Dương Thiếu Chinh cũng mở to mắt.
Âu Dương sờ sờ cằm, Trâu Lương liền hỏi hắn: “Học được công phu mới à?”
Khoé miệng Âu Dương giật giật: “Không có a ………. Chẳng lẽ nội lực đã gia tăng?”
Triển Chiêu liền hỏi Bạch Ngọc Đường: “Biết Phương Vũ làm sao mà chết không?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái: “Dù sao thì cũng chắc chắn không phải là Âu Dương đánh chết.”
Hai người lại vô thức mà nhìn Ân Hầu cùng Thiên Tôn.
Thiên Tôn nói: “Lúc hắn vừa mới vận công vung đao, nội lực lại cứ thế càng lúc càng yếu đi, cuối cùng là lực bất tòng tâm.”
“Đúng vậy.” Ân Hầu gật đầu: “Hơn nữa hai mắt hắn còn đột bạo.”
Mọi người lại theo bản năng mà nhìn Tiêu Lương ở bên cạnh.
Lâm Dạ Hỏa cũng hỏi Tiêu Lương: “Vừa rồi đánh hắn có dùng nhiều lực không?”
Tiêu Lương cũng có chút sững sờ, dù sao bé cũng là một tiểu hài tử, liền lắc đầu một cái: “Không có a! Chỉ là cốc hắn mấy cái, chọc hắn mấy cái cùng giật tóc hắn mấy cái thôi, nếu chỉ có như vậy mà cũng chết, vậy thì hắn không phải sớm đã bị giết chết rồi sao!”
Khoé miệng Lâm Dạ Hỏa cũng giật giật, nói cũng đúng.
“Tình trạng này rất giống với tình trạng của Phương Tuấn!” Bao Duyên ở một bên hỏi Triển Chiêu: “Phương Tuấn có phải là cũng đột nhiên chết khi đánh nhau với Bàng Dục không? Chẳng qua là khi đó Bàng Dục là hỗn chiến với hắn, còn bây giờ Phương Vũ bị đánh rơi binh khí nên không thể đánh tiếp mà thôi.”
…………………………
Bên này mọi người còn đang thảo luận, nhưng bên kia Phương gia cũng không có để yên.
“Âu Dương Thiếu Chinh!”
Lúc này chỉ nghe Phương Phách rống lên một tiếng, đứng dậy: “Ngươi lại hạ độc thủ giết chết nhi tử ta!”
Âu Dương Thiếu Chinh dở khóc dở cười, chỉ chỉ Phương Phách đang đau lòng ôm đầu nhi tử nói: “Này, lão gia tử, ở đây có rất nhiều người chứng kia a, ta cũng không có đánh chết hắn, chỉ là nhẹ nhàng đẩy rơi binh khí của hắn thì hắn liền tự mình chết luôn rồi.”
“Đúng vậy!”
“Thật sự hình như là tự nhiên chết a ……..”
“Có phải bị bệnh không a? Thân thể không tốt sao?”
Dân chúng vây xem đều ồn ào bàn tán, đều cảm thấy Phương Vũ chết thật kỳ quặc.
Phương Phách suy nghĩ một chút, ngầng đầu nhìn Tiêu Lương đang quan sát ở trên thành lầu, nói: “Chẳng lẽ là …………”
Tiêu Lương nháy mắt mấy cái, chỉ chỉ mũi mình: “Cái gì chứ?”
“Có phải ngươi âm thầm hạ độc chết nhi tử của ta không?”
Tiêu Lương không còn gì để nói nổi nữa: “Ta mới không có.”
Phương Phách lúc này cái gì cũng không nghe lọt tai nữa, cứ khăng khăng là mọi người hạ độc chết nhi tử hắn. Bàng gia thì hại chết Phương Tuấn, Triệu Phổ lại hại chết thứ tử Phương Vũ của hắn!
Phương Vũ mặc dù lỗ mãng, thế nhưng lại vô cùng hiếu thuận, Phương Phách cũng đã hơn tám mươi tuổi rồi, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, liên tiếp mất đi hai nhi tử, ánh mắt hắn hôm nay cũng đỏ ngầu rồi.
Không chỉ mắt Phương Phách đỏ, mắt Phương Văn và Phương Tài cũng đỏ, dù sao thì cũng là huynh đệ ruột thịt.
Phương Văn nhảy lên ngựa: “Âu Dương Thiếu Chinh, ngươi giết Nhị đệ ta, ta bắt ngươi đền mạng!”
Phương Tài cũng cầm đao lên ngựa ………
Âu Dương cũng không có sợ hai người bọn họ, có điều cho dù Phương gia kia tức giận hồ đồ cũng tốt, trời sinh đã ngu ngốc cũng được, thế nhưng Âu Dương lại là người vô cùng khôn khéo cùng cơ trí a! Hắn thấy rõ cái chết của Phương Tuấn cùng Phương Vũ có kỳ hoặc!
Hai huynh đệ Phương gia đã vọt đến trước mắt, đánh thì liền đánh a? Âu Dương bĩu môi một cái ——- Chắc không phải liền đụng một cái sẽ chết nữa đó chứ, vậy thì không chừng Phương Phách cũng tức chết luôn đi, Triệu Phổ sao vẫn còn chưa tới a?!
Thật may là, không đợi Âu Dương động thủ, từ trên tường thành đã có một người rơi xuống, Triển Chiêu tung chân đạp vào cổ hai chiến mã một cước ……………..
Ngựa của hai huynh đệ đều lui về phía sau mấy bước.
Hoàng Phiêu Mã thì lại nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu, tâm nói sao lại cướp mất đồ chơi của nó chứ?
Triển Chiêu tay cầm Cự Khuyết, đưa ra ngăn cản hai bên: “Chậm đã!”
Cả chiến trận đang hò hét inh ỏi, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
“Yêu.” Tiêu Lương nâng cằm nhìn: “Không tệ nha, rất có khí thế!”
Tiểu Tứ Tử ở bên cạnh cũng gật đầu: “Đúng vậy, Miêu Miêu rất suất a!”
……………………….
“Triển Chiêu, mau tránh ra …….” Phương Văn vung tay chặn lại, ý bảo trận này không cần Triển Chiêu nhúng tay vào.
Triển Chiêu sầm mặt nhìn hắn: “Phương Văn, nơi này cũng không phải chiến địa Mạc Bắc, đây chính là đại môn thành Khai Phong, ngươi muốn báo thù cho huynh đệ thì cần phải điều tra nguyên nhân cái chết trước đã!”
Phương Văn cùng Phương Tài ghìm dây cương, giằng co với Triển Chiêu.
“Là do Âu Dương Thiếu Chinh cùng thiếu niên kia liên thủ đánh chết, còn có gì không rõ ràng nữa?” Phương Phách cũng đứng lên.
Triển Chiêu cười lạnh một cái: “Muốn biết hắn làm sao mà chết thực ra rất đơn giản, tìm một ngỗ tác đến nghiệm thi một chút là có thể rõ ràng ngay thôi!”
“Huynh đệ ta đều đã chết rồi, các ngươi còn muốn động vào thi thể của hắn ……….” Phương Văn không chịu.
Triển Chiêu lúc này mặt cùng sầm xuống: “Phương Phách, Phương Văn, Phương Tài, ba phụ tử các ngươi đi tin Quỷ giáo cái gì đó không cho phép động đến thi thể là việc của các ngươi, nhưng mà quốc có quốc pháp, gia có gia quy, người chết tại Khai Phong, theo lý nên để cho Khai Phong phủ thấm án, tự nhiên sẽ trả lại công đạo cho các ngươi. Các ngươi không để cho tra xét, cũng không cho nghiệm thi, mở miệng đều nói là người ta hại chết nhi tử huynh đệ các ngươi, còn muốn người ta đền mạng, Phương Vũ cũng vậy, Phương Tuấn cũng thế, mạng người quan trọng sao có thể để cho các ngươi xem như trò đùa được?”
Lông mày Ân Hầu giật giật, thở dài một cái.
Thiên Tôn tiến đến bên cạnh hắn, đáng vẻ rất sợ thiên hạ không đại loạn mà hỏi hắn: “Ta nói này lão quỷ, ngươi sao lại có một ngoại tôn chính khí lẫm liệt như thế a? Ma giáo của ngươi có vấn đề gì sao?”
Ân Hầu liếc hắn một cái, thật ra thì chính hắn cũng nghĩ không ra, tại sao hắn đường đường là Đại ma đầu đệ nhất thiên hạ, lại thêm hơn ba trăm lớn nhỏ ma đầu khác từ bé đã chăm sóc cưng chiều, thế mà đứa nhỏ này không những chẳng nhiễm chút tà khí nào, ngược lại tràn ngập chính khí như thế ………. Này là tạo nghiệt sao! Tất cả đều tại Nhi tế của hắn! Khuê nữ của hắn là bị bỏ bùa mê thuốc lú nên mới tìm về một Nhi tế như vậy a, làm hại hắn không có được một Tiểu ma đầu để cùng ngoạn chơi.
Bạch Ngọc Đường nhìn một chút Ân Hầu đang bất đắc dĩ cùng Thiên Tôn đang rất hả hê, chỉ có hắn hiểu rõ, Triển Chiêu cũng không phải là hoàn toàn một thân chính khí mà mắng ba phụ tử Phương gia kia cái gì, chẳng qua là, hắn lợi dụng lúc này có nhiều người ở đây, đem mọi chuyện nói rõ ràng hết, để cho dân chúng Khai Phong biết được chuyện gì xảy ra, tránh cho tin đồn thất thiệt lan ra bốn phía mà thôi.
Quả nhiên, Triển Chiêu chỉ cần nói mấy lời đơn giản đã giúp cho mọi người hiểu rõ toàn bộ, không ít dân chúng vây xem bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
……………..
“Thì ra là có chuyện như vậy a!”
“Ta còn tưởng Phương Tuấn thực sự bị Bàng Dục hại chết chứ, xem ra vẫn còn nhiều điều mờ ám a………”
“Còn không cho nghiệm thi nữa, cái này thật quá không nói lý đi!”
“Ngươi không nghe nói sao, là mê tín Quỷ giáo đó!”
“Ai nha, vụ này nhất định là có kỳ hoặc a!”
…………………..
Thông thường, những vị quyền cao chức trọng, thường ngày nói một không ai dám nói hai, nếu như đến khi bị đuối lý, nhưng lại không muốn thừa nhận hoặc vì nguyên nhân nào đó mà không thể thừa nhận, hầu như tại những thời điểm như vậy đều chọn cách tức giận.
Phương Phách hôm qua đã bị Triển Chiêu chọc cho nộ khí xung thiên, hôm nay vừa mới mấy đi một nhi tử, lại bị mấy câu nói đơn giản của Triển Chiêu khiến cho á khẩu không nói được gì, lại không thể không dâng lên thi thể nhi tử cho Khai Phong phủ nghiệm thi, đối với Phương Phách mà nói, đây chính là sỉ nhục lớn nhất, vì vậy ……….. hận khí của hắn với Triển Chiêu lại càng ngày càng sâu.
“Triển Chiêu, ngươi đừng hiếp người quá đáng.” Phương Phách kéo chiến mã qua, phi người lên ngựa: “Hôm nay ta không thể không đòi lại công đạo cho nhi tử …………….”
Chẳn qua là, Phương Phách còn chưa nói dứt lời, đã nghe thấy có một thanh âm chậm rãi hỏi hắn một câu: “Ngươi muốn đòi lại công đạo cho nhi tử thế nào?”
Mọi người đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy binh mã phía sau Âu Dương Thiếu Chinh chia ra hai bên, Triệu Phổ cưỡi Hắc Kiêu lắc lư đi đến, còn có cả Công Tôn ngồi sau lưng hắn đang giương cặp mắt tò mò mà nhìn về phía quân doanh của Phương Phách, đương nhiên điều khiến hắn chú ý nhất lúc này, chính là thi thể của Phương Vũ đang nằm trên mặt đất kia.
Hắc Kiêu đi đến chính giữa liền hí vang một tiếng, móng chân bào bào đất mà nhìn Hoàng Phiêu Mã, hai con ngựa hình như đang trao đổi gì đó.
Hắc Kiêu nhìn Hoàng Phiêu Mã, như muốn hỏi ———- Phong Nha Đầu, đánh thế nào?
Lại nói tới, cái con thất mã Hoàng Phiêu Mã này của Âu Dương Thiếu Chinh được gọi là Phong Nha Đầu. Đây cũng là một bảo mã danh câu, đến từ phía Tây vô cùng băng lãnh, Hoàng Phiêu Mã này có một đặc điểm, chính là lông đặc biệt dày, đỉnh đầu cùng dưới bụng còn có đốm trắng, hai bên xương xườn nhìn rất rõ ràng, vì vậy còn được đặc biệt gọi là Thấu Cốt Long. Ngựa này chịu lực tốt, tốc độ lại nhanh, có điều lại hơi điên điên, một khi hứng lên thì giống y như người say rượu vậy. Âu Dương Thiếu Chinh nuôi nó từ khí nó còn nhỏ xíu, chính là một con ngựa cái, lúc nào nó giở chứng điên thì cho dù là có trăm binh lính cũng không cách nào kìm lại được, vì vậy mà Âu Dương Thiếu Chinh liền gọi nó là Phong Nha Đầu. Con ngựa này cùng Hắc Kiêu chính là Ma vương chuồng ngựa, tuyệt đối không thể nuôi cùng những con ngựa khác, một khi nhốt chung chuồng với ngựa khác, những con ngựa đáng thương đó nhất định sẽ bị cắn đứt đuôi.
Hoàng Phiếu Mã tựa hồ có điểm bất mãn, hướng về phía Hắc Kiêu mà hí vang ———- Còn chưa đánh mà một tên đã chết lăn quay rồi.
Âu Dương Thiếu Chinh thấy Triệu Phổ đã tới, liền nhìn trời, cuối cùng cũng tới.
Triệu Phổ nhìn thi thể trên mặt đất một chút, lại nhìn Âu Dương, ý là —— Ngươi đánh chết a?
Âu Dương lắc đầu, sau đó đem mọi chuyện nói qua một lần.
“Thi thể hình như có chút kỳ quái.” Công Tôn xuống ngựa, muốn đến nghiệm thi.
“Ai cũng không được phép động đến thi thể!” Phương Phách bổ thanh đao thật dài kia về phía Công Tôn, Triển Chiêu chặn đao lại, trợn mắt nhìn Phương Phách một cái, ý kia ——– Ngươi quả nhiên ai cũng dám động đên sao.
Công Tôn cũng may là nhờ có Triển Chiêu đã chặn lại đao, nếu không nhất định sẽ bị đao chém trúng.
Dân chúng thành Khai Phong cũng hai mặt nhìn nhau.
Mọi người cũng liếc Triệu Phổ, chỉ thấy hai con mắt của hắn thật đúng như trong lời đồn, một con mắt hôi sắc, lúc này màu sắc cũng nhạt vô cùng, một con hắc sắc, lúc này lại đen đến cực điểm. Đúng là mắt âm dương. Mà tầm mắt hắn lúc này lại theo thanh đao mà Triển Chiêu vừa chặn lại kia, di chuyển rồi dừng trên người Phương Phách.
Triệu Phổ mỉm cười.
“Hắc …..” Tử Ảnh lắc đầu: “Lão Phương kia thật quá giỏi đi, chỉ cần một câu đã có thể chọc giận được Vương gia rồi.”
Giả Ảnh cũng mơ hồ nhận ra được nộ khí toả ra từ trên người Triệu Phổ.
Triệu Phổ sau khi nhìn Phương Phách mà cười một tiếng, liền nói: “Hôm nay nhất định phải để lại thi thể nhi tử làm khám nghiệm, nghiệm một cỗ thi thể hay muốn nghiệm cả năm cỗ, các ngươi con mẹ nó tự mình chọn đi!”
“Triệu Phổ………….” Phương Phách nghe ý tứ Triệu Phổ, biết được ý hắn là hôm nay nếu như không để cho bọn hắn nghiệm thi, hắn liền vác đao chém chết cả đám, liền tức giận quát: “Ngươi đừng có bức người quá đáng!”
“Ta bức đó thì đã sao?” mặt mày Triệu Phổ lúc này âm trầm chẳng khác gì Tu La thực sự, thẳng lưng mà đưa tay ra …………..
Lập tức, xung quanh truyền đến tiếng khèn trận.
Phương Phách nhìn xung quanh ……..
Chẳng biết từ lúc nào, trên thành đã đứng đầy xạ thủ lưng đeo xạ tiễn, mặc quân phục đen, trong tay cung cũng đã giương cao, sẵn sàng bắn xuống.
Bạch Ngọc Đường thoáng lui về sau một chút, đứng tựa vào thành tường tiếp tục nhìn, ý là ta đây sẽ không làm ảnh hưởng tầm ngắm của các ngươi.
Lúc này, chỉ thấy một nam nhân mặc thanh y, đeo nhuyễn giáp bạc, khoác áo bào cũng là màu xanh nốt, tuổi độ ba mươi trở lại, bên mép còn có hai hàng ria mỏng, nhảy lên tường thành. Mặt mày có vẻ vô cùng hoà khí, hai hàng ria mép lại được chăm sóc khá cẩn thận nhưng không hề mất đi vẻ tiêu sái, hắn dùng vẻ mặt rất mực chân thành mà nói với Phương Phách: “Lão Phương a, phải nghe lời, mau chuẩn bị làm hậu sự đi! Ngươi phải biết là người chết không có khả năng sống lại a ……………”
Sau đó mọi người lại được dịp trợn mắt há miệng mà nghe vị thúc thúc râu ria này thao thao bất tuyệt chẳng khác gì niệm kinh khấn phật mà khuyên Phương Phách.
Trâu Lương một lần nữa đỡ cái trán —— Bà tám tới rồi!
“Ai, Kiều Quảng a Kiều Quảng a ……” Bát Vương gia nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bả vai Long Kiều Quảng: “Bớt tranh luận chút đi.”
Long Kiều Quảng chuyển hướng một cái, nói: “U, Bát Vương gia a, đã lâu không gặp nha …..” Sau đó lại tiếp tục thao thao bất tuyệt.
Mọi người vây xem đều hai mặt nhìn nhau ———- Đây chính là Tả tướng quân Long Kiều Quảng sao? Qủa nhiên giống y như tin đồn a ………. Nói thật nhiều.
“Triệu Phổ.” Phương Phách nhìn Triệu Phổ: “Ngươi muốn thế nào?”
“Lui binh!” Triệu Phổ không để vào mắt nói: “Giao lại vụ án cho Khai Phong phủ tra thẩm.”
“Nếu như ta không đồng ý thì sao?”
Triệu Phổ “ha ha” hai tiếng, nói: “Sống tới tám mươi tuổi thì óc thành óc cẩu rồi sao? Dùng cái giọng điệu này mà lại dám nói chuyện đáp ứng với không đáp ứng a?”
Dân chúng vây xem xung quanh đều hít một ngụm khí lạnh ——-Qủa nhiên, Âu Dương Thiếu Chinh vừa nói những lời đố chính là chuyển lời giúp Triệu Phổ!
Bạch Ngọc Đường lắc đầu ——– Chỉ có thể dùng một cách giải thích duy nhất cho chuyện này chính là: Thượng bất chính hạ tắc loạn.
Công Tôn liếc Triệu Phổ một cái ——– Độc miệng như vậy quả nhiên là vạn người mới có một.
Bát Vương gia cũng rất bất đắc dĩ ———- Cửu đệ của hắn lần làn trở mặt thật rồi, xem ra là tâm tình hôm nay không tốt.
Triển Chiêu thì nhẹ nhàng cầm lấy đầu đao của Phương Phách, hoàn toàn không thèm để ý đến việc lão đầu này cứ liên tục kéo trở lại, một tay lại sờ cằm mình, hắn là đang cảm thấy, hình như Triệu Phổ đang giành mất nổi bật của mình.
Tiêu Lương lại rất kích động, hô lên: “Sự phụ thật quá khí phách! Qủa nhiên có nghề!”
Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu ở bên cạnh: “Ân, có nghề!”
Phương Phách giận đến độ mặt lúc thì trắng lúc thì hồng ………. Hắn dĩ nhiên biết đã chọc giận Triệu Phổ, hơn nữa hắn cũng biết được người trẻ tuổi này lục thân không nhận, lúc này hắn đã trở mặt rồi, thế nhưng làm sao có thể lui binh đây? Chuyện mất hết mặt mũi còn chưa nói đến, huống hồ còn phải cho nghiệm thi nữa ……….
Công Tôn đứng phía sau Triển Chiêu, thấy lão đầu này cũng gặp nhiều rủi ro nên cảm thấy có phần bất nhẫn, liền hỏi: “Lão gia tử, sao lại không cho nghiệm thi?”
Phương Phách khẽ cau mày, nói: “Thi thể của nhi tử ta không thể động vào.”
“Nếu như không đụng đến thi thể thì sao?” Công Tôn nói.
Phương Phách ngẩn người.
“Thật sự.” Công Tôn cảm thấy cứ giằng co như vậy cũng không phải là biện pháp, liền nói: “Mang bao tay, cũng không giải phẫu thi thể nhi tử ngài, chỉ dùng ngân châm, ngay cả sẹo cũng sẽ không để lại.”
Dân chúng vây xem đều gật đầu, thầm nghĩ, ân Công Tôn tiên sinh thật là tư văn nhã nhặn a, biện pháp này tương đối tốt.
Nhưng mà Phương Phách vẫn còn chần chừ.
Lần này, cả Triển Chiêu và Triệu Phổ đều nhìn ra môn đạo ——– Lão đầu này là đánh chết cũng không chịu cho nghiệm thi!
Bạch Ngọc Đường không hiều: “Sao lại không chịu cho nghiệm thi?”
Lâm Dạ Hỏa hỏi: “Ngươi và Triển Chiêu có kiểm tra qua thi thể Phương Tuấn không?”
“Kiểm tra qua.” Bạch Ngọc Đường nói: “Thi thể hắn có triệu chứng trúng độc.”
“Nga?” Thiên Tôn cảm thấy hứng thú: “Lão đầu này có biết hay không?”
Ân Hầu quan sát Phương Phách vẻ mặt đầy mâu thuẫn lúc này, nói: “Xem ra, có lẽ không phải là không biết.”
Lúc này, ở nơi xa cũng có một đội nhân mã nữa đi tới.
Năm trăm tinh binh hộ tống một chiến xa nhanh chóng chạy đến, ở đầu xe, Bao Chửng đang đứng, ngay phía sau hắn chính là Bàng Cát. Mấy ngày nay ngày nào Lão Bàng vội vàng, muốn nhanh một chút trở về, cho nên hắn và Bao Chửng mới quyết định ngồi chiến xa này. Chiến xa này nhanh nhưng cũng quá sóc cho nên cái bụng của Bàng Cát cũng vì vậy mà nhỏ thêm hai vòng.
Xe dừng, Bao Chửng liền đi xuống, đi thẳng tới cửa thành. Tới trước mặt Triển Chiêu thì dừng lại, nói với Triển Chiêu: “Triển hộ vệ, đem tất cả thi thể đưa vào cung.”
Triển Chiêu gật đầu, Triệu Phổ liền vung tay lên, nói: “Đưa thi thể đi.”
Mấy ảnh vệ tiến lên khiêng thi thể, Phương Văn cùng Phương Tài nhìn Phương Phách một chút, ý là ———- Cản lại hay không cản lại?
Phương Phách do dự một lát, hai nhi tử của hắn cũng không dám tự tiện làm bừa, cho nên cũng không dám cản lại……….
“Công Tôn tiên sinh cũng theo tiến cung đi.” Bao Chửng đi qua trước mặt Phương Phách, đến liếc cũng không liếc hắn một cái.
“Bao Chửng, đưa thi thể vào cung làm gì?” Phương Phách hỏi.
Bao Chửng lúc này mới quay mặt lại nhìn hắn một cái, lạnh như băng mà quăng lại một câu: “Trước mặt Hoàng thượng cùng văn võ bá quan, nghiệm thi!”
Nói xong, Lão Bao đặc biệt khí phách mà quay người lại, hướng về phía cổng thành rống lên một tiếng: “Mở cửa thành, Bổn phủ mới đi có mấy ngày, các ngươi làm thế này là không coi vương pháp ra gì phải không?”
Quan trực thành cả kinh vội vàng mở cửa thành.
Dân chúng trong thành cũng biết lần này hẳn không phải chuyện đùa nữa rồi ———- Bao đại nhân đã trở lại!
Đến lượt Triệu Phổ sờ cằm, Âu Dương Thiếu Chinh nhỏ giọng nói: “Nguyên Soái, Lão Bao còn nổi tiếng hơn a!”
Triệu Phổ bĩu môi một cái, nói: “Chẳng phải người ta vẫn nói ‘Cường Long nan áp Địa Đầu Xà’ sao …………. Nhịn!”
Nói xong, liền xuống ngựa, phân phó Trâu Lương cùng Long Kiều Quảng an bài binh mã thoả đáng,còn mình thì cùng vào kinh với mọi người, tiếp tục đi xem náo nhiệt.