Bến tàu phụ cận Tùng Giang phủ, đỗ rất nhiều thuyền, phần lớn đều là thuyền của các gia đình giàu có thích phô trương, trong đó có một con thuyền lớn màu đen đặc biết khí phái, khí phách phi phàm, lộ ra rất bắt mắt giữa một đống thuyền hoa sặc sỡ lớn nhỏ.
Ở mui thuyền có mấy người tiểu tư mặc y phục hắc sắc đang khuân đồ lên thuyền, lại liếc nhìn cách đó không xa là Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang đi tới.
“Ngũ gia!” Đám tiểu tư hô lên.
Một lão đầu tóc bạc nhưng lại mang đến cảm giác khỏe khoắn tráng kiện đứng ở đầu thuyền, vẫy tay với Bạch Ngọc Đường, “Tiểu thiếu gia!”
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Biết sao?’
“Hắn là đại quản gia của Hãm Không Đảo, Lô Thành, cả năm người chúng ta đều là do chăm sóc lớn lên.” Vừa nói, Bạch Ngọc Đường cũng đưa tay vẫy vẫy Lô Thành, coi như chào hỏi.
Lô Thành kích động nhảy từ trên thuyền xuống, lại vừa chạy vừa kêu to, “Tiểu thiếu gia, ngươi đã về rồi!”
“Thành bá, các ngươi đang chuyển hàng gì vậy?” Bạch Ngọc Đường có chút ngạc nhiên, chỉ thấy bọn tiểu tư của Hãm Không Đảo đang khiêng một thùng lại một thùng gì đó lên thuyền.
“Thanh Mai.” Lô Thành cười ha hả, tiến tời thấp giọng nói, “Đại phu nhân có tin vui.”
Bạch Ngọc Đường vừa mừng vừa sợ, “Thật sao? Mấy tháng rồi?”
“Bốn tháng rồi, bụng cũng đã lớn lên rồi.” Lô Thành cười híp mắt, “Tam gia còn gấp đến độ nói là nhất định phải đi thông báo cho ngươi ngay, sao lại còn chưa nói a?” Bạch Ngọc Đường cũng bất đắc dĩ, Tam ca hắn thật hồ đồ, đem chuyện quan trọng nhất cũng quên luôn!
Triển Chiêu nghe có tin vui, tự nhiên cũng vui vẻ.
Bạch Ngọc Đường giới thiệu Triển Chiêu với Lô Thành một chút, Lô Thành vui vẻ dẫn hai người lên thuyền, lại nói “Đại phu nhân nói là muốn ăn Mai chua, đoán chừng là con trai, lần này quyết định mang về nhiều nhiều một chút, nàng nếu như ăn không hết liền làm thành có thể làm thành trà Thanh mai để pha uống cũng được.”
Lên thuyền, Triển Chiêu mới biết được con thuyền lớn đầy khí phách này chính là thuyền của Từ Tam gia Hãm Không Đảo. Hãm Không Đảo không hổ danh giàu nứt đố đổ vách, năm vị gia chủ, bốn vị phu nhân, mỗi người đều có thuyền riêng, lại còn có cả một đội thuyền, có thuyền dùng để chuyển nước, cũng có thuyền dùng để đánh bắt cá, còn có cả xưởng thuyền chuyên nhận đóng thuyền cho người khác. Nhị gia Hàn Chương kỹ thuật đóng thuyền thuộc hạng nhất lưu, hình như có không ít thuyền của quan phủ cũng là nhờ hắn giúp một tay đóng, có thể nói là đại gia đại nghiệp.
Triển Chiêu sờ sờ cằm, khó trách Hãm Không Đảo lại có thể xưng bá một nửa giang hồ, hơn nữa lại đều là thương cổ.
Thuyền vẫn còn dừng lại bên bờ không đi, còn phải chờ bọn người Từ Khánh nữa.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đến một chỗ thanh tịnh ở đuôi thuyền ngồi xuống. Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi mang trà và trái cây sấy khô lên.
Triển Chiêu vừa cầm chén trà lên, lại nghe thấy một thanh âm vang lên, “Không phải hắn nói là mời ngươi đi ăn hải sản sao? sao lại đến nơi này mà uống trà đắng vậy?”
Nghe tiếng, Triển Chiêu ngẩng đầu lên, chỉ thấy cách đó không xa, phảng phất phía sau rất nhiều tàu thuyền, một con thuyền đỏ rực đang chậm rãi tiến đến, dừng ngay gần thuyền lớn của bọn họ.
Cái thuyền này cũng đủ đỏ rọi a, khiến Triển Chiêu vừa nhìn thấy cũng bị dọa run một cái, còn tưởng rằng cả một con thuyền lửa đang đến chứ.
Người vừa nói chuyện, chẳng phải chính là Lâm Dạ Hỏa đang đứng ở mui thuyền hay sao.
Triển Chiêu có chút cảm thấy buồn cười, Lâm Dạ Hỏa này cũng thật quá thú vị, cả ngày đều thích tìm một chỗ thật cao cao mà đứng, động tác lại chẳng khác gì một chú cún con.
Bất quá hắn cách bọn họ cũng không gần, tiếng nói truyền đến lại như ngay sát bên tai, cho thấy nội lực thâm hậu. Chẳng qua người này lại chẳng có phong thái nghiêm chỉnh gì, hai câu lại không cách nào tiếp tục nhìn thẳng, không biết là do tính tính vốn thế hay là hắn cố ý như vậy, có điều nhìn lại cũng không giống như giả vờ.
Lúc này, Lô Thành cũng đã mời Thiên Tôn và Ân Hầu vừa mới đến lên thuyền, Nguyệt Nha Nhi dâng trà cho hai người họ.
“Nguyệt Nha Nhi.” Lâm Dạ Hỏa từ xa mà vẫy vẫy Nguyệt Nha Nhi, cười híp mắt, “Cho ta ít dương mai ướp đường ăn đi.”
Nguyệt Nha Nhi dở khóc dở cười, cho hắn mấy bọc lớn quả sấy khô, đem đến mũi thuyền ném sang cho hắn.
Lâm Dạ Hỏa đưa tay nhận lấy, mở ra vừa ăn vừa hỏi Bạch Ngọc Đường, “Họ Bạch kia, ngươi luyện nội lực đến đâu rồi? Như Ảnh Tùy Hình có tiến bộ không đó?”
Bạch Ngọc Đường không thèm để ý đến hắn, ngồi uống trà phơi nắng.
Ngược lại Thiên Tôn vừa ăn Đào khô vừa hỏi Lâm Dạ Hỏa, “Sư phụ ngươi đâu?”
“Bỏ đi với ái nhân rồi a.” Lâm Dạ Hỏa rất là bất đắc dĩ, “Cũng không biết hiện đang ở chỗ nào.”
Thiên Tôn cùng Ân Hầu khóe miệng co rút, Vô Sa là thần tăng, lấy đâu ra ái nhân, đáng tiếc tên đồ đệ này miệng rộng, thích nói hươu nói vượn.
Triển Chiêu lúc này còn đang ăn quả khô đây, là đang ăn dương mai ướp đường …… Cái món dương mai đường này cũng không biết là ai làm, ngon đến không chịu được, Triển Chiêu ăn rồi lại nhìn xung quanh một vòng tìm Tiểu Tứ Tử, muốn đút cho bé mấy miếng.
“Triển Chiêu.” Lâm Dạ Hỏa thấy Bạch Ngọc Đường không thèm để ý đến mình, liền cười híp mắt mà vẫy Triển Chiêu, “Trên thuyền của ta có rất nhiều đồ hiếm lạ, ngươi có muốn đến thăm quan một chút không?”
Đừng nói chứ, Triển Chiêu thật sự cảm thấy có chút hứng thú, trên cái thuyền lớn màu đỏ kia còn có một cái chậu hoa đỏ rực như lửa đầy quái dị, từng đóa từng đóa giống như cái bánh bao kia không biết là cái loài gì, có thể nở hoa sao.
Bất quá, Triển Chiêu theo bản năng mà nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.
Bạch Ngọc Đường bưng cái ly cũng không có tỏ vẻ gì.
“Trên thuyền của ta còn có cả rượu Bồ Đào Tây Vực nha!” Lâm Dạ Hỏa giống như một tiểu hài nhi mà dụ dỗ Triển Chiêu, “Còn có cả Bồ Đào khô Tây Vực, bánh Bồ Đào cùng Bồ Đào đường chuỗi nữa đó.” (Nôm na là: Rượu nho Tây Vực, Nho khô, Bánh nho, cùng Nho ướp đường xâu chuỗi… Toàn là món Chiêu nhi ham hố.)
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái.
Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh không nóng không lạnh mà nói một câu, “Thuyền kia của hắn dùng để dụ dỗ hồ ly cũng không tệ.”
Triển Chiêu khóe miệng rút rút.
Bạch Ngọc Đường nói chuyện thanh âm rất nhẹ, bất quá là Lâm Dạ Hỏa nghe được, nhảy dựng lên nói, “Bạch Ngọc Đường ngươi đây chính là không ăn được Bồ Đào liền nói Bồ Đào chua a!”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một chút, liền ngoắc ngoắc Thần Tinh Nhi đang đứng một bên.
Chỉ trong chốc lát, Thần Tinh Nhi đã bưng một cái mâm lớn đựng toàn Bồ Đào lên.
Bạch Ngọc Đường đưa tay cầm một vốc, nhét vào trong miệng, nhìn Lâm Dạ Hỏa một cái, ý kia ——- Ăn cho ngươi xem!
Lâm Dạ Hỏa cắn Dương Mai trừng hắn.
Triển Chiêu cầm chén trà không nói —— Bạch Ngọc Đường cũng có lúc ngây thơ như vậy nga?
“Triển Chiêu.” Lâm Dạ Hỏa lại tiếp tục gọi Triển Chiêu, “Trên thuyền của ta còn có cả mèo Ba Tư nha, ngươi đã nhìn thấy chưa?”
Triển Chiêu hởi sững sờ.
Chân mày Bạch Ngọc Đường cũng nheo lại một chút, bất động thanh sắc.
“Mèo Ba Tư sao?” Triển Chiêu tò mò.
Lâm Dạ Hỏa cười híp mắt vẫy vẫy tay với thủ hạ phía sau.
Chỉ lát sau, thủ hạ đã ôm lên một con mèo lớn lông thật dài màu trắng như tuyết lên. Mèo này thực sự vô cùng xinh đẹp, toàn thân tuyết trắng, lại có một cái tai màu vàng kim a, hai mắt tròn xoe, một con mắt bích lục, một con mắt thiên lam.
Lâm Dạ Hỏa ôm mèo, giơ ra móng vuốt hồng hồng vẫy vẫy Triển Chiêu, “Mèo này ở Trung Nguyên không thấy được đâu a!”
Triển Chiêu cảm thây mèo này rất dễ nhìn, bất quá hắn cũng đã thấy rất nhiều mèo rồi, cũng không dễ dàng đã bị một con mèo dụ dỗ đi qua, ngược lại Tiểu Tứ Tử còn có thể ……
Nhưng ngay lúc Triển Chiêu đang suy nghĩ xem mèo Ba Tư có gì không giống với mèo Trung Nguyên, lại nghe thấy tiếng Bạch Ngọc Đường nói, “Bằng không ngươi cứ đi một chuyến đi.”
Triển Chiêu cả kinh, quay đầu lại nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường lại không nhanh không chậm nói, “Lúc trở về, nhớ thuận tay cướp con mèo kia về theo.”
Triển Chiêu khóe miệng giật giật, “Thuận tay …..”
Bạch Ngọc Đường bưng chén trà, che miệng, “Mèo kia không tệ.”
……………………
“Ha ha!” Lâm Dạ Hỏa quả nhiên nghe thấy, đứng dậy, “Bạch Ngọc Đường muốn mèo không? Ngươi đánh với ta, ta liền cho ngươi mèo!”
Bạch Ngọc Đường tiếp tục uống trà, một câu cũng lười nói với hắn.
Lâm Dạ Hỏa thấy không có động tĩnh, liền tiếp tục hướng phía sau vẫy vẫy.
Chỉ trong chốc lát, thủ hạ lại ôm lên hai con mèo nữa.
Bạch Ngọc Đường hơi nheo mắt lại.
Lâm Dạ Hỏa lại ôm một con khác lên, “Đây là Oa Oa Miêu ở Nam Miễn Quốc, đã từng thấy chưa?”
Tất cả mọi người đều cẩn thận quan sát chú mèo kia, chỉ thấy mèo kia quả nhiên giống một tiểu oa oa, mặt thật tròn, màu vàng, mắt ánh lam, ưu nhã dị thường. Mấu chốt chính là cái đuôi xù như cây chổi luôn phe phe phẩy phẩy rất đẹp.
“Con này chính là Đoản Cước Miêu.” Lâm Dạ Hỏa lại ôm lấy một con, chỉ thấy đó là tiểu hoa miêu có hổ vằn, mập như một khối cầu, bốn cái chân chỉ ngắn bằng một nửa so với mèo bình thường, nhưng lại là rất to tròn, cực đáng yêu.
Ân Hầu buồn bực, “Hỏa Phụng đường này nuôi không ít mèo a!”
Thiên Tôn cũng cảm thấy thú vị.
Lâm Dạ Hỏa chỉ Bạch Ngọc Đường, “Bạch Ngọc Đường, ngươi động tâm không a? Ta nghe được, trước đây ngươi có nói qua, ngươi ghét cẩu, yêu nhất là miêu mà!”
Bạch Ngọc Đường sờ cằm ——- Nói những lời này lúc nào?
Triển Chiêu cũng nhớ Bạch Ngọc Đường từng nói như vậy.
“Ngươi cùng ta tỷ thí một trận, ba con mèo này đều cho ngươi, thế nào?” Lâm Dạ Hỏa ôm lấy ba con mèo đứng ở mũi thuyền, ý kia rất rõ ràng, lấy mèo dụ Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường vẫn nhàn nhã mà tiếp tục uống trà, lại nói “Mèo này cũng không có thích ngươi.”
“Ai nói vậy?” Lâm Dạ Hỏa vuốt lông mèo, “Ta mấy ngày nay đều dùng đồ ăn ngon mà đút cho chúng, nuôi chúng giống như nuôi bảo bối vậy, ngươi xem màu lông này một chút xem!”
“Ngươi không tin cứ đem mèo để ở mũi thuyền ta, xem bọn chúng chọn ta hay chọn ngươi.” Bạch Ngọc Đường lúc nói lời này cũng là tràn đầy tự tin.
Lâm Dạ Hỏa dạ hỏa còn không có tin tưởng, mèo này hắn đã nuôi mấy tháng, bình thường không gần người lại khá nhút nhát nữa.
“Bọn chúng nếu như chọn ta ngươi sẽ cùng ta đánh chứ?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.
Bạch Ngọc Đường cười nhạt, “Có thể, nhưng nếu chúng chọn ta ………. Mèo này phải thuộc về ta.”
“Không thành vấn đề!” Lâm Dạ Hỏa vừa thấy cơ hội thật tốt, tràn đầy tự tin mà nhảy một cái lên mũi thuyền của bọn Bạch Ngọc Đường, đem ba con mèo nhỏ kia đặt ở trên thành thuyền.
Nói tới cũng kỳ quái, những chú mèo nhỏ này móng vuốt vừa mới chạm đất, kêu meo meo mấy tiếng, liền chạy về phía Bạch Ngọc Đường, gọi cũng không gọi về được.
“Ai!” Lâm Dạ Hỏa ở phía sau gấp gáp —— Xảy ra chuyện gì a?
Thật ra thì, ba con mèo này vốn không phải là chạy về phía Bạch Ngọc Đường, mà là chạy về chỗ Triển Chiêu.
Triển Chiêu đang cầm quả khô ăn, bất đắc dĩ mà nhìn ba con mèo nhỏ chạy đến bên chân mình cọ cọ, lại còn kêu meo meo………..
Ân Hầu bưng chén trà lắc đầu ——- Bạch Ngọc Đường cũng thật gian, Triển Chiêu từ nhỏ đến lớn đều có tiếng “chiêu miêu”, mèo trong khắp thiên hạ này phần lớn đều thích hắn, hắn mà ở đâu, không đến mấy ngày là có thể dụ đến mấy con mèo ở phụ cận, cũng bởi nguyên nhân nay, trong vòng trăm dặm xung quanh Ma cung đến một con chuột cũng không có, đều bị mèo bắt hết. Theo thống kê của mấy Lão đầu Ma cung, trên mấy ngọn núi phụ cận Ma cung đoán chừng phải có hơn vạn con mèo, Triển Chiêu chỉ cần ra lệnh một tiếng không chừng còn có thể tạo thành một Miêu trận.
Triển Chiêu nhìn con mèo nhỏ đã leo lên đến tận đầu gối mình, lại nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.
Bạch Ngọc Đường vẫn giữ vẻ mặt diện vô biểu tình như cũ, đưa tay túm qua một con mèo nhỏ, vẻ mặt rất hài lòng.
Mà ở mũi thuyền, Lâm Dạ Hỏa cũng rất đáng thương, cứ đứng ngẩn ở đó mà nhìn tiểu miêu đại miêu cứ thế bỏ hắn mà đi, vẻ mặt hết mực —— Thương tâm a ……
Triển Chiêu cảm thấy tính khí hắn chẳng khác nào tiểu hài tử, vì vậy hỏi hắn, “Ngươi muốn tới đây ngồi uống chén trà không?”
Lâm Dạ Hỏa vẻ mặt thực không tự nhiên mà xoay người tới đây, Bạch Ngọc Đường cũng không có lên tiếng.
Lâm Dạ Hỏa ngồi xuống, Nguyệt Nha Nhi châm trà cho hắn.
“Có phải ngươi ăn gian gì đó không?” Lâm Dạ Hỏa hỏi Bạch Ngọc Đường, “Mèo sao lại chỉ một lần đã chạy đến chỗ ngươi?”
Bạch Ngọc Đường đặt ly xuống, không nhanh không chậm phun ra một câu, “Mèo thích ta a.”
Lâm Dạ Hỏa khóe miệng rút rút ——- Thiếu chút nữa đã quên, Bạch Ngọc Đường là Cẩm Mao Thử, mèo thấy chuột mà lại không nhào vào sao, tính sai a!
“Ngươi khi nào mới chịu cũng ta so tài chứ?” Lâm Dạ Hỏa vẫn còn cố chấp.
Bạch Ngọc Đường không nhanh không chậm nói, “Không phải lúc trước đã so qua rồi sao.”
Triển Chiêu tò mò mà nhìn hai người, ý kia —– Đã so qua? Ai thua ai thắng?”
“Lần đó không tính!” Lâm Dạ Hỏa sưng mặt lên.
Triển Chiêu vẻ mặt đã hiểu ——— Xem ra là thua! Bất quá cũng khó mà đánh giá được, theo sự hiểu rõ của Triển Chiêu về Bạch Ngọc Đường, người này khi giao đấu chưa từng thua qua, hắn ngoại trừ công phu tốt, đầu óc cũng rất linh hoạt, lúc giao đấu còn biết dùng mưu, hoàn toàn không giống với cái dáng vẻ ngơ ngác thường ngày. Đừng nói đến người nội lực thấp hơn hay chỉ không sai biệt lắm với hắn, ngay cả tiền bối giang hồ nội lực cao hơn hắn, cũng khó có thể đánh thắng hắn ….. Lâm Dạ Hỏa đừng nhìn hắn người người nể phục, nhưng mà tính tình lại chẳng khác gì tiểu bằng hữu, lại thiếu tâm mắt, khi tỷ võ cùng Bạch Ngọc Đường, chỉ có thể nắm chắc phần thua.
“Ngươi lại cứ thế mà làm mất mặt mũi của Hỏa chưởng môn, không sợ bọn họ bất mãn với ngươi?” Triển Chiêu liền hỏi Lâm Dạ Hỏa về chính sự.
Lâm Dạ Hỏa nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu, lại nói câu chẳng liên quan gì đến vấn đề Triển Chiêu hỏi, “Ngươi với Bạch Ngọc Đường, ai lợi hại hơn?”
………………..
“Ách…..” Triển Chiêu há miệng.
“Bất quá cũng không vấn đề gì.” Lâm Dạ Hỏa tiến đến gần, nhìn chằm chằm mặt Triển Chiêu một chút, quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường, cuối cùng vỗ bả vai Triển Chiêu một cái, nghiêm túc nói, “Dáng vẻ ngươi thuận mắt hơn hắn nhiều!”
Triển Chiêu cười khan hai tiếng —— Hắn đến tột cùng là để ý chuyện Bạch Ngọc Đường công phu giỏi hơn hắn, hay là để ý chuyện Bạch Ngọc Đường đẹp trai hơn hắn đây?
Nghĩ tới đây, Triển Chiêu lại quan sát Lâm Dạ Hỏa một cái.
Ngoại hình Lâm Dạ Hỏa có thể nói là vô cùng xuất sắc, nhưng mà ………. Triển Chiêu vẫn cảm thấy, Bạch Ngọc Đường vẫn cao hơn một bậc, cái này không chỉ nói đến tướng mạo bên ngoài, mà còn cả các loại như tính cách, khí độ, phong độ, độ tiêu sái, khí tràng…..
Cũng biết là do đôi mắt Triển Chiêu quá lớn cho nên tâm tư bộc lộ quá dễ dàng hay không, chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa hơi nheo mắt lại, lạnh giọng mà nhè nhẹ hỏi một câu, “Ngươi cũng cảm thấy con Chuột kia đẹp trai hơn ta?!”
“Ách……….” Triển Chiêu xoa xoa cằm, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh cũng nhìn hắn một cái.
Triển Chiêu có chút lúng túng, bất quá cũng là đưa tay ra, hai ngón tay chỉ về phía Lâm Dạ Hỏa mà cách ra một khoảng cách nhỏ, “Đích xác là hắn đẹp trai hơn một chút.”
Lâm Dạ Hỏa bĩu môi, nhìn chằm chằm Triển Chiêu, “Ngươi nhìn lại rõ ràng xem?”
Triển Chiêu do dự một chút, lại đem cái khoảng cách ban nãy mở rộng thêm chút nữa, nhỏ giọng nói, “Lại đẹp thêm chút nữa ấy.”
Lâm Dạ Hỏa cũng hít một ngụm khí, “Hắn đẹp trai hơn ta nhiều như vậy sao?!”
Triển Chiêu còn chưa kịp trả lời, miệng hắn đã bị người ta nhét vào một miếng táo ngọt.
Triển Chiêu nhai táo, cũng cảm thấy được Bạch Ngọc Đường đưa tay ra nhẹ nhàng sờ sờ đầu hắn, ý kia ——- Mèo ngoan!
Ân Hầu cùng Thiên Tôn ăn ý đến một bên mui thuyền xem thuyền phu đang thu lưới bắt cá.
Lâm Dạ Hỏa đứng ở trên ghế trừng Triển Chiêu “Đúng là không có mắt nhìn!”
Triển Chiêu thờ ơ phất tay ——- Đến củ cải còn có thứ nó yêu thích nữa mà.
“Bất quá ta cũng không trách ngươi, ngươi đã bị con chuột kia làm mờ mắt rồi!” Lâm Dạ Hỏa uống một ngụm trà, đắng đến le lưỡi, đặt cái ly xuống, nghiêm túc nói với Triển Chiêu, “Ta sẽ khiến ngươi phải thay đổi cái nhìn về ta!”
Triển Chiêu mở to mắt —– Mờ mịt.
“Bạch Ngọc Đường!” Lâm Dạ Hỏa từ trên ghế nhảy xuống, một ngón tay chỉ Bạch Ngọc Đường, “Ngươi cũng không chịu cùng gia đây tỷ võ, lại không chịu thừa nhận gia đây đẹp trai hơn, như vậy chúng ta liền tiến hành cách tỷ thí thứ ba đi!”
Bạch Ngọc Đường ngược lại có chút ngạc nhiên ——– Cách tỷ thí thứ ba?
“Thời gian là một tháng!” Lâm Dạ Hỏa hai tay chống nạnh, ngực lại tràn đầy tự tin, “Một tháng sau, để Triển Chiêu chọn lựa, xem hai chúng ta rốt cuộc ai mới là người đẹp trai!”
“Ách…..” Triển Chiêu lúng túng, muốn đi ngăn cản loại tỷ thí theo chiều hướng quái dị này.
Nhưng mà Lâm Dạ Hỏa sau khi nói xong, liền đi tới trước mặt Triển Chiêu, vẻ mặt chân thành nói “Ta sẽ khiến ngươi nhận ra, ta so với hắn còn tốt hơn!”
“Ách…..” Triển Chiêu há miệng, không hiểu sao tự dưng lại biến thành như vậy, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Lâm Dạ Hỏa biểu đạt xong rồi, cũng không có gấp gáp như hồi nãy nữa, ngồi xuống, đưa tay đoạt lấy con mèo chân ngắn Bạch Ngọc Đường đang sờ sờ kia ——— Con Chuột chết tiệt ngươi cứ đắc ý đi nha! Gia đây sẽ đoạt Mèo của ngươi!
Bạch Ngọc Đường đưa ngón tay thon dài qua, nhẹ nhàng túm lấy tai con mèo Ba Tư, trừng lại hắn ——- Muốn cùng ta đoạt Mèo? Nằm mơ!
Triển Chiêu ôm lấy con Oa Oa Miêu kia, cảm thấy không khí có chút quỷ dị —— Có quan hệ gì tới mình sao? Luôn cảm thấy bị cuốn vào trong một chuyện gì đó không tốt lắm.