Tiểu Tứ Tử đang lắc cái chân ngắn mập mạp của mình mà nói ra hai chữ “Triển Chiêu”, liền đem Triển hậu vệ đặt vào vị trí ái nhân của Bạch Ngọc Đường.
Tần Lê Thanh mặc dù có chút ngạc nhiên, nhưng hiển nhiên hắn cũng không quá kinh ngạc.
Triển Chiêu sờ sờ mặt mình, nóng a, có lẽ cả mặt cũng đỏ bừng nữa ….. hắn cũng không khỏi tạ ơn trời đất, thật may là Tần Lê Thanh không có nhìn thấy, nếu không thật càng lúng túng hơn a !
Triển Chiêu ở bên này mặt đỏ như gấc chín thì Bạch Ngọc Đường ở cách vách cũng chẳng khá hơn gì.
Bạch Ngọc Đường khi nghe được Tiểu Tứ Tử nói ra hai tiếng “Triển Chiêu”, liền cả người ngây ngẩn.
Sau đó, Thiên Tôn đến bên cạnh hắn ngồi xuống, thiêu mi với hắn , ý kia —— Phải không ?
Bạch Ngọc Đường có chút không biết phải làm sao, nhưng lại cũng không có lắc đầu phản đối.
Lúc này, Ân Hầu lại đến bên kia hắn ngồi xuống, liếc mắt nhìn hắn một cái, ý kia ——— Nga ? Thì ra hai ngươi gần đây là loại quan hệ này a ?
Triển Chiêu ho khan một tiếng, nói với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, không được nói bừa.”
Tiểu Tứ Tử quay đầu lại nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu đem bé ôm tới, làm mặt quỷ với bé —- Ai cho ngươi nói lung tung a !
Tiểu Tứ Tử mím mím môi —– Vẻ mặt này ý gì nha ?
Tần Lê Thanh lại đột nhiên cười cười, “Có chuyện như vậy a ? Thật đúng là khiến cho người ta giật mình.”
Triển Chiêu nhìn hắn một cái, thấy hắn tự tiếu phi tiếu tựa hồ như không thể nào tin được, âm thầm nhếch mi, tâm nói —— Thế nào? Chẳng lẽ gia đây không xứng với con chuột kia sao ?
“Nga……” Tần Lê Thanh cười, “Chủ yếu là theo hiểu biết của ta với Bạch huynh, hắn hình như không có thích nam nhân, còn ghét nhất là gần gũi với nam nhân nữa.”
“Không có a.” Triển Chiêu giơ ra Tiểu Tứ Tử quơ quơ với Tần Lê Thanh, “Hắn ngày nào cũng ôm nó đặt lên đùi ngồi nha.”
Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ ngực mình —– Đúng nha, Tiểu Tứ Tử cũng là nam mà !
Tần Lê Thanh mặc dù không thấy được, nhưng đại khái cũng hiểu Triển Chiêu đang nói cái gì, cười một tiếng, “Ta thật rất khó tin tưởng hắn sẽ thân mật với nam nhân, đương nhiên …… là tiểu nam nhân thì không tính.”
Triển Chiêu cả hai hàng lông mày đều nhướng cao, tâm nói —– Được a, giỏi cho Tần Lê Thanh nhà ngươi, ngươi đây là cố tình xa xôi mà mắng ta là tiểu nam nhân sao ?
Triển hộ vệ bình thường sẽ không chủ động trêu chọc người khác, nhưng cũng không phải là dạng người ngoan ngoãn để cho người ta trêu chọc, Tần Lê Thanh nói chuyện còn đâm chọc người ta …… Hơn nữa những lời này còn không dễ phản bác, người ta nói là Tiểu Tứ Tử, ngươi lại cùng hắn cãi nhau, vậy không phải là tự mình nhận mình là tiểu nam nhân sao, không thoải mái.
Thế nhưng, Triển Chiêu ý nghĩ vừa đổi, đúng rồi ! Lúc trước Bạch Ngọc Đường dường như đã nói, Tần Lê Thanh đúng là có ý tứ với hắn, vì vậy …… Cái này là đang ghen a ? Còn chưa có tâm phục a ?
Nghĩ đến đây, Triển Chiêu ngược lại vui vẻ rồi, vẫn là câu nói kia, Triển hậu vệ là một dạng thích đi trêu chọc người khác, đầu óc hắn phản ứng rất nhanh, hắn nếu như thật sự muốn miệng lưỡi đùa giỡn trêu ngươi, có lúc Công Tôn cũng còn phải cam bái hạ phong.
Vì vậy, Triển Chiêu lập tức ý tại ngôn ngoại, cười híp mắt mà nói, “Để Nhị trang chủ chê cười rồi, Ngọc Đường nhà ta tương đối lạnh lùng.”
Triển Chiêu vừa mới lời ra khỏi miệng, Bạch Ngọc Đường ở cách vách thiếu chút nữa đem trà phun hết ra ngoài, thật may là có Thiên Tôn mau chóng che miệng hắn lại.
Thật ra thì mới vừa rồi Bạch Ngọc Đường còn có chút khó chịu, chính là lúc Triển Chiêu nói với Tiểu Tứ Tử cái câu “Chớ nói càn” kia, về phần vì sao lại khó chịu, Bạch Ngọc Đường hắn cũng không có rõ ràng cho lắm.
Bất quá lúc này lại có chút thái quá, Bạch Ngọc Đường vừa nghe được bốn chữ “Ngọc Đường nhà ta” kia liền nổi lên một thân da gà, tâm nói, Mèo này có ý tứ gì ?
Triển Chiêu muốn cái gì đây, hắn cảm thấy dù sao nơi này cũng không có ai khác, Tiểu Tứ Tử lại chưa chắc có thể nghe hiểu, nên trêu chọc Tần Lê Thanh này một chút, gì chứ miệng lưỡi thì nhất định không thể chịu thua thiệt !
Quả nhiên, Tần Lê Thanh cũng bị Triển Chiêu làm cho ngây người, nhất thời không biết phản ứng sao.
Thật ra thì vào lúc này, người kinh ngạc nhất chính là Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử đang nâng mặt nhìn Triển Chiêu, thật ra thì những gì bé nói trước đó đều chỉ là ngu ngơ mà nói, bé chẳng qua đơn thuần cảm thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rất xứng đôi mà thôi, nhưng mà vào lúc này …….. Chẳng lẽ là thật a ?
Cái này thật khiến cho Tiểu Tứ Tử kinh hãi một hồi a.
Nhưng mà cũng đã nói qua, Tiểu Tứ Tử thật ra lại rất vui vẻ, bé thích Triển Chiêu cũng thích cả Bạch Ngọc Đường, thích hai người rồi cũng lại thích cả chuyện hai người ở cùng nhau nữa …….. Dù sao thì bé cũng không có khái niệm nam nữ gì, chỉ cần vui vẻ là quan trọng nhất.
Triển Chiêu nói xong, cẩn thận quan sát thần sắc của Tần Lê Thanh ….. Nên nói thế nào đây, Tần Lê Thanh trên mặt cũng không nhiều biến hóa, người bình thường đều là thể hiện tâm tình qua ánh mắt. Ánh mắt Tần Lê Thanh cho đến bây giờ đều không biểu lộ ra hỉ nộ ai lạc, vì vậy bây giờ trong lòng hắn nghĩ cái gì, Triển Chiêu tự nhiên cũng không thể hiểu được.
Lúc này, không ai nói tiếng nào, chỉ sau chốc lát trầm mặc, Tần Lê Thanh đột nhiên nhẹ nhàng mà “nga” một tiếng, tựa hồ đã hiểu ra chuyện gì, “Thì ra ngày đó Bạch huynh nói Triển huynh trong lòng đã có ái nhân ……. Chính là hắn a.”
“Khái khái …..”
Qủa thật rất đồng bộ, Triển Chiêu bị sặc nước trà ho khan cũng đúng lúc Bạch Ngọc Đường ở cách vách cũng bị sặc nước trà mà ho khan.
Thiên Tôn cùng Ân Hầu nghe đến đây cũng không giải thích được, nghẹo đầu cùng liếc Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường đang bưng cái ly, nghĩ chính là cần phải thi triển loại khinh công gì để có thể trước mắt Thiên Tôn cùng Ân Hầu chạy đi mà không bị bắt lại đây.
Triển Chiêu bưng cái ly, hỏi Tần Lê Thanh, “Ngươi vừa nói cái gì a ? Tai ta có chút nghe không rõ lắm ….”
Tiểu Tứ Tử cũng ngoáy ngoáy cái lỗ tai.
Tần Lê Thanh còn lại là lầm bầm, “Ai, khó trách ngày đó hắn lại có biểu lộ như thế, thì ra là có chuyện như vậy a ! Ta thật đúng là không thức thời, lại đi loạn đả uyên ương rồi.”
Triển Chiêu còn đang muốn hỏi một chút đó tột cùng là chuyện gì ……. nhưng sau đó lại nghĩ ——– Di ? Có thể chính là lần trước Tần Lê Thanh hỏi chuyện của hắn nhưng Bạch Ngọc Đường lại chưa nói cho hắn hay không a ?
Đúng lúc ấy, Triệu Hổ chạy từ bên ngoài vào, “Triển đại nhân, Bao đại nhân cho tìm ngươi.”
“Nga .” Triển Chiêu gật đầu một cái.
Tần Lê Thanh cũng đứng dậy cáo từ, “Nếu Triển huynh còn có công chuyện, vậy ta cáo từ trước, về phần chuyện của Thiên mẫu ……..”
Triển Chiêu đưa tay, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bả vai hắn, “Yên tâm, yên tâm, có tiến triển gì ta sẽ lập tức báo cho ngươi biết, kính xin Tần huynh kiên nhẫn chờ đợi a.”
“Được.” Tần Lê Thanh đáp ứng, mỉm cười cáo từ, chỉ bất quá, hắn vừa quay người, trên mặt nụ cười liền tắt ngấm, khiến cho Triệu Hổ nhìn thấy liền cả kinh …….. mà Triển Chiêu lúc này, cũng từ dáng vẻ giật mình của Triệu Hổ mà đoán được tâm tình biến đổi của Tần Lê Thanh.
Đám người đó đi rồi, Triệu Hổ liền đến bên người Triển Chiêu, thấp giọng hỏi, “Triển đại nhân a, các ngươi vừa đánh nhau sao ?”
Triển Chiêu ôm cánh tay, hỏi, “Hắn vừa rồi có biểu tình gì ?”
“Cứ như ngươi cướp bạc của hắn vậy, đặc biệt mất mát.” Triệu Hổ sờ sờ cằm.
Triển Chiêu cười nhạt, “Không phải là ta cướp bạc của hắn ……. mà là cướp ái nhân của hắn.”
“Hắc ?” Triệu Hổ há to miệng ——- Cực kỳ tò mò !
Triển Chiêu cũng không có trả lời hắn, hỏi, “Đại nhân thực sự tìm ta ?”
“Đúng vậy.” Triệu Hổ hồi phục lại tinh thần, gật đầu một cái.
Triển Chiêu cũng không biết tại sao tâm tình lại rất tốt, lanh lanh lợi lợi vui vẻ chạy ra ngoài.
Cách vách viện, Bạch Ngọc Đường cảm thấy hay là hắn dọn dẹp hành lý tạm thời trở về Hãm Không Đảo tránh gió đi, bất quá đúng lúc này Trương Long lại chạy đến, “Ngũ gia, Bao đại nhân tìm ngươi a.”
Bạch Ngọc Đường rất muốn thốt lên —— Nói ta không có ở đây ! Nhưng còn chưa có kịp thốt ra đã nghe thấy một thanh âm mang theo ý cười vọng đến, “Đúng lúc a, cùng đi đi.”
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu lên, chỉ thấy Triển Chiêu đang đứng ở cửa mỉm cười.
Bạch Ngọc Đường cùng hắn nhìn nhau một cái, làm cái gì cũng trở nên đuối lý a, vì vậy …. giả bộ như không có nghe thấy gì hết !
Bạch Ngọc Đường vẫn cứ như cũ tiêu sái giảo bước đi đến trước mặt Triển Chiêu, mặt không đỏ, tâm không động, ý kia —– Đi thôi.
Triển Chiêu híp mắt, nhìn Bạch Ngọc Đường phiêu phiêu đi qua bên cạnh mình, có chút buồn bực ….. Chẳng lẽ không có nghe thấy sao ?
Vừa quay đầu nhìn lại, Triển hậu vệ liền bị dọa nhảy dựng, Ân Hầu cùng Thiên Tôn đều đứng ở sau hắn a.
Ân Hầu chọc chọc bả vai Triển Chiêu, “Cháu ngoan, hai ngươi có ý tứ gì a ?”
Thiên Tôn ôm cánh tay, khuôn mặt cũng thật tò mò, “Ngọc Đường trước kia nói, ngươi trong lòng đã có ái nhân sao ? Ngươi ngươi thích chẳng lẽ lại chính là Ngọc Đường ?”
“Ân ……..” Triển Chiêu gãi gãi đâu, “Ai nha, buổi trưa ăn cái gì thì tốt đây.” Nói xong, vội vàng đuổi theo Bạch Ngọc Đường.
Thiên Tôn cùng Ân Hầu hai mặt nhìn nhau —– Giả ngu giả dại sao ?!
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đã đuổi theo tới nơi, cũng đứng song song với mình cùng đi, liền nhìn hắn một cái.
Triển Chiêu cũng nhìn hắn một cái ……
Chờ đến khi Bao Chửng thấy hai người ở cửa thư phòng, hai người vẫn ở trạng thái nhìn nhau này mà đi tới ….. Ánh mắt kia, phải hình dung thế nào đây ? Nói là trừng nhau đi, lại còn mang thêm một tia giễu cợt, trêu chọc.
Hai người đến cửa thư phòng, Bao Chửng hỏi Triển Chiêu, “Thế nào rồi ?”
Triển Chiêu đem kết quả dò xét nói qua một lượt, Bao Chửng gật đầu một cái, “Quả nhiên …… đối phương là muốn để cho chúng ta bắt Thiên mẫu.”
Triển Chiêu lại có chút khó hiểu, “Rất kỳ quái, bọn họ nhiều người, lại có nhiều cao thủ như vậy, chẳng lẽ lại không bắt được một Thiên mẫu sao ?
“Bao tương.”
Lúc này, Triệu Phổ từ bên ngoài đi vào, “Toàn bộ đều đã chuẩn bị xong rồi.”
Bao đại nhân gật đầu một cái, “Vậy việc này cũng không nên chậm trễ, chúng ta cứ theo kế hoạch mà làm việc !”
………….
Bao Chửng ra lệnh một tiếng, toàn bộ nha dịch, binh lính Khai phong ở Tuyết châu phủ đều bận rộn lên, mọi người dọn dẹp hành lý, chuẩn bị cả đại quân cùng kéo nhau đến phương bắc.
Rất nhanh, tin tức đã truyền khắp Tuyết châu phủ.
“Bao đại nhân bọn họ muốn đi a ?”
“Cũng khó trách, tình hình thiên tai phía bắc càng thêm nghiêm trọng, dù sao họ ở chỗ này trì hoãn cũng đã nhiều ngày rồi .”
“Hơn nữa, Thiên mẫu cũng đã bắt được, thật hợp lòng người !”
………..
Ngay đêm hôm đó, hạo hão đãng đãng đội ngũ đi tuần cùng đoàn ngựa xe giúp nạn thiên tai cùng nhau rời khỏi Tuyết châu phủ..
Ban đêm, tuyết trắng bay tán loạn …. bão tuyết rất nhanh đã bao trùm dấu chân đại đội nhân mã vừa để lại, Tuyết châu phủ cũng vì thế mà lại một lần nữa khôi phục vẻ tĩnh lặng, yên bình …….
Trong màn đêm tĩnh lặng ấy, có mấy người âm thầm lặng lẽ quay lại, đi về phía phụ cận rừng tùng quỷ dị kia.
Tiểu ngũ rũ rũ lông mao trên người, bông tuyết bay rơi đầy mặt Âu Dương Thiếu Chinh.
“Khí trời quái quỷ này !” Âu Dương mang theo Giả Ảnh cùng Tử Ảnh, đứng ở bên ngoài rừng điều tra.
Trong rừng có một sơn động, trong động bài trí đơn giản, đám người Triển Chiêu đang yên lặng quan sát biến hóa bên ngoài.
“Thật tối a ….” Thiên Tôn dựa vào cửa đắp người tuyết, ngoắc ngoắc tay với Triển Chiêu đang cầm noãn lô, “Bé tiểu miêu, còn trẻ như vậy mà lại sợ lạnh sao ? Đến đây đắp người tuyết đi.”
Triển Chiêu không nói gì, nhìn Thiên Tôn dường như hòa làm một với tuyết, lại nhìn màu da hắn tái nhợt cùng với mái tóc tuyết trắng, nhìn thôi cũng đủ cảm thấy lạnh rồi …..
“Cái cột băng nhà ngươi a.” Ân Hầu đi tới, nhặt lên một nhúm tuyết vo thành tuyết cầu mà ném Thiên Tôn, “Đừng có hòng là đông cháu ngoan của ta.”
Vừa nói, vừa khoát tay với Triển Chiêu, bảo hắn mau vào trong cùng Bạch Ngọc Đường uống chén rượu đuổi hàn khí a.
Triển Chiêu liếc mắt nhìn Ân Hầu, “Áo chống gió của người đâu ? Ai cho cởi ra ?”
Ân Hầu quyệt miệng, thật là hung dữ ! hắn lập tức đưa cái tay vừa mới chơi tuyết lạnh như băng mà chọc chọc cổ Triển Chiêu “Không lớn không nhỏ !”, lạnh đến Triển Chiêu cả kinh một hồi.
Bên ngoài hai ngoại – tôn đùa giỡn rất vui, bên trong Triệu Phổ đang nhìn bản đồ mà hỏi Thất Ưng, “Tiền bối, có nắm chắc không ?”
“Con đường này chính là đường duy nhất để vào núi.” Thất Ưng chỉ chỉ lộ tuyến trên bản đồ, phía sau Tiểu Hầu cùng Long Miểu Miểu đang cơi sắc tử.
“Vương gia, có động tĩnh !”
Lúc này, Âu Dương Thiếu Chinh chạy vào thông báo với Triệu Phổ.
Bên ngoài, Triển Chiêu cùng Ân Hầu cũng không đùa giỡn nữa, Triển Chiêu đứng trên một thân cây, đang híp mắt nhìn nơi xa.
“Nhanh như vậy mà đã không chịu đựng được sao ?” Bạch Ngọc Đường rơi xuống bên người Triển Chiêu, cùng hắn nhìn.
…….
Chỉ thấy nơi xa tới một đội nhân mã, dẫn đầu chính là Tiết Bạch Qủy, sau lưng là một nhóm lớn cao thủ của Bạch quỷ sơn trang, , chỉ là cũng không có nhìn thấy Phan Húc.
Tiết Bạch Qủy đến trước ngọn núi, mọi người ngay lập tức nhanh chóng gỡ xuống bọc y phục đeo ở trên người, nhìn cách ăn mặc này có lẽ là chuẩn bị hạ sơn, đơn giản lại lưu loát.
Mọi người nhập sơn, có mang theo một mã đội tùy tùng, còn lại một mã đội ở lại dùng chổi quét đi vết chân ngựa lưu lại, hơn nữa tuyết rơi rất nhanh, hết thày chỉ trong chốc lát hết thảy đều vô thanh vô tức.
Đám người Tiết Bạch Qủy đi đến phía sau núi , hướng phía rừng cây mà đi.
“Thật không nghĩ đến lại là Tiết Bạch Qủy …… Chẳng lẽ không phải là Phan Húc sao ?” Triển Chiêu sờ cằm, còn đang suy nghĩ thì đột nhiên Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng mà vỗ vỗ hắn một cái, chỉ nơi xa, “Đây không phải là cũng tới sao !”
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Phan Húc mang theo nhóm lớn bạch y nhân, cũng là một mã đội, hướng vào lối đi dẫn đến tuyết tùng lâm.
“Người của Tuyết long cung cùng phe với Phan Húc sao ?” Triệu Phổ cau mày, “Nếu đều là người của Bạch quỷ sơn trang thì sao lại tách ra hành động ?”
“Có thể là ở hai bên tranh chấp đi ?” Âu Dương thấy những người đó cũng đi vào tuyết tùng lâm, liền hỏi Triệu Phổ, “Chúng ta có theo vào hay không ?”
Triệu Phổ ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã theo vào, Ân Hầu, Thiên Tôn cùng Thất Ưng theo sát phía sau cũng tiến vào rừng sâu, Triệu Phổ để cho Âu Dương Thiếu Chinh đóng quân đoạn hậu, bản thân mình thì cõng Công Tôn, mang theo đám ảnh vệ cũng đuổi theo vào.
Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, ban đêm ở tuyết tùng lâm so với ban ngày càng rõ ràng hơn, đường đi cũng có chút tốt hơn.
“Có thể Tuyết tùng này vố là màu lam tử, ban ngày nếu không phải màu xám mờ mờ thì cũng là trắng xóa, vì vậy mới thấy không rõ, nhìn lâu thì lại choáng váng.” Triển Chiêu đưng ở đầu cành cây, nhìn hai đội nhân mã càng đi càng xa, hổi Bạch Ngọc Đường, “Tuyệt không cảm thấy kỳ quái a ?”
“Hai bên tựa hồ là cùng đi một lộ tuyến a.” Bạch Ngọc Đường cau mày.
“Ngươi đoán, Tần Lê Thanh sao lại muốn đem quan phủ dẫn tới ?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi Bạch Ngọc Đường, “Hơn nữa lại còn là đến hai làn ? Nhưng mà lần này, hắn lại không có xuất hiện ?”
Bạch Ngọc Đường trầm mặc trong chốc lát, “Ngươi là cảm thấy, hai bên nhân mã này cùng nhau cướp bảo bối, Tần Lê Thanh là muốn cho bọn họ tự chém giết lẫn nhau, sau đó hắn đến nhìn lưỡng hổ giao tranh sao ?”
“Không phải, tóm lại luôn có cảm giác là lạ.” Triển Chiêu hỏi Thất Ưng, “Thất thúc công, bọn họ có đi đúng đường không ?”
“Đúng, hiển nhiên là biết cách đi vào !” Thất Ưng nhìn bản vẽ một chút, “Nếu như biết đường, lại để cho ta bắt Thiên mẫu chẳng phải là làm chuyện thừa, chẳng lẽ nhiều người như vậy cũng không đánh lại Thiên mẫu sao ?”
“Thiên mẫu này đến tột cùng là cái gì đây.” Ân Hầu cũng thật tò mò.
Mọi người một đường tiếp tục theo dõi, chỉ thấy Tiết Bạch Qủy cùng đám người Phan Húc với Tuyết long cung đều vô cùng xảo diệu tránh được tất cả các cơ quan dày đặc , cuối cùng tiến vào trong sơn cốc ……..
Đến cửa sơn cốc, chuyện kỳ quái lại xảy ra, chỉ thấy đám người Tiết Bạch Qủy tới trước, đi qua sơn cốc …… Bọn họ tại không trung giữa hai bên sơn cốc mà đi bộ qua như đi trên đất bằng, bước nhanh mà đi qua hư không.
“Hoắc !” Thiên Tôn sợ hết hồn, “Đây là cái loại khinh công gì ?”
“Ngươi già rồi nên mắt cũng mờ a ?” Ân Hầu nhịn không được mà nhạo báng hắn, “Dưới chân có đồ !”
Chờ cả hai đoàn người đều đi qua, mọi người đến gần mà nhìn kỹ …… Rốt cuộc cũng hiểu được những gì mà Đồng Lâm nói, nguyên nhân mà chỉ có trời đông giá rét mới đi qua được sơn cốc —– Thì ra là phía trên sơn cốc, băng tuyết đông lại thành một lối đi.
“Tại sao có thể như vậy ?’ Bạch Ngọc Đường cảm thấy bất khả tư nghị, một tòa cầu băng này bốn bên đều hoàn toàn không có trợ lực, xuất hiện ngang trời mà nối hai bên vách đá, thật không thể tưởng tượng nổi.
“Khó trách phải trời lạnh thì Thiên mẫu mới xuất hiện ……. Băng tuyết tan ra cầu băng liền tan rã, cho nên có lẽ là nàng bị ngăn tại bên kia vách.” Triển Chiêu ngồi xổm gõ một cái lên băng kiều.
“Thật dày a !” Triển Chiêu kinh ngạc.
“Là đông thành một khối a.” Vừa nói, Thất Ưng ở một bên vừa xuất ra một hộp quẹt, ném xuống sơn cốc một cái …..
Một đường ánh sáng lóe lên, kéo dài cho đến tận đáy sơn cốc, quả thật là mở rộng nhãn quan, thì ra cũng không phải là chỉ đông thành một cái cầu băng, mà thực tế chính là một cái tường băng !
Mọi người cũng không có thời gian mà nghiên cứu một tòa tường băng thiên tạo này, vội vàng đi qua, đuổi theo hai đạo nhân mã kia vẫn quan trọng hơn.
Chờ mọi người đi qua vách đá, phía trước vẫn là Tuyết tùng lâm.
“Có cơ quan bị xách động.” Thất Ưng chau mày, mang theo mọi người hứng ngã ba mà đi ……. vừa đi vào rừng tùng không bao lâu, liền nghe thấy phía trước truyền đến tiếng binh khí giao đấu cùng tiếng người hét thảm.
Mọi người trong lòng đều thắc mắc —– Đây là trúng phải cơ quan hay là đụng phải Thiên mẫu.