Triển Chiêu chậm rãi đi lên núi trong sự nghi hoặc của Tiểu Tứ Tử.
Ân Hậu chắp tay sau lưng, vừa đi vừa thưởng thức vẻ đẹp phong cảnh Phái Thiên Sơn.
Có mấy người thuộc các môn phái khác đi ngang qua, nhìn thấy Triển Chiêu đều qua chào hỏi.
Triển Chiêu
nghiêm chính hoàn lễ, thuận miệng hàn huyên mấy câu, Tiểu Tứ Tử ôm cổ
Triển Chiêu cũng chào người ta, những người giang hồ này đều khen bé
đáng yêu, cười đùa mấy câu rồi nhanh chóng xuống núi…
Giang hồ
quần hùng thiếu chút mất mạng, đều cảm thấy may mà lần này Bạch Ngọc
Đường làm đại tang, vẽ cho bọn họ một con đường thoát, nếu không một khi đắc tội Phái Thiên Sơn rồi, không chỉ đắc tội Bạch Ngọc Đường mà có khi còn đắc tội cả Triển Chiêu và Khai Phong phủ cũng nên.
Nhưng mà
nghĩ mãi, đám người giang hồ này đều cảm thấy khó hiểu, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường là hai người xuất sắc nhất trong đám tinh anh mới nổi
trên giang hồ hiện nay, tại sao bọn họ không những không đối địch nhau,
mà nghe nói còn rất thân thiết nữa?
Triển Chiêu
còn có phong hiệu Ngự Miêu, lại dấn thân quan phủ, mà Bạch Ngọc Đường là người giang hồ, ngoại hiệu Cẩm Mao Thử, đám người giang hồ kia vẫn luôn day dứt trong lòng, tại sao lại không tức giận vậy?
Ân Hậu chắp
tay sau lưng nhìn thần sắc nghi ngờ cùng xấu hổ của đám người giang hồ
kia, lại nghe những lời khen tặng hư tình giả ý ấy, nhịn không được mà
lắc đầu.
“Ai.” Ân Hậu thở dài: “Dù có trải qua bao lâu, bản mặt của đám danh môn chính phái
đúng là vẫn khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm!”
Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử đi đến bên cạnh hắn, chọn đúng thời cơ, đột nhiên nhét Tiểu Tứ Tử vào tay hắn.
Ân Hậu hơi sửng sốt nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu
nói với Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, canh chừng người này thật kỹ, không cho hắn nói năng lung tung, không được trộm đồ, không được đánh người cũng
không cho làm chuyện xấu!”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn Ân Hậu, trong đôi mắt nhỏ bé hiện lên chút xíu ghét bỏ – Người xấu đến vậy!
Ân Hậu cũng chớp chớp mắt, một lớn một nhỏ nhìn nhau một lát rồi cùng đồng loạt quay sang nhìn Triển Chiêu.
Tiểu Tứ Tử không hiểu rõ lắm nói năng nhăng cuội là gì, nhưng mà việc trộm đồ, đánh người và làm chuyện xấu thì bé biết rõ.
Khóe miệng Ân Hậu méo xẹo: “A, Cái đồ nhóc Mèo sính ngoại!”
Triển Chiêu ra hiệu cho Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử
đưa tay ra, một bàn tay nhỏ bé mập mạp liền che cái miệng của Ân Hậu
lại, râu của hắn chọc vào tay, bé chỉ còn cách nhẫn cười, ngứa a.
Ân Hậu cấm
ngữ nhìn Tiểu Tứ Tử, Triển Chiêu thì lại chắp tay sau lưng nói: “Ai, ta
nói này Biểu ca, người đừng có bắt nạt nó nha, nó nhỏ hơn người bao
nhiêu người có biết không a?”
Khóe miệng Ân Hậu càng co giật – Hơn một trăm tuổi chứ mấy…
“Còn nữa a!” Triển Chiêu cười càng đắc ý: “Cẩn thận nó khóc nhè đó!”
Ân Hậu nhất
thời há to miệng, lại một đôi mắt ta trừng một đôi mắt nhỏ với Tiểu Tứ
Tử…. Sau một lát, Tiểu Tứ Tử còn cố méo miệng, nghiêm túc nói với Ân
Hậu: “Sẽ khóc nhè đó!”
Ân Hậu nhìn trời, tiểu gia hỏa này lại còn rất phối hợp với Triển Chiêu nữa.
Triển Chiêu
khều khều Ân Hậu: “Người tiếp tục thưởng thức cảnh đẹp ven đường đi, con đến linh đường thắp nén nhang, cũng không thể mang theo Tiểu Tứ Tử
được.”
Nói xong, cũng không chờ Ân Hậu đồng ý, Triển Chiêu cứ thế đi.
Lúc này, đến lượt Ân Hậu ôm Tiểu Tứ Tử mà trợn tròn mắt đứng trên sườn núi.
Nếu có hai
người ở đây, hắn có thể đem Tiểu Tứ Tử trả lại cho Triển Chiêu, nhưng
lúc này lại chỉ có một mình hắn, cũng không thể bỏ oa nhi lại ven đường
đi? Ngộ nhỡ lạc mất phải làm sao đây?
Tiểu Tứ Tử bỏ bàn tay đang bịt miệng Ân Hậu của mình ra, cười rất tươi hỏi: “Chúng ta đi gặp Địa Địa nha?
Ân Hậu nhìn
bé, lại nhớ đến Triển Chiêu hồi nhỏ, ai…. Nhớ trước đây không lâu, Triển Chiêu vẫn y như một cái nấm được hắn ôm trong tay, rất ngoan ngoãn gọi
hắn là ông ngoại, không nghĩ tới chỉ chớp mắt cái đã cao gần bằng mình,
cũng sắp không chế nổi nó rồi.
Tiểu Tứ Tử thấy Ân Hậu ngẩn người, liền hỏi: “Đại Miêu!”
“Sao?” Ân Hậu mang bé đi về hướng đầm Bích Thủy.
“Người là anh họ hay là ông ngoại của Tiểu Miêu vậy?” Tiểu Tứ Tử hỏi.
Ân Hậu hơi sửng sốt, hỏi lại: “Cháu thấy ta già như vậy sao?”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu: “Không có già!”
“Vậy đúng rồi.” Ân Hậu cười: “Nếu ta là ông ngoại của Triển Chiêu, vậy phải lớn tuổi lắm rồi mới đúng chứ?”
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nhìn hắn: “Người một trăm tuổi chưa?”
Ân Hậu lúc này cũng lắp bắp kinh hãi rồi, nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử vỗ nhẹ bàn tay nhỏ bé của mình: “Qủa nhiên!”
Ân Hậu tò mò: “Sao cháu thấy được?”
Tiểu Tứ Tử đắc ý: “Trong thôn cháu ở trước kia, có một lão gia gia hơn một trăm tuổi, người cũng hay nhìn cháu như vậy.”
“Nhìn cháu thế nào?” Ân Hậu tò mò.
Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu nghĩ nghĩ: “Ừm, tóm lại chính là khác với nhóm phụ thân cùng Cửu Cửu.”
Ân Hậu híp mắt ngắm Tiểu Tứ Tử: “Ừm, tiểu tử ngươi đúng là chân nhân bất lộ tướng a, rất giỏi!”
Tiểu Tứ Tử cười ngọt lịm: “Đương nhiên!”
“Ai!” Ân Hậu chớp chớp mắt với bé: “Việc này cháu đừng nói cho ai khác biết nhé!”
Tiểu Tứ Tử dùng một tay che miệng mà gật đầu, vươn ngót út ra ngoéo tay cùng Ân Hậu.
Ân Hậu vui
vẻ ngoéo tay cùng bé, tâm trạng rất tốt ôm bé đến đầm Bích Thủy. Tiểu Tứ Tử này đừng nhìn không được thông minh lanh lợi như Triển Chiêu khi
nhỏ, nhưng mà trời sinh ngoan ngoãn thiện lương, lại rất hiểu lòng
người, không tầm thường chút nào.
Triển Chiêu
từ tốn chạy lên Thiên Sơn, thấy trong linh đường, hòa thượng đang tụng
kinh, không khí bên trong linh đường vô cùng trang nghiêm.
Mà biểu tình của các đệ tử Phái Thiên Sơn đứng đón khách bên ngoài cửa cũng vô cùng nghiêm túc.
Vương Lạc đang đeo băng ở cổ, nhìn thấy Triển Chiêu nhanh chóng chạy lại: “Triển đại nhân, hữu tâm!”
Triển Chiêu chắp tay nói tiếng nén bi thương với hắn.
Vương Lạc mời Y vào trong.
Triển Chiêu
vừa vào trong đã có đệ tử Phái Thiên Sơn đến đón tiếp, sau khi Y thắp
hương hoàn lễ xong, nhìn xung quanh lại không tìm thấy bóng Bạch Ngọc
Đường đâu.
Triển Chiêu
có chút bất đắc dĩ, mình đúng là đầu óc choáng váng rồi, với tính cách
của Bạch Ngọc Đường làm sao có chuyện ngồi trực trong linh đường Phái
Thiên Sơn, chào hỏi cả đám giang hồ được…. Hỏng bét, nhất định không
được để ông ngoại tìm thấy Bạch Ngọc Đường trước mình!
Triển Chiêu nhanh chóng chạy khỏi linh đường, hỏi Vương Lạc: “Bạch Ngọc Đường đâu rồi?”
“À, Thái sư thúc tổ vừa mới đi, hình như là có hẹn ai đó!”
“Hắn đi hướng nào?”
“Hướng Bích Thủy đàm…” Vương lạc còn chưa nói hết thì Triển Chiêu đã biến mất dạng rồi.
Vương Lạc tấm tắc mấy tiếng: “Ai nha, khác biệt chính là khác biệt a, Triển Chiêu cùng Thái sư thúc tổ đều thần như nhau.”
Lục Phong vừa đi từ linh đường ra, đúng lúc nghe được Vương Lạc nói câu này, cũng cảm thấy vui mừng.
Từ sau khi
Bạch Ngọc Đường đánh một trận với Không Hạc, toàn bộ không khí Phái
Thiên Sơn đều thay đổi hoàn toàn, ngay cả các đồ đệ trong phái cũng trở
lên hòa hợp hơn, bắt đầu biết giúp đỡ nhau. Xem ra, đúng là sau lần luận võ này mọi đã thu được rất nhiều lợi ích, lần này Thiên Tôn phái Bạch
Ngọc Đường giải quyết chuyện này quả nhiên là một biện pháp rất hay, hơn nữa hoàn toàn không thấy có chút gượng ép hay kỳ quái nào, mọi chuyện
diễn ra đều rất tự nhiên…. Xem ra, Phái Thiên Sơn khi đã chấm dứt nội
đấu, mọi người càng đoàn kết hơn, môn phái cũng ngày càng được chấn hưng hơn.
“Chưởng môn.”
Lúc này, Lục Phong đột nhiên thấy Vương Lạc chạy đến hỏi: “Thu sư đệ đi đâu rồi?”
Lục Phong hơi sửng sốt: “Thu Lương?”
Vương Lạc gật đầu: “Tất cả các sư huynh đệ đều đã dâng hương xong, chỉ có mình hắn là không tới.”
Lục Phong nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ một chút: “Không đúng a, sáng sớm hôm nay đã không thấy hắn đâu rồi.”
Vương Lạc đỡ cái cổ mình, có chút lo lắng: “Liệu có chuyện gì xảy ra không?”
Lục Phong
nhanh chóng phái người đi tìm, trong lòng cũng bắt đầu lo lắng – Thu
Lương là một đồ đệ khá nhu thuận, hơn nữa tình cảm của hắn với hai vị sư huynh mới mất cũng không tệ, không đến mức ngay cả tang lễ của họ cũng
không đến tham dự, hay là đã thực sự xảy ra chuyện gì rồi.
…
Tạm thời
không đề cập đến chuyện mọi người trong Phái Thiên Sơn đang tìm đệ tử,
nói đến việc Ân Hậu ôm Tiểu Tứ Tử đến Bích Thủy đàm, vừa mới đến liền
nhìn thấy trên tảng đá cạnh hồ có một bạch ảnh đứng đó, bên cạnh người
này còn đặt một cái thùng gỗ.
Người này
chỉ đứng tùy ý mà cũng toát lên vẻ tiêu sái cùng vạn phần mị lực, đúng
là Bạch Ngọc Đường. Ân Hậu nhịn không được lắc đầu, quả nhiên là đồ đệ
mà Thiên Tôn chọn…. Bạch tiểu tử này chắc không phải là con riêng của
hắn đó chứ?
Bên trong cái thùng gỗ bên chân Bạch Ngọc Đường có không ít cá nhỏ, Hắn đang tùy ý cầm một con lên ném xuống đầm Bích Thủy.
Trên mặt
nước đầm Bích Thủy, A Địa đang nhô cái đầu to của mình ra đón lấy những
con cá Bạch Ngọc Đường ném xuống, xem ra nó cũng rất thân thiết với Bạch Ngọc Đường rồi.
Ân Hậu vừa
thấy Bạch Ngọc Đường ở đây, khóe miệng liền lóe lên nụ cười xấu xa, hớn
ha hớn hở chạy đến bên cạnh Hắn, chắp tay với Bạch Ngọc Đường: “Nén bi
thương a, nén bi thương a!”
Bạch Ngọc Đường cũng chắp tay với hắn: “Hữu tâm!”
Ân Hậu thuận tay bá vai Bạch Ngọc Đường: “Ta nói này Tiểu Bạch, ta nghe đại danh của Thiên Tôn đã lâu a, chỉ là chưa có duyên gặp mặt mà thôi.”
Bạch Ngọc
Đường cũng không có tức giận, chỉ cảm thấy buồn bực – Vị anh họ này rốt
cuộc có võ công hay không? Nhìn hắn có cảm giác rất cao thâm, nhưng mà
cánh tay bá vai mình cùng những hành động giơ tay nhấc chân bình thường
lại hoàn toàn không có nội lực a.
Có thể đạt đến trình độ như vậy thì cần phải có nội lực thật thuần khiết thâm hậu, nhưng mà người này nhìn lại rất trẻ a.
Thật ra thì
Bạch Ngọc Đường cũng từng nghi ngờ liệu người này có phải là Ân Hậu hay
không…. Nhưng Hắn cũng phủ định rất nhanh, bởi vì Thiên Tôn thường nói
với Hắn, Ân Hậu xấu vô cùng, mày rậm rì, mắt đỏ ngầu, mái tóc rối bù
cứng ngắc giống hệt đầu gà, da đen sì, còn gầy như que củi, ăn mặc rách
rưới, răng vàng khè, mặt bị lệch nữa.”
Bạch Ngọc
Đường hành tẩu giang hồ đã lâu, cũng từng nghe người ta hình dung Ân Hậu như một vị hung thần, la sát…. Vì thế cho nên căn bản trong tưởng tượng của Bạch Ngọc Đường, Ân Hậu chẳng qua nhìn như Trương Phi gầy đi một
chút, hoặc đơn giản là giống như Chung Qùy, thật sự không cách nào có
thể liên hệ Ân Hậu với vị Anh họ trước mắt này.
“Chắc khoảng nửa tháng nữa sư phụ ta sẽ về, nếu ngươi rảnh có thể ở Thiên Sơn chờ
hắn.” Bạch Ngọc Đường cũng rất khách khí, không biết có phải vì vị này
là Anh họ của Triển Chiêu không nữa.
Ân Hậu cũng
buồn bực, chắc không phải Tiểu Qủy này đã đoán ra thân phận của mình rồi chứ? Tại sao lại khách khí như vậy? Nghe Thiên Tôn nói tính cách Hắn
không tốt mà.
“Ai nha, mất nửa tháng nữa a?” Ân Hậu làm vẻ khó xử: “Nửa tháng nữa ta phải cùng Chiêu về Khai Phong phủ rồi a.”
Sau khi Bạch Ngọc Đường nghe được lời này cũng không lên tiếng, cúi đầu nhìn A Địa
đã bơi đến gần bờ từ bao giờ, Tiểu Tứ Tử đang cho nó ăn cá, vừa sờ sờ
đầu nó, A Địa còn có vẻ rất nhu thuận nữa.
“Đúng rồi!” Ân Hậu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Nửa tháng sau ngươi có đến Khai Phong phủ không a?”
Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, không lên tiếng – Sao phải đi?
“Ta cùng Chiêu còn muốn mời ngươi một bữa a.” Ân Hậu cười vô cùng thoải mái.
Bạch Ngọc Đường cười nhạt: “Có cơ hội sẽ đi.”
“Cơ hội khó
cầu mà!” Ân Hậu lắc đầu: “Ngươi đừng nhìn ta như vậy, bởi vì từ nhỏ
Chiêu đều là Cật hóa cho nên ta nấu ăn cũng cực giỏi đó! Ngoại trừ Chiêu ra thì người khác không dễ gì được ăn đâu.”
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hắn, gật đầu.
“Đúng rồi!
Ngươi có biết nấu cơm không vậy?” Ân Hậu nhiều chuyện đến độ Tiểu Tứ Tử
cũng phải ngẩng đầu nhìn hắn, đang nghĩ có nên đến che miệng hắn lại
không a, nhưng mà hình như mình với không có tới đâu.
Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu.
“Vừa nhìn đã biết ngươi chính là loại quân tử xa nhà bếp rồi.” Ân Hậu tấm tắc mấy
tiếng: “Có rảnh cho ngươi thưởng thức thử món Lưỡi vịt tẩm gia vị mà
Chiêu thích nhất.”
Bạch Ngọc Đường nghe xong cũng có chút buồn bực – Triển Chiêu thích ăn lưỡi vịt sao? Không thấy Y gọi qua.
“Ngươi đừng
nhìn Tiểu Miêu đó tham ăn như vậy, thế nhưng lại rất kén ăn đó! Vị giác
của nó càng soi mói hơn nhiều, cần phải là món thật ngon mới ăn!” Ân Hậu xòe ngón tay ra đếm cho Bạch Ngọc Đường xem: “Có mấy món nó ăn hoài
cũng không chán, chẳng hạn như Cua chưng, cá chua Tây Hồ, Cổ vịt tê cay, Ốc bung xào, Tôm Hoa Điêu, Khoai môn sắt sợi xào thơm….”
Ân Hậu rất thành thục mà nói ra tên của cả trăm món ăn cho Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nghe xong rồi cũng không tỏ vẻ gì, chỉ nhìn chằm chằm con rùa đen đến chơi với Tiểu Tứ Tử mà ngẩn người.
“Đúng rồi!” Ân Hậu đột nhiên lại hỏi: “Bình thường ngươi có thích cái gì không?”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người: “Hứng thú sao?”
“Chẳng hạn như Chiêu thích đá cầu, chơi cờ, xem kịch, nghe hát, câu cá, đi săn, đúng rồi, còn thích nhìn người ta nấu cơm.”
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Ân Hậu.
“Ngươi thì sao?” Ân Hậu hỏi tiếp: “Hứng thú với cái gì?”
Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lúc lâu, liền ngẩng mặt nhìn trời… Thích cái gì?
Ân Hậu sờ cằm: “Ai nha, lại buồn chán thế a, không có chuyện gì thích làm sao?”
Tính cách
Bạch Ngọc Đường tương đối hướng nội, cảm thấy Ân Hậu hình như có chút
thích xen vào chuyện của người khác quá đi, cho dù ta có thực sự thích
cái gì cũng đâu cần phải nói cho ngươi!
Theo tính
cách của Bạch Ngọc Đường mà nói, nếu đổi lại thành người khác Hắn đã sớm phun cho một câu: “Liên quan cái rắm gì đến ngươi” mà đuổi người ta đi
rồi, nhưng mà vị trước mắt này lại là Biểu ca của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường vẫn để lại cho mấy phần mặt mũi, không biết vì sao, Bạch Ngọc
Đường vẫn cảm thấy, mặc kệ hắn là ai nhưng mà hắn cũng rất thân quen với Triển Chiêu.
Còn về việc
Bạch Ngọc Đường vẫn không giận là do quan tâm cảm nhận của bằng hữu hay
là ẩn ẩn một chút cảm giác không muốn mình bị yếu thế thì…. Chỉ có trời
biết, đất biết mà thôi.
Ân Hậu nhíu mày – Tiểu tử này là cái hũ nút sao, buồn chán như vậy lỡ lại làm cháu ngoại hắn buồn chết thì sao?
Thấy Bạch Ngọc Đường vẫn không có phản ứng gì, Ân Hậu quyết định khiêu khích tiếp, vậy nên hắn ngồi xổm xuống: “Tiểu Tứ Tử a!”
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn Ân Hậu: “Sao ạ?”
“Phụ thân cháu có thuốc trị bong gân không a?” Ân Hậu hỏi Tiểu Tứ Tử.
“Có nha!”
“Lấy giúp ta một bình đi?”
Tiểu Tứ Tử tò mò: “Người bị bong gân sao?”
“Không phải
ta.” Ân Hậu lắc đầu: “Là Chiêu bị, cổ nó bị thương, đêm nay ta muốn bôi
dược cho nó để xem sáng mai có đỡ chút nào không.”
“Bong gân cổ có nặng có nhẹ á!” Tiểu Tứ Tử nhanh chóng hỏi: “Bị bong gân thế nào a? Mỏi cổ, cứng cổ hay là lệch cổ vậy?”
Ân Hậu vuốt cằm: “Là do đêm ngủ không ngoan a!”
Vừa nói Ân Hậu vừa liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc
Đường vẫn diện vô biểu tình, nhưng mà có vẻ rất nghiêm túc nghe, hình
như cũng đang buồn bực tại sao Triển Chiêu lại bị thương ở cổ.
Ân Hậu âm thầm suốt ruột – Sao Thiên Tôn lại chọn một tên đệ tử ngốc vậy chứ?!
“À…. Hẳn là
bị sái cổ hoặc bong gân một chút mà thôi, cần phải để phụ thân kiểm tra
chứ không được dùng dược bôi lung tung!” Tiểu Tứ Tử trả lời: “Tốt nhất
là mát xa một chút, còn hữu dụng hơn cả dược bôi nữa.”
“Thật sao?”
Ân Hậu hình như cảm thấy rất hứng thú: “Vậy phải mát xa a? Hay là cháu
bảo phụ thân cháu dạy ta đi, để ta có thể mát xa cho nó bất cứ khi nào
cần.”
Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Có nha, mát xa cổ thường chỉ có mấy động tác mà thôi, cháu cũng biết đó.”
Nói xong,
Tiểu Tứ Tử kéo Ân Hậu ngồi xổm xuống, mình đứng trên một tảng đá bắt đầu mát xa cổ cho hắn, hai bàn tay nhỏ bé ấn vào hai bên cổ hắn: “Nặng hơn
thì ấn ở đây.”
Ân Hậu nghiêng cổ: “Ở đâu?”
“Đây.”
“Ái a….” Ân Hậu đột nhiên nhướng mi: “Thoải mái a, dùng sức thêm chút nữa.”
“Vâng!” Tiểu Tứ Tử gật đầu, dùng sức xoa bóp thêm chút nữa.
“Ai nha, thoải mái a, thoải mái a!” Ân Hậu hỏi: “Còn chiêu nào nữa không?”
“Còn có nữa, dùng cánh tay ấn a!” Tiểu Tứ Tử ngang cánh tay mình ấn cổ Ân Hậu, Ân Hậu lại kêu lên thoải mái.
Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh nhìn, cảnh tượng này… Có chút quỷ dị.
“Hô… Thoải mái, mạnh lên chút nữa!” Ân Hậu trưng ra cái dáng vẻ mê say mà bảo Tiểu Tứ Tử xoa bóp cho mình.
Tay Tiểu Tứ Tử đã mỏi muốn chết rồi, mếu máo: “Còn phải mạnh lên nữa sao, mệt chết a!”
Ân Hậu vỗ vỗ tay bé: “Vậy cháu nghỉ lát đi, đừng nói chứ, mấy ngày nay ta không quen giường nên cũng không ngủ ngon lắm…”
Nói xong lại nhìn Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh: “Tiểu Bạch a, hay là ngươi đến ấn ấn cho ta đi? Lực của ngươi rất mạnh a~”
Miệng Tiểu Tứ Tử há hốc, Đại Miêu thật quá gan dạ a, lại nhờ Bạch Bạch mát xa giúp.
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, nhìn Ân Hậu đang ấn cái cổ đến trước mặt mình.
Chính lúc không khí cực kỳ xấu hổ, đột nhiên lại nghe thấy tiếng nói truyền sang: “Cổ người đau sao? Để ta ấn cho người đi!”
Tiếng nói
vừa dứt, Triển Chiêu “vụt” một cái nhảy từ trong rừng ra, nhảy bổ lên,
hai tay dùng lực mà bóp chặt lấy cổ Ân Hậu: “Có phải cần dùng sức thêm
không?!”
Ân Hậu hoảng hốt, muốn chạy trốn nhưng mà Triển Chiêu đã giữ chặt hắn không cho
chạy, miệng vẫn còn nhắc đi nhắc lại: “Muốn dùng thêm sức sao! Cho người chơi xấu này!”
Ân Hậu cõng Triển Chiêu quay loạn khắp nơi.
Tiểu Tứ Tử há to miệng đứng bên cạnh nhìn – Tiểu Miêu cùng Đại Miêu đánh nhau rồi …
Bên này còn
đang đánh rất náo nhiệt, bên kia Bạch Ngọc Đường liền cầm cả thùng cá đổ nốt mấy con cá cuối cùng ra cho rùa ăn, sau đó cầm thùng gỗ bỏ đi.
Tiểu Tứ Tử túm chặt lấy ống tay áo Hắn: “Bạch Bạch, lát nữa cùng ăn cơm không?”
Bạch Ngọc Đường gật gật đầu: “Thúc đi trả thùng lại đã.”
Nói xong liền lập tức đi lên núi.
Ân Hậu dừng chân lại, nhìn thấy bóng lưng Bạch Ngọc Đường, sờ cằm: “Ai nha, cuối cùng cũng có chút phản ứng rồi.”
“Có phản ứng gì?” Triển Chiêu thờ phì phì nhìn hắn.
Ân Hậu nghĩ nghĩ: “Nhưng mà phản ứng này vẫn chưa đủ lớn đi, lát nữa phải nghĩ cách chuốc hắn say mới….”
“Vậy trước
cứ chuốc cho người say chết đã đi!” Triển Chiêu dùng sức bóp chặt cổ Ân
Hậu: “Người sao không chịu về nhà a, ở đây thêm phiền làm chi!”
“Ta vì muốn
tốt cho ngươi!” Ân Hậu không phục: “Ngươi thì biết cái gì, lúc này cần
phải cẩn thận kiểm nghiệm, nếu không sau này không kịp nữa rồi…”
“Căn bản nghe không hiểu người nói gì hết!” Triển Chiêu dùng sức ấn hắn xuống đất: “Bị người làm tức chết!”
Tiểu Tứ Tử
vuốt cái cằm mũm mĩm của mình nhìn Triển Chiêu nháo với Ân Hậu, lại quay đầu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường một mình biến mất rất nhanh lên núi.
Không biết có phải bé bị ảo giác không nha, tóm lại là bé cảm thấy được, Bạch Ngọc Đường hình như có một chút, một chút xíu… không vui.